ZingTruyen.Store

[EDIT/REUP] Hoàng Đế Nan Vi

Chương 35 + 36

haplus04

Vụ án Lục gia chưa xử lần hai mà toàn bộ đế đô đều đã biết, không có ai mà không hiểu nội tình.

Giúp cho các trà quán có thêm vô số đề tài để bàn tán, mọi người thảo luận sôi nổi, nước miếng văng tứ tung, nói đến miệng khô lưỡi khô, lúc kích động sẽ đập bàn chửi thề, còn hơn cả khổ chủ gấp ba lần. Vì vậy, nhờ phúc của Lục gia mà trà quán làm ăn vô cùng tốt.

Trong triều đương nhiên cũng náo nhiệt, các Ngự sử không đợi Phủ doãn đế đô tuyên án, bọn họ cũng không sợ quyền quý mà cứ dâng tấu chương chỉ trích Nam Phong Bá không biết cách dạy nhi tử, Lục gia làm đủ mọi chuyện ác nhân ác đức.

Trong khi Minh Trạm lại điềm tỉnh, chỉ nhận lấy tấu chương rồi giao cho Nội các cùng xem, cũng không đưa ra chỉ thị gì khác, còn nói ra vài câu khiến người ta càng thêm mơ hồ, tỷ như, "Các ngươi đừng đem chuyện của Lục lão bát gán lên người của Nam Phong Bá, cũng đâu phải Nam Phong Bá làm."

Tỷ như, "Đương nhiên Nam Phong Bá dạy nhi tử không tốt cũng đáng bị chỉ trích."

Xoay người một cái liền thay đổi, "Bất quá Nam Phong Bá có bốn nhi tử, ngoại trừ Lục lão bát thì những người khác đều an phận. Lại càng không cần phải nhắc đến tỷ phu của trẫm, Văn Thao có tiếng văn võ song toàn, tài cao học rộng, chỉ có mỗi Lục lão bát là..."

Muốn hiểu rõ đế tâm nhưng lại bị lời nói của Minh Trạm khiến cho hồ đồ. Có vị Ngự sử hôm nay mắng Lục lão bát, sáng mai tham tấu Nam Phong Bá, ngày kia lại nói Lục gia có thể tha thứ.

Đừng tưởng Minh Trạm không thích đọc sách viết thư, bất quá hắn cũng có ưu điểm ở chỗ hắn có trí nhớ cực tốt, mở ra ba bản tấu chương của vị Ngự sử nọ mà cười ha ha, nói với mọi người trong Nội các, "Cỏ mọc đầu tường cùng lắm cũng chỉ là như thế mà thôi."

Ngự sử dâng tấu chương vô cùng xấu hổ, chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống, không còn mặt mũi để gặp người.

Tôn thái y phụng thánh lệnh mỗi ngày trị thương cho Ngô Uyển.

Thương tích của Ngô Uyển cũng không nặng, người thông minh như vậy thì làm sao mà lại chết thật cho được. Bất quá chỉ là giả vờ để hù dọa Nam Phong Bá phủ mà thôi, tiện thể được dư luận đồng tình. Bất quá hành vi nói đâm liền đâm, đặc biệt người làm nên hành vi này lại là nữ nhân thì quả thật là hiếm thấy.

Kim khí gây thương tích thì khó tránh khỏi việc để lại sẹo. Tôn thái y đưa dược cao xóa mờ sẹo cho Ngô Uyển rồi thở dài, "Tuổi còn trẻ, tội tình gì phải xem thường sinh mạng như thế."

Với tuổi tác của Tôn thái y thì cũng đã đủ làm phụ thân của Ngô Uyển, thái độ đối nhân xử thế lại hào hiệp, cho nên mới khuyên như thế. Ngô Uyển là người biết tốt xấu, nhẹ giọng nói, "Nếu có đường sống thì có ai muốn chết đâu."

"Chén thuốc này có ích cho đứa nhỏ." Cứ liều mạng như vậy mà đứa nhỏ không bị gì thì thật sự là thượng thiên đã phù hộ.

"Thái y, đứa nhỏ này không thể lưu lại, thỉnh Thái y khai cho ta một đơn thuốc sẩy thai." Ngô Uyển nhẹ nhàng nói, "Sau khi xong vụ án thì sẽ sử dụng."

