【Edit】Sau Khi Bị Đám Quỷ Quái Khủng Bố Nghe Thấy Tiếng Lòng
37
Giản Việt nhìn hai người trước mặt, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể biến thành một câu: "Hai vị... tình cảm thật tốt."Vương Đại Ngưu cười toe toét , vui vẻ nói: "Bí thư Vương ngài cũng muốn...""Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi." Giản Việt nhanh miệng cắt ngang, sợ Vương Đại Ngưu sẽ lại nói ra lời gì đó rợn tóc gáy, cậu vội vàng nói: "Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi đi trước đây."Cậu chạy rất nhanh.Chạy được một quãng xa, hít thở không khí trong lành mới cảm thấy bình tâm trở lại sau cúa sốc vừa rồi.Chẳng lẽ...Đây chính là cái gọi là phương pháp vào từ đường mà Mặt Sẹo đã tìm thấy sao?Tên này đúng là liều mạng thật!Giản Việt nghĩ, Mặt Sẹo còn nỗ lực như vậy, cậu có lý do gì mà không cố gắng. Cậu nhất định phải tìm được cách vào từ đường. Hiện tại cậu có chìa khóa, vào từ đường sẽ thuận tiện hơn một chút, nhưng vấn đề là lần trước cậu đã thấy nữ quỷ ngay ngoài từ đường, bên trong chắc chắn sẽ có những thứ nguy hiểm hơn, cậu cần phải có thêm một lớp bảo vệ cho mình.Nghĩ vậy, Giản Việt mở giao diện cửa hàng, bắt đầu xem có vật phẩm bảo hộ nào dùng được.Các vật phẩm trong cửa hàng rất đa dạng. Vật rẻ nhất là mọt chiếc áo khoác nhỏ, có thể chống chặn được một lần tấn công của quỷ quái, giá 300 điểm.Giản Việt hỏi hệ thống: "Bây giờ tôi còn bao nhiêu điểm?"Hệ thống trả lời: "Trong tài khoản của chủ stream có 350 điểm, phòng livestream nhận được 4500 điểm thưởng từ khán giả."Giản Việt: "..."Cậu trầm mặc một lát.Ngay khi hệ thống nghĩ cậu không ngạc nhiên chút nào.Giản Việt nghiêm túc nói: "Sao có thể gọi họ là khán giả ? Sau này không được gọi những người anh em thân thiết của tôi là khán giả nữa, như vậy không tốt, quá xa cách!!!"Hệ thống: "..."Nó im lặng.Khán giả phòng live stream liền vui vẻ:"Ha ha ha, quản gia Vương cậu...""Thật là một cú tăng thiện cảm đầy mạnh mẽ.""Được rồi, sau này ai cũng không được gọi Vương quản gia, cậu ấy là anh em thân thiết của tôi!""Tân binh này đáng yêu quá.""Sau khi ra ngoài chắc sẽ bị các hiệp hội lớn săn đón lắm đây.""Có thẻ vàng trong tay , nếu may mắn có thể vào được hiệp hội cấp S trở lên.""Trước tiên cậu ấy phải sống sót ra khỏi phó bản này đã."Khán giả phòng live stream bàn tán sôi nổi.Giản Việt đi về phía từ đường, không ngờ lại gặp nhóm Điềm Điềm ở cổng thôn. Điềm Điềm vẫy tay : "Quản gia Vương ! Trùng hợp quá!""Mọi người sao lại ở đây?" Giản Việt hỏi."À, chúng tôi đang làm nhiệm vụ ở đây, xem có thể tăng độ thiện cảm với dân làng để làm mới ra nhiệm vụ có thời hạn nào không!" Điềm Điềm trả lời.Giản Việt hỏi: "Thế có làm mới được không?""Không được." Điềm Điềm đáp: "Đứng ở đây cả buổi chỉ bận dạy họ dùng điện thoại di động như thế nào thôi!"Giản Việt: "..."Anh biết điều không dám nói gì.Điềm Điềm lại hỏi: "Bí thư Vương anh muốn đi đâu thế?"Giản Việt nói: "Tôi chuẩn bị đi đến từ đường, xem có thể tìm được chút văn kiện hay dữ liệu gì không."