ZingTruyen.Store

【Edit】Sau Khi Bị Đám Quỷ Quái Khủng Bố Nghe Thấy Tiếng Lòng

70

HuynNguyn622695

Vì thế, dưới sự cho phép của giáo y, Điềm Điềm liền đưa Giản Việt vào.

Giáo y nói với Điềm Điềm: "Cô đỡ cậu ta, để tôi tiêm cho cậu ta một mũi an thần."

Điềm Điềm vừa gật đầu vừa khóc lóc : "Bạn Vương cậu làm sao lại nghĩ quẩn như vậy? Tình yêu quý thật, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn mà!"

Giáo y vừa đi vừa tự mình thêu dệt ra một màn tình tay ba đầy bi thương.

Chờ giáo y đi rồi.

Giản Việt lập tức thu lại dáng vẻ đáng thương khi nãy, bình thản nói: "Được rồi, lát nữa tôi tìm một lý do ở lại đây hai ngày, ngày mai là cuối tuần, giáo y sẽ nghỉ ngơi, chúng ta tìm cơ hội đi vào tìm văn kiện là được."

Điềm Điềm vẻ mặt kính nể: "Quản gia Vương anh làm sao có thể xuống tay nặng với chính mình như vậy?"

"Không bỏ con mồi, sao bắt được sói," Giản Việt nhàn nhạt đáp. "Hơn nữa chân tôi nhìn vậy thôi chứ không bị nặng, không đụng đến xương. Lát nữa tôi lên cửa hàng đổi ít thuốc, hai hôm là khỏi thôi."

Điềm Điềm phục sát đất:
"Tôi thật sự bái phục anh, đến cách này mà cũng nghĩ ra được. Nhưng lỡ lát nữa bác sĩ quay lại hỏi anh thích ai thì anh trả lời sao?"

Giản Việt theo bản năng muốn nói: "Đương nhiên là Lãnh..."

Nhưng câu nói đột nhiên kẹt lại.

Bởi vì giọng Hệ thống đột nhiên vang lên: 【Người chơi xuất hiện hành vi vi phạm với hành vi của nhân vật, trừ 5 điểm giá trị sinh mệnh! Nhắc nhở, người chơi thân là bồi đọc của Nam Chủ Lãnh thiếu, trong cốt truyện chính yêu thầm Nữ Chủ Nam Cung Hi, sau khi tỏ tình với nữ chủ bị cự tuyệt, bị Nam Chủ ghen tức mắng nhiếc nhận rõ thân phận.】

Giản Việt: "..."

Không phải.

Sao cậu lại có cái thiết lập này a!!

Điềm Điềm nghi hoặc nói: "Quản gia Vương, làm sao vậy?"

Giản Việt phát hiện mình không thể nói ra lời thích người khác, bằng không sẽ bị Hệ thống phán là vi phạm cốt truyện chính, trừ điểm giá trị sinh mệnh.

Bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Giản Việt nói: "Vậy đến lúc đó cứ nói tôi yêu thầm nữ chủ đi."

Điềm Điềm cứng lại, không ngờ Quản gia Vương thẳng thắn nói ra như vậy: "Đây là yêu cầu cuả cốt truyện sao?"

Giản Việt hiếm khi có chút ngoài ý muốn nhìn cô: "Sao cô biết?"

Hiếm khi cô gái này lại cơ linh như vậy.

Cô gái lè lưỡi, cười tinh nghịch:
"Có gì khó đoán đâu, ngoài Thẩm tổng ra thì anh còn có thể thích ai khác được chứ."

Giản Việt liền bật cười .

Bên ngoài, tiếng bước chân lộc cộc lên — giáo y đang quay lại, vừa đi vừa than:
"Giới trẻ bây giờ thật là, yêu đương không được liền bệnh, tới đây nào, tiêm một mũi cho tỉnh táo ra."

Điềm Điềm vừa nhìn thấy ống tiêm liền sợ hãi.

Giản Việt lập tức nhập vai, khẽ lùi ra sau: "Giáo y, tôi có thể không tiêm không, các người đừng động vào tôi, tôi có nhịp điệu của chính mình..."

Giáo ythở dài nói: "Được rồi, cái tình trạng bệnh này còn không nhẹ, ở lại hai ngày này quan sát một chút đi!"

Ngữ khí quan tâm.

