Edit Phan 6 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat
Nhóm của Quý Dữu, gồm các thành viên bị thương, được Tiểu Lưu và đội nhỏ của anh nhanh chóng đưa đến trạm không gian. Tay của Quý Dữu, mắt của Thẩm Trường Thanh, ngực và bụng của Sở Kiều Kiều... tất cả đều cần được sắp xếp để điều trị. Ngay sau đó, đội ngũ y tế tại trạm không gian đã đưa ra kế hoạch chữa trị cho ba học sinh.Một bác sĩ đẩy gọng kính lên, hỏi: "Cậu có chắc là muốn giữ lại cánh tay này không?" Quý Dữu tỏ vẻ đầy phân vân: "Bác sĩ, tôi... tôi thật sự không thể giữ lại cánh tay này sao?" Người phụ trách điều trị cho Quý Dữu là một bác sĩ nam có tuổi khoảng 50-60, tuy nhiên tuổi thật không rõ. Ông có dáng vẻ nghiêm nghị, trông cổ điển và không mấy thú vị. Nghe vậy, trên gương mặt ông không hề có chút nụ cười nào, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Các cơ bắp đã hoàn toàn hoại tử, không nên giữ lại. Nếu cậu muốn giữ lại, cũng được thôi, nhưng tôi không đảm bảo hiệu quả sử dụng." Vị bác sĩ này nói chuyện thật khéo léo. Quý Dữu nuốt khan, cẩn thận nuốt lời định nói nhất định muốn giữ lại cánh tay: "Ý bác sĩ là, không đảm bảo hiệu quả sử dụng tức là không đảm bảo cánh tay này có thể hoạt động được?" Bác sĩ nam đáp: "Đúng vậy. Tôi rất vui vì khả năng hiểu của cậu cuối cùng đã đạt đến trình độ của một đứa trẻ 10 tuổi." Quý Dữu mặt nghiêm lại, nói: "Bác sĩ, tôi chỉ bị thương ở tay, đầu tôi vẫn bình thường, mong bác sĩ không tấn công cá nhân tôi. Cảm ơn!" "Ồ." Bác sĩ lạnh nhạt nói: "Tôi cứ nghĩ cậu bị thương ở đầu." Ngón tay của Quý Dữu khẽ run lên, nhưng cô vẫn quyết định nuốt cơn giận này xuống. Nhìn cánh tay nguyên bản của mình bị bác sĩ để trên bàn phẫu thuật như một món rác thải, Quý Dữu nắm chặt tóc bằng một tay, nói với giọng ngập ngừng: "Cái đó... cái đó... nhờ bác sĩ thay giúp tôi một cánh tay khác vậy." Khi nói xong câu này, khuôn mặt Quý Dữu lộ rõ vẻ phân vân, như đang gặp khó khăn lớn. Cô không ngờ rằng có một ngày mình lại nói chuyện về việc thay thế bộ phận cơ thể như thể đang đổi một món đồ bình thường. Đây là cánh tay mà!
Là cánh tay của cô!
Là cánh tay được mang theo từ trong bụng mẹ! Từ khi sinh ra, cánh tay này chưa từng rời khỏi cô. Thế mà... chỉ đơn giản và nhẹ nhàng vậy, đã phải bỏ đi. Trong khoảnh khắc này, Quý Dữu mới cảm nhận sâu sắc rằng mình đang sống trong một thời đại Tinh Tế cách hàng ngàn năm, nơi khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, và y học đã tiến lên một tầm cao siêu hiện đại! Hóa ra, đây không phải là mơ. Khái niệm "xuyên không," bạn bè, đồng đội, người thầy... và cả Tiểu Dữu trong tâm trí, tất cả đều không phải mơ. Đây... là thật.
