ZingTruyen.Store

( Edit - Song - Hvan ) Lớp trưởng gian xảo lừa tình cún con "khờ khạo" đáng iu

🍯 Chương 1 🍯: Lớp trưởng phát hiện bí mật nhỏ của cậu bạn quê mùa

mangcutngot

🍯 Chương 1 🍯: Lớp trưởng phát hiện bí mật nhỏ của cậu bạn quê mùa

Chu Nguyên đứng trên bục giảng, mồ hôi lạnh toát ra trên vầng trán, chảy dọc xuống thái dương. Gương mặt cậu trắng bệch, đôi mắt dán chặt vào màn hình Powerpoint, ấp úng đọc mấy từ tiếng Anh rời rạc, không thành câu.

Giáo viên tiếng Anh nhíu chặt đôi mày, cô không thể ngờ cách đọc từ của Chu Nguyên lại tệ đến mức này.

Sau khi bị cô giáo liên tục ngắt lời để sửa lỗi phát âm, cuối cùng Chu Nguyên cũng đọc xong bài thuyết trình một cách vấp váp. Cậu vội vã bước xuống bục, cảm giác như vừa thoát khỏi một trận tra tấn.

"Nền tảng quá yếu, ngay cả những từ vựng đơn giản cũng phát âm sai." Vài lời nhận xét nhẹ bẫng của cô giáo khiến Chu Nguyên cúi gằm mặt. Gương mặt vốn đã nhỏ nhắn của cậu gần như bị cổ áo đồng phục che khuất, chỉ để lộ ra phần gáy và một đoạn cổ mảnh khảnh, yếu ớt.

Cậu trai cảm thấy tủi thân vô cùng. Kể từ khi từ quê lên thành phố lớn đi học, cậu luôn cảm thấy mình không thể nào theo kịp mọi người. Cậu không quen với việc giáo viên giảng bài hoàn toàn bằng tiếng Anh, càng chưa từng làm bất cứ bài thuyết trình Powerpoint nào. Những quan điểm mới mẻ là những thứ cậu chưa từng được tiếp xúc, khiến cậu cảm thấy khổ sở như con thuyền phải rẽ nước trên cạn.

Chắc hẳn các bạn trong lớp đang cười nhạo mình lắm, Chu Nguyên siết chặt cây bút trong tay, làn da màu lúa mì khỏe khoắn cũng vì xấu hổ mà ửng đỏ. Cậu đang buồn bã thật lòng, và cảm giác tự ti mãnh liệt trỗi dậy ngay cả khi đang ngồi giữa đám đông.

Tiết tiếng Anh khổ sở kết thúc trong ánh nắng chiều uể oải. Chu Nguyên chẳng kịp nghỉ ngơi, cậu đã vội vã lấy cuốn sổ tay ra, lẩm nhẩm luyện tập lại những từ vựng đã đọc sai, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng xấu hổ của chính mình.

Chu Nguyên khẽ sụt sịt, hốc mắt đỏ hoe. Sợ bị người khác phát hiện ra một thằng con trai lớn tướng như mình lại mít ướt đến thế, cậu vội vàng che giấu, lén dùng mu bàn tay quệt đi giọt nước mắt chực trào. Nhưng chóp mũi đỏ ửng đã bán đứng cậu, đôi môi cũng vì thế mà trở nên căng mọng, ươn ướt một màu hồng quyến rũ.

Cậu trai chân chất từ nông thôn lên, Đầu óc đơn giản vô tư, đã không hề nhận ra có một ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình.

Lục Tư Niên ngồi ở phía sau chéo, lặng lẽ quan sát cậu. Anh nhìn thấy cậu lén lau nước mắt, thấy chóp mũi và đôi môi cậu trở nên đỏ mọng. Dù cách một lối đi, Lục Tư Niên vẫn thấy rõ hàng mi ướt đẫm, kết lại thành từng lọn của Chu Nguyên, che phủ đôi mắt tròn xoe như mắt cún con.

Vừa lẳng lơ lại vừa đáng yêu. Lục Tư Niên thầm nghĩ, liền cụp mắt xuống, che giấu đi ánh nhìn si mê của mình.

Thân là lớp trưởng, Lục Tư Niên được giáo viên tiếng Anh nhờ vả hãy quan tâm nhiều hơn đến cậu bạn mới chuyển từ quê lên, tốt nhất là có thể giúp cậu ấy cải thiện một chút về phát âm.

Bề ngoài, ann ôn hòa nhận lời, y như cách anh vẫn luôn diễn. Nhưng trong lòng, một ý nghĩ đen tối đến cùng cực lại trỗi lên: Quan tâm như thế nào đây?

Hay là nhét cặc bự vào miệng Chu Nguyên, rồi từ từ dạy cậu ta cách dùng đầu lưỡi, cách mở rộng khoang miệng, để lúc nuốt tinh dịch cũng là lúc học được cách phát âm cho tròn vành rõ chữ.

Cách dạy như thế, thứ lẳng lơ như Chu Nguyên chắc sẽ thích lắm nhỉ. Có khi còn khóc lóc cầu xin mình dạy thêm vài lần nữa ấy chứ. Anh nhất định sẽ là một người thầy có trách nhiệm, bắn cho căng phồng bụng dưới của bảo bối mới thôi.

Thực ra, lần đầu tiên Lục Tư Niên gặp Chu Nguyên, anh cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Anh tuy luôn tỏ ra ôn hòa với mọi người, nhưng con nhà trâm anh thế phiệt, quyền thế ngập trời. đã hun đúc nên sự thờ ơ và tàn nhẫn từ trong xương tủy.Anh không dễ dàng gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình, và đối với một người bình thường như Chu Nguyên, anh chẳng có hứng thú kết giao.

