[Edit] Sao Đối Thủ Một Mất Một Còn Lại Là Chồng Tôi
Chương 3: Ly hôn với anh
Lần đầu tiên Mạnh Vi Ngư gặp Thẩm Chu Độ, là trong một buổi tiệc bình thường của giới nhà giàu, lúc đó hắn đang tán tỉnh một cô gái, còn Thẩm Chu Độ ở phía bên kia thì đang nhận lời khen ngợi của một đám cô dì chú bác tóc đã hoa râm. Một đại sảnh yến tiệc vốn nên chìm đắm trong rượu ngọt, vì sự xuất hiện của Thẩm Chu Độ mà trở nên cao nhã phi phàm.
Thẩm Chu Độ đứng giữa họ, biểu hiện ra sự chín chắn mà người ở độ tuổi này không có.
Anh trông không giống tự nguyện ứng phó với những người này, nhưng nếu bảo anh làm những việc này, anh cũng không ngại.
Hừ.
Mạnh Vi Ngư từ trên người anh đồng thời nhìn thấy hai bóng người đáng ghét.
Có lẽ vì Mạnh Vi Ngư nhìn chằm chằm anh quá lâu, nên Thẩm Chu Độ có cảm ứng, quay đầu lại, nhìn về phía một góc khác của buổi tiệc nơi không khí hoàn toàn khác biệt.
Động tác của Mạnh Vi Ngư nhanh hơn anh một bước, đã sớm dời mắt đi.
Khi Mạnh Vi Ngư cảm thấy mình ngụy trang hoàn hảo, lại lần nữa chuyển tầm mắt qua, không hề báo trước đã đối diện với đôi mắt của Thẩm Chu Độ.
Anh đang nhìn mình chằm chằm.
Khi bị Mạnh Vi Ngư cười lạnh đe dọa, Thẩm Chu Độ vẫn không rời mắt. Có lẽ tâm lý của anh là bắt người nhìn trộm mình, nên hoàn toàn không có ý chột dạ hay né tránh.
Thẩm Chu Độ có khuôn mặt văn nhã tuấn lãnh của người châu Á, nhưng lại có một đôi mắt xanh nhạt, nghe nói ông bà anh có một người là người Đức, đây là di truyền cách thế hệ. Anh đeo kính, dường như muốn làm giảm sự tồn tại của đôi mắt, nhưng vì sự tồn tại của gọng kim loại, một khi chú ý đến đôi mắt anh, sẽ khiến anh trông càng thêm lạnh lùng, căn bản không thể phớt lờ.
Đây tuyệt đối là khiêu khích!
Mạnh Vi Ngư giận sôi máu.
Đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đáng tiếc Mạnh Vi Ngư là đại thiếu gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nên không nuốt trôi cơn tức này.
Sự phẫn nộ lúc đó, sớm bị quét sạch không còn bao nhiêu.
Mạnh Vi Ngư há hốc miệng, hồn bay phách lạc.
Mọi suy nghĩ đều bị xóa sạch, chỉ còn lại một đôi mắt đảo qua đảo lại.
Bàn tay đặt sau lưng hơi lỏng ra, Thẩm Chu Độ và hắn kéo ra khoảng cách, anh nhìn mặt Mạnh Vi Ngư, miệng hơi mở, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể bật ra một chữ.
Không khí hiện trường lúc đó rất quỷ dị.
"Người nhà bệnh nhân Mạnh, xin ra ngoài một chút." Bác sĩ ở cửa gọi.
"Vâng." Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Chu Độ theo phản xạ đứng dậy, trước khi rời đi, anh không quên dặn dò Mạnh Vi Ngư, "Tôi sẽ quay lại ngay."
Ninh Ô ngồi một bên im lặng rất lâu, bây giờ rốt cuộc có thể cười tủm tỉm chào anh: "Tiểu Độ, thật là cảnh tượng cảm động trời động đất."