Là hiện thực. Có người đồng hành, cùng nỗ lực, cùng trưởng thành, cùng chiến đấu, cùng... Tất cả đều là sự thật. Tâm trạng của Quý Dữu bỗng trở nên rất vui vẻ, chuyện thay cánh tay không còn làm cô buồn hay khó chịu nữa. Nhưng khi nhìn vào cánh tay đã hỏng, khô quắt, Quý Dữu che mắt, không muốn nhìn nó thêm. Cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy... bác sĩ, cánh tay của tôi, chỉ... chỉ bỏ đi sao? Hay là..." Nhìn thấy cô gái trẻ này cuối cùng cũng quyết định bỏ cánh tay, bác sĩ nghiêm mặt, hỏi ngược lại: "Không bỏ đi, chẳng lẽ cậu muốn mang về để làm kỷ niệm?" Mang cánh tay mình về làm kỷ niệm? Để trên đầu giường? Ơ... Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng Quý Dữu đã nổi lên một cảm giác lạnh lẽo. Cô vội lắc đầu, nói: "Không không không... nhờ bác sĩ giúp tôi vứt bỏ nó." Bác sĩ cúi mắt, nói: "Được thôi."Chỉ cần nghĩ đến việc một phần cơ thể mình bị bỏ ở đâu đó, dần thối rữa, bốc mùi, sinh giòi bọ... Quý Dữu rùng mình, run lên vì cảm giác kinh hãi, nói: "Bác sĩ, làm ơn vứt thật xa, đừng... đừng để tôi nhìn thấy nữa nhé." Bác sĩ lạnh mặt, nói: "Ngồi yên đi." Cảm nhận được cả người bác sĩ nam đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen, như thể sắp xảy ra một trận giông tố kèm theo sấm chớp dữ dội, Quý Dữu vội ngoan ngoãn ngồi yên. Bác sĩ nam với khuôn mặt lạnh tanh, từ cơ thể Quý Dữu đã lấy ra vài tế bào phù hợp nhất để nuôi cấy cánh tay mới. Sau đó, ông vẫn không chút biểu cảm, nói một cách rành rọt: "Việc nuôi cấy cánh tay dự kiến sẽ mất 3 ngày làm việc. Trong mấy ngày này, cậu phải ngoan ngoãn, không được sử dụng cánh tay đã đứt."Nói xong, ông liếc nhìn cánh tay bị đứt và băng bó cẩn thận của Quý Dữu, tiếp tục: "Vết cắt tôi sẽ dùng thuốc cách ly để tạm thời ngăn chặn sự lành lại của nó. Điều này có nghĩa là sau khi cánh tay mới được nuôi cấy hoàn tất, chúng ta sẽ ghép phần cánh tay mới vào vết cắt để cho nó lành lại. Vì vậy, cậu đừng có mà lộn xộn, tốt nhất nên ngồi yên, ngồi yên, ngoan ngoãn mà ngồi yên." Thấy khuôn mặt của Quý Dữu hiện lên vẻ không thể thảm hơn, bác sĩ nam nói: "Cánh tay đã hỏng sẽ không bị vứt bỏ lung tung, mà sẽ bị phá hủy gene ngay trước mặt bệnh nhân, sau đó xử lý tập trung." Quý Dữu: "???" Bác sĩ nam với giọng điệu bình thản tiếp tục: "Điều này có nghĩa là sẽ không xuất hiện tình trạng như cậu tưởng tượng: thối rữa, bốc mùi, sinh giòi bọ... cũng sẽ không xuất hiện việc gene của cậu bị thu thập trái phép để làm thí nghiệm phi pháp." "......" Quý Dữu hít một hơi sâu: "Bác sĩ, làm thế nào mà ông vẫn giữ được vẻ mặt lạnh tanh khi nói ra những chuyện đáng sợ như vậy thế?" "Ồ." Bác sĩ đẩy gọng kính, nói: "Rất đáng sợ sao? Đây chỉ là việc thường ngày thôi." Quý Dữu khẽ than thở: "Bác sĩ đều là những sinh vật đáng sợ mà." Trong thời đại y học phát triển vượt bậc, các thiết bị như máy điều trị, khoang phục hồi, ống nghe... đều có thể thay thế con người, vậy mà vẫn có những người sở hữu giấy phép hành nghề, trở thành bác sĩ - họ chắc chắn không phải là sinh vật bình thường. Bác sĩ nam: "Hả?" "Không không không..." Quý Dữu vội lắc đầu, nói: "Tôi thấy bác sĩ rất vĩ đại, đáng kính, thân thiện... làm được những việc mà người thường không