Edit Np H No The Muon Xoay Nguoi Mieu Nhan Hoang Dau Chuong 201 Het
Editor: snowie
"Bọn chúng vừa mới tròn tám tuổi!" La Chu thất thanh kinh ngạc hô lên. Hiểu biết của nàng về các loại [1] vũ khí lạnh thời chiến tranh chỉ nằm vỏn vẹn trong các tác phẩm truyền hình hiện đại và các tác phẩm văn học. Mặc dù không tự mình trải qua, nhưng nàng cũng biết chiến trường là nơi máu chảy đầu rơi, vô cùng tàn khốc. Muốn hai cái hài đồng tám tuổi ra chiến trường trải qua chiến hỏa tàn phá, nam nhân này có còn tình người hay không? Có còn là một người cha hay không?
[1] Vũ khí lạnh: Tên gọi chung các loại vũ khí không sử dụng chất nổ, cháy mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập, vv. Xuất hiện từ thời cổ đại, được dùng phổ biến trước khi phát minh ra hoả khí (thế kỉ 15-16). Chia ra: VKL đánh giáp lá cà (như kiếm, giáo, mác, búa, dao găm...); VKL đánh gần (như cung, nỏ, máy bắn đá, máy phóng lao...).
Thích Ca Thát Tu thu hồi tầm mắt đang trông về phía xa, trường tiên trong tay va chạm với không trung, phát ra một tiếng vang keng keng, ánh mắt lãnh duệ tàn nịnh nhìn đảo xung quanh, bọn thị vệ đội hắc kỳ lập tức thức thời, thúc ngựa tách khỏi hai người càng lúc càng xa.
Hắn vừa lòng nhếch nhếch khóe môi, đôi mắt âm tà nhìn về phía La Chu, nói,
"Bọn chúng là nhi tử của ta, Mãnh • Thích Ca Thát Tu, chảy trên người chúng là dòng máu của vương tộc Tượng Hùng, chúng không phải là những đứa trẻ bình thường vừa tròn tám tuổi."
Ánh mặt trời như chìm sâu vào đôi mắt dài sắc bén, khiến con ngươi u ám ánh lên một tầng kim quang cực nhạt, thanh âm nghiêm chỉnh sâu sắc mà lại ngạo nghễ cứng rắn, sâu thẳm sắc bén như đao,
"Chỉ có chiến trường huyết lệ mới có thể khiến Kiền La Nạp cùng Khôn La Đạt nhanh chóng trưởng thành, trở thành võ sĩ Bác Ba đội trời đạp đất, trở thành con cháu ưu tú nhất của vương tộc tượng hùng, đây là con đường bọn hắn phải đi."
La Chu miệng cười trào phúng. Đúng vậy, ở trong cái hoàn cảnh cực đoan ác liệt này, khi toàn bộ xã hội ở nơi đỉnh cao nguyên bị chia cắt hỗn loạn, hậu duệ của vương tộc xa xưa như Mãnh thú nếu không muốn bị kẻ quyền quý khác cắn nuốt, có tôn nghiêm liền tiếp tục sinh tồn, chỉ có thể trở nên càng cường hãn càng tàn khốc, làm cho vị vương giả kiêng kị trong lòng, không dám cũng không thể giết hắn một cách dễ dàng.
Mãnh thú đối với Cầm thú vương trung thành vô cùng, thậm chí chuyện dâng lên sinh mệnh quý giá cũng tuyệt đối không nói hai lời, nhưng hắn không đem phần trung thành này mạnh mẽ giáo huấn cho hai con trai. Hắn phụ trách dạy dỗ nhi tử trở thành kẻ mạnh nhất bằng con đường nhanh nhất tàn nhẫn nhất, nhưng lại đem quyền lựa chọn giao cho chính bọn họ: Rằng sẽ tiếp tục trung thành với vương quốc Cổ Cách, với vương gia Mục Xích, hay là mưu nghịch, phục hồi tượng hùng quốc khi xưa, hoặc là rời xa Cổ Cách, rời xa cao nguyên này tới một địa phương khác khai sáng cơ nghiệp mới? Người cuối cùng đưa ra quyết định không phải là phụ thân của chúng - Mãnh • Thích Ca Thát Tu, mà là Mãnh • Kiền La Nạp và Mãnh • Khôn La Đạt. Ai nói Mãnh thú không phải một người phụ thân tốt chứ?
