ZingTruyen.Store

[Edit/Song/Đam] Giỏi cởi quần áo người khác - 《善解人衣》

Chương 14: Thuốc dán giảm đau

mangsieumup

Giang Dữ Thành lấy ra một hộp cao dán giảm đau từ trong túi đeo vai thể thao ra, ném qua cho Từ Gia Hòa.

"Dán lên đi."

Từ Gia Hòa hoảng hốt, cầm hộp thuốc mà không biết làm sao... Giang Dữ Thành có ý gì?

"Chậc." Giang Dữ Thành nhận ra đối phương vẫn còn ngơ ngác, hơi mất kiên nhẫn mà giải thích: "Đi ngang qua phòng y tế sẵn lấy, thuốc dán giảm sưng tan máu bầm."

Lúc này Từ Gia Hoà mới nhớ, hóa ra sáng nay Giang Dữ Thành thấy mình leo xuống cầu thang bị té, không ngờ người bạn cùng phòng nhìn trông có vẻ không hay để ý mấy chuyện vặt vãnh nhưng thật ra lại rất tinh tế, cứ tưởng rằng sẽ không ai phát hiện ra cổ chân mình khác thường.

Từ Gia Hòa thấy ấm lòng, nói cám ơn: "Cảm ơn, thực ra ngã cũng không nặng lắm, đã hết đau rồi."

"Ngã!?" Vẻ mặt của Giang Dữ Thành càng thêm kinh ngạc, âm lượng thốt lên rất cao, giọng điệu còn nghiêm trọng. Sau đó lấy tay gãi gãi đầu, nhăn chặt mày, trông khá khó chịu.

"... Ừm." Từ Gia Hòa có chút không rõ sao Giang Dữ Thành lại phản ứng như vậy.

"Tôi lười lo chuyện không đâu của người khác, nhưng cậu cũng phải mạnh mẽ lên chứ, dù gì cũng là đàn ông con trai... yếu ớt như vậy thì sao mà làm nên chuyện?"

Giọng nói của Giang Dữ Thành như sét đánh ngang tai, khiến Từ Gia Hòa bừng tỉnh, cả người mình như bị dội xuống một gáo nước đá cực lạnh.

Hóa ra gã đã nghe thấy hết, cũng đã biết được tất cả.

"Cậu..." Giang Dữ Thành ngừng lại, cố sắp xếp câu từ sao cho không làm tổn thương đối phương, nhưng cau mày cả nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do.

Từ Gia Hòa cúi đầu, toàn thân như lạnh buốt, hai tay chống lên đùi, thậm chí cơ thể còn run rẩy. Sao Giang Dữ Thành lại biết được? Lương Lục? Không thể nào. Lí Nhất Thước? Rõ ràng tối qua còn nhắn tin nói bảo đảm sẽ không nói ra cơ mà.

Thế chắc là do tối qua cậu đi tiểu đêm nên bị nghe thấy hết rồi.

Giang Dữ Thành nhìn mặt mày trắng bệch của đối phương, dáng vẻ trông như bị mất đi nơi nương tựa, nhất thời càng bực bội thêm, mình vốn không hợp nói chuyện với kiểu học sinh giỏi rụt rè nhút nhát như này, cũng chẳng hiểu nổi vì sao mình lại muốn nhúng tay vào làm gì, nói mấy câu nhảm nhí nhiều như vậy...Từ trước tới giờ gã không có rảnh làm.

"Tối qua anh...nghe được sao?" Từ Gia Hòa xấu hổ vừa giận dữ, lại bối rối, nhưng vẫn can đảm hỏi.

"Hơn nửa đêm hai người ra nhà vệ sinh với nhau là tôi đã thấy không đúng rồi."

"...anh có thể làm bộ như không thấy được không." Từ Gia Hòa khóe mắt nóng bừng, cố gắng không khóc. Đúng vậy, Giang Dữ Thành đều nói mình phải có chút ra dáng đàn ông, không nên yếu đuối như vậy, nhưng sao đôi mắt cứ cay cay.

"Ừm." Giang Dữ Thành nhanh chóng trả lời, trong lòng lại thở dài một phen, gã hiểu là cũng cần phải nể mặt đối phương, mặt người như vỏ cây, chuyện này mà nói ra đúng là rất mất mặt, nếu đổi lại là mình thì mình cũng không muốn để người xung quanh biết.