Điềm Điềm nhìn Giản Việt diễn cảnh "mắc bệnh tương tư" mà chỉ biết trố mắt ngưỡng mộ — người ta không chỉ diễn giỏi, mà còn diễn đến nơi đến chốn!

Giáo y liền tiêm cho Giản Việt, sau đó nói với Điềm Điềm: "Trông cậu ta một lát, có gì bất thường thì gọi ta."

Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu : "Vâng ."

Chờ giáo y đi rồi, Điềm Điềm mới hỏi: "Quản gia Vương, anh không sao chứ, thuốc này đối với anh có tổn thương gì không?"

"Không sao." Giản Việt nói: "Chỉ là thuốc an thần bình thường thôi, vấn đề không lớn, chỉ cần bác sĩ đừng đem chuyện tôi vì tình mà khốn khổ này tuyên truyền khắp nơi là được."

Điềm Điềm do dự: "Hẳn là không có, các giáo y làm gì có nhiều thời gian rỗi như vậy chứ."

Giản Việt cảm khái : "Tốt nhất là vậy đi."

Chân cậu bị thương, tuy rằng hỏi hệ thống đổi thuốc, nhưng muộn nhất cũng phải ngày mai mới có thể khỏi, để có thể khôi phục sớm một chút, cậu vẫn cần nghỉ ngơi.

Điềm Điềm ở chỗ này cùng Giản Việt hẹn xong thời gian tiến phòng văn kiện liền đi về.

Buổi tối Giản Việt liền ở trong phòng y tế qua đêm, ban đầu cho rằng đây sẽ là một buổi tối yên tĩnh, không ngờ lúc gần tan học, các bạn học của anh đều tới.

Nhìn mấy người ở mép giường, Giản Việt lâm vào trầm mặc.

Lạc Ninh dẫn đầu nói: "Bạn Vương, nghe nói cậu vì tình mà khốn khổ, cầu mà không được nghĩ quẩn đem chân ngã gãy, chúng tôi đến thăm cậu đây."

Giản Việt: "..."

Đây là đến thăm bệnh hay đến hóng chuyện vậy?

Khán giả phòng livestream cũng vui vẻ:

"Ha ha ha bác sĩ thật sự đi tuyên truyền khắp nơi rồi."

"Lập tức muốn cả trường đều biết."

"Không phải tôi phục thật, lần đầu tiên nhìn thấy có chủ kênh dựa vào cái này mà vào phòng y tế."

"Năm đó tôi cửu tử nhất sinh mới trộm vào được."

"Sao lại không nghĩ tới còn có loại biện pháp này."

"Mắc bệnh yêu đương cũng không phải ai cũng diễn được ha ha!"

"Không, cậu ta trông không giống diễn."

Khán giả phòng livestream hóng hớt, những học sinh khác đứng ở mép giường cũng đi theo hóng hớt.

Lạc Ninh nói: "Bạn Vương, cậu hiện tại còn ổn không, có nghĩ thoáng một chút không, cậu nói cậu cũng thật là, sao lại nghĩ quẩn như vậy đâu, làm ra chuyện như vậy khiến mọi người đều lo lắng!"

Người bình thường nghe được lời như vậy khẳng định đều phải tự trách.

Giản Việt lại rất bình tĩnh, thậm chí còn đẩy đẩy kính nói: "Ồ, vậy sao?"

Lạc Ninh: "..."

Những bạn học khác phía sau ban đầu cũng có một bụng lời muốn nói, nhưng xem Giản Việt một bộ không sợ nước sôi làm phỏng liền im miệng.

Giản Việt nói: "Các cậu không có việc gì thì nhanh chóng về đi, nhớ kỹ không có việc gì đừng nói ra bên ngoài a, miễn làm cho người tôi yêu trong lòng lo lắng!"

Quan trọng nhất là, chuyện này ở năm nhất lan truyền thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để Thiếu gia biết a!

Những người khác: "..."

Xong rồi.

Không lời nào nữa, đây là thật mắc bệnh yêu đương!

Lạc Ninh cũng chỉ đành nói: "Vậy tôi, chúng tôi liền về trước, cậu có yêu cầu gì cứ nói với chúng tôi, mọi người đều là bạn học, đều có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Trong lòng Giản Việt thầm than: Đừng giúp thì đã là ân huệ rồi.
Nhưng ngoài mặt vẫn lễ phép:
"Tạm biệt."

Lạc Ninh dẫn người rời đi.

Vừa đi ra.

