ZingTruyen.Store

Edit Toan Tong Mon Deu La Nao Yeu Duong Chi Co Ta La That Su Dien Phe

Lâm Độ ngồi đối diện với Diêm Dã, y ngồi bắt chéo chân, chẳng mấy quy củ, còn thò đầu lại gần trước mặt sư phụ:

"Hôm nay lúc con tiến giai Đại viên mãn, có một kẻ đeo mặt nạ lén trốn trong phòng mà chúng ta đã đặt trước."

Sắc mặt Diêm Dã lạnh đi: "Là đám quỷ vật từ Lan Câu Giới?"

"Chắc là vậy. Sau lưng hắn có đeo song đao. Trong danh sách mà Thành chủ thành Lan Tư đã đưa cho có nhắc đến một tu sĩ giỏi dùng song đao."

Diêm Dã cũng không nghi ngờ phán đoán của Lâm Độ. Dù con nhóc này có hơi quậy phá, nhưng từ nhỏ đã cực kỳ thông minh.

"Thế người đó giờ đâu rồi?"

"À, bị Nguy Chỉ bắt rồi." Lâm Độ còn tiện thể tám chuyện: "Sư phụ, người có biết tục danh của Nguy Chỉ và  Lâm Thoan sư bá không?"

Diêm Dã cũng bị ảnh hưởng, ngồi không nghiêm chỉnh, dùng cánh tay chống đầu: "Không biết."

"Bọn họ là họ Lâu."

Diêm Dã "ồ" một tiếng, sau đó khuỷu tay bỗng trượt khỏi đầu gối suýt nữa đập vào mặt băng, may mà kịp đỡ lại, rồi nhanh chóng phản ứng lại.:

"Lâu? Nhưng Nguy Chỉ chẳng phải là..."

Diêm Dã bất ngờ nhíu mày: Sao có thể chứ...."

Lâm Độ rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày của hắn hiện lên một tia khó tin và bối rối, trong đôi mắt xám băng giá, phủ một tầng u ám ấy cũng lộ ra một chút kinh ngạc hoàn toàn không che giấu.

Có vấn đề rồi.

Hơn nữa là vấn đề rất lớn.

"Sao vậy?"

Diêm Dã trầm ngâm một lúc, không biết có nên nói ra cho Lâm Độ biết hay không. Nhưng nhìn bộ dạng nhóc con này, rõ ràng không dễ qua mặt.

Nghĩ ngợi một chút, hắn lên tiếng: "Ta nhớ con đã đọc không ít sách. Nhưng có chuyện này không được ghi trong Đại sự kỷ niên."

"Con biết trước kia Vân Ma La từng là một quốc gia. Sau khi quốc diệt, nơi đó trở thành thánh địa Phật môn, chỉ còn lại Phật tu và lữ khách, đúng chứ?"

Lâm Độ gật đầu. Đoạn lịch sử này y đã đọc qua, xảy ra chưa đến tám trăm năm trước.

"Trên thực tế," Diêm Dã ngừng lại một chút: "Trước kia Bà Quốc  từng ba lần tận diệt Phật, nhưng vẫn không ngăn nổi sự hưng thịnh của Phật môn."

"Cuối cùng...Sư tổ của con nói rằng quyền vương trong vương quốc xảy ra tranh đoạt nội bộ, tàn sát lẫn nhau, dân chúng khổ sở vô cùng. Phật môn xuất hiện cứu thế, từ đó Bà Sa trở thành Vân Ma La – thánh địa Phật môn, bát đại Phật môn chia nhau trấn giữ, người người theo đạo Phật."

"Và hoàng tộc cuối cùng của linh giới, mang họ Lâu."

"Sau khi Bà Sa quốc diệt vong, Vân Ma La không còn người họ Lâu. Người ta đồn rằng Lâu thị đã bị diệt tộc."

Lâm Độ vuốt ngón tay, nhíu mày, đã hiểu bóng gió trong lời sư phụ: "Vậy rốt cuộc sự thật là gì?"

Diêm Dã cười: "Vi sư không biết."

Lâm Độ cũng cười phụ hoạ: "Người rất đắc ý?"

Diêm Dã búng nhẹ lên trán y: "Không biết lớn nhỏ."

