ZingTruyen.Store

Edit On Ky Huyen Di Dien

Ánh mặt trời ở đây xán lạn y như trong tưởng tượng của Lâm Uyên hôm qua, anh được nắng sớm đánh thức.

Được rồi, còn phải thêm cả đồng hồ sinh học cứng đầu của anh nữa, sáu rưỡi anh đã tỉnh rồi.

Ra ban công ưỡn lưng một cái, làm động tác kéo duỗi đơn giản, anh thoáng cảm nhận độ ấm bên ngoài một lát, vệ sinh cơ bản xong anh lại ra ngoài như thường lệ.

Khi ở thị trấn Sơn Hải anh đã có thói quen chạy bộ buổi sáng rồi, không nhất định phải chọn cùng một tuyến đường, hầu như mỗi ngày anh đều đi một con đường khác, vừa là chạy bộ vừa là tuần tra, đây cũng là một trong những thói quen cứng đầu trong người anh. Nhưng đến thành phố Ửu Kim, anh chưa quen hẳn đường xung quanh, nên khả năng là tạm thời không chạy buổi sáng được rồi, Lâm Uyên quyết định đi dạo.

Điều tra địa hình một chút, tìm hiểu về phân bố dân cư ở phụ cận một chút, sau đó tiện thể ăn sáng.

Nhất định phải ăn sáng, còn phải ăn ngon ← Là một thói quen khác của Lâm Uyên.

Đi dọc theo con đường nhỏ trước nhà, Lâm Uyên lượn quanh một vòng lớn. Thời gian trôi qua, thành phố cũng dần dần thức dậy.

Thành phố lớn đúng là vô cùng kì diệu —— Khi trở về, trong lòng Lâm Uyên đã có thêm một tầng hiểu biết về thành phố Ửu Kim.

Lúc này anh đang đứng ở một giao lộ, một bên giao lộ dẫn đến khu chung cư cổ kính anh ở, bên còn lại dẫn đến các tòa chung cư cao tầng tạo thành khu mới; một bên là các ngôi nhà không quá bốn tầng, bên còn lại là các tòa siêu cao tầng chọc thủng trời trong không trung.

Cảm giác này... rất kì diệu.

Dù sao ngay từ đầu khi đến thành phố Ửu Kim anh đã ở nhà Thâm Bạch, ở đó toàn là nhà cao tầng, ấn tượng đầu tiên của Lâm Uyên với thành phố Ửu Kim cũng là như vậy, mà bây giờ nhìn thấy khung cảnh trước mắt...

Anh cảm thấy hơi kỳ diệu.

Bảy rưỡi, anh về nhà đúng giờ.

Tầng một rất im ắng, hiển nhiên chủ nhân tầng trệt còn chưa rời giường, Lâm Uyên cũng không gọi đối phương mà đặt một phần bữa sáng trên quầy bar ở tầng một.

Anh tiếp tục lên tầng, lại vừa lúc đụng phải Diệp Khai đã đánh răng rửa mặt xong, nai nịt gọn gàng chờ đi làm.

Tây trang giày da, tóc được chải chuốt cẩn thận, bây giờ Diệp Khai nhìn càng giống "tinh anh" rồi.

Không có vẻ gì như say rượu, nhìn thấy Lâm Uyên, hắn mỉm cười chào anh:

"Chào buổi sáng, đây là cậu... ra ngoài à? "

"Chào buổi sáng." Lâm Uyên gật đầu rồi lập tức đưa một túi đồ ăn sáng cho Diệp Khai: "Tôi ra ngoài ăn sáng, cũng mang một phần về cho các cậu."

Nụ cười tiếp đó của Diệp Khai trông thật hơn rất nhiều, nhận lấy túi bữa sáng. Khi nhìn thấy đồ ăn trong túi, đôi mắt đan phượng* sau cặp kính gọng vàng mở to, hắn vui vẻ nói: "Uầy! Đây không phải sữa đậu nành và bánh phô mai của quán ăn sáng vô cùng nổi tiếng kia à? Không những mỗi ngày đều có siêu nhiều người xếp hàng lại còn số lượng có hạn. Quán đó nổi tiếng lắm, còn lên nhật báo Ửu Kim rồi cơ! Mỗi tội vì quá nổi, người xếp hàng quá nhiều, tôi dọn đến đây nhiều năm thế rồi vẫn chưa ăn được lần nào..."

*Kiểu này đây.

"Cũng ổn, lúc tôi xếp hàng không có nhiều người. " Lâm Uyên chỉ thản nhiên nói.

"Nhưng cửa hàng này nổi tiếng vậy cơ? Cậu ở thị trấn Sơn Hải mà cũng biết luôn?" Diệp Khai đã bắt đầu ăn rồi, vừa ăn, hắn còn tò mò hỏi Lâm Uyên.

