ZingTruyen.Store

Edit Snh48 Collection Ai X All Memory


​CP:  Việt Ái (Triệu Việt x Dịch Gia Ái)
​Link: https://tieba.baidu.com/p/5030484077?lp=5027&mo_device=1&is_jingpost=0&pn=0&
​Note: Fic edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang fic ra khỏi đây.
​________________________________

​​"Gia Ái tiền bối."


​Sau hoạt động đoàn thể, bị một tiểu hậu bối nhóm âm nhạc dựng vai lại, Dịch Gia Ái kéo chỉnh dây đai đàn ghi-ta trên lưng, điềm đạm ngoảnh đầu hướng cô nàng mỉm cười, "Có chuyện gì sao?"


​"Em hỏi chị chút chuyện riêng nha."


​"Em cứ hỏi đi, nếu chị biết sẽ nói cho em."


​"Chị nhất định biết rõ rồi, em thấy chị với anh ta hay đi cùng nhau lắm."


​Dịch Gia Ái chăm chú lắng nghe, hồi tưởng lại ở trong trường này mình có thể cùng ai thường xuyên đi chung được nhỉ? Cung Thi Kỳ? Hoàng Đình Đình? Triệu Việt?

​​
​"Chính là anh nam sinh đội mũ trắng ý."


​​Eh? nam sinh? Dịch Gia Ái nhất thời không nghĩ ra nam sinh đội mũ trắng là ai, cô cũng không có hay đi chung với bạn học nam nào cả. Dịch Gia Ái vội vàng giải thích: "Em nhìn nhầm rồi, chị không có thường xuyên đi chung với bạn học nam nào cả."


​"Ơ, không có sao? Chị đừng gạt em nha. Đó không phải là bạn trai của chị hả?"


​"Học muội, em đừng hiểu lầm, chị thật sự không có đâu a."


​"Vâng, vậy thôi ạ."


​Có lẽ là học muội nhìn nhầm rồi. Dịch Gia Ái cũng không ngờ vực gì thêm, nghĩ như vậy mà trở về ký túc xá. Chuyện này cũng cứ như thế mà lặng lẽ trôi qua.



​"Dịch Gia Ái! Dịch Gia Ái! Dịch Gia Ái!"


​Triệu Việt ở 326 phòng bên tới gõ cửa ký túc xá của Dịch Gia Ái "đoàng đoàng đoàng"


​Dịch Gia Ái vừa mới tỉnh dậy, mặc một bộ đồ ngủ, trên người dính lấy ếch tiên sinh, tóc tai rối loạn chưa kịp chải, ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.


​"Triệu Việt, tớ nói bao nhiêu lần rồi, con gái phải dịu dàng một chút a!"


​Nhìn thấy bộ dáng Dịch Gia Ái mới thức dậy mỏng manh moe moe, giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn, Triệu Việt bỗng chốc sững người ra. Nếu đổi lại đây là ngày thường mà bị Dịch Gia Ái nói như vậy, Triệu Việt vốn học võ từ nhỏ đã tung ra một bộ quyền pháp làm cho Dịch Gia Ái phải kêu cha gọi mẹ rồi.


​"Cậu làm gì đây?"


​Dịch Gia Ái nhắm tịt mắt đứng trước cửa, ngay cả Triệu Việt cũng chẳng thèm nhìn qua.


​"Sắp tới đêm liên hoan cho tân sinh viên rồi, lão sư sắp xếp cho tớ mặc nam trang nhảy street dance, tớ muốn cậu xem qua thử cho tớ."


​"Nam trang. Chẳng phải cậu vẫn đội cái mũ trắng...Ấy! Mũ trắng!"


​Nhắc đến mũ trắng, Dịch Gia Ái đột nhiên tỉnh táo ra. Mở hai mắt liền nhìn thấy Triệu Việt trên đầu tóc ngắn gọn gàng đang đội một chiếc mũ trắng, trên người mặc áo len trắng, thêm nữa cái mũi cao thẳng cùng đôi mắt nhỏ đào hoa kia, rõ ràng là giống một tiểu chính thái.


​Dịch Gia Ái nhanh chóng quơ lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, chụp một bức ảnh chính diện của Triệu Việt và gửi ngay cho tiểu học muội lúc trước. Kết quả không ngoài dự đoán, nam sinh đội mũ trắng mà học muội nói đúng là Triệu Việt.


​Tuy nhiên Triệu Việt cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền nhướn đầu lên, tầm mắt tò mò nhìn vào màn hình điện thoại của Dịch Gia Ái.


​"Cậu đang làm gì vậy?"


​Giọng địa phương là lạ, một cỗ thanh âm Vũ Hán siết lại.


​Dịch Gia Ái thu điện thoại vào trước ngực, hướng Triệu Việt lắc đầu, tỏ ý đây là một bí mật. Triệu Việt xắn tay áo lên, cánh tay một phen giữ lấy cổ Dịch Gia Ái đẩy vào trong phòng.


​"Ey ey ey! Triệu Việt, cậu muốn làm gì!"


​"Không phải cậu lấy hình của tớ đi làm hư tiểu muội muội đó chứ?"


​"Tớ đâu có! Ai biểu cậu giống con trai như vậy làm chi."


​"Tớ đẹp dzai cũng trách tớ ư?"


​Bị Triệu Việt nhấn vào góc tường, Dịch Gia Ái bĩu môi, ôm lấy ếch tiên sinh, rõ ràng là trong lòng có cảm giác Tiểu Lục Loạn Chàng* nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm ủy khuất.

