Edit Og Hien Te Be Thanh Tu Xinh Dep Cho Ac Long
Tòa thẩm phán.Lạc Cách Thác hít sâu nhiều lần, cố trấn tĩnh để tự chuẩn bị tâm lý, đảm bảo rằng cơn giận của mình sẽ không thể hiện ra quá rõ rồi mới khó chịu lên tiếng: "Đại tư tế đại nhân, làm vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không? Bọn họ... bọn họ đúng là có sai, nhưng cũng không đến mức bị phán nặng như thế chứ?"So với vị hồng y giáo chủ tóc bạc trắng kia, đại tư tế cao lớn, trẻ trung và tuấn tú hơn, chỉ riêng khí thế thôi cũng đã vượt trội.Già Ẩn trước mặt người khác luôn đội mũ choàng che đi nửa khuôn mặt, hiếm khi để ai thấy đôi mắt của mình: "Vậy sao? Ta lại cảm thấy mức độ như thế là vừa phải. Nếu không như vậy, làm sao họ có thể ghi nhớ được bài học này?"Lạc Cách Thác tức giận đến mức tay run rẩy, liếc sang người đang nắm quyền trượng bên cạnh, chỉ cảm thấy bản thân mới là người cần chống gậy để khỏi ngã.Hôm nay, những người bị xét xử thật ra chỉ phạm vài lỗi nhỏ chẳng đáng kể. Lạc Cách Thác vốn chỉ mời Già Ẩn đến làm chủ thẩm, không ngờ đối phương lại xử lý toàn bộ theo cách của riêng mình.Những người bị xử phạt đều là người của phe giáo chủ. Lạc Cách Thác đã đoán được đại tư tế sẽ không nương tay, nhưng không ngờ hắn lại ra tay tàn nhẫn đến vậy — thậm chí có một người chỉ vì trêu ghẹo phụ nữ mà bị Già Ẩn tuyên án chịu hình! Trong mắt Lạc Cách Thác, đó đâu phải lỗi lớn gì — chỉ cần xin lỗi là được rồi, cùng lắm là sờ vài cái, có mất miếng thịt nào đâu.Điều duy nhất có thể giải thích — mà cả hai đều hiểu rõ trong lòng — chính là Già Ẩn cố tình lợi dụng cơ hội này để tranh quyền giữa các phe phái, dùng hình phạt nặng để thể hiện thế lực.Lạc Cách Thác hiểu rõ, nhưng chẳng thể nói ra. Rốt cuộc thì..."Kỳ thật, giáo chủ đại nhân hoàn toàn có thể tự mình xử lý." Già Ẩn nói với giọng bình thản: "Ông nhất định phải mời ta đến làm chủ thẩm — thật sự chỉ vì tin vào phán đoán của ta thôi sao? Ta e là không đâu."Hắn quay sang Lạc Cách Thác, khẽ cười: "Có lẽ ta suy đoán bừa, nhưng giáo chủ đại nhân, chẳng phải ông đang muốn lợi dụng chuyện này để kéo dài thời gian sao?"Đôi mắt đục ngầu của Lạc Cách Thác thoáng mở to, môi run rẩy: "Đại tư tế đại nhân đùa rồi.""Chúng ta ai cũng có mục đích và tư tâm riêng — điều đó không phải tội lỗi." Già Ẩn nói, giọng trầm thấp, đôi mắt nhìn xuống khiến người khác phải ngẩng lên nhìn: "Nhưng cuối cùng, chúng ta đều hành động vì sự phát triển của giáo đình, vì sự bình yên và thịnh vượng của Phỉ Á Lan — ông nói có đúng không?"Những lời đường hoàng như thế, Lạc Cách Thác sao còn có thể phản đối được?Ông ta ngượng ngập đáp: "Đương nhiên là đúng."Có người hầu bước vào, báo rằng thánh hầu ma ma xin được gặp đại tư tế.Già Ẩn liếc nhìn Kim Quả đang vội vã, nhẹ gật đầu.Rồi hắn dùng quyền trượng điểm nhẹ xuống đất: "Ánh mắt của giáo chủ đại nhân quả nhiên không tệ."Lạc Cách Thác nghe vậy, lại cảm thấy bị châm chọc, lập tức cảnh giác: "Ý ngài là sao?""Là đứa nhóc mà ông chọn từ thành Bái Nguyệt." Già Ẩn chậm rãi nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì đó là tiểu công tử nhà bá tước đúng không? Một đứa rất thông minh."Lạc Cách Thác thoáng cứng người: "...Sao ngài lại nhắc đến nó?""A, không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra thôi." Già Ẩn mỉm cười, nụ cười ấy dịu dàng như gió xuân: "Một vài người đặc biệt sẽ không chịu chi phối bởi những quy tắc thông thường — ông nói có đúng không?"Không đợi Lạc Cách Thác kịp hiểu hàm ý trong lời nói đó, Già Ẩn chắp tay hành lễ: "Giáo chủ đại nhân còn có án cần xử, vậy ta xin cáo lui."Hắn xoay người bước đi, ánh sáng vàng mờ nhạt trên áo choàng đen của hắn phản chiếu như tinh thể của quyền trượng, rực rỡ đến lóa mắt.Con người thật dễ đoán.Họ nghĩ gì, toan tính điều gì, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được.