ZingTruyen.Store

[Edit-Ongoing] Trẫm và Nàng - Nàng và đèn

Chương 26 - Sấm xuân (2)

1vs1la3

Sau khi Triệu Khiêm đi, Trương Bình Tuyên ngồi sau bàn trà cúi đầu không nói, nhưng vai lại không kìm được run rẩy.

Lò đất đun nước đã cạn, Tịch Ngân lại lấy một ấm khác lên, đun sôi lại. Sau đó rót một chén, đưa đến tay Trương Bình Tuyên.

Trương Bình Tuyên thổi nhẹ rồi uống một ngụm nóng hổi, lúc này mới cảm thấy cảm xúc dịu đi đôi chút.

Tịch Ngân quỳ xuống bên cạnh Trương Bình Tuyên, nhẹ nhàng nói: "Nữ lang, nô đi cùng người đến Lâm Thủy Hội dạo chơi nhé."

Trương Bình Tuyên lắc đầu, ngẩng mặt lên cố nén đau xót trong khóe mắt, nhìn về phía bốn góc chuông vàng của tháp chín tầng.

Mây cuộn sóng trắng, mặt trời lên cao.

Trương Bình Tuyên lau mắt, chống chiếu cỏ đứng dậy: "Không được, ta vẫn phải quay về."

Tịch Ngân cũng đứng dậy theo: "Nhưng lang chủ bảo nô ở cùng người, không cho người quay về."

"Cô là một nô tỳ thì hiểu cái gì!"

Nàng nói có chút vội vàng, thấy Tịch Ngân ngạc nhiên, vội nói: "Ta không có ý xem thường cô."

Tịch Ngân khẽ nở một nụ cười nhạt: "Nô cũng biết, trong lòng người đang sốt ruột."

Trương Bình Tuyên nắm chặt chén trà trong tay, mím môi lẩm bẩm: "Lần nào cũng vậy."

Nói xong, nàng "cạch" một cái đặt chén trà xuống bàn, giọng cao lên, đã mang theo tiếng khóc: "Huynh ấy thật sự lần nào cũng vậy! Đuổi ta đi, một mình đến Trương gia gặp cha và a nương. Huynh ấy rõ ràng biết bà ấy sẽ không bao giờ gặp mình, nhưng huynh ấy vẫn cố chấp, không gặp huynh ấy thì huynh ấy vẫn đến Đông Hối Đường quỳ, không lần nào là không bị cha đánh cho tơi tả trở về. Không nói một tiếng nào, không cho bất cứ ai đến chăm sóc."

Nàng vừa nói vừa không kìm được ôm đầu gối ngồi xuống, vùi mặt nức nở.

Tịch Ngân lấy khăn tay của mình đưa cho nàng, ngồi xuống cùng nàng.

Người trong lời Trương Bình Tuyên nói, và Trương Đạc thong dong đưa nàng đi khỏi Thái Cực Điện thật khác nhau.

"Nô... đã nhìn thấy vết thương trên lưng lang chủ."

Trương Bình Tuyên sững sờ.

"Huynh ấy chịu để ngươi nhìn sao?"

"Vâng."

Nét mặt Trương Bình Tuyên không rõ là vui hay buồn.

"Vậy thì tốt... vậy thì tốt, ta nghe Giang Bá nói, huynh trưởng trước đây đều tự mình bôi thuốc. A Ngân."

"Vâng?"

Trương Bình Tuyên vẫn cầm khăn tay mà nắm lấy tay Tịch Ngân.

"Đa tạ cô nương."

Tịch Ngân vội nói: "Không dám, người đã cứu huynh trưởng của nô, người là ân nhân cả đời của nô. Hơn nữa..."

Nàng cúi mắt, giọng có chút run rẩy: "Hơn nữa, nô không tự nguyện, là ngài ấy ép nô, nô rất... sợ ngài ấy."

"Đúng vậy..."

Trương Bình Tuyên nghe vậy, ánh mắt tối sầm. Im lặng một lát rồi thở dài mang theo nước mắt.

"Thế gian này ai cũng sợ huynh ấy, ngay cả cha mẹ, cũng sợ huynh ấy."

"Nhưng vì sao cha mẹ lại sợ con mình chứ."