Điềm Điềm liền nói: "Vậy ngài cho chúng tôi đi cùng đi. Kỹ năng thẻ bài của bạn tôi rất thích hợp để tìm đồ đấy!"Giản Việt nhìn cô gái bên cạnh Điềm Điềm, cô có mái tóc bím dài, đeo kính dày cộp, trên người cũng có mùi đèn dầu, nhưng không nặng . Cô cười với Giản Việt : "Bí thư Vương , chào anh. Tôi tên là Lý Mộng."Giản Việt hỏi thẳng: "Kỹ năng thẻ bài của cô là gì?""Thẻ bài của tôi tên là 'Chơi trốn tìm'," Lý Mộng đẩy gọng kính, nói khẽ, "Chỉ cần tôi đã thấy, hoặc có đại khái hình dạng bất kể ở đâu, tôi đều có thể tính toán ra phương hướng và địa vị trí của nó."Giản Việt có chút bất ngờ, thế giới rộng lớn, quả nhiên chuyện lạ gì cũng có.Khán giả trong phòng livestream cũng có chút cảm thán:"Thẻ bài bá đạo thật.""Những người đã từng chơi qua đều biết, có một số đạo cụ trong phó bản khó tìm đến mức nào.""Cô bé này mà sống sót ra ngoài được, phỏng chừng ai vào phó bản cũng muốn tìm cô ấy để lập đội, ha ha ha ha.""Bây giờ tôi thấy Điềm Điềm cũng đáng yêu thật, có thể dẫn người trốn!""Nhắc đến chuyện này thì tiếc quá.""Toàn là tân binh trẻ tuổi thôi.""Sao vận khí lại kém như vậy, gặp phải quái vật tuyệt hậu.""Nhất định phải ra ngoài nha.""Ra ngoài mời mọi người ăn cơm, ha ha ha ha!"Giản Việt nói: "Tôi muốn đi từ đường, nơi đó có thể sẽ khá nguy hiểm. Nói trước, tôi không nhất định có thể đảm bảo các cô an toàn. Nếu các cô sợ thì cứ ở lại đây, tôi đi một mình."Điềm Điềm do dự một chút, cô bé thật ra vẫn rất sợ hãi.Lý Mộng lại lập tức giơ tay nói: "Tôi có thể đi, xin hãy cho tôi đi cùng. Trước khi ra cửa, tôi có bói một chút, nói hôm nay tôi có vận may."Giản Việt hỏi: "Cô còn có kỹ năng này à, vậy cô xem tôi có vận may không?"Lý Mộng nhìn anh một cái, rũ mắt nói khẽ: "Không biết, nhưng tôi thấy anh sắp có vận đào hoa rồi đấy."Giản Việt nhớ lại việc vừa gặp hai anh em Đại Ngưu, nhắm mắt: "Tốt nhất lần sau đừng xem nữa."Điềm Điềm vẫn rất sợ quỷ. Khi mới vào phó bản, cô bé ra cửa đều rất sợ hãi, tinh thần gần như suy sụp. Nhưng mấy ngày này có lẽ vì đã uống qua nước tiểu ngựa, cô bé bất giác cũng có chút lớn gan hêm vài phần: "Tôi cũng đi! Tôi cũng đi!"Ba người dứt khoát đi cùng nhau .Giản Việt dựa theo trí nhớ đi đến từ đường.Dù là ban ngày hay ban đêm, nơi đó vẫn luôn chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ bên trong có gì. Hơn nữa, khi lại gần, có thể cảm nhận được một luồng hàn khí len lỏi vào trong da thịt.Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa.Khóa của từ đường đã cũ kỹ. Điềm Điềm phía sau kinh ngạc hỏi: "Bí thư Vương, chìa khóa này anh lấy ở đâu vậy?"Giản Việt nghiêm túc nói: "Tôi là Bí thư thôn, có chìa khóa từ đường trong thôn không phải chuyện rất bình thường sao?"Điềm Điềm: "... À đúng rồi."Theo tiếng khóa rơi, cánh cửa từ đường cuối cùng cũng được mở ra. Từ đường thôn Vạn Phúc trong truyền thuyết,dần hiện ra trước mắt mọi người.