Sự thay đổi bắt đầu từ tuần trước. Chiều hôm đó, sau khi làm xong công việc trực nhật, anh đang uể oải định vào nhà vệ sinh rồi về thì nghe thấy tiếng khóc nức nở bị đè nén. Có lẽ người nọ khóc quá thương tâm nên không hề để ý có người bước vào, chỉ trốn trong một buồng vệ sinh, dùng nước mắt để giải tỏa cảm xúc.

"Hức... Tiếng Anh... khó quá... Học, hức, học không vào... hu hu... Ghét chết đi được... Hức..." Người nọ vừa nói vừa nấc lên từng tiếng, có thể thấy là buồn bã đến tột cùng.

Lục Tư Niên vừa nghe đã nhận ra, à, là cậu bạn nhà quê mới đến Chu Nguyên. Anh nhướng mày, không ngờ cái que củi nhỏ này lại là một kẻ mít ướt.

"Ưm... Chu Nguyên... không khóc nữa... Chăm, chăm chỉ học, nhất định sẽ học được thôi..."

Chà, cậu nhóc mít ướt này còn biết tự an ủi mình nữa. Lục Tư Niên nở một nụ cười độc ác. Anh vẫn im lặng, lắng nghe tiếng rên rỉ của Chu Nguyên như một chú cún con đang làm nũng. Âm thanh nức nở, nghẹn ngào ấy dội vào màng nhĩ, khiến cho vật dưới háng anh không ngừng cương cứng, dựng lên một cái lều lớn.

Lục Tư Niên nhớ lại gương mặt nhỏ của Chu Nguyên, không quá xinh đẹp, làn da màu lúa mì, đôi mắt cún cụp xuống, đuôi mắt lúc nào cũng hoe hoe đỏ, chắc là vì hay khóc. Đúng là đồ õng ẹo.

Nhận thấy sự rạo rực của dưới thân, Lục Tư Niên cười khẩy một tiếng. Anh thản nhiên bước vào buồng vệ sinh cạnh Chu Nguyên, lưng dựa vào vách ngăn, kéo khóa quần xuống và bắt đầu tuốt lộng Cặc bự ngoại cỡ của mình.

Tinh dịch không ngừng rỉ ra từ miệng sáo, những ngón tay thon dài trắng nõn chuyển động một cách điêu luyện. Lục Tư Niên khoái chí lắng nghe tiếng khóc khe khẽ của Chu Nguyên, trong lòng bùng lên dục vọng phá hoại đầy tàn bạo.

Khóc lóc đáng thương như vậy, hay là dâng cái lỗ nhỏ phía sau cho mình đụ một trận đi. Chỉ cần gọi vài tiếng 'chồng ơi', chẳng phải tiếng Anh sẽ tiến bộ ngay sao?

Chu Nguyên đang khóc thì nghe thấy tiếng nước "óp ép" từ phòng bên cạnh. Cậu giật mình, vội vàng lau khô nước mắt rồi chạy khỏi nhà vệ sinh. Bị người khác nghe thấy thì mất mặt chết.

Lục Tư Niên lộ vẻ tiếc nuối. Không còn nghe thấy tiếng nức nở của Chu Nguyên, ham muốn của anh dường như cũng giảm đi một nửa. Anh vội vàng tuốt thêm vài cái rồi bắn vào bồn cầu. Chàng trai cao lớn lúc này ánh mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào thứ tinh dịch trắng đục trong bồn cầu, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ xấu xa không nên có.

"Hừ... Phải tìm cách chiếm được con điếm nhỏ đó mới được."

Dòng hồi tưởng kết thúc. Lục Tư Niên chống tay lên cằm, quan sát Chu Nguyên đang mím đôi môi nhỏ nhấp ngụm nước ấm. Anh tiện tay xé một mẩu giấy, viết vài chữ rồi nhờ bạn bàn trên chuyển cho "cún con nhà quê".

Chu Nguyên thắc mắc không biết lớp trưởng tìm mình có chuyện gì. Rốt cuộc từ lúc chuyển trường đến giờ, họ chưa từng nói với nhau câu nào. Trong ấn tượng của cậu, Lục Tư Niên là một chàng trai đối xử với mọi người rất dịu dàng, tính tình tốt, lại còn đẹp trai.

Cậu mở mẩu giấy ra, nét chữ phóng khoáng viết:
Tan học ở lại một lát nhé, cô giáo bảo tớ phụ đạo tiếng Anh cho cậu. Lục Tư Niên

Đọc xong, Chu Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lục Tư Niên. Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận, đôi mắt tròn xoe vẫn còn hơi ngấn nước của cậu lập tức sáng bừng lên. Cậu cảm kích mỉm cười với Lục Tư Niên, và khi cậu quay người đi, Lục Tư Niên dường như có thể thấy được cái đuôi vô hình đang vẫy rối rít sau lưng cậu.

Chàng thiếu niên với vóc người cao ráo lười biếng tựa vào lưng ghế, ánh mắt anh sâu thẳm, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không.

Vợ yêu lẳng lơ, tan học anh sẽ trị cái bệnh lẳng lơ của em.

✩┈┈∘*┈୨୧┈*∘┈┈✩  ✩┈┈∘*┈୨୧┈*∘┈┈✩

Eoooo ôi đúng gu vl thế

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store