ZingTruyen.Store

Edit Np H No The Muon Xoay Nguoi Mieu Nhan Hoang Dau Chuong 201 Het

Editor: snowie

Vòng qua dưới chân dãy núi, dọc theo con đường nhỏ hẹp bụi cây cỏ dại um tùm hoang dã hướng tới ngọn núi khác một lúc, trước mắt hiện ra một chiếc hồ bằng phẳng rộng 30-40 m2 ẩn mình vào núi. Nói là bằng phẳng cũng không hoàn toàn chính xác, nó được chia làm kiểu bậc thang hai tầng, tầng dựa vào vách núi có địa thế cao hơn, cũng thập phần bằng phẳng, diện tích đại khái khoảng 10 m2, cỏ dại trên đất bùn tươi tốt; diện tích của tầng thấp hơn mặc dù rộng, mặt ngoài lại là một lớp toàn đá sỏi, hơn nữa còn hơi nghiêng nghiêng, phía trước còn lại là sườn dốc đứng bất ngờ. Bởi vì nó lõm xuống ẩn mình trong thế núi, cho nên ở đây gió thổi vô cùng yếu ớt.

Giữa bãi đá sỏi mọc lên khoảng hơn mười bụi cây rậm rạp, cao khoảng năm sáu thước, thấp cũng phải hai ba thước, tán lá rất nhỏ, lá xanh xen lẫn lá hồng. Cành cây nâu dài sắc nhọn vươn ra tứ phía, nếu không cẩn thận ngã nhào vào lùm cây, sẽ bị nó đâm đến thương tích. Rải rác trên đất còn có vài tảng đá lớn, cái thì hoàn toàn bại lộ trong không khí, cái thì chôn mình một nửa trong đất đá. Mà điều khiến cho La Chu vô cùng vui sướng chính là suối nước hơi khói trắng xoá ở trên bãi đá sỏi kia. Nó bị che lấp ở trong lùm cây, không để ý sẽ nhìn không thấy. Nếu không phải ngồi ở trên lưng ngựa cao, nàng cũng không thể phát hiện ra.

"Tỷ tỷ, đệ ở đằng kia dựng lều trại, tỷ đi ngâm ôn tuyền trước đi." Đa Cát ôm La Chu xuống ngựa, chỉ vào mặt cỏ bùn bằng phẳng dựa vào lưng núi, "Trong ngọn núi này không có mãnh thú, tỷ không cần lo lắng sợ hãi bị tập kích."

"Được."

La Chu không hề khách khí đáp, hưng phấn tiếp nhận y phục sạch sẽ và khăn lau từ tay Đa Cát, cẩn thận vòng qua lùm cây, đi vào bên trong ôn tuyền. Nàng quay đầu nhìn nhìn, mấy bụi cây rậm rạp cao lớn giống nhau làm bức bình phong thiên nhiên, cũng vừa vặn che chắn cảnh xuân, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là lo lắng hô một tiếng,

"Đa Cát, đệ không được nhìn lén!"

"Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ không nhìn lén."

Mà lần này sẽ nhìn một cách quang minh chính đại. Đa Cát giương giọng đáp lại, ở trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu. Nâng mắt nhìn trời xem màn đêm sắp buông xuống, nghiêng tai nghe tiếng nước rất nhỏ truyền ra từ trong lùm cây, khóe môi gợn lên nụ cười tà ác giả tạo.

Hắn khiêng gánh đồ nặng lững thững đi đến chỗ mặt cỏ bùn, dùng sức giẫm một góc cỏ dại, đuổi đám sâu bọ trốn ở bên trong đi, rồi ở bốn phía vẩy một chút gì đó xong, lúc này mới bắt đầu bắt tay dựng lều trại.

Suối ôn tuyền thật sự rất nhỏ, ước chừng chỉ khoảng 1m2, sau khi ngồi xuống không gian còn lại không nhiều, có thể nói là suối nước nóng nhỏ nhất mà nàng từng ngâm qua. Nước sâu gần nửa thước, nhiệt độ xấp xỉ 40 °C, toả ra mùi lưu huỳnh nhàn nhạt. Phía dưới là tảng đá cứng rắn trơn nhẵn, có thể dùng chân cảm nhận nước suối chảy ra từ khe đá, vách tường của ao cũng làm từ phiến đá thô san bằng. Nơi này cách thôn Cát Ô chỉ vài dặm đường, đại khái nó là dãy núi mà thôn dân thường tới hái thuốc, sau đó lại bị Đa Cát lưu lạc xung quanh rồi phát hiện.

Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cảm giác ngàn triệu lỗ chân lông trên người đều thư thái mở ra, mọi mỏi mệt đều từ đó mà chui ra ngoài, nàng thích ý nheo lại hai mắt, phát ra tiếng thở thoải mái. Lẳng lặng ngâm mình một hồi lâu, mới không chút hoang mang chà xát tẩy rửa thân thể. Một bên lau rửa, một bên chú ý động tĩnh bên ngoài lùm cây.