"Làm phiền cậu chăm sóc em ấy rồi." Thẩm Chu Độ vỗ vai Ninh Ô, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Tiễn Thẩm Chu Độ rời đi, Ninh Ô giữ nụ cười trên mặt, vừa quay đầu nhìn Mạnh Vi Ngư vừa dùng giọng điệu đắc ý nói: "Thấy chưa, tôi đã bảo là người cậu nhất định quen biết mà."
Anh ta liếc mắt qua, bị Mạnh Vi Ngư dọa một phen.
Mạnh Vi Ngư vẫn giữ biểu cảm kinh hãi trợn mắt, đồng thời toàn thân dán chặt vào lưng giường.
Ninh Ô chưa từng thấy trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm đáng sợ như vậy, hoảng hốt đứng dậy, giơ tay về phía hắn, muốn đánh thức hắn, thậm chí lo lắng không biết hắn có chỗ nào không khỏe không, nói: "Cậu có chỗ nào khó chịu không, có cần tôi gọi bác sĩ không?"
"Ninh Ninh Ninh Ninh... Ninh Ô..." Đầu óc Mạnh Vi Ngư hỏng rồi.
"Đúng, tôi là Ninh Ô." Ninh Ô muốn ôm hắn.
"Người đó là, là, là là là Thẩm Chu Độ." Ngón tay Mạnh Vi Ngư run rẩy, chỉ về phía cửa.
"Là Thẩm Chu Độ." Ninh Ô gật đầu, khẳng định những gì mắt hắn nhìn thấy.
"Đối tượng kết hôn của tôi là... Thẩm Chu Độ?" Mạnh Vi Ngư không dám tin sự thật này, giọng nói đều run lên.
"Không thì là ai?" Ninh Ô không nghĩ ra người thứ hai.
Chân Mạnh Vi Ngư lập tức duỗi thẳng.
Ninh Ô giật mình.
Mạnh Vi Ngư nhanh chóng xuống giường, giày cũng không mang, lập tức đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ, một chân chuẩn bị bước lên.
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!" Ninh Ô hoảng hốt lao tới, ôm lấy eo hắn.
"Buông tôi ra, đây nhất định là ác mộng." Mạnh Vi Ngư không còn chút sức sống.
"Không phải, cậu làm gì vậy?" Ninh Ô không hiểu.
Mạnh Vi Ngư nghe vậy, nghiến răng quay đầu, từng chữ từng chữ bật ra: "Tôi điên rồi sao? Sao tôi có thể kết hôn với Thẩm Chu Độ?"
"Là thật mà, tôi còn có ảnh cưới của hai người... chết tiệt, Tiểu Ngư, đừng nhảy, cùng lắm thì tôi không nói nữa!"
Nơi này là tầng một.
Mạnh Vi Ngư lập tức trèo qua cửa sổ, tay phải và nửa khuôn mặt hắn vẫn bị băng bó, lập tức quay người nhìn Ninh Ô.
Ninh Ô cũng muốn bước theo qua cửa sổ.
Mạnh Vi Ngư mặt lạnh đóng cửa sổ lại, ngăn cản động tác của Ninh Ô.
"Cho dù bị xe đâm thêm một lần nữa, tôi cũng không thể kết hôn với Thẩm Chu Độ." Mạnh Vi Ngư buông lời, quay người khập khiễng rời đi.
Ninh Ô ở phía sau hắn mở cửa sổ, vẫn không cam tâm nói với hắn: "Đây là sự thật mà!"
Mạnh Vi Ngư không quay đầu, vung nắm đấm về phía anh ta.
Dù nói là phải tránh xa người bạn phiền phức, cùng nguồn phiền não không rõ nguyên nhân, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Mạnh Vi Ngư cũng không có chỗ để đi, cơ thể chưa hồi phục, hắn không dám liều lĩnh rời khỏi bệnh viện. Hơn nữa, cho dù hắn rời khỏi bệnh viện, cũng không biết nên đi đâu.
May mắn bệnh viện có rất nhiều ghế.
Mạnh Vi Ngư không mang dép ngồi ở mép ghế, chống cằm, trầm tư suy nghĩ.
Dù nghĩ thế nào, hắn cũng không nghĩ ra lý do mình sẽ kết hôn với Thẩm Chu Độ.