Tôn thái y thở dài, đề bút viết xuống đơn thuốc, nói với Ngô Uyển, "Dùng càng sớm càng tốt. Nếu có gì cần thì cứ gọi người đến Thiện Nhân đường tìm ta. Hai đơn thuốc bên dưới là dùng để điều trị thân thể, sau khi sẩy thai thì cũng phải ở cử, dưỡng hảo thân thể một tháng thì mới được xuống giường."

Ngô Uyển thật lòng cảm tạ, lệnh cho nha hoàn tiễn Tôn thái y xuất môn.

Nói đến cũng là một chuyện thú vị, Tôn thái y ra khỏi đại môn Ngô gia thì liền bị nghênh đón đến Nam Phong Bá phủ.

Tôn thái y vốn chán ghét gia phong bất cẩn của nhà này, nuôi dưỡng một tên bất tài xấu xa như vậy, cho nên cũng không thích đến. Chẳng qua đại Phò mã trực tiếp đến mời thì không thể không đến đó một chuyến.

Lục Văn Thao hỏi thương thế của Ngô Uyển, biết được thương thế của Ngô Uyển không nguy hiểm đến tánh mạng thì mới an tâm. Việc đã đến nước này, nếu Ngô Uyển thật sự mất mạng thì Lục gia rất khó ăn nói. Không chỉ Lục lão bát phải đền mạng mà ngay cả Nam Phong Bá phu nhân cũng sẽ không được hưởng ân huệ.

Cho nên đừng tưởng rằng có vài đồng bạc dơ bẩn hay có chút quyền thế thì có thể ra vẻ ta đây, trên đời này thật sự có nữ tử mạnh mẽ dám thẳng tay liều mạng với người.

Lần này Lục bát gia đã gặp phải Hạc đỉnh hồng rồi.

Nam Phong Bá phu nhân bị Ngô Uyển dọa cho thấy ác mộng liên tục, vừa nhắm mắt liền thấy lệ quỷ đòi mạng, mấy ngày nay không thể nghỉ ngơi, hơn nữa còn lo lắng cho tiểu nhi tử, vì vậy bà ta thật sự ngã bệnh.

Nay biết được tánh mạng của Ngô Uyển không gặp nguy hiểm, đây quả là thang thuốc tốt nhất để Nam Phong Bá phu nhân khôi phục bệnh tình.

Trở ngại cho bên phía quan binh chính là áp lực của dư luận, nên biết, Tập san Hoàng thất cứ cách năm ngày xuất bản một số. Vụ án nổi tiếng của Lục gia đương nhiên được đặt cách một chỗ trên Tập san Hoàng thất. Đối với Lục gia tuy rằng gặp họa vô đơn chí, bất quá trong thời gian này Lục gia bị mắng đã quen, cùi không sợ lở, như vậy còn sợ cái quái gì nữa!

So với bất kỳ ai thì Lục gia chính là những người trông mong vụ án này kết thúc nhanh một chút, vụ án chuốc thuốc mê, Ngô Uyển không chết, cũng không cần bắt Lục lão bát phải đền mạng.

Khi Phủ doãn đế đô tiếp tục xử lý vụ án, Ngô Uyển cũng có chứng cứ khác, Lục lão bát không còn cách nào để biện bạch, đành phải nhận tội. Điền Vãn Hoa xét thấy tình tiết vụ án này mang tiếng xấu, bèn thẳng tay phán Lục lão bát hai mươi năm lưu đày quan ngoại, không được ân xá thì không thể trở về đế đô.

Lục lão bát bị tống vào ngục ngay lập tức.

Điền Vãn Hoa lại tiếp tục phán, Nam Phong Bá phủ bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Ngô Uyển, tính tổng cộng là mười vạn lượng, trong vòng một tháng phải giao bạc.

Song phương cũng không có ai không phục, tuy rằng mười vạn lượng đối với Nam Phong Bá phủ như cắt đứt một miếng thịt, nhưng một câu của Lục Văn Thao liền dập tắt lời nói dong dài của thúc thẩm, "Nhớ trước kia Triệu gia phải bồi thường phân nửa gia tài cho khổ chủ, mười vạn lượng này xem như Hoàng thượng đã để lại thể diện cho chúng ta. Chẳng lẽ các ngươi còn chê ít nữa sao?"

Đệ đệ của Nam Phong Bá là Lục Doanh lên tiếng, "Phủ của chúng ta một năm cũng không kiếm được bấy nhiêu đó bạc, chẳng lẽ ta không được đau lòng ư?"

