【Edit】Sau Khi Bị Đám Quỷ Quái Khủng Bố Nghe Thấy Tiếng Lòng
55
Giản Việt không ngờ Thẩm Ngọc Thù lại ném đi dứt khoát như vậy, nhưng nhìn thấy hòn đá bị ném, cậu nói: "Thiếu gia, nếu ném hòn đá đi rồi, sự phù hộ của Sơn Thần cho chúng ta sẽ không linh nghiệm thì sao?"Thẩm Ngọc Thù quả nhiên có chút bối rối, lộ ra vẻ do dự không biết có nên nhặt lại hay không. Vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Giản Việt, đoán được tám phần là Giản Việt đang trêu chọc mình, liền lườm cậu: "Sao cậu lại lắm yêu cầu như vậy?"Giản Việt cười vui vẻ.Thẩm Ngọc Thù cũng không nhặt lại, dù sao nhặt lại thì cũng hơi mất mặt, hơn nữa. Thẩm tổng có logic của riêng mình, hắn nói: "Ở bên nhau hay không, không phải dựa vào sự phù hộ của thần linh, mà phải dựa vào nỗ lực của chính mình, biết không?"Giản Việt gật đầu, rất quen thuộc với việc nịnh hót: "Thiếu gia anh minh, lão nô xin lĩnh giáo."Thẩm Ngọc Thù nhìn ra cậu vẫn còn đang giỡn cợt, khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng không so đo với Giản Việt.Hai người lại tiếp tục đi lên núi.Mùa thu trên núi, lá cây của nhiều loại cây đã ngả vàng, những chiếc lá lác đác bay xuống, đáp trên vai hai người. Giản Việt nhớ lần đầu tiên cậu đến ngọn núi này, trong lòng còn tràn đầy nỗi sợ hãi về ngôi làng kỳ quái, chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi phó bản đáng nguyền rủa này, làm sao để sống sót.Thật sự nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày cậu còn có thể nhàn nhã cùng ông chủ đi ngắm cảnh núi rừng như thế này. Đương nhiên, mối quan hệ chủ tớ đơn thuần của họ giờ đã biến chất rồi."Oa, Thiếu gia." Giản Việt đi đến giữa sườn núi nhìn xuống: "Ngài xem thôn Vạn Phúc nhỏ xíu một mảnh, giống như một cái hồ lô vậy."Thẩm Ngọc Thù cũng rủ mắt nhìn xuống: "Ừm, rất giống."Giản Việt nhìn chằm chằm một lúc, hình dạng hồ lô quả thực rất có ý nghĩa. Mọi người đều biết, hồ lô chỉ vào chứ không ra, tuy được ví là bảo vật, nhưng cũng phải xem cái được hút vào là gì.Và lối ra của hồ lô, lại chính là từ đường.Đây là sự trùng hợp sao?Đang suy nghĩ, Thẩm Ngọc Thù nói: "Bên kia có di tích."Giản Việt lập tức nhìn sang, phát hiện cách đó không xa thật sự có bích họa , hơn nữa rất có thể cùng loại với cái mà nhóm Điềm Điềm , chỉ là nội dung bích họa có chút khác nhau, hẳn là một nhóm khác. Không ngờ vận may của họ lại tốt đến vậy, lại có thể gặp được!"Thiếu gia, chúng ta đi xem một chút." Giản Việt vội vàng nói: "Nói không chừng có liên quan đến bí mật trường thọ của thôn Vạn Phúc !"Cậu đi quá nhanh suýt chút nữa thì ngã.Cánh tay dài của Thẩm Ngọc Thù vươn ra giữ chặt cậu, mở lời: "Chậm một chút, chạy nhanh như vậy làm gì, có người giục cậu hay sao mà chạy ?"Giản Việt cười tươi rói: "Tôi không phải là muốn chia sẻ nỗi lo với Thiếu gia sao?"Thẩm Ngọc Thù buông cánh tay cậu ra: "Đi thôi, ta đi trước, cậu cẩn thận tay chân, đừng để ngã nữa."Giản Việt vội vàng gật đầu đồng ý.Họ đến gần bích họa. Gần như vừa đến gấn nó, Giản Việt đã có thể xác