Edit On Ky Huyen Di Dien
Đêm đã khuya.Nhưng với siêu đô thị xếp hạng trước top mười toàn tinh hệ —— Thành phố Ửu Kim thì ngày và đêm không quá khác nhau. Ban ngày thành phố này náo nhiệt, ban đêm cũng tưng bừng chẳng kém cạnh.Cảnh rượu tiệc phòng hoa cũng tương tự như trong quá khứ, nhưng thời nay còn nhiều trò hơn nữa. Bất kể là quán rượu ở chợ đêm dưới mặt đất hay là cơ sở giải trí cỡ lớn ở đảo nhân tạo trên bầu trời, người trên đường còn đông hơn ban ngày!Vô số đàn ông phụ nữ đã kết thúc một ngày làm việc ra ngoài tìm vui, đèn neon đủ mọi màu sắc chiếu lên mặt họ, màn đêm của cả thành phố này đều nằm trọn trong con ngươi của bọn họ.Đó chỉ là một phần nhìn thấy được thôi.Còn có những cảnh đêm mà người bình thường không tài nào thấy được ——"Ớ?!" Chắc do uống hơi nhiều, chân đã loạng choạng, cô gái đang muốn túm lấy người bạn đi trước bỗng ngơ người, ngần ngừ nhìn xuống dưới chân."Sao thế?" Thấy cô dừng lại, người bạn đằng trước cũng dừng bước, quay lại nhìn cô.Cô gái nhìn chằm chằm chân mình, tầm mắt hơi mơ hồ, muốn nhìn thì phải gắng sức hơn một chút."Tớ... Hình như vừa nãy có thứ gì đó mềm mềm xù xù sượt qua chân tớ.""Ảo giác! Chắc chắn là ảo giác! Bây giờ bọn mình đang ở trên đảo bay cao nhất thành phố Ửu Kim đấy, cái gì bông xù cũng tuyệt đối không chạy lên đây được đâu.""Ờ... Cũng đúng.""Cậu uống nhiều quá đấy ~"Vừa nói, người bạn phía trước vừa quay lại vài bước đỡ cô nàng lên. Cả hai cười toe, tiếp tục đến chỗ ăn chơi kế tiếp.Trên đây, là "ảo giác" mà cực ít người hơi nhạy cảm với thế giới này mới có thể cảm nhận được.Phần lớn người thì không cảm nhận được gì, trong tình huống mà họ không hề hay biết, ở nơi tối tăm mà đèn neon không thể tìm đến, trong cái bóng của họ, vô số sinh vật hắc ám lớn lối nhảy vọt qua bên chân họ, qua vai, thậm chí là qua đầu họ.Ban đầu chúng chạy từ mái nhà tòa chung cư cao nhất thành phố xuống, cả đàn cả lũ chạy băng băng, nối đuôi chia ra ở mỗi con đường cao thấp của thành phố này.Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ thỉnh thoảng khi chúng cần dừng lại phân biệt phương hướng ta mới có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng chúng.Chúng đều có một bộ lông xù mềm mềm đen mượt, đều có hai mắt to vàng óng, thân hình linh động, vừa mềm dẻo vừa linh hoạt, nhìn qua chỉ là mèo đen bình thường.Nhưng quan sát nhiều hơn một chút sẽ lập tức phát hiện chúng không hề bình thường.Đầu tiên, không có một nơi nào có thể có bầy mèo đen quy mô lớn đến vậy, lại còn là một bầy mèo đen hoạt động tập thể.Tiếp đó, bị gió thổi hay hoạt động phạm vi lớn như nhảy lên nhảy xuống đều như nhau, lớp lông đen mềm mượt trên thân bọn nó vẫn không nhúc nhích.Nhìn cẩn thận thì, hai chòm râu đối xứng trái phải kia cũng chưa phất phơ lần nào.Mà động tác của chúng cũng lớn hơn mèo thường rất nhiều. Để nhanh chóng đạt tới độ cao kế tiếp, thậm chí