Ánh nắng trưa gay gắt từ bên ngoài rọi vào, hiện ra trước mắt họ là từng hàng bài vị bằng gỗ màu đỏ. Nếu nói từ đường bình thường thì bài vị đều là gỗ đen, nhưng bài vị ở thôn Vạn Phúc lại đều được làm bằng gỗ đỏ như máu, khắc chữ trắng.Khi lướt qua một cái, chỉ cảm thấy âm khí dày đặc, khiến trong lòng cảm thấy e sợ.Và ngay phía trước đại sảnh, Điềm Điềm hít một hơi: "Đây là..."Chỉ thấy trên cùng của các bài vị là một bức tượng được tạc bằng đá, trông giống một con vật nào đó, không rõ là con gì, chỉ cảm thấy nó vừa đẹp đẽ vừa uy phong lẫm liệt.Giản Việt nhìn một lúc rồi nói: "Chắc là một loại thần thú nào đó, cụ thể có lẽ phải về tra thêm mới biết được."Lý Mộng đứng phía sau nói: "Sư phụ tôi từng nói, trên những ngọn núi linh thiêng từ thời cổ xưa, đôi khi sẽ sản sinh ra thần trí. Trên núi sẽ có thủ hộ thú xuất hiện, trấn giữ một vùng ban phúc bình an, đó là điềm lành hiếm có. Nhưng thường thì nếu trong thôn muốn thờ thủ hộ thú, hẳn là sẽ xây riêng một tông đường* mới đúng. Mà nơi này lại dùng từ đường*, đặt bài vị của người chết ở đây, giống như là..."(Tông đường :Là nhà thờ tổ của cả một tộc họ, phạm vi lớn.Từ đường:Là nhà thờ của từng chi, từng nhánh nhỏ trong họ.)Cô nhíu mày.Mọi người liếc nhìn nhau."Đã thờ thì phải có hương khói. Nếu không có hương khói mà chỉ toàn bài vị... vậy rốt cuộc họ đang 'nuôi' cái gì?"Sự im lặng quỷ dị lan khắp từ đường yên tĩnh. Rõ ràng là giữa trưa nắng gắt, nhưng ai nấy dường như đều cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh,rét buốt thấu xương.Giản Việt mở lời trước: "Trước tiên tìm đồ đã. Tôi muốn tìm gia phả của dân làng được đặt trong từ đường. Cô có thể giúp tôi tìm được vị trí cụ thể không?"Lý Mộng gật đầu nói: "Tôi thử xem."Nhìn từ bên ngoài, từ đường không lớn, nhưng khi bước vào mới phát hiện không gian rất rộng rãi, nhìn không thấy điểm cuối của những bài vị gỗ, phía sau đều bị vải đỏ che lại. Khi gió thổi nhẹ, có thể nhìn thấy dụng cụ tế tổ được đặt phía sau từ đường, những thứ giống như quan tài, càng làm tăng thêm cảm giác quỷ dị, âm u cho toàn bộ căn phòng.Lý Mộng giơ tay lên, run rẩy múa may: "Tìm nha tìm nha tìm bạn thân, tìm được một người bạn tốt, cúi chào a..."Giản Việt và Điềm Điềm liếc nhìn nhau, đồng thời im lặng.Khán giả trong phòng livestream thì vui vẻ:"Ha ha ha ha, tôi chịu thua luôn.""Bí thư Vương, các đồng đội của anh đều như vậy sao.""Lời kích hoạt thẻ kỹ năng đều tương đối "bá đạo".""Đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn còn thiếu, ha ha ha!"Lý Mộng hát xong bỗng nhiên im lặng, lông mày cô nhăn lại, đang tập trung cảm ứng. Một lát sau, cô mở bừng mắt: "Ở dưới cái bàn lớn nhất ."Giản Việt và Điềm Điềm gần như đồng thời nhìn về phía cái bàn trong từ đường.Nơi này, chỉ có một cái bàn rất lớn .Những nơi thờ cúng khác đều là từng cái bàn nhỏ ghép lại. Còn cái bàn lớn nhất, nơi thờ phụng bức tượng thần thú, lại là một mục tiêu đáng chú ý nhất. Chỉ là khi họ ngẩng đầu lên, đối diện với thân hình cao lớn uy nghi của thần thú, mang theo một chút áp lực vô hình.Họ đồng thời im lặng trong chốc lát.Giản Việt nói: "Tôi đi lấy, các cô đứng