định, niên đại của bích họa này lâu hơn nhiều so với bích họa ở tế đàn trong thôn."Mặt trên này có chút mòn rồi." Giản Việt lấy chiếc gương đồng ra: "Dùng cái này nhìn thử xem."Thẩm Ngọc Thù liếc nhìn chiếc gương của cậu. Ngay lúc Giản Việt nghĩ rằng hắn sẽ tò mò về cách mình sửa chiếc gương này ,hắn lại hỏi: "Tự mình thay mặt kính?"Giản Việt: "... Vâng, tôi tìm thấy trong kho hàng."Thẩm Ngọc Thù khẽ hừ một tiếng: "Cũng coi như cậu lanh lợi."Giản Việt thở phào nhẹ nhõm.Khán giả phòng livestream thấy cảnh này thì vui vẻ:"Chiến thần chủ nghĩa duy vật .""Dễ lừa quá.""Mệt cho Quản gia Vương có thể nghĩ ra nhiều lý do như thế!"Giản Việt bắt đầu dùng gương đồng để xem nội dung của bích họa. Phần lớn bích họa đã bị hư hỏng, nhưng chiếc gương dường như có thể phục hồi lại hình dáng ban đầu của bích họa.Hình ảnh hiện lên rõ ràng.Ở tế đàn, cậu chỉ nhìn thấy một phần rất nhỏ. Những bích họa tàn khuyết trên núi này, mới ghi lại cuộc đời của vị Sơn Thần này. Trên bích họa, sơn thú xua đuổi những người muốn phá hủy rừng núi. Nhưng rất nhanh, Giản Việt liền phát hiện vấn đề, đó là, bích họa trên núi này quá khác so với ở tế đàn. Ở tế đàn, phần lớn hình ảnh đều là sơn thú.Mà trên những bích họa này, rõ ràng có thể nhìn thấy, là một người và một thú!Nói cách khác, có hai vị Sơn Thần!!Sơn Thần trên bích họa, toàn thân mặc một bộ hoa phục vô cùng rực rỡ và xinh đẹp, tóc dài buông xõa sau lưng đeo ngọc châu lộng lẫy, trông vô cùng mỹ lệ. Mặc dù bích họa không nhìn rõ dung nhan , nhưng Giản Việt luôn có một cảm giác quen thuộc khó tả. Lại gần nhìn kỹ, phát hiện trong tay Sơn Thần, cầm một chiếc gương đồng, chiếc gương đồng đó giống hệt như chiếc cậu đang cầm trong tay!!Giọng Thẩm Ngọc Thù truyền đến từ phía sau: "Cậu nhìn gì vậy?"Giản Việt giật mình, suýt chút nữa làm rơi chiếc gương trong tay.Thẩm Ngọc Thù nhíu mày: "Sao vậy?"Giản Việt vội vàng nắm chặt chiếc gương trong tay, có chút căng thẳng hỏi: "Thiếu gia, chiếc gương đồng ngài tặng cho tôi rốt cuộc có lai lịch gì, ngài có biết không?"Thẩm Ngọc Thù nói: "Đấu giá về đó, ta không phải đã nói với cậu rồi sao?"Giản Việt vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Từ, từ đâu đấu giá về ạ?""Cái này thì ta không rõ lắm." Thẩm Ngọc Thù nói: "Có năm ta đi cùng mẫu thân đến một nhà đấu giá trong nước,bà đã đấu giá về tặng ta làm quà sinh nhật tuổi 18, nói món đồ này có duyên với ta, có thể bảo vệ ta bình an, bảo ta luôn giữ bên mình. Nhưng ta không tin mấy thứ ma quỷ thần quái này, chỉ mang theo để mẹ ta yên tâm thôi."Giản Việt tò mò hỏi: "Thế sao ngài lại cho tôi?"Chẳng lẽ Thiếu gia cũng phát hiện ra những điều không ổn trong thôn, nên tìm cách bảo vệ mình sao?Thẩm Ngọc Thù khẽ hừ một tiếng: "Cái này còn không phải vì cậu luôn không biết sống chết chạy ra ngoài, bên ngoài loại người nào cũng có. Nếu cậu gặp phải người nguy hiểm nào, đồ trang sức bình thường của người trong thôn này không chừng không có tác dụng, chiếc gương đồng này nhìn qua còn đáng giá mấy