ZingTruyen.Store

Edit Thanh Xuan Co Song

Về chuyện fanfic


Sắp đến công diễn 1, 《Thanh xuân có bạn》cuối cùng cũng công bố thông tin của những thực tập sinh tham gia.

Truyền thông Siba vì có nhiều người, được xếp cuối danh sách, theo sát phía sau là thực tập sinh tự do.

Mấy siêu thoại lớn dần dần tăng hạng.

Thất Ngũ Chiết chen chân vào Top 3.

Phía dưới là Đới Mạc.

Lạc Chương theo sát phía sau.

Hân Dương cũng bay lên hơn 400 hạng.

Siêu thoại Tam Nguyên lần đầu tiên xuất hiện trong bảng xếp hạng.

Lượt xem siêu thoại Tuyền Sam tăng lên.

Trong siêu thoại đều là "Năm mới rồi."

Nhất là siêu thoại của Lạc Chương.

Ai ngờ được phần sau của "Chưa xong còn tiếp" lại có thể đến nhanh như vậy, làm người ta trở tay không kịp. Thị vệ Long cung ào ào vào hố, fanfic cũng từng đợt mà xuất hiện.

Ngoại trừ Lạc Chương, các nhà khác cũng viết rất nhiệt tình, chỉ hy vọng CP nhà mình lại ngọt một chút.

Bọn họ cũng không biết, trong ký túc xã Thanh 2 ở Trường Long xa xôi, vài người đang mặt dày tụ lại lướt điện thoại của Lộc Khê, cười nham nhở.

Công thần chỉ có ngồi trên giường xoa mắt, tỏ vẻ mặt mình vừa bị bóp hỏng. Em nhìn mấy người đang cười như hoa, lại nhìn Từ Tử Hiên đang trốn trên giường tự ôm lấy bản thân, đại khái cũng hiểu được các nàng đang xem gì.

"Trời ơi Tako, sao cái fanfic nào em cũng Yandere phúc hắc thế? Không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng yêu~"

Hứa Giai Kỳ xoa xoa mặt con dâu nhà mình, tay Ngô Triết Hàm trượt qua chương khác của《Phòng để đồ》.

Hứa Dương Ngọc Trác ôm Trương Hân đọc xong một chương, vẻ mặt thập phần phấn khích.

Trương Ngữ Cách đọc được một nửa lập tức lén trốn vào trong vòng tay của Từ Tử Hiên đang ở trên giường, mặt đỏ đến nóng. Từ Tử Hiên nhẹ nhàng ôm nàng cười, sau khi bị nhéo liền dừng lại, thuận thế nằm xuống giường.

Hứa Giai Kỳ rời khỏi siêu thoại của Lạc Chương lướt xuống dưới, ngón tay trực tiếp bấm vào siêu thoại của Hân Dương. Trương Hân tò mò đi đến, đầu tiên là một fanfic.

《Cuộc sống thường ngày của bạn cùng phòng》

Tác giả đánh dấu 18 cộng rất rõ.

Đới Manh bấm vào.

Trương Hân đọc cũng không đọc, kéo Hứa Dương Ngọc Trác muốn xem một chút lên giường, lập tức nằm xuống nhắm mắt lại, tay giữ chặt lấy nàng. Hứa Dương Ngọc Trác khó hiểu nhìn Trương Hân đã co người lại thành một cục, có chút tò mò cái fic kia đến cuối cùng là viết cái gì.

Từ Tử Hiên và Trương Ngữ Cách đến bên giường thăm dò, một số người đã đọc xong đưa điện thoại qua. Lộc Khê tò mò đến gần, bị Trương Ngữ Cách ấn đầu đẩy trở về.

Lộc Khê lại ngã xuống giường.

Tại sao mình lại chưa trưởng thành! ! !

Từ Tử Hiên đọc xong liền sững người, đưa điện thoại cho Hứa Giai Kỳ, nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Dương Ngọc Trác có chút kỳ quái. Hứa Dương Ngọc Trác cuối cùng cũng lấy được điện thoại, cúi đầu đọc.

"Tớ đã nói là đừng đọc. . . . . . tớ đọc rồi. . . . . ."

Trương Hân muốn giật lấy điện thoại, lại bị Hứa Dương Ngọc Trác giữ chặt, lui vào trong góc không động đậy được.