Khi mới gặp mặt, ấn tượng sâu nhất mà Mãnh thú lưu lại cho nàng chính là vô cùng dữ tợn dã man, giống một đầu Mãnh thú hung tàn luôn chém giết, nhưng thời gian dần trôi, ấn tượng của nàng về hắn đã không ngừng thay đổi.
Hắn có huyết thống tôn quý, có dũng có mưu. Đối với địch nhân tàn khốc vô tình, đối với quân vương trung trinh như một, đối với dân chúng nhân từ công bằng, đối với cấp dưới nghiêm khắc hào sảng, đối với nữ nhân ôn nhu săn sóc, đối với con cái nghiêm khắc thương yêu. Có lẽ còn rất nhiều mặt của hắn chưa bị khai quật tới, nhưng với những phần trước mắt mà nàng đã thấy, đã tiếp xúc, hắn thật sự có thể nói là hình mẫu xuất sắc cho nam nhân Bác Ba cổ đại, ít nhất là so với hai cái tên khủng bố biến thái Cầm thú vương và Ma Quỷ pháp vương cũng chỉ xứng xách giày cho hắn.
"Ngươi... Là người phụ thân tốt." Nàng do dự một lát, vẫn là nói ra suy nghĩ chân thực nhất ở sâu dưới đáy lòng.
Đôi mắt dài ám sắc thoáng cong cong, nhộn nhạo ra một ý cười ôn nhu, ánh sáng mờ ảo mông lung ở tầng ngoài bỗng hoà tan biến mất. Cái mày cau cau lãnh thẩm của Thích Ca Thát Tu nhu hòa hơn rất nhiều, hắn thản nhiên cười nói:
"Vậy thì heo nhỏ nhanh chút sinh một đứa nhỏ, ta cam đoan sẽ coi hắn như đứa nhỏ của mình mà yêu thương dạy dỗ."
Lời nói của Thích Ca Thát Tu khiến La Chu lại một lần nữa phải ghé mắt kinh ngạc. Hắn và nàng không phải cũng là mối quan hệ thân thể sao? Vì cái gì mà không nói "đứa nhỏ của mình", mà là "coi hắn như đứa nhỏ của mình" ?
Chống lại tầm mắt kinh ngạc nghi hoặc của La Chu, ánh mắt Thích Ca Thát Tu u ám, ý cười nơi khóe miệng không thay đổi, nhẹ giọng giải thích nói:
"Ta là thị vệ bên người Vương, vào thời khắc ta quyết định kính dâng sinh mệnh liền đã chuẩn bị. Năm ấy khi Vương mười lăm tuổi chính thức thực thi kế hoạch đoạt vị, ta liền tìm một nữ nhân quý tộc có thể sinh dưỡng, sinh hạ cặp song sinh Kiền La Nạp cùng Khôn La Đạt này. Từ đó về sau, mạng của ta chỉ thuộc về Vương cùng Pháp vương, cả đời còn lại tuỳ cho bọn hắn định đoạt. Đoạn thời gian lúc Vương vừa đi lên vương vị, khi đó đủ các thể loại ám sát ùn ùn kéo tới, ta đã thay hắn đỡ một ly rượu độc, rồi được Pháp vương cứu một mạng trở về, mặc dù vẫn có thể cùng nữ nhân hoan hảo như cũ, nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp làm cho nữ nhân mang thai."
Nàng có thể hay không lý giải ly rượu độc đó trừ bỏ đòi mạng ở bên ngoài, còn có tác dụng giết chết tinh trùng ở bên trong, là loại phương thức hạn chế sinh sản so với phương pháp thắt ống dẫn tinh ở thời hiện đại còn cao minh nam tính hơn? Bất quá, ở thời cổ đại nơi cực kì coi trọng việc sinh con nối dõi có vẻ không đề cập tới việc nam nhân phải hạn chế sinh đẻ. Không thể khiến nữ nhân mang thai hẳn là nỗi khổ riêng lớn nhất của bất cứ nam nhân cổ đại nào đi? La Chu nhúc nhích miệng, không biết nên nói gì tiếp theo.