đồng, cậu có thể cầm để dùng làm tiền chuộc thân."Giản Việt: "..."Phải nói là không hổ là Thiếu gia.Khán giả phòng livestream cười điên rồi:"Ha ha ha,Thẩm tổng thật biết tính toán.""Góc nhìn chưa từng thấy.""Cái gương đồng này có thể giúp phán đoán ra bà lão có vấn đề.""Chính là bà ta đã trộm nó ra ngoài."Giản Việt rõ ràng cũng nghĩ đến khả năng này. Chiếc gương đồng này hoặc là do đội khảo cổ khai quật được ở thôn Vạn Phúc rồi mang đi, hoặc là do người dân bản địa mang đi. Nhưng xét theo lý trí, cậu cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút.Dù sao nếu có người trong đội khảo cổ sống sót rời khỏi thôn Vạn Phúc , trên mạng đã sớm dậy sóng rồi, huống chi, thôn Vạn Phúc là bí ẩn chưa được giải đáp bao nhiêu năm nay. Hơn nữa, người của đội khảo cổ chắc chắn sẽ biết tầm quan trọng của vật này, làm sao có thể dễ dàng bán đi?Còn một khả năng khác chính là.Chiếc gương đồng này ban đầu là của lão phu nhân, và bà chỉ dùng cách tặng quà sinh nhật để đưa cho Thiếu gia mà thôi.Nhưng bà vì sao lại làm như vậy?Biết rõ thứ này là vật quan trọng trấn áp Sơn Thần, sao bà trộm ra khỏi thôn làm gì? Hơn nữa nhìn có vẻ bà cũng không bán, mà là vẫn giữ lại, điều này chứng tỏ căn bản không phải vì tiền, nhưng nếu không phải vì tiền, thì là vì cái gì?Thẩm Ngọc Thù nói: "Sao bích họa này lâu đời như vậy, mà họa tiết trên đó lại rất rõ ràng."Giản Việt sửng sốt: "Thiếu gia thấy rất rõ ràng sao?"Trong mắt cậu, đây rõ ràng là một đống tàn tích, bích họa trên đó đã bị gió sương tàn phá đến mức không nhìn rõ hình dáng ban đầu. Nếu không có gương đồng, caqju hoàn toàn không nhìn ra được nội dung ban đầu.Thẩm Ngọc Thù liếc cậu một cái: "Quản gia Vương, chẳng lẽ phải để ta ôm thì cậu mới nhìn rõ như vậu?"Ngữ khí này nghe như thể, cái tên tiểu yêu tinh này, ngày nào cũng nghĩ cách làm nũng với ta , thật là hết cách với cậu rồi.Giản Việt: "..."Khán giả phòng livestream cũng vui vẻ:"Ha ha ha, Thiếu gia và Quản gia Vương mãi mãi ở hai kênh khác nhau.""Sao Thiếu gia lại thấy rõ thế nhỉ?""Chẳng lẽ người dân thôn Vạn Phúc đều thấy rõ ràng?""Không biết, trong hướng dẫn không có nói!"Còn Giản Việt, cậu im lặng nhìn Thẩm Ngọc Thù một lúc, sau đó đứng trước bích họa một lát, giao diện hệ thống của cậu đột nhiên nhảy ra: "Nhiệm vụ chính tuyến 【Bí mật Vạn Phúc thôn】 tiến độ - 91%"Lời này vừa thốt ra, phòng livestream lại sôi trào.Phải biết người chơi có độ khám phá phó bản thôn Vạn Phúc cao nhất, cũng chỉ mới 90%. Người chơi đó gần như đã giải mã tất cả các đạo cụ then chốt và bí ẩn, nhưng năm đó, tiến độ phó bản vẫn kẹt ở 90%, thậm chí có rất nhiều người chơi nghi ngờ đây có phải là lỗi hệ thống không.Nhưng hệ thống vẫn không lay chuyển, sau này người chơi dù khám phá thế nào, 90% đã là cao nhất.Kết quả bao nhiêu năm như vậy, họ lại tận mắt chứng kiến, tiến độ cốt truyện bất động kia nhảy vọt, nhảy lên hơn 90%! Điều này chứng tỏ độ khám phá bí mật thôn Vạn Phúc của Quản gia Vương đã là người đứng đầu toàn bộ thế giới ác mộng!!Giản