ZingTruyen.Store

[ EDIT] THẬP NIÊN 60, XUYÊN THÀNH MỢ CỦA NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 50

Truinn

Thẩm Mỹ Hoa cúi đầu nhìn Nghiêm Ngật, khuôn mặt nàng cực kỳ nóng, vươn tay ra đẩy vai Nghiêm Ngật để ngăn hắn hôn, Nguyên Bảo cùng Đại Lực đang ở đó.

Hắn giữ rất chặt , nàng không đẩy được.

"Nghiêm Ngật, mau đứng dậy."

Nàng nói xong hắn ngẩng mặt lên nhìn nàng, ánh mắt có chút mê ly, đứa con trong bụng càng cử động dữ dội, nàng cúi đầu nhìn bụng đang nhô ra đẩy vào của mình.

Nguyên Bảo ở bên nhìn bụng nương , muốn đưa tay ra sờ vừa định động thì thấy cha ngẩng đầu nhìn nương,  nương cũng nhìn bụng.

"Nương ?" Nguyên Bảo nghiêng đầu và gọi Thẩm Mỹ Hoa, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy vươn tới tay.

Thẩm Mỹ Hoa sực tỉnh khi nghe thấy tiếng gọi của Nguyên Bảo, với khuôn mặt ửng hồng nàng nhanh chóng đưa tay đẩy Nghiêm Ngật ra, đồng thời buông áo xuống .

"Ngủ đi." Nói xong, cô kéo chăn đắp cho Đại Lực và Nguyên Bảo, bảo họ mau ngủ đi.

Bằng đôi tay nhỏ bé của mình Đại Lực kéo chăn bông xuống nói với mợ của mình, "Con không ngủ được." Họ đã ngủ rất lâu vào buổi trưa.

"Nhắm mắt lại, lát nữa sẽ ngủ được." Thẩm Mỹ Hoa làm bộ nhắm mắt lại cho bọn nhỏ nhìn thấy, muốn bọn họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nghiêm Ngật ở bên cạnh bị nàng đẩy lên giường, cánh tay khoát lên trên mặt , cũng không biết đã ngủ say hay chưa.

Bọn nhỏ ngủ nàng mới có thể lau người cho Nghiêm Ngật, trên người hắn mùi rượu thật sự hắn quá nhiều, nếu hắn không lau người , nàng cùng hắn không thể ngủ cùng ổ chăn.

Nguyên Bảo quay đầu nhìn anh trai bên cạnh , thấy anh nhắm mắt, hai tay ôm anh vùi đầu tiến vào cổ Đại Lực mà ngủ.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường một lúc, thấy Nghiêm Ngật bất động, nghĩ đến cảnh hắn vừa hôn lên bụng nàng, hơi nóng đã rút trên mặt lại bốc lên.

"Dậy đi." Nàng vươn tay lung lay vào người hắn.

Nghiêm Ngật ở trên giường không nhúc nhích, Thẩm Mỹ Hoa đá thêm vài cái nhưnghắn vẫn không nhúc nhích, vài giây sau, nàng đứng dậy ra khỏi giường vắt khăn tắm, quay lại giường với tay để nâng quần áo của hắn ra .

Cơ bụng cường tráng của hắn lộ ra, ánh mắt của Thẩm Mỹ Hoa phát sáng xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác , nàng lấy khăn lau bụng dưới cảm nhận được cảm giác cứng rắn khi lau, nhanh chóng rời tay lau vài lần rồi đi đến trước ngực.

Thẩm Mỹ Hoa lấy khăn lau người, trên trán lấm tấm mồ hôi, cởi áo len chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng mùa thu rồi tắt đèn đi ngủ.

Không lâu sau khi nàng nằm đó, người phía sau tiến đến ôm cô vào lòng, mặt áp vào sau đầu nàng, hơi thở phả vào tai nàng.

"Nghiêm Ngật." Thẩm Mỹ Hoa gọi hai lần, nhưng không nhận được câu trả lời, nàng động cũng không động được đành phải để hắn ôm rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy mình bị một khối lửa vây quanh, bắt đầu đổ mồ hôi, hừ hai cái mà không có phản ứng, nặng nề chìm vào giấc ngủ .

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng cười của Đại Lực và Nguyên Bảo, hai người đang nằm trên giường cắn tai thì thầm.