Đám người ngu ngốc đó có thể có thứ gì để chống lại ta chứ? Chẳng lẽ lại là thứ họ luôn sợ hãi khi nhắc tới — "Con mắt Ác Ma" sao?...Một viên đá từng phá vỡ phong ấn thì có gì đáng sợ chứ?Nỗi sợ của con người đối với Ác Long, cùng mọi thứ liên quan đến nó đều bị gán cho là tà ác và điềm xấu — thật ngây thơ khi cho rằng nó có thể làm hại bé Thánh tử.Bởi vì —Ngay cả sinh mệnh của hắn cũng là do Sở Duy ban cho.Đôi mắt này, dĩ nhiên chỉ nên dịu dàng nhìn về phía thần minh của hắn mà thôi..Kho Thánh vật.Sở Duy không hiểu sinh vật nhỏ lông xù đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được rằng nó rất thích mình.Sinh vật ma pháp ở Phỉ Á Lan không phải không có, nhưng cũng hiếm gặp. Thạch Bổn Trác sau khi hoàn hồn từ cơn sợ ban đầu, nhìn thấy "con quái vật" chỉ là một cục lông tròn đáng yêu, bật cười: "Trời ạ, ta tưởng cái gì ghê gớm lắm, hóa ra tự mình dọa mình thôi ~""Được rồi, đừng cản đường, hôm nay không rảnh chơi với ngươi, ta còn có việc phải làm."Gã lại định kéo Sở Duy ra, muốn gạt sinh vật nhỏ sang một bên — nhưng chưa kịp chạm thì bị cắn một phát thật đau."Pi ——!!"Cục bông gào rít như một con rồng nhỏ giận dữ!Thạch Bổn Trác đau đến tê rần, cúi xuống nhìn bàn tay máu chảy ròng ròng, ngẩn người — ngón tay của gã, rõ ràng một giây trước vẫn còn nguyên, giờ đã biến mất!Gã cứng đờ quay đầu, nhìn sinh vật nhỏ đang nổi giận, lông trên người dính máu đỏ au — mà không dám nghĩ tiếp.Ngón tay của gã... đâu rồi?Chẳng lẽ là bị...Cục bông hạ thấp độ cao, bay đến trước mặt Sở Duy, đôi mắt tròn đen láy đầy vẻ lo lắng: "Pi, pi?"Mommy, có muốn đi không?Sở Duy dường như hiểu được nghi vấn của nó, cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình đang bị những đường máu phủ kín, cô đơn lắc đầu.Giờ bé không thể ra ngoài được.Giáo đình là thánh địa có sức mạnh tín ngưỡng đậm đặc nhất, nếu một kẻ bị khí tức ma quỷ bao quanh xuất hiện ở đó thì sẽ xảy ra chuyện gì — thật khó tưởng tượng."Pi......"Trước kia mommy trông rất cao, dù không hiểu sao giờ lại trở nên nhỏ xíu thế này, nhưng đây vẫn là mommy mà nó thích nhất, nhóc quái vật tuyệt đối sẽ không nhận nhầm được.Cục bông bay vòng quanh, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nó sà xuống vị trí trước ngực bé, dùng "đôi cánh" trắng tinh cuộn lấy con chim nhỏ, quạt nhẹ bên kia để mang nó bay lên."A, cái đó......"Bé Thánh tử vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy cục lông dùng bên kia cánh nhặt "Con mắt Ác Ma" trên mặt đất lên, rồi trong ánh nhìn kinh ngạc của Sở Duy, nó trả cả con chim và viên đá lại vào tay bé.Bé cúi đầu, thấy trong viên ma thạch vẫn còn đọng nước mắt của chính mình.Bị sự xuất hiện của cục lông làm gián đoạn, nỗi buồn khi Lương Điểu rời đi, sự thương tiếc, nỗi sợ hãi và phản kháng với cái chết — tất cả những cảm xúc mãnh liệt đó một lần nữa ùa về trong lòng."Pi."Cục lông tiến lại gần, cọ nhẹ chóp mũi bé, hai chiếc tai dài khép lại, như một cái ôm bé nhỏ.Trên trán bé, hoa văn hình mặt trăng bỗng sáng lên rực rỡ, dường như được triệu hoán; viên ma thạch và cục lông trên ngực bé Thánh tử cùng lúc tỏa ra ánh vàng kim rực rỡ.Sở Duy bị ánh sáng thiêng liêng ấy bao phủ hoàn toàn, không còn thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm nhận được cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng kỳ lạ — như thể đang tan chảy trong làn nước mùa xuân đầu tiên sau tuyết tan, thân xác và ý thức tách thành vô số mảnh sáng, quá khứ và tương lai hòa vào nhau thành một dòng năng lượng mịn màng.