"Ta thật nuối tiếc vì không thể có một đứa nhỏ kết hợp huyết mạch của chúng ta, nhưng cũng may mắn, chính bởi vì ta không thể làm cho nữ nhân mang thai, hơn nữa là huynh đệ cùng mẹ với Vương, Vương mới có thể dễ dàng cho phép ta cùng với hắn chung nàng như vậy." Hắn dừng một chút, nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt ngây thơ lại giật mình, khóe môi cười càng ôn nhu , "Heo nhỏ, ta như thế, Pháp vương cũng là như thế."
A! Ma Quỷ pháp vương cũng không thể có con? ! La Chu thâm trầm chấn kinh.
"Không biết có phải vì đã nhìn thấu phàm trần tục sự hay không, Pháp vương đối với việc kéo dài huyết mạch không hề có hứng thú, từ sớm đã hạ dược cắt bỏ tuyệt tự cho bản thân. Vương biết điều này, cho nên cũng ngầm đồng ý cho phép Pháp vương cùng mẹ với hắn chung nàng."
Trên thực tế, nếu Pháp vương người có quyền thế gần như ngang ngửa chỉ dưới Tán Bố Trác Đốn, danh dự so với Vương còn vang xa hơn để lại một đứa con nối dòng, kẻ đầu tiên mà Vương muốn trảm muốn diệt trừ chính là đứa con nối dòng đó. Vương thích heo nhỏ, nhưng trong thâm tâm vẫn tiềm tàng sự coi thường không cam chịu việc Pháp vương cùng hắn dùng heo nhỏ để song tu. Hôn tục của người Bác Ba từ xưa huynh đệ đồng huyết mạch sẽ cộng thú chung một nữ nhân là thủ đoạn mà Pháp vương dùng để đoạt lấy heo nhỏ, giảm bớt nội tâm phẫn nộ cùng không cam lòng của Vương, cũng là cái cớ tuyệt hảo để Vương che giấu tâm tư chân chính của mình. Pháp vương cùng Vương, nhưng thật ra chính là "Một công đôi việc". Mà sở dĩ Vương cho phép cái tên gia hỏa không bớt lo lắng kia sống đến tận bây giờ, cũng là bởi vì thân thể của hắn từ nhỏ đã bị kịch độc, bị sâu bọ ghê tởm ăn mòn, không thể sinh con nối dõi. (*ý nói Đa Cát)
Tuy nhiên, mấy thứ này hắn sẽ không nói cho heo nhỏ. Nàng chỉ cần biết rằng hắn thích nàng, Vương thích nàng, Pháp vương thích nàng, nàng cùng với bọn họ ba cái huynh đệ đồng mẫu huyết mạch hoan ái bất quá là thuận theo hôn tục của người Bác Ba từ xưa, không cần phải khổ sở chịu đựng hay cảm thấy thẹn thùng.
Thì ra, ba nam nhân này còn cùng nhau giấu kín bí mật riêng tư khổng lồ như thế? La Chu nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Câu cửa miệng cho cùng cũng phải nói: biết được càng nhiều bí mật thì càng chết sớm. Mẹ ơi, nàng đã biết nhiều bí mật lắm rồi, cũng không cần phải nghe thêm cái bí mật riêng tư này nha? Mãnh thú không kiêng kỵ lẫn lộn đem bí mật kể cho nàng nghe từng chút một, chẳng lẽ hắn không sợ nàng sẽ đem bí mật đó lan truyền ra bên ngoài, chấn động Cổ Cách sao? Vẫn là nói chắc hẳn hắn nghĩ nàng trốn không thoát, quyết định sau khi chán ngấy nàng liền vứt bỏ rồi giết người diệt khẩu? Trong lòng từng đợt đau đến phát thương, cái miệng hồ đồ! Mong là mọi lo lắng đề phòng cùng bất an ngờ vực vô căn cứ lúc này nàng sẽ không phải trải qua!
"Heo nhỏ, con ngươi sao mà mở to như thế, lòng dạ hẹp hòi liền lộ hết ra." Thích Ca Thát Tu trêu tức vỗ vỗ khuôn mặt bị cái khăn bọc kín của nàng, "Ngoan ngoãn sinh cho Vương một đứa nhỏ, ta cùng Pháp vương sẽ giúp ngươi nuôi dạy dưỡng dục chúng."