Nàng di chuyển thân mình vươn tay ôm hai người vào lòng, gãi gãi nách của bọn nhỏ , cười nói: "Sói đến rồi ".

Đại Lực và Nguyên Bảo đều vặn người và cười khúc khích.

Nguyên Bảo vừa cười vừa vặn người không cho mẹ gãi.

Một bên gãi một bên ôm Nguyên Bảo, hai người lăn lộn trên giường nở nụ cười.

"Chạy đi đâu." Thẩm Mỹ Hoa đuổi theo.

Cả nhà một lúc lại có tiếng cười.

Nghiêm Ngật vừa mở cửa liền nhìn thấy ba người trên giường vừa nói vừa cười, hình ảnh hắn hôn lên bụng nàng tối hôm qua hiện lên trong đầu quay mặt đi chỗ khác, nói với ba người trên giường, "Bữa cơm đã chuẩn bị xong." , đi ra để ăn. "

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy giọng nói của Nghiêm Ngật, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, mặt nàng hơi nóng, quay lưng về phía hắn gật đầu.


Nghiêm Ngật đi đến bên giường cầm lấy một bên quần áo cho Đại Lực cùng Nguyên Bảo mặc.

"Cữu cữu, cháu tự mặc đi." Đại Lực lắc đầu với hắn, cháu có thể tự mặc được, lấy quần áo chải vài lần rồi mặc vào, ra khỏi giường đi đến chỗ cữu cữu.

Diêm Tình cười xoa đầu Đại Lực : "Đi rửa mặt."

"Anh ơi, đợi em với." Nguyên Bảo nhìn thấy anh trai bước ra ngoài, xách quần chạy theo sau anh.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người, không khí có chút yên tĩnh.

Nghiêm Ngật thấy nàng ngồi trên giường không nhúc nhích, liền nghĩ đến cảm giác khó chịu tối hôm qua: "Mặc quần áo đi ra ngoài ăn cơm đi, Vương thúc đang đợi." Nói xong xoay người đi về phía cửa.

Thẩm Mỹ Hoa ậm ừ, mặc lại quần áo rồi đi theo anh ra ngoài.

Nhìn thấy hai vợ chồng cùng nhau đi ra, Vương Đức Hải nghĩ đến phòng ngủ bọn họ có chút nhỏ: "Các ngươi ngủ chưa quen?"

Thẩm Mỹ Hoa chủ động nói từ phía sau Nghiêm Ngật: "Quen ạ."

Giường ở nhà Vương  thúc so với ngủ căn cứ thoải mái hơn, chỉ khác là tối hôm qua hơi nóng, nghĩ đến phát nóng nàng nhìn đến Nghiêm Ngật trước mặt, tối hôm qua hắn ôm chặt như vậy làm nàng đổ mồ hôi suốt đêm.


Vương Đức Hải sau khi nghe bọn họ ngủ quen giấc, mời bọn họ mau chóng ngồi xuống ăn cơm.

Thẩm Mỹ Hoa nói bọn họ ăn cơm trước, nàng ra sân đánh răng rửa mặt, sau khi làm xong liền đưa bọn trẻ lên bàn ăn cơm tối.

Không ai nói chuyện trong bàn ăn, lặng lẽ ăn.

Sau khi ăn xong, Vương Đức Hải  và những người khác lên tiếng hỏi: "Khi nào thì về?"

"Vài ngày nữa." Hắn vẫn còn vài ngày nghỉ.

Vương Đức Hải thấy hắn còn có mấy ngày mới đi, mở miệng giữ lại: "Trong nhà không có ai, mấy ngày tới ở lại đi."

"Được." Nghiêm Ngật không từ chối, nghĩ Vương Thúc đều một mình nên trực tiếp đồng ý.

"Lát nữa nhớ thu dọn hành lý từ nhà khách." Vương Đức Hải thấy hắn đồng ý, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn một chút.

Ngôi nhà đã lâu không còn sôi động như hiện nay.

Thẩm Mỹ Hoa ở bên nghe được cuộc nói chuyện của hai người cũng không chen vào, cô muốn sống ở chỗ của Vương thúc hơn nữa trong nhà khách , ở đây còn có nhiều người.

Sau khi một vài người ăn xong, Thẩm Mỹ Hoa đứng dậy và cùng nhau dọn dẹp bát đĩa.

