ZingTruyen.Store

(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan

Chương 15: Tin nhắn

LilSereneBear

Higurashi Nanali khôi phục tư thế đứng thẳng, thân thể hơi nghiêng. Matsuda thấy được chỗ vừa rồi chưa chú ý tới — quần áo sau lưng cô đã cháy hỏng hơn nửa, thậm chí lộ ra phần da bị bỏng rát.

Viên cảnh sát ẩn chứa tức giận: “Em không có cảm giác đau sao?”

Không đợi Nanali trả lời, anh nắm cổ tay cô kéo về phía cổng lớn, nơi xe cứu thương đang chờ.

Nanali không hề giãy ra.

Một là vì vết thương phía sau lưng thật sự rất đau.

Hai là vì tên này sức lực quá lớn. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, nắm cổ tay cô có thể chồng lên một đốt ngón tay là còn dư dả.

Tay trái bị nắm, tay phải nắm đứa trẻ, Matsuda đi có phần hơi nhanh, Keiko lại đi rất chậm, vì thế ba người đi thành một đường xiên. Nanali không thể không mở lời, ngữ khí đặc biệt bình thản: “Anh đi chậm lại một chút.”

Matsuda Jinpei nghe vậy phản ứng lại, buông tay cô ra. Không rõ là sự tức giận nhiều hơn hay sự bất đắc dĩ nhiều hơn: “Sao em một chút cũng không sốt ruột? Không đau sao?”

Nanali vừa đi vừa đưa ánh mắt oán niệm, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống: “Chính vì rất đau nên mới không nói đó!”

Lúc ngồi xổm xuống nói chuyện với Keiko đã là đang cố gồng mình.

Viên cảnh sát trẻ tuổi nhất thời luống cuống. Chỉ số EQ của anh không đến mức thấp đến nỗi lúc này vẫn nói những lời khó nghe, nhưng nếu nói là an ủi người khác, anh cũng thực sự không biết nên nói gì.

Hoàn toàn rời khỏi Khách sạn Nichiuri, họ giao Keiko cho một viên cảnh sát khác.

Cô bé trước khi đi cúi chào hai người thật sâu: “Cảm ơn chị và anh trai. Lời của chị, em đều nhớ kỹ.”

Nanali cố gắng nở nụ cười ôn nhu nhất để đáp lại.

Trên xe cứu thương, bác sĩ làm sạch vết thương cho Nanali. May mắn là cô đã làm ướt quần áo trước khi xông vào đám cháy, những vật phẩm đập vào người cô cũng không quá nặng, cho nên chỉ là bị thương ngoài da.

Nhưng đúng lúc gặp mùa hè, lại bị thương ở lưng, quả thực là rất khó khăn.

Matsuda Jinpei chờ ở bên ngoài xe cứu thương cho đến khi Nanali bước xuống.

“Nghiêm trọng không?” Biểu cảm không thấy vẻ nôn nóng, nhưng trong mắt lại có sự quan tâm.

Nanali đang nóng bức hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi nhớ mùa đông.”

Thấy trạng thái cô còn ổn, Matsuda sau khi tạm biệt liền quay về đơn vị.

Cả kỳ nghỉ hè Nanali đều trải qua trong việc dưỡng thương. Khi vết thương lành, cô tham gia giải thi đấu Kyudo sinh viên toàn quốc, dũng cảm giành được hạng nhất nhóm nữ.

Bữa thịt nướng đã hẹn với Hagiwara và Matsuda từ nửa năm trước đến nay vẫn chưa ăn được. Ban đầu là cô dưỡng thương, sau đó đội cơ động bận rộn đến mức gần như muốn chết, căn bản không tìm được lúc nào cả ba người đều có thời gian rảnh.

Tuy nhiên, việc giao tiếp trên mạng với Matsuda Jinpei lại trở nên nhiều hơn một chút.