Một lát sau, nàng không khỏi bật cười. Hồi còn ở địa lao, Đa Cát đã nhìn thấy Mãnh thú tắm rửa cho nàng, tối hôm qua khi nàng lau rửa thân thể Đa Cát cũng ở ngay ngoài lều trại đào kênh, hiện tại còn cái gì mà phải nghi ngờ thêm nữa? Hơn nữa Đa Cát cũng chỉ là một hài đồng mười một mười hai tuổi, sẽ không là mối uy hiếp đe doạ tới nàng. Cho dù hắn có nhìn lén, đó cũng chỉ là hành động hiếu kì mà thiếu niên ở trong thời kì trưởng thành dành cho người khác giới, nàng nên tỏ vẻ khoan dung và lý giải, sau đó dẫn dắt hắn đi con đường đứng đắn mới phải. Huống chi nàng đã hạ quyết tâm sẽ cùng Đa Cát sống nương tựa lẫn nhau cả đời, cũng phải bắt đầu tin tưởng nhân phẩm của hắn mới được, căn bản sẽ không phải quá căng thẳng giống như đề phòng sói nữa. Tâm một khi đã buông, tinh thần và cơ thể sẽ càng thêm thoải mái, nàng vừa lau rửa vừa ngâm nga giai điệu vừa tự nghĩ ra.

Những đám mây đỏ cuối cùng trên bầu trời phía Tây đã bị màn đêm nuốt chửng, sao cùng ánh trăng biến thành chúa tể trời cao.

Đa Cát rải tấm vải lông êm mịn xuống đất, phủ thêm một lớp da bào lên trên, sau khi đem đồ vật quần áo trong túi đồ sửa sang lại một lần xong, trà bơ đã được nấu thơm lắm rồi. Hắn giảm lửa, đặt trà bơ trên lò sưởi để hâm nóng, chui ra ngoài lều trại, hướng về phía lùm cây rậm rạp la lớn:

"Tỷ tỷ, đừng ngâm lâu quá, cẩn thận bị ngất xỉu đó."

La Chu vừa vặn ngâm toàn thân đến đỏ bừng mềm nhũn, đầu cũng có chút choáng váng mơ hồ, nghe thấy tiếng Đa Cát la, lập tức kêu đáp lại:

"Tỷ liền lên đây."

Nàng lắc lắc cái đầu, lưu luyến từ trong ao đứng dậy. Nương theo tia sáng của ánh trăng cùng sao trời, nàng nhanh chóng lau khô thân thể, mặc y bào đi giày. Bước ra khỏi lùm cây, nàng liền bắt gặp cảnh Đa Cát tay cầm một ngọn đuốc, chính mình đứng thẳng quay lưng về phía nàng.

Nghe được tiếng bước chân, Đa Cát xoay người, khuôn mặt khờ thuần đáng yêu bị ánh lửa rọi đến sáng trưng, đôi mắt sáng ngời đến thần kỳ.

"Tỷ tỷ, tối rồi, trên mặt đất lại có nhiều tảng đá và bụi cây, đệ sợ tỷ không đi được."

"Khoảng cách gần như vậy, đệ còn sợ ta té nhào ư?" La Chu chỉ chỉ bóng dáng lều trại mơ hồ cách đó không xa, cười khản.

"Ừm." Đa Cát khẳng định đó là sự thật, thực sự gật đầu đáp.

Nàng sửng sốt, chỉ cảm thấy tâm can giống như vừa được ngâm suối nước nóng, dào dạt ấm áp mềm mại. Tiến lên từng bước, đi đến bên người Đa Cát, ngón tay chỉ lên bầu trời:

"Đa Cát, tỷ sao có thể vô dụng đến mức đó được. Đệ xem, bầu trời có ánh trăng cùng sao sáng chiếu rọi, tỷ có thể nhìn thấy được."

"Ánh sáng đó quá yếu." Đa Cát thản nhiên cười nói, dắt tay nàng cùng nhau hướng về phía lều trại,

"Tỷ tỷ, phía sau vầng trăng sáng đó có ẩn giấu những đám mây đen, có vẻ không bao lâu nữa một cơn mưa to hiếm thấy sẽ trút xuống."

Sẽ sao? La Chu cẩn thận quan sát ánh trăng, thật sự khó có thể tin được bầu trời đêm sở hữu vầng trăng sáng nhô cao cùng với những ngôi sao tinh tường này sẽ đột nhiên bị bao trùm bởi mây đen dầy đặc, mưa to tầm tã. Không phải mọi người nói cao nguyên thường ít mưa hay sao? Hiện tại là thời điểm cây cối đâm chồi nảy lộc, hình như mùa mưa còn chưa tới đi? Mây đen ẩn phía sau ánh trăng sáng mà Đa Cát nói ở đâu vậy? Trừ bỏ sáng và tối, sao cái gì nàng cũng không nhìn thấy? Một loạt nghi hoặc liên tiếp ập tới, nàng tập trung quan sát bầu trời, liền không chú ý tới dưới chân, mãi cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

"Tỷ tỷ cẩn thận!"

