(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 67: Hiển Lộ
Trong những ngày hè oi ả, bầu trời xanh thẳm, ánh dương chan hòa trên mặt đất, thỉnh thoảng có những vệt sáng lướt qua trên không trung, cảnh sắc tươi đẹp vô ngần.
Nhiệt độ không khí có vẻ hơi cao, nhưng những cơn gió nhẹ thoảng qua vẫn mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Higurashi Nanali mặc một chiếc váy ngắn xinh xắn, hiếm hoi khoe được nét thanh xuân rạng rỡ, không giống vẻ mạnh mẽ, chuyên nghiệp thường thấy.
Cô nắm tay Matsuda Jinpei đi dưới bóng cây râm mát, bước chân càng lúc càng nhanh.
“Này này này, rõ ràng là chính em nói nóng, còn đi nhanh như vậy làm gì?” Với đôi chân dài, Matsuda dễ dàng theo kịp Nanali, câu nói này đơn giản chỉ để trêu chọc một chút.
“Chạy nhanh vào phòng là có điều hòa rồi mà.” Có lẽ do trang phục, có lẽ do thời tiết, ngay cả giọng điệu của Nanali cũng nghịch ngợm hơn thường ngày.
Matsuda chỉ có thể cười nhìn Nanali, theo sát bước chân của cô.
“Anh nói này, cái máy móc đó để anh làm không được sao? Nhất thiết phải tìm tiến sĩ?” Matsuda nói như tùy ý, nhưng kỳ thật trong lòng có chút ngầm không phục.
Nanali dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu đánh giá Matsuda một lượt, cười híp mắt như một cô hồ ly nhỏ, “Sao thế? Không giao cho chuyên gia Matsuda, trong lòng cảm thấy mất cân bằng à?”
“Xí,” Matsuda xoay mặt đi, “Anh còn đỡ việc.”
Nanali chỉ cười không nói.
Hôm nay hai người cùng được nghỉ. Sáng sớm Matsuda Jinpei vừa tỉnh ngủ, Nanali đã thần thần bí bí nói với anh, “Em nhờ tiến sĩ Agasa làm cho em một món đồ tốt, anh đi lấy cùng em đi.”
Matsuda lười biếng ngáp một cái, mơ màng đáp “Được.”
Ra khỏi cửa mới nhớ ra, căn bản không biết món đồ đó là cái gì, cũng không biết vì sao Nanali lại bỏ qua vị đại sư máy móc đang ở bên cạnh mình, cố tình lại đi nhờ tiến sĩ Agasa.
Matsuda Jinpei và tiến sĩ Agasa không có quan hệ thân thiết, chỉ là quen biết mà thôi.
Nanali và tiến sĩ Agasa thì quen biết đã lâu, tuy không thường xuyên đi một mình đến nhà ông chơi, nhưng đã đưa Shinichi và Ran đến rất nhiều lần, hơn nữa hiểu rõ ông là một nhà phát minh máy móc vô cùng tài năng.
Kỳ thật Nanali vẫn luôn nghĩ, ông ấy và Matsuda Jinpei có lẽ sẽ có rất nhiều đề tài chung, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội để họ gặp mặt.
Từ Sở Cảnh sát Đô thị đến nhà tiến sĩ Agasa không xa, cần đi một đoạn xe điện rồi đi bộ 1 km.
Hiện tại họ đang đi bộ. Sáng thứ bảy lúc 10 giờ, chỉ có một vài bà nội trợ đi chợ về.
Gần đến nhà tiến sĩ Agasa, đối diện là nhà Kudo.
Matsuda khẽ cười một tiếng, “Ha, đây là nhà thằng nhóc đó, nhà không có người.”
“Đúng vậy, cậu ấy hiện tại đang ở nhà Ran.” Nanali toát ra mồ hôi không tồn tại trên trán, trông như bất đắc dĩ, lại như tâm sự nặng nề.
Chuyện thân phận của Kudo Shinichi vẫn chưa được giải quyết, không biết nhóc ấy xuất phát từ nguyên nhân gì, dùng phương thức gì, tóm lại Ran vẫn như cũ không hề hay biết.