Những người khác đều xúm lại, bọn họ cũng là người chơi vào phó bản, dò hỏi: "Đại ca,  bạn Vương đây là thật hay giả vì tình mà khốn khổ a?"

"Hắn vì tình mà khốn khổ cái rắm." Lạc Ninh một câu đều không tin: "Mới đến phó bản mấy ngày, quỷ hắn cũng chưa gặp qua mấy cái, sao có thể thích người?"

Đồng bạn liền có chút nghi hoặc : "Vậy hắn vì sao muốn tự làm mình bị thương?"

Lạc Ninh híp mắt cười lạnh: "Chắc là vì để vào phòng văn kiện Giáo y, nhưng không cần lo lắng, chuyện này đối với chúng ta là có lợi, tôi đoán chừng thời gian hắn dễ dàng nhất ra tay chính là ngày mai cuối tuần, Giáo y bọn họ nghỉ ngơi, chúng ta dứt khoát cũng nhân dịp thăm bệnh đi vào."

Người bên cạnh nói: "Nhưng cuối tuần, Chủ nhiệm không phải sẽ khắp nơi tuần tra sao?"

"Càng tốt," Lạc Ninh nhếch môi. "Để hắn biết chúng ta giúp hắn nhiều đến mức nào."

Những người khác xung quanh vội vàng nói:

"Đại ca anh minh !"

"Âm hiểm vẫn là anh âm hiểm nhất."

"Tiểu đệ cúng bái cúng bái anh!"

Lạc Ninh: "..."

Ngày hôm sau.

Cuối tuần Đảo Hy Vọng.

Bệnh viện không có bao nhiêu người, học sinh ở đây dường như đều người mang tuyệt kỹ, cơ bản đều sẽ không sinh bệnh, toàn bộ phòng y tế to như vậy, chỉ có một mình Giản Việt nằm.

Điềm Điềm từ bên ngoài lén lút đi vào, nói nhỏ: "Không có ai."

Chân Giản Việt tốt hơn một chút, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi vào bên trong."

Cửa phòng văn kiện bị khóa.

Điềm Điềm nói nhỏ: "Chúng ta không có chìa khóa làm sao bây giờ?"

Cái này cùng cửa đất nông thôn nhưng không giống nhau, không phải phổ phổ thông thông cạy khóa là có thể giải quyết.

Ngay lúc cô do dự, liền nhìn thấy Giản Việt cười thần bí: "Cô lùi ra phía sau một chút."

Điềm Điềm liền đi ra phía sau.

Liền nhìn thấy Giản Việt không biết từ trong túi móc ra cái gì màu trắng tương tự bột mì , nhẹ nhàng rắc lên màn hình ổ khoá, rất nhanh, trên màn hình liền xuất hiện vài dấu vân tay rõ ràng, cậu nghiêm túc nhìn một hồi.

Cậu nhập mật mã — sai.

Điềm Điềm vừa mới đem tim nhắc lên.

Giản Việt liền nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lại nhập vào, lần này màn hình điện tử trực tiếp hiển thị: Mật mã chính xác, cho phép thông qua.

Điềm Điềm kinh ngạc : "Quản gia Vương anh..."

Giản Việt lau khô màn hình, đối Điềm Điềm hơi mỉm cười nói: "Đừng hiểu lầm, tôi là lương dân."

Điềm Điềm: "..."

Hai người một trước một sau đi vào.

Toàn bộ phòng văn kiện to lớn mênh mông, tất cả đều là dữ liệu.

Ánh mắt Giản Việt từ trên giá từng tầng lướt qua, không thể không nói, ưu điểm duy nhất của Đảo Hy Vọng chính là, văn kiện ở đây phân loại đều vô cùng rõ ràng, quan trọng và không quan trọng, liếc mắt một cái là có thể rìm thấy.

Điềm Điềm nói: "Chúng ta muốn tìm dữ liệu lớp 12?"

Giản Việt lại lập tức lắc đầu nói: "Không, chúng ta muốn tìm năm nhất."

Điềm Điềm ngẩn người.

Khán giả phòng livestream phản ứng lại rất nhanh, mọi người cảm khái nói:

"Chủ kênh này vẫn là có chút thông minh."

"Năm đó rất nhiều người ở đây đều lãng phí rất nhiều thời gian."

"Xem phòng livestream của cậu ta thật sự có thể học được hàng khô."

