Edit Thap Nien 70 Mang Theo Khong Gian
EDITOR: Kim Hoàng
Khương Hâm nhanh chóng nắm lấy tay Hạ Thừa Duyên, nhét mặt dây chuyền ngọc bội vào tay anh, quay người chạy đi, nói: "Tôi đi trước đây!" Xuống núi không ngoảnh lại. Điều này khiến Tạ Du bối rối, "Thừa Duyên, chúng ta nợ cô ấy một ân tình lớn rồi!" Có trời mới biết bọn họ giờ phút này không có tiền, nhưng bọn họ lại rất cần nhân sâm, nếu Khương Hâm nhất định lấy tiền, bọn họ mua không nổi nhân sâm. Hạ Thừa Duyên liếc nhìn ngọc bội trong tay, "Cô ta ghét bỏ sao?" Tạ Du xoa đầu một cái nói, "chắc là không ghét bỏ a? Cô ấy là người tốt làm việc tốt, đúng rồi, vừa rồi cô ấy chạm vào tay cậu, cậu không thấy ghê tởm sao? cậu không ghét người khác phái sao? Hơn nữa, dựa vào thân thủ của cậu, muốn né tránh cô ấy, tuyệt đối không thành vấn đề, cậu ..." Ánh mắt Hạ Thừa Duyên rơi xuống mu bàn tay được cô gái chạm vào, trong lòng anh không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại cảm thấy có chút mát mẻ dễ chịu giữa ngày hè oi bức."Tạ Du, cậu ồn ào quá! ở đây ."Lưu lại những lời này, đi về phía có suối núi.
Đến bên bờ suối, rửa sạch nhân sâm.
Rất nhanh, trở lại bên cạnh Tạ Du, đem nhân sâm thành hai nửa, đưa cho Tạ Du nửa cây.
Hai người bọn họ bị đối thủ hạ độc, cần phải giải độc càng sớm càng tốt.
Trước khi Hạ Thừa Duyên nhảy xuống hồ nước không phải để bơi lội mà để hái những cây thủy sinh bên trong. Tạ Du từ trong túi lấy ra gói , đây là dược liệu bọn họ trải qua không ít thời gian tìm được ở phụ cận, cùng với nhân sâm, có thể giải độc... Lúc này Khương Hâm đang ngâm nga một khúc nhạc bước xuống núi, không cầu Hạ Thừa Duyên biết ơn, chỉ mong đừng đắc tội. Nghĩ đến mì trắng dư thừa trong không gian, Khương Hâm lập tức đặt hai chữ Hạ Thừa Duyên ra sau lưng. Sáng mai, sẽ tiếp tục bán bột mì trắng ở huyện thành . Bốn giờ chiều, Khương Hâm trở lại phòng bệnh của bệnh viện huyện, Trần Niệm Lai và Khương Côn nhắm mắt nằm nghĩ ngơi ở trên giường bệnh. Khương Hâm bất lực thở dài về phía Khương Côn. Khương Côn mở mắt, vội vàng hỏi: "Con gái, con sao vậy?" Trần Niệm Lai cũng mở mắt, quan tâm hỏi: "Hâm Hâm, có chuyện gì sao?"
Khương Hâm vẻ mặt bình tĩnh: "Bà nội đồng ý chia nhà như vậy, lại còn cho thêm lương thực là có lý ."Khương Côn trong lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ mình lại suy nghĩ mẹ quá mức tốt rồi sao? "Hâm Hâm, không phải là bà nội con lại có chủ ý xấu gì chứ?"
