Edit Thap Nien 60 Xuyen Thanh Mo Cua Nhan Vat Chinh
Lưu ý nhỏ * xuất nhập chứng : Thẻ ra vào
(vì từ xuất nhập chứng hay hơn thẻ ra vào nên mình giữ nguyên tên cũ nhé )
Gia Chúc Lâu : hay còn gọi là nhà ở của gia đình các chiến sĩ trong quân đội .Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nghiêm Ngật đang mở ngăn kéo muốn tìm một cái gì đó , vì muốn hắn mang nàng đi, đến trước bàn mở miệng nói: "Ngày hôm qua tôi dọn dẹp lại phòng, anh muốn tìm cái gì, tôi tìm giúp anh." Nghiêm Ngật liếc mắt nhìn người đã đi theo phía sau hắn từ khi vào trong nhà , thấy dáng vẻ ân cần của nàng: " xuất nhập chứng* ." Xuất nhập chứng ? Cái này nàng còn thật sự không có gặp qua. Trong ngăn kéo chỉ có một ít giấy bút, liên văn kiện đều không có. Nghiêm Ngật thấy nàng sửng sốt, ý cười hiện lên khuôn mặt hắn, chính hắn cũng không phát hiện trong mắt chợt lóe ý cười, đứng ở một bên ý bảo nàng tìm. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn chờ, nàng trực tiếp lắc lắc đầu: "Chưa từng thấy qua xuất nhập chứng ." Nghiêm Ngật không nói chuyện, xoay người đi đến tủ quần áo , mở tủ ra, đưa tay sờ vào quần ào vài lần, sau vài giây, trên tay hắn xuất hiện một tấm thẻ nhỏ làm bằng giấy. Thẩm Mỹ Hoa có chút tò mò nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay hắn, ở thời đại này nàng chưa từng thấy qua thẻ ra vào. Đi đến bên người hắn mở miệng : "Tôi nhìn xem." Nghiêng đầu sang bên hắn. Nghiêm Ngật thấy ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn thẻ ra vào ở trên tay hắn , trên mái tóc nàng, có một cỗ mùi hương nhàn nhạt truyền đến, không được tự nhiên dời ánh mắt, cho tay vào túi. Thẩm Mỹ Hoa: "... ." Hắn là cố ý , Thẩm Mỹ Hoa nhìn động tác của hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, không nhìn liền không nhìn, qua vài ngày nàng cùng Chị Ngọc Hà đi vào trong đội xem. Nguyên chủ trước muốn làm xuất nhập chứng, nhưng là vì thời gian ở lại không dài, sau này việc này không thành . Nàng về sau sẽ ở đây lâu dài, xuất nhập chứng muốn làm một cái, không có xuất nhập trứng không thể đi ra ngoài, trừ phi Nghiêm Ngật mang theo nàng . Đại Lực ở ngoài cửa nhìn trên tường đồng hồ đã chín giờ, thấy cữu cữu còn không ra, sốt ruột đi đến phòng đẩy cửa ra: "Cữu cữu, chín giờ ." Thẩm Mỹ Hoa thấy Đại Lực đẩy cửa, không nhìn Nghiêm Ngật, bước nhanh đi tới cửa lôi kéo tay Đại Lực : "Đi." Ngoài cửa Nguyên Bảo nhìn nương cần tay ca ca, hắn đi đến một bên khác lôi kéo tay nương , ba người cùng nhau đi ra ngoài. Nghiêm Ngật nhìn nàng cùng hai hài tử đi ra ngoài, không có mở miệng ngăn cản, đứng dậy theo phía sau bọn họ đóng lại cửa phòng. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn đi ra ngoài không nói chuyện, biết hắn đồng ý nàng đi , mang theo hài tử đứng ở cửa chờ hắn khóa cửa cùng nhau xuống lầu. Triệu Ngọc Hà thấy Mỹ Hoa cầm tay hai đứa nhỏ đi ở phía trước, theo sau là Nghiêm đoàn trưởng, cười mở miệng nói: "Mỹ Hoa, các ngươi đây là đi đâu ?" "Đi báo danh cho Đại Lực." Thẩm Mỹ Hoa nói xong gặp những người ơ dưới giếng kia lén nhìn phía sau nàng là Nghiêm Ngật thì vụng trộm cười, nghĩ đến mới vừa rồi ở trên lầu hắn đột nhiên khác thường, cùng