chúng còn trực tiếp thả mình từ đảo bay cao hơn trăm mét xuống. Trước không nói tới đấy là độ cao động vật họ mèo bình thường khó có thể chịu được, mà nói tới trong quá trình nhảy xuống, dáng lông mềm ban đầu như bị kéo dài ra, như thể tan chảy vào màn đêm, như thể biến thành sương đen, đôi mắt vàng óng cũng như biến thành hai vệt sao băng thật dài. Trong giây phút đó, trông chúng không giống mèo một tẹo nào, mà như một loài sinh vật kỳ dị không biết tên nào đó.Sau đó, khi chúng tiếp đất, cảnh tượng vừa xảy ra lại chỉ như là ảo ảnh, chúng lại biến thành mèo đen bình thường.Vô số mèo đen không tiếng động đáp xuống mọi ngóc ngách của thành phố. Chúng bước chân mèo, cảnh giác lang thang từng góc đường, mắt mèo vàng óng tròn xoe, tất cả mọi thứ trong mắt chúng đều phản chiếu chân thực về trong mắt của chủ nhân vừa lùa chúng đi.Lúc này Thâm Bạch vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhưng tất cả mọi thứ, bất kể là trong căn phòng này, tầng cao nhất của tòa nhà này hay toàn bộ khu Ửu Kim, thậm chí phạm vi rộng lớn hơn, cảnh tượng đang diễn ra trong các xó xỉnh khác của thành phố này, chỉ cần là nơi có mèo đen lẻn được vào, cậu đều có thể thấy.Tất cả đều nằm trong đầu cậu.Dường như đầu cậu đã biến thành một phòng theo dõi khổng lồ, trong phòng có vô số màn hình, chi chít rì rịt, trông y như tổ ong, mà hình ảnh trên từng màn hình đều không giống nhau.Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này chắc đều sẽ ngất luôn nhỉ? Lại càng không nói đến xem tất cả màn hình một lượt.Nhưng từ đầu đến cuối nét mặt Thâm Bạch lại chẳng thay đổi chút nào, như thể đồng thời giám sát và khống chế ngần ấy màn hình chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể với cậu, cậu đang xử lý gọn gàng từng màn hình một.Nếu bộ não của con người là một cái máy, vậy thì không thể nghi ngờ, tốc độ tính toán của cái máy Thâm Bạch này đã đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ!Hơn nữa, cậu còn đang lùa đám mèo rời khỏi nơi không có manh mối, đến những chỗ xa hơn tìm manh mối mới —— Hình ảnh trong đầu cậu vẫn đang không ngừng biến đổi.Cho đến khi ——Khóe miệng cậu chợt nhếch lên, sau đó bất thình lình mở mắt."Tìm thấy rồi."Lật cá chép một cái*, cậu muốn nhảy thẳng lên từ trên giường, nhưng có vẻ cậu đã đánh giá cao thể lực và độ dẻo của mình, lật được một nửa lại rầm một cái nằm vật về."Ai ui ai ui ~" Thiếu niên bật cười sờ bụng: "Đúng là, lực eo vẫn không bằng A Uyên...""Thôi thôi ~ Từ từ đi ~" Cậu vừa tự an ủi vừa lăn lông lốc, lăn đến mép giường rồi ngồi dậy xuống giường.Tiện tay cầm một cái hoodie liền mũ mặc vào, trong đêm tối, đôi mắt đen láy sáng lên của thiếu niên hớp hồn đến lạ.Ngâm nga điệu hát, cậu cầm điện thoại rồi ra ngoài.