Matsuda Jinpei kỳ thật biết nơi ở của Shinichi, chỉ là đang trêu chọc. Thấy thần sắc của Nanali, anh đương nhiên biết bạn gái mình đang suy nghĩ gì.
Vì thế tiện tay vỗ nhẹ vai Nanali, khẽ thở dài, “Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết đi. Thằng nhóc đó nếu đã làm, thì chắc chắn phải có cách giải quyết.”
Trên mặt Nanali nở nụ cười tươi tắn, “Em hiểu rồi.”
“Leng keng, leng keng...”
Chuông cửa nhà tiến sĩ Agasa vang lên. Hai người nhìn lên phía trước không thấy ai, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện, người ra mở cửa lại là một cô bé tóc màu trà.
Họ không hề quen biết cô bé, cô bé trông chừng chỉ khoảng bảy tuổi.
Nanali rất kinh ngạc: “Em là?”
Giọng nói của cô bé trước mặt rất lạnh nhạt, nhưng nói chuyện lễ phép, “Haibara Ai. Chào chị.”
Nanali dừng một chút, “Chào em, chị đến tìm tiến sĩ Agasa, xin hỏi bác ấy có nhà không?”
Cô bé vẫn kiệm lời, “Có ở bên trong, mời vào.”
Nói xong cô bé đi vào, hình như là đi vào phòng bếp chuẩn bị pha trà.
Matsuda và Nanali nhìn nhau, không hề nghe nói nhà tiến sĩ Agasa có cô bé nào.
Hơn nữa xem bộ dáng của cô bé, không giống như là khách mà giống người thân hơn.
“Ồ ~ Nanali tới rồi, đồ cháu muốn đã làm xong rồi.”
Tiến sĩ Agasa là một người lớn tuổi mà tính tình như trẻ con. Ông lấy ra món đồ, rất cao hứng, cười như một đứa trẻ đang tìm kiếm lời khen.
“Cháu xem này! Công nghệ mới nhất!” Ông cầm chiếc kính đưa đến trước mặt Nanali để triển lãm, “Có thể giúp cháu nhanh chóng định vị khi truy bắt tội phạm, hơn nữa kích thước cực kỳ nhỏ. “
Nanali hài lòng gật gật đầu. Là chiếc kính có công năng giống với kính không độ của Conan, chẳng qua gọng là màu bạc, thấu kính hơi hẹp, rất thích hợp với khí chất mạnh mẽ của Nanali.
“Quá tuyệt vời! Xem ra thẩm mỹ của tiến sĩ vô cùng chuẩn xác ạ!” Nanali tự đáy lòng tán thưởng.
“Ha ha ha, đâu có đâu có”. Tiến sĩ gãi gãi đầu, “Đều là công lao của Ai-chan.”
Cô bé rụt rè gật đầu, Nanali phát ra từ nội tâm mà khích lệ cô bé, cô ngồi xổm xuống ngang tầm nhìn với cô bé: “Chị thích nhất kiểu dáng này! Em có gu thẩm mỹ thật tuyệt vời!”
“À!” Tiến sĩ đột nhiên phản ứng lại chưa giới thiệu hai bên, “Đây là Haibara Ai, cháu...”
Ánh mắt tiến sĩ mơ hồ một chút. Xuất phát từ tu dưỡng nghề nghiệp, Nanali và Matsuda nhạy bén phát hiện, lời nói tiếp theo của ông có lẽ không chân thật. Ông lúng túng giải thích: “Con bé là thân thích xa của bác.”
Ông lại quay sang Haibara, “Đây là cảnh sát Nanali và cảnh sát Matsuda thuộc Tổ Điều tra Số 1 của Sở Cảnh sát Đô thị.”
Hai bên tiến hành một màn chào hỏi như những trưởng thành.
“Này, Nanali,” Giọng tiến sĩ rất nhỏ, giả vờ bí mật nháy mắt, “Hiện tại có muốn lấy ra không?”