với việc nàng giặt quần áo ở dưới lầu không liên quan. Lo lắng một lát hắn lại đổi ý không mang nàng đi , nhanh chóng tiếp nói ra: " Chị Ngọc Hà , thời gian không còn sớm, ta mang theo bọn nhỏ đi trước , trở về trò chuyện." Triệu Ngọc Hà nhìn Nghiêm đoàn trưởng kiên nhẫn đứng ở phía sau, không có một chút sót ruột, nghĩ đến những việc làm trước đấy của Mỹ Hoa mà hắn vẫn dễ dàng tha thứ, Mỹ Hoa thật là người có phúc, nhìn đến cha của con mình, thở dài. "Không chậm trễ nữa , nhanh chóng đi đi." Thẩm Mỹ Hoa mang theo hài tử hướng tạm biệt chị Ngọc Hà cùng với những người khác rồi đi về phía trước.Khoảng thời gian trước tuyết rơi nhiều, liên tục mấy ngày trời nắng đều không làm khô được đường, ngày hôm qua trong đội lái xe đến đón bọn đi đi xem biểu diễn, có một số đường có thể đi được , nhưng đã bị đập phá.Mấy người đi được vài bước, họ bắt gặp một cái hố do bánh xe ô tô tạo nên, hố đầy nước sau khi tuyết tan, xung quanh đã mục nát. Cách bọn họ có một đoạn đường còn tốt, nhưng cần đi một vòng, có chút xa. "Hai đứa đi trước, nương đi vòng từ bên kia." Thẩm Mỹ Hoa để Nguyên Bảo cùng Đại Lực vượt qua miệng hố trước mặt, nàng đi vòng qua con đường tốt ở một bên, nhưng con đường bên cạnh hố quá trơn, nàng không dám đi, vì sợ trượt.Đại Lực cùng Nguyên Bảo ngoan ngoãn gật đầu, một trước một sau vượt qua vũng nước. Một bên Nghiêm Ngật đi đến bên người nàng, thấy nàng muốn quẹo đi một bên khác , tay đỡ lấy nàng: "Đi về phía trước." Thẩm Mỹ Hoa đột nhiên bị động tác của hắn làm ngẩn ra, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn. Nghiêm Ngật cúi đầu nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Xem đường." Nàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước chân hướng phía trước , hắn đỡ nàng rất vững vàng, hai người băng qua vũng nước chặn đường. "Nhìn đi." Lý quế đụng đụng cánh tay Triệu Ngọc Hà , để nàng nhìn về phía sau. Nàng vừa nói xong, mấy người bên cạnh đều hướng tới sau lưng nhìn lại. Mấy người vừa quay đầu lại liền gặp Nghiêm đoàn trưởng ôm Mỹ Hoa mang theo nàng vượt qua vũng nước. "Nhà ta bố của bọn nhỏ nếu có thể giống Nghiêm đoàn trưởng như vậy liền tốt rồi." Một người phụ nữ nói xong thở dài. Nam nhân nhà nàng mỗi ngày sau khi trở về là cái gì cũng mặc kệ, nhiều khi mọi chuyện không thuận hắn , hắn còn nói vài câu . Trước đây Thẩm Mỹ Hoa làm ầm ĩ như vậy , Nghiêm đoàn trưởng cũng tùy ý nàng, nếu là đổi lại là nam nhân khác, sớm đã cùng nàng ly hôn , đâu còn cùng nàng sống, hiện tại Mỹ Hoa mang thai , bảo hộ thành như vậy, nàng hy vọng con gái nàng về sau cũng có thể tìm được một nam nhân như Nghiêm đoàn trưởng. Lý Quế nghe lời này, cười trêu ghẹo nói: "Có kiếp sau liền mở to mắt hảo hảo tìm kiếm." Nàng nói xong, bên cạnh mấy người có cười, có thở dài tiếp tục giặt quần áo trong chậu, nam nhân nhà các nàng không có một ai giúp giặt cùng cả. "Cha, con cũng muốn ôm." Nguyên Bảo đứng ở một bên nhìn thấy cha ôm nương, liền đưa tay kéo quần áo của cha, cũng muốn được ôm như thế này.Thẩm Mỹ Hoa nghe tiếng nói Nguyên Bảo vội vàng từ trong lòng hắn đi ra, mở miệng nói: "Anh ôm hài tử, tôi theo ở phía sau." Nghiêm Ngật thấy nàng tránh ra, nhíu