"Chỉ mong Văn Tuyên trải qua chuyện này sẽ khôn ra một chút, coi như bấy nhiêu bạc cũng là đáng giá." Dù sao cũng là thân đệ, Lục Văn Thao cảm thán một tiếng.

Lục Doanh rì rầm muốn nói cái gì đó nhưng không tiện mở miệng, Lục nhị thái thái âm thầm thúc trượng phu một cái, Lục Doanh vẫn rì rầm không lên tiếng, tuy rằng động tác của nhị thái thái rất kín đáo nhưng vẫn khó thoát khỏi ánh mắt của Lục Văn Thao.

Lục Văn Thao xem như không thấy, thản nhiên nói, "Điệt nhi còn có việc, xin cáo lui trước."

Mắt nhìn thấy Lục Văn Thao rời khỏi thì Lục nhị thái thái mới hung hăng đạp cho trượng phu một cái rồi than thở, "Bảo lão gia nói mà tại sao lão gia lại không nói. Nay làm gì còn ai có thể sống trong phủ này. Chuyện của Lục lão bát thì tứ điệt nữ không sợ, dù sao cũng là đích nữ của Bá phủ, nhưng khuê nữ nhà chúng ta thì làm sao đây? Cũng đã sắp đến tuổi thành thân rồi, vì lão bát mà phải bỏ ra mười vạn bạc. Chúng ta là nhị phòng không phải đương gia, nhưng lại không thể không giao bạc! Mất đi phần bạc này thì ngày sau ở riêng làm gì còn của cải để mà phân chia đây?"

Lục Doanh yên lặng, "Ta làm thúc thúc, làm sao có thể nói như vậy với điệt nhi. Tuy lão bát gặp họa nhưng dù sao cũng là người của Lục gia. Trong nhà không quản thì ai quản? Nàng đừng quên, đám người lão tam là được Thao nhi đề bạt. Nay đại ca đại tẩu gặp chuyện mà chúng ta đòi dọn riêng thì ta có phải là người hay không?"

Lục nhị thái thái không phục, thấp giọng làu bàu, "Đề bạt, đề bạt cái gì? Ta đã nói cứ mua một chức quan cho lão lục làm đi, cũng tại Thao nhi đòi lão lục thi cử, khiến lão lục phải thức khuya dậy sớm phấn đấu học hành, rốt cục kết quả thế nào? Chẳng phải là Thao nhi không muốn mở miệng an bài cho lão lục hay sao, nay lão lục đã từng tuổi này mà hoàn toàn không có chức quan, nói về công danh thì chỉ là một tiểu cử nhân mà thôi!"

"Không trách nhi tử của mình không biết phấn đấu mà còn đi trách Thao nhi?" Lục Doanh thấp giọng tức giận mắng, "Ngay cả tam công tử nhảy lầu của Từ tướng gia Từ Tam cũng đỗ tam bảng, lão lục thi rớt là do hắn không có bản lĩnh. Thao nhi cũng đã từng đỗ tiến sĩ đấy thôi." Nghĩ đến nhi tử không biết phấn đấu của mình, Lục Doanh phất y mệ bỏ đi.

Lục nhị thái thái tức giận, vội vàng đuổi theo, tính toán hôm nào nhân dịp đi nói với lão thái thái vài câu.

Dù sao trước thời hạn Lục gia phải đền mười vạn lượng thì nàng sẽ nói rõ chuyện ra riêng.

Lục lão bát bị tuyên án, Nam Phong Bá phu nhân thương tâm một hồi, cũng may nhi tử chưa bị thiến. Chẳng qua nghĩ đến việc nhi tử sắp bị đưa đến quan ngoại thì Nam Phong Bá phu nhân lại nhịn không được mà rơi lệ.

"Ta biết ngươi sẽ không để bát đệ của mình chịu uất ức." Nam Phong Bá phu nhân kéo tay của Lục Văn Thao rồi nói, "Hiện tại ta chỉ nhớ thương bát đệ của ngươi mà thôi."

Nghĩ đến Ngô Uyển, Nam Phong Bá phu nhân thật sự vừa hận vừa sợ, "Tuy bát đệ của ngươi có lỗi với nàng, nhưng hôm nay bát đệ của ngươi bị tống vào ngục, lại bị phán trọng tội. Nhà chúng ta cũng phải bỏ một lượng bạc lớn để đền bù, nhưng đứa nhỏ trong bụng của nàng mang họ Lục. Chúng ta không thể để cho cốt nhục của bát đệ ngươi lưu lạc bên ngoài."