Matsuda Jinpei không hiểu ra sao, ẩn ẩn cảm giác được chuyện này hình như có liên quan đến anh.
“Lấy ra đi ạ!” Đôi mắt Nanali sáng lên, vô cùng chờ mong.
“Lách cách!” Tiến sĩ Agasa lấy ra một chiếc máy móc hình đồng hồ, nóng lòng muốn thử.
Nanali ngồi bên cạnh đảm đương công việc người giới thiệu. “Đây là bộ đàm không dây mà tiến sĩ Agasa đã làm trước đây, có thể đối thoại, có nhiều loại mạch điện, thậm chí còn có công năng nghe trộm. Thế nào, có muốn PK một chút, xem ai có thể nâng cấp kỹ năng của nó tốt hơn không?”
Ánh mắt của bạn gái rất khơi dậy ý chí chiến thắng, Matsuda vén tay áo lên, trên mặt treo nụ cười đắc ý, “Rất sẵn lòng.”
Vì thế, tiến sĩ Agasa sau nhiều năm rốt cuộc cũng gặp được kỳ phùng địch thủ, có thêm một người bạn vong niên vô cùng cao hứng — đây là về mặt kỹ thuật. Mà nói về tính cách, Matsuda Jinpei và Kudo Shinichi như nhau, đều là những người có chút kiêu ngạo vì tài năng thiên phú, nhưng đồng thời lại rất tôn trọng người khác. Cho nên mặc dù tính cách khác biệt, Matsuda và tiến sĩ kết giao cũng vô cùng thuận lợi.
Bên này, hai vị nam sĩ đang nghiên cứu và thảo luận khí giới, Nanali cũng nhanh chóng phát huy kỹ năng xã giao của mình kéo gần khoảng cách với Ai-chan.
Nanali phát hiện cô bé này dường như có chút quá mức trưởng thành. Kết hợp với vẻ mặt chần chừ của tiến sĩ Agasa khi giới thiệu cô bé lúc vừa rồi, Nanali cảm thấy thân phận của cô bé có lẽ có chút bất thường.
Dù sao Kudo Shinichi là một ví dụ sống sờ sờ bày ra ở đây.
“Ai-chan, chị có thể gọi em như vậy không?”
Nhìn đôi mắt lấp lánh và thần sắc dịu dàng phát ra từ nội tâm của nữ cảnh sát trước mặt, Haibara nói không được một chữ “Không.”
Cô bé từ trước đến nay đối với những người ấm áp như ánh mặt trời này không có chút sức lực chống cự nào, ví dụ như chị gái cô bé, ví dụ như Mori Ran. Vì thế cô bé rụt rè gật gật đầu.
“Em học ở trường nào nha? Có quen Conan không?”
“Em học ở Teitan, cùng lớp với cậu ấy.”
“Màu tóc của em thật xinh đẹp.” Nanali trong mắt là sự thưởng thức thuần túy.
“Cảm ơn chị.”
Đang nói chuyện, Matsuda Jinpei bên cạnh “Xì” một tiếng cười.
“Ê Nanali” Anh cười rất càn rỡ, “Em có biết bộ dạng em hiện tại giống như cách những gã đàn ông "thẳng nam" hay tiếp cận các cô gái không?”
Nanali cau mày trừng mắt liếc Matsuda một cái. “Ha, anh còn không biết xấu hổ nói hai chữ ‘thẳng nam’.”
“Không phải sao?” Anh nghịch ngợm mạch điện tinh tế trong tay, vẻ mặt vô cùng đáng ghét. “Cô nhóc đều đã không còn lời gì để nói.”
Haibara Ai ngước mắt nhìn cặp tình nhân ngốc nghếch này. Cô có nghe Edogawa Conan nhắc đến, Higurashi Nanali là bạn tốt của cậu ấy, Matsuda Jinpei là át chủ bài của đội gỡ bom, hiện tại nhậm chức ở Tổ Điều tra Số 1.
Đáng tiếc hai người này hiện tại trông đều không được trưởng thành cho lắm.
Nanali mỉm cười nhìn Ai-chan một lúc. Kỳ thật cô thấy được vầng sáng tương tự như Miyano Akemi quanh cô bé.