Khương Hâm đáp trả: "Bà nội coi trọng Đổng quả phụ, nói bà ta sinh tốt. Bà nội muốn ba ly hôn với mẹ, để ba cưới Đổng quả phụ, sinh con trai cho bà. Mục đích là chia rẽ gia đình còn cho nhiều lương thực là muốn lấy lòng ba, đoán chừng sau khi ba và mẹ xuất viện, bà nội sẽ dùng thủ đoạn chia cắt hai người." Trần Niệm Lai vẻ mặt tức giận, "Tôi nói bà tại sao dễ nói chuyện như vậy, lại cho nhiều lương thực, dám muốn Khương Côn đổi vợ khác! Khương Côn, tôi nói cho ông biết, sau này có mẹ ông thì không có tôi, tôi và mẹ ông không đội trời chung ". Khương Côn lập tức an ủi, "Niệm Lai, cả đời này tôi chỉ nhận định một mình bà,tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho bà cơ hội phá hư quan hệ của chúng ta." Khương Hâm cũng thuyết phục: "Mẹ, con nói điều này không phải để tách mẹ ra khỏi ba, mà là để hai người đề phòng quả phụ Đổng và bà nội sau này. Trái tim của ba con đều hướng về mẹ. Đó là ở gia đình chúng ta. Nhiệm vụ của mẹ bây giờ là chữa lành vết thương cho mình, ngay cả khi Đổng quả phụ đó ngày mai chạy đến bệnh viện gặp ba con, mẹ cũng không cần phải tức giận. Trần Niệm Lai được con gái nhắc nhở, lập tức hiểu rằng bây giờ không phải lúc tức giận, nhất định phải giữ tâm trạng tốt, chăm sóc vết thương cho thật tốt, cố gắng nhanh xuất viện. Khương Hâm liếc nhìn hộp cơm trên tủ đầu giường, miệng hộp đã được dọn sạch sẽ.Hôm nay cô đã không chăm sóc cha mẹ rồi . Hỏi một chút mới biết là Hoàng Xán mua giúp. Khương Hâm từ đáy lòng biết ơn Hoàng Xán, cảm ơn Hoàng Xán đã giúp đỡ mấy ngày nay. Kiếp trước Hoàng Xán lấy chồng không tốt, kiếp này Khương Hâm có ý giúp cô ấy một tay. Lần này chồng kiếp trước của Hoàng Xán vẫn chưa xuất hiện, hiện tại không cần lo lắng. Còn hơn một tiếng nữa mới đến bữa tối, Khương Hâm không muốn nhàn rỗi, cầm lấy quần áo cha mẹ giặt rồi bước vào nhà vệ sinh công cộng. Sau khi giặt quần áo, rồi tìm một nơi để phơi quần áo lên. Treo đến cái cuối cùng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô, Tạ Du. Sắc mặt Tạ Du không còn tái nhợt như trước mà đã có chút sắc hồng, thần sắc cũng tốt hơn trước rất nhiều. Khương Hâm chưa kịp nói chuyện, Tạ Du đã nâng ngọc bội trong tay lên, "Tôi và Thừa Duyên chưa từng nợ ân tình của người khác, ngọc bội này đáng giá tiền nhân sâm , cô không cần phải có áp lực tâm lý." Khương Hâm nhanh chóng phơi xong quần áo, "Tôi không phải muốn anh thiếu nợ tôi, không, làm sao anh tìm được tôi?" Trên mặt Tạ Du hiện lên nụ cười tỏa nắng, "Căn cứ mùi trên người của cô, Thừa Duyên có thể ngửi được một số mùi đặc biệt, thông qua mùi mà tìm người." Khương Hâm buột miệng nói: "Hắn là mũi chó sao?" Tạ Du cười, "cô dám nói như vậy."