mày, mở miệng nói: "Đi theo tôi." Nói xong khom lưng một tay ôm lấy Nguyên Bảo, một tay lôi kéo Nguyên Bảo. Thẩm Mỹ Hoa gật đầu, đi theo phía sau hắn, mấy người ung dung bước tới hướng trường học. "Cha, người nhìn." Nguyên Bảo nhìn thấy một con thỏ vọt vào ngọn núi, tay nhỏ kích động chỉ vào con thỏ để cha nhìn. Nghiêm Ngật mắt nhìn con thỏ, dừng bước lại để Nguyên Bảo nhìn , thẳng đến con thỏ chạy không thấy bóng dáng. Thấy con thỏ đã đi mất , Nguyên Bảo vòng tay qua cổ cha mình và gục đầu vào cổ hắn, đầy mặt luyến tiếc. Thẩm Mỹ Hoa nhìn về phía chân núi, tuyết tan rồi, nàng sẽ lên núi xem thử kiếm chút lương thực đem phơi khô dự trữ ở nhà.Nghiêm Ngật dắt đứa nhỏ đi vài bước không có nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liền thấy hai mắt nàng nhìn chân núi như có điều suy nghĩ. Nguyên Bảo ghé vào trên vai hắn thấy nàng bất động, mở miệng hô: "Nương." "Đến ." Thẩm Mỹ Hoa nghe Nguyên Bảo gọi , vừa ngẩng đầu liền thấy phía trước ba người đang đợi nàng, nhanh chóng đi theo. Trường học ở phía xa của căn cứ, cách Gia Chúc Lầu rất xa, một nam một bắc ,đi phải mất nửa giờ, bọn họ đi chậm, hơn mười giờ mới đến. Bốn người đi đến trường học, trừ Nghiêm Ngật, những người khác đều là sửng sốt, trường học trước mặt họ có treo biển hiệu xiêu xiêu vẹo vẹoTường vây ở giữa sụp một nửa, lộ ra bên trong phòng học. Hai dãy phòng học còn có mấy gian là tốt, còn lại toàn bộ đều bị sụt đổ, trên mặt sân trồng chát rất nhiều xi măng, chắc là dùng để sửa lại các vách tường trong phòng học.Bọn họ đẩy cửa lớn đi vào, cánh cửa có tiếng kêu cót két, bước vào cổng được vài bước, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi phòng ở cuối sân, ngẩng đầu nhìn thấy bước chân họ đã dừng lại.Ngô Binh nhìn Nghiêm Ngật xuất hiện trước mặt mình, kinh ngạc nói: "Tiểu tử ngươi thế nào đến ?" Nghiêm Ngật: "Báo danh cho hài tử." "Mau vào." Ngô Binh vừa nghe đến hắn là mang hài tử đến , nhìn bên cạnh hai đứa nhỏ, rồi đón người vào nhà. Thẩm Mỹ Hoa đi sau lưng Nghiêm Ngật vào phòng, đây hẳn là phòng làm việc của giáo viên, có một số bàn làm việc, và một số bàn cũng có sách và thước.Ngô Binh đi đến ngăn tủ trước mặt kéo ra ngăn tủ cầm ra mấy cái chén trà, mở miệng nói: "Đi xa đường xa như vậy, uống chút nước nóng ." Hắn nói xong từ ấm nước nóng rót mấy chén nước đặt tới trước mặt bọn họ, rồi để bọn họ ngồi trên băng ghế . Hắn đợi hai người uống mấy ngụm nước, cầm ra bút ,mở sổ báo danh , vào chủ đề nói: "Đứa nhỏ thứ hai chưa tới nhập học tuổi, chỉ có đứa lớn đủ tuổi, mang tờ đăng kí ứng tuyển theo không ?" Hắn trước liền biết Nghiêm Ngật nhà có hai đứa nhỏ, không nghĩ đến hắn đem bọn trẻ đi học trong đội này . Nghiêm Ngật đem mang tờ đăng kí đặt lên bàn. Hắn mở ra tài liệu lãnh đạo phê duyệt, dựa theo tên trong tài liệu mà đăng ký. Việc đăng ký rất nhanh, chỉ cần đăng ký tên, lớp nào, học phí sẽ đóng khi đi học.Nghiêm Ngật chờ Ngô Binh làm xong lên tiếng nói cám ơn. "Cùng ta ngươi còn khách khí." Ngô Binh cười vỗ vỗ bờ vai của hắn. Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn họ ở một bên trò chuyện, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những phòng học đã bị sập, một số phòng chỉ còn lại hai bức tường, những phòng học này phải mất nhiều năm mới có thể sửa chữa được.Một bên Đại Lực muốn mang Nguyên Bảo ra ngoài nhìn phòng học, đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng mở miệng nói: "Con muốn đi ra ngoài." "Chờ cữu cữu nói chuyện xong liền ra ngoài chơi." Thẩm Mỹ Hoa giữ chân bọn nhỏ ngồi lại, phía ngoài phòng học không an toàn, một số có thể sập bất cứ lúc nào.. Đại Lực nhìn về phía cữu cữu đang nói chuyện, nhẹ gật đầu. Ngô Binh thấy một bên bọn nhỏ có chút nóng nảy, cười mở miệng: "Sắp mười một giờ , mang bọn nhỏ trở về đi, chờ về trong đội lại trò chuyện." Hai người nói lời tạm biệt, Nghiêm Ngật mang theo hài tử đi ra ngoài. Thẩm Mỹ Hoa theo Nghiêm Ngật đi ra phòng học, thấy hắn đi tới cửa, nghĩ đến những gì Đại Lực vừa nói trong phòng, bước nhanh hai bước đến bên cạnh Nghiêm Ngật. "Chúng ta đai dạo quanh trường rồi chở về."Nàng nói vừa dứt câu, một bên Đại Lực lôi kéo tay cữu cữu . Đi theo phía sau bọn họ ra tới Ngô Binh vừa nghe, lập tức mở miệng: "Ta đưa các người đi xem xung quanh."" "Ngô thúc, cháu dẫn bọn họ xem vài vòng, người về phòng đi." Nghiêm Ngật nói xong để Ngô thúc vào phòng, lúc trẻ chân của Ngô Binh đã chịu qua tổn thương, không thể để lạnh. Ngô Binh còn muốn mở miệng, gặp Nghiêm Ngật kiên trì, đành phải thôi: "Các ngươi đi xem vài vòng, ta về phòng trước ." Nói xong liền xoay người về phòng. Nghiêm Ngật đợi Ngô thúc vào phòng, mang theo bọn họ đến dãy nhà thứ nhất : "Dãy này đều là phòng học." Mấy người nhìn xong dãy nhà thứ nhất, lại hướng phía đằng sau đi. "Đó là nhà ăn sao?" Thẩm Mỹ Hoa nhìn thấy hai gian phòng ở ngoài cùng bên phải trên dãy số 2, mặt tường có chút đen, như là khói dầu hun ra tới.Nghiêm Ngật theo tầm mắt của nàng nhìn lại khẽ gật đầu: "Đó là nơi bọn trẻ ăn trưa.." Trường học có nhà ăn, vậy sau này Đại Lực tại nhà ăn không cần phải chạy trở về , đi đi lại lại với trường học mất tận một giờ , quá mệt mỏi . Mấy người lại nhìn trái phải một lúc, đem trường học trước sau đều đi dạo một vòng mới hướng trở về. Về đến nhà sau, nàng hai chân cùng eo bắt đầu khó chịu, ăn hai miếng liền không trôi nghĩ về đi về phòng nằm một chút, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngật trên bàn cơm, còn chưa mở miệng liền bị hắn đánh gãy. "Ăn xong ngủ tiếp." Thẩm Mỹ Hoa: "..." Nàng nhìn cơm trong bát còn lại non nửa , kiên trì ăn xong, uống nửa chén nước mới về phòng nằm xuống, nằm xuống giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Nghiêm Ngật thu dọn xong phòng bếp , rửa tay xong đẩy cửa phòng ngủ đi vào nhìn thấy ở trên giường nàng nằm nghiêm người, đang ngủ say. Vài lời ...: Mình đang đọc bộ [EDIT-MẠT THẾ ] BẠN TRAI MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN CHẾT CÙNG TÔI của bạn QinhLing đang sáng tác , vì một số vấn đề b ý chưa ra chap mới , mình ngỏ lời xin edit tiếp đã dc sự đồng ý của b QinhLing. Mình gắn link chuyện của b QinhLing ở đây, các b ủng hộ mình và b ý nhé !! Cảm ơn mọi người 1000 lần !https://www.wattpad.com/908022987-edit-m%E1%BA%A1t-th%E1%BA%BF-m%E1%BB%97i-ng%C3%A0y-b%E1%BA%A1n-trai-%C4%91%E1%BB%81u-mu%E1%BB%91n-ch%E1%BA%BFt-c%C3%B9ng