"Về sau người chơi qua Đảo Hy Vọng chú ý, đây mới là trình tự công lược chính xác!"

Điềm Điềm nghi hoặc nhìn Giản Việt.

Giản Việt trực tiếp đi về phía giá văn kiện năm nhất, vừa tìm vừa nói: "Bởi vì nếu hiện tại lớp 12 không có dữ liệu của các nàng, liền đi tìm năm nhất, tìm văn kiện năm nhất hai năm trước, nói không chừng là có thể tìm được."

Đầu óc Điềm Điềm cũng rốt cuộc chuyển qua, cô nói: "Tôi tới hỗ trợ!"

Giản Việt cùng Điềm Điềm cùng nhau xuyên qua giá văn kiện, loạt giá mới nhất tất cả đều là năm nhất gần đây, sau nữa, liền đến năm trước, loạt cuối cùng chính là năm kia.

Từng hàng túi văn kiện trên giá được lật qua.

Giản Việt giơ tay nói: "Tìm được rồi, ở chỗ này."

Cậu lấy một cái cặp hồ sơ trong đó xuống, mở miệng nói: "Văn kiện sức khỏe tân sinh lớp 12/2."

Cái cặp hồ sơ này vừa nhìn liền rất lâu năm.

Giản Việt mở túi ra, bên trong quả nhiên là bảng đăng ký sức khỏe được gửi, cậu nhanh chóng lật xem, đơn đăng ký của Đảo Hy Vọng có một chút tương đối tốt, chính là trên này sẽ ghi lại rõ ràng, chức vụ và cấp của học sinh.

Điềm Điềm kinh hô: "Ở đây, Lưu Sương Sương! Thật sự có người này!"

Giản Việt bắt đầu xem bảng văn kiện.

Trên bảng ghi chép chi tiết Lưu Sương Sương 21 tuổi, huy chương màu lam ba sao, gia tộc là gia tộc Hermaya, thiên phú của nàng là bảo hộ, thi nhập học toàn ưu (đạt điểm xuất sắc ở tất cả các môn), đảm nhiệm ủy viên học tập.

"Nàng sao lại lợi hại như vậy?" Điềm Điềm nói: "Người anh muốn tìm đâu?"

Người Giản Việt tìm không có tên, chỉ có thể tìm manh mối, nhưng may mắn là, trên những bảng kiểm tra sức khỏe này, là có chức danh, cậu nhanh chóng lướt qua biểu đơn trên tay, rốt cuộc ở tờ cuối cùng, tìm được một tờ giấy đã ố vàng.

Quý Thanh Nhã.

Nữ, 21 tuổi, lớp trưởng lớp 12/2 năm nhất.

Huy chương bốn sao, kỹ năng thiên phú không rõ, đến từ gia tộc Hermaya, thành tích thi nhập học hậu đãi (Được ưu tiên hoặc hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt sau khi trúng tuyển), ở trong lớp đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe hiển thị có bệnh bẩm sinh.

Nhìn thấy chỗ này.

Giao diện Hệ thống liền nhảy ra: 【Tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến 10%】

Xem ra không tìm lầm người.

Giản Việt còn định tiếp tục xem, rốt cuộc là bệnh bẩm sinh gì lại phát hiện, phần sau của tờ văn kiện này đã không còn, trên cơ bản có thể nhìn ra, phần văn kiện này tuyệt đối là toàn diện, phần sau lại bị người cầm đi.

Nhưng từ tờ giấy đầu tiên không khó nhìn ra, vị lớp trưởng này có bệnh bẩm sinh.

Đây sẽ là nguyên nhân tử vong của nàng sao?

tư liệu của nàng lại là ai lấy đi?

Điềm Điềm nói: "Quản gia Vương, anh xem thử cái này."

Giản Việt lấy túi văn kiện trong tay Điềm Điềm, liền nhìn thấy Điềm Điềm chỉ vào mặt sau túi văn kiện nói: "Phía trên viết, dữ liệu được mã hóa sẽ chuyển cho Phòng Giáo Vụ bảo quản."

Phòng Giáo Vụ.

Xem ra dữ liệu còn lại ở Phòng Giáo Vụ.

Giản Việt trực tiếp khép lại dữ liệu : "Xem ra muốn tra nhiều hơn, chỉ có thể nghĩ cách đi Phòng Giáo Vụ một chuyến, bất quá cũng không biết Giáo vụ trưởng là người như thế nào..."