Mọi người nhìn khuôn mặt của Hứa Dương Ngọc Trác đỏ dần lên.

Hứa Dương Ngọc Trác bỗng nhiên cúi đầu tiến đến bên tai Trương Hân nói gì đó.

Trương Hân ngây người một chỗ.

"Mạc Hàn. . . . . . Hôm nay mọi người đến phòng Lộc Khê được không?"

Đới Manh nhướng mày, bộ dáng "Chị hiểu".

Mạc Hàn gật đầu, nhận lấy điện thoại tuỳ tiện bấm vào một cái siêu thoại.

Siêu thoại Đới Mạc.

Động tác của Mạc Hàn dừng một chút, Đới Manh cúi người nắm lấy đôi tay đang buông lỏng của nàng.

《Đoản -- Đới Mạc sau khi tốt nghiệp》

Không có nội dung 18 cộng, chỉ là một câu chuyện ngắn bình thường.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Lộc Khê cuối cùng cũng đọc được, nhưng lại cười không nổi.

"Thực sự là một câu chuyện ngắn. . . . . . vừa ngọt vừa đắng."

Sau đó liền đổi qua một cái khác.

《Bí mật của Mạc tổng》

Lộc Khê đọc hai câu, ngoan ngoãn trả điện thoại lại, im lặng nằm nhắm hai mắt lại.

Mình cái gì cũng không đọc được. . . . . .

Hứa Giai Kỳ dựa vào người Ngô Triết Hàm cười đọc hết.

Cùng nhau đọc còn có Đới Manh.

"Sao chị lại là thụ? !"

Đới Manh kinh ngạc.

Đới Manh bình tĩnh lại, nở một nụ cười trấn định, xoa người ôm lấy Mạc Hàn.

"Lộc Khê! Tối nay em qua phòng người khác đi!"

"Em. . . . . . đã biết, em đi xem thử Trịnh Ngọc Hâm với Vương Thừa Tuyển có chỗ hay không?"

Lộc Khê xuống giường mang giày, cúi đầu đi ra ngoài.

Mạc Hàn liếc nhìn Đới Manh.

Đới Manh cười đến càn rỡ.

Hứa Giai Kỳ cuối cùng cũng bấm vào siêu thoại Thất Ngũ Chiết.

Chỉ vào ảnh đại diện của tác giả ở bài đầu tiên.

"Hình như tớ gặp qua ở đâu rồi."

Ngô Triết Hàm đến gần nhìn, cẩn thận nhớ lại.

"Hình như mấy cái fic trước lái xe nhanh như điên đều là người này viết."

Ngón tay của Hứa Giai Kỳ dừng lại, đưa cho Mạc Hàn bên cạnh.

Sáu người cùng nhau đọc hết một cái fic.

《Đạo sĩ hồ ly》

Hứa Giai Kỳ dựa vào người Ngô Triết Hàm vẽ vòng tròn.

Đới Manh lại cười càn rõ.

Từ Tử Hiên trầm mặc một hồi, kéo Trương Ngữ Cách đi ra ngoài.

"Aba Ama, con đến phòng của Nhuế ca, dù sao tối bọn họ cũng không về. À đúng rồi, Đới thúc thúc, con mượn cà-vạt."

Đới Manh hào khí đồng ý, những người khác cũng ra cửa, vui vẻ quay về phòng mình.

"Ngày mai còn phải tập luyện! Nhớ tiết chế!"

"Biết rồi --"

Trịnh Ngọc Hâm đang luyện hát trên hành lang, vẻ mặt ngơ ngác.

Ai? Cái gì? Định làm gì?

Lộc Khê ý vị thâm trường vỗ vai nàng.

Đây không phải là chuyện mà chị nên biết.


Thăm ban 【Hai】(Trước khi có dịch)


Lại một lon rỗng khác được đặt dưới chân.

Khổng Tiếu Ngâm rõ ràng đã say.

Tiền Bội Đình rất có chừng mực mà dừng tay, lại bị nàng giật lấy một lon.

Mạc Hàn ngã vào trong lòng Đới Manh cười khẽ.

Thuận tay sờ sờ cơ bụng của Đới Manh.

Đới Manh nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm bia.

Trương Ngữ Cách bị tỷ của mình chuốc không ít.

Ngây ngốc nhìn Từ Tử Hiên.

