Edit On Ky Huyen Di Dien
Như bất kỳ tộc đi làm nào ngồi tàu điện ngầm giờ cao điểm về nhà, trông Phùng Mông và Diệp Khai đều có vẻ hơi "bẹp bẹp".Phùng Mông thì thôi, trước nay Phùng Mông trong ấn tượng của Lâm Uyên đều thế này ← Trên thực tế, ngược lại Phùng Mông bận tây trang sáng nay làm Lâm Uyên hơi bất ngờ; chủ yếu là Diệp Khai, bộ dạng Diệp Khai mặt mũi tinh anh không hình tượng xụi lơ trên sô pha làm Lâm Uyên ngây người, sau đó anh rót ngay cho hắn ly nước."Cảm ơn, nhưng có bia lạnh không?" Uống một hơi cạn sạch, Diệp Khai lập tức nhìn Lâm Uyên.Lâm Uyên: ...Vì vậy Lâm Uyên lại ân cần cầm một lon bia lạnh từ tủ ra cho hắn.Từ bé đến lớn, từ lúc đi học đến khi đi làm vẫn luôn ở nhà mình, Lâm Uyên rất thiếu kinh nghiệm chung đụng với bạn bè cùng trang lứa, bây giờ lại đột nhiên sống cùng ba người bạn cùng lứa tính nết khác biệt, anh cảm thấy... hơi mới lạ.Nhưng lại không ghét.Thậm chí có thể nói là hơi vui vẻ.Khi không ai bắt mình nấu ăn, đương nhiên Lâm Uyên sẽ không chủ động ôm việc vào người, chỉ vì bà ngoại không biết nấu nên anh mới bị bắt học kỹ năng sống này thôi, với cả anh cũng không có sở thích vội vàng nơi nơi nấu cơm.Theo đề nghị của Diệp Khai, tối nay họ ăn xiên nướng ở phố ăn vặt bên ngoài.Ăn xong xiên nướng là đến thời gian nhảy quảng trường làm Lâm Uyên không nói nên lời, cơ mà anh vẫn đi."Sảng khoái!" Duỗi cái lưng mỏi, Diệp Khai thở dài nhẹ nhõm."Đúng là thoải mái ~" Phùng Mông cũng có vẻ vô cùng sảng khoái.Giống như ngày hôm qua, bốn thanh niên tuổi không quá chênh lệch cùng đi trên con đường nhỏ yên tĩnh vào ban đêm. Thành phố Ửu Kim là một thành phố thích hợp để an cư, nhiệt độ ban ngày vô cùng dễ chịu, đêm đến hơi lạnh, nhưng bốn người đều là đàn ông trưởng thành rồi, lại đều múa may ra mồ hôi đẫm người, chút khí lạnh thế này cũng không tính là gì với họ.Lâm Uyên vốn còn đang lẳng lặng tìm bóng dáng mèo hoang ở ven đường cuối cùng bị tiếng rống của hai người gọi hoàn hồn."Sao thế? Lúc về trông mấy cậu rất mệt, thế nào mà vận động xong ngược lại có vẻ tốt hơn nhiều?" Lâm Uyên hỏi cả hai."Không phải nhọc người, là nhọc lòng." Phùng Mông và Diệp Khai trăm miệng một lời.Lại đến cửa hàng tiện lợi hôm qua mua bia, bốn người xách bia về nơi ở. Như hôm qua, họ lại lên tầng hai của Diệp Khai.Không thuộc tộc chơi bời, ba thanh niên này là người thích sinh hoạt tập thể, chẳng những cùng ăn, cùng ra ngoài tập thể dục ← Ờm, được rồi, tạm gọi múa quảng trường là tập thể dục đi, về nhà rồi vẫn chưa rã đám, họ còn cùng xem TV chuyện trò tận đến lúc nghỉ ngơi.Xét từ một trình độ nào đó, nếp sống ba vị bạn cùng phòng này của mình đúng là rất không tồi.