Dưới chân như đá phải một vật gì cứng, thân thể lảo đảo đúng lúc ngã vào cái ôm ấm áp của thân hình đơn bạc gầy gò.

"Tỷ tỷ, tốt nhất tỷ vẫn là không nên nhìn bầu trời, chú ý tới tảng đá dưới chân một chút đi." Đa Cát một tay ôm nàng, bất đắc dĩ nói,

"Vẫn là đệ không tốt, quên nói cho tỷ biết rằng người không có kinh nghiệm cho dù có xem thế nào đi nữa cũng không thể phát hiện ra dấu hiệu thời tiết dị thường."

La Chu gượng cười, từ trong lòng Đa Cát mà đứng thẳng dậy, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi. Cũng đúng, người đã quen nghe dự báo thời tiết công nghệ cao như nàng nếu có thể nhìn ra dấu hiệu thời tiết bất thường thì chỉ có thể là quỷ. Nhận mệnh thu lại một bụng đầy hoài nghi, nàng quy củ theo Đa Cát trở về lều trại.

Uống xong một chén trà bơ nhỏ, giảm bớt cảm giác khô miệng do ngâm nước nóng, dùng bàn chải đánh răng thô sơ chế từ bờm ngựa cẩn thận chà xát, dưới sự hầu hạ ân cần của Đa Cát, nàng cởi áo da bào và áo kép khố, nằm nghỉ ngơi trước trên vải lông.

"Tỷ tỷ, đệ đi suối nước nóng tắm rửa, tỷ đừng nằm ngủ vội, chờ đệ trở lại tặng tỷ món quà sinh nhật cuối cùng." Đa Cát điều chỉnh vải lông thực tốt, cười dặn.

"Cái gì, đệ còn muốn tặng ta món quà sinh nhật cuối cùng? !" Hai mắt La Chu vốn mông lung sắp ngủ trong nháy mắt liền trở nên sáng ngời hữu thần, kinh hỉ cao giọng hỏi.

"Ưm, đó là thứ quý giá nhất của đệ, đệ chỉ nguyện ý đưa cho nữ nhân duy nhất là tỷ tỷ."

Đa Cát hướng nàng cười thần bí, xoay người đặt vào lò sưởi thêm hai khối phân bò, làm cho lửa đốt càng thêm bén một chút, trước khi vén rèm cửa chui ra ngoài còn cố ý quay đầu cường điệu nói,

"Tỷ tỷ, nhớ rõ đừng có ngủ, lúc nhận quà tỷ nhất định phải duy trì tỉnh táo mới thú vị." (Ô la la =))

"Đệ yên tâm, tỷ nhất định sẽ không ngủ." La Chu rút tay từ trong da bào và vải lông ra, ra sức hướng hắn vung tay cam đoan.

Rèm cửa màu trắng hạ xuống, bên trong lều trại chỉ còn lại mỗi nàng. Khuôn mặt thanh tú phấn nộn si ngốc ngơ ngác ngây ngô cười thoả mãn một lúc, nàng phát ra tiếng cười khanh khách như gà mái đẻ trứng.

Tính từ lúc sáng sớm ngày hôm nay, món quà thứ nhất Đa Cát tặng nàng là một nồi canh cá thơm ngon, đút nàng uống canh, ăn thịt bò khô. Món quà thứ hai là đưa nàng đi xem hồ Rakshastal, kể nàng nghe về truyền thuyết Quỷ hồ cùng Thánh hồ. Món quà thứ ba là đưa nàng đi ngâm ôn tuyền mỹ dung dưỡng nhan, xua tan đi mọi mệt nhọc. Ưm, đợi chút, Đa Cát còn cho nàng trải nghiệm cuộc sống gian khổ nhưng cũng khoái hoạt của nghệ nhân hát nói, xướng cho thôn dân và nàng nghe 《Cách Tát Nhĩ Vương truyện》. Tỉ mỉ tính toán mà nói, tổng Đa Cát đã tặng cho nàng bốn món quà. Khi nàng chuẩn bị cảm thấy hài lòng mỹ mãn vì một sinh nhật khó quên như vậy, hắn lại nói còn có một món quà quý giá nhất muốn tặng cho nàng.

Đa Cát nói món quà này là thứ quý giá nhất của hắn, chỉ nguyện ý đưa cho nữ nhân duy nhất là nàng, còn bảo lúc nhận quà nàng phải duy trì tỉnh táo mới thú vị. Món quà đó rốt cuộc là gì nhỉ?

La Chu vừa tò mò lại vừa kích động, hoàn toàn không buồn ngủ. Nàng ở trong da bào lăn qua lăn lại cân nhắc suy nghĩ, làm thế nào cũng không đoán ra. Nhìn xem ánh lửa lam sắc trong lò sưởi một hồi lâu, trong chốc lát lại nhìn sang rèm cửa trắng tĩnh lặng, mong mỏi Đa Cát có thể nhanh chóng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store