​(*Tiểu Lục Loạn Chàng: hồi hộp, tim đập thình thịch)


​"Học tỷ! Em đến rồi đây!"


​Tiểu học muội đột nhiên xuất hiện trước cửa, đem Dịch Gia Ái và Triệu Việt dọa ngơ ra, hai người trong nháy mắt bỗng có cảm giác bị hóa đá. Cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào càng khiến hai người thêm hỗn độn. Tiểu học muội ngượng ngùng quay đầu bỏ chạy. Dịch Gia Ái vội vàng đẩy Triệu Việt ra.


​"Giờ thì hay rồi, tiểu muội muội của cậu bị dọa chạy rồi. Em ấy sẽ lại nghĩ rằng tớ với cậu có gì đó cho mà coi."


​"Chẳng lẽ chúng mình chẳng có gì gì đó sao?"


​"Triệu Việt!"


​"Rồi rồi rồi, tớ đi đây. Cậu đừng quên chiều nay đến phòng vũ đạo tìm tớ đấy."


​Ăn xong bữa trưa, Dịch Gia Ái đúng hẹn đi đến phòng vũ đạo. Cửa vẫn còn chưa mở nhưng từ phía cửa sổ đã có thể nhìn thấy Triệu Việt đang nhảy ở bên trong. Động tác dứt khoát, sức lực vừa phải, ngay cả lúc xoay người cũng tạo ra gió thoảng. Nhưng mà không có tiếng nhạc nhỉ. Thế là Dịch Gia Ái lấy ra một cái loa nhỏ thường ngày sử dụng để tự tập nhảy ở trong nhà, nó theo đường truyền điện thoại phát ra một bài hát tiếng Hàn. Triệu Việt nghe thấy nhạc cũng không có dừng động tác, mà bắt lấy nhịp điệu tùy ý nhảy một đoạn.


​Âm thanh kết thúc, Triệu Việt đi đến bên cửa sổ cầm lấy cái loa nhỏ, ló thân mình ra ngoài nhìn xung quanh, liền trông thấy Dịch Gia Ái một cục nho nhỏ ngồi xổm ở cửa sau.


​"Dịch Gia Ái, cậu làm gì vậy, mau vào đây."


​"À ừ."


​Luống cuống đẩy cửa bước vô, Dịch Gia Ái vừa vặn nhào vào lòng Triệu Việt cũng đi đến cửa sau để mở cửa. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong mắt cậu ấy là sao trời biển rộng. Cái loại cảm giác mà vừa trông thấy Triệu Việt là tâm tình lại nổi lên "dokidoki*". Cô như đang đứng giữa tình yêu màu hồng, đang được bảo bọc, đang yêu.

​(*dokidoki: Hồi hộp, tim đập thình thịch)


​​Dịch Gia Ái khẳng định chính mình dứt khoát không phải có tâm tình như vậy đối với nam trang của Triệu Việt. Nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng của cậu ấy, đường nét gương mặt sắc sảo của cậu ấy, cho dù là tóc ngắn hay dài, Dịch Gia Ái dường như cũng đều rất thích.


​Triệu Việt thời gian qua không để tâm mấy, nhưng vào lúc này đây ắt cũng nảy sinh cảm tình. Cô nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Ái đang đỏ bừng hai má, chớp chớp mắt định sẽ cúi đầu xuống hôn.


​"Gia Ái học tỷ!"


​Học muội a! Tại sao mỗi lần em đều chọn đúng thời điểm như thế này vậy chứ?


​Kết quả vẫn là cơ hội riêng tư của Dịch Gia Ái với Triệu Việt bị phá hủy một lần nữa.


​Về sau, khoa âm nhạc còn có tin đồn như thế này: Dịch Gia Ái cùng soái ca mũ trắng khoa vũ đạo bàn chuyện yêu đương.


​"Cái gì vậy! Tớ không có!"


​Dịch Gia Ái hiện tại có nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng rửa không sạch.


​"Có thì là có thôi. Không việc gì hết."


​Một cỗ tiếng Vũ Hán đặc sệt, cuốn hút Dịch Gia Ái muốn ngẩng đầu lên phản bác lại. Kết quả, cô thấy Triệu Việt đang  nhấn nhá thanh âm vẻ mặt như chẳng có gì quan trọng.


​"Cậu......cậu rốt cuộc có biết soái ca mũ trắng đó là đang nói về ai không?"


​"Tớ a."


​"Cậu làm tớ chẳng biết nên nói cậu là tự biết thân biết phận là tốt hay là không biết xấu hổ nữa."


​"Bằng không thì hai ta thử xem đi."


​"Mới nãy chẳng phải...đợi đã, cậu nói cái gì cơ?"


​"Tớ nói là, bạn học Dịch, tiểu ca mũ trắng muốn bàn chuyện yêu đương với cậu."
​____________________________
​Thêm một chút đường ngọt cuối ngày🍬
​Sáng ra rãnh rỗi tìm fic đọc lại thấy có cái này ngắn ngắn lại dễ thương, mình hơi phân vân vừa muốn edit liền cho hôm nay nhưng cũng sợ ôm cả fic trước còn dở nên làm cái này không kịp😌 Bây giờ cũng may đã kịp rồi nhưng edit hơi vội nên còn một vài chỗ thiếu sót, có gì mình nhẹ nhàng lướt qua để cùng vui ha😺
​Dù sao thì cũng Happy Valentine's Day❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store