Nghe vậy, Khương Hâm lại nhớ tới sự tàn ác của Hạ Thừa Duyên kiếp trước, vội vàng đổi lời: "Tôi không phải khinh thường anh ấy, mà là khâm phục! Khen anh ấy có khứu giác nhạy bén, anh ấy giống như thần!" Những lời này bị Hạ Thừa Duyên ở phía sau Khương Hâm nghe rất rõ ràng. Nhưng Hạ Thừa Duyên không bước tới, cũng không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho Tạ Du, ra hiệu cho hắn mau đưa ngọc bội, còn có việc quan trọng phải làm. Tạ Du treo sợi dây tơ hồng của mặt ngọc bội lên dây phơi, "Treo ở đây, tự mình cất đi, sau này chúng ta không mắc nợ ai. Mặt ngọc bội này tùy cô, giữ cho đời sau hay cầm cố đi điều được rồi." Không đợi Khương Hâm từ chối, cậu xoay người rời đi. Khương Hâm từ đầu đến cuối đều không chú ý tới phía sau Hạ Thừa Duyên, khi cô cảm thấy sau lưng có người liền quay đầu kiểm tra, Hạ Thừa Duyên đã đi rồi. Khương Hâm tháo mặt dây chuyền bằng ngọc bội trên dây phơi, cẩn thận quan sát một lúc, cũng không có ý định bỏ đồ của Hạ Thừa Duyên.Cô tự nhủ: "Chắc là bán được giá lắm". Lúc này Hạ Thừa Duyên và Tạ Du đang đi về phía nhà ga xe lửa. Tạ Du cười hỏi: "Mặt dây chuyền ngọc bội của cậu đáng giá hơn cả nhân sâm." Hạ Thừa Duyên thần sắc bình tĩnh, "Mạng sống không so c với ngọc bội." "Tôi có thể hiểu cái ngọc bội kia chính tín vật định tình của cậu ?" "cậu suy nghĩ nhiều rồi, trong vòng vài ngày, cô ấy sẽ đổi ngọc bội lấy tiền." "Không thể nào? Bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cậu đều sẽ phải lòng ..." "Tôi không thấy cô ấy có tình cảm với tôi, tôi chỉ thấy cô ấy muốn tránh né tôi thôi." "Hả? Hình như cậu không có đắc tội với cô ấy? Nghĩ cho kỹ, cậu đắc tội với cô ấy như thế nào?" "Không có thời gian nghĩ những thứ này." "Vừa nãy tôi quên hỏi cô ấy tên gì." "Không cần biết tên của người sẽ không gặp lại trong tương lai." "Thừa Duyên, cậu hơi vô tâm a, cô ấy tặng nhân sâm miễn phí cho chúng ta." "Mặt dây chuyền ngọc bội đã trả hết nợ, sau khi trở lại Kinh Đô, đừng nhắc đến cô ấy nữa, nếu không, tôi sẽ cân nhắc thay đổi đối tác." "Cậu không thể thay đổi tôi được, tôi từ nhỏ thân thể không tốt, cậu cũng không chán ghét tôi, đồng ý cùng tôi chung đội ,Tôi cam đoan sẽ không chủ động nhắc tới cô ấy nữa." "rất tốt."
hết chương 12.29/4/2023.
Khương Hâm nhanh chóng nắm lấy tay Hạ Thừa Duyên, nhét mặt dây chuyền ngọc bội vào tay anh, quay người chạy đi, nói: "Tôi đi trước đây!" Xuống núi không ngoảnh lại. Điều này khiến Tạ Du bối rối, "Thừa Duyên, chúng ta nợ cô ấy một ân tình lớn rồi!" Có trời mới biết bọn họ giờ phút này không có tiền, nhưng bọn họ lại rất cần nhân sâm, nếu Khương Hâm nhất định lấy tiền, bọn họ mua không nổi nhân sâm. Hạ Thừa Duyên liếc nhìn ngọc bội trong tay, "Cô ta ghét bỏ sao?" Tạ Du xoa đầu một cái nói, "chắc là không ghét bỏ a? Cô ấy là người tốt làm việc tốt, đúng rồi, vừa rồi cô ấy chạm vào tay cậu, cậu không thấy ghê tởm sao? cậu không ghét người khác phái sao? Hơn nữa, dựa vào thân thủ của cậu, muốn né tránh cô ấy, tuyệt đối không thành vấn đề, cậu ..." Ánh mắt Hạ Thừa Duyên rơi xuống mu bàn tay được cô gái chạm vào, trong lòng anh không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại cảm thấy có chút mát mẻ dễ chịu giữa ngày hè oi bức."Tạ Du, cậu ồn ào quá! ở đây ."Lưu lại những lời này, đi về phía có suối núi.
Đến bên bờ suối, rửa sạch nhân sâm.
Rất nhanh, trở lại bên cạnh Tạ Du, đem nhân sâm thành hai nửa, đưa cho Tạ Du nửa cây.
Hai người bọn họ bị đối thủ hạ độc, cần phải giải độc càng sớm càng tốt.