"Không cần dọn, các ngươi đi ra ngoài đi dạo, không dễ dàng mới tới được nơi này, đừng ở trong nhà mãi." Vương Thúc ngăn ý  thu dọn lại của bọn họ , bảo bọn họ mau ra ngoài.

"Không vội." Thẩm Mỹ Hoa đi theo Vương Thúc vào bếp, trên tay cầm một cái bát.

Nghiêm Ngật bóng nhìn bóng dáng Mỹ Hoa đang trò chuyện cười đùa với Vương thúc vài giây rồi đứng dậy đi theo.

Phòng bếp chung sân, nàng đi theo Vương thúc vào, hai người phụ nữ đang làm bữa sáng tươi cười chào hỏi.

"Đến đây rửa đi, có một chỗ." Một người phụ nữ vẫy tay với cô gái bên cạnh Vương thúc và bảo nàng ấy đi qua.

"Ngươi cùng Nghiêm Ngật ra ngoài đi một chút." Vương Đức Hải không để Mỹ Hoa đi qua, hai người đang ngồi rửa bát mồm mép lợi hại, Mỹ Hoa nếu là qua nửa ngày đều không thoát thân được.

Thẩm Mỹ Hoa đang định nói không sao thì nghe thấy giọng nói của Nghiêm Ngật: "Đi thôi."

Vương Đức Hải nhìn thấy Nghiêm Ngật đi đến, ra hiệu cho hắn nhanh chóng đưa Mỹ Hoa ra ngoài.

Tối qua Nghiêm Ngật ở trong phòng bếp, viện trong mấy người bắt lấy hắn hỏi lung tung này kia, vẫn luôn không dừng lại.

Thẩm Mỹ Hoa mắt nhìn Vương thúc không cho nàng ở lại phòng bếp, không lại cứng rắn đòi ở lại , theo sau lưng Nghiêm Ngật đi ra .

Khi cả hai bước đến sân, họ nhìn thấy Đại Lực và Nguyên Bảo đang chạy quanh sân với một nụ cười.

"Đi ra ngoài." Thẩm Mỹ Hoa  vẫy tay với hai người họ và bảo họ đi qua.

Đại Lực vừa nghe xong liền dắt theo em trai chạy đến bên cạnh cữu cữu của mình, cùng nhau bước ra khỏi sân.

Nàng dắt tay bọn nhỏ và bước ra ngoài theo hắn.

Hôm nay mặt trời ló dạng, nhưng bên ngoài vẫn còn lạnh, cô buông tay Đại Lực và Nguyên Bảo ra, nói: "Bỏ tay vào túi."

Nàng cầm tay bọn nhỏ càng dễ làm tay bọn chúng lạnh.

Đại Lực và Nguyên Bảo ngoan ngoãn đút tay vào túi và che lại.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Nàng quay đầu lại hỏi Nghiêm Ngật bên cạnh, nhưng không nhận được câu trả lời từ hắn.

Nàng tức giận liếc nhìn anh, tối hôm qua không say thì không như thế này.

Mọi người đi một đoạn rồi dừng lại trước cổng cung tiêu xã.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn thấy Nghiêm Ngật đi vào, là đi mua cái gì? Nàng nghi ngờ bước vào.

Cung tiêu xã ở thành phố lớn hơn bọn họ rất ,bên trong nhiều đồ vật, thoạt nhìn có đồ vật trong phòng có đồ vật nàng chưa từng thấy qua.

Nghiêm Ngật đưa nàng và đứa nhỏ đến quầy bán đồ dùng thiết yếu hàng ngày, dừng lại liếc mắt nhìn vài lần, nhìn Thẩm Mỹ Hoa đang ở bên cạnh ra hiệu cho nàng chọn.

Cô nhìn chằm chằm Nghiêm Ngật vài giây, là hắn nhờ nàng mua sao?

"Tôi không có gì để mua." Thẩm Mỹ Hoa có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da trong không gian của mình, vì vậy đừng lãng phí tiền mua chúng.

Nghiêm Ngật khi thấy cô không muốn khẽ cau mày .

Thẩm Mỹ Hoa có chút không nói lên lời khi thấy hắn không vừa lòng, trong lòng không giải thích được , hiện tại đang tốt đẹp như thế nào lại dắt nàng đi mua những thứ này.

