ZingTruyen.Store

Edit Phan 11 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Quá mạnh!

Hồng Đại Thạch, với tư cách là đại tướng quân của tộc Hồng, có ưu thế vượt trội về thể chất. Trong suốt 100 năm qua, hắn được xem là người có thể chất mạnh nhất trong toàn bộ tộc Hồng.

Thế nhưng, khi đứng trước người tên là Sở · Long Ngạo Thiên · Kiều Kiều, hắn thậm chí chưa kịp đến gần thì đã bị khí huyết mạnh mẽ tỏa ra từ cô ấy áp chế đến mức gần như không thể cử động.

Đúng vậy.

Chỉ riêng sức mạnh khí huyết từ cơ thể, không hề có chút áp lực tinh thần đã khiến Hồng Đại Thạch cảm thấy khó thở, cơ thể gần như không thể điều khiển nổi.

Ngay cả hắn còn như vậy, thì Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão... và tất cả các lãnh đạo cấp cao của tộc Hồng đều không khá hơn. Ai nấy thở gấp, nhưng cố gắng che giấu, giả vờ bình tĩnh.

Còn người kia, Hà · Long Ngạo Thiên · Tất, một nam nhân Nguyên Tinh lại trông hiền hòa hơn nhiều. Anh rất ít nói, ngoài việc giới thiệu tên mình, thì không nói thêm câu nào. Không chỉ vậy, toàn thân anh không hề toát ra chút khí huyết nào...

Về tinh thần lực cũng hoàn toàn không có. Cứ như thể anh là người yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Nhưng tất cả người tộc Hồng, kể cả Hồng Đại Thạch, đều không dám xem thường. Người có thể thu toàn bộ khí tức vào trong, không để lộ chút nào thì làm sao có thể yếu?

Loại người này... thậm chí còn đáng sợ hơn cả Sở · Long Ngạo Thiên · Kiều Kiều.

【Quá mạnh.】

Đây là nhận định chung của toàn bộ tộc Hồng.

Sau đó -

Dưới sự dẫn đầu của Hồng Đại Thạch, mọi người lén nhìn về phía người nhỏ bé nhất trong nhóm Nguyên Tinh, Quý · Long Ngạo Thiên · Dữu. Hồng Đại Thạch không khỏi hít sâu một hơi.

Lúc mới gặp Long Ngạo Thiên, họ chỉ thấy cô cao lớn, vạm vỡ. Nhưng khi gặp thêm nhiều người Nguyên Tinh, họ mới nhận ra mình đã sai, sai quá sai. Long Ngạo Thiên đâu có thô kệch?

Cô ấy... rõ ràng là thanh tú, dễ thương!

Mà -

Hai người Nguyên Tinh thực sự cao lớn kia... chỉ là thuộc hạ của Long Ngạo Thiên.

Chỉ là thuộc hạ.

Vậy thì -

Long Ngạo Thiên thật sự mạnh đến mức nào?

Hồng Đại Thạch không dám nghĩ tiếp. Hắn cố gắng ổn định tinh thần, nói: "Ngài Long Ngạo Thiên, chúng ta phải nhanh chóng tiến vào trung tâm hồ linh hồn."

"Hiện tại..." Phần sau hắn không nói tiếp.

Quý Dữu liếc thấy Tam trưởng lão và những người khác đang co rút cổ lại, liền vỗ một cái lên người Sở Kiều Kiều: "Đừng có bốc đồng nữa. Mau thu lại khí lực đi, đừng dọa người ta. Họ là bạn của chúng ta, là bằng hữu vĩnh viễn, không phải kẻ thù, hiểu chưa?"

Quý Dữu nghiêm túc khiển trách Sở Kiều Kiều.

Ngay sau đó.

Sở Kiều Kiều cười toe toét, ngoan ngoãn thu lại toàn bộ khí huyết. Trong chớp mắt, áp lực từ cô biến mất hoàn toàn sạch sẽ, không còn chút dư âm.

Các lãnh đạo tộc Hồng vốn bị áp lực khí huyết đè nén đến mức khó thở, giờ mới có thể hít thở bình thường.

