ZingTruyen.Store

Edit Thinh Ha Anh Dang

Hầu hết các tòa nhà của bệnh viện đều liên kết với nhau thành một khu, giữa các tòa nhà đều có hành lang thông nhau, ưu điểm là trong thời tiết này không bị mắc mưa, nhược điểm là hành lang thường có cửa sổ cho nên vào thời tiết này vừa khiến gió và hiệu ứng âm thanh làm tăng gấp đôi nỗi sợ hãi.

Thịnh Hạ không thích thể hiện sự yếu đuối, khi bước qua hành lang hành động vẫn giống như mọi khi, chỉ khác là sắc mặt hơi tái nhợt, bàn tay đặt bên hông vô thức nắm chặt, ngón tay cái lại vô thức chạm vào ngón trỏ.

Trình Lương rất quen thuộc với động tác này.

Lần đầu tiên Thịnh Hạ ở phòng khám xác định sắp phẫu thuật cũng giống như vậy, sau khi gây mê vào lúc trước khi bất tỉnh, cô cũng không ngừng lặp lại hành động nhỏ này.

Gió quá lớn, Thịnh Hạ cảm thấy cái hành lang này tại sao đi mãi không hết.

"Hiến bao nhiêu máu rồi?" Trình Lương đột nhiên mở miệng hỏi Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ sững sờ, động tác vô thức trong tay cô cũng dừng lại.

"400cc." Cô trả lời.

Sau đó cô mới nhận ra Trình Lương đã đứng bên cạnh cô ở giữa cô và cửa sổ.

Giữa ánh sáng và bóng tối, Trình Lương trông khác hẳn mọi khi, còn Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy có điều gì đó giữa họ đã thay đổi kể từ cái liếc mắt mà họ vừa trao đổi trong đại sảnh kia.

"Biết tại sao tốt nhất mỗi lần nên hiến 400cc miễn là sức khỏe cho phép không?" Trình Lương hỏi lại.

Anh bước đi không quá nhanh cũng không quá chậm, vừa đúng lúc giúp Thịnh Hạ chắn cửa sổ.

"Tại sao?" Thịnh Hạ hỏi, đón nhận ý tốt của Trình Lương.

"Vì truyền máu thực chất là cấy ghép mô dị hợp nên người nhận sẽ có phản ứng truyền máu hoặc khả năng lây nhiễm bệnh."

"Bệnh nhân nhận được càng ít máu từ người hiến tặng trong quá trình nhận máu thì khả năng nhiễm trùng càng ít."

[1] Đây là một chủ đề mà Thịnh Hạ hứng thú.

Cô dường như vẫn duy trì sự tò mò trong mọi lĩnh vực chưa biết: "Tôi còn nghĩ hiến 400cc máu một lần sẽ giúp lượng máu trong cơ thể tốt hơn."

"Không phải." Trình Lương cười, "Chỉ là máu dự trữ sẽ được dự trữ trong gan và mao mạch của cơ thể người, nếu cơ thể người bị mất máu, lượng máu dự trữ sẽ được thải ra và máu mới sẽ lại trở thành máu dự trữ. Số lượng 400cc máu gần bằng lượng máu dự trữ tối thiểu của người lớn, là lượng máu tương đối an toàn để hiến."

"Không có cái gọi là hiến máu làm cơ thể tốt hơn, nhưng hiến máu thực sự là đang cứu người." Trình Lương dừng lại, "Là chuyện tốt."

Sau đó Thịnh Hạ mỉm cười.

"Đến rồi." Trình Lương thông báo.

Phổ cập kiến thức về nguyên tắc hiến máu đã giúp Thịnh Hạ vượt qua hành lang đầy mưa gió này một cách thành công.

Ở đầu kia của hành lang là tòa nhà số 6 được chiếu sáng rực rỡ.

***

Thực ra hầu hết công tác tuần tra cho trận bão bệnh viện bọn họ đã lên lịch từ lâu, là chuyện bảo vệ nên làm, về đêm mưa gió lớn dần nên cần bố trí một số người trẻ tuổi canh giữ một vài tòa nhà có thiết bị có giá trị, coi như là lớp bảo vệ cuối cùng.

Cho nên kỳ thực là có thể không cần làm gì cả.

Nếu đổi lại như bình thường, đoán chừng Trình Lương đến tòa nhà số 6 sẽ trực tiếp đến phòng trực tầng 3 nằm ngửa ở đó, nhưng hiện tại bên cạnh anh đã có Thịnh Hạ.

Anh còn giữ chức đội trưởng.