Đầu tiên, hắn không thích đàn ông.
Thứ hai, hắn không thích Thẩm Chu Độ.
Cuối cùng, hắn không có niềm tin vào hôn nhân.
Ngồi trên ghế được bao quanh bởi lá xanh, Mạnh Vi Ngư mặc đồ bệnh nhân xanh trắng, kết hợp với mái tóc nhuộm giống như kẹo bông gòn, khiến hắn trở thành đóa hoa duy nhất ở nơi này.
Hắn thực sự rất đẹp, nhưng vì rối rắm, biểu cảm trên mặt trở nên méo mó dữ tợn, người qua đường dù tò mò, nhưng không dám lại gần hắn.
"Xem ra đây là không gian song song." Mạnh Vi Ngư suy nghĩ ra một đáp án hợp lý.
"Em thật mất lịch sự, thích tôi là chuyện khó tin như vậy sao?" Một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh Mạnh Vi Ngư truyền tới.
Mạnh Vi Ngư nhanh chóng quay đầu, những chiếc lá vốn đã rất gần tóc hắn bị sợi tóc hắn lướt qua, từng mảng màu xanh xen lẫn với ánh nắng rực rỡ bị xao động mà lây chuyển.
Thẩm Chu Độ nhìn thấy mặt hắn, dù bây giờ chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, dù tóc hắn rối bù, dù dép cũng không mang, nhưng đồng tử anh vẫn theo phản xạ khẽ giãn ra, đôi mắt xanh nhạt dưới ánh sáng bắt đầu tối đi, lộ ra sự khao khát và chiếm hữu. Anh luôn có thể nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của mình, vì vậy liền lợi dụng trước khi bị người khác phát hiện ra sự cố chấp ấy, anh lập tức quay mặt đi.
"A." Mạnh Vi Ngư nhìn thấy động tác của anh, kéo khóe miệng, nở một nụ cười cứng ngắc, người này rốt cuộc có ý kiến gì với hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn là lại tỏ vẻ khó chịu rồi quay mặt đi.
"Em quên mang dép rồi." Trong tay Thẩm Chu Độ cầm một đôi dép lê do bệnh viện cung cấp, đi về phía Mạnh Vi Ngư.
Mạnh Vi Ngư cảnh giác nhìn anh, thân thể không tự giác ngả về phía sau.
"Đại thiếu gia Mạnh, xin dùng dép." Thẩm Chu Độ cố ý cúi người, đặt dép xuống cạnh chân Mạnh Vi Ngư.
Anh chỉ mở miệng nói chuyện bình thường, nhưng Mạnh Vi Ngư lại vô cớ cảm thấy anh đang nói móc, nên bất mãn nhìn anh.
Ninh Ô đang lừa người sao?
Đón ánh mắt của Mạnh Vi Ngư, tay kia của Thẩm Chu Độ thò vào túi, sau đó từ trong đó lấy ra một chiếc nhẫn, đưa ra trước mặt hắn.
"Còn cái này cũng quên lấy đi."
"Xì." Anh vừa giơ tay, Mạnh Vi Ngư mới phát hiện, trên ngón áp út tay trái anh, rõ ràng đang đeo một chiếc nhẫn giống hệt.
Tay Mạnh Vi Ngư đặt trên ghế, vắt óc suy nghĩ, không biết nên đối mặt với tình huống hiện nay thế nào.
"Em không muốn sao?" Thẩm Chu Độ hỏi hắn, mắt hơi tối lại.
"Cũng không phải là không muốn, nhưng mà tình hình hiện giờ của tôi, trực tiếp nhất là anh xem cả bàn tay tôi đều bị băng bó rồi, nên..." Mạnh Vi Ngư trăm phương ngàn kế thoái thác, cũng không quan tâm tay bị băng bó là tay phải, không phải tay trái đeo nhẫn.
"Tôi hiểu rồi." Ngón tay Thẩm Chu Độ khẽ móc lấy chiếc nhẫn của Mạnh Vi Ngư, cùng đeo vào ngón áp út.
