ZingTruyen.Store

[EDIT] TINH TẾ CHI CỘNG SINH THÚ

Chương 6: Tam thiếu tam phế

VLinh2211

Ban đêm, thư phòng nào đó ở Trung Uơng tinh, bởi vì không đốt đèn mà toàn bộ không gian có vẻ trống trải áp lực. Loáng thoáng có thể thấy người ngồi ở giữa phòng. Biết được tiểu hổ con thành công trở lại chủ tinh giận đến phát run, sau khi bật quang não, ánh sáng quang não chiếu vào khuôn mặt hắn không nhìn rõ được đường nét cụ thể, lại làm hắn có vẻ u ám vô cùng, không biết người đối diện nói gì mà cả người hắn trở nên càng táo bạo.

"Cái gì, ngươi nói 8 người họ đều không thể liên lạc. Còn rắn chết tiệt, hắn không phải có dị năng hoả hệ cấp 10 sao, đánh không lại còn không trốn được sao, 300 tuổi chẳng lẽ sống uổng phí? Phế vật, đều là phế vật!" Sau khi xác định đối phương dữ nhiều lành ít, nam tử lấy tay đập nát bàn trước mặt.

Cấp 10 là ranh giới dị năng, bồi dưỡng một người cấp 10 tốn không biết bao nhiêu tài nguyên và thời gian, hắn rất rõ. Đội ngũ này được gia tộc âm thầm nuôi dưỡng từ lâu,  khi tiểu tử kia gặp chuyện, vừa vặn đang ở Địa Cầu, không nghĩ tới thế nhưng lại vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

"Ha hả, Bách gia....."

Trong đêm lại truyền đến một tiếng nổ vang....

Cuối cùng lúc đó, Bách thượng tướng bị tiểu hổ con náo loạn cả một ngày không thể nhịn được đánh tiểu hổ con, mang theo đầu đầy bao ủy khuất đi ngủ.

Bên này Bách thượng tướng xử lí xong tài liệu, tự nghĩ 2 ngày nữa ném nhóc con vào trại huấn luyện của gia tộc, dù sao cũng rất có bản lĩnh, dám một mình vào rừng Trường Bạch, nghĩ đến huấn luyện trước cũng tốt. Còn việc chưa hoá hình, Bách thượng tướng rõ ràng bỏ qua, vẻ mặt kiên định: ấu tể tuyệt đối không thể cưng chiều, nếu không sẽ hư hỏng.

Mặt sau không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt trầm xuống kết nối quang não. Vì thế trong các ngày tới, người trong quân bọi các loại quân hàm bị tố giác đủ loại tội trạng, hình phạt lưu đày chỗ nào cũng có, trong thời gian ngắn nhân tâm hoảng sợ, Bách gia và tổ trạch cũng vô thanh vô thức thay một số gương mặt mới.

--------tuyến phân tách thời gian----------

Thời gian trôi nhanh như có chạy ngoài đồng, nháy mắt đã trôi qua 25 năm.

Trung Uơng tinh, một viện tử hẻo lánh và yên tĩnh ở Mộc gia bổn gia, bên trong mọc các loại thực vật, cực kì linh khí, xanh um tươi tốt. Một người máy chuẩn bị xong bữa sáng, chuẩn bị gọi chủ nhân rời giường. Hiện tại là ngày nghỉ hè đầu tiên, hiện tại đã 9 giờ, như thế nào cũng nên dậy ăn sáng.

"Chủ nhân dậy tắm rửa ăn sáng đi."

Thiếu niên trên giường có gương mặt tinh xảo, lông mày như tranh vẽ, rõ ràng là bộ dáng hình người vạn năm trước Mộc Lâm Đồng. Thiếu niên ngủ mơ mơ màng màng nghe tiếng người máy, thân thể trong ổ chăn giật giật, mắt cũng không mở, trực tiếp kéo chăn lên vùi đầu vào trong.

Người máy hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen, nhưng nó đã được Mộc gia lão gia tử thiết lập mệnh lệnh, Mộc Lâm Đồng không tỉnh sẽ không dừng lại.
Mộc lão gia tử vô cùng hiểu Mộc Lâm Đồng, hiển nhiên cũng vì cháu trai rời giường mà buồn thối ruột.

20 phút sau, rõ ràng không thể chịu được người máy lặp đi lặp lại hơn nữa âm thanh càng ngày càng lớn, Mộc Lâm Đồng bật dậy từ trên giường, hữu khí vô lực cào mái tóc ngắn, nói: "Tiểu Nhất, đừng gọi, ta dậy."

Chữ số cuối cùng của rô bốt là 1, Mộc Lâm Đồng cũng lười tốn công, trực tiếp đặt tên Tiểu Nhất.

Mộc Lâm Đồng đi dép lê đi rửa mặt, người máy Tiểu Nhất đi tới, "Chủ nhân, bên ngoài có người muốn vào, có mở cửa không?"

Mộc Lâm Đồng nhíu mày, mới sáng sớm tinh mơ, "Ai?"

"Là tứ thiếu gia và ngũ tiểu thư." Người máy liếc cậu một cái trả lời.