Nàng nói xong thấy đường đột, lại thêm một câu: "Nô không có cha mẹ... nên không hiểu."

"Vậy cô và huynh trưởng cô..."

"Lần trước không kịp nói rõ, nô là được huynh trưởng nhặt từ trong thanh lâu."

Trương Bình Tuyên sững người, sau đó nét mặt dịu đi.

"Cô cũng là một nữ tử đáng thương, khó trách cô không hiểu những chuyện này. Nhưng nói cho cùng, ta cũng không hiểu."

Nói xong, nàng cúi mắt im lặng, ngón tay dần nắm chặt lấy lớp áo trên đầu gối.

Khi nói lại, thần sắc lại có chút thất vọng.

"Có lẽ là vì cách sống của huynh ấy, đi ngược lại đạo lập tộc của Trương gia ta chăng. Đôi khi, ngay cả ta cũng cảm thấy, huynh trưởng thật sự không giống trưởng tử của Trương gia. Trương gia ta là thanh lưu thế tục, cha cả đời căm ghét cái ác như thù, nhị ca cũng là người cương trực không a dua nịnh bợ, ngay cả đại tỷ và ta, cũng phân biệt rõ đúng sai. Trên dưới Trương gia, chưa từng có ai làm như huynh trưởng, đặc biệt là chuyện huynh ấy diệt Trần thị, dù đã mười năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại, ta vẫn kinh hồn bạt vía."

Nàng nói rồi ngẩng mặt thở hắt ra: "Ta luôn không biết huynh ấy muốn làm gì. Huynh ấy giết cả gia tộc họ Trần, nhưng lại khâm liệm thi thể cho Trần Hiếu, chôn ở Mang Sơn. Sau này huynh ấy thậm chí còn dẫn ta đến mộ Trần Hiếu, rồi ở trước mộ huynh ấy hỏi ta: 'Hài cốt ở Long Trung, có đủ để đền bù danh tiết cho muội không?' Lúc đó ta không biết phải nói gì, cũng không biết nên hận hay nên cảm ơn huynh ấy."

Tịch Ngân đỡ lấy bờ vai đang run rẩy của Trương Bình Tuyên.

"Nếu là nô, nô sẽ cảm ơn ngài ấy."

Trương Bình Tuyên sững sờ, có chút khó tin nhìn nàng.

"Cô nói gì..."

"Nếu là nô, nô sẽ cảm ơn ngài ấy..."

Nàng lặp lại một lần. Giọng nói lại yếu đi.

Không khỏi nhớ lại một số chuyện thời niên thiếu, lúc đó nàng thật sự cho rằng, chịu tội là vì mình hèn mọn, bị sỉ nhục là vì mình thấp kém, nàng chưa bao giờ dám kêu la, cũng chưa bao giờ dám trả thù.

Nhưng nàng rốt cuộc có muốn không?

Nàng muốn chứ.

Cũng giống như trước Thanh Đàm Cư, có một khoảnh khắc đó, nàng thật sự muốn đánh chết con chó cắn nàng. Lại như trong Đình Úy Ngục, nàng cũng rất muốn nhổ nước bọt vào mặt tên hoạn quan mắng nàng là "tiện nhân".

Nghĩ vậy, nàng lại có chút sợ hãi.

Nhớ lại lời Sầm Chiếu từng nói với nàng: "A Ngân là nữ tử dịu dàng và xinh đẹp nhất trên đời."

Không khỏi kinh hãi trong đầu.

"Nô... nói sai rồi..."

Trương Bình Tuyên nhìn nàng lắc đầu. "Không."

Thần sắc nàng dịu đi đôi chút, nói thêm: "A Ngân, ta hình như có thể hiểu được, vì sao huynh trưởng lại đưa cô đến đây ngắm tháp."

Tịch Ngân trong lòng vẫn chưa bình tĩnh, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông vàng vang lên, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh tháp.

"Cô sao vậy?"

"Không có gì..."

Nàng vội vàng tìm một câu, che giấu: "Lang chủ thích tòa tháp này sao?"

"Ừm, huynh ấy chắc hẳn rất thích."

Gió dài thổi qua chân trời.

Chuông vàng reo liên hồi, gió cuốn trăm hoa, hương thơm cuộn thành sóng.