Sau khi khoe nhẹ sức mạnh, thấy bầu không khí đã dịu lại, Quý Dữu quay sang Hồng Đại Thạch, giọng hơi gấp nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Lão Thạch, tôi còn vài tộc nhân bị thất lạc. Lẽ ra tôi nên cùng hai thuộc hạ ra ngoài tìm họ, nhưng tình hình cấp bách, bên anh còn việc quan trọng hơn. Nếu không xử lý kịp, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm. Vậy thì đi thôi."

Lời vừa dứt -

Như để nể mặt Quý Dữu, đại sảnh hồ linhnhồn vốn ổn định bỗng bắt đầu rung lắc, ngày càng dữ dội.

Ầm ầm -

Lối đi từng dùng để đón Hà Tất và Sở Kiều Kiều đã sụp đổ hoàn toàn. Sàn đại sảnh cũng rung lắc liên hồi.

Hồng Đại Thạch và các tộc nhân tộc Hồng lập tức biến sắc.

"Là hồ linh hồn đang rung chuyển."

"Xong rồi..."

"Chẳng lẽ Nhị trưởng lão sắp thành công?"

Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão... ai nấy đều hoảng hốt, muốn nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Quý Dữu, lập tức im bặt.

Hồng Đại Thạch mặt mày u ám.

Hắn biết rõ: nếu không có Long Ngạo Thiên hậu thuẫn, vị trí đại diện thủ lĩnh của hắn sẽ không thể giữ nổi, chỉ cần vài giây là bị Tam trưởng lão lật đổ.

Giờ đây, chỉ cần có biến, đám người kia liền dao động. Những kẻ hưởng đặc quyền, hưởng tài nguyên tốt nhất của tộc Hồng, khi bộ tộc gặp nguy, lại chỉ lo cho lợi ích cá nhân chẳng hề quan tâm đến sinh mạng của tộc nhân bình thường.

...

Ngay khoảnh khắc đó, Hồng Đại Thạch vốn còn chút lo lắng về sức mạnh của Long Ngạo Thiên và đồng đội đã quyết tâm vứt bỏ mọi do dự.

Hắn sẽ cược một ván!

Cược rằng với sự giúp đỡ của tộc Long Ngạo Thiên, hắn có thể tiêu diệt Nhị trưởng lão, bảo vệ lực lượng sống còn của tộc Hồng, rồi dẫn dắt bộ tộc bước vào thời kỳ ổn định và thịnh vượng.

Vì vậy -

"Ngài Long Ngạo Thiên, thay mặt toàn bộ tôc Hồng, tôi xin cảm ơn ngài và tộc nhân của ngài."

Nói xong -

Hồng Đại Thạch không chần chừ nữa, vẽ vài đường trong không gian trước mặt. Ngay lập tức, vị trí dưới chân mọi người bắt đầu rung nhẹ.

Hà Tất nhướng mày.

Giây sau.

Không gian chuyển dịch, quá trình không hề dữ dội, chỉ hơi rung lắc, khiến cơ thể hơi khó chịu...

Khi mọi người cảm thấy mặt đất ổn định trở lại, họ đã đến sâu trong lòng đất.

Hà Tất và Sở Kiều Kiều nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng sau Quý Dữu, tạo thành thế bảo vệ.

Là người kế vị của tộc Long Ngạo Thiên, được bảo vệ là chuyện bình thường. Hồng Đại Thạch và các tộc nhân không thấy lạ, thậm chí còn thấy rất hợp lý.

Sau đó.

Hồng Đại Thạch chậm rãi bước đi, dẫn đường. Trên đường vẫn có vô số ngã rẽ, khiến người ta hoa mắt.

Quý Dữu hơi cau mày, hỏi: "Lão Thạch, nếu công nghệ không gian của tộc Hồng đã phát triển như vậy, sao chúng ta không mở luôn một lối không gian đến trung tâm hồ linh hồn?"

Đi bộ thế này chẳng phải quá phiền phức?

Hơn nữa, quân đoàn Vinh Diệu đi cùng lúc với họ giờ đã không còn ở đây, chắc cũng đi bộ vào trong.

Hồng Đại Thạch im lặng một lúc, rồi nói: "Trung tâm hồ linh hồn có năng lượng rất bất ổn, không thể mở lối không gian."

Sau đó, hắn chỉ về phía con đường quanh co phía trước: "Ngài xem -"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store