Edit Ngung Em Co Tien Co Sac Con Co Anh
Edit + beta: Hibachu"Cậu nuôi tôi à", buột miệng nói bốn chữ thuần túy này, Diệp Phồn Tinh nói xong mới ý thức được lời này nghe có chút ái muội. Lồng ngực cô đánh trống, theo bản năng định giải thích, ai ngờ thế nhưng Lộ Thâm lại nhướng mày nói:"Yên tâm, sẽ không ngốc giống bây giờ đâu."Diệp Phồn Tinh: "...."Diệp Phồn Tinh còn chưa ngượng ngùng xong, xua tay tặng cho anh một cái trợn trắng mắt: . "Tạm biệt, không tiễn."Lộ Thâm không nhịn nữa, thấp giọng bật cười.Đại khái là vì quá buồn ngủ nên thanh âm của thiếu niên hơi khàn, nghe có chút yếu ớt không giống như thường ngày. Diệp Phồn Tinh không nhịn được lén liếc anh một cái, thấy anh nghiêng đầu ghé trên bàn, cằm giấu trong cánh tay của mình, chỉ lộ ra chiếc mũi cao thẳng và đôi môi hơi hơi cong lên, đôi mắt có chút lười nhác lóe lên. Cô bỗng có cảm giác như bị đốt nóng cả khuôn mặt.Thế rồi đột nhiên lại không dám nhìn anh, vội vàng thu lại tầm mắt, nghiêng khuôn mặt có chút nóng nghiêng sang hướng khác."Các đồng chí, tin tức lớn đây! Tin tức lớn! Năm nay kỳ nghỉ Quốc khánh đã an bài xong! Đoán xem cao tam chúng ta được giải phóng mấy ngày!""Làm một cẩu hèn mọn tại tuyến cao tam như vậy, có thể nghỉ năm ngày tôi liền cảm tạ trời đất.""Năm ngày? Cậu nghĩ nhiều rồi, trường mình không có hào phóng vậy đâu! Tôi xem nhiều nhất là ba ngày.""Chúc mừng Chùy ca đã đoán đúng, không nhiều không ít chính là ba ngày!""Đ**, thế này là quá ít rồi..."Sắp tới là ngày 1 tháng 10, các bạn trong lớp đều đang thảo luận về việc cho nghỉ. Triệu Thu Tĩnh bàn trên đại khái là đã sớm đoán được, không đi kêu rên với bọn họ mà quay đầu hỏi Diệp Phồn Tinh: "Tuy chỉ nghỉ có ba ngày nhưng tốt xấu gì cũng là kỳ nghỉ. Sao Nhỏ, cậu có kế hoạch gì không?"Diệp Phồn Tinh lúc này đang chìm trong cảm giác cổ quái xa lạ mới lấy lại tinh thần: "À, không biết... Mình còn chưa nghĩ tới.""Nếu cậu chưa có kế hoạch thì tụi mình tìm một ngày đi dạo phố ăn cái gì đi? Nghe nói phố Cẩm Tú mới khai trương một quán ăn tự nướng thịt, mùi vị có vẻ ngon!"Triệu Thu Tĩnh là học sinh ở trọ tại trường, ngày thường rất ít ra ngoài. Diệp Phồn Tinh biết cô vẫn luôn thèm đồ ăn ngon bên ngoài, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng: "Được, đến ngày đó rồi tính.""Được!"Triệu Thu Tĩnh vui vẻ không chịu được, duỗi người đập tay với Diệp Phồn Tinh. Vương Kiến Nam bên cạnh thấy vậy đôi mắt tỏa sáng, xoa xoa tay xung phong nhận việc:"Quán đó tôi biết, tôi đưa các cậu đi! Tôi mời các cậu ăn!"Triệu Thu Tĩnh không lưu tình đánh một cái trên cái đầu bụ bẫm của cậu ta: "Lăn qua một bên, con gái chúng tôi hẹn hò, cần cậu đi theo làm gì."Vương Kiến Nam: "..... Hic."Bị bọn họ chọc ghẹo như vậy, tâm tư của Diệp Phồn Tinh cũng thoải mái hơn, nở nụ cười theo họ.Nói tới đề tài này không biết vì sao lại chuyển lên người Lộ Thâm. Diệp Phồn Tinh chớp mắt, có chút tò mò hỏi anh: "Cậu