Việt cười: "Không có Thiếu gia, tôi chỉ cảm thán, hình ảnh trên bích họa này tốt thật, không biết là ai vẽ."Thẩm Ngọc Thù nói: "Hẳn là thợ thủ công từ nhiều năm trước. Người thời đại đó tôn thờ thần linh, để được thần linh che chở, họ sẽ xây miếu cho thần. Đây là chuyện rất bình thường.""Vậy thì tốt quá." Giản Việt nói: "Có thể được cung phụng, nhất định là một vị thần rất tốt."Thẩm Ngọc Thù liền cười lạnh: "Những người khác nếu cảm thấy thần thực sự tốt, miếu thờ sẽ không bị đổ nát. Nhưng bây giờ mọi người đều tôn thờ khoa học, không tin thần cũng là chuyện bình thường."Giản Việt đứng cạnh hắn: "Điều đó cũng không hẳn là đúng."Thẩm Ngọc Thù nhướng mày: "Ồ?""Việc miếu thờ của thần bị tàn lụi, có lẽ không phải vì thần không tốt, mà là vì những người thờ phụng thần không tốt." Ánh cười trong đôi mày thanh tú của Giản Việt trong suốt và dịu dàng. Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc Thù, đôi con ngươi đen láy rõ ràng phản chiếu hình bóng của hắn, ôn hòa nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ tự tay xây miếu thờ, bất kể thần ra sao, tôi cũng sẽ là tín đồ trung thành của vị thần này."Thẩm Ngọc Thù hơi sững sờ một lúc, hắn im lặng một lát rồi khẽ hừ một tiếng: "Cậu là người có học vấn cao, sao còn tin vào những điều này."Nụ cười của Giản Việt càng sâu thêm một chút nói: "Đúng vậy, không tin."Thẩm Ngọc Thù nghiêng mắt nhìn cậu."Tôi đương nhiên không tin thần, tôi chỉ tin Thiếu gia." Giản Việt hơi nghiêng mặt, đặt một nụ hôn lên má Thẩm Ngọc Thù: "Tôi vĩnh viễn là tín đồ của Thiếu gia."Có ông chủ tốt như vậy, cầu gì được nấy, ai còn tin thần nữa.Ưu điểm lớn nhất của cậu là phân biệt rõ đâu là lớn đâu là nhỏ!Tai Thẩm Ngọc Thù đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hắn khẽ rủa một tiếng, sau đó quay mặt lại và cũng hôn lên Giản Việt. Hai người liền hôn nhau trước bích họa . Lá cây bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lay động, mặt trời nghiêng về phía Tây, kéo dài bóng dáng của hai người.Lúc xuống núi, trời đã gần hoàng hôn.Giản Việt đã mệt lử, khoảng thời gian này cậu bôn ba khắp nơi, mệt muốn chết rồi.Thẩm Ngọc Thù liền cõng cậu xuống núi. Ánh hoàng hôn ấm áp dễ chịu, cậu ngủ thiếp đi trên lưng Thẩm Ngọc Thù. Hai người cùng nhau xuống núi, bước chân của Thẩm Ngọc Thù rất vững vàng, từng bước một đi về Thẩm gia. Trở về phòng ngủ, hắn đặt Giản Việt lên giường.Giản Việt ngủ nông, nhưng ở bên cạnh Thẩm Ngọc Thù thì ngủ rất quen. Anh mơ màng nói: "Thiếu gia?""Ừm, về nhà rồi, ngủ đi." Giọng Thẩm Ngọc Thù vang lên bên cạnh.Giản Việt yên tâm nằm xuống giường, gần như ngủ ngay lập tức. Trong giấc mơ, cậu không ngủ yên ổn lắm, mơ hồ nói vài câu gì đó, lông mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng, như thể có chuyện gì đáng sợ xảy ra trong mơ.Giây tiếp theo.Tay cậu đã được nắm lấy.Thẩm Ngọc Thù ngồi bên giường nhìn người đang ngủ. Hắn rủ mặt xuống, khuôn mặt tuấn tú mất đi vẻ ôn hòa thường ngày khi đối diện với Giản Việt, ánh đèn trong phòng hơi mờ, càng làm hắn trở nên sắc bén và nguy hiểm. Ánh mắt dừng lại trên người Giản Việt, đôi mắt đen láy thâm trầm, sau đó từ từ đưa tay vuốt đi lọn tóc trên trán Giản Việt, động tác rất dịu dàng.