ZingTruyen.Store

Edit Phan 10 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

“Ta… ta mới không chết đâu.” Hồng · Diệu · Thạch tức giận lặp lại, hừ một tiếng: “Không thấy ta còn sống nhảy nhót đấy à?”

Quý Dữu bật cười khẽ, giơ tay ấn nó trở lại lên vai, nói: “Ngoan nào, đi thôi.”

Vừa dứt lời, cô tăng tốc, lao vút về phía trước.

Trong bóng tối. 

Hồng · Diệu · Thạch nhắm mắt, tỏ vẻ bất lực chấp nhận số phận, nhưng trái tim lại đột ngột căng thẳng!

Vút ~ 

Vút ~ 

Vút ~

Tốc độ của Long Ngạo Thiên cực nhanh, gần như không phát ra tiếng động, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua một không gian khác, không hề cảm nhận được bất kỳ rào cản nào.

Hồng · Diệu · Thạch giật mình! 

Chẳng lẽ các tầng không gian của trung tâm xử lý thông tin đã sụp đổ hoàn toàn, giờ không còn rào chắn, có thể tự do di chuyển?

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Long Ngạo Thiên bỗng khựng lại, khiến tim nó lại thót lên!

Quý Dữu nói: “Có chút rắc rối rồi.”

Hồng · Diệu · Thạch lập tức hỏi: “Rắc rối gì?”

Quý Dữu nheo mắt: “Khoảng cách giữa các không gian… hình như ngày càng rộng ra. Trước đây ta chỉ cần một bước là vượt qua, giờ phải gồng mình ba bước mới nhảy được sang không gian kế tiếp.”

Hồng · Diệu · Thạch: “…”

Cái này cũng gọi là vấn đề sao? 

Với tốc độ và thể hình của ngươi, ba bước hay một bước có khác gì?

Nó không nói ra suy nghĩ đó, chỉ giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng là vấn đề. Mỗi thay đổi nhỏ trong trung tâm thông tin đều có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Ta thấy nơi này cũng khá an toàn, hay là nghỉ ngơi tại đây?”

“Không được.” Quý Dữu lắc đầu: “Ngươi nghe kỹ đi, vẫn còn tiếng sụp đổ vọng lại. Chứng tỏ nơi này không an toàn.”

“Không có nơi nào an toàn cả.” Hồng · Diệu · Thạch không muốn làm cô nản lòng, nhưng vẫn nói: “Các không gian ở đây chồng chéo, đan xen, một nơi sụp đổ sẽ kéo theo hàng loạt nơi khác. Ngươi muốn tìm một không gian tuyệt đối an toàn là không thể.”

“Thà nghỉ tại chỗ, giữ sức. Khi nguy hiểm đến còn chạy được vài bước.” Nó thở hổn hển, nói đầy bi quan.

Quý Dữu đáp: “Nếu sự sụp đổ là từng phần, không phải toàn diện, thì chỉ cần ta tiếp tục chạy, chắc chắn sẽ đến được nơi tương đối an toàn. Thậm chí, ta còn có thể dành chút sức để tìm nguyên nhân gây sụp đổ.”

Thấy cô nói vậy, Long Ngạo Thiên vẫn không chịu dừng lại, Hồng · Diệu · Thạch nhắm mắt luôn, không thèm khuyên nữa.

Muốn sao thì sao, dù sao cũng không phải nó chạy.

Thế là — 

Hồng · Diệu · Thạch nằm gọn trên vai Quý Dữu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ một lát sau, trên vai vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Quý Dữu đang chạy: “???”

Cô tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại thì thấy nó thật sự đang ngủ. Ngón tay cô giật giật, suýt nữa ném nó xuống đất.

“Quá đáng thật đấy, huynh đệ!”

“Ta ở phía trước cật lực chạy trốn, sống chết một phen, ngươi lại ngủ?” 

“Ngươi đúng là… quá đáng không thể tả!” 

“…”

Quý Dữu nhăn mặt, lẩm bẩm một hồi, rồi phát hiện đối phương vẫn đang ngáy to, hoàn toàn không tỉnh lại. Cô thật sự có chút ghen tị!