"Ngươi ngẫm lại đi, Ngô cô nương còn trẻ như vậy, ngày sau thiếu gì cơ hội để thành thân." Nam Phong Bá phu nhân nói một cách thương tâm, "Chẳng lẽ sau này để đứa nhỏ của bát đệ ngươi gọi người khác là phụ thân hay sao?"

Điều mà Lục Văn Thao lo lắng cũng là chuyện này.

Bất quá mỗi khi nghĩ đến bản tính của Ngô Uyển, với thủ đoạn như thế, cho dù là lão bánh quẩy như Lục Văn Thao cũng thấy nàng ta thật xảo quyệt và độc ác. Lục Văn Thao an ủi mẫu thân, "Chuyện này cũng không đơn giản, dù sao đứa nhỏ ở trong bụng của Ngô cô nương. Mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử sẽ tìm cách."

"Chúng ta cũng là vì tốt cho nàng ta mà thôi." Nam Phong Bá phu nhân thở dài, "Nàng đã thất trinh, cho dù có gả thì cũng chỉ làm nhị phòng, nếu mang theo đứa nhỏ thì chẳng phải là càng khó gả hay sao?"

"Ta hiểu, mẫu thân cứ yên tâm đi, ta sẽ đi giải quyết chuyện này."

Lục Văn Thao xưa nay quen chém giết trên quan trường, nhưng hiện tại lại không có cách nào đối phó với nữ nhân.

Chiến trường của nữ nhân thường là ở nội trạch, so với nam nhân thì hoàn toàn không có trọng lượng. Lúc trước Lục Văn Thao chính là quá mức khinh thường Ngô Uyển nên mới chịu khổ như vậy.

Lần này Lục Văn Thao cũng không kiêng kỵ mà trực tiếp đăng môn bái phỏng, chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề bàn bạc đứa nhỏ với Ngô Uyển.

Ngô Uyển nằm trong khuê phòng, một bức rèm ngăn cách hai người, Lục Văn Thao chỉ có thể thấy được bóng người, bên trong nồng nặc mùi dược hương, Ngô Uyển nói, "Đại Phò mã có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

"Không dối gạt cô nương, có liên quan đến chuyện mà bát đệ của ta đã làm, Lục mỗ cảm thấy áy náy." Lục Văn Thao ôn hòa nói, "Lần này đến, thứ nhất là để tạ tội, thứ hai là vì cốt nhục trong bụng của Ngô cô nương. Bát đệ bị lưu đày, ta thân là huynh trưởng, muốn hỏi một câu, Ngô cô nương tính thế nào? Nếu Ngô cô nương có chỗ nào khó xử thì cứ nói thẳng. Chỉ cần trong khả năng của ta thì ta nhất định sẽ làm giúp Ngô cô nương." Trước tiên thăm dò ý tứ của Ngô Uyển.

Ngô Uyển căn bản không thèm để tâm đến thái độ kiểu cách của Lục Văn Thao, giọng nói lạnh như băng, "Nếu đại Phò mã muốn nhìn cốt nhục của Lục gia nhà ngươi thì cứ hỏi nhũ mẫu của ta, ta cũng không biết đã chôn ở đâu rồi."

Rất nhiều năm sau Lục Văn Thao cũng khó tránh khỏi mà than một tiếng, "Trong các thiên hạ kỳ nữ thì Ngô Uyển Nương chính là một nhân tài kiệt xuất." Bao nhiêu ân oán ngày xưa giờ đã tiêu tán, tài tử giai nhân, nay đều đã già hết cả rồi.

Nhưng hiện tại, Lục Văn Thao chỉ cảm thấy vì sao thượng thiên lại sinh ra một nữ nhân độc ác như vậy, hắn biết được Ngô Uyển bị sẩy thai, quả thật khó khống chế lửa giận trong lòng, gào to một tiếng, "Vì sao ngươi lại tuyệt tình như thế?"

Nha hoàn nhũ mẫu bên ngoài bất chấp mọi chuyện, vội vàng tiến vào, sợ Lục Văn Thao làm ra chuyện khó coi.

"Đại Phò mã nói đùa hay sao, ta và Lục gia nhà ngươi căn bản không có tình thì làm gì có chuyện tuyệt tình!" Ngô Uyển vẫn lạnh lùng như trước, "Nếu đại Phò mã vẫn luôn miệng bảo rằng cốt nhục trong bụng của ta là của Lục gia ngươi thì nên biết là ta ghê tởm còn không kịp, làm sao lại đồng ý sinh ra nghiệt chủng như vậy?"