thể làm, không muốn làm, không biết làm. Vì thế, các ông rất vĩ đại."Bác sĩ nam: "Ồ, tôi khuyên cậu nên ngừng nói."Ngay sau đó. Một cơn đau dữ dội ập đến, Quý Dữu suýt chút nữa không kìm được mà hét lên. Cô hít mạnh vào, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bác sĩ nam. Biểu cảm của ông vẫn bình thản, thu lại lọ thuốc cách ly, nói một cách lạnh nhạt: "Quên không nói với cậu, mức độ đau khi thoa thuốc cách ly là cấp độ 3." Quý Dữu run rẩy, nghiến răng nói: "Ông... ông lại không nói sớm!" Bác sĩ nam với khuôn mặt không chút biểu cảm: "Nói sớm hay muộn, mức độ đau sẽ không giảm đi." Vừa run răng, Quý Dữu vừa lẩm bẩm: "Sao ông lại đáng sợ hơn cả bác sĩ La vậy chứ." Bác sĩ La cũng thường hay nói những câu chuyện nghe rất đáng sợ, mà lại chẳng chút hài hước. Bác sĩ nam: "Cậu nói về La Vi sao?" "Hả?" Quý Dữu ngạc nhiên: "Ông cũng biết bác sĩ La sao?" Bác sĩ nghe vậy, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Ồ, cô ấy là một trong những học trò của tôi."Quý Dữu: "!!!" Đúng là, ngoại hình trẻ trung không nhất định là trẻ tuổi. Đặc biệt là những người mang dáng vẻ trung niên, có khi tuổi thực của họ đã mấy trăm tuổi rồi. Quý Dữu hít một hơi thật sâu, nói: "Hóa ra bác sĩ La là học trò của ông à. Thảo nào." Đều đáng sợ như nhau cả!
Là cánh tay của cô!
Là cánh tay được mang theo từ trong bụng mẹ! Từ khi sinh ra, cánh tay này chưa từng rời khỏi cô. Thế mà... chỉ đơn giản và nhẹ nhàng vậy, đã phải bỏ đi. Trong khoảnh khắc này, Quý Dữu mới cảm nhận sâu sắc rằng mình đang sống trong một thời đại Tinh Tế cách hàng ngàn năm, nơi khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, và y học đã tiến lên một tầm cao siêu hiện đại! Hóa ra, đây không phải là mơ. Khái niệm "xuyên không," bạn bè, đồng đội, người thầy... và cả Tiểu Dữu trong tâm trí, tất cả đều không phải mơ. Đây... là thật.
Là hiện thực. Có người đồng hành, cùng nỗ lực, cùng trưởng thành, cùng chiến đấu, cùng... Tất cả đều là sự thật. Tâm trạng của Quý Dữu bỗng trở nên rất vui vẻ, chuyện thay cánh tay không còn làm cô buồn hay khó chịu nữa. Nhưng khi nhìn vào cánh tay đã hỏng, khô quắt, Quý Dữu che mắt, không muốn nhìn nó thêm. Cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy... bác sĩ, cánh tay của tôi, chỉ... chỉ bỏ đi sao? Hay là..." Nhìn thấy cô gái trẻ này cuối cùng cũng quyết định bỏ cánh tay, bác sĩ nghiêm mặt, hỏi ngược lại: "Không bỏ đi, chẳng lẽ cậu muốn mang về để làm kỷ niệm?" Mang cánh tay mình về làm kỷ niệm? Để trên đầu giường? Ơ... Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng Quý Dữu đã nổi lên một cảm giác lạnh lẽo. Cô vội lắc đầu, nói: "Không không không... nhờ bác sĩ giúp tôi vứt bỏ nó." Bác sĩ cúi mắt, nói: "Được thôi."Chỉ cần nghĩ đến việc một phần cơ thể mình bị bỏ ở đâu đó, dần thối rữa, bốc mùi, sinh giòi bọ... Quý Dữu rùng mình, run lên vì cảm giác kinh hãi, nói: "Bác sĩ, làm ơn vứt thật xa, đừng... đừng để tôi nhìn thấy nữa nhé." Bác sĩ lạnh mặt, nói: "Ngồi yên đi." Cảm nhận được cả người bác sĩ nam đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen, như thể sắp xảy ra một trận giông tố kèm theo sấm chớp dữ dội, Quý Dữu vội ngoan ngoãn ngồi yên. Bác sĩ nam với khuôn mặt lạnh