Ngươi, thì có thể. Pháp vương, liền miễn đi. Nàng nửa điểm cũng không muốn đứa nhỏ mà mình sinh ra trở thành ma quỷ biến thái. Chậm đã, nàng vừa rồi nghĩ cái gì thế? Thế nhưng lại thuận theo lời nói của Mãnh thú, nghĩ tới việc sẽ cùng Cầm thú vương sinh một đứa nhỏ? ! Nàng... Thật sự sa đọa ? Sa đọa ? Sa đọa ? !
Vô số trận gào thét nghi ngờ ở dưới đáy lòng quay trở lại, ngũ quan thanh tú bị che giấu dưới tấm khăn che mặt của La Chu xuất hiện một tia vặn vẹo rất nhỏ. Sau một lúc lâu, nàng cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt đạm mạc tĩnh lặng, hướng Thích Ca Thát Tu chậm rãi lắc đầu, lại chậm rãi xoay đầu, tầm mắt đờ đẫn nhìn về phương xa.
Ngay trong lúc nàng cùng Thích Ca Thát Tu nói những chuyện phiếm quỷ dị, đội kỵ binh đã đi qua vài đồng bằng rộng lớn, vượt qua vài đồi núi cao lớn. Ở nơi phương xa, ồn ào truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng kêu giống như sấm rền lăn lộn.
"Heo nhỏ thẹn thùng ư?" Thích Ca Thát Tu nở nụ cười tà ác "Nữ nhân sinh đứa nhỏ là chuyện quá đỗi bình thường, có cái gì mà phải thẹn thùng?"
Ngươi mới thẹn thùng ! Cả nhà ngươi mới thẹn thùng ! Cách tấm khăn che mặt, làm sao hắn có thể biết mặt nàng có ngượng ngùng ửng đỏ hay không? Nàng để lộ ra bên ngoài thần sắc ánh mắt thẹn thùng hay sao? La Chu bỗng nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Thích Ca Thát Tu một cái.
Trong ánh mắt nàng tự cho là sắc bén phẫn nộ hung ác không biết từ khi nào lại hàm chứa lẫn sự hờn dỗi. Thích Ca Thát Tu bị trừng đến sửng sốt, tiện đà cả người tê dại. Một tay kéo lấy cái chân của nàng lập tức tha túm đến trước người, gắt gao ôm vào trong lồng ngực.
Hắn không sợ ở trước mặt đội thị vệ hắc kỳ thân mật với heo nhỏ, đội hắc kỳ là một tay hắn huấn luyện ra, sự trung thành đối với Vương, đối với hắn tuyệt đối không cần hoài nghi, miệng so với con trai con hến xác thực khép kín còn chặt còn nghiêm mật hơn. Vương và hắn cũng không cố ý kiêng dè đội thị vệ hắc kỳ này, bọn họ đối với việc hắn cùng Vương chung heo nhỏ là chuyện mười phần đã biết được tám chín phần, trong lòng biết rõ ràng.
"Bỏ... Buông ra... Đau quá..." La Chu trong cái ôm ấp đột ngột tanh nồng mùi ngựa dê cố gắng giãy dụa, chỉ cảm thấy thân thể cánh tay đang giam cầm nàng vô cùng kiên cố, rất giống gông kìm bằng sắt, siết nàng thực đau đớn không chịu nổi.
"Không buông." Thích Ca Thát Tu quả quyết từ chối, ôn nhu đem đầu nàng vùi vào lồng ngực của mình càng sâu, hương thơm thân thể mềm mại, thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh cường kiện hơi hơi run rẩy,
"Heo nhỏ, nàng là nô lệ ta tự tay bắt được, đừng có nghĩ tới việc trốn thoát khỏi ta. Cho dù ta có chết , linh hồn cũng sẽ dây dưa với nàng đời đời kiếp kiếp."
Tay cùng hai chân dùng sức kéo và siết dây cương, chiến mã dưới hông sải bước, như mũi tên bình thường bay vụt về phía trước.
Sau khi bọn thị vệ đội Hắc kỳ kinh ngạc, đều nhanh chóng thúc ngựa theo sát Liệt đội trưởng đại nhân, chỉ còn một thị vệ phụ trách con ngựa mà Vương đưa cho liên nữ bị đội kỵ binh bỏ lại ở phía sau.