Lục Văn Thao giận dữ, đứng dậy rồi bước đi, Ngô Uyển quát một tiếng, "Đứng lại!"

"Đại Phò mã! Ngô Uyển ta đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi, cho nên Lục gia các ngươi tốt nhất đừng khinh người quá đáng! Ta đã có bản lĩnh diện kiến long nhan thì sẽ có bản lĩnh sống tốt ở đế đô này!"

Lục Văn Thao bước ra khỏi khuê phòng của Ngô Uyển mà vẫn có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Ngô Uyển.

Lục Văn Thao sống gần ba mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải độc phụ như vậy, ngoại trừ phất y mệ rời đi thì hắn không còn gì để nói.

...............

Thật sự lợi hại.

Minh Trạm nhìn bản thảo Tập san Hoàng thất, bên trong có một đoạn phỏng vấn của Trầm Chuyết Ngôn đối với Ngô Uyển, trong đó có hai đoạn hay nhất:

Ngô Uyển nói, "Ta xuất thân là thương gia, không được đọc nhiều chữ nghĩa. Bất quá ta cũng biết rõ mọi người có suy nghĩ như thế nào về chuyện ta bỏ đứa nhỏ trong bụng của mình. Ngày ấy, đại Phò mã đến phủ đệ của ta, nghe thấy tin đứa nhỏ đã mất, lúc đó đã nổi cơn thịnh nộ, chỉ hận không thể nghiền xương ta thành tro."

"Người nghĩ như vậy cũng không phải ít." Ngô Uyển nói, "Ta cũng không hiểu tại sao ta phải sinh con cho Lục gia. Chẳng lẽ ta bị làm nhục thì phải chấp nhận bị gả vào đó, chấp nhận sinh con cho súc sinh hay sao? Nếu như thế thì cầm thú trên đời không cần lo lắng chuyện tuyệt hậu nữa. Ta tuy là nữ thương nhân, nhưng cũng đường đường chính chính là con người, ta tuyệt đối không cho phép phụ thân của con mình là cầm thú. Ở đời, tuy rằng nam tôn nữ ti, nhưng nữ nhân cũng là người, không thể để chó cắn một cái liền phải sống giống như con chó."

"Không hề đơn giản." Minh Trạm vừa cười vừa nh́n Trầm Chuyết Ngôn, "Ngươi thật thông minh, đến Ngô gia lấy tin." Thật có tiềm chất làm bút ký.

Trầm Chuyến Ngôn nói, "Là bệ hạ cất nhắc đệ tử. Thật ra chính Ngô cô nương nhờ người tìm ta, ta nghĩ Ngô cô nương đáng thương như vậy, cho nên liền đồng ý đến đó. Ngô cô nương nói khá nhiều, hỏi rằng ta có thể đăng lên tập san hay không. Dù sao vụ án Lục gia cũng là do ta đã đăng lên tập san lúc ban đầu, nay dùng lời nói của Ngô cô nương để kết thúc cũng coi như đến nơi đến chốn."

"Dù sao Ngô cô nương cũng là nữ nhân, đăng lên tập san như vậy thì có thể bảo đảm bình an cho nàng." Trầm Chuyết Ngôn nói.

Minh Trạm nhìn Trầm Chuyết Ngôn một lúc, đây cũng chỉ là nhìn theo kiểu thông thường, nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại cảm thấy tâm sự của mình đều đã bị Hoàng thượng nhìn thấu. Trầm Chuyết Ngôn vội vàng biện bạch, "Ta quả thật không thích Lục gia, bất quá Ngô cô nương cũng thật sự khiến người ta kính nể, nàng là một nữ tử, lại không có phụ mẫu..."

Minh Trạm cười cười, lơ đễnh nói, "Với bản lĩnh của Ngô Uyển thì hoàn toàn có thể bảo đảm bình an cho mình." Suy nghĩ một chút, chỉ vào tập san, nói với Trầm Chuyết Ngôn, "Ngươi thêm vào câu này cho trẫm."

"Trẫm chưa bao giờ nghĩ rằng nữ nhân ti tiệt. Nữ nhân là thê tử, là nữ nhi, là mẫu thân, có ai lại cho rằng nữ nhi và mẫu thân của mình là ti tiện hay không ? Thê tử của ngươi cũng là nữ nhi của người khác, lại là mẫu thân của nữ nhi các ngươi. Suy ra, nữ nhi chưa bao giờ ti tiện."