(vì từ xuất nhập chứng hay hơn thẻ ra vào nên mình giữ nguyên tên cũ nhé )
Gia Chúc Lâu : hay còn gọi là nhà ở của gia đình các chiến sĩ trong quân đội .Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nghiêm Ngật đang mở ngăn kéo muốn tìm một cái gì đó , vì muốn hắn mang nàng đi, đến trước bàn mở miệng nói: "Ngày hôm qua tôi dọn dẹp lại phòng, anh muốn tìm cái gì, tôi tìm giúp anh." Nghiêm Ngật liếc mắt nhìn người đã đi theo phía sau hắn từ khi vào trong nhà , thấy dáng vẻ ân cần của nàng: " xuất nhập chứng* ." Xuất nhập chứng ? Cái này nàng còn thật sự không có gặp qua. Trong ngăn kéo chỉ có một ít giấy bút, liên văn kiện đều không có. Nghiêm Ngật thấy nàng sửng sốt, ý cười hiện lên khuôn mặt hắn, chính hắn cũng không phát hiện trong mắt chợt lóe ý cười, đứng ở một bên ý bảo nàng tìm. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn chờ, nàng trực tiếp lắc lắc đầu: "Chưa từng thấy qua xuất nhập chứng ." Nghiêm Ngật không nói chuyện, xoay người đi đến tủ quần áo , mở tủ ra, đưa tay sờ vào quần ào vài lần, sau vài giây, trên tay hắn xuất hiện một tấm thẻ nhỏ làm bằng giấy. Thẩm Mỹ Hoa có chút tò mò nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay hắn, ở thời đại này nàng chưa từng thấy qua thẻ ra vào. Đi đến bên người hắn mở miệng : "Tôi nhìn xem." Nghiêng đầu sang bên hắn. Nghiêm Ngật thấy ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn thẻ ra vào ở trên tay hắn , trên mái tóc nàng, có một cỗ mùi hương nhàn nhạt truyền đến, không được tự nhiên dời ánh mắt, cho tay vào túi. Thẩm Mỹ Hoa: "... ." Hắn là cố ý , Thẩm Mỹ Hoa nhìn động tác của hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, không nhìn liền không nhìn, qua vài ngày nàng cùng Chị Ngọc Hà đi vào trong đội xem. Nguyên chủ trước muốn làm xuất nhập chứng, nhưng là vì thời gian ở lại không dài, sau này việc này không thành . Nàng về sau sẽ ở đây lâu dài, xuất nhập chứng muốn làm một cái, không có xuất nhập trứng không thể đi ra ngoài, trừ phi Nghiêm Ngật mang theo nàng . Đại Lực ở ngoài cửa nhìn trên tường đồng hồ đã chín giờ, thấy cữu cữu còn không ra, sốt ruột đi đến phòng đẩy cửa ra: "Cữu cữu, chín giờ ." Thẩm Mỹ Hoa thấy Đại Lực đẩy cửa, không nhìn Nghiêm Ngật, bước nhanh đi tới cửa lôi kéo tay Đại Lực : "Đi." Ngoài cửa Nguyên Bảo nhìn nương cần tay ca ca, hắn đi đến một bên khác lôi kéo tay nương , ba người cùng nhau đi ra ngoài. Nghiêm Ngật nhìn nàng cùng hai hài tử đi ra ngoài, không có mở miệng ngăn cản, đứng dậy theo phía sau bọn họ đóng lại cửa phòng. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn đi ra ngoài không nói chuyện, biết hắn đồng ý nàng đi , mang theo hài tử đứng ở cửa chờ hắn khóa cửa cùng nhau xuống lầu. Triệu Ngọc Hà thấy Mỹ Hoa cầm tay hai đứa nhỏ đi ở phía trước, theo sau là Nghiêm đoàn trưởng, cười mở miệng nói: "Mỹ Hoa, các ngươi đây là đi đâu ?" "Đi báo danh cho Đại Lực." Thẩm Mỹ Hoa nói xong gặp những người ơ dưới giếng kia lén nhìn phía sau nàng là Nghiêm Ngật thì vụng trộm cười, nghĩ đến mới vừa rồi ở trên lầu hắn đột nhiên khác thường, cùng với việc nàng giặt quần áo ở dưới lầu không liên quan. Lo lắng một lát hắn