Là loại vầng sáng trắng tinh không tì vết, nhưng có pha lẫn tà khí.
Trước đây cô từng gặp qua tình huống này, nhưng thông thường đều là khí trắng và tà khí hỗn hợp vào nhau, rất ít khi có loại tình huống như hình ảnh trên tờ giấy trắng bị lây dính một vết bẩn nhỏ này.
Nanali lại lần nữa nhìn về phía mặt Haibara Ai, nảy sinh một suy đoán vô cùng không thể tưởng tượng. Nếu dựa theo ý tưởng này suy nghĩ tiếp, giữa hai người quả thật có chỗ tương tự về tướng mạo.
Tuy nhiên cô chỉ có thể tạm thời kiềm chế ý tưởng này, đợi đến thời cơ thích hợp lại đi dò hỏi.
Bên kia, Tiến sĩ Agasa và Matsuda đã phân ra thắng bại. Chính xác mà nói, Matsuda Jinpei giành chiến thắng về mặt thao tác tinh tế, Tiến sĩ Agasa thì giành chiến thắng về mặt thiết kế mạch điện. Hai người chung sức hợp tác, bộ đàm mới đã hoàn thành.
Thí nghiệm công năng một phen, Nanali mặt mày vui vẻ, bởi vì nó cũng tương tự như chiếc kính, đều là thể tích nhỏ nhưng công năng phong phú, vượt xa bộ đàm, máy nghe trộm và máy nói chuyện không dây trên thị trường. Điều khó hơn là, nó chỉ to bằng chiếc đồng hồ, hơn nữa còn có hình dáng đồng hồ.
Matsuda mừng rỡ ra mặt, yêu thích không muốn buông tay.
Nanali nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ này, ma xui quỷ khiến thế nào, lại buột miệng nói với Tiến sĩ Agasa, “Tuyệt đối đừng cho Conan nhìn thấy nhé.”
Tiến sĩ bất đắc dĩ cười cười.
Khi Nanali nói xong câu đó, sự ăn ý của Matsuda với bạn gái cùng sự nhạy bén của một cảnh sát khiến anh theo bản năng nhìn về phía Haibara Ai.
Cô bé không hề biểu hiện ra bất kỳ sự kinh ngạc nào đối với những lời Nanali nói, có thể thấy cô bé không hề ngạc nhiên khi Edogawa Conan có khả năng sẽ sử dụng loại sản phẩm phức tạp này.
Mà Nanali dần dần xác định suy đoán vừa rồi. Cô bé trước mắt tuy rằng vẫn luôn im lặng, nhưng khi cô bé nhìn thao tác máy móc của Tiến sĩ, trong mắt toát ra không phải sự khó hiểu, mà là sự hiểu rõ và một chút không hứng thú.
Ý nghĩ dần dần thành hình. Giữa trưa, Nanali và Ai-chan lấy ra cốt cà ri và khoai tây trong bếp chuẩn bị nấu cơm.
Matsuda Jinpei tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ xử lý nguyên liệu nấu ăn, kỹ thuật tinh tế của anh dùng để thái khoai tây, tuyệt đối là vô địch, không ai có thể vượt qua.
Mà chính anh cũng hoàn toàn không cảm thấy dùng kỹ thuật như vậy để thái khoai tây là đáng tiếc, ngược lại đắc ý xách lên chỗ khoai tây thái sợi và khoai tây thái miếng nói với Nanali: “Xem! Lợi hại không!”
Nanali và Ai-chan lộ ra đôi mắt hình 'bán nguyệt' đồng điệu, thậm chí Ai-chan còn nghiêm trọng hơn một chút.
Khi nấu cơm, Nanali kịch liệt từ chối sự giúp đỡ của Ai-chan, “Trẻ con ngoan ngoãn ngồi chờ ăn là được rồi, ngày thường trừ tiến sĩ ra không có ai ở nhà, em đã làm rất tốt rồi nha. Hôm nay có chị đến giúp, không cần em động tay.”