Những lời này của Minh Trạm được rất nhiều người trích dẫn. Càng thú vị là Minh Trạm vừa mới đăng cơ, triều thần chưa hoàn toàn quy thuận, nhưng nữ nhân thiên hạ thì lại vô cùng tôn kính Minh Trạm. Nhìn chung trong cuộc đời chấp chính của Võ hoàng đế, đối với nữ nhân thì hắn quả thật có một sự đồng cảm và tôn trọng rất đặc biệt. Hơn nữa, càng kỳ diệu là Võ hoàng đế cũng nhận được rất nhiều sự trợ giúp của nữ tử.

Không thể nghi ngờ Ngô Uyển chính là một người cực kỳ xuất chúng trong đó.

Ngô Uyển sớm ý thức được ưu điểm của dư luận, nay nàng cần phải tịnh dưỡng thân thể, cũng phải bảo vệ chính mình, vì vậy liền nghĩ đến Tập san Hoàng thất. Bèn nhờ người thỉnh Trầm Chuyết Ngôn đến, vì vậy mới có một buổi ngôn luận như thế.

Lục gia chống lại Ngô Uyển, hoàn toàn là chó cắn con nhím, không hề có lợi.

Thời này, nữ nhân đều xem danh tiết như tánh mạng, Ngô Uyển bị buộc đến tuyệt lộ, dù sao danh tiết đã sớm mất, hiện tại quan trọng nhất là phải bảo vệ tánh mạng.

Ngô Uyển căn bản không cần thanh danh, ngược lại, nàng muốn bảo trì nhiệt độ của tên Ngô Uyển, chỉ có như vậy thì Lục gia mới có thể kiêng kỵ vài phần. Ngô Uyển cực kỳ thông minh khi lợi dụng Tập san Hoàng thất để làm bệ đỡ.

Chẳng những mắng Lục gia thối đầu, mà đòi mạng ở chỗ Minh Trạm còn thêm mắm thêm muối, đổ thêm dầu vào lửa.

Số Tập san Hoàng thất được xuất bản, Trầm Chuyết Ngôn cố ý mang theo một bản tập san cho Ngô Uyển xem, còn không quên mang theo một chút thuốc bổ. Trầm Chuyết Ngôn nói chuyện với Ngô Uyển sau bức rèm, "Cô nương đọc chữ được, tự mình xem đi." Còn nói một câu, "Cũng đừng đọc quá lâu, dễ ảnh hưởng đến mắt."

Ngô Uyển đọc cẩn thận, nhịn không được mà nhẹ nhàng rơi lệ, "Nếu không phải có Hoàng thượng và Trầm công tử giúp đỡ thì phận nữ nhi như ta khó mà sống yên."

Trầm Chuyết Ngôn nghe thấy tiếng khóc nức nở bên trong, bèn nói, "Đừng khóc nữa, ta nghe nói nữ nhân ở cữ không được rơi lệ."

Ngô Uyển cố nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhẹ nhàng nói lời cảm tạ, "Đa tạ Trầm công tử trượng nghĩa giúp đỡ." Địa vị của Trầm Chuyết Ngôn không cao, nhưng lại có thể làm việc cho Hoàng thượng. Được giúp đỡ vô điều kiện như vậy cũng đủ để Ngô Uyển nhìn thấu tình đời sinh ra cảm kích.

Trầm Chuyết Ngôn cũng không quen nhiều lời với nữ nhi, chỉ gãi gãi đầu rồi nói, "Cô nương tịnh dưỡng đi, có việc gì thì phái người nói với ta một tiếng." Sau khi đứng dậy thì tiếp tục nói, "Quãng thời gian khó khăn nhất đã qua, cô nương sẽ có được ngày tháng tốt lành."

"Đa tạ Trầm công tử."

Trầm Chuyết Ngôn cáo từ.

Liên quan đến lời bình luận nữ nhân không ti tiện của Minh Trạm khiến cho cả đế đô đều xôn xao bàn tán.

Tuy rằng xưa nay có lời giáo huấn tam tòng tứ đức, nhưng Minh Trạm cũng rất biết cách chặn đầu người ta, hắn đã sớm nói, "Nếu ngươi cảm thấy nữ nhân ti tiện, vậy ngươi nhất định cho rằng nữ nhi và mẫu thân của mình cũng ti tiện."