Trước khi Hạ Thừa Duyên nhảy xuống hồ nước không phải để bơi lội mà để hái những cây thủy sinh bên trong. Tạ Du từ trong túi lấy ra gói , đây là dược liệu bọn họ trải qua không ít thời gian tìm được ở phụ cận, cùng với nhân sâm, có thể giải độc... Lúc này Khương Hâm đang ngâm nga một khúc nhạc bước xuống núi, không cầu Hạ Thừa Duyên biết ơn, chỉ mong đừng đắc tội. Nghĩ đến mì trắng dư thừa trong không gian, Khương Hâm lập tức đặt hai chữ Hạ Thừa Duyên ra sau lưng. Sáng mai, sẽ tiếp tục bán bột mì trắng ở huyện thành . Bốn giờ chiều, Khương Hâm trở lại phòng bệnh của bệnh viện huyện, Trần Niệm Lai và Khương Côn nhắm mắt nằm nghĩ ngơi ở trên giường bệnh. Khương Hâm bất lực thở dài về phía Khương Côn. Khương Côn mở mắt, vội vàng hỏi: "Con gái, con sao vậy?" Trần Niệm Lai cũng mở mắt, quan tâm hỏi: "Hâm Hâm, có chuyện gì sao?"
Khương Hâm vẻ mặt bình tĩnh: "Bà nội đồng ý chia nhà như vậy, lại còn cho thêm lương thực là có lý ."Khương Côn trong lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ mình lại suy nghĩ mẹ quá mức tốt rồi sao? "Hâm Hâm, không phải là bà nội con lại có chủ ý xấu gì chứ?"
Khương Hâm đáp trả: "Bà nội coi trọng Đổng quả phụ, nói bà ta sinh tốt. Bà nội muốn ba ly hôn với mẹ, để ba cưới Đổng quả phụ, sinh con trai cho bà. Mục đích là chia rẽ gia đình còn cho nhiều lương thực là muốn lấy lòng ba, đoán chừng sau khi ba và mẹ xuất viện, bà nội sẽ dùng thủ đoạn chia cắt hai người." Trần Niệm Lai vẻ mặt tức giận, "Tôi nói bà tại sao dễ nói chuyện như vậy, lại cho nhiều lương thực, dám muốn Khương Côn đổi vợ khác! Khương Côn, tôi nói cho ông biết, sau này có mẹ ông thì không có tôi, tôi và mẹ ông không đội trời chung ". Khương Côn lập tức an ủi, "Niệm Lai, cả đời này tôi chỉ nhận định một mình bà,tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho bà cơ hội phá hư quan hệ của chúng ta." Khương Hâm cũng thuyết phục: "Mẹ, con nói điều này không phải để tách mẹ ra khỏi ba, mà là để hai người đề phòng quả phụ Đổng và bà nội sau này. Trái tim của ba con đều hướng về mẹ. Đó là ở gia đình chúng ta. Nhiệm vụ của mẹ bây giờ là chữa lành vết thương cho mình, ngay cả khi Đổng quả phụ đó ngày mai chạy đến bệnh viện gặp ba con, mẹ cũng không cần phải tức giận. Trần Niệm Lai được con gái nhắc nhở, lập tức hiểu rằng bây giờ không phải lúc tức giận, nhất định phải giữ tâm trạng tốt, chăm sóc vết thương cho thật tốt, cố gắng nhanh xuất viện. Khương Hâm liếc nhìn hộp cơm trên tủ đầu giường, miệng hộp đã được dọn sạch sẽ.Hôm nay cô đã không chăm sóc cha mẹ rồi . Hỏi một chút mới biết là Hoàng Xán mua giúp. Khương Hâm từ đáy lòng biết ơn Hoàng Xán, cảm ơn Hoàng Xán đã giúp đỡ mấy ngày nay. Kiếp trước Hoàng Xán lấy chồng không tốt, kiếp này Khương Hâm có ý giúp cô ấy một tay. Lần này chồng kiếp trước của Hoàng Xán vẫn chưa xuất hiện, hiện tại không cần lo lắng. Còn hơn một tiếng nữa mới đến bữa tối, Khương Hâm không muốn nhàn rỗi, cầm lấy quần áo cha mẹ giặt rồi bước vào nhà vệ sinh công cộng. Sau khi giặt quần áo, rồi tìm một nơi để phơi quần áo lên. Treo đến cái cuối cùng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô, Tạ Du. Sắc mặt Tạ Du không còn tái nhợt như trước mà đã có chút sắc hồng, thần sắc cũng tốt hơn trước rất nhiều. Khương Hâm chưa kịp nói chuyện, Tạ Du đã nâng ngọc bội trong tay lên, "Tôi và Thừa Duyên chưa từng nợ ân tình của người khác, ngọc bội này đáng giá tiền nhân sâm , cô không cần phải có áp lực tâm lý." Khương Hâm nhanh chóng phơi xong quần áo, "Tôi không phải muốn anh thiếu nợ tôi, không, làm sao anh tìm được tôi?" Trên mặt Tạ Du hiện lên nụ cười tỏa nắng, "Căn cứ mùi trên người của cô, Thừa Duyên có thể ngửi được một số mùi đặc biệt, thông qua mùi mà tìm người." Khương Hâm buột miệng nói: "Hắn là mũi chó sao?" Tạ Du cười, "cô dám nói như vậy."