Trương Bình Tuyên giơ tay chỉ vào một chiếc chuông vàng ở góc dưới bình bảo, hỏi: "A Ngân, cô biết chữ không?"

"Nô... không biết."

"Chuông vàng dưới bảo bình, còn gọi là kim đạc. Chữ 'Đạc' đó chính là tên của huynh trưởng."

Khi Tịch Ngân nhớ lại lời dạy của Sầm Chiếu về nhạc lý, nàng nhớ Sầm Chiếu đã giải thích về 'Đạc'. Sầm Chiếu nói: "Đạc là một cái chuông lớn. Trong quân pháp, năm lính hợp thành một đội, và mười đội hợp thành hai đơn vị lớn hơn. Hai vị tư mã sẽ mang Đạc. Trong văn cổ Hoài Nam Tử cũng có đoạn: 'Ai báo cáo việc gì cho ta, hãy đánh Đạc.' Do đó, Đạc là một nhạc khí làm bằng kim loại. Âm thanh của nó trong trẻo và vang vọng, thể hiện sự chính trực. Vì lý do này, nó còn được dùng để công bố các sắc lệnh chính thức và tập hợp đội quân."

Đáng tiếc sau này Tịch Ngân không học được cách dùng đạc, một là nàng khí lực quá nhỏ, không thể nắm bắt được ý nghĩa hùng vĩ và tinh diệu của nó, hai là thế nhân mê đắm tơ trúc đàn tranh, không muốn nghe những âm thanh chấn động như đến từ trời xa. Vì vậy, nàng chỉ thử qua rồi bỏ xuống.

"Tên này là ai đặt cho lang chủ?"

Trương Bình Tuyên nghe câu hỏi này, không khỏi khóe mắt lại đỏ hoe.

"Là huynh ấy tự mình đặt."

Nàng vừa nói vừa mím môi, "Ta nhớ, huynh ấy bị cha đánh hai lần tàn nhẫn nhất. Lần đầu tiên, là lúc a nương đưa huynh ấy về nhà, cha muốn huynh ấy quỳ lạy tổ tiên, huynh ấy không quỳ, lần đó, suýt nữa bị ông ấy đánh gãy chân. Kết quả huynh trưởng vẫn không chịu khuất phục, cha liền nhốt huynh ấy trong từ đường nhịn đói ba ngày, ta và đại tỷ không đành lòng, lén lút mang thức ăn cho huynh ấy, cha phát hiện ra liền đưa chúng ta ra ngoài, đại tỷ bị phu nhân quở trách, ta cũng bị a nương ta mắng một trận. Còn lần thứ hai, chính là đổi tên. Năm đó huynh ấy mười sáu tuổi, tự ý sửa gia phả, đổi tên mình là 'Đạc', cha biết được, lại đánh huynh ấy da thịt nứt toác, may mắn hôm đó Trần Hiếu cùng cha là Trần Vọng đến phủ thăm, mới cứu được mạng huynh ấy. A Ngân, tên là huynh trưởng tự đặt, nhưng cô nhất định không ngờ được, biểu tự của huynh ấy là ai đặt cho."

Tịch Ngân cúi đầu đọc một tiếng: "Thoái Hàn... hình như Triệu công tử thích gọi lang chủ như vậy."

"Ngươi có biết ý nghĩa của hai chữ này không?"

Tịch Ngân lắc đầu, "Nô vẫn không biết, hai chữ này là chữ gì."

"'Thoái' có nghĩa là 'trừ bỏ', 'Hàn' có nghĩa là 'lạnh lẽo'."

Trương Bình Tuyên thấy Tịch Ngân có vẻ nghi ngờ, giải thích thêm: "Đạc thuộc kim, bản chất lạnh, tính chất cứng rắn, nên hai chữ 'Thoái Hàn' thực ra là để khuyên răn. Biểu tự này là Trần Hiếu tặng cho huynh ấy."

Tịch Ngân sững sờ, mở miệng hỏi: "Nô nghe huynh trưởng nói, biểu tự phần lớn do trưởng bối ban tặng, nếu đồng niên có thể tặng nhau, thì là bằng hữu thân thiết, lang chủ và Trần Hiếu cũng từng là bằng hữu sao?"

