ZingTruyen.Store

Edit On Ky Huyen Di Dien

Cuối cùng Lâm Uyên đã tới đích đến ban đầu —— nhà ga Đông Vọng Kim.

Khác hẳn với ga Ửu Kim gần như không được mấy người, phong cách trang hoàng y như bảo tàng nghệ thuật, ga Đông Vọng Kim có thể nói là người đến người đi. Trừ hôm đầu đến thành phố Ửu Kim thấy cả biển người ở nhà ga, có thể nói hai ngày nay ở chỗ Thâm Bạch Lâm Uyên vẫn luôn sống trong môi trường có mật độ dân số dày hơn thị trấn Sơn Hải có một tẹo, cho nên đột nhiên đến một nơi náo nhiệt thế này, Lâm Uyên hơi không quen.

"Đây mới là trình độ dân số chật kín ở thành phố lớn, A Uyên, chỗ hai ngày nay cậu ở là khu đỉnh cấp của người giàu ở thành phố này, chỗ đấy không so được đâu ~ " Biết chính xác Lâm Uyên đang nghĩ gì, Phùng Mông duỗi dài tay vỗ vỗ lưng Lâm Uyên.

Ngoài mật độ người, phong cách trang trí của hai nhà ga cũng khác hẳn nhau.

Nếu nói nhà ga Ửu Kim giống bảo tàng nghệ thuật, vậy nhà ga Đông Vọng Kim cho người ta cảm giác hơi giống... thư viện?

"Chuẩn, nhà ga Đông Vọng Kim là tầng đầu tiên của thư viện thành phố Ửu Kim, đi ra từ lối số 4 là vào thẳng thư viện Ửu Kim được luôn, có thể mượn sách bằng thẻ giao thông đấy ~" Phùng Mông lại giải thích.

Lâm Uyên gật đầu. Anh quan sát hoàn cảnh xung quanh và đám đông ngang qua theo thói quen, rất nhanh anh đã phát hiện: Tuổi của những người ra vào nhà ga này thường tương đối trẻ, ngoài ra, những người này còn đều rất nho nhã, nếu nhất định muốn anh tìm đối tượng tương tự thì...

Trong đầu anh nghĩ đến Thâm Bạch trước tiên, sau đó là Phùng Mông, cuối cùng, thậm chí còn nghĩ đến Từ Nhiên.

Nếu bắt anh tìm điểm giống nhau giữa ba người thì có lẽ là chất "nho nhã" trên người họ nhỉ? Phong cách làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy là người này học rất giỏi, từng đọc rất nhiều sách.

Dù sao cũng không có trên người Lâm Uyên.

"Phần lớn người ở gần ga này đều là giảng viên, viên chức và sinh viên học viện Ửu Kim. Nhà ga này mới được xây, xây xong rất nhiều phụ huynh muốn cho con em mình học ở học viện Ửu Kim từ nhỏ cũng mua nhà ở đây luôn." Quét thẻ ra ga, Phùng Mông tiếp tục tận tình giới thiệu hết tất cả những gì mình biết cho Lâm Uyên.

"Thật ra gần học viện nhất là nhà ga Ửu Kim, còn nghe nói là đất này vốn ở trong học viện Ửu Kim cơ. Mỗi tội thật sự là giá đất bên kia đắt quá, người bình thường đừng nói là mua, thuê cũng không thuê nổi."

Phùng Mông lại thoáng cảm thán về giá đất ở nhà ga Ửu Kim.

"Có thể thuê được nhà ở Đông Vọng Kim đúng phải gọi là siêu siêu may. Lúc ấy tớ thuê nơi này là vì ở đây không có nhà ga, tiền thuê rẻ, ai dè không bao lâu ở đây đã có ga rồi, loáng cái giá nhà tăng gấp chục lần, tiền thuê cũng tăng theo nhiều lắm. Năm đó tớ ký hợp đồng dài hạn, bớt được cả đống tiền. "

"Ra ngoài từ cửa số 3, sau đó đi theo con đường này... đúng, không cần rẽ đâu, thẳng đến cuối, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là nhìn thấy chỗ tớ thuê rồi."

Vừa nói, Phùng Mông vừa dẫn Lâm Uyên vào một con đường nhỏ.

Dường như những ồn ào náo động trước đó chỉ là một giấc mơ, trong nháy mắt bước vào con đường, mọi âm thanh lập tức lắng xuống.

Nơi này rõ ràng là một khu dân cư. Đối lập hẳn với các khu chung cư cao tầng mới tinh xung quanh, nhà bên này đã có tuổi, cao nhất không quá bốn tầng, hai bên đường đều có tường vây, cây cối nở đầy hoa vươn ra cành lá từ bên trong.

Lâm Uyên không biết đây là hoa gì, có trắng có hồng phấn, hoa nở rộ rực rỡ, không quá thơm nhưng lại đẹp nao lòng.

"Những chung cư mới bên cạnh đều là xây sau, dù mua hay thuê đều đắt muốn chết, bên này thì giá bèo hơn, nhưng đều là nhà cũ."