Ánh hoàng hôn ngoài cửa từng chút một biến mất.Thẩm Ngọc Thù cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa trán người trên giường. Giọng trầm thấp và khàn khàn: "Yên tâm đi, ta sẽ không để cậu không hoàn thành nhiệm vụ."Ngày hôm sau.Mặt trời đã lên cao, Giản Việt mới tỉnh dậy.Trời ơi!!Sao mình lại ngủ quên mất, không phải đã đặt đồng hồ báo thức sao, sao đồng hồ báo thức cũng không đánh thức mình?Giản Việt vỗ vỗ đầu mình, nhìn về hư không, bất đắc dĩ thở dài: "Khán giả phòng livestream nếu đang xem, thấy tôi luôn ngủ quên, chắc cũng sẽ thấy hơi cạn lời nhỉ."Khán giả phòng livestream: "..."Không phải, họ bây giờ không phải sợ hãi vì những điều này.Họ là vì!!Hôm qua Thẩm tổng nói rồi! Chủ phòng cậu ngủ rồi, nhưng họ thì không!Mọi chuyện chỉ có thể chứng minh, hôm đó ở từ đường, khi Thẩm tổng đến đón Quản gia Vương, hắn chắc chắn đã nghe thấy cuộc thảo luận về nhiệm vụ giữa Quản gia Vương và Ôn Ngọc!Khán giả cũng có chút loạn:"Trời ạ.""Chuyện này thật sự có thể sao?""NPC đã biết sự tồn tại của người chơi và nhiệm vụ.""Thẩm tổng vậy mà vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc lộ.""Bây giờ tôi mới nhận ra, hắn là nam chính, là một vai chính rất nguy hiểm.""Giấu kỹ quá!""Quản gia Vương ơi... cậu tự cầu phúc đi!!"Giản Việt còn không biết phòng livestream của mình đã náo loạn, dù sao ở trong phó bản không thể xem nội dung phòng livestream, điều này chủ yếu là để ngăn chặn khán giả tiết lộ kịch bản cho chủ phòng, cung cấp một số trợ giúp .Còn bên này, Giản Việt đã vui vẻ rời giường.Mặc dù chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ tế Sơn Thần, nhưng cậu không hề hoang mang, thậm chí còn có thể đối chiếu hai bộ quần áo khi mặc, chọn một bộ rộng rãi hơn, tương đối tiện cho việc chạy trốn.Giản Việt đi ra khỏi hành lang, đụng phải góa phụ Lý.Góa phụ Lý giận dữ nói: "Quản gia Vương, phúc khí tốt ghê, giờ này mới dậy hả?""Đúng vậy, phúc khí của thím Lý cũng không tệ, ngày nào cũng giờ này mới đi làm." Giản Việt cười hỏi: "Tôi có thể hỏi thím chuyện này không?"góa phụ Lý cười âm trầm: "Không thể."Giản Việt nói: "Tốt quá, tôi muốn hỏi là, thím có nghĩ người chết có thể nguyền rủa người khác không?"Góa phụ Lý chửi: "Chết rồi còn nguyền rủa cái rắm gì nữa, chẳng lẽ còn từ mồ bò ra nguyền rủa cậu sao?"Giản Việt cười: "Được rồi, cảm ơn thím Lý, tôi đi đây!"Góa phụ Lý: "..."Khán giả phòng livestream cảm thấy nếu không phải góa phụ Lý thiếu từ ngữ để chửi ,thì lúc này nhất định sẽ chửi một câu tâm thần.Giản Việt đi ra ngoài. Lần này cậu có mục đích rõ ràng. Những bích họa cậu thấy trên núi hôm qua đã khiến cậu có suy đoán, nên hôm nay cậu muốn đi kiểm chứng một chút.