Edit On Ky Huyen Di Dien
Có kinh nghiệm xem bản đồ nhờ sự hướng dẫn của đối phương, cuối cùng Lâm Uyên cũng có hiểu biết khá kỹ về cách xem biển báo ở thành phố lớn, chỉ mất hai mươi phút đã tìm được cửa hàng cậu bé giới thiệu cho anh từ chỗ trước đó. Trong cửa hàng không có nhiều người lắm, anh mua một phần hamburger, vì chỉ có một người nên anh tìm chỗ ngồi xuống ở hàng ghế đơn sát cửa sổ.Ba năm miếng ăn xong hamburger, anh bắt đầu giải quyết các món ăn vặt còn lại. Khi ăn đến khoai tây chiên, vài giọt nước tóe lên kính làm anh dừng lại một chốc.Trời mưa rồi.Nghĩ đến chiếc ô ở sườn ngoài vali, Lâm Uyên cũng không lo gì, cầm một cọng khoai chiên chấm chút tương, anh đang muốn bỏ miếng khoai vào miệng thì một bóng người phía trước bỗng nhiên thu hút sự chú ý của anh.Là thiếu niên vừa chỉ đường cho anh.Nói cũng lạ, rõ ràng có rất nhiều người cùng chạy xuống cầu thang với cậu nhưng Lâm Uyên lại liếc mắt một cái đã thấy cậu trong đám người.Lâm Uyên nhíu nhíu mày: Anh hơi không hiểu tại sao lại có nhiều người chạy về hướng này như vậy.Chẳng nhẽ đều đến đây ăn hamburger?Một ý tưởng quái dị nảy ra trong đầu anh.Nhưng chẳng mấy chốc anh đã hiểu lí do: Kể cả nam sinh kia, đích đến của hầu hết tất cả những người lao xuống cầu thang đều là một —— cửa hàng nằm ở chỗ ngoặt dưới cầu thang. Tuy chỉ nhìn thấy nửa tấm biển, nhưng Lâm Uyên vẫn nhận ra đó hẳn là một cửa hàng tiện lợi.Những người đó chạy vào, khi đi ra đều cầm một cái ô trên tay.Nam sinh chỉ đường cho Lâm Uyên cũng vào cửa hàng, cơ mà cậu không được may mắn thế: Lâm Uyên để ý thấy lúc ra ngoài hai tay cậu trống trơn.Những người ra sau cậu cũng vậy.Xem ra là bán hết ô rồi —— Lâm Uyên ném nốt mấy miếng khoai còn lại vào miệng. Nhanh chóng móc chiếc ô mình đã dùng gần mười năm từ vali ra, Lâm Uyên kéo hành lý đến trước cửa hàng.Lâm Uyên muốn đưa ô cho đối phương, nhưng chỉ trong thời gian đẩy cửa ra thôi, khi anh nhìn về chỗ đối phương đứng trước đó lại làm thế nào cũng không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.Đến chỗ đối phương biến mất quan sát, Lâm Uyên nhìn khắp nơi, cuối cùng bung dù ra.Từ trước khi xuống tầng ăn cơm anh đã xem xong hướng đến tàu điện ngầm rồi, nếu đã không tìm thấy đối phương thì anh định ngồi tàu điện ngầm đi tìm Phùng Mông luôn.Hầu hết người xung quanh đều là khách qua đường, rất nhiều người không mang ô, để bớt phải dầm mưa, đa số người xung quanh Lâm Uyên đều chạy hoặc nhanh hoặc chậm. Chỉ có số ít mang ô như Lâm Uyên thì không phải lo, vẫn dùng tốc độ bình thường đi về phía trước.Nhưng dù là tốc độ bước bình thường thì những người này vẫn đi nhanh hơn Lâm Uyên.Có lẽ đây là nhịp sống ở thành phố lớn nhỉ? Nghe nói người thành phố lớn đi đường đều nhanh hơn những nơi khác —— sống ở vùng ven biển thường có mưa, Lâm Uyên không bị xíu mưa này ảnh hưởng tâm trạng chút nào, thậm chí, lòng anh còn hơi vui hơn nhờ trận mưa này.Cho đến khi anh nghe thấy vài tiếng động ở góc xiên phía trước.Lâm Uyên cau mày.Thân là nhân viên trị an, không ai nhạy cảm với mấy tiếng động này hơn anh.Anh hơi nghiêng ô về sau, tình hình ở góc chéo phía trước hoàn toàn lộ ra trước mắt anh: Đó là chỗ dưới cầu thang, rất khuất, còn rất tối vì nguồn sáng gần nhất cũng không rọi đến, lúc này năm gã đàn ông cao lớn đang vây quanh chỗ đó, mà ở giữa bọn chúng, có vẻ như ai đó đang bị bao vây...Vì trời mưa, phần lớn người xung quanh đều bước vội, từ đầu đến cuối không ai chú ý đến cái góc kia. Một số người để ý thấy chuyện đang xảy ra nhưng điều này cũng chỉ làm bước chân của họ nhanh hơn thôi. Năm gã vai u thịt bắp kia vừa nhìn đã biết không dễ chọc, chẳng ai muốn ôm chuyện vào người cả.Ngoài Lâm Uyên.Anh đi thẳng đến chỗ đối phương.Lúc đi Lâm Uyên thậm chí còn chẳng đè thấp tiếng bước chân nên chẳng mấy chốc đám người kia đã nghe tiếng anh đến. Khi năm gã lực lưỡng kia đồng loạt quay lại nhìn, Lâm Uyên rốt cuộc thấy rõ mặt của người bị vây ở góc tường."