Trước đây cơ bản chỉ có lời thăm hỏi ngày lễ. Hai ngày sau khi Nanali bị thương, Matsuda gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình vết thương.

“Hôm nay thế nào?”

“Tốt hơn một chút. Nhưng quạt hỏng rồi, tôi đang sửa.”

“Em biết sửa quạt sao? Sẽ không sửa càng tệ hơn chứ?”

“Sao nào? Sửa quạt là độc quyền của Matsuda à?”

*“...”* Matsuda Jinpei chịu thua.

Hai ngày sau đó, Nanali nhận được một bưu phẩm. Mở ra xem, là một chiếc quạt điện.

Có dấu vết cải tiến rõ ràng, tiếng ồn cực thấp, không những có thể quay đầu trái phải, thay đổi tốc độ gió, mà còn có thể điều chỉnh góc độ lên xuống. Rất thích hợp cho người đang dưỡng thương sợ nóng như cô sử dụng ở mọi nơi trong phòng.

Vừa nhìn liền biết là ai làm.

Phong bì không ký tên cũng không nói rõ, chỉ có hai chữ lớn với nét chữ cứng cáp: Độc quyền.

***

Mùa thu, Nanali trở lại Hokkaido tiếp tục việc học năm thứ hai đại học.

Vết thương đã hoàn toàn lành lặn, khí hậu Hokkaido hợp lòng người. Ngồi trên tấm thảm dã ngoại, cô Higurashi hạnh phúc thưởng thức bữa trưa, tiện thể nhớ đến vị cảnh sát xui xẻo đang vất vả cần cù làm việc ở tận Tokyo xa xôi.

“Báo cáo viết xong chưa?”

“Làm ơn. Cái tin đó là tôi gửi cho em ba ngày trước rồi.”

Công việc cảnh sát rất bận rộn, Nanali cũng không phải là người để ý thời gian bạn bè hồi đáp tin nhắn, cho nên họ rất cân bằng trong việc trả lời tin nhắn bị trễ.

“Tôi biết. Nhưng tôi còn biết, khẳng định có báo cáo mới.”

“Vậy tôi thật sự mượn lời chúc tốt đẹp của em vậy.”

“Không cần khách sáo. Mì ramen vị miso thế nào?”

“Cứu rỗi cơn đói đêm khuya. Tôi thừa nhận mì ramen Sapporo ngon hơn.”

Kế tiếp cuộc tranh cãi về takoyaki và okonomiyaki, lại nảy sinh tranh luận mì ramen Sapporo và Kanto ai ngon hơn— Nanali gửi đặc sản đến lấp đầy sự cãi cọ còn sót lại của anh.

Tại căn tin của Sở Cảnh sát Đô thị, viên cảnh sát tóc xoăn đang lướt ngón tay trong lúc ăn cơm.

Hagiwara phát hiện Matsuda mắt mang ý cười, vỗ vào vai anh ta, cố ý hỏi: “Ai nha Jinpei-chan, gửi tin nhắn cho ai mà vui vẻ thế?”

“Ân nhân cứu mạng của cậu.” Matsuda bản thân vẫn chưa ý thức được, liếc mắt trả lời: “Vui vẻ chỗ nào?”

“Rõ ràng là rất vui vẻ, tôi đã thấy rất nhiều lần rồi nha.”

Matsuda liếc anh ta một cái, tự nhiên lướt qua chủ đề này: “Mô hình của cậu nếu chịu đưa tôi tháo dỡ, tôi sẽ còn vui hơn.”

Hagiwara Kenji vừa mua một mô hình mô phỏng động cơ Porsche 911 mới, tên 'cao thủ tháo dỡ' này đã thèm từ lâu.

“Được thôi.” Hagiwara dù từ chối cũng chỉ là đùa giỡn. Từ nhỏ đến lớn những thứ Matsuda Jinpei tháo dỡ của anh quả thực là vô số kể, lắp lại, vấn đề không lớn.