"Mợ, con muốn cây bút chì đó." Đại Lực nhìn về phía quầy hàng cách đó không xa, vươn tay kéo mạnh mợ ở gần mình nhất.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn theo ánh mắt của Đại Lực, nhìn sang trên quầy có rất nhiều tập vở và bút chì bên cạnh những thứ cần thiết hàng ngày.

Trên quầy còn có những chiếc túi vải nhỏ, giống như cặp sách cho các bé đi học.

Nàng nghĩ đến năm mới đi học, giờ là lúc mua bút và vở.

Nhìn thấy nàng đi về phía trước không thèm nhìn lại, Nghiêm Ngật liếc mắt nhìn quầy hàng trước mặt rồi chỉ vào một cái: "Gói một bộ."

Người đứng sau quầy lập tức tươi cười lấy hàng ra, đóng gói rồi giao cho người đàn ông trước mặt.

" Muốn cái nào?" Thẩm Mỹ Hoa hỏi Đại Lực bên cạnh.

Trong tủ có hai loại bút chì, một loại hơi dày, còn một số loại nằm ngoài dự đoán của nàng, Thẩm Mỹ Hoa nghĩ chúng đều giống nhau.

Đại Lực do dự nhìn nhìn, nghĩ đến tay mình, ngón tay chỉ quầy tận cùng bên trong nói ra: "Nhỏ ."

Thẩm Mỹ Hoa gật đầu và yêu cầu nhân viên giao dịch bên cạnh lấy ra ba loại trong số đó.

Đại Lực nhìn mợ muốn mua nhiều như vậy , có chút không biết làm sao, lôi kéo tay nàng, ngẩng đầu mở miệng nói: "Muốn một cái."

Thấy Đại Lực không chịu mua nhiều như vậy, Thẩm Mỹ Hoa cười với hắn: "Nếu bây giờ mua rồi thì về sau không cần mua nữa."

Trong căn cứ , cung tiêu xã không có bán bút chì , nhiều mua chút về sau không cần chạy đến mua.

Cô giao dịch viên rút ra ba que tính: "Tổng cộng là ba xu."

Thẩm Mỹ Hoa đã trả tiền, và mua bốn cuốn sách và một chiếc cặp nhỏ cho Đại Lực.

Ở một bên, Đại Lực thấy mợ mua túi vải và sách liền thở một hơi, nhìn mợ cảm giác không thể tin được.

"Lùi lại đi." Thẩm Mỹ Hoa vươn tay cầm lấy túi vải nhỏ đặt ở bên cạnh Đại Lực, cúi đầu nhìn Đại Lực đang xách túi, trong lòng tràn đầy khí thế.

Đại Lự ôm chặt chiếc túi vải trên người, mắt đỏ hoe nhìn mợ.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Đại Lý, Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy có chút đau khổ, nàng vươn tay xoa xoa mặt hắn: "Cười đi."

Nàng thích nhìn Đại Lực cùng bọn họ cười, Đại Lực và Nguyên Bảo thật dễ thương, khi cười thì rất vừa mắt.

Đại Lực chưa kịp cười thì đã thấy Nguyên Bảo lộ hàm răng trắng bóng cười rạng rỡ với mợ, ngón út chỉ vào quầy.

"Lúc đi học thì mua đi." Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu muốn nhưng không đồng ý, mua cái cặp này nếu không đi học sẽ rất phí.

Thấy nương không chịu mua cho mình, Nguyên Bảo bĩu môi, quay người chạy đến chỗ cha, thay vì nhìn nương, hắn lại cầm tay Nghiêm Ngật và chờ hắn mua cho nó.

Nhìn thấy Nguyên Bảo muốn mua một cái túi, Nghiêm Ngật cũng không có trực tiếp từ chối, mà nói: "Sau này mua đi."

Thẩm Mỹ Hoa không thể nhịn được cười khi nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Nguyên Bảo ở bên cạnh.

Nguyên Bảo nghe thấy tiếng cười của mẹ, liền chu cái miệng nhỏ nhắn của mình nhào vào giữa hai chân cha ,Nghiêm Ngật cúi người dùng một tay bế lên.

Thấy Nghiêm Ngật không tiện cầm túi giấy dầu trong tay, nàng bước tới nhận lấy.

"Anh mua cái gì?" Thứ này còn có chút cứng rắn, vừa nói ra nàng dường như nghĩ tới cái gì.

Hắn có mua những thứ cần thiết hàng ngày không đó ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store