↑Trước kia chịu ảnh hưởng của Từ Nhiên, Lâm Uyên đã từng cho rằng cuộc sống về đêm của thanh niên ở thành phố lớn rất phong phú, ra ngoài chơi hoặc là ngộp trong nhà chơi game, Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngày nào cũng lẻ loi không thấy mặt bạn cùng phòng rồi."Cậu nói xem thời đại này là gì đây ~" Người mở miệng tố khổ đầu tiên là Phùng Mông: "Bài thi môn bắt buộc bị mất trộm thì còn tưởng được nguyên nhân, thế quái nào mà bài tập sinh viên môn tự chọn này của bọn tớ lại bị trộm chứ!"Phùng Mông là giáo viên môn mỹ thuật của Học viện Tổng hợp Ửu Kim, dạy học sinh không học ngành mỹ thuật."Cậu chắc chắn là trộm mà không phải bị cậu làm mất à?" Diệp Khai đã uống hết một lon bia, vừa bật lon thứ hai vừa hỏi."Sao cậu cũng nói thế hả!" Phùng Mông lập tức gào thét: "Dù không tin tớ đến mấy thì ít nhất cũng phải tin vào thiết bị an ninh của học viện chứ? Bình thường tớ luôn đối xử rất nghiêm túc với tác phẩm của học sinh, dù tranh của mấy đứa nó còn không bằng học sinh tiểu học có xíu tư chất cơ..."Câu này hắn còn cố tình hạ giọng.Rất nhanh, giọng hắn lại nâng lên ngay, Phùng Mông nói tiếp: "Đương nhiên, vẫn có những học sinh rất tài năng.""Cậu lạc đề." Một tay uống bia, Diệp Khai dùng một tay khác chọt chọt đầu hắn."Được rồi, lớp của tớ chỉ là để đám học sinh tài cao của học viện Ửu Kim có thể nung đúc tình cảm tốt hơn thôi. Không quan tâm đến thiên phú, không tính kết quả kiểm tra, nhưng tớ cũng không để bụng những điều đó, vẫn nghiêm túc với bài tập của mấy đứa, tớ để túi của mình ở ngoài mà lần nào cũng để tranh của chúng nó trong két sắt dưới bàn. Xong rồi ——""Xong rồi?""Xong rồi túi của tớ chẳng làm sao mà tranh của học sinh lại không còn một bức nào! Không một bức nào!" Phùng Mông gào xong, nốc một ngụm bia."Ầy... Chuyện này đúng là lạ thật..." Nghiêng đầu, Diệp Khai nói."Rất không may, Trưởng ban An ninh cũng hỏi câu y như cậu..." Cúi đầu, Phùng Mông ủ rũ nói: "Hắn cũng cho rằng tớ làm mất... may mà hành lang ngoài văn phòng có máy theo dõi, trước khi mất trộm tớ không hề xuất hiện trong theo dõi, lại nói là bài tập môn mỹ thuật chẳng có gì hay mà trộm, lúc đó mới cho tớ tan làm đúng giờ...""Nhưng mà ngày kia tớ lại có tiết, vài học sinh sẽ tìm tớ xin lại bài tập, đến lúc đấy tớ biết giải thích thế nào ~" Một hơi uống hết bia trong tay, Phùng Mông phiền muộn cào tóc loạn cả lên.Càng giống Teddy —— Lâm Uyên nghĩ.Vừa nghĩ, anh vừa nhấp một ngụm bia.Một ngụm nhỏ mà thôi, từ trước đến nay anh luôn rất tự kiềm chế."Cậu thì sao? Hôm nay gặp chuyện gì phiền lòng rồi? Công việc mỗi ngày là nói chuyện với người ta, khi không ai đến thì ngồi trong văn phòng uống trà, cuộc sống của cậu đúng là đẹp thật!" Có lẽ là phiền thật sự, Phùng Mông có tửu lượng không tốt lại bật lon bia thứ hai, uống một hớp bia vừa mở, hắn nhìn Diệp Khai."Này! Không ngờ hiểu công việc của bọn tôi theo cách đấy!" Một tay đẩy đẩy kính lên, ánh mắt Diệp Khai nhìn Phùng Mông có chút nguy hiểm: "Công việc của cậu xảy ra chút sai lầm thì không sao, nhiều nhất chỉ phải phiền não nghĩ làm sao giải thích với học sinh thôi, lừa bọn họ vẽ lại lần