Đúng lúc tôi đang tìm cậu." Nhìn thẳng đối phương, Lâm Uyên nói."Hở? Tìm em làm gì? Còn chuyện gì... muốn hỏi hả?"Hoàn toàn không ngờ người đến là Lâm Uyên, hoặc hoàn toàn không thể đoán được câu đầu tiên Lâm Uyên mở miệng nói với mình lại như vậy, cậu thanh niên bị năm gã đàn ông cao lớn vây quanh, thậm chí còn bị một tên trong đó túm cổ áo thoáng chốc lộ ra vẻ mặt hơi ngơ ngác. Chớp chớp mắt, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên."Không, tôi vừa ăn hamburger ở cửa hàng cậu đề cử, thấy cậu và mấy người khác vào cửa hàng tiện lợi mua ô nhưng không mua được. Nghĩ đến tôi có mang ô theo nên định mang qua cho cậu." Lâm Uyên ngắn gọn giải thích lí do.Thì ra "quỷ xui xẻo" bị bao vây là người tốt bụng vừa giúp Lâm Uyên, mặt thiếu niên áo đen càng ngơ ngác hơn.Không để ý biểu cảm cậu thay đổi, Lâm Uyên đi thẳng về phía cậu, giật mạnh tay gã đang túm cổ áo cổ áo cậu ra, đưa ô trong tay đến trước mặt cậu bé."Hả?" Cậu nhóc vẫn đang ngây người."Cầm lấy." Nhíu nhíu mày, thấy đối phương không hề định hành động, Lâm Uyên dứt khoát cầm một tay thõng bên người cậu rồi mạnh mẽ nhét ô vào tay cậu, khép ngón tay đối phương lại, để cậu cầm xong, lại đặt vali của mình cạnh đối phương, bấy giờ anh mới xoay người lại."Này! Thằng kia mày muốn làm gì?" Chưa nói đến cậu nhóc, ngay cả năm gã lực lưỡng kia cũng bị hành động bất ngờ của Lâm Uyên làm choáng váng, vất vả lắm mới tỉnh lại, cả năm tên lập tức nhào lên.Toàn bộ hỏa lực tập trung hết lên người Lâm Uyên. Nhìn năm gã to con xắn tay áo lộ ra cơ bắp phình to tới gần, Lâm Uyên đáp lại chỉ là vươn một tay che cậu bé ra đằng sau, tay kia nắm thành đấm, bày tư thế nghênh chiến ——***Mưa ngày càng to. Tiếng mưa rơi nhấn chìm hết đủ loại tiếng động phát ra từ góc này.Nắm tay phải đấm vào bàn tay trái, Lâm Uyên không hề định thò tay lau vết máu trên mặt, chỉ lạnh lùng nhìn năm gã đàn ông nằm la liệt trên đất gào thét thảm thiết.Thấy Lâm Uyên muốn bước tới, một tên cầm đầu lập tức nửa nằm dậy, bốn tên dư lại còn thảm hơn, ngồi dậy cũng khó khăn ."Đi! Chúng ta chạy nhanh lên!" Bị Lâm Uyên đánh đến không dám nói cả mấy lời hăm dọa, gã cầm đầu gầm nhẹ một câu, lăn sang một bên đỡ tên đồng bọn bị thương nặng nhất dậy. Dưới mệnh lệnh của gã, hai tên khác cũng gắng gượng bò dậy cùng nâng tên đồng bọn cuối cùng lên. Cả năm cứ thế xám xịt chạy trốn."Ngầu dữ ——" Sau lưng truyền đến một tiếng than nhẹ, Lâm Uyên đang muốn quay đầu, đột nhiên, âm thanh trong tai biến mất, cả thế giới chợt yên tĩnh.Có thứ gì đó rơi từ tai Lâm Uyên xuống ——Nhìn sang theo cảm giác vừa rồi, Lâm Uyên nhíu mày: Đó là máy trợ thính anh vẫn đeo suốt thời gian qua.Lâm Uyên nhớ mang máng hình như máy trợ thính bị đánh trúng trong lúc vật lộn, chắc là hỏng từ lúc đó.Nhưng cũng chẳng sao.Gật đầu với cậu bé, Lâm Uyên đội chiếc mũ trên áo lên, kéo vali định đi.Chưa kịp bước thì đã bị người níu lại từ đằng sau.Nhíu mày quay lại, anh thấy cậu bé vừa được mình cứu đang dùng động tác tay phức tạp ra hiệu gì đó.Như ngôn ngữ riêng của người câm điếc.Mỗi tội Lâm Uyên không phải người điếc thật, anh nhìn không hiểu.Anh chỉ có thể lắc lắc đầu.Nhưng điều này cũng không ngăn anh giải thích suy nghĩ của mình bằng lời cho đối phương nghe được:"Quần áo