"Cũng không phải, tôi chỉ cảm thấy trong số tất cả quán ăn sáng ở gần đây, mùi bay ra từ quán đó thơm nhất." Lâm Uyên đáp.

Diệp Khai: ...Nhai nhai nhai.

"Cừ ghê!" Nuốt bánh phô mai trong miệng xuống, Diệp Khai than ra tiếng.

Cuộc đối thoại của hai người dừng ở đây. Diệp Khai nhìn nhìn đồng hồ, vừa nói "Thôi xong", vừa đi lên tầng.

"Tôi phải gọi Phùng Mông rời giường, nếu không gọi dậy là cậu ấy muộn chắc luôn, chúng ta phải bắt được tàu điện ngầm lúc bảy giờ năm lăm."

Khẽ gật đầu, Lâm Uyên lên tầng với hắn.

Không thèm gõ cửa, Diệp Khai đẩy thẳng cửa vào. Phía bên kia cánh cửa, Phùng Mông còn đang ôm chăn ngủ khò khò.

"Dậy đi! " Diệp Khai dùng cách gọi người khác hẳn với vẻ ngoài hòa nhã, một phen hất thẳng chăn trên người Phùng Mông xuống ~

Rất rõ ràng, Phùng Mông đã quá quen với cách gọi thô bạo này rồi.

Lăn lăn trên giường, hắn vẫn còn ngái ngủ bò dậy.

"Chào, Diệp Khai. Chào, A Uyên."

"À! A Uyên cậu ăn sáng chưa? Lúc đầu tớ còn nghĩ hôm nay nhất định phải dậy sớm đưa cậu đến ăn sáng ở quán nổi tiếng gần đây cơ..." Phùng Mông nhoáng cái tỉnh ngủ.

Lâm Uyên bèn yên lặng đưa túi đồ ăn sáng cuối cùng trên tay cho hắn.

"A! Là quán này này! Chẳng lẽ Diệp Khai đưa cậu đi? Không đúng, cậu ta có dậy sớm thế đâu, quán này phải đến xếp hàng trước bảy giờ mới được, sớm vậy ai dậy nổi chứ! "

Ngay khi trong lòng Lâm Uyên đánh giá người thành phố rời giường muộn thật, Diệp Khai đã giải thích: "Đương nhiên tôi không dậy nổi, là Lâm Uyên tự đi mua đấy."

"À à à ~ Phải rồi, lúc nào Lâm Uyên cũng dậy rất sớm. " Phùng Mông gật gù.

Vừa gật đầu hắn còn vừa cởi quần áo mặc quần áo, như Diệp Khai, hắn cũng mặc tây trang, nhưng lại khác Diệp Khai ở chỗ tây trang trên người hắn mang phong cách thoải mái. Mặc như vậy, ngược lại trông hắn cũng bớt đi vài phần trẻ con, thêm vài phần thận trọng.

"Cảm ơn bữa sáng của A Uyên nhé!" Không kịp ăn ở nhà, Phùng Mông chộp lấy túi phi xuống cầu thang, lúc xuống hắn còn không quên quan tâm Lâm Uyên: "Nhưng một mình A Uyên ở nhà làm sao bây giờ? À, cũng không tính là một mình, Tông Hằng còn ở... nhưng mà cậu ấy dậy muộn lắm..."

"A Uyên, cậu muốn đi làm với bọn tớ không? Cậu có thể đến văn phòng Diệp Khai ngồi, bình thường chỗ cậu ấy chẳng có ai cả."

"Không cần, đừng để ý đến tớ, các cậu đi làm đi." Từ chối đề nghị của Phùng Mông, Lâm Uyên phất tay với hai người, tạm biệt đối phương.

Anh quyết định nghiên cứu nơi mình tạm trú thời gian tới một chút.

Đầu tiên là khảo sát nhà bếp.

Tầng một có nhà bếp, nhưng rõ ràng là ba tên đàn ông trong nhà không có thói quen nấu cơm, nhà bếp không có chút mùi khói dầu nào, toàn đồ đạc linh tinh vứt bừa bãi.

Nhưng Lâm Uyên lại định tự nấu cơm.

Dù có tiền tiết kiệm, dù nghỉ có lương, nhưng mấy ngày nay anh đã biết giá hàng ở đây cao đến mức nào, có vẻ tìm việc làm ở đây cũng không phải chuyện dễ gì. Tăng thu không dễ, nhưng ít nhất có thể tiết kiệm khoản chi đúng không?

Khi ra ngoài lúc sáng anh đã khảo sát chợ thức ăn gần đây rồi, ngược lại giá của các loại rau củ và thịt cá chưa chế biến cũng không đắt lắm.