lại đổi ý không mang nàng đi , nhanh chóng tiếp nói ra: " Chị Ngọc Hà , thời gian không còn sớm, ta mang theo bọn nhỏ đi trước , trở về trò chuyện." Triệu Ngọc Hà nhìn Nghiêm đoàn trưởng kiên nhẫn đứng ở phía sau, không có một chút sót ruột, nghĩ đến những việc làm trước đấy của Mỹ Hoa mà hắn vẫn dễ dàng tha thứ, Mỹ Hoa thật là người có phúc, nhìn đến cha của con mình, thở dài. "Không chậm trễ nữa , nhanh chóng đi đi." Thẩm Mỹ Hoa mang theo hài tử hướng tạm biệt chị Ngọc Hà cùng với những người khác rồi đi về phía trước.Khoảng thời gian trước tuyết rơi nhiều, liên tục mấy ngày trời nắng đều không làm khô được đường, ngày hôm qua trong đội lái xe đến đón bọn đi đi xem biểu diễn, có một số đường có thể đi được , nhưng đã bị đập phá.Mấy người đi được vài bước, họ bắt gặp một cái hố do bánh xe ô tô tạo nên, hố đầy nước sau khi tuyết tan, xung quanh đã mục nát. Cách bọn họ có một đoạn đường còn tốt, nhưng cần đi một vòng, có chút xa. "Hai đứa đi trước, nương đi vòng từ bên kia." Thẩm Mỹ Hoa để Nguyên Bảo cùng Đại Lực vượt qua miệng hố trước mặt, nàng đi vòng qua con đường tốt ở một bên, nhưng con đường bên cạnh hố quá trơn, nàng không dám đi, vì sợ trượt.Đại Lực cùng Nguyên Bảo ngoan ngoãn gật đầu, một trước một sau vượt qua vũng nước. Một bên Nghiêm Ngật đi đến bên người nàng, thấy nàng muốn quẹo đi một bên khác , tay đỡ lấy nàng: "Đi về phía trước." Thẩm Mỹ Hoa đột nhiên bị động tác của hắn làm ngẩn ra, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn. Nghiêm Ngật cúi đầu nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Xem đường." Nàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước chân hướng phía trước , hắn đỡ nàng rất vững vàng, hai người băng qua vũng nước chặn đường. "Nhìn đi." Lý quế đụng đụng cánh tay Triệu Ngọc Hà , để nàng nhìn về phía sau. Nàng vừa nói xong, mấy người bên cạnh đều hướng tới sau lưng nhìn lại. Mấy người vừa quay đầu lại liền gặp Nghiêm đoàn trưởng ôm Mỹ Hoa mang theo nàng vượt qua vũng nước. "Nhà ta bố của bọn nhỏ nếu có thể giống Nghiêm đoàn trưởng như vậy liền tốt rồi." Một người phụ nữ nói xong thở dài. Nam nhân nhà nàng mỗi ngày sau khi trở về là cái gì cũng mặc kệ, nhiều khi mọi chuyện không thuận hắn , hắn còn nói vài câu . Trước đây Thẩm Mỹ Hoa làm ầm ĩ như vậy , Nghiêm đoàn trưởng cũng tùy ý nàng, nếu là đổi lại là nam nhân khác, sớm đã cùng nàng ly hôn , đâu còn cùng nàng sống, hiện tại Mỹ Hoa mang thai , bảo hộ thành như vậy, nàng hy vọng con gái nàng về sau cũng có thể tìm được một nam nhân như Nghiêm đoàn trưởng. Lý Quế nghe lời này, cười trêu ghẹo nói: "Có kiếp sau liền mở to mắt hảo hảo tìm kiếm." Nàng nói xong, bên cạnh mấy người có cười, có thở dài tiếp tục giặt quần áo trong chậu, nam nhân nhà các nàng không có một ai giúp giặt cùng cả. "Cha, con cũng muốn ôm." Nguyên Bảo đứng ở một bên nhìn thấy cha ôm nương, liền đưa tay kéo quần áo của cha, cũng muốn được ôm như thế này.Thẩm Mỹ Hoa nghe tiếng nói Nguyên Bảo vội vàng từ trong lòng hắn đi ra, mở miệng nói: "Anh ôm hài tử, tôi theo ở phía sau." Nghiêm Ngật thấy nàng tránh ra, nhíu mày, mở miệng nói: "Đi theo tôi." Nói xong khom lưng một tay ôm lấy