Từ Tử Hiên dở khóc dở cười để nàng dựa vào vai mình.

Hứa Giai Kỳ bị Mạc Hàn đã say chuốc rất nhiều.

Ngoan ngoãn mở miệng ăn thịt mà Ngô Triết Hàm đút cho.

Một bàn tay đã sớm tiến vào trong áo của nàng mà sờ loạn.

Tôn Nhuế hoảng sợ nhìn Phí Thấm Nguyên đang dựa lên người mình nhắm chặt mắt suy nghĩ.

Cẩn thận ôm lấy nàng đặt lên trên đùi mình.

Trương Hân cầm lon bia quơ quơ.

Hứa Dương Ngọc Trác bám dính trên người Trương Hân, miệng lẩm bẩm gì đó.

Nụ cười của Trương Hân có chút ý vị thâm trường.

Trần Quan Tuệ cùng Trần Tư đi giúp Lộc Khê nướng xiên que.

Lộc Khê có thể ăn một chút đồ còn sót lại.

Tô Sam Sam cùng Đoàn Nghệ Tuyền đã sớm trốn một bên, nhìn chằm chằm vào Khổng Tiếu Ngâm vẫn còn đang uống bia.

Tống Hân Nhiễm dựa lên người Đới Yến Ny nhìn các nàng.

Trên tay là một cái ly nhỏ.

Bên trong là nước lọc được Đới Yến Ny thay vào.

Không biết từ khi nào mà trà trộn vào được, An Kỳ cầm hộp cơm có rất nhiều thịt, bước chân cực nhẹ bước ra ngoài.

"Kia. . . . . ." Tiền Bối Đình có chút hoảng sợ nhìn con ngỗng đã say đang uống hết một lon rồi lại một lon, vội vàng gọi lại An Kỳ đang muốn lặng lẽ rời đi, "Phiền em chuyển lời cho các thực tập sinh khác, nhất định nhất định phải trốn trong phòng không được đi ra, nghe thấy cái gì cũng không được đi ra."

"Tại. . . . . ." An Kỳ cực kỳ tò mò, lại bị xiên nướng mà Lộc Khê nhét vào chặn miệng lại. Lộc Khê lại cho nàng một xiên, nghiêng đầu ý bảo nàng đi ra ngoài.

"Được rồi, em nhất định sẽ chuyển lời."

An Kỳ thắng lợi trở về.

Tôn Nhuế nhận được tín hiệu của Tiền Bối Đình, ôm Phí Thấm Nguyên rời khỏi sân thượng. Trần Tư và Trần Quan Tuệ cầm xiên nướng đã được nướng xong xuống lầu, đưa từng xiên cho từng phòng. Từ Tử Hiên dễ dàng ôm lấy Trương Ngữ Cách, quay đầu nhìn Khổng Tiếu Ngâm vẫn còn đang uống bia trên bàn, tăng tốc độ rời đi. Đoàn Nghệ Tuyền cùng Tô Sam Sam một trái một phải đỡ Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ, lôi từng người vào trong phòng.

"Tiểu Tiền tỷ tỷ không cần phải nhìn em, em có thể cùng bắt giúp chị~"

Lộc Khê xoa xoa nắm tay nóng lòng muốn thử.

Tiền Bội Đình im lặng một lúc, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Khổng Tiếu ngâm, giọng nói dịu dàng cưng chiều.

"Tiêu Âm? Đi thôi~ chúng ta về nhà~"

Khổng Tiếu Ngâm quay đầu, cổ áo không biết đã bị hở ra hơn phân nửa từ khi nào. Lộc Khê suy nghĩ trong 1 giây, xoay người khi về phía sân chơi.

A, sân chơi thật trắng. . . . . . à không đúng, là thật lớn.

Khổng Tiếu Ngâm khi say có một sức hấp dẫn khó tả, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều hấp dẫn thiếu niên 18 tuổi. Tiền Bội Đình mất tự nhiên nuốt nuốt nước bọt, vươn tay cài nút áo lại cho nàng, thanh âm vẫn dịu dàng như trước:

"Ngoan~ chúng ta đi thôi~ được. . . . . ."

Tiền Bội Đình trơ mắt nhìn Khổng Tiếu Ngâm lao về phía Lộc Khê.