Nghĩ trong lòng, Lâm Uyên dọn dẹp gọn gàng các thứ đồ linh tinh, bệ bếp cũng lau sạch sẽ.

Xách hai túi rác to bự, anh ra ngoài vứt rác.

Khi ra ngoài anh không nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi thật sự ra khỏi nhà rồi anh mới phát hiện mình không biết phải vứt rác ở đâu.

Bây giờ anh mới nhớ tới, càng là thành phố lớn, xử lý rác cũng càng nghiêm khắc, vậy...

Lâm Uyên nhìn quanh, anh muốn tìm người hỏi một chút, nhưng nhìn hết bốn phía xong anh mới phát hiện đường phố rất yên tĩnh, vậy mà chỉ có mình anh thôi.

Đúng rồi, hình như Phùng Mông đã từng nói: Ở gần đây đều là giáo viên công chức hoặc sinh viên học viện Ửu Kim, thanh thiếu niên chiếm đa số, người lớn tuổi rất ít, giờ này phàm là người trẻ tuổi có việc chắc hẳn đều đã ra ngoài rồi.

Xách theo hai túi rác to bự, Lâm Uyên hiếm thấy ngây người.

Cuối cùng vẫn có một người đàn ông không biết chui từ đâu ra chỉ chỗ để thùng xử lý rác cho anh.

Dẫu cảm thấy người kia hơi kỳ lạ nhưng Lâm Uyên vẫn rất biết ơn đối phương.

Lâm Uyên cũng không đặt chuyện nhỏ này trong lòng, nên anh không biết ngay sau khi anh đi, trên con đường vốn chẳng có một ai bỗng toát ra vài người.

Tuổi họ đều không quá lớn, vị trí xuất hiện đều rất kỳ quái.

"Rốt cuộc tên này là sao thế? Mới về từ nhà Mục tiêu 3 mà làm thế nào lại biết Mục tiêu 7?" Rõ ràng tính tình một người trong số đó rất hấp tấp, vừa xuất hiện đã không kiềm được nói.

"Chẳng những làm Mục tiêu 3 chủ động dẫn về nhà mà hôm qua còn múa quảng trường với Mục tiêu 7! Cái lũ ngu bọn mày! Lâu thế rồi mà chưa đặt được chân vào nhà Mục tiêu 3 thì thôi đi, cả đội múa số 1 quảng trường Đông Vọng Kim cũng không vào được! Người ta một ngày đã vào rồi!" Đây là một người khác.

"Sếp ơi, đội múa số 1 quảng trường Đông Vọng Kim yêu cầu cao dã man,  em vào được đội 2 đã khó lắm rồi..."

"Nhưng đội 1 và đội 2 khác hẳn! Như chúng ta và tổ 3 ấy! Là đến chết cũng không qua lại với nhau, thằng ngu này, trà trộn vào Đội 2, đây là mày không định tiếp xúc với Mục tiêu 7 nữa hả!!!!! "

"Nhưng mà... Em cảm giác người này rất bình thường. Vừa nãy em chỉ đường cho hắn, hắn còn nói cảm ơn cơ, thời nay thanh niên lễ phép như vậy không nhiều đâu..."

"Người có thể thu phục Mục tiêu 3 và Mục tiêu 7 trong vòng vài phút tuyệt đối không bình thường! Từ từ —— Vậy có khi nào, sẽ không phải tổ 3 phái tới chứ? Cái lũ ngu ngốc này! Nỗ lực thêm chút cho tao!"

...

...

Lâm Uyên quan sát đằng sau rồi nhìn nhìn đằng trước.

Sau đó đi về căn nhà bốn tầng. Bên trong, Tông Hằng vốn được cho là đang ngủ đã dậy, ngồi sau quầy bar. Hắn đang ăn sáng, ăn phần Lâm Uyên mang về cho hắn.

"Cảm ơn." Tông Hằng thấp giọng nói rồi chỉ bánh phô mai trong tay.

"Sao cậu biết là tôi mang về?" Hẳn là không có ai nói cho hắn mới đúng, Lâm Uyên hơi nhướng mày.

"Có... nói cho tôi." Tông Hằng lại nhỏ giọng nói.

Chắc là Phùng Mông nhỉ? Tám mươi phần trăm là Phùng Mông gửi tin nhắn cho Tông Hằng, bằng không Tông Hằng đã không dậy sớm vậy, nghe Diệp Khai bảo Tông Hằng không phải người dậy sớm.

Gật gật đầu, ngồi xuống chỗ đối diện Tống Hằng, Lâm Uyên lật album trong tiệm xăm ra.

Hai người đều không phải người thích nói chuyện, không ai nói gì.

Nhưng bầu không khí lại vô cùng hài hòa.

Hài hoà yên tĩnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Thâm Bạch: Meo meo?

Nữ thanh niên A Mỹ: Hừ ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store