Nguyên Bảo, một tay lôi kéo Nguyên Bảo. Thẩm Mỹ Hoa gật đầu, đi theo phía sau hắn, mấy người ung dung bước tới hướng trường học. "Cha, người nhìn." Nguyên Bảo nhìn thấy một con thỏ vọt vào ngọn núi, tay nhỏ kích động chỉ vào con thỏ để cha nhìn. Nghiêm Ngật mắt nhìn con thỏ, dừng bước lại để Nguyên Bảo nhìn , thẳng đến con thỏ chạy không thấy bóng dáng. Thấy con thỏ đã đi mất , Nguyên Bảo vòng tay qua cổ cha mình và gục đầu vào cổ hắn, đầy mặt luyến tiếc. Thẩm Mỹ Hoa nhìn về phía chân núi, tuyết tan rồi, nàng sẽ lên núi xem thử kiếm chút lương thực đem phơi khô dự trữ ở nhà.Nghiêm Ngật dắt đứa nhỏ đi vài bước không có nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liền thấy hai mắt nàng nhìn chân núi như có điều suy nghĩ. Nguyên Bảo ghé vào trên vai hắn thấy nàng bất động, mở miệng hô: "Nương." "Đến ." Thẩm Mỹ Hoa nghe Nguyên Bảo gọi , vừa ngẩng đầu liền thấy phía trước ba người đang đợi nàng, nhanh chóng đi theo. Trường học ở phía xa của căn cứ, cách Gia Chúc Lầu rất xa, một nam một bắc ,đi phải mất nửa giờ, bọn họ đi chậm, hơn mười giờ mới đến. Bốn người đi đến trường học, trừ Nghiêm Ngật, những người khác đều là sửng sốt, trường học trước mặt họ có treo biển hiệu xiêu xiêu vẹo vẹoTường vây ở giữa sụp một nửa, lộ ra bên trong phòng học. Hai dãy phòng học còn có mấy gian là tốt, còn lại toàn bộ đều bị sụt đổ, trên mặt sân trồng chát rất nhiều xi măng, chắc là dùng để sửa lại các vách tường trong phòng học.Bọn họ đẩy cửa lớn đi vào, cánh cửa có tiếng kêu cót két, bước vào cổng được vài bước, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi phòng ở cuối sân, ngẩng đầu nhìn thấy bước chân họ đã dừng lại.Ngô Binh nhìn Nghiêm Ngật xuất hiện trước mặt mình, kinh ngạc nói: "Tiểu tử ngươi thế nào đến ?" Nghiêm Ngật: "Báo danh cho hài tử." "Mau vào." Ngô Binh vừa nghe đến hắn là mang hài tử đến , nhìn bên cạnh hai đứa nhỏ, rồi đón người vào nhà. Thẩm Mỹ Hoa đi sau lưng Nghiêm Ngật vào phòng, đây hẳn là phòng làm việc của giáo viên, có một số bàn làm việc, và một số bàn cũng có sách và thước.Ngô Binh đi đến ngăn tủ trước mặt kéo ra ngăn tủ cầm ra mấy cái chén trà, mở miệng nói: "Đi xa đường xa như vậy, uống chút nước nóng ." Hắn nói xong từ ấm nước nóng rót mấy chén nước đặt tới trước mặt bọn họ, rồi để bọn họ ngồi trên băng ghế . Hắn đợi hai người uống mấy ngụm nước, cầm ra bút ,mở sổ báo danh , vào chủ đề nói: "Đứa nhỏ thứ hai chưa tới nhập học tuổi, chỉ có đứa lớn đủ tuổi, mang tờ đăng kí ứng tuyển theo không ?" Hắn trước liền biết Nghiêm Ngật nhà có hai đứa nhỏ, không nghĩ đến hắn đem bọn trẻ đi học trong đội này . Nghiêm Ngật đem mang tờ đăng kí đặt lên bàn. Hắn mở ra tài liệu lãnh đạo phê duyệt, dựa theo tên trong tài liệu mà đăng ký. Việc đăng ký rất nhanh, chỉ cần đăng ký tên, lớp nào, học phí sẽ đóng khi đi học.Nghiêm Ngật chờ Ngô Binh làm xong lên tiếng nói cám ơn. "Cùng ta ngươi còn khách khí." Ngô Binh cười vỗ vỗ bờ vai của hắn. Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn họ ở một bên trò chuyện, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những phòng học đã bị sập, một số phòng chỉ còn lại hai bức tường, những phòng học này phải mất nhiều năm mới có thể sửa chữa được.Một bên Đại Lực muốn mang Nguyên Bảo ra ngoài nhìn phòng học, đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng mở miệng nói: "Con muốn đi ra ngoài." "Chờ cữu cữu nói chuyện xong liền ra ngoài chơi." Thẩm Mỹ Hoa giữ chân bọn nhỏ ngồi lại, phía ngoài phòng học không an toàn, một số có thể sập bất cứ lúc nào.. Đại Lực nhìn về phía cữu cữu đang nói chuyện, nhẹ gật đầu. Ngô Binh thấy một bên bọn nhỏ có chút nóng nảy, cười mở miệng: "Sắp mười một giờ , mang bọn nhỏ trở về đi, chờ về trong đội lại trò chuyện." Hai người nói lời tạm biệt, Nghiêm Ngật mang theo hài tử đi ra ngoài. Thẩm Mỹ Hoa theo Nghiêm Ngật đi ra phòng học, thấy hắn đi tới cửa, nghĩ đến những gì Đại Lực vừa nói trong phòng, bước nhanh hai bước đến bên cạnh Nghiêm Ngật. "Chúng ta đai dạo quanh trường rồi chở về."Nàng nói vừa dứt câu, một bên Đại Lực lôi kéo tay cữu cữu . Đi theo phía sau bọn họ ra tới Ngô Binh vừa nghe, lập tức mở miệng: "Ta đưa các người đi xem xung quanh."" "Ngô thúc, cháu dẫn bọn họ xem vài vòng, người về phòng đi." Nghiêm Ngật nói xong để Ngô thúc vào phòng, lúc trẻ chân của Ngô Binh đã chịu qua tổn thương, không thể để lạnh. Ngô Binh còn muốn mở miệng, gặp Nghiêm Ngật kiên trì, đành phải thôi: "Các ngươi đi xem vài vòng, ta về phòng trước ." Nói xong liền xoay người về phòng. Nghiêm Ngật đợi Ngô thúc vào phòng, mang theo bọn họ đến dãy nhà thứ nhất : "Dãy này đều là phòng học." Mấy người nhìn xong dãy nhà thứ nhất, lại hướng phía đằng sau đi. "Đó là nhà ăn sao?" Thẩm Mỹ Hoa nhìn thấy hai gian phòng ở ngoài cùng bên phải trên dãy số 2, mặt tường có chút đen, như là khói dầu hun ra tới.Nghiêm Ngật theo tầm mắt của nàng nhìn lại khẽ gật đầu: "Đó là nơi bọn trẻ ăn trưa.." Trường học có nhà ăn, vậy sau này Đại Lực tại nhà ăn không cần phải chạy trở về , đi đi lại lại với trường học mất tận một giờ , quá mệt mỏi . Mấy người lại nhìn trái phải một lúc, đem trường học trước sau đều đi dạo một vòng mới hướng trở về. Về đến nhà sau, nàng hai chân cùng eo bắt đầu khó chịu, ăn hai miếng liền không trôi nghĩ về đi về phòng nằm một chút, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngật trên bàn cơm, còn chưa mở miệng liền bị hắn đánh gãy. "Ăn xong ngủ tiếp." Thẩm Mỹ Hoa: "..." Nàng nhìn cơm trong bát còn lại non nửa , kiên trì ăn xong, uống nửa chén nước mới về phòng nằm xuống, nằm xuống giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Nghiêm Ngật thu dọn xong phòng bếp , rửa tay xong đẩy cửa phòng ngủ đi vào nhìn thấy ở trên giường nàng nằm nghiêm người, đang ngủ say. Vài lời ...: Mình đang đọc bộ [EDIT-MẠT THẾ ] BẠN TRAI MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN CHẾT CÙNG TÔI của bạn QinhLing đang sáng tác , vì một số vấn đề b ý chưa ra chap mới , mình ngỏ lời xin edit tiếp đã dc sự đồng ý của b QinhLing. Mình gắn link chuyện của b QinhLing ở đây, các b ủng hộ mình và b ý nhé !! Cảm ơn mọi người 1000 lần !https://www.wattpad.com/908022987-edit-m%E1%BA%A1t-th%E1%BA%BF-m%E1%BB%97i-ng%C3%A0y-b%E1%BA%A1n-trai-%C4%91%E1%BB%81u-mu%E1%BB%91n-ch%E1%BA%BFt-c%C3%B9ng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store