"Tôn Nhuế~ Em đến đây đón chị~ à? Sao em lại cao như vậy?"

Bàn tay siết chặt lại của ai đó lọt vào mắt của Lộc Khê. Nàng đau lòng tự đánh chính mình, cẩn thận xoay người sang chỗ khác.

"Tôn Nhuế~ em nói xem. . . . . . Tiểu Tiền của chị sao. . . . . . lại không đến? Em ấy nói muốn đến đón chị. . . . . ." Khổng Tiếu Ngâm dựa lên người Lộc Khê, đứt quãng nói, vươn tay kéo tay em đi ra ngoài, "Đi~ theo chị tìm con vịt của chị~"

Động tác của Tiền Bội Đình dừng lại, vươn tay giữ chặt lấy tay của Khổng Tiếu Ngâm, mỉm cười:

"Em ở đây~ về nhà thôi~"

Khổng Tiếu Ngâm híp mắt nhìn Tiền Bội Đình, trực tiếp nhảy đến, dùng sức xoa xoa mặt cô.

Lộc Khê đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Sau đó em nhìn Khổng Tiếu Ngâm đẩy Tiền Bội Đình ra rồi chạy đi.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

"Mau đuổi theo a a a a ! ! !"

Tiền Bội Đình đuổi theo nàng chạy ra ngoài.

Lộc Khê khẽ cắn môi, lướt qua bàn chạy ra ngoài.

Giọng của Tiền Bội Đình có thể nghe rõ ở cả hai tầng lầu.

"Khổng Tiếu Ngâm! Bên kia là tường! Bên phải là cầu thang! Aiya, chị đừng chạy, được không!"

Lộc Khê cười khổ qụeo vào ngã rẽ phía trước.

Khổng Tiếu Ngâm bay qua trước mặt em.

Phía sau là một con vịt như thế nào cũng đuổi không kịp một con ngỗng.

Lộc Khê kinh ngạc.

Tốc độ này danh xứng với thực.

Đột nhiên có chút đồng cảm với Đại Ca khi đuổi bắt ngỗng.

Nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm chạy đến khu cầu thang, Tiền Bội Đình xoay người đi vào thang máy. Lộc Khê gật đầu, tăng tốc độ đuổi theo.

"Tầng 17!"

"Tầng 13!"

"Tầng 7!"

Lộc Khê trượt theo tay vịn, lúc này mới bắt kịp Khổng Tiếu Ngâm vẫn còn đang bay xuống.

Tiền Bội Đình đứng trong thang máy có thể nghe được giọng của Lộc Khê, đột nhiên cảm thấy Đoàn Nghệ Tuyền có người kế thừa.

Tầng một.

Tiền Bội Đình đứng chờ ở cửa khu cầu thang.

Khổng Tiếu Ngâm gục trong vòng tay cô.

Lộc Khê lảo đảo bước đến, tay ôm eo.

Tiền Bội Đình vừa dùng sức ôm chặt Khổng Tiếu Ngâm, vừa ngẩng đầu nhìn Lộc Khê, thấy vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc của em, nhịn không được mà bật cười.

"Vừa rồi em bị đập vào eo. . . . . . au. . . . . . . Tiểu Âm tỷ chạy quá nhanh. . . . . . em phải trượt cầu thang. . . . . ."

"Mọi người với Huấn luyện viên đến phòng em nghỉ đi, em đi tìm Trịnh Ngọc Hâm thoa thuốc. . . . . . đừng nhìn em như vậy, tụi em đều là vị thành niên, có hơi vui hơn một chút thôi."

Tiền Bội Đình vẫn không thu hồi ánh mắt nhiều chuyện của mình lại.

Lộc Khê giật giật khoé môi, đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.

Hừ! Quên mất!

Mình sẽ đỏ mặt khi nghĩ đến mấy chuyện kỳ kỳ quái quái.

Lộc Khê co ro trong góc.

Tiền Bội Đình ôm Khổng Tiếu Ngâm đã an tĩnh trở lại cười đến cực kỳ càn rỡ, không quan tâm đến hình tượng.

Nhiệm vụ bắt ngỗng hoàn thành thuận lợi.

Lộc Khê dựa vào người Trịnh Ngọc Hâm khóc lóc kể lể.

Bốn người nằm trên giường cười đến giường cũng run.

Lộc Khê biến thành người tự kỷ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store