tanh, từ cơ thể Quý Dữu đã lấy ra vài tế bào phù hợp nhất để nuôi cấy cánh tay mới. Sau đó, ông vẫn không chút biểu cảm, nói một cách rành rọt: "Việc nuôi cấy cánh tay dự kiến sẽ mất 3 ngày làm việc. Trong mấy ngày này, cậu phải ngoan ngoãn, không được sử dụng cánh tay đã đứt."Nói xong, ông liếc nhìn cánh tay bị đứt và băng bó cẩn thận của Quý Dữu, tiếp tục: "Vết cắt tôi sẽ dùng thuốc cách ly để tạm thời ngăn chặn sự lành lại của nó. Điều này có nghĩa là sau khi cánh tay mới được nuôi cấy hoàn tất, chúng ta sẽ ghép phần cánh tay mới vào vết cắt để cho nó lành lại. Vì vậy, cậu đừng có mà lộn xộn, tốt nhất nên ngồi yên, ngồi yên, ngoan ngoãn mà ngồi yên." Thấy khuôn mặt của Quý Dữu hiện lên vẻ không thể thảm hơn, bác sĩ nam nói: "Cánh tay đã hỏng sẽ không bị vứt bỏ lung tung, mà sẽ bị phá hủy gene ngay trước mặt bệnh nhân, sau đó xử lý tập trung." Quý Dữu: "???" Bác sĩ nam với giọng điệu bình thản tiếp tục: "Điều này có nghĩa là sẽ không xuất hiện tình trạng như cậu tưởng tượng: thối rữa, bốc mùi, sinh giòi bọ... cũng sẽ không xuất hiện việc gene của cậu bị thu thập trái phép để làm thí nghiệm phi pháp." "......" Quý Dữu hít một hơi sâu: "Bác sĩ, làm thế nào mà ông vẫn giữ được vẻ mặt lạnh tanh khi nói ra những chuyện đáng sợ như vậy thế?" "Ồ." Bác sĩ đẩy gọng kính, nói: "Rất đáng sợ sao? Đây chỉ là việc thường ngày thôi." Quý Dữu khẽ than thở: "Bác sĩ đều là những sinh vật đáng sợ mà." Trong thời đại y học phát triển vượt bậc, các thiết bị như máy điều trị, khoang phục hồi, ống nghe... đều có thể thay thế con người, vậy mà vẫn có những người sở hữu giấy phép hành nghề, trở thành bác sĩ - họ chắc chắn không phải là sinh vật bình thường. Bác sĩ nam: "Hả?" "Không không không..." Quý Dữu vội lắc đầu, nói: "Tôi thấy bác sĩ rất vĩ đại, đáng kính, thân thiện... làm được những việc mà người thường không thể làm, không muốn làm, không biết làm. Vì thế, các ông rất vĩ đại."Bác sĩ nam: "Ồ, tôi khuyên cậu nên ngừng nói."Ngay sau đó. Một cơn đau dữ dội ập đến, Quý Dữu suýt chút nữa không kìm được mà hét lên. Cô hít mạnh vào, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bác sĩ nam. Biểu cảm của ông vẫn bình thản, thu lại lọ thuốc cách ly, nói một cách lạnh nhạt: "Quên không nói với cậu, mức độ đau khi thoa thuốc cách ly là cấp độ 3." Quý Dữu run rẩy, nghiến răng nói: "Ông... ông lại không nói sớm!" Bác sĩ nam với khuôn mặt không chút biểu cảm: "Nói sớm hay muộn, mức độ đau sẽ không giảm đi." Vừa run răng, Quý Dữu vừa lẩm bẩm: "Sao ông lại đáng sợ hơn cả bác sĩ La vậy chứ." Bác sĩ La cũng thường hay nói những câu chuyện nghe rất đáng sợ, mà lại chẳng chút hài hước. Bác sĩ nam: "Cậu nói về La Vi sao?" "Hả?" Quý Dữu ngạc nhiên: "Ông cũng biết bác sĩ La sao?" Bác sĩ nghe vậy, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Ồ, cô ấy là một trong những học trò của tôi."Quý Dữu: "!!!" Đúng là, ngoại hình trẻ trung không nhất định là trẻ tuổi. Đặc biệt là những người mang dáng vẻ trung niên, có khi tuổi thực của họ đã mấy trăm tuổi rồi. Quý Dữu hít một hơi thật sâu, nói: "Hóa ra bác sĩ La là học trò của ông à. Thảo nào." Đều đáng sợ như nhau cả!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store