***Thâm Bạch đi trên phố, như bất kỳ cậu trai nào cùng tầm tuổi trong thành phố, cậu không khoác balo, tay nhét túi, mũ áo che kín đầu, mà ở trong mũ, một cái tai nghe chụp trông rất hầm hố còn che thật kín hai tai cậu.Dù là ở thành phố lớn, dù là nam thanh niên, nhưng đã muộn vậy rồi, trên đường phố yên tĩnh như thế, Thâm Bạch đơn độc bước đi vẫn hơi làm người khác chú ý.Đương nhiên, đó chỉ là bề ngoài.Song nếu có thể nhìn thấy "chân tướng", Thâm Bạch sẽ càng làm người khác chú ý.Vô số mèo đen tựa như sương khói quấn lấy cậu tiến về phía trước, thỉnh thoảng lộ ra nửa cái đuôi hoặc cái tai nhỏ nhòn nhọn dạng nửa sương mù, đằng trước có một con mèo đen đang dẫn đường. Thâm Bạch đi cũng không tính nhanh, mèo con bèn vừa đi vừa dừng, đi được một chốc lại quay đầu nhìn Thâm Bạch.Đây là một khu dân cư nào đó ở Tây Vọng Kim, tương tự nơi ở bây giờ của hội Lâm Uyên ở Đông Vọng Kim, cũng là một khu xóm lâu đời.Nhưng lại không giống chỗ ở của bọn Lâm Uyên lắm, vì nhà bên này đều là nhà riêng, là kiểu biệt thự mini cao hai ba tầng, có sân, có vườn hoa và bể bơi.Dọc đường Thâm Bạch còn có thể nghe thấy tiếng nước. Gần đây có một con sông, nhìn qua bản đồ là biết, con sông này và con sông bên Đông Vọng Kim thông nhau. Đúng rồi, là con sông ngoài ban công phòng Lâm Uyên ấy.Không như người khác thường ngó ngang ngó dọc khi lần đầu đến nơi khác, Thâm Bạch chỉ nhìn thẳng về phía trước, nhưng địa hình trải dài hàng trăm dặm xung quanh đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.Nguyên nhân đương nhiên là đám mèo đen quanh cậu rồi ~Cứ đi như thế, cho tới khi đến trước một ngôi biệt thự ba tầng, mèo đen dẫn đường cuối cùng cũng dừng lại."Meo ~" Mèo con kêu khẽ một tiếng, lập tức ngoảnh đầu nhìn Thâm Bạch."Được, vất vả mày rồi, về nhà cho mày ăn cá khô nhỏ." Nhẹ giọng nói, Thâm Bạch đứng lại trước cửa ngôi nhà, sau đó ——Một con mèo đen nho nhỏ nhấn chuông cửa.***"Muộn thế này rồi, rốt cuộc là ai đang bấm chuông thế?" Ở tầng hai, gã béo đang ngủ trong phòng bị tiếng chuông ồn ào đánh thức đầu tiên.Không khác những người đêm hôm khuya khoắt đang ngủ say lười đi mở cửa, hắn cũng rất không muốn dậy mở.Nhưng mà, hắn khác với những người không muốn rời giường mở cửa, hắn có cách đặc biệt khỏi phải mở cửa."Tách Tách, đi xem ai ngoài cửa." Lẩm bẩm, hắn gọi thú dị hóa của mình ra.Vì thế, trong lúc hắn ngủ tiếp, thú dị hóa "Tách Tách" thành thật nghe chủ nhân sai đi mở cửa.Vừa giống một con nòng nọc biến dị khổng lồ, vừa giống một con quái vật phòng thí nghiệm chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, thân thể Tách Tách lơ lửng trong không trung, giương cái miệng quá khổ, đầu lưỡi thay thế cho đôi mắt không tồn tại, kèm theo tiếng nước dãi nhỏ tí tách suốt dọc đường, nó từ từ bay đến trước cửa.Lưỡi trong cái miệng khổng lồ thè ra dài hơn, phần lưỡi mang theo dịch nhầy nặng trĩu đập "đùng ~" "đùng ~" "đùng ~" lên cánh cửa. Cuối cùng, cái lưỡi to dày kia đã tìm được vị trí tay nắm, "răng rắc" một tiếng, cửa