"Bọn chúng vừa mới tròn tám tuổi!" La Chu thất thanh kinh ngạc hô lên. Hiểu biết của nàng về các loại [1] vũ khí lạnh thời chiến tranh chỉ nằm vỏn vẹn trong các tác phẩm truyền hình hiện đại và các tác phẩm văn học. Mặc dù không tự mình trải qua, nhưng nàng cũng biết chiến trường là nơi máu chảy đầu rơi, vô cùng tàn khốc. Muốn hai cái hài đồng tám tuổi ra chiến trường trải qua chiến hỏa tàn phá, nam nhân này có còn tình người hay không? Có còn là một người cha hay không?
[1] Vũ khí lạnh: Tên gọi chung các loại vũ khí không sử dụng chất nổ, cháy mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập, vv. Xuất hiện từ thời cổ đại, được dùng phổ biến trước khi phát minh ra hoả khí (thế kỉ 15-16). Chia ra: VKL đánh giáp lá cà (như kiếm, giáo, mác, búa, dao găm...); VKL đánh gần (như cung, nỏ, máy bắn đá, máy phóng lao...).
Thích Ca Thát Tu thu hồi tầm mắt đang trông về phía xa, trường tiên trong tay va chạm với không trung, phát ra một tiếng vang keng keng, ánh mắt lãnh duệ tàn nịnh nhìn đảo xung quanh, bọn thị vệ đội hắc kỳ lập tức thức thời, thúc ngựa tách khỏi hai người càng lúc càng xa.
Hắn vừa lòng nhếch nhếch khóe môi, đôi mắt âm tà nhìn về phía La Chu, nói,
"Bọn chúng là nhi tử của ta, Mãnh • Thích Ca Thát Tu, chảy trên người chúng là dòng máu của vương tộc Tượng Hùng, chúng không phải là những đứa trẻ bình thường vừa tròn tám tuổi."
Ánh mặt trời như chìm sâu vào đôi mắt dài sắc bén, khiến con ngươi u ám ánh lên một tầng kim quang cực nhạt, thanh âm nghiêm chỉnh sâu sắc mà lại ngạo nghễ cứng rắn, sâu thẳm sắc bén như đao,
"Chỉ có chiến trường huyết lệ mới có thể khiến Kiền La Nạp cùng Khôn La Đạt nhanh chóng trưởng thành, trở thành võ sĩ Bác Ba đội trời đạp đất, trở thành con cháu ưu tú nhất của vương tộc tượng hùng, đây là con đường bọn hắn phải đi."
La Chu miệng cười trào phúng. Đúng vậy, ở trong cái hoàn cảnh cực đoan ác liệt này, khi toàn bộ xã hội ở nơi đỉnh cao nguyên bị chia cắt hỗn loạn, hậu duệ của vương tộc xa xưa như Mãnh thú nếu không muốn bị kẻ quyền quý khác cắn nuốt, có tôn nghiêm liền tiếp tục sinh tồn, chỉ có thể trở nên càng cường hãn càng tàn khốc, làm cho vị vương giả kiêng kị trong lòng, không dám cũng không thể giết hắn một cách dễ dàng.
Mãnh thú đối với Cầm thú vương trung thành vô cùng, thậm chí chuyện dâng lên sinh mệnh quý giá cũng tuyệt đối không nói hai lời, nhưng hắn không đem phần trung thành này mạnh mẽ giáo huấn cho hai con trai. Hắn phụ trách dạy dỗ nhi tử trở thành kẻ mạnh nhất bằng con đường nhanh nhất tàn nhẫn nhất, nhưng lại đem quyền lựa chọn giao cho chính bọn họ: Rằng sẽ tiếp tục trung thành với vương quốc Cổ Cách, với vương gia Mục Xích, hay là mưu nghịch, phục hồi tượng hùng quốc khi xưa, hoặc là rời xa Cổ Cách, rời xa cao nguyên này tới một địa phương khác khai sáng cơ nghiệp mới? Người cuối cùng đưa ra quyết định không phải là phụ thân của chúng - Mãnh • Thích Ca Thát Tu, mà là Mãnh • Kiền La Nạp và Mãnh • Khôn La Đạt. Ai nói Mãnh thú không phải một người phụ thân tốt chứ?