Điềm Điềm đã đợi sẵn bên ngoài: "Quản gia Vương, hai ngày nay tôi và Lý Mộng lại tìm trên núi, tìm được mấy vật dụng cũ nát của miếu Sơn Thần . Chúng tôi nghi ngờ trước kia trong thôn từng thờ phụng một vị Sơn Thần nữa, hơn nữa vị Sơn Thần này có rất nhiều tín đồ, nhưng không biết vì sao, sau này các miếu thờ đều tàn lụi. Anh nói có phải nó có liên quan đến sơn thú trong từ đường không?"Giản Việt nói: "Ừm, tôi cũng nghi ngờ. Bây giờ tôi muốn đến từ đường kiểm chứng một chút, các cô có đi cùng không?"Lần kiểm chứng này kết quả là tốt hay xấu cậu cũng không dám chắc.Đông người thì an toàn hơn.Điềm Điềm lập tức nói: "Tôi đi!"Lý Mộng cũng nói: "Vậy tôi cũng đi, có chuyện gì thì có thể hỗ trợ lẫn nhau."Giản Việt liền đi thẳng đến từ đường. Buổi trưa từ đường cũng lạnh đến đáng sợ, giống như mở điều hòa làm lạnh cấp cao. Cậu thành thạo lấy chìa khóa mở cửa."Kẽo kẹt."Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, có thể nhìn thấy toàn cảnh từ đường. Sơn thú cao lớn uy vũ, oai phong lẫm liệt, toàn bộ hình dáng đã khác so với trước. Lông tóc toàn thân nó bị nhuộm màu đỏ, dường như có thể nhìn rõ cả vảy. Móng vuốt sắc nhọn của nó như thể giây tiếp theo có thể rạch bụng người khác.Điềm Điềm và Lý Mộng đều không tự chủ hít một hơi.Đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không ngờ vẫn chưa chuẩn bị đủ.Điềm Điềm hỏi nhỏ: "Quản gia Vương, anh đến tìm gì vậy?"Các cô đều nghĩ Giản Việt đến để nghiên cứu Sơn Thần thú.Giản Việt lại nói: "Bài vị."Sau đó họ thấy Giản Việt đi thẳng đến một góc từ đường, rồi đưa tay lấy một chiếc bài vị trong góc, chỉ thấy trên chiếc thẻ bài đó có khắc tên màu đen, rõ ràng khắc hai chữ: Quý Phong.Giản Việt cười lạnh một chút.Lý Mộng nhắc nhở: "Bài vị này hình như không thể tùy tiện động vào, nếu tùy tiện làm hỏng, sẽ bị thôn dân nguyền rủa, sẽ chết rất nhanh."Giản Việt nhàn nhạt nói: "Vậy sao?"Sau đó, dưới sự chứng kiến của Điềm Điềm và Lý Mộng, Giản Việt cầm chiếc bài vị trong tay đập thẳng xuống. Đập xong, thẻ bài rơi xuống đất, liền biến thành màu đỏ tươi .Điềm Điềm hít một hơi, lo lắng nói: "Quản gia Vương!"Giản Việt lại bình tĩnh nói: "Tôi không sao."Điềm Điềm: "..."Cô đương nhiên biết, cô là đang nói bài vị có chuyện mà!Theo chiếc bài vị bị đập nát, nhiệt độ xung quanh dường như lạnh đi rất nhiều, ngay cả gió bên ngoài dường như cũng ngừng lại. Cánh cửa đối diện vang lên tiếng "kẽo kẹt" .Mọi người quay đầu lại.Liền thấy một bóng dáng màu đỏ đứng ở ngưỡng cửa, là nữ quỷ đã lâu không gặp. Nàng vẫn một thân hồng y, mái tóc đen dài rủ xuống. Cơn gió nhỏ ngoài cửa mang đến một luồng mùi dầu đèn và máu tươi nồng nặc.Tóc dài rủ xuống che đi khuôn mặt nàng, giọng nói của người phụ nữ âm trầm, lẩm bẩm: "Ngươi hủy hoại bài vị của hắn, ngươi hủy hoại bài vị của hắn..."Giản Việt quay người nhìn nàng: "Không hủy."Nữ quỷ sững sờ, còn tưởng Giản Việt muốn nói gì.Giản Việt nói: "Tôi chỉ là không cẩn thận trượt tay làm rơi một chút thôi."