Trương Bình Tuyên không phủ nhận cũng không khẳng định.

"Cái này ta không biết. Con cháu các thế gia danh môn ở Lạc Dương, luôn bị người khác xếp hạng đánh giá. Trần Hiếu..."

Nàng nói đến đây, trong mắt hiện lên một ánh sáng đầy dịu dàng.

"Trần Hiếu, hắn không giống Triệu Khiêm, hắn thanh khiết như tuyết trên núi cao, là bậc cao sĩ mà ngay cả huynh trưởng ta cả đời cũng không thể sánh bằng. Cho nên, bọn họ vĩnh viễn không thể làm bằng hữu được."

Tịch Ngân một lần nữa nhìn về phía tháp.

Đó là kiến trúc cao nhất trong thành Lạc Dương, cô độc tĩnh lặng, đứng vững mười năm không đổ, trên đó có dấu vết của mưa gió bão táp qua bao năm, nhưng lại được chiều cao của nó che lấp khéo léo. Trên đó là kim đạc, người không thể đánh được, chỉ có gió lớn mới có sức mạnh ấy, có thể cùng nó cộng hưởng.

Nàng nhất thời cảm thấy gió từ trên tháp thổi xuống lạnh đến thấu xương.

Ngay cả vào tháng ba dương xuân, vẫn mang theo một luồng khí lạnh lẽo chết chóc.

"A Ngân."

"Vâng."

"Huynh trưởng là người từng trải qua đại bi, cũng là người không có duyên lành với thế gian. Người trên đời này, ngay cả ta, cũng không công nhận huynh ấy. Nhưng huynh ấy dù sao cũng là huynh trưởng của ta, a nương đã bỏ rơi huynh ấy lúc nhỏ, ta không dám hỏi huynh ấy, mấy năm đó đã sống sót như thế nào ở bãi tha ma, cũng không dám hỏi rốt cuộc bà ấy có nỗi khổ tâm gì, ta chỉ biết, từ khi huynh trưởng về nhà, huynh ấy không chịu nhận một chút ấm áp nào từ người khác, cô đã sống ở Thanh Đàm Cư đúng không?"

"Vâng."

"Ngươi thấy chỗ đó thế nào? Không cho nô tỳ quét dọn, cũng không cho Giang Bá và những người khác chăm sóc. Ngoài tượng Quan Âm bằng ngọc trắng mà a nương cho huynh ấy, ngay cả một vật trang trí cũng không có. Mười năm như một, như một cái hang tuyết..."

"Nô hiểu, lang chủ đang làm một số việc đại nghịch..."

Nàng cảm thấy từ sắp nói ra hình như quá nặng nề, nhưng nhất thời lại không tìm được từ nào thích hợp để thay thế, đành im lặng.

Trương Bình Tuyên thở dài: "Xem đi, ngay cả một nha đầu như ngươi, cũng sẽ nhìn huynh ấy như vậy."

Tịch Ngân không phản bác, lặng lẽ cúi mắt xuống.

Trương Bình Tuyên nắm lấy cổ tay nàng.

"A Ngân, huynh ấy chịu để cô ở bên cạnh, vậy cô hãy thay chúng ta ở bên huynh ấy đi."

Tịch Ngân nhìn bàn tay Trương Bình Tuyên đang nắm chặt cổ tay mình, mím môi.

"Lang chủ đã cứu mạng nô, cho nô được sống. Nhưng nô vẫn muốn trở về Thanh Lư, muốn tìm huynh trưởng, cùng huynh trưởng sống một cuộc sống yên ổn."

Nàng nói xong dụi dụi mắt: "Nô không hiểu gì cả, nô... thật sự quá sợ ngài ấy."

"A Ngân, nỗi sợ hãi đều có nguyên do. Cha sợ huynh ấy thành loạn thần tặc tử, a nương lại sợ tổn hại tới đạo trời, ta thì sợ huynh ấy cuối cùng lại vạn kiếp bất phục, vậy còn cô, cô sợ huynh ấy vì cái gì?"

—————————————

Vài lời của editor:

Vạn kiếp bất phục: mãi mãi không thể cứu vãn, không thể trở lại như ban đầu, rơi vào cảnh khốn cùng không bao giờ thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store