Khi Minh Trạm đến Quốc tử giám để diễn thuyết thì cũng có nói, "Từ xa xưa, Nữ Oa tạo nên con người. Các ngươi đều biết Nữ Oa là đại địa chi mẫu, tổ tiên chúng ta đều là do Nữ Oa dùng bùn nặn nên. Nữ Oa vốn là thần nhân, nàng có kỳ thị nữ tính đâu? Nay không biết vì sao mọi người lại vô lễ đối với nữ nhân như vậy, chẳng phải là nghịch ý mẫu thần hay sao?"

Từ một chuyện nam nữ bình đẳng mà Minh Trạm lại có thể lôi Nữ Oa vào, có thể thấy được nội công lôi kéo thâm hậu của hắn như thế nào.

"Tội gì phải vì một người mà lật úp cả thuyền. Nam nhân và nữ nhân bất quá chỉ là phân công khác biệt mà thôi. Nam nhân bảo vệ quốc gia, nữ nhân cũng phải cày cấy trồng trọt, thiếu nam hay thiếu nữ đều không được. Luật pháp không phân biệt tôn ti, trong mắt trẫm, nam nhân và nữ nhân có địa vị bình đẳng."

Lúc này đang bàn luận sôi nổi thì Minh Trạm lại chính thức đưa ra một dự luật lập pháp đối với nữ quyền, quan trọng nhất chính là: Nữ nhân có quyền tự mình lập hộ.

Vô số nữ nhân bởi vì dự luật này mà vô cùng cảm kích đối với Minh Trạm, nhiều năm về sau cũng còn vô số người nhắc đến nền chính trị nhân ái của Võ hoàng đế, tán thưởng Võ hoàng đế anh minh.

Minh Trạm là người cực kỳ lịch thiệp, đương nhiên hắn đồng cảm với nữ nhân. Bất quá hắn đương nhiên cũng có mục đích khác, Minh Trạm nói với Nguyễn Hồng Phi, "Quốc gia như một nhà, một người có việc, cả nhà đều lo, có câu đuôi to khó vẫy. Lại có các gia tộc quyền thế có quan hệ thông gia này nọ, kết bè kết phái, thế lực càng ngày càng mạnh, rất bất lợi đối với chính trị của quốc gia. Nhân cơ hội này, nhắc lại quyền thừa kế gia sản của nữ nhân, vịn vào điều này để làm suy yếu thế lực của tộc trưởng. Cho dù có quy củ của gia tộc thì cũng không thể vượt khỏi quốc pháp."

Trong lịch sử, không có Hoàng đế nào chân chính thích thế tộc lớn mạnh, đây là kết quả lưu truyền từ lịch sử. Ngay cả Minh Trạm là một người hiện đại văn minh thì cũng phải kiêng kỵ.

Chuyện này Minh Trạm lệnh cho Lý Bình Chu đứng đầu trên danh nghĩa, Lễ bộ và Hàn lâm viện cùng nghiên cứu một dự luật có thể được ban hành.

Đương nhiên đây là công việc trường kỳ, không thể gấp gáp.

Bất quá thành quả của giai đoạn hiện tại chính là kỳ danh của Ngô Uyển vươn xa, lại có thể bảo vệ gia sản của mình. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn, Nam Phong Bá phủ thật không dám làm gì Ngô Uyển.

Ngay cả đại Công chúa tiến cung, muốn thăm dò một chút ý tứ từ Vệ thái hậu, nhưng Vệ thái hậu chỉ thản nhiên nói, "Đều là nữ nhân cả mà."

Ý tứ rất rõ ràng, cùng là nữ nhân thì tội tình gì lại khó xử nữ nhân.

Đại Công chúa ngượng ngùng, chưa từ bỏ ý định, chỉ nói tiếp một câu, "Nữ nhân như Ngô cô nương có vẻ hiếm thấy."

"Hoàng thất chúng ta có Hoàng tử có Công chúa, từ khi Thái tổ hoàng đế khai quốc đến nay, mặc dù Công chúa có nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, bất quá ngoại trừ Công chúa của chính thê thì có ai gọi phong hào của các ngươi thấp hơn nhị phẩm đâu." Vệ thái hậu nói một cách lạnh nhạt, "Các ngươi ra cung thành gia lập thất, khai phủ, được thưởng sản nghiệp, cũng không thua gì các Hoàng tử. Ngày thường luôn cố gắng toại nguyện các ngươi. Ai bảo các ngươi là nữ nhi làm chi, nữ nhi tất nhiên phải được thiên vị một chút. Muốn ta nói thì trong hoàng thất, Công chúa còn được đối đãi trọng lễ hơn cả Hoàng tử."