Lâm Độ không né, tiện tay nắm lấy cổ tay hắn:
"Con sợ hôm nay bọn người Lan Câu Giới nhân lúc con không đề phòng mà động tay động chân với thần thức con. Sư phụ kiểm tra giúp con đi."

Diêm Dã nghe vậy, liền áp tay lên đầu y. Nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, ấn chặt hơn: "Con quá phòng bị, thả lỏng để thần thức ta vào."

Lâm Độ thầm nghĩ: nếu có một người ngoài mở đầu óc của người ra xem, thì người cũng sẽ phòng bị  thôi.

Ngay sau đó, luồng thần thức thâm hậu, mạnh hơn y rất nhiều kia liền bao phủ toàn bộ thần phủ và thức hải của y, từ đỉnh đầu cuồn cuộn lan xuống, cuối cùng hoàn toàn bao trùm thần phủ.

Y như chìm xuống một đáy biển sâu tĩnh lặng. Đối với người khác, đó là đại dương vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo và sâu thẳm, không thấy ánh sáng; nhưng đối với y, lại vô cùng dễ chịu.

Vì mù lòa, Diêm Dã từ lúc nhập đạo đã phải duy trì thần thức xuất thể lâu hơn người thường.

Thần thức, ngoài tăng trưởng theo cảnh giới và tuổi tác, còn có thể luyện tập đặc biệt.

Xuất thần thức cũng như giơ tay mãi không hạ xuống, lâu ngày sẽ đau đớn, mệt mỏi, khó mà chịu nổi.

Nên dù Diêm Dã có thể nhờ thần thức mà " thấy", nhưng cũng mệt mỏi hơn người bình thường nhiều.

Tiêu hao thần thức quá độ khác hoàn toàn với tiêu hao thể lực quá mức: toàn bộ thần phủ sẽ như bị kim châm, xen lẫn cảm giác đau nhức và mệt mỏi, muốn hồi phục thì phải mất rất lâu.

Diêm Dã, do phải liên tục bức ép bản thân luyện tập, nên thần thức dày mạnh hơn xa những người cùng tuổi, cùng cảnh giới. Nhờ vậy, hắn cũng hiểu rõ hơn về việc kiểm tra thần hồn cho người khác.

"Không có gì bất thường, rất tốt, không bị động tay động chân. Chỉ là..."

Lâm Độ đợi : Với sức mạnh gần với thiên đạo của Diêm Dã, liệu hắn có phát hiện ra "hệ thống" trong thần thức y không?

Diêm Dã trầm ngâm: "Thần thức của con, là người tuổi này nên có sao?"

Cũng quá thâm hậu rồi.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nghịch đồ này tính trận pháp nhanh đến vậy sao?

Thấy gương mặt Diêm Dã hiện lên vẻ do dự xen lẫn ghét bỏ: Lâm Độ: ?

"Con đúng là chẳng luyện tập gì nhiều, đây không phải là vì sư phụ chưa giao cho con sao? Người đưa con một bộ công pháp tu luyện thần thức đi, con đảm bảo ngày đầu học thuộc, bảy ngày sau ứng dụng thuần thục."

Con đường tu đạo đầy rẫy điều chưa biết, tu luyện bất kỳ thứ gì nếu không có sư phụ sự chỉ dẫn, chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ gặp rắc rối.

Lâm Độ ban đầu tu đạo mà không có ai chỉ dẫn, thuận lợi nhập đạo nhờ vào thiên phú xuất sắc và sự trợ giúp từ đan dược. Nhưng từ khi có sư phụ, mọi thứ từ điều tức đến nhập định đều do Diêm Dã chỉ bảo.

Diêm Dã gật đầu: "Thế này thì không ổn. Như vầy đi, linh căn của chúng ta giống nhau, hợp với ta chính là hợp với con. Chỉ là công pháp ta luyện khá hao tổn sức lực, hiệu quả cũng cực mạnh. Nếu con không ngại khổ thì cứ luyện."

Vậy là Lâm Độ được một bộ công pháp tu luyện thần thức sư phụ truyền lại, còn là một thiên phẩm công pháp:《Thiên Trì Luyện Thần Quyết》.

"Con học xong sẽ trả lại cho sư phụ."

"Không cần, ta đã nhớ hết rồi."

Diêm Dã tiện tay moi nó ra từ một góc hẻo lánh trong nhẫn trữ vật, may mà cất trong nhẫn nên không bám bụi.