Hai người im lặng hơn nửa phút.

Giang Dữ Thành thấy mắt người trước mặt đỏ hoe, không đành lòng, lại nói: "Cậu cũng phải biết chống cự lại chứ, biết chưa? Tôi rất bận, không thân với cậu, và càng không có nghĩa vụ là phải đi giúp đỡ cậu...chỉ muốn nhắc nhở một chút, đừng trông chờ vào tôi. Cậu phải cứng rắn lên, đừng có lúc nào cũng nghe theo người khác, hiểu không?"

"Ừm."

Giang Dữ Thành ăn nói khó nghe, thậm chí còn chả hề khách sáo, thế nhưng Từ Gia Hòa lại cảm động không thôi. Mấy năm gần đây cậu không có giao lưu kết bạn với ai, bình thường ngoại trừ nói chuyện trao đổi cơ bản hàng ngày thôi, nhưng cũng chẳng có ai nói với cậu những lời như thế này, cũng sẽ chẳng có ai suy nghĩ giải quyết vấn đề thay cậu, và sẽ càng không có ai để ý cậu bị thương dù nhỏ nhưng vẫn mua thuốc cho cậu.

Có thể đối với Giang Dữ Thành mà nói, đó chỉ là những lời bâng quơ thuận miệng nói ra, nhưng Từ Gia Hòa đã coi cuộc trò chuyện này như là "hết lòng hết dạ"...Giang Dữ Thành, là người bạn cùng phòng rất tốt, nếu có thể đến gần anh ấy hơn thì tốt biết mấy... Mặc dù không chắc là đối phương có đồng ý làm bạn với mình hay không.

"Hay là vầy đi, cậu tới câu lạc bộ bóng rổ của chúng tôi." Giọng điệu của Giang Dữ Thành giống như không có cửa chen vào, như thể anh ấy đã quyết định rồi.

"Hả? Tôi chơi bóng dở lắm..."

"Đương nhiên là tôi biết. Thì là cũng đang cần một quản lý nhỏ, không cần phải chơi bóng giỏi, thành tích tốt là được." Giang Dữ Thành giải thích tiếp: "Quản lý chi nhánh trước là đàn chị lớp trên, vào lớp 12 nên hiện rất bận, hôm qua chị ấy xin từ chức rồi."

"Quản lý chi nhánh là làm gì?"

"Nộp đơn xin chi tiêu lên nhà trường, phụ trách liên hệ với nhóm bóng rổ ngoài trường về lịch trình thi đấu, chuẩn bị dụng cụ y tế cho trận đấu...Nhưng những việc này chúng tôi đều có thể tự làm, cậu chỉ cần ghi tên báo lại là được." Giang Dữ Thành thấy dáng vẻ Từ Gia Hòa thả lỏng hơn nhiều, hoàn toàn không còn rụt rè như lúc nãy, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan đi.

"Tại sao lại tìm tôi?" Mặc dù chỉ là lời mời của đối phương nhưng Từ Gia Hòa cũng rất cảm động, nhưng cậu vẫn không rõ lắm, không dám chắc liệu mình có thể làm được hết những công việc này hay không.

"Cảm thấy giáo viên vì nể mặt cậu nên sẽ không làm khó cậu, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể cùng chúng tôi." Giang Dữ Thành giải thích tiếp: "Tất nhiên là vẫn sẽ nghe theo ý kiến của cậu. Tôi thấy cậu cần phải rèn luyện một chút, như chạy bộ, nâng tạ,v.v. Cậu nhìn...Đương nhiên cậu yên tâm, các anh em trong đội chúng tôi đều rất coi trọng nghĩa khí. Có một số đàn anh 12 rút khỏi đội rồi, hôm qua mới tuyển thêm vài tân sinh mới ai cũng rất thật thà."

Giang Dữ Thành định nói là: "Cậu nhìn làn da non mềm của cậu kìa, tay chân ốm nhôm, có chỗ nào ra dáng đàn ông", nhưng lại lo sợ đối phương tổn thương, vì vậy vội vã nói sang câu khác.