Vì vậy Trình Lương rất chủ động nhận trọng trách đội trưởng, anh nghiêm túc nhìn toàn bộ sơ đồ mặt bằng của tòa nhà số 6, kéo bốn người thành một nhóm, chia sẻ thông tin tạo bốn người một nhóm.

"Chia thành hai đội đi." Anh nói, "Chu Huyền và Đường Thái Tây đi về phía tây, Thịnh Hạ và tôi đi phía đông, bắt đầu từ tầng 1, kiểm tra 5 tầng nếu thấy ổn sẽ tập hợp ở phòng trực tầng 3."

Ở đó có giường và là nơi đặt những thiết bị đắt tiền nhất.

Nơi dừng chân của họ đêm nay.

Hiếm khi Trình Lương nghiêm túc, Chu Huyền đẩy kính đầy ẩn ý liếc nhìn anh.

Thịnh Hạ làm gì cũng nói quy tắc, nếu nói trực tiếp lên tầng 3 để nghỉ ngơi đoán chừng cô sẽ cảm thấy phiền họ, vì vậy anh chàng này muốn cho Thịnh Hạ một nơi yên tĩnh để ngủ, đơn giản là lấy tư thế bác sĩ phẫu thuật bình thường ra.

Anh ta không vạch trần anh.

Dù sao anh ta vẫn phải nịnh nọt anh nữa.

"Được." Chu Huyền lại đẩy kính tỏ ý hợp tác.

"Nếu có chuyện gì thì liên lạc WeChat." Trình Lương người này một khi nghiêm túc thì đặc biệt rất chuyên nghiệp, "Trường hợp không có tín hiệu thì đến phòng trực tầng 3 chờ."

Anh tiếp tục nói thêm: "Đặt an toàn ở trên hết, nếu như rỉ nước nghiêm trọng thì cứ gọi bảo vệ tới xử lý, bốn người chúng ta cũng không thể xử lý được."

Ba người nghiêm túc gật đầu, Trình Lương mở túi cứu thương đã được đặt ở đây từ trước ra, chia thuốc bên trong thành hai phần sau đó anh cùng Chu Huyền mỗi người cầm một phần.

Cũng may là Thịnh Hạ đã chuẩn bị trước bốn bộ dụng cụ cấp cứu, những thứ bên trong cộng với những thứ trong bộ sơ cứu là đủ để ứng phó một đêm.

Đầu tiên bốn người lên tầng 3 sẽ ngủ đêm nay tuần tra một lần — hai phòng cạnh phòng trực ban, bên trong có bốn giường, quả nhiên như được đo ni đóng giày cho đêm nay.

Sau đó bốn người chia làm hai đội.

Thịnh Hạ ra khỏi phòng còn rất dũng mãnh, khí phách hiên ngang ưỡn ngực như đứa trẻ.

Trình Lương nhìn theo cô không khỏi mỉm cười.

Anh biết cô sẽ thích loại hoạt động này, từ hiến máu đến tuần tra phòng, chỉ cần cô có thể đóng góp một chút cho việc chống bão thì khuôn mặt cô sẽ nở nụ cười này.

Nụ cười mãn nguyện mà anh muốn nhưng không bao giờ tìm được.

***

Hành lang cũng đều được chiếu sáng trưng, tuy bên ngoài mưa to gió lớn nhưng hành lang tòa nhà số 6 lại không có cửa sổ vì thế mà yên tĩnh rất nhiều.

Trình Lương gọi cho nhóm WeChat bốn người để treo máy, đề phòng trường hợp bên Chu Huyền xảy ra chuyện.

Nhưng bên Chu Huyền lại rất ồn ào.

Vừa ồn ào cũng rất đáng sợ. (玄学)

Chu Huyền: "Xem ra vận may chúng ta không tồi, nơi này rộng rãi sáng sủa lại còn có giường, so với ký túc xá còn thoải mái hơn."

Chu Huyền: "Anh nói xem, tòa nhà này sẽ không mất điện chứ."

Chu Huyền: "Chết tiệt, tôi nhớ ra hình như tòa nhà này không nằm trong phạm vi kiểm soát lũ lụt đúng không, nếu như thực sự bị cúp điện sẽ không có nguồn điện dự phòng có phải không?"

Do ngày hôm qua bệnh nhân đã được sơ tán nên thiết bị điện và đèn chiếu sáng là hai đường dây, đường dây chiếu sáng này chắc chắn không có nguồn điện dự phòng.