Nghe vậy, Khương Hâm lại nhớ tới sự tàn ác của Hạ Thừa Duyên kiếp trước, vội vàng đổi lời: "Tôi không phải khinh thường anh ấy, mà là khâm phục! Khen anh ấy có khứu giác nhạy bén, anh ấy giống như thần!" Những lời này bị Hạ Thừa Duyên ở phía sau Khương Hâm nghe rất rõ ràng. Nhưng Hạ Thừa Duyên không bước tới, cũng không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho Tạ Du, ra hiệu cho hắn mau đưa ngọc bội, còn có việc quan trọng phải làm. Tạ Du treo sợi dây tơ hồng của mặt ngọc bội lên dây phơi, "Treo ở đây, tự mình cất đi, sau này chúng ta không mắc nợ ai. Mặt ngọc bội này tùy cô, giữ cho đời sau hay cầm cố đi điều được rồi." Không đợi Khương Hâm từ chối, cậu xoay người rời đi. Khương Hâm từ đầu đến cuối đều không chú ý tới phía sau Hạ Thừa Duyên, khi cô cảm thấy sau lưng có người liền quay đầu kiểm tra, Hạ Thừa Duyên đã đi rồi. Khương Hâm tháo mặt dây chuyền bằng ngọc bội trên dây phơi, cẩn thận quan sát một lúc, cũng không có ý định bỏ đồ của Hạ Thừa Duyên.Cô tự nhủ: "Chắc là bán được giá lắm". Lúc này Hạ Thừa Duyên và Tạ Du đang đi về phía nhà ga xe lửa. Tạ Du cười hỏi: "Mặt dây chuyền ngọc bội của cậu đáng giá hơn cả nhân sâm." Hạ Thừa Duyên thần sắc bình tĩnh, "Mạng sống không so c với ngọc bội." "Tôi có thể hiểu cái ngọc bội kia chính tín vật định tình của cậu ?" "cậu suy nghĩ nhiều rồi, trong vòng vài ngày, cô ấy sẽ đổi ngọc bội lấy tiền." "Không thể nào? Bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cậu đều sẽ phải lòng ..." "Tôi không thấy cô ấy có tình cảm với tôi, tôi chỉ thấy cô ấy muốn tránh né tôi thôi." "Hả? Hình như cậu không có đắc tội với cô ấy? Nghĩ cho kỹ, cậu đắc tội với cô ấy như thế nào?" "Không có thời gian nghĩ những thứ này." "Vừa nãy tôi quên hỏi cô ấy tên gì." "Không cần biết tên của người sẽ không gặp lại trong tương lai." "Thừa Duyên, cậu hơi vô tâm a, cô ấy tặng nhân sâm miễn phí cho chúng ta." "Mặt dây chuyền ngọc bội đã trả hết nợ, sau khi trở lại Kinh Đô, đừng nhắc đến cô ấy nữa, nếu không, tôi sẽ cân nhắc thay đổi đối tác." "Cậu không thể thay đổi tôi được, tôi từ nhỏ thân thể không tốt, cậu cũng không chán ghét tôi, đồng ý cùng tôi chung đội ,Tôi cam đoan sẽ không chủ động nhắc tới cô ấy nữa." "rất tốt."
hết chương 12.29/4/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store