Cái khả năng ngủ say như chết trên lưng kẻ địch thế này… đúng là đáng học hỏi!

Quý Dữu quan sát kỹ một lượt, còn để sáu sợi tơ tinh thần của mình xác nhận lại. Cuối cùng, xác nhận tên lùn kia thật sự đã ngủ say, cô đành bất lực, không có ý định giết nó ngay, nên tiếp tục mang theo nó chạy trốn.

Sau đó — 

Quý Dữu không nghỉ một giây nào, chạy xuyên qua từng tầng không gian. Tiếng nổ phía sau cũng dần nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất, cô mới dừng lại.

Ngẩng đầu lên, cô quan sát xung quanh.

Nơi này trống rỗng, bằng mắt thường thì không thấy gì. Nhưng khi dùng tinh thần lực, cô lại thấy vô số sợi tinh thần đang lượn lờ.

Những sợi này không khác gì những cái cô từng thấy trước đó, vẫn ngốc nghếch, hỗn loạn.

Quý Dữu bắt đầu sai khiến chúng, và giờ cô đã rất thành thạo.

Đông, Tây, Nam, Bắc, trên, dưới… mọi hướng đều được bố trí một nhóm sợi tinh thần làm vệ binh. Thậm chí, vì chúng có thể kéo xe, cô quyết định giao thêm việc.

Cô bảo một nhóm sợi tinh thần đan vào nhau, tạo thành một chiếc giường dạng lưới, rồi ném Hồng · Diệu · Thạch đang nằm trên vai xuống đó.

Cơ thể xoay một vòng, Hồng · Diệu · Thạch lập tức mở mắt.

Quý Dữu hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Hồng · Diệu · Thạch đang nằm liền muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện mình không thể cử động. Sắc mặt nó thay đổi, ôm ngực, tức giận: “Ngươi đã làm gì ta?”

Quý Dữu thấy nó hiểu lầm, liền thật thà giải thích: “Ngươi ngủ say quá, ta sợ ngươi lăn khỏi giường nên bảo họ trói ngươi lại.”

Ban đầu Hồng · Diệu · Thạch không quá lo, nhưng vừa nghe xong thì huyết áp tăng vọt: “Họ? Ai? Ngươi nói ai?”

Ta rõ ràng là còn zin, chưa có người yêu đâu, kết quả vậy mà lại bị mấy thứ kỳ quái trói lại sao?

Long Ngạo Thiên thì thôi đi, nó đã không còn xem cô là người bình thường nữa. Nhưng giờ lại có thêm đám thứ linh tinh?

Nó…  Trong khoảnh khắc đó, nó thật sự muốn xé xác Long Ngạo Thiên ra.

Quý Dữu không hiểu sao nó phản ứng dữ dội như vậy, hơi bất lực: “Ngươi đừng sợ. Mấy thứ đó… chẳng phải là của bộ tộc các ngươi sao? Theo lý thì ngươi phải biết chứ, sao lại hoảng hốt như thế?”

Hồng · Diệu · Thạch đầu óc rối bời, cố lấy lại chút tỉnh táo: “Ngươi nói gì? Thứ gì là của bộ tộc ta?”

Quý Dữu đáp đại: “Là sợi tinh thần ấy… thứ nhiều nhất ở đây chẳng phải là sợi tinh thần sao?”

Hồng · Diệu · Thạch: “!!!”

Nó trợn mắt: “Ngươi nói gì? Sợi tinh thần?” 

Nó nhìn quanh, vẫn không thấy gì. Không tin, nó dùng tinh thần lực kiểm tra, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Nhìn vẻ mặt bình thản của Long Ngạo Thiên, môi nó run run:  “Ngươi thật sự nhìn thấy được?”

“Ơ?” Quý Dữu ngạc nhiên: “Ngươi không thấy à? Nhiều sợi thế kia mà ngươi thật sự không thấy sao?”

Hồng · Diệu · Thạch mím môi, nghiến răng: “Đúng vậy, ta không thấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store