Trình Lương: "...Cậu câm miệng đi, trong bệnh viện đừng có mở miệng nói chuyện xui xẻo."

Vừa dứt lời.

Là tiếng ầm ầm quen thuộc.

Toàn bộ tòa nhà giống như được bao phủ bởi một tấm vải đen, đột nhiên tất cả đều biến thành một màu đen.

Tất cả mọi người: ..................

"Tôi nói này..."

Trong bóng tối, giọng nói của Chu Huyền trầm xuống, "Có phải chúng ta đã bị trúng phải lời nguyền kỳ lạ nào đó không, đây là lần thứ hai rồi..."

Anh cảm thấy âm thanh của dòng điện ầm ầm kia đúng là déjà vu.

"Là lần thứ ba..." Đường Thái Tây yếu ớt, "Buổi chiều Hạ Hạ nói với tôi nhà chúng ta lại cúp điện nữa."

Chu Huyền: "...Vậy làm gì bây giờ?"

Trình Lương đang nhìn sơ đồ đường dây trong điện thoại: "Trước tiên tất cả trở lại tầng 3 đi, bảo vệ đã đặt trước ở tầng 3 một bộ nguồn điện UPS cỡ nhỏ rồi [2]."

Chắc là đã được đề phòng cho các nhân viên tuần tra.

"Đợi đã, đợi đã..." Sau khi nhìn sơ đồ đường dây Đường Thái Tây kêu lên, "Có phải có máy bán hàng tự động ở tầng 5 đúng không?"

"...Cô đã ăn ba cái bánh bao thịt to rồi mà vẫn còn đói à!" Chu Huyền cảm thấy không thể tin được, "Còn uống một hộp sữa nữa!"

"Vẫn còn một đêm! Đề phòng bão lớn lần nữa chúng ta bị kẹt ở đây, chẳng lẽ không cần tiết kiệm một chút lương thực sao?" Đường Thái Tây hùng hồn.

"Cô vẫn còn lương khô Thịnh Hạ đưa nữa mà." Chu Huyền lại hoài nghi.

Đường Thái Tây: "...Cái lương khô đó có vị như giày da vậy!"

Chu Huyền: "......"

Cuối cùng Đường Thái Tây kết luận, "Vậy Hạ Hạ, trước tiên cậu và bác sĩ Trình trở lại tầng 3 đi, chúng tớ lên tầng 5 mua một ít đồ ăn rồi sẽ xuống."

Hành lang không có cửa sổ vì thế mà rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại di động trên tay Thịnh Hạ và Trình Lương, bởi vì có ánh sáng nên xung quanh càng có vẻ tối hơn.

Nhưng vì không có cửa sổ, gió cũng nhỏ hơn, trong bóng tối tràn ngập tiếng cãi nhau của Chu Huyền và Đường Thái Tây nhưng lại không cảm thấy ngột ngạt.

Thịnh Hạ cười nhẹ đồng ý với Đường Thái Tây, tìm được đèn pin trong túi phòng trường hợp khẩn cấp.

Một bên Trình Lương tiếp tục nhìn xuống bản đồ đường đi trên điện thoại một bên bị phân tâm mà quan sát Thịnh Hạ.

Tâm trạng cô tốt, lấy đèn pin ra mở còn trẻ con để dưới cằm lộ ra nụ cười kinh dị.

Đúng là tự làm tự vui.

Không hề giống một người sợ bão, vừa rồi ở trên hành lang lộ ra sắc mặt tái nhợt cứng rắn cũng biến mất không còn thấy nữa.

Trình Lương di chuyển ngón tay để tắt micro của điện thoại di động trong cuộc gọi WeChat, đồng thời đưa tay sang ngang để giúp Thịnh Hạ tắt micro cuộc gọi của cô.

"Tối quá." Giọng nói Trình Lương trầm thấp mang theo ý cười, "Đừng chỉ nghịch đèn pin, chú ý bước chân."

"Ừ." Thịnh Hạ luôn tuân theo những chỉ dẫn hợp lý như vậy, bước chân khéo léo liền chậm lại vài bước.

"Cô sợ bão nhưng không sợ tối à?" Anh hỏi cô.

Thịnh Hạ nhìn vào giao diện điện thoại nơi cả hai đều đã tắt micro.

Trình Lương rất chính đáng tắt micro, cô rõ ràng không muốn hỏi anh tại sao.