Cậu nói còn chưa nói xong.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân kia rất trầm trọng.

Giản Việt lập tức liền đem túi văn kiện trở về, Điềm Điềm phản ứng cũng rất nhanh, cô ấy giữ chặt tay Giản Việt nhanh chóng niệm chú ngữ thẻ bài: "Tôi muốn bay, tôi muốn bay, tôi muốn bay cao hơn!"

Một luồng lướt sáng.

Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng văn kiện, xuất hiện ở trong phòng bệnh bên ngoài, nhưng vị trí thẻ bài cấp cũng không cố định, khi đưa ra, Giản Việt cùng Điềm Điềm bị đưa đến trước bàn làm việc Giáo y.

Cùng lúc đó.

Giọng nói chủ nhân tiếng bước chân trầm trọng bên ngoài cũng vang lên, giọng bảo vệ cửa truyền đến: "Người ở phòng này đâu?"

Vừa tiến vào.

Bảo vệ cửa liền thấy Giản Việt và Điềm Điềm, hắn nhíu mày : "Các ngươi ở chỗ này làm gì?"

Học sinh không thể vào chỗ làm việc Giáo y.

Giản Việt nhìn thấy nơi này liền biết không ổn.

Quả nhiên.

Bảo vệ cửa nhíu mày nói: "Không biết nơi này không thể vào sao, ai cho phép các ngươi tự tiện tiến vào nơi này?"

Hắn chính là còn nhớ rõ đâý!

Lúc trước Giản Việt ở cửa lúc phát hiện hắn lén lút xem phim nhỏ sau lưng nhân viên quản, suýt chút nữa khiến hệ thống giám sát của trường bị sập, kết quả làm hắn bị phạt tăng ca, phải quản lý thẻ học sinh cả tháng.

Không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại đụng phải ở chỗ này.

Giản Việt đáp: "Chúng tôi vừa vặn ở chỗ này không có việc gì, muốn giúp giáo y chỉnh sửa một chút dữ liệu công việc, dù sao có thể vì các lão sư chia sẻ một chút công việc vất vả cũng là tốt."

Đang nói.

Lại có một giọng nói khác truyền đến, giọng nói này nghiêm túc hơn, là Giáo vụ trưởng ngày thường không có việc gì liền thích đi tuần tra, Giáo vụ trưởng tuổi tác lớn, mập mạp, chống bộ đồng phục của hắn đều có vẻ lắc lư, hắn chắp tay sau lưng đi tới : "Ở đây có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy hắn đến, khán giả phòng livestream lập tức gào thét:

"A a a sao vị này cũng tới?"

"Trời ạ tuyệt cảnh a."

"Một cái Bảo vệ cửa còn dễ lừa gạt, hắn không có quyền hạn khấu trừ học phần."

"Bây giờ còn thêm Giáo vụ trưởng!"

"Chủ kênh cũng quá thảm rrooif."

"Lần này xong rồi , hai người này đều phải chịu phạt!"

Bảo vệ cửa vừa thấy chỗ dựa tới, khó khăn lắm tìm được cơ hội có thể trị Giản Việt hắn sao chịu buông tha, vội vàng cáo trạng : "Giáo vụ trưởng, hai học sinh này tự tiện vào bàn làm việc của Giáo y, đã  vi phạm quy định rồi."

Quả nhiên.

Giáo vụ trưởng vừa nghe thấy liền hừ lạnh : "Học sinh chính là học sinh, lão sư chính là lão sư, các ngươi tự tiện vào nơi làm việc của lão sư chính là vi phạm quy định!"

Giản Việt đối Giáo vụ trưởng nói: "Nhưng trước đó, trường học cũng không có công khai tỏ vẻ qua đây là không được phép, chúng tôi chỉ là muốn giúp lão sư phân ưu mà thôi, nếu như vậy là vi phạm quy định nói, chúng tôi về sau không làm là được."

Khán giả phòng livestream cũng đổ mồ hôi:

"Cái này khẳng định không được."

"Vận may chủ kênh kém quá a."

"Sao cố tình gặp phải lão nhân này tuần tra."

"Hắn có thể trừ điểm là tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

"Mấu chốt là còn có Bảo vệ cửa châm ngòi thổi gió!"

Quả nhiên.

Bảo vệ cửa cười lạnh một tiếng: "Nào có nhiều như vậy về sau, làm sai chính là làm sai, các ngươi hiện tại liền nhanh chóng ra tới..."