Khi mới gặp mặt, ấn tượng sâu nhất mà Mãnh thú lưu lại cho nàng chính là vô cùng dữ tợn dã man, giống một đầu Mãnh thú hung tàn luôn chém giết, nhưng thời gian dần trôi, ấn tượng của nàng về hắn đã không ngừng thay đổi.
Hắn có huyết thống tôn quý, có dũng có mưu. Đối với địch nhân tàn khốc vô tình, đối với quân vương trung trinh như một, đối với dân chúng nhân từ công bằng, đối với cấp dưới nghiêm khắc hào sảng, đối với nữ nhân ôn nhu săn sóc, đối với con cái nghiêm khắc thương yêu. Có lẽ còn rất nhiều mặt của hắn chưa bị khai quật tới, nhưng với những phần trước mắt mà nàng đã thấy, đã tiếp xúc, hắn thật sự có thể nói là hình mẫu xuất sắc cho nam nhân Bác Ba cổ đại, ít nhất là so với hai cái tên khủng bố biến thái Cầm thú vương và Ma Quỷ pháp vương cũng chỉ xứng xách giày cho hắn.
"Ngươi... Là người phụ thân tốt." Nàng do dự một lát, vẫn là nói ra suy nghĩ chân thực nhất ở sâu dưới đáy lòng.
Đôi mắt dài ám sắc thoáng cong cong, nhộn nhạo ra một ý cười ôn nhu, ánh sáng mờ ảo mông lung ở tầng ngoài bỗng hoà tan biến mất. Cái mày cau cau lãnh thẩm của Thích Ca Thát Tu nhu hòa hơn rất nhiều, hắn thản nhiên cười nói:
"Vậy thì heo nhỏ nhanh chút sinh một đứa nhỏ, ta cam đoan sẽ coi hắn như đứa nhỏ của mình mà yêu thương dạy dỗ."
Lời nói của Thích Ca Thát Tu khiến La Chu lại một lần nữa phải ghé mắt kinh ngạc. Hắn và nàng không phải cũng là mối quan hệ thân thể sao? Vì cái gì mà không nói "đứa nhỏ của mình", mà là "coi hắn như đứa nhỏ của mình" ?
Chống lại tầm mắt kinh ngạc nghi hoặc của La Chu, ánh mắt Thích Ca Thát Tu u ám, ý cười nơi khóe miệng không thay đổi, nhẹ giọng giải thích nói:
"Ta là thị vệ bên người Vương, vào thời khắc ta quyết định kính dâng sinh mệnh liền đã chuẩn bị. Năm ấy khi Vương mười lăm tuổi chính thức thực thi kế hoạch đoạt vị, ta liền tìm một nữ nhân quý tộc có thể sinh dưỡng, sinh hạ cặp song sinh Kiền La Nạp cùng Khôn La Đạt này. Từ đó về sau, mạng của ta chỉ thuộc về Vương cùng Pháp vương, cả đời còn lại tuỳ cho bọn hắn định đoạt. Đoạn thời gian lúc Vương vừa đi lên vương vị, khi đó đủ các thể loại ám sát ùn ùn kéo tới, ta đã thay hắn đỡ một ly rượu độc, rồi được Pháp vương cứu một mạng trở về, mặc dù vẫn có thể cùng nữ nhân hoan hảo như cũ, nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp làm cho nữ nhân mang thai."
Nàng có thể hay không lý giải ly rượu độc đó trừ bỏ đòi mạng ở bên ngoài, còn có tác dụng giết chết tinh trùng ở bên trong, là loại phương thức hạn chế sinh sản so với phương pháp thắt ống dẫn tinh ở thời hiện đại còn cao minh nam tính hơn? Bất quá, ở thời cổ đại nơi cực kì coi trọng việc sinh con nối dõi có vẻ không đề cập tới việc nam nhân phải hạn chế sinh đẻ. Không thể khiến nữ nhân mang thai hẳn là nỗi khổ riêng lớn nhất của bất cứ nam nhân cổ đại nào đi? La Chu nhúc nhích miệng, không biết nên nói gì tiếp theo.