của tôi không thấm nước, từ đây đến nhà ga không xa lắm, tôi đi bộ qua là được, cậu cầm ô đi.""Tạm biệt."Nói xong, Lâm Uyên tự cho là mình đã giải thích rõ ràng, muốn đi tiếp, ai ngờ đối phương vẫn cứ níu lấy áo anh không buông.Chẳng qua có vẻ cuối cùng đối phương cũng hiểu rằng Lâm Uyên không đọc được thủ ngữ của người câm điếc.Tìm trên người hồi lâu, đối phương tìm thấy điện thoại, sau đó bắt đầu cặm cụi gõ chữ:"Cảm ơn anh, nhưng máy trợ thính của anh hỏng rồi, sau đó không thể nghe được gì nữa đúng không? Sửa với thay máy này rắc rối lắm, với ngược lại em cũng giỏi sửa đồ lắm, không chừng có thể thử sửa nó xem sao. Một mình anh về thế này cũng không tiện lắm, thế nào, anh có muốn về nhà em không?"Không hổ là người trẻ tuổi ở thành phố lớn, ngón tay cậu lướt như bay, chẳng mấy chốc đã đánh xong một đoạn dài. Ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, cậu đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Uyên.Lâm Uyên tự hỏi năm giây, một lúc lâu sau khẽ gật đầu.Anh không nghe được giọng nói của đối phương, nhưng dường như đối phương hoan hô một tiếng, không những nhặt máy trợ thính rơi trên đất của Lâm Uyên lên mà còn chủ động cướp cầm vali trong tay Lâm Uyên, Lâm Uyên không làm thế nào lấy lại được. Cuối cùng, cậu còn dùng tay trái sót lại nắm tay Lâm Uyên, sau đó kéo anh đi về phía trước.Cau mày, Lâm Uyên cứ thế mặc đối phương dắt mình đi ngược lại với hướng tới tàu điện ngầm...Anh chỉ đang nghĩ lát nữa nên gọi điện thoại báo bình an với bà ngoại thế nào, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra phía sau mình.Không bao lâu sau khi Lâm Uyên và nam sinh rời đi, vài người bỗng xuất hiện ở gần cái góc kia."Chết tiệt! Người kia là thế nào? Tự nhiên xông ra cứu người, mày nhìn thấy tay Mục tiêu 3 không? Tay cậu ta đều nắm thành đấm rồi. Tao thề, chỉ cần không ai xuất hiện, chắc chắn cậu ta sẽ ra tay ——""Tao biết tên kia, là người qua đường vừa nãy nói chuyện với Mục tiêu 3. Hắn vừa bị lạc đường, sau đó Mục tiêu 3 chủ động chỉ đường cho hắn.""Có lẽ là để trả ơn, nên khi thấy Mục tiêu 3 gặp nạn mới chủ độngqua giúp...""Chết tiệt! Trả ơn thì trả lúc nào chẳng được! Đừng mò đến trả lúc ày chứ! Chỉ thiếu chút nữa á á á á á á á á! Nhưng mà —— Mục tiêu 3 có lòng tốt như vậy từ khi nào thế? Không phải lúc trước chúng ta đã phái ra vài người ngụy trang thành người tàn tật cần giúp đỡ để bắt chuyện được với cậu ta rồi hả? Cậu ta đều không thèm để ý mà lướt qua luôn còn gì.""Ai biết được? Hay là vì người qua đường kia trông đẹp trai? Ít nhất đẹp hơn mấy người bọn mày phái ra...""Cút ngay! Trông đẹp nữa thì vẫn là giai thôi!""Nhưng cũng chưa thấy Mục tiêu 3 có bạn gái bao giờ mà..."Mấy người không ngừng xì xào bàn tán riêng với nhau chỉ trong hai phút ngắn ngủi, chẳng mấy chốc, giọng nói và bóng dáng của họ đã biến mất không thấy.Tác giả có lời muốn nói:Lâm Uyên ← Tuy thành tích các môn văn hóa chẳng ra gì nhưng chỉ cần dính dáng đến thể dục thì đều max điểm trở lên nha ~ Thêm nữa Thâm Bạch ^^: Bổ sung với em thì vừa xinh ~ Cùng lúc đó nữ thanh niên tay hoa: Chân con gà này ăn ngon thật, cơ mà... Sao ở đây lại có gà được nhể? A Hoa (cùng gặm chân gà): Trên núi mình làm gì có gà rừng, gà mình ăn đều là trại gà nuôi đấy, trong đó chỉ có mỗi A Hải sẽ nuôi thả một ít, nói là gà chạy ăn ngon hơn. Bà nói đi, gà bà vừa đánh được không phải là gà A Hải... Nữ thanh niên A Mỹ (nhả xương): ...... Hai người bạn tốt lập tức đẩy nhanh tốc độ nhai nuốt, cuối cùng còn chôn đống xương xẩu thật sâu xuống lòng đất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store