thì sao? Ngày hôm đó cậu chuẩn bị làm gì?"Lộ Thâm vì mệt rã rời vẫn không luôn nói gì, lúc này mới lười biếng mà "Hửm?" một tiếng, nói: "Làm công.""Thâm ca của chúng ta chính là người đàn ông trụ cột nuôi gia đình đó, ngày nghỉ có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy làm sao có thể buông tha!"Hai người chỉ là thuận miệng nói, Diệp Phồn Tinh nghe lại có chút ngây người. Cô biết gia điều kiện gia đình anh không phải rất tốt nhưng lại không biết anh phải gánh vác trọng trách 'nuôi gia đình' như vậy.Rõ ràng... anh cũng chỉ là một học sinh cao trung.***Một ngày yên bình cứ như vậy mà trôi qua, đảo mắt đã tới thời gian tan học.Diệp Phồn Tinh vẫn như thường ngày thu dọn mọi thứ chuẩn bị về nhà, lại thấy người ngày thường tan học đã không thấy bóng dáng là Lộ Thâm thế mà hôm nay còn dựa vào ghế không động đậy.Cô có chút hiếu kỳ, hỏi anh: "Cậu không đi à?""Ờ," Lộ Thâm cần điện thoại nhỏ đã bị hỏng gửi tin nhắn cho ai đó, nghe vậy cũng không nâng đầu mà nói: "Có chút việc, tối đi.""Ồ, tôi về..." chữ 'trước' còn chưa nói ra dư quang thoáng qua đột nhiên thấy trong hộc bàn anh một thứ gì đó màu hồng phấn. Diệp Phồn Tinh sửng sốt, tập trung nhìn kĩ lại mới thấy đó là một hộp quà tinh xảo."....." Diệp Phồn Tinh trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, theo bản năng nói một câu, "Ai, cậu không phải là đang đợi bạn gái đấy chứ?""Bạn gái cái gì?" Lộ Thâm lúc đầu không phản ứng, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt cô mới hiểu được cô đang nói cái gì. Anh hạ mắt, ngữ khí mềm mại "Đây là cho em gái tôi, hôm nay sinh nhật em ấy."Cho em gái?"Ồ, vậy à," Diệp Phồn Tinh ngẩn ngơ, khuôn mặt bỗng nhiên nóng lên. Cô chút có chút xấu hổ lại quẫn bách, vội che giấu tâm tình quá phận của mình, "Cái, cái đó, chúc em gái cậu sinh nhật vui vẻ."Lộ Thâm mơ hồ cảm thấy cô có chút kì quái, tuy vậy lúc này anh cũng đang vội vàng, không nghĩ nhiều "ừ" một tiếng: "Cảm ơn."Diệp Phồn Tinh thấy anh phản ứng như bình thường, âm thầm thở ra sau đó vội nói câu "Tôi đi trước đây, mai gặp lại" rồi chạy như bay ra khỏi lớp...... Không phải chứ, cô khẩn trương chạy đi làm cái gì? Không phải chỉ là tò mò bát quái một câu thôi sao? Cũng không phải sự tình to tát gì lắm!Chạy một hơi tới cổng trường, Diệp Phồn Tinh vừa thở phì phò vừa từ từ phục hồi tinh thần lại.Cô có chút ảo não lại mê mang, vỗ vỗ lồng ngực không ngừng nảy lên của mình, hoãn lại cảm giác kì lạ đột nhiên làm bản thân không được tự nhiên mới nâng mắt nhìn sang đường đối diện ----- ngày thường lão tài xế Vương của nhà sẽ ở đó chờ cô tan học.Nhưng hôm nay Diệp Phồn Tinh trái phải nhìn vài vòng cũng không thấy lão Vương và xe nhà ở đâu. Cô có chút ngoài ý muốn, cũng vô tâm quên đi chuyện vừa rồi, lấy điện thoại ra gọi cho lão Vương. Ai ngờ vừa đang bấm số thì ba cô đã gọi trước."Vâng?""Lão Vương vừa rồi gặp tai nạn xe cộ không thể đón con...""Cái gì?" Diệp Phồn Tinh khiếp sợ, không đợi ông nói liền la lên, "Chú Vương không sao chứ? Có bị gì hay không?!""Không có trở ngại gì, chỉ là chân bị thương nên yêu cầu tĩnh dưỡng một thời gian. Hai ngày tới ba sẽ an bài một tài xế khác cho con, hôm nay con tự mình đón xe về nhà đi, trên đường nhớ chú ý an toàn." Diệp Tấn Thành hiển nhiên đang bận rộn, nhanh nói xong liền cúp máy.Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng thở ra, chú Vương không có việc gì thì tốt. Cô phải đón xe về ư, đó là chuyện nhỏ.Cô cất điện thoại, đi đến đường đối diện bắt đầu đón xe nhưng mà không biết có phải thời điểm này có nhiều người đi hay không mà nửa ngày cô cũng không thấy được một chiếc.Mắt thấy người ở cổng trường càng ngày càng ít, càng ngày càng ít đi, Diệp Phồn Tinh: "....."Hừ, đúng là vẫn nên trực tiếp đặt xe taxi trên điện thoại.Nghĩ như vậy, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói xa lạ: "Diệp Phồn Tinh?"Diệp Phồn Tinh quay đầu, thấy một soái ca hào quang chói lóa nhưng cô cũng không ấn tượng lắm. Cô sửng sốt, lễ phép hỏi: "Cậu là?"Nam sinh tươi cười chợt cứng đờ: "Cậu không quen tôi? Tôi là Lâm Xuyên, lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở nhà ăn."Diệp Phồn Tinh nghĩ vậy, chẳng phải là đội trưởng đội bóng rổ mà Hạ Hướng Tích thích thầm đây sao?Đẹp trai thì đẹp thật, nhưng nghĩ đến Hạ Hướng Tích vì hắn mà cắn mình không bỏ, Diệp Phồn Tinh cũng không có chút hảo cảm gì với hắn. Cô hơi mỉm cười, vừa xa lạ vừa khách khí nói: "Ngại quá, tôi không nhớ rõ."Lâm Xuyên: "....."Lâm Xuyên có chút bị đả kích. Nhưng đối với Diệp Phồn Tinh làm hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy, hắn không dễ từ bỏ. Yên lặng ổn định lại tâm tình, da mặt lại dày lên, nói:"Không sao, chúng ta có thể làm quen lần nữa. Tôi là Lâm Xuyên, Lâm trong rừng rậm, Xuyên trong sơn xuyên, cậu hẳn đã nghe qua tên của tôi rồi chứ? Việc Hạ Hướng Tích làm kia... Thật xin lỗi, tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm ra chuyện quá phận với cậu như vậy.""Chuyện đó cậu không liên quan, cậu không cần xin lỗi tôi." Những việc sốt ruột đó đều đã qua, Diệp Phồn Tinh không muốn nhắc lại, nói xong lời này, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng dịch sang bên cạnh hai bước: "Tôi còn phải về nhà nữa, gặp lại sau."Lâm Xuyên theo bản năng duỗi tay cản cô: "Ai, đừng như vậy mà, cho tôi một cơ hội mời cậu đi ăn bữa cơm đi, biểu đạt một chút lòng xin lỗi?"Diệp Phồn Tinh: "......"Diệp Phồn Tinh có chút phiền, đang muốn nói thẳng tôi không có hứng thú với cậu ta thì dư quang đột nhiên thoáng qua vẻ mặt khoan thai, chậm rãi của Lộ Thâm từ cổng trường đi ra.Trong lòng cô động một cái, phất tay hướng anh hét to: "Lộ Thâm, bên này!"Lộ Thâm thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm: "......?"Lâm Xuyên không kịp phòng bị: "???""Ngại quá bạn học, người tôi chờ tới rồi, đi trước nha." Lộ Thâm vừa muốn tới trạm xe buýt bên đây, Diệp Phồn Tinh nói xong liền hướng anh nghênh đón, hờn dỗi cười: "Làm sao bây giờ anh mới ra, em chờ đến gãy cả chân rồi nè!"Lộ Thâm: "......."Lộ Thâm nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Xuyên phía sau, mí mắt không khống chế được mà giật giật một chút.Tình cảnh này thế nào lại nhìn quen như vậy?Diệp Phồn Tinh cũng có chút ngượng ngùng, vội hướng anh làm động tác 'suỵt', nhỏ giọng nói: "Một màn kịch hai trăm, tôi hiểu."Lộ Thâm: "....."Lộ Thâm có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn đôi mắt chớp chớp của cô, anh rốt cuộc vẫn giơ tay xoa đầu cô một chút: "Tìm đồ nên chậm trễ, đi thôi."Ánh mắt Diệp Phồn Tinh sáng lên, tươi cười sáng lạn gật đầu với anh một cái.Lộ Thâm ngẩn ra, không biết làm sao lại nở nụ cười theo. Lúc này anh phải đợi xe buýt tới, thiếu niên khẽ nâng cằm, thấp giọng nói:"Lên xe trước rồi nói sau.""Được." Dư quang Diệp Phồn Tinh đảo qua Lâm Xuyên, thấy vẻ mặt hắn tuy có vẻ khiếp sợ cùng mất mát không có đuổi kịp, trong lòng rất vừa ý. Cô bay nhanh lên xe buýt với Lộ Thâm, sau đó...."Thôi xong, tôi không có tiền xu trên người!"Tuy rằng đã ngồi qua xe buýt, nhưng ngồi xe buýt đưa tiền kiểu này vẫn là phương thức lần đầu Diệp Phồn Tinh biết đến. Mắt thấy người soát tiền xem trạm, cô không khỏi có chút hoảng loạn, theo bản năng bắt lấy tay áo Lộ Thâm.Lộ Thâm ngẩn ra, có chút buồn cười nhìn đại tiểu thư hiển nhiên không có kinh nghiệm đi xe trước mặt: "Không sao, tôi có."Nói xong anh cũng giúp cô đưa tờ hai tệ, sau đó mới hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"Diệp Phồn Tinh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Phỉ Thúy Uyển bên đường Phồn Hoa."Lộ Thâm lấy di động tra lộ tuyến giao thông một chút: "Vậy lát nữa cậu xuống trạm Hưng Hoa với tôi, sau đó chuyển sang ngồi ở trạm 51 là được. Ngoài ra, bây giờ ngồi xe buýt không nhất thiết phải có một hai tệ, trực tiếp giao dịch trên Alipay giao thông công cộng ở thành thị là được, muốn đi bao nhiêu trạm chỉ cần quét một lần là được.""A? Thật hả? Vậy, vậy chút nữa tôi thử xem..." Xung quanh có người đang nhìn cô, như là đang nói "Oa, cô bé, cả cái này cũng không biết cơ à", Diệp Phồn Tinh cảm thấy mất mặt, khuôn mặt không chịu được lại đỏ lên.Lộ Thâm cao hơn cô một cái đầu, như vậy cúi đầu vừa lúc có thể thấy lỗ tai trắng nõn tinh xảo của cô lúc này đang đỏ ửng lên.Làm sao... lại có cảm giác muốn 'sờ' thế này?Thiếu niên không được tự nhiên vuốt ve đầu ngón tay có chút phát ngứa của mình.Đúng lúc này, sắc mặt cô gái nhỏ bên cạnh đang đỏ đột nhiên biến sắc ngẩng đầu lên, thân thể theo bản năng nhích qua bên anh trốn tránh. Lộ Thâm hoàn hồn, vừa lúc thấy sự việc, sắc mặt liền trầm xuống.Phía sau Diệp Phồn Tinh, một người đàn ông trung niên diện mạo đáng khinh, vẻ mặt hưng phấn đang duỗi tay sờ soạng trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store