Hắn nói còn chưa nói xong.

Ngay khi thấy gã bảo vệ định bước tới kéo Giản Việt, cậu chợt thấy một luồng ánh sáng vàng lướt qua không trung.

【Kỹ năng Hóng hớt kích hoạt】:

【Tin tức nhỏ: Giáo y là vợ của Giáo vụ trưởng! Nhưng vì Giáo vụ trưởng... bất lực, nên Giáo y còn có quan hệ vụng trộm với Bảo vệ cửa!】

【Thời gian làm lạnh kỹ năng 12 giờ】

Giản Việt nghe vậy liền sửng sốt.

Có chút kinh ngạc nhìn về phía Bảo vệ cửa, chết tiệt, hóa ra đại ca ngươi...?

 Cậu còn nói ngày nghỉ, bảo vệ cửa tới phòng y tế làm gì đâu, hóa ra có tầng quan hệ này a!

Cậu lại nhìn về phía Giáo vụ trưởng phía sau, ca, ngài còn ở đây bắt tôi , chính mình đã bị người ta cắm sừng rồi, hóa ra ngài còn không biết a!

Nghe thấy tin tức này Giáo vụ trưởng cũng cứng cả người sửng sốt.

Hắn có chút không dám tin nhìn về phía Bảo vệ cửa.

Bảo vệ cửa trong lòng thầm nói hỏng rồi, sao lại chỉnh tôi chỗ này, hắn liền chút chuyện này sao lại bị rêu rao ra ngoài?

Giáo vụ trưởng vừa muốn nổi giận.

Lại một đạo kim quang hiện lên, Giản Việt hoàn thành nhiệm vụ tìm bạn bè, Hệ thống tặng kèm số lần thẻ bài làm lạnh có hiệu lực.

【Kỹ năng Bát Quái kích hoạt】:

【Tin tức nội bộ: Giáo vụ trưởng kỳ thật cùng nhân viên tiếp tân cũng có một chân, hai người lén lút sau lưng Bảo vệ cửa đã rất nhiều năm!】

【Thời gian làm lạnh kỹ năng 12 giờ】

Tin tức bát quái rơi xuống sau.

Dường như bốn phía đều im lặng trong nháy mắt.

Khán giả phòng livestream cũng im lặng, Bảo vệ cửa định tới kéo Giản Việt cũng im lặng, Giáo vụ trưởng chuẩn bị lại địnhmắng Bảo vệ cửa cũng im lặng.

Ba người nhìn nhau.

Không gian bông chốc trở nên yên tĩnh.

Giản Việt yếu ớt mở nói: "Cái đó, chuyện tôi, không cẩn thận vào nhầm bàn làm việc..."

Bảo vệ cửa sau lưng đã tất cả đều là một tầng mồ hôi lạnh, yếu ớt nói: "Thật ra... khụ, tuy là trái quy định, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, quy tắc là chết, người là sống, với lại bạn Vương đây tôi xem cũng là người có lòng tốt... Giáo vụ trưởng ngài xem..."

Giáo vụ trưởng lúc này cũng có chút mồ hôi ướt đẫm.

Hắn thầm nói đời này cũng chưa từng xấu hổ như vậy, ăn chút dưa thì thôi, sao còn đem chút tật xấu của mình bị rêu rao ra ngoài.

Thấy hắn không nói gì.

Giản Việt trong lòng thầm nói, chết tiệt, không phải, ngài chẳng lẽ còn muốn khấu học phần của tôi không thành, được, tôi nếu là không có cách nào sống, tôi liền đem chuyện này dùng Sebo số 5 dùng loa phóng thanh truyền khắp toàn bộ trường học, dù sao chúng ta đều đừng sống...

Ý nghĩ đó còn chưa dứt, giáo vụ trưởng đã vội vã lên tiếng: "A đúng đúng đúng, kỳ thật bạn Vương cũng là có ý tốt không phải sao, Đảo Hy Vọng chúng ta luôn luôn là quản lý nhân tính hóa, chủ trương chính là hài hòa thân thiện, loại chuyện nhỏ này tôi cũng không so đo."

Bảo vệ cửa vội không ngừng cười nói: "Giáo vụ trưởng anh minh, tôi cũng nghĩ như vậy!"

Hai người bọn họ kẻ xướng người họa.

Khán giả phòng livestream còn lại là muốn cười bò:

"?"