"Trực tiếp từ chối." Hai người kia không phải rất ghét mình sao, hiện tại tìm mình chắc chắn không có việc gì tốt.

"Nhận được, đã từ chối, nhắc nhở chủ nhân, bọn họ đang công kích lồng phòng hộ, có đánh trả không?" Mắt người máy sáng lên, có chút ngo ngoe rục rịch.

"Quên đi, đánh bọn họ, đến lúc đó đại bá mẫu lại đến trước mặt gia gia khóc sướt mướt." Mộc Lâm Đồng tức khắc đau đầu, cậu thật sự không có tinh lực đối phó bọn họ, thật buồn ngủ, một ngày ngủ 24 tiếng cũng không ngại nhiều.

Lúc này, bên ngoài sân.

Đôi nam nữ có khuôn mặt và tuổi gần giống Mộc Lâm Đồng, đang tức muốn hộc máu dùng súng laze công kích tấn công lồng phòng hộ xanh lam trong suốt.

Người nữ hiển nhiên rất tức giận, vừa tấn công vừa thở phì phì nói: "Ca, người xem phế vật này cũng dám đối với chúng ta như thế."

Người nam hiển nhiên cũng tức giận: "Có gia gia chống lưng hắn có gì mà không dám, chỉ là một phế vật, gia gia lại yêu thương hắn như vậy."

Nam nữ này là một cặp sinh đôi, Mộc Ninh Ảnh và Mộc Ninh Ngọc, dòng chính Mộc gia thế hệ mới lần lượt đứng thứ 4 và thứ 5, muộn hơn Mộc Lâm Đồng 3 tháng. Hai người thiên phú ngạo nhân, đều là cấp S. Người bên ngoài đều biết cặp song sinh có thiên phú đáng kinh ngạc, hơn hẳn hai anh em thiên phú cấp A và phế vật Mộc Lâm Đồng cấp F không biết bao nhiêu con phố.

"Hừ, lần này gia gia có việc đi Địa Cầu, để ta xem hắn làm sao bây giờ? Ta nhất định khiến hắn nếm sự lợi hại của ta."

Đúng vậy, Mộc Lâm Đồng là Mộc gia tâm thiếu, là con trai của Mộc Già Vũ tiếp cận song S, 6 tuổi kiểm tra đo lường thế nhưng lại là cấp F, đây là tồn tại duy nhất cả tinh tế. Đi ra ngoài tùy tiện tóm một người đều là cấp D trở lên, càng không phải nói đến Mộc gia nhiều thiên tài. Ngoài ra có một điểm mấu chốt là hắn không thể thức tỉnh dòng chính Mộc gia tương truyền mộc hệ dị năng.

Mộc gia sinh ra một con cháu trực hệ vô dụng cấp F, không dị năng, đều áp không được truyền khắp toàn tinh tế, đem nhiệt độ công bố song bào thai thiên phú cấp S áp xuống.

Sau khi Mộc Lâm Đồng ăn sáng xong, tính trở về ngủ tiếp, hai ngày này cậu càng ngày càng buồn ngủ. Lúc này mỗi một người máy đều trang bị không gian trữ vật lấy ra một xấp tài liệu: "Chủ nhân, đây là gia chủ chuẩn bị cho người, đều là địa điểm thi của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, trong 2 tháng nghỉ hè phải ôn tập. Còn bảo ta nói cho người, mặc dù đã dùng quan hệ để cho ngài vào trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, nhưng kì thi viết 2 tháng sau ngài giống ngày thường 0 điểm, hắn sẽ trở về đánh ngươi."

Mộc Lâm Đồng sửng sốt, lập tức kêu lên: "Thế không phải muốn mạng già của ta sao, rõ ràng biết ta không nhớ được, ta từ sớm đã từ bỏ trị liệu."

Đúng vậy, Mộc tam thiếu có tam phế, thiên phú phế, dị năng phế, còn có.....trí nhớ....cũng phế. Học cái gì cũng không nhớ được, học cái gì cũng nháy mắt liền quên,  còn thích ngủ, hận thời gian một ngày chỉ dùng để ngủ. Đi học ngủ, đi thi cũng ngủ. Người khác sau lưng trừ bỏ mắng phế vật còn đặt một biệt danh ma ngủ. Mỗi ngày đều bất động ngủ, đi thi nhiều lần trứng ngỗng cũng không sợ, không nỗ lực cũng có thể lên đại học tốt nhất Tinh Minh. Nhiều người sau lưng vừa ghen tị vừa khinh thường.

Cả ngày ủ rủ, không có hứng thú với bất cứ cái gì, giống như người mất hồn. Đúng rồi ngoại trừ với thú nhân hổ tộc yêu sâu sắc, đặc biệt là màu lông trắng, nhìn thấy quả thực 2 mắt phát lục quang, rất nhiều thú nhân hổ tộc bị doạ bởi ánh mắt như lang như hổ của cậu. Lúc huấn luyện hoặc đánh nhau tình nguyện chịu thua cũng không muốn biến thân trước mặt cậu.

Đối với tình huống này, Mộc lão gia tử không biết đã mời biết bao nhiêu bác sĩ, cũng không kiểm tra ra gì. Mộc lão gia từ cũng dùng mộc hệ dị năng của mình trị liệu, các loại thuốc cao cấp cũng uống không ít nhưng đều không có tác dụng gì,làm lão gia tử buồn muốn hỏng. Lần này ở trong thư tịch tổ truyền, tìm được một phương thuốc, nhưng dược thảo cơ hồ chỉ có ở Địa Cầu, cho nên vô cùng lo lắng đến Địa Cầu hái thuốc.

Nhân tiện xem có bắt được hổ con hoang dã nào cho tôn tử chơi.

Ngay lúc Mộc Lâm Đồng phải khuất phục trước dâm uy của người máy, quang não sáng, Mộc Lâm Đồng nhìn thấy, là Lâm thúc thường xuyên liên hệ, nghe nói là bạn tốt của phụ thân, chính mình cũng là tay hắn đào tạo và đỡ đẻ.

Mộc Lâm Đồng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận quang não, lễ phép chào hỏi: "Chú Dương, chú đã ăn sáng chưa?"

Người được Mộc Lâm Đồng gọi chú Dương cười ha hả: "Đã ăn rồi, chú Dương không lười giống ngươi, yêu ngủ, chú còn có công việc. Đúng rồi, thân thể gần đây thế nào?"

"Vẫn như cũ, luôn muốn ngủ, không muốn động đậy, cái gì cũng không nhớ được." Mộc Lâm Đồng buồn rầu, cậu cũng để ý, ai cũng không thích bị gọi là phế vật, nhưng một giây trước thương xuân bi thu, giây sau lại quên mất, chi bằng không nghĩ, dù sao cũng không nhớ được.

Nam tử mặc áo bluse trắng bên này ánh mắt trầm xuốg, đứa nhỏ này là do hắn giúp bạn tốt tạo ra, nhưng sau 3 tháng hắn phát hiện đứa nhỏ phát triển quá chậm, chậm gấp 2 so với phôi thai khác. Khi đó bạn tốt còn chưa đi tiền tuyến, sợ bị người ta nhìn ra đứa nhỏ này dị thường, hai người sau khi thương lượng, quyết định đem cậu qua nhà riêng bạn tốt. Một năm sau bạn tốt bị gọi ra tiền tuyến, sau đó hắn đồng hành cùng đứa trẻ suốt 2 năm trước khi sinh ra.

"Muốn ngủ cứ ngủ, đừng miễn cưỡng mình." Dựa theo thói quen, ngươi như vậy là bình thường. Đằng sau năm tử không nói ra, tin rằng bạn tốt ở tiền tuyến cũng nghĩ như vậy.

"Ha ha, vẫn là chú Dương hiểu cháu." Mộc Lâm Đồng cười nói, nhìn một chồng tư liệu dày đằng sau, đột nhiên mặt lại kéo xuống, ủ rũ, "Nhưng mà gia gia muốn cháu ôn tập, nói 2 tháng sau ở kì nhập học của trường quân đội Đệ nhất nếu lại 0 điểm sẽ đánh ta."

"Ha ha ha, vậy cháu phải ôn tập thật tốt đi, chú Dương không làm phiền ngươi nữa." Bên kia nói xong liền đóng quang não.

Mộc Lâm Đồng quay đầu nhìn người máy Tiểu Nhất nhìn chằm chằm, thở dài một hơi, nhận mệnh cầm lấy tư liệu.

Địa Cầu, sâu trong khu bảo hộ rừng Trường Bạch

Một cây đại thụ cao 5 tầng lầu, lá cây dày đặc xanh tươi, ánh lên những tia sáng xanh trong ánh nắng. Cây cỏ xung quanh trở nên xanh tươi có sức sống hơn. Số với những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi xung quanh, cái cây này tuy nhỏ nhắn nhưng lại có cảm giác mình là vua ở đây.

Thức hải bên trong cây quay cuồng kích động, dao động hồi lâu như mở ra tầng trói buộc, sau đó yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ cành lá bên ngoài lan rộng ra, như là ngủ lâu nên duỗi eo. Trên thực tế, Mộc Lâm Đồng còn không phải mới ngủ duỗi người sao.

Sau khoảng thời gian phong ấn chữa trị, cuối cùng đã sửa chữa hầu hết các vết rách trên linh hồn, kế tiếp lại đem hồn khối kia mang về chữa trị, liền bắt đầu nghĩ cách rời bản thể đi tìm Tiểu Bạch. Rốt cuộc bản thể bị thương quá nghiêm trọng, không thể di chuyển được, chỉ có tiếp tục ở lại đây chữa trị.

Hử???!!!

Sao lại thế này, khối thần hồn kia như thế nào không ở trong thức hải??!!

Mộc Lâm Đồng hoàn toàn choáng váng. Ai có thể cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra?!

Lúc này ở ngoài vũ trụ có một con tàu vũ trụ tư nhân với gia huy là một cái cây thu nhỏ đang dần dần tiếp cận Địa Cầu.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store