ở đây. Nếu có chuyện gì thì nhắc nhở tôi."Hai người lập tức đồng ý.Nói thật, dám đến đây là một chuyện, nhưng dám đến chỗ cái bàn kia lấy đồ lại là một chuyện khác. Những bài vị ở đây đều có một luồng cảm giác rợn người, đáng sợ. Người bình thường đến gần đều cảm thấy toàn thân tê dại, làm sao còn dám đi lấy đồ nữa chứ!Giản Việt đi tới.Càng lại gần, cậu hình như cảm nhận được một luồng cảm giác bị theo dõi!Loại cảm giác này là một thứ rất kỳ diệu. Rõ ràng từ đường này không có một bóng người, mà cảm giác bị theo dõi này cũng không phải đến từ hai cô gái phía sau cậu mà là đến từ phía trước, từ đường vốn không có một bóng người này!Thậm chí.Đây không chỉ là một luồng ánh mắt, mà là rất nhiều luồng ánh mắt từ bốn phương tám hướng, mang theo vẻ âm u, rợn người, gần như hóa thành thực chất. Khi cậu lại gần, cảm giác bị nhìn chằm chằm càng thêm mãnh liệt.Giản Việt cuối cùng dừng lại trước bàn thờ.Cái bàn này quá thấp, không thể cúi người xuống được, chỉ có thể duỗi tay vào phía dưới để lấy quyển gia phả bên trong.Cậu duỗi cánh tay vào khu vực không rõ bên trong để mò mẫm, từng chút một theo mặt bàn gỗ thô ráp mò vào. Cảm giác thô ráp của gỗ cọ xát lòng bàn tay, lạnh lẽo đến thấu xương. Khu vực phía dưới bàn rất rộng, cậu cũng không biết quyển gia phả đó rốt cuộc ở đâu. Khi cậu đang mò mẫm khắp nơi, cả cánh tay bỗng nhiên cứng lại.Quá trình này kéo dài vài giây.Mặt Giản Việt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.Điềm Điềm và Lý Mộng cách đó không xa không hiểu chuyện gì: "Bí thư Vương, sao vậy?"Sau lưng Giản Việt đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Ngay dưới cái bàn, có một vật lạnh lẽo nắm lấy tay cậu đặt lên một vật giống như một hộp gỗ. Cậu đoán, đây có thể là gia phả. Cậu dùng sức kéo cái hộp gia phả ra ngoài, khi thu cánh tay lại, Giản Việt chỉ cảm thấy giống như cả người đã đi qua quỷ môn quan một vòng.Điềm Điềm và Lý Mộng cách đó không xa chạy tới : "Đây là gia phả sao?"Giản Việt gật đầu. Thứ này chắc chắn không thể mang ra ngoài, nếu không trưởng thôn chắc chắn sẽ cầm dao chém cậu. Vì vậy, Giản Việt trực tiếp mở hộp gỗ ra, bắt đầu lật xem nhanh chóng: "Hai cô giúp tôi canh chừng bên ngoài, đừng để người vào." Hai người lập tức gật đầu.Tốc độ tay của Giản Việt cực nhanh lật xem trên quyển sổ dày cộp. Số người trong thôn không nhiều, hơn nữa họ Thẩm lại càng ít, nên anh muốn tìm thì quả thực dễ như trở bàn tay.Gần như chỉ trong chốc lát.Giản Việt đã tìm thấy trang của Thẩm gia. Từ trên cùng, cậu bắt đầu tìm xuống, cho đến trang mới nhất, ánh mắt cậu kiểm tra từng tấc. Cuối cùng!