“Nhắc mới nhớ, Higurashi-san ở Hokkaido có ăn được thịt nướng chưa?” Hagiwara cũng nhớ đến lời hẹn của họ.

Nếu là Matsuda nửa năm trước, anh khẳng định sẽ nói: “Sao tôi biết.”

Nhưng hiện tại: “Cô ấy nói bản thân biến thành thịt nướng xong thật sự không muốn ăn, định nghỉ đông quay về rồi ăn.”

“Vừa hay, chúc mừng cô ấy đạt được quán quân thi đấu Kyudo.”

Vì thế, để ăn lại bữa thịt nướng, thời gian đã trôi đến Tết Nguyên Đán.

Tổ hợp quen thuộc, trang phục quen thuộc, phong cách quen thuộc.

Nanali đi bên cạnh Matsuda, nhớ đến câu chuyện về trận đại chiến giữa trùm Yakuza Matsuda và mèo Xiêm La vương giả năm trước. Mặc dù lần này họ đi không phải cửa hàng đó.

“Một năm không gặp, bà Ishima dạo này thế nào rồi nha?”

“Thân thể khỏe mạnh, cửa hàng vô cùng nổi tiếng đó.” Hagiwara trả lời.

“Vậy thì tốt rồi.” Cô gái nhìn Matsuda với ánh mắt trêu chọc: “Xem ra gần đây các anh lại đi qua?”

Hàm ý của câu hỏi này trong mắt họ hoàn toàn có thể tương đương với: Xem ra Matsuda lại bị mèo bắt?

“Làm em thất vọng rồi.” Nụ cười lạnh của Matsuda ẩn chứa một tia may mắn: “Nó bị cháu gái bà Ishima đón đi rồi.”

Nanali đang định nói chuyện, phát hiện biểu cảm Hagiwara đột nhiên nghiêm túc.

Mùa đông chạng vạng 6 giờ rưỡi, trời đã hoàn toàn tối đen. Quán thịt nướng họ định đi ở một nơi tương đối hẻo lánh, giai đoạn này vừa lúc không có đèn đường.

Cô biết Hagiwara nhìn thấy gì.

Một cô gái mặc đồng phục JK (đồng phục nữ sinh trung học) hoảng loạn bước nhanh. Cô bé bị một gã đàn ông béo ị, bệ rạc theo đuôi. Người sau đang định duỗi tay chạm vào cô bé.

Matsuda bước nhanh tiến lên, khí thế lăng người, hung hăng tóm lấy cổ tay gã.

Cô gái nghe tiếng quay đầu lại, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Viên cảnh sát muốn xác nhận, anh hỏi cô gái: “Em quen hắn không?”

Cô gái mới lên cấp ba lắc đầu: “Hắn vẫn luôn theo dõi em...”

Viên cảnh sát đeo kính râm nhìn về phía gã đàn ông béo. Quả nhiên hắn ta chuyên bắt nạt kẻ yếu, đối mặt với khí thế của Matsuda Jinpei và lực đạo gần như muốn bẻ gãy cổ tay mình, hắn ta thậm chí không phát hiện ra Hagiwara và Nanali đang đi tới, chỉ không ngừng lặp lại: “Đại ca! Đại ca tha cho tôi đi!”

Cô gái ngược lại không còn sợ hãi nữa. Mặc dù Matsuda đeo kính râm quả thật có hơi dọa người, nhưng cô bé có thể phân biệt được thiện ý. Hơn nữa Hagiwara đã đưa ra thẻ cảnh sát cho cô bé xem, và người chị xinh đẹp cũng đang ôn nhu an ủi cô bé.

Viên cảnh sát gỡ bom gọi điện thoại cho sở cảnh sát, chờ cảnh sát đến đưa nghi phạm đi.

Một phen làm loạn chậm trễ không ít thời gian. Nanali gửi tin nhắn cho người nhà nói khoảng 21 giờ sẽ về nhà.

Rất đáng tiếc, kế hoạch vẫn không theo kịp sự thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store