Tuy rằng biết cô bé có thể là một người trưởng thành hoặc một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng Higurashi trong lòng vẫn sẽ đối xử với cô bé như trẻ con.
Nanali từ trước đến nay là một người có thể sưởi ấm lòng người, cực kỳ chân thành.
Nhận thấy cô bé ở trên bàn cơm có sự 'chăm sóc đặc biệt' đối với thức ăn của Tiến sĩ Agasa, vì thế cô vè cô bé cùng nhau giám sát Tiến sĩ hơn nữa cô nhanh chóng viết ra một chuỗi thực đơn dán lên bàn, rồi sau đó không nói hai lời đi vào phòng bếp lại chế tác một ít salad cho Tiến sĩ.
Thậm chí còn ảo não vỗ vỗ đầu mình, “Ai nha, quên mất chuyện Tiến sĩ Agasa bị bệnh tam cao (huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao).”
Gần đây Nanali công tác vô cùng bận rộn, đã lâu không liên lạc với tiến sĩ. Chính xác mà nói là từ sau khi Kudo Shinichi xảy ra chuyện, liền không còn đến nhà thăm hỏi nữa.
Một bữa cơm ăn đến khách và chủ tẫn hoan, Matsuda và tiến sĩ Agasa vẫn đang thảo luận, hơn nữa Nanali còn phát hiện sở thích của cô nhóc — cô bé tuy nhỏ, nhưng lại rất có nghiên cứu về trang phục, trang sức và túi xách.
Nanali nói muốn chọn một món quà cho chị gái mình. Cô vẫn đang còn rối rắm giữa hai sự lựa chọn, hai sợi dây chuyền đều rất xinh đẹp, hai cái túi cũng đều không tệ. Nanali mắc chứng khó khăn khi chọn lựa đành gửi gắm hy vọng vào người 'phụ nữ' duy nhất trong phòng này.
Haibara Ai kinh ngạc phát hiện đồ vật mà vị nữ cảnh sát ngồi trước mắt này lấy ra lại hoàn toàn nhất trí với thẩm mỹ của mình. Cô cũng lâm vào khó khăn khi lựa chọn, càng thêm rối rắm.
Cuối cùng, Nanali lẩm bẩm “Cái này cũng rất hợp với chị ấy, cái kia cũng rất hợp với chị ấy, hay là, mua cả hai đi!”
Đôi mắt màu xanh như nước hồ của cô bé trước mặt dường như hơi mờ đi loang loáng như làn sương nhẹ, rất nhạt, không dễ dàng phát hiện.
Nanali vốn không cảm thấy gì, nhìn thấy phản ứng của cô bé đột nhiên ý thức được, có lẽ sự việc thật sự giống như cô suy đoán.
“Em sao vậy?”
“Không” Cô bé hơi quay đầu đi, “Không có gì.”
Cô đã nghĩ đến chị gái mình, người không còn cơ hội để gặp lại.
Không sai, sau khi Gin trở về đã nói với Sherry, Miyano Akemi phản bội tổ chức, đã bị diệt khẩu. Ý định ban đầu là muốn cô từ bỏ hy vọng, nghiêm túc làm nghiên cứu. Nào ngờ cô tính cách cương liệt, cự tuyệt nghiên cứu, bị giam vào tầng hầm, uống thuốc tự sát, trốn thoát ra ngoài qua lan can cửa sổ.
Ăn cơm xong, Nanali mới biết Tiến sĩ chuẩn bị dẫn đội thám tử nhí đi ngắm sao, và cũng mời cô cùng Matsuda đi cùng.
Nanali vui vẻ tiếp nhận lời mời. Matsuda ngoài miệng nói. “Xí, đó không phải là dỗ trẻ con chơi sao?”
Trên thực tế anh lại vô cùng hứng thú với việc cắm trại ngắm sao cùng bạn gái. Dù sao ngày thường quả thật không có được cơ hội tốt như vậy, hôm nay thời tiết khó được một lần trong xanh.