Ở trang cuối cùng của gia phả Thẩm gia.Cậu đã tìm thấy!Thẩm Nguyệt, nữ, sinh ngày 30 tháng 6 năm 1711 tại thôn Vạn Phúc .Năm 11...Không đúng, cái này quá không đúng rồi. Phải biết, trên chứng minh thư công tác của Quý Phong, ghi là chứng minh công tác năm 1759, lúc đó Quý Phong mới 22 tuổi, mà anh ta và Thẩm Nguyệt quen nhau ở đại học, Thẩm Nguyệt dựa theo tuổi sinh, lúc đó đã gần 50 tuổi rồi!Trừ khi...Trừ khi dung mạo của Thẩm Nguyệt mấy năm nay vẫn không hề thay đổi, nên Quý Phong mới có thể hẹn hò với cô ta?Giao diện hệ thống vào lúc này bật ra:Nhiệm vụ có thời hạn: [Từ đường, từ đường ở đâu] đã hoàn thành!Nhiệm vụ khen thưởng: Gương đồng sắp được phát.Nhiệm vụ chính tuyến: [Bí mật Vạn Phúc thôn] tiến độ điều chỉnh thành 60%!Giản Việt tò mò, gương đồng ở đâu?Thật ra từ ngày hôm qua cậu đã tò mò, cái gương đồng này rốt cuộc có tác dụng gì?Đang suy nghĩ, Điềm Điềm nói: "Bí thư Vương, xong rồi, trời hình như đột nhiên tối sầm, bên ngoài mặt trời đã không còn, Lý Mộng nói có thể sẽ có nguy hiểm..."Giản Việt lập tức đóng gia phả lại nói: "Được, đi thôi."Cậu đã ghi lại thông tin, trở về chia sẻ cho hai cô bé là được.Khi chuẩn bị đi, Giản Việt vẫn cảm thấy có ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm mình, nhưng khi cậu vừa quay đầu lại thì không có gì cả.Cậu đi được hai bước lại cảm thấy bị theo dõi, lại vừa quay đầu lại, vẫn không có gì cả!Giản Việt dừng bước lại, móc khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên trán nói: "Chẳng lẽ là hôm qua bị sốt nên tự mình sinh ảo giác..."Cậu vừa lau mồ hôi vừa đi ra ngoài.Luồng cảm giác bị theo dõi mãnh liệt kia lại đến.Giản Việt đi ra khỏi từ đường, Điềm Điềm nhanh chóng đóng cửa lại. Sau đó, cô bé thấy Giản Việt từ từ móc điện thoại ra, rồi bấm kết thúc ghi hình!Điềm Điềm: ?Giản Việt mở đoạn ghi hình ra. Cậu đã bật chế độ ghi hình phía sau, chính là lúc cậu vừa lấy khăn giấy ra. Cậu nhìn thấy trong video, về cơ bản, khi cậu vừa quay đầu lại, đôi mắt của bức tượng thần thú phía sau cậu liền nhìn theo. Và khi cậu xoay người, ánh mắt của nó liền di chuyển đi. Xem xong video, Giản Việt cười cười nói: "Làm tôi sợ muốn chết. Tôi đã nói đầu tôi chắc chắn không bị cháy hỏng, đây không phải ảo giác."Điềm Điềm: "..."Lý Mộng: "..."Thần thú phía sau: "..."Khán giả trong phòng livestream:"...""Ha ha ha, mẹ nó tôi chịu thua rồi !.""Ý tưởng này nghĩ ra kiểu gì vậy!""Đúng là một cách điều tra cấp cao!""Người bình thường không phải nên sợ hãi hơn sao, Bí thư Vương, cậu đúng là bị sốt đến hỏng não rồi!"Hai cô gái nhỏ bên cạnh đã sợ đến chết lặng.Nghĩ mà xem, một người bình thường đột nhiên nhìn thấy bức tượng thần thú bằng đá trong từ đường lại là vật sống, không hóa điên đã là may mắn lắm rồi , làm sao có thể có Giản Việt trong trạng thái tinh thần vui vẻ như vậy, thậm chí còn cảm thán một tiếng "không phải ảo giác".Giản Việt cất điện thoại đi nói: "Được rồi, đi thôi, chúng ta phải tìm cơ hội đến đây một chuyến nữa."