"Ta thật nuối tiếc vì không thể có một đứa nhỏ kết hợp huyết mạch của chúng ta, nhưng cũng may mắn, chính bởi vì ta không thể làm cho nữ nhân mang thai, hơn nữa là huynh đệ cùng mẹ với Vương, Vương mới có thể dễ dàng cho phép ta cùng với hắn chung nàng như vậy." Hắn dừng một chút, nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt ngây thơ lại giật mình, khóe môi cười càng ôn nhu , "Heo nhỏ, ta như thế, Pháp vương cũng là như thế."
A! Ma Quỷ pháp vương cũng không thể có con? ! La Chu thâm trầm chấn kinh.
"Không biết có phải vì đã nhìn thấu phàm trần tục sự hay không, Pháp vương đối với việc kéo dài huyết mạch không hề có hứng thú, từ sớm đã hạ dược cắt bỏ tuyệt tự cho bản thân. Vương biết điều này, cho nên cũng ngầm đồng ý cho phép Pháp vương cùng mẹ với hắn chung nàng."
Trên thực tế, nếu Pháp vương người có quyền thế gần như ngang ngửa chỉ dưới Tán Bố Trác Đốn, danh dự so với Vương còn vang xa hơn để lại một đứa con nối dòng, kẻ đầu tiên mà Vương muốn trảm muốn diệt trừ chính là đứa con nối dòng đó. Vương thích heo nhỏ, nhưng trong thâm tâm vẫn tiềm tàng sự coi thường không cam chịu việc Pháp vương cùng hắn dùng heo nhỏ để song tu. Hôn tục của người Bác Ba từ xưa huynh đệ đồng huyết mạch sẽ cộng thú chung một nữ nhân là thủ đoạn mà Pháp vương dùng để đoạt lấy heo nhỏ, giảm bớt nội tâm phẫn nộ cùng không cam lòng của Vương, cũng là cái cớ tuyệt hảo để Vương che giấu tâm tư chân chính của mình. Pháp vương cùng Vương, nhưng thật ra chính là "Một công đôi việc". Mà sở dĩ Vương cho phép cái tên gia hỏa không bớt lo lắng kia sống đến tận bây giờ, cũng là bởi vì thân thể của hắn từ nhỏ đã bị kịch độc, bị sâu bọ ghê tởm ăn mòn, không thể sinh con nối dõi. (*ý nói Đa Cát)
Tuy nhiên, mấy thứ này hắn sẽ không nói cho heo nhỏ. Nàng chỉ cần biết rằng hắn thích nàng, Vương thích nàng, Pháp vương thích nàng, nàng cùng với bọn họ ba cái huynh đệ đồng mẫu huyết mạch hoan ái bất quá là thuận theo hôn tục của người Bác Ba từ xưa, không cần phải khổ sở chịu đựng hay cảm thấy thẹn thùng.
Thì ra, ba nam nhân này còn cùng nhau giấu kín bí mật riêng tư khổng lồ như thế? La Chu nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Câu cửa miệng cho cùng cũng phải nói: biết được càng nhiều bí mật thì càng chết sớm. Mẹ ơi, nàng đã biết nhiều bí mật lắm rồi, cũng không cần phải nghe thêm cái bí mật riêng tư này nha? Mãnh thú không kiêng kỵ lẫn lộn đem bí mật kể cho nàng nghe từng chút một, chẳng lẽ hắn không sợ nàng sẽ đem bí mật đó lan truyền ra bên ngoài, chấn động Cổ Cách sao? Vẫn là nói chắc hẳn hắn nghĩ nàng trốn không thoát, quyết định sau khi chán ngấy nàng liền vứt bỏ rồi giết người diệt khẩu? Trong lòng từng đợt đau đến phát thương, cái miệng hồ đồ! Mong là mọi lo lắng đề phòng cùng bất an ngờ vực vô căn cứ lúc này nàng sẽ không phải trải qua!
"Heo nhỏ, con ngươi sao mà mở to như thế, lòng dạ hẹp hòi liền lộ hết ra." Thích Ca Thát Tu trêu tức vỗ vỗ khuôn mặt bị cái khăn bọc kín của nàng, "Ngoan ngoãn sinh cho Vương một đứa nhỏ, ta cùng Pháp vương sẽ giúp ngươi nuôi dạy dưỡng dục chúng."