"Không phải, hai người?"

"Ai còn nhớ rõ hai người này được xưng là ác mộng tân sinh không?"

"Bắt được học sinh một chút sai lầm liền phải điên cuồng trừ điểm!"

"Cũng không biết bao nhiêu tân sinh chết trong tay hai người này rồi."

"Ha ha ha không phải hai người này cũng có hôm nay?"

"Trời ạ cái Đảo Hy Vọng hài hòa thân thiện của tôi !"

"Không phải chứ buồn cười quá ha ha ha!"

Phòng livestream nổ tung vì màn "bóc dưa" bất ngờ này.
Lượng người xem ban đầu không cao, nhưng nhờ vụ này mà tăng vọt, từ mục đề cử nhảy thẳng lên hơn 2000 người xem.

Hệ thống: "Số người online hiện tại 4367 người, phòng livestream đạt được đề cử liên tục, cách đề cử trang chủ còn kém 32 hạng, xin chủ kênh tiếp tục nỗ lực!"

Mắt thấy hai người đi rồi, Giản Việt cũng là nhẹ nhàng thở ra.

Điềm Điềm tò mò nói: "Hai người bọn họ sao bỗng nhiên dễ nói chuyện vậy?"

Giản Việt nhìn ánh mắt đơn thuần của Điềm Điềm, nhưng cuối cùng vẫn là vỗ vỗ vai cô bé : "Cô vẫn là đừng biết thì hơn."

Loại dưa này, thật sự đủ bùng nổ , không tốt cho trẻ con!

Điềm Điềm vẫn là nhẹ nhàng thở ra : "Không có việc gì thì tốt không có việc gì thì tốt, tôi bị hù muốn chết, nói thật, tôi còn tưởng rằng hai ta muốn xong rồi !"

Khán giả lại vui không ngừng.

Không sai, hai người các ngươi vừa mới vốn dĩ muốn xong rồi, nhưng hiện tại mọi người dưa đều ăn no.

Giản Việt thực ra cũng toát mồ hôi lạnh cả người, cậu thở phào nhẹ nhõm : "Không có việc gì, cô về trước đi, tôi lại nghỉ ngơi một hồi, chờ chân tôi lành, tôi cũng đi về."

Điềm Điềm gật đầu nói: "Tốt, vậy tôi đi tra xem làm sao mới có thể lấy được dữ liệu tiếp theo, chính anh cũng phải cẩn thận một chút a!"

Giản Việt gật đầu, cậu ngồi ở trên ghế phòng y tế, cậu lấy ra sổ ghi chép để sắp xếp lại dữ liệu gần đây nhận được, đang suy nghĩ đâu, bên ngoài bỗng nhiên liền có người đẩy cửa đi vào.

Cậu vừa ngẩng đầu.

Liền nhìn thấy có người nhìn chằm chằm một đầu tóc dài bảy màu, dưới ánh sáng, mái tóc nàng chói đến mức khiến người ta lóa mắt.Theo từng bước đi của nàng, những con bướm nhỏ bay lượn quanh người, hương thơm lạ lùng lan tỏa khắp phòng.

Giản Việt trố mắt nhìn nàng.

Trong lòng thầm nói hỏng rồi, sao Nữ Chủ lại tới?

Nam Cung Hi có chút ngượng ngùng nói: "Cậu làm sao vậy, bạn Vương?"

Có phải là vì nàng xinh đẹp quá mà nhìn ngây người không?
Thú thật, khi nàng mới nhập vai thân phận này, chính nàng cũng từng bị nhan sắc của bản thân dọa sững.Dù là ai, chỉ cần là đàn ông bình thường, chắc chắn cũng chẳng thể dửng dưng trước vẻ đẹp của nàng!

Quả nhiên.

Quả nhiên — trong trường học đã bắt đầu đồn rằng, từ sau lần bạn Vương nhìn thấy nàng ở bồn hoa, liền tương tư không quên, đến mức... ngã gãy cả chân!

Tuy rằng nàng căn bản liền không nghĩ để ý tới.

Nhưng vai diễn nam thứ si tình nàng cũng không thể mặc kệ.

Ngay lúc nàng có chút chờ mong, liền nghe thấy Giản Việt nói: "Đồng học, nơi này là phòng y tế, không cho thả bướm."

Nam Cung Hi: "..."

Khoan đã... cô vừa nghe cái gì thế?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store