"Ta xem các ngươi như thân nữ của mình, nếu các ngươi bị ai khi dễ như vậy thì không cần phải lưu đày hay nộp phạt cho phiền phức, ta sẽ cho cả nhà từ trên xuống dưới, nam nhân thì tịnh thân đem vào cung làm thái giám, nữ tử thì ném vào giáo phường." Vệ thái hậu giống như không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của đại Công chúa, chỉ ôn hòa nói, "Bất quá, nói đi cũng nói lại, thân phận của Ngô cô nương đương nhiên không sánh bằng tỷ muội các ngươi, nhưng mà hoàng thất cũng phải biết phân rõ phải trái."

"Ta nói với Hoàng thượng, so với biểu huynh của Vĩnh Ninh Hầu lúc trước thì vị Lục công tử này bị phán án quá nhẹ." Vệ thái hậu chậm rãi nói, "Sau đó Hoàng thượng nói, dù sao Lục gia cũng là phu gia của đại Công chúa. Nam Phong Bá phủ mất danh dự thì thể diện của đại Công chúa cũng bị ảnh hưởng."

Đại Công chúa thật hối hận vì đã lỡ lời, không ngờ Vệ thái hậu cũng không tính dễ dàng buông tha cho nàng.

"Hoàng Thượng chính là người mềm lòng, Nam Phong Bá phủ so với Vĩnh Ninh Hầu phủ thì vẫn kém một bậc. Dù sao thì Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng là mẫu tộc của ta, chẳng lẽ thanh danh của Vĩnh Ninh Hầu phủ không quan trọng hơn hay sao?" Thanh âm của Vệ thái hậu tiếp tục bình thãn vang lên, "Kỳ thật cho dù Hoàng thượng không nói thì ta cũng hiểu được tâm ý của Hoàng thượng. Dù sao các ngươi và Hoàng thượng cũng không phải là thân huynh muội, theo lý chỉ là đường thân. Mặc dù Thái thượng hoàng khoe mạnh, nhưng dù sao thì vua nào triều thần nấy, Hoàng thượng thì sao, tình nguyện để mẫu thân như ta chịu một chút uất ức cũng không muốn uất ức tỷ muội các ngươi."

Đại Công chúa cảm thấy như có mũi nhọn đâm sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thẩm minh giám, Thục Viện tuyệt đối không dám có tâm tư này. Ở trong lòng của Thục Viện, Hoàng thượng là quân thượng, cũng là huynh đệ cốt nhục. Chuyện của Nam Phong Bá phủ, Thục Viện vô cùng cảm kích. Nam Phong Bá phủ chỉ là Bá tước phủ đệ, làm sao có thể sánh vai với Vĩnh Ninh Hầu phủ? Thục Viện tuyệt đối không có lòng bất kính."

Vệ thái hậu cười cười, "Ngươi sao vậy? Mau đứng lên đi."

Mở miệng một cách hòa nhã, "Ta thấy ngươi tiến cung, ngày thường ta cũng buồn, Hoàng thượng mỗi ngày đều bận quốc sự, cũng không rãnh đến trò chuyện với ta. Nhìn thấy ngươi thì khó tránh khỏi mà nhiều lời một chút, chứ đâu đến mức như vậy."

Cho dù đại Công chúa có che giấu như thế nào thì cũng không che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, lời nói trở nên cung kính hơn rất nhiều. Vệ thái hậu và đại Công chúa đến chỗ của Thái hoàng thái hậu, tổ tôn ba người vui vẻ dùng ngọ thiện, sau đó đại Công chúa nơm nớp lo sợ cáo lui hồi phủ, từ đó về sau cũng biết hạ thấp hơn vài phần.

Kế đến Vệ thái hậu nói với Minh Trạm, "Chúng ta quá mức khoan dung đối với các nàng."

Minh Trạm nói, "Một nữ nhân thì không cần phải để tâm." Đây là nói đến đại Công chúa.

Vệ thái hậu không nghĩ như vậy, "Ta cũng chỉ muốn dạy nàng, không có trí tuệ thì ít nhất phải học cách an phận một chút. Nên để các nàng hiểu được là ai đang cầm quyền."

...........

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store