"Có điều mỗi hai năm chính phủ đều sẽ chi ngân sách để bảo toàn kiến trúc trong thành phố, tuy cũ nhưng chắc chắn lắm, vào ở cũng rất thoải mái."

Dọc đường đi chỉ nghe mình Phùng Mông độc thoại, thoắt cái họ đã sắp đi được mười lăm phút rồi.

Phùng Mông dừng lại trước một tòa nhà bốn tầng màu xanh biếc ở cuối con đường.

"Đây rồi, nơi mà cậu sẽ sống trong tương lai, thế nào? Nhìn bên ngoài có thích không?" Xoay người, Phùng Mông cười toe toét với Lâm Uyên.

Ánh mắt Lâm Uyên rơi lên ngôi nhà nhỏ phía trước.

Đại khái là do xây ở giữa đường, hơn nữa còn là ở cuối đường, so với "hàng xóm" xung quanh, ngôi nhà bốn tầng này "gầy" đến lạ, trông một tầng không được mấy phòng, nhưng mỗi phòng bên trái lại đều có một cái ban công rất rộng.

Giờ phút này, tầng một đến tầng bốn đều tắt đèn.

Lâm Uyên chú ý tới, thiết kế của cửa ra vào ở tầng một không giống bình thường, không quá giống cửa của một nhà mà ngược lại càng như một cửa hàng nhỏ, và cửa hàng này bất kể là phong cách trang trí hay chi tiết đặc thù đều là hương vị mà Lâm Uyên quen thuộc.

Nếu anh đoán không sai, cửa hàng ở tầng một hẳn là một hàng ——

"Tầng một là một hàng xăm, đúng vậy, là cửa hàng như bà A Mỹ mở ấy." Phùng Mông chủ động giới thiệu.

"Khụ khụ, quên nói với cậu, lúc ấy khi tớ đi thuê nhà, chẳng phải ông nội cũng đến giúp tớ tìm nhà à? Chốt nhà này xong người ta lại không cho thuê đơn, muốn thuê thì phải thuê cả căn cơ, khi đó tớ muốn bỏ, nhưng mà ông nội tớ... Cậu biết tính ông rồi đấy, lúc ấy tớ đã định tìm nhà khác rồi, kết quả ông ký luôn hợp đồng thuê năm mươi năm, còn mặc cả giảm được 30% tiền thuê..."

"Bây giờ nghĩ lại, không phải tớ may mắn, là ông nội tớ giỏi mới đúng!" Phùng Mông cảm thán.

Lâm Uyên: ...

Đúng là tác phong của ông Phùng —— anh nghĩ.

"Một tòa nghe thì to nhưng mà diện tích nhà này nhỏ, thật ra cũng không to lắm, một mình tớ ở thì phí quá, cũng hơi sợ một tí, tớ quyết định cho thuê hết phòng thừa luôn."

"Tầng một cho hàng xăm này thuê, tầng hai cho đồng nghiệp tớ thuê, tầng ba tớ ở, bây giờ tầng bốn không có ai, vậy tiếp đó nó là của A Uyên rồi!"

"Cơ mà ——" Nói tới đây, Phùng Mông ngừng một chút, gãi gãi mái tóc như lông Teddy, ngại ngại cười một cái: "Trước kia không có ai thuê, tớ dùng luôn tầng đó để phơi cá khô bé, cậu biết đấy, tớ sống một mình ở quê người, nhớ nhất là món cá khô bé ở quê mình ~ Không ăn được đồ tươi ngon thì đơn giản mình tự phơi thôi ~ Biết cậu muốn đến đây tớ đã nhanh chóng dọn cá con đi rồi, nhưng mà hình như trong phòng vẫn hơi có mùi..."

Lâm Uyên: ...

Anh lập tức nghĩ đến Tiểu Sơn biết anh đi là vô cùng hớn hở dùng bàn của anh để phơi cá con.

Anh có thù oán gì với cá con à?

"Không sao." Anh đã quá quen với mùi cá khô rồi, thực tế chính anh cũng phơi, lại còn phơi cá khô giỏi có tiếng trên cả thị trấn cơ.

Lâm Uyên lướt qua tầng một và tầng hai: "Nhưng giờ này bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa về nhà hả?"

Sau đó Phùng Mông lại cười càng ngại: "Giờ này thì họ về rồi, không ở nhà, vì đây là giờ họ múa quảng trường..."

Chớp chớp mắt, Phùng Mông vô cùng hiền lành thật thà ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên: "A Uyên, cậu biết múa quảng trường là gì hông?"

Tác giả có lời muốn nói:

Người Lâm Uyên run bần bật, như thấy được tương lai không nên thuộc về mình.

Nữ thanh niên A Mỹ nằm trên giường dưỡng thương: Múa quảng trường gì đó, nữ thanh niên trên thị trấn bọn tuôi chưa múa bao giờ! Cái đấy dành cho mấy bà già thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store