Mạnh Vi Ngư vốn thuộc loại người dễ mất tập trung, mắt hắn không kìm được theo động tác của Thẩm Chu Độ, phát hiện ngón tay anh thon dài lại thanh tú, chiếc nhẫn vốn thuộc về mình đeo vào ngón tay anh, rõ ràng lớn hơn một chút.
Hắn theo bản năng dùng móng tay ấn một cái ngón tay mình, tức chết đi được!
"Tôi có thể ngồi đây không?" Thẩm Chu Độ hỏi Mạnh Vi Ngư, xa cách lịch sự.
Mạnh Vi Ngư vì vậy buông bỏ cảnh giác, gật đầu.
Thẩm Chu Độ gần như theo bản năng muốn ngồi sát Mạnh Vi Ngư, nhưng nhìn thấy Mạnh Vi Ngư ngồi dịch mông sang một bên với vẻ lúng túng, lặng lẽ bước chân, ngồi xuống phía bên kia ghế.
"Em còn chỗ nào khó chịu nữa không?" Thẩm Chu Độ tự nhiên quay đầu nhìn hắn, quan tâm tình trạng của hắn.
"Thực ra còn tốt, chỉ là..." Mạnh Vi Ngư ánh mắt lấp lánh.
"Mất trí nhớ?" Câu sau đó của Thẩm Chu Độ giống như tự nói, "Chuyện này, suýt nữa tưởng em cố ý tìm lý do như vậy để lừa tôi."
"Này." Mạnh Vi Ngư tự nhiên phát ra âm thanh bất mãn, một tay đưa về phía sau lưng Thẩm Chu Độ, muốn tạo ra tư thế đe dọa người.
Thân thể Thẩm Chu Độ hơi ngả về phía trước, để tay Mạnh Vi Ngư rơi xuống rồi mới ngồi thẳng lại, làm như vậy, giống như tay Mạnh Vi Ngư đặt sau lưng ôm lấy anh vậy.
Mạnh Vi Ngư im lặng một lúc, sau đó giả vờ kêu lên: "Đau đau đau."
Thẩm Chu Độ bị dọa một phen, vội vàng ngồi thẳng người.
Mạnh Vi Ngư cố ý cẩn thận lấy lại tay mình.
"Tình hình tôi đều hiểu rồi, tôi đã đi hỏi bác sĩ, cũng nhận được báo cáo kiểm tra của em." Thẩm Chu Độ quay người, nghiêm túc nói rõ tình hình với hắn.
Mạnh Vi Ngư lại kéo khóe miệng, không cần hắn phải giải thích là chuyện tốt, nhưng người này rốt cuộc không tin tưởng hắn đến mức nào.
Thẩm Chu Độ nghiêm túc nói với hắn: "Dù em không nhớ, nhưng tôi và em đã kết hôn 5 năm rồi."
"Chuyện như vậy thực sự không thể nào." Mạnh Vi Ngư từ chối thừa nhận sự thật phi lý như vậy.
"Là thật." Thẩm Chu Độ không cười nói.
"Nghĩ sao cũng không thể, bởi vì tôi ghét anh." Mạnh Vi Ngư không cần suy nghĩ mở miệng đã làm tổn thương người.
Thẩm Chu Độ sững sờ.
"Tôi không thích đàn ông, cũng không muốn kết hôn..." Giọng Mạnh Vi Ngư nhỏ dần, không phải vì hắn rốt cuộc có chút lương tâm, mà là vì hắn phát hiện trong mắt Thẩm Chu Độ dâng lên một tia sát ý, là muốn giết hắn, hay là muốn tự sát, không thể phân biệt.
"Chính là như vậy, nếu chúng ta kết hôn, vậy tôi yêu cầu ly hôn." Mạnh Vi Ngư nói.
Thẩm Chu Độ cắn chặt môi dưới, cuối cùng từng chữ từng chữ bật ra, nói với hắn: "Không! Thể! Được!"
Bị khí thế của anh làm chấn động, Mạnh Vi Ngư nheo mắt, ngược lại kích thích lòng nổi loạn của hắn.
Sao lại không thể! Hôm nay sẽ hủy bỏ quan hệ hôn nhân mù quáng này!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store