Đi mở cửa, Nanali phát hiện một đám người đông nghẹt. Có Edogawa Conan và ba đứa trẻ khác, họ nghiêm túc chào hỏi Nanali và Matsuda. Trong đó cô bé tóc búi Ayumi siêu cấp chân thành khen ngợi họ. “Oa, anh chị trông quá xứng đôi!”
Không sai, hiện tại trẻ con đối với việc nhận biết các cặp đôi vô cùng nhạy bén, Mitsuhiko thậm chí dựng thẳng lên ngón tay đĩnh đạc mà nói: “Xem ánh mắt anh ấy nhìn chị gái này là biết ngay, hai người họ nhất định là người yêu, hơn nữa yêu đương rất nhiều năm.”
Trừ đội thám tử nhí, người tới còn có Ran và Sonoko.
Ran không quá yên tâm về nhóc Conan vừa mới lành bệnh, hơn nữa cũng rất muốn đi ngắm sao.
“Không thành vấn đề! Để chị làm người hộ tống của các em đi!” Nanali cùng Matsuda quay lại lấy chiếc Mazda, chở thêm Sonoko cùng Ran. Tiến sĩ mang theo mấy đứa nhóc ngồi ở xe Volkswagen Beetle.
“Chỗ này giống như còn thiếu một người……” Chuyên gia bát quái dùng ánh mắt vô cùng ám muội nhìn cô bạn thân của mình.
Ran lại là tâm sự nặng nề. “Cậu đang nói cái gì vậy, Sonoko.” Giọng cô bé rất nhẹ, mang theo tươi cười, nhưng Nanali thông qua kính chiếu hậu phát hiện, đáy mắt của Ran không có ý cười.
Vì thế Nanali ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy, Ran?”
Ran thiện giải nhân ý, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không có gì, chị Nanali, yên tâm đi.”
Higurashi Nanali cơ hồ có thể kết luận, chuyện này tuyệt đối cùng Kudo Shinichi có quan hệ.
Nhưng Ran không nói, Nanali chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Lúc đới địa điểm ngắm sao thì màn đêm đã buông xuống, mọi người mang theo kính viễn vọng cùng lều cấm trại đi lên núi, bởi vì nhân số đông đảo, lại có hai vị cảnh sát, đám nhóc cũng không có cảm thấy sợ đêm tối đen nhánh trong rừng.
Đi đằng trước là Nanali, Matsuda cùng bọn nhóc, đi cuối là tiến sĩ, Ran, Sonoko.
Đi tới đi tới, Ayumi đột nhiên dẫm lên một thứ, Haibara Ai liền mở ra đèn pin chiếu qua, nơi đó xuất hiện mâý đoạn xương cốt
___ xương đùi cùng hài cốt của con người.
Nanali cầm lấy di động, đồng thời, cậu nhóc mang mắt kính theo bản năng mà nói. “Chị Nanali, báo cảnh sát!”
Ngay sau đó cậu nhóc lập tức ngồi xổm xuống, móc ra khăn tay cầm xương cốt lên cẩn thận quan sát, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hơn nữa, vẫn là một trẻ vị thành niên.”
Nanali gọi điện thoại liên hệ cảnh sát địa phương, hơn nữa âm thầm nghĩ, Kudo Shinichi, chuyện này thật sự là quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi, người trước đến nay không quan tâm chuyện tình cảm của Shinichi và Ran như Matsuda Jinpei đều ngẩng đầu liếc liếc thần sắc của Ran.
Nanali nghĩ thầm, nhóc xong rồi.
Đang trong quá trình chờ đợi cảnh sát địa phương đến, Nanali cùng Conan đã chia làm hai đường đi tìm các phần hài cốt khác, Nanali, Ran và Sonoko chung một đội, những người còn lại là một đội.
“Chị Nanali, em muốn hỏi chị một việc.” Ran đem Nanali kéo qua một bên, trong đôi mắt màu tím của cô bé, rực lên ánh sáng của sự không thể sao động, kèm theo chấp nhất đối với chân tướng.
Tuy là câu nghi vấn, nhưng nói ra bằng ngữ khí khẳng định, “Chị nói xem, có hay không khả năng…”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store