mở.Khung cảnh này, nếu nằm trong mắt người bình thường thì chắc quái lạ y như phim kinh dị nhỉ?Trong bóng đêm, trong cửa chợt truyền đến tiếng đập đùng đùng, tiếng rơi tí tách của chất nhầy, sau đó, cửa được mở ra từ bên trong, bên trong lại không một bóng người?Nhưng giây phút này, người đang đối diện với thú dị hóa "Tách Tách" quái dị lại là Thâm Bạch.Không phải Thâm Bạch ấn chuông, mà là mèo con của Thâm Bạch.Dù không nhìn thấy, nhưng bản năng của Tách Tách cảm thấy trước mặt cũng có "thứ" giống nó. Nó há to mồm ra, nuốt chửng mèo con vừa bấm chuông.Đây chỉ là bản năng mà thôi, là thú dị hóa tiến hóa không hoàn toàn, Tách Tách cũng không có bao nhiêu trí thông minh. Bấy lâu nay, việc nhiều nhất nó làm cũng là nghe theo lệnh của chủ nhân, xơi tái thứ gì đó, sau đó có vài thứ cần nhổ ra, vài thứ thì không.Thậm chí còn chẳng nhai, Tách Tách đã nuốt mèo đen vào bụng.Tách Tách đã định đi rồi, nhưng mà ——"Kính coong", "kính coong"...Tiếng chuông lại vang lên.Xoay người trong không trung, Tách Tách lại há to cái miệng khổng lồ về hướng cửa, nó lại muốn nuốt chửng kẻ quấy rầy đáng ghét như lần trước, nhưng lần này —— Trong bóng tối, khóe môi thiếu niên đứng trên bậc thềm nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, duỗi một ngón tay, cậu không nói lời nào, nhưng dưới chân cậu, đám mèo đen chiếm hết tất cả bậc thềm lại bỗng đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Tách Tách sau cửa...Nói chính xác hơn, là nhìn cái miệng khổng lồ đã mở ra đến cực hạn của Tách Tách.Một giây sau, vô số con mèo đen kia lập tức thả người nhảy lên, nhảy hết vào cái miệng khổng lồ của Tách Tách —— Sau đó, dường như trong bóng tối vang lên một tiếng "oành", cùng với tiếng gầm rú mà người thường không thể nào nghe được, cơ thể Tách Tách nổ tan thành từng mảnh, rơi lả tả, rồi nhanh chóng hóa thành sương đen."Chi viện! Yêu cầu chi viện! Có vật thể không xác định xâm nhập! Tách Tách bị trọng thương!" Gần như cùng một lúc, gã đàn ông vốn đang ngủ ngon trên giường đột ngột tỉnh lại. Lấy điện thoại liên lạc chuyên dụng từ dưới gối ra, hắn lập tức bấm số liên lạc khẩn cấp!Song khi gọi cú điện thoại này thì đã quá muộn, trong cơn kinh hoảng, hắn cảm nhận được sương mù màu đen từ bên ngoài đè lên cuồn cuộn như dời núi lấp biển!Cùng lúc đó, nét cười trên khóe môi Thâm Bạch lại rõ hơn một chút, cuối cùng cậu xòe tay ra, cầm tay nắm cửa.Tiếp đó, ngay khi cậu nhấc chân lên, chuẩn bị bước vào ngôi nhà này, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói cậu rất quen."Thâm Bạch, cậu làm gì ở đây thế?"Nụ cười trên khóe miệng lập tức biến thành kinh ngạc, Thâm Bạch bất ngờ quay đầu lại, mặt đối mặt với Lâm Uyên đang đứng dưới bậc thềm.Tác giả có lời muốn nói:Thâm Bạch: (*゜ロ゜)ノLâm Uyên: =-=——————(*) Lật cá chép bản người que - by Sổ:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store