Ngươi, thì có thể. Pháp vương, liền miễn đi. Nàng nửa điểm cũng không muốn đứa nhỏ mà mình sinh ra trở thành ma quỷ biến thái. Chậm đã, nàng vừa rồi nghĩ cái gì thế? Thế nhưng lại thuận theo lời nói của Mãnh thú, nghĩ tới việc sẽ cùng Cầm thú vương sinh một đứa nhỏ? ! Nàng... Thật sự sa đọa ? Sa đọa ? Sa đọa ? !
Vô số trận gào thét nghi ngờ ở dưới đáy lòng quay trở lại, ngũ quan thanh tú bị che giấu dưới tấm khăn che mặt của La Chu xuất hiện một tia vặn vẹo rất nhỏ. Sau một lúc lâu, nàng cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt đạm mạc tĩnh lặng, hướng Thích Ca Thát Tu chậm rãi lắc đầu, lại chậm rãi xoay đầu, tầm mắt đờ đẫn nhìn về phương xa.
Ngay trong lúc nàng cùng Thích Ca Thát Tu nói những chuyện phiếm quỷ dị, đội kỵ binh đã đi qua vài đồng bằng rộng lớn, vượt qua vài đồi núi cao lớn. Ở nơi phương xa, ồn ào truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng kêu giống như sấm rền lăn lộn.
"Heo nhỏ thẹn thùng ư?" Thích Ca Thát Tu nở nụ cười tà ác "Nữ nhân sinh đứa nhỏ là chuyện quá đỗi bình thường, có cái gì mà phải thẹn thùng?"
Ngươi mới thẹn thùng ! Cả nhà ngươi mới thẹn thùng ! Cách tấm khăn che mặt, làm sao hắn có thể biết mặt nàng có ngượng ngùng ửng đỏ hay không? Nàng để lộ ra bên ngoài thần sắc ánh mắt thẹn thùng hay sao? La Chu bỗng nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Thích Ca Thát Tu một cái.
Trong ánh mắt nàng tự cho là sắc bén phẫn nộ hung ác không biết từ khi nào lại hàm chứa lẫn sự hờn dỗi. Thích Ca Thát Tu bị trừng đến sửng sốt, tiện đà cả người tê dại. Một tay kéo lấy cái chân của nàng lập tức tha túm đến trước người, gắt gao ôm vào trong lồng ngực.
Hắn không sợ ở trước mặt đội thị vệ hắc kỳ thân mật với heo nhỏ, đội hắc kỳ là một tay hắn huấn luyện ra, sự trung thành đối với Vương, đối với hắn tuyệt đối không cần hoài nghi, miệng so với con trai con hến xác thực khép kín còn chặt còn nghiêm mật hơn. Vương và hắn cũng không cố ý kiêng dè đội thị vệ hắc kỳ này, bọn họ đối với việc hắn cùng Vương chung heo nhỏ là chuyện mười phần đã biết được tám chín phần, trong lòng biết rõ ràng.
"Bỏ... Buông ra... Đau quá..." La Chu trong cái ôm ấp đột ngột tanh nồng mùi ngựa dê cố gắng giãy dụa, chỉ cảm thấy thân thể cánh tay đang giam cầm nàng vô cùng kiên cố, rất giống gông kìm bằng sắt, siết nàng thực đau đớn không chịu nổi.
"Không buông." Thích Ca Thát Tu quả quyết từ chối, ôn nhu đem đầu nàng vùi vào lồng ngực của mình càng sâu, hương thơm thân thể mềm mại, thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh cường kiện hơi hơi run rẩy,
"Heo nhỏ, nàng là nô lệ ta tự tay bắt được, đừng có nghĩ tới việc trốn thoát khỏi ta. Cho dù ta có chết , linh hồn cũng sẽ dây dưa với nàng đời đời kiếp kiếp."
Tay cùng hai chân dùng sức kéo và siết dây cương, chiến mã dưới hông sải bước, như mũi tên bình thường bay vụt về phía trước.
Sau khi bọn thị vệ đội Hắc kỳ kinh ngạc, đều nhanh chóng thúc ngựa theo sát Liệt đội trưởng đại nhân, chỉ còn một thị vệ phụ trách con ngựa mà Vương đưa cho liên nữ bị đội kỵ binh bỏ lại ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store