Điềm Điềm và Lý Mộng: "..."Quản gia Vương! Lúc này là lúc nói những lời đó sao!Nữ quỷ rõ ràng cũng im lặng một thoáng, nhưng rất nhanh, nàng lại nói: "Ngươi hủy hoại bài vị của hắn, ngươi hủy hoại hắn! Ta muốn ngươi chôn cùng với hắn, ta muốn tất cả các ngươi chôn cùng với hắn!"Giọng nói nàng vừa dứt, ánh sáng xung quanh từ đường dường như đều tối sầm lại.Sau khi điều kiện tử vong được kích hoạt, toàn bộ từ đường vốn đã có vô số ánh mắt dường như đều kích động lên. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí. Cửa sổ và cửa ra vào xung quanh tự động đóng lại không cần gió, điều này có nghĩa là không còn đường thoát.Khán giả phòng livestream cũng sợ hãi kích động không thôi:"Trời ơi!?""Không phải, chủ phòng, cậu đang tìm chết đó.""Cậu kích hoạt điều kiện tử vong của cô ta rồi!""Lần này ai cũng không cứu được cậu!!"Giản Việt lại không hề hoang mang.Cậu đã bảo hai cô gái lùi ra phía sau, đảm bảo họ có thể dùng thẻ bài để trốn thoát nếu có chuyện. Cậu chỉ nhìn nữ quỷ nói: "Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cô nhất định phải giết chúng tôi không?"Nữ quỷ không nói gì."Ngay từ đầu, cô bảo chúng tôi đi tìm hắn, thực ra ngay từ đầu, mục đích cuối cùng của cô, đều là muốn chúng tôi theo manh mối cô chỉ dẫn đi tìm đồ đồng trong thôn này phải không." Giản Việt nói: "Cô hy vọng lợi dụng chúng tôi tìm thấy đồ đồng, giải phong ấn cho sơn thú. Rõ ràng, sơn thú rất căm ghét thôn này. Một khi phong ấn nó được giải trừ, đến lúc đó tất cả người trong thôn đều sẽ chết. Thực ra tôi rất tò mò, cô vì sao lại căm ghét chúng tôi đến vậy?"Giản Việt dừng lại, rồi nói tiếp: "Nói cách khác, cô vì sao lại căm ghét người trong thôn đến vậy?"Những lời này dường như đã làm nữ quỷ hoàn toàn sụp đổ.Thân hình nữ quỷ chấn động, tóc nàng như bay lên không cần gió vì oán khí ngút trời. Nàng lạnh lùng nói: "Đều là vì người trong thôn này đã hại chết hắn, hắn đã chết! Ban đầu chúng tôi đã hẹn nhau cùng rời khỏi thôn. Chỉ vì hắn phát hiện ra bí mật của thôn, nên người trong thôn đã g·iết hắn! Hắn đã chết, ta muốn mọi người trong thôn này chôn cùng với hắn!!"Giản Việt trầm mặc một lát sau liền thở dài.Xem ra hết thảy nguyên nhân vẫn là vì cái chết của Quý Phong năm đó. Năm đó Quý Phong phát hiện bí mật trong thôn nên bị diệt khẩu?Sao cậu lại cảm thấy sự thật không phải như vậy nhỉ?Máu trên người nữ quỷ vẫn đang nhỏ xuống, toàn bộ từ đường dường như bị bao phủ bởi một luồng sát khí nồng đậm. Hận ý vô biên bao trùm lấy nàng. Nàng vặn vẹo chạy tới, móng tay thon dài ở bên cạnh. Ngay khi tưởng chừng nàng sắp lao đến báo thù thì — Giản Việt vốn định mở miệng.Kết quả trước khi cậu kịp nói, một luồng ánh sáng vàng lướt qua trước mắt, sau đó một lá bài vàng từ từ mở ra. Cậu nghe thấy âm thanh báo của thẻ bài:【Kỹ năng Hóng hớt kích hoạt】:【Tin đồn nhỏ: Linh hồn oán hận cấp S, người tình mà nàng nói là bị dân làng giết, thực ra chỉ là đã lén lút bỏ trốn với người khác mà thôi!】【Thời gian hồi chiêu kỹ năng: 12 giờ】Âm thanh của thẻ bài vừa dứt.Hai người đang nhìn nhau gần trong gang tấc đều im lặng.Giản Việt: "......"Nữ quỷ: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store