nữa không được chắc?""Công việc của tôi là đại sự liên quan đến chuyện tâm lý khoẻ mạnh của thanh thiếu niên đấy, hơi sơ xuất thì sẽ có người lầm đường lạc lối, đi vào vực thẳm hiểm nguy!""Cậu cũng không biết tôi làm công việc này tới nay đã cứu được bao nhiêu người trẻ tuổi suýt nhảy lầu đâu, tỷ lệ tự sát của sinh viên học viện Ửu Kim mấy năm nay giảm đáng kể, tôi cũng rất có một phần công được không?" Diệp Khai vừa nói vừa nâng chiếc cằm nhọn nhọn lên, híp mắt nhìn Phùng Mông.Nhưng chẳng bao lâu hắn lại giơ tay lấy kính trên mũi xuống, hai hàng lông mày nhíu lại, khẽ giọng nói: "Nhưng nếu thật sự không thể làm chút gì đó, không khéo tôi lại cống hiến cho tỷ lệ tự sát tăng cao ở học viện Ửu Kim mất...""?" Ba đôi mắt đồng thời nhìn hắn."Hôm nay, người kia lại tới nữa." Uống một ngụm bia, Diệp Khai nói."Người kia?" Hiếm thấy, người mở miệng hỏi hắn lần này là Tông Hằng. Mà từ ánh mắt thấu hiểu của Tông Hằng và Phùng Mông, hẳn là trước đây họ đã từng nghe nói một ít tình huống về "Người kia" từ miệng Diệp Khai rồi."Như thường ngày, cậu ta mặc toàn đồ đen, da cậu ta rất trắng, được màu đen làm bật lên càng trắng.""Ánh mặt trời chiều nay rất xán lạn đúng không? Nhiệt độ cũng rất ấm áp. Nhưng khi cậu ta bước vào, tôi lại cảm thấy trong phòng không có một tia sáng nào, cả nhiệt độ trong phòng cũng lập tức giảm xuống.""Cậu ta cứ thế ngồi trên sô pha đối diện với tôi, như thường lệ, còn mỉm cười với tôi.""Trời mới biết tại sao có nhiều người cảm thấy nụ cười của cậu ta đẹp như thế! Mỗi lần thấy cậu ta cười cả người tôi đều run bần bật lên! Lúc trước còn có thể kìm lại, gần đây càng ngày càng không nén nổi!""Bây giờ hầu như tôi nhìn thấy cậu ta đều sẽ không nhịn được muốn run." Khi nói những câu này, Diệp Khai, người mà Lâm Uyên luôn cho rằng là một thanh niên tinh anh ung dung nho nhã, lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm hoàn toàn mất bình tĩnh.Sợ hãi, đó là loại sợ hãi sau khi bị kinh sợ trong một thời gian dài, nỗi sợ đã có phần chết lặng.Lâm Uyên ngồi thẳng lên."Sau đó thì sao?" Hiển nhiên, với biểu tình của Diệp Khai, Phùng Mông không nghĩ nhiều như vậy, chỉ coi đây như kể khổ giữa bạn bè với nhau, hắn tiếp tục hỏi: "Sau đó cậu ta lại tiếp tục bàn về chuyện nhân sinh? Bàn về quá trình hình thành thế giới?""Không, lần này cậu ta tới mà lại không bàn gì với tôi cả, chỉ nói cậu ta chợt cảm thấy cuộc sống không nhàm chán như vậy nữa." Diệp Khai không thoải mái nói, bia lạnh vốn làm hắn cảm thấy khoan khoái giờ lại làm hắn lạnh cả người, hắn đặt bia trong tay xuống: "Tổng cộng cậu ta cũng chẳng nói với tôi được mấy câu, chỉ ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ.""Cậu ta yên vị ở đó, lại làm tôi cảm thấy áp lực như bị núi đè ấy...""Hy vọng về sau cậu ta đừng tìm tôi tâm sự nữa, tôi đều cảm thấy mình sắp nhìn thấy ảo giác rồi, cứ thế mãi thì tôi rất lo một ngày nào đó tôi sẽ nhảy xuống từ mái nhà cao nhất học viện mất..." Cau mày, cuối cùng Diệp Khai cầm lon bia trước mặt lên tu hết trong một hơi.Hôm nay, Phùng Mông phá lệ uống hai lon bia không làm sao, trái lại Diệp Khai tửu lượng tốt nhất lại say mèm.