Ở một nơi khác, phía sau cung điện Thánh Vực, bên dưới tế đàn tối cao — những bông hoa Estelle vốn thong thả vươn mình trong nắng, bỗng nhiên điên cuồng vươn cao, đồng loạt nở rộ, trong thoáng chốc biến thành cả một biển xanh biếc rực rỡ.Những người hầu chứng kiến cảnh ấy lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy, không biết đó là khải tượng của thiên giới hay là hình phạt của thần linh.Trong mật thất kho Thánh Vật, một phép màu đã xảy ra ——Những đường hoa văn máu như dây leo bện chặt quanh cánh tay phải của bé con, vốn cần ít nhất bảy ngày mới có thể mờ dần đi, hơn nữa dấu ấn linh hồn kia vốn không thể tẩy sạch.Thế nhưng, khi bé Thánh tử bỗng thức tỉnh sức mạnh thanh khiết, đã gần như xóa sạch mọi ô uế còn sót lại trong viên ma thạch.Những đường máu dần tan biến, làn da trở lại vẻ mịn màng, trong trẻo như ban đầu, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.—— hoặc có lẽ, chính bé Thánh tử đã là một phép màu rồi.Sở Duy lại chẳng hề nhận ra điều đó.Bé đứng dậy, bước đi loạng choạng đuổi theo ánh sáng nơi Lương Điểu đang bay lên. Con chim được một luồng sáng nhỏ nâng đỡ, trông như đang dang cánh bay lại, hay như đang hướng đến một nơi yên bình ở phía trước.Sức mạnh tinh lọc của bé Thánh tử không chỉ có thể gột rửa bản thân khỏi tà niệm và uế khí, mà còn có thể an ủi, thậm chí siêu độ cho những linh hồn chết trong đau khổ.Linh hồn con chim được dung hòa trong ánh sáng dịu dàng, tan dần đi trước mắt bé, biến mất hoàn toàn.Sở Duy biết, đó là lời tạm biệt cuối cùng.Bé nhận ra rằng những tia sáng vàng kim kia không phải tự nhiên xuất hiện, mà là do cục lông nhỏ giấu đi hình dạng thật của mình, để lại ánh sáng ấy — nhóc đang giúp con chim hoàn thành chuyến bay cuối cùng.Khi chúng bay lên đến đỉnh cao nhất, ánh sáng ấy đột nhiên dừng lại trong chớp mắt, rồi nở rộ, tỏa ra muôn vàn tia sáng trong suốt, rơi xuống như mưa sao giữa nhân gian.Bé Thánh tử vội vàng giơ hai tay lên, muốn đón lấy.Nhưng bé không thể chạm được vào chú chim.Thay vào đó, trong lòng bàn tay là cục lông nhỏ xù xù mềm mại, đôi mắt tròn đen cũng đẫm lệ — nhóc khóc vì nỗi buồn của mommy nhỏ.Trước khi chứng kiến Lương Điểu qua đời, Sở Duy từng giăng bẫy chỉ để bắt tên trộm nhỏ bé này — một sinh vật hay trộm bánh ngọt mang theo hương cỏ thơm.Lần này, cuối cùng bé cũng có thể nói ra câu ấy ——"Bắt được ngươi rồi."Chỉ là, cùng lúc đó, nước mắt bé rơi xuống lặng lẽ, như tuyết tan không một tiếng động.Đứa bé ôm chặt sinh vật nhỏ nhiệm màu vào lòng, siết chặt, không nói nên lời, chỉ biết nức nở trong im lặng.Trong sâu thẳm tâm trí, bé cảm thấy một cơn đau nhói rồi mọi thứ trước mắt tối sầm lại, cơ thể ngã về phía sau ———— ngã vào một vòng tay ấm áp.Khoảnh khắc ấy, người mà bé khao khát gặp nhất, người bé cần nhất, đã ôm lấy bé. Cánh tay ấy đủ sức xua tan mọi giá lạnh, sợ hãi và bất an. Một lát sau, cảm giác mềm mại như lông chim khẽ chạm lên mái tóc.Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt, bé hy vọng đó là một nụ hôn.
🐉Tác giả có lời muốn nói:Em bé mất đi một người bạn, nhưng lại có thêm một người bạn [ khóc òa ].
🐉Tác giả có lời muốn nói:Em bé mất đi một người bạn, nhưng lại có thêm một người bạn [ khóc òa ].
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store