Lâm Độ gật đầu: "Cùng lắm ba ngày, con học thuộc, cũng không phải quá hữu dụng."

"Vậy thì trước khi phi thăng, nhớ quyên tặng cho thư lâu."

"Bên trong có chú giải tâm đắc của ta. Từ mai bắt đầu luyện trước mặt ta, thần thức dễ xảy ra vấn đề."

Nói xong, Diêm Dã quay lại chủ đề ban nãy: "Nguy Chỉ hôm nay đến Định Cửu thành? Nhưng vì sao con lại liên hệ Lâm Thoan với Nguy Chỉ?"

Hai người đó, nhìn thế nào cũng chẳng có chút liên quan.

"Bởi vì," Lâm Độ nở nụ cười, "Lâm Thoan và Nguy Chỉ đi cùng nhau."

"Họ gọi nhau là Lâu Nguy Chỉ và Lâu Lâm Thoan."

Diêm Dã nheo mắt: "Ta nhớ Nguy Chỉ còn nhỏ hơn ta một chút, còn Lâm Thoan thì lớn hơn ta nhiều. Nhưng cụ thể bao nhiêu ta cũng quên rồi."

Dựa theo trí nhớ, Diêm Dã nhớ Nguy Chỉ xuất hiện trên Thanh Vân bảng sau hắn.

Hai thầy trò vội vã vẽ ra một dòng thời gian trong đầu, bắt đầu suy nghĩ.

Diêm Dã hiện nay hơn tám trăm tuổi, Nguy Chỉ chắc chắn không lớn hơn tám trăm. Mà tám trăm năm trước... chính là lúc Bà Sa Quốc nội loạn diệt vong.

Nếu Nguy Chỉ thực sự là hậu nhân hoàng thất, lại gia nhập Phật môn, theo ẩn ý của Diêm Dã chẳng phải là nhận giặc làm cha?

Lâm Độ rùng mình một cái, nhớ tới lời Lâm Thoan lúc mới đến.

Bà nói: "Phải làm cho người người oán ghét mình, mới tính là bôi nhọ Phật môn sao?"

Một Phật tu, cớ gì lại phải bôi nhọ Phật môn?

Mà Nguy Chỉ cũng không phản bác.

"Hồi ấy Nguy Chỉ xuất hiện trên Thanh Vân bảng với thiên tư tuyệt đỉnh, bẩm sinh có Phật chủng, vào Phật môn cũng không lạ."

"Hơn nữa, vào năm xưa, Nguy Chỉ xuất hiện như một viên ngọc báu của Phật môn, được mọi người tôn kính gọi là Tiểu Sư Phụ. Mới bảy tuổi đã đại diện cho Mật Tông biện kinh luận đạo, tuệ căn xuất sắc. Trong tám đại tông môn, có bảy vị đại pháp sư đã bị hắn luận thắng, chỉ là..."

"Không hiểu vì sao sau đó, hắn dần đi lệch hướng, tự chặt con đường rộng thênh thang của mình."

Diêm Dã vừa nhìn đã biết ngay rằng đồ đệ của mình cũng đã nghĩ tới điều khiến hắn kinh ngạc ban nãy.

Hai thầy trò... như thể vừa vô tình biết được một bí mật kinh thiên động địa của Phật môn.

Nếu Lâm Thoan cũng là người hoàng thất, khi ấy nàng đã trưởng thành. Vì sao không về cứu nước?

Lâm Độ gõ gõ đầu gối, bỗng nhiên sáng ra một chuyện: Hậu Thương là Lâm Thoan nhặt được khi đi ngang yêu giới, mà Vân Ma La và Nguyệt Ly nơi yêu tộc tụ cư vốn liền kề. Có thể Lâm Thoan thực sự đã quay về cứu vớt Bà Sa quốc.

Tính thời gian cũng khớp.

Nhưng y lại nhíu mày. Người càng thông minh, suy nghĩ càng nhiều, đôi khi lại tự làm rối mình.

"Cũng có thể họ chỉ là họ Lâu bình thường, không liên quan gì đến hoàng thất." Lâm Độ liếc sư phụ.

"Cũng đúng. Chuyện này liên quan gì tới chúng ta đâu, nghĩ nhiều cũng vô ích." Diêm Dã gật đầu.

Coi như suy đoán kia là thật, cùng lắm cũng chỉ khiến đạo môn họ thêm coi thường Phật môn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store