Từ Gia Hòa rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên kể từ khi lên cấp ba cậu nhận được lời mời từ người khác ngoài việc học tập, cậu ngẩng đầu, đôi mắt cậu sáng lấp lánh như đá thủy tinh, lóe lên vẻ mong đợi và hạnh phúc, giọng nói nhẹ nhàng bảo: "Tất nhiên là tôi rất sẵn lòng đồng ý!"

Giang Dữ Thành nhìn đôi mắt trong veo long lanh ánh nước mà ngẩn ngơ, trái tim như bị thứ gì đó chọc nhẹ, lập tức nói: "Được, vậy chiều nay tôi sẽ báo tên của cậu, add wechat đi, à đúng rồi, cậu đưa cả thẻ học sinh cho tôi."

Hình đại diện WeChat của Giang Dữ Thành là một ngôi sao bóng rổ da màu, mã ID cũng là một chuỗi ký hiệu, lúc thêm vào danh sách liên lạc thì sẽ rơi xuống cuối. Từ Gia Hòa không rành nhiều về ngôi sao bóng rổ, cho nên ghi chú biệt danh cho Giang Dữ Thành là "A Giang Dữ Thành".

Đưa thẻ học sinh cho đối phương, Giang Dữ Thành lật mặt thẻ lên xem, nhìn hình của Từ Gia Hòa không nhịn được cười đùa bảo: "Nếu cậu là con gái, tôi đoán các anh em trong đội của tôi đều sẽ vỡ òa mất."

Từ Gia Hòa đỏ mặt, không nói nên lời.

Mà Giang Dữ Thành thì cứ tưởng đối phương nghe không hiểu, nên lại giải thích thêm: "Tôi đang khen cậu đẹp."

Dứt mồm tự nhiên thấy sai sai, "Ý là cậu trông rất đẹp trai, tôi dùng sai từ, nhưng cậu hơi ngốc."

"À không không phải ngốc, ý tôi là có hơi khờ, luôn khiến người ta lo lắng." Giang Dữ Thành nói thêm, nhưng nhanh chóng phát hiện hình như mình dùng từ lại sai, "Không phải khờ, ý tôi là..."

"Không sao mà." Từ Gia Hòa không để ý chuyện này, cắt ngang Giang Dữ Thành đang chọn lọc lại câu từ, dù sao trước đây cậu cũng đã từng nghe được rất nhiều lời còn tệ hơn như thế, những lời Giang Dữ Thành nói trông cũng khá đáng yêu.

Giang Dữ Thành tâm tình tựa hồ đã tốt hơn nhiều, lông mày cũng giãn ra, thoải mái giống như buông xuống được tảng đá nặng trong lòng.

"Cậu bận việc của cậu đi, tôi đi tắm." Giang Dữ Thành cầm khăn tắm, đi về phía phòng tắm.

Trước khi bước vào phòng tắm, Giang Dữ Thành lại vòng trở lại, vẻ mặt do dự, nhưng vẫn quyết định nhắc nhở: "Nhớ dán thuốc, tôi thấy vết bầm sau lưng cậu vẫn còn khá nặng đấy."

Vết bầm?

Sau lưng?

Trong phòng vệ sinh đã vang lên tiếng nước chảy của vòi hoa sen, rào rào rào làm bừng tỉnh cái đầu ngốc nghếch của Từ Gia Hòa, ngơ ra một hồi mới sực nhớ, kéo áo đồng phục học sinh lên, xoay đầu nhìn, ngay bên eo mình đầy vết bầm tím, hằn trên làn da trắng nõn vô cùng chói mắt.

Bùm——trong đầu nổ tung ——

Hai má Từ Gia Hòa đỏ bừng, cái này là do tối hôm qua Lương Lục bóp eo mình nên bị bằm, khoái cảm sung sướng kéo tới như thủy triều quên luôn cả cảm giác đau đớn khi bị siết bằm eo, sau khi xong việc liền lần mò trong bóng tối ngủ thiếp đi, nên hoàn toàn không biết đối phương đã gây ra tội ác gì trên eo của mình.

_________________________________

<nhỏ Thànk cưng dzị, quan tâm đồ đó 😌>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store