Điềm Điềm hỏi: "Tại sao?""Thông tin trên gia phả này có chút không hợp lý." Giản Việt nói: "Tôi cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó, hôm nào tìm cơ hội đến lại một lần nữa."Hai người liền gật đầu.Thời điểm họ quay về cũng rất đúng lúc. Gần như ngay lập tức, bầu trời vốn đang trong vắt bỗng nổi lên tiếng sấm, dường như sắp mưa. Đây là cơn mưa đầu tiên kể từ khi họ đến thôn Vạn Phúc , dường như cũng đang báo hiệu một điều gì đó bất thường sắp xảy ra.Nhưng Giản Việt lại rất vui, vì cốt truyện lại có tiến triển. Giản Việt vừa bước vào sân liền nghe thấy giao diện hệ thống nhảy lên:Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: [Trách nhiệm quản gia]Nhiệm vụ chi tiết: Xin hãy chuẩn bị rượu ngon và mọi vật phẩm thiết yếu cho cốt truyện "Tổng tài bá đạo yêu tôi".Thời hạn nhiệm vụ: 24 giờPhần thưởng nhiệm vụ: 300 điểmGiản Việt: "..."Chết tiệt,cậu nghĩ, mình hôm qua vừa mới có một chút tà tâm với thiếu gia! Kết quả hôm nay thiếu gia lại sắp đi theo cốt truyện với nữ chính. Đi theo thì đi đi, nhưng nước tắm và rượu đều phải là mình chuẩn bị!Buổi tối mình thì bị quỷ đuổi giết, ông chủ lại đang sống sung sướng!Mạng của người làm công cũng là mạng mà!Cậuh không có chút chuẩn bị nào cho sự thất tình này, mà thôi, dù sao cũng chưa từng thổ lộ!Tâm trạng Giản Việt có thể nói là cực kỳ phức tạp. Sự phức tạp này khiến trái tim vốn lạnh lùng của cậu cũng không thể bình tĩnh được nữa, quả thực không thể bình tĩnh!Điềm Điềm và Lý Mộng có chút do dự nhìn về phía Bí thư Vương. Không hiểu vì sao vừa nãy anh ấy còn tươi sáng rạng rỡ, giờ lại bày ra bộ mặt của một "oán phu", rốt cuộc là định làm gì đây? Có phải đầu óc thực sự có vấn đề rồi không?Lý Mộng nhân đạo hỏi: "Có cần trừ tà không?"Giản Việt tò mò: "Cô còn biết cái này à?""Không biết." Lý Mộng nói: "Chỉ hỏi vậy thôi."Giản Việt: "..."Điềm Điềm cười gượng: "Trước khi vào phó bản, cô ấy được một đạo quán nào đó nhận nuôi đấy mà. Mộng Mộng có ý tốt thôi, Bí thư Vương đừng để ý nhé."Giản Việt lắc đầu. Sao cậu có thể nói rằng mình chỉ đang bi thương vì kiếp FA chứ!Khi đi vào biệt thự.Thẩm Ngọc Thù cũng vừa lúc từ thư phòng đi ra, kết quả liền nhìn thấy Giản Việt đang đứng ở cửa nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp với hai cô gái.Đây là bao nhiêu lần rồi.Bí thư Vương nói là đang làm công tác của Bí thư thôn, nhưng thực chất là không giữ nam đức, ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt!Thẩm Ngọc Thù có chút bực mình!Chết tiệt, cái yêu tinh đáng ghét này, hắn phải làm sao với anh đây!Giản Việt cũng nhìn thấy Thẩm Ngọc Thù. Cậu nói với Điềm Điềm và Lý Mộng: "Hai cô về trước đi. Đúng rồi, chuyện chúng ta đến từ đường hôm nay không được nói ra ngoài đâu nhé, tôi có tính toán riêng."Hai cô gái đồng ý.Giản Việt lúc này mới đi về phía Thẩm Ngọc Thù nói: "Thiếu gia, bên ngoài sắp mưa rồi, sao ngài lại ra ngoài?""Sao vậy, tôi không ra thì làm sao thấy được cậu." Thẩm Ngọc Thù hừ lạnh một tiếng: "Quản gia Vương, cậu có chuyện gì không thể để tôi thấy sao?"Giản Việt thầm nghĩ, thiếu gia, ngài đúng là nhỏ nhen mà!Rõ ràng là ngài và nữ chính sắp có một đêm phong lưu vậy mà ngài còn nói tôi!Nhưng cậu không dám, dù sao cậu còn phải nhận lương, nên Giản Việt uất ức nhẫn nhịn hừ nhẹ một tiếng nói: "Lão nô làm sao dám có chuyện đó chứ."Thẩm Ngọc Thù kỳ lạ nhìn Giản Việt một cái.Tự nhủ, đây là biểu cảm gì vậy, trước kia cậu ta đâu có như thế