Đặt Diệp Khai lên giường, lại thu dọn vỏ đồ ăn vặt và lon bia bên ngoài xong, Tông Hằng xuống tầng, Phùng Mông và Lâm Uyên cùng lên tầng."Ừm, A Uyên, ngày mai có thể đi làm với tớ không?" Phùng Mông bỗng nói với Lâm Uyên."?""Bên học viện không biết sẽ nói thế nào, dù chắc là sẽ không có việc gì đến tớ nữa, nhưng mà, tớ vẫn muốn cậu giúp tớ xem xem, xem văn phòng có manh mối gì đó không. Không phải bây giờ cậu là cảnh sát à?" Phùng Mông mong chờ nhìn Lâm Uyên."Chỉ là nhân viên trị an ở thị trấn nhỏ mà thôi." Lâm Uyên lắc đầu, nhưng trông Phùng Mông có vẻ hơi nản lòng, anh nói tiếp: "Nhưng đi làm với cậu thì được, cũng có thể giúp cậu xem thử.""Thật hả? Tuyệt quá!" Phùng Mông lập tức vui sướng ngẩng đầu lên, rồi lại cụp mắt xuống, nhìn về một hướng khác dưới tầng, trên mặt hắn lại có chút lo lắng: "Nhưng hôm nay Diệp Tử thật sự rất khó chịu, ngày mai sau khi A Uyên rời chỗ tớ thì có thể qua ngồi với cậu ấy, văn phòng bên đấy có mỗi mình cậu ấy thôi. Nghe thì rất tốt, nhưng ngày nào cậu ấy cũng một thân một mình ở đấy, người nói chuyện mỗi ngày cũng đều là học sinh có chút vấn đề về tâm lý, tớ hơi lo cậu ấy bị trầm cảm thật mất..."Lâm Uyên lại khẽ gật đầu.Phùng Mông vô cùng sung sướng phất tay xuống lầu, còn Lâm Uyên thì ra ban công, nhìn thoáng qua hành lang yên tĩnh dưới nhà, trong bóng tối, dường như không có gì cả...Lúc này anh mới quay người về phòng rửa mặt.Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dưới gối lại truyền đến một tiếng "meo" quen thuộc ——"Điệu quảng trường bây giờ các anh đang múa, là bài 《 Lưu lạc chân trời 》rất là nổi tiếng đó hả? ╰(*°▽°*)╯"Rõ ràng, Thâm Bạch đã lén tìm hiểu về múa quảng trường rồi."Không phải, là《 Trao anh trái tim bé nhỏ của em 》." Lâm Uyên chầm chậm gõ."⊙▽⊙!!!""Ừm, hôm nào anh đưa em đi tham quan một chút được không? Thầy chăm sóc sức khỏe đề nghị em vận động nhiều hơn, em có thể đi Đông Vọng Kim tìm anh!""Không cần, ngày mai tôi sẽ đến Học viện Tổng hợp Ửu Kim, cậu là học sinh ở đó nhỉ." Lâm Uyên dùng câu khẳng định."Đúng đúng đúng! Thế! Mai mình gặp lại?! ╰(*°▽°*)╯""Ừ."Gõ xong tin trả lời chỉ có một chữ, ném điện thoại lên đầu giường, Lâm Uyên chìm vào mộng đẹp.Tác giả có lời muốn nói:Phóng viên (giơ micro): Cho hỏi, bạn Thâm Bạch, thời điểm khiến bạn cảm thấy "Có thể thi đậu Học viện Tổng hợp Ửu Kim thật sự quá tốt" là khi nào?Thâm Bạch: Đương nhiên là khi A Uyên nói với tôi rằng ảnh muốn tham quan Học viện Tổng hợp Ửu Kim rồi tiện thể gặp tôi đó!???——————S: Fanboy Thâm Bạch giữ chặt cái ghế trưởng fanclub của A Uyên rồi, không ai giành được đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store