Trình Lương đợi nửa ngày cũng không có câu trả lời nên hừ một tiếng, kết thúc bằng một dấu chấm hỏi. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

"Quê tôi ở trên bờ biển, khi tôi còn nhỏ cơn bão đã quét qua một lần, kính cửa sổ nhà đã bị đập vỡ, để lại chút bóng ma tâm lý." Ánh đèn pin le lói khi cô bước đi, "Lúc đó bố mẹ tôi đi vắng, cửa sổ bị đập vỡ nên trong nhà như cảnh phim thảm họa, tôi trốn dưới gầm giường đến khi người lớn trở về mới dám chui ra."

"Thực ra cũng không phải rất sợ hãi, nhưng nếu nhìn thấy cây cối ngoài cửa sổ rung chuyển, đồ vật bay tứ tung sẽ cảm thấy sẽ có vật nặng bay tới đập vỡ kính."

"Vì vậy những ngày giông bão tôi luôn có ảo giác bên ngoài so với trong nhà an toàn hơn."

Cô cũng biết đó chỉ là ảo giác, nói xong còn xấu hổ nhìn xuống nghịch đèn pin.

Trình Lương đứng trong bóng tối một lúc.

Lúc anh hỏi cũng không ngờ đáp án lại như vậy.

Mỗi người đều có bóng tối của riêng mình, hầu hết người lớn đều không chủ động đề cập đến, giống như Thịnh Hạ thản nhiên như vậy ngược lại lại khiến người ta bất ngờ.

Mà cô vừa đi vừa nhắc đến, bước chân của cô còn tung tăng như chim sẻ.

Khiến mọi người muốn an ủi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu thì tốt.

Vì vậy, anh nghe được chính mình hỏi một câu mới: "Khi còn bé bố mẹ cô thường xuyên không ở nhà?"

"Ừm, họ làm công việc đặc biệt." Thịnh Hạ đi theo Trình Lương, "Có rất ít thời gian ở bên cạnh tôi."

"Nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, dù sao thì internet đã phát triển hơn trước." Cô vẫn liên tục kết thúc một câu phủ định ngay sau đó là một câu đã tốt hơn nhiều.

Những người khác sẽ cảm thấy như họ đang tự xoa dịu bản thân, nhưng Thịnh Hạ như thế này lại có vẻ khá tự nhiên. Cô thực sự cảm thấy đã tốt hơn, nhìn về tương lai và luôn tràn đầy hy vọng.

Cô thực sự không sợ bóng tối chút nào.

"Ngoài sợ bão ra thì còn sợ gì nữa?" Trình Lương tò mò.

Thịnh Hạ nghĩ nghĩ: "...Sợ lạnh."

Trình Lương: "......"

Thịnh Hạ: "Còn anh?"

Trình Lương không chút do dự: "Sợ ma."

Thịnh Hạ: "............"

Giây tiếp theo cô lại giơ ngọn đèn lên cằm, làm mặt hung dữ.

Trình Lương: "...Cô thế này giống như muốn ăn đòn."

Cô gái làm mặt hung dữ sau đó cười toe toét.

Hành lang tối tăm, không ai thèm bật hai chiếc micro đã tắt, cuộc trò chuyện giữa Đường Thái Tây và Chu Huyền ở đầu dây bên kia cũng từ từ trôi đi không ai chú ý.

Thịnh Hạ làm mặt hung dữ mải cười toe toét liền trượt chân, Trình Lương thuận tay nắm lấy, khoảng cách hai người liền tiến lại gần.

Dính sát nhau.

Đèn pin của Thịnh Hạ vẫn còn kề sát cằm.

Trình Lương nhìn vẻ mặt kia thực sự không đẹp gì liền vươn tay tắt đèn pin đi.

"Đi cẩn thận." Không biết vì sao mà giọng anh hơi khàn.

"Ừ." Thịnh Hạ nhanh chóng đứng thẳng dậy, im lặng một lúc mới bật lại đèn pin.

Đường Thái Tây cuối cùng cũng tìm thấy chiếc micrô đã bị tắt và hú lên một tiếng, "Hai người đang làm gì đấy!"

Câu tiếp theo: "Hihi hai người đừng có kể chuyện ma nếu không có chúng tôi nhé."

Sau đó còn nói câu cuối cùng: "Tôi nói anh nghe, Hạ Hạ kể chuyện ma tuyệt vời lắm!"

Chu Huyền: "............"

Anh ta mặt không cảm xúc thoát khỏi cuộc trò chuyện thoại trực tiếp, nhân tiện cũng giúp Đường Thái Tây rời khỏi.

Đây là cô gái tuyên bố sẽ theo đuổi anh ta.

Anh ta thực sự tin là cô ấy rất xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store