này!Chẳng lẽ cậu ta thật sự có mối gì ở bên ngoài, không định toàn tâm với mình nữa sao? Không đúng, sao có thể có người trả lương cao hơn mình được!Hai người nhìn nhau một cái rồi lại dời mắt đi.Thẩm Ngọc Thù cuối cùng ho nhẹ một tiếng nói: "Hôm nay là cơn mưa đầu mùa trong thôn, theo phong tục, cần phải đón nhận lời chúc phúc của vũ thần. Cậu bảo dì Trương và goá phụ Lý chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, mọi người hôm nay tụ tập lại ăn mừng một chút."Giản Việt vội vàng nói: "Vâng, thiếu gia."Không ngờ lại có phong tục này.Mọi người xôn xao, vì được ăn ngon, ban đầu tâm trạng đều có chút vui vẻ. Người của đội khảo cổ cũng được mời cùng ăn cơm, nhưng thực tế khi ngồi lại với nhau, tâm tư mỗi người lại khác nhau.Ngồi xuống bàn, mọi người âm thầm liếc nhau.Thẩm Ngọc Thù trước tiên tự rót cho mình một ly rượu. Người đàn ông cao lớn tuấn tú trong lúc này rất có khí chất uy nghiêm. Ánh mắt hắn hơi hếch lên, nói: "Trong khoảng thời gian này, mọi người ở đây vất vả vì điều tra bệnh tình của lão phu nhân. Ta kính các vị, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt. Sau này khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ không bạc đãi các vị."Mọi người vội vàng hưởng ứng, nào dám không đồng ý.Đợi Thẩm Ngọc Thù động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn.Tâm trạng của Ôn Ngọc là phức tạp nhất. Hôm nay chính là một cao trào nhỏ của cốt truyện chính. Nếu thuận lợi, cô có thể hoàn thành cốt truyện, giành được vị trí chủ mẫu. Đến lúc đó, mọi nhiệm vụ chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao, cô sẽ là người đầu tiên sa thải Bí thư Vương!Nhưng mà...Ánh mắt Ôn Ngọc lại nhìn về phía Mặt sẹo cách đó không xa. Mặt sẹo lúc này ngồi trên ghế như ngồi trên đống lửa. Ngay cả biểu cảm trên mặt cũng có chút vặn vẹo. Ôn Ngọc quả thực không dám nhìn. Phải biết, ngoài phó bản, trong tổ chức, anh Đao chính là người trong lòng của cô. Kết quả lần đầu tiên hai người ra nhiệm vụ lại gặp phải chuyện như thế này. Mặc dù nói anh Đao cũng là vì nhiệm vụ mà hy sinh, buổi tối cô cũng phải vì nhiệm vụ mà hy sinh một chút.Nhưng mà...Ít nhất Thẩm Ngọc Thù trông cũng được mà! Còn Vương Đại Ngưu kia...Sau này cô làm sao có thể nhìn thẳng vào mặt anh Đao đây!Ôn Ngọc cầm lấy ly rượu trên bàn và uống cạn. Tâm trạng phức tạp đến mức muốn bay qua Thái Bình Dương!Thôi!Cứ uống đã, chuốc say Thẩm tổng rồi tính sau. Mượn rượu giải sầu! Biết đâu sau đêm nay sẽ có cách giải quyết!Tâm trạng của Thẩm Ngọc Thù ngồi ở ghế chủ tọa càng phức tạp hơn. Hắn vốn nghĩ sẽ từ từ với Bí thư Vương, "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén," biết đâu một ngày nào đó quản gia Vương tự mình "cong" luôn. Nhưng không ngờ, quản gia Vương lại không giữ nam đức vậy ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt!Thôi!Cứ uống đã, biết đâu có thể chuốc sayquản gia Vương rồi tính sau! Sau đêm nay chắc chắn sẽ có cách giải quyết!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store