Edit Ngon Tinh Nguoi Soi Dung Den Day
Editor: Nhímm NhímmHang động lạnh lẽo ẩm ướt, do có mưa lớn nên nước chảy tí tách lộp độp rơi trên tảng đá.Con người khi đứng trước nguy hiểm sẽ tiến hành thôi miên bản thân, che đậy hết tất cả những cảm giác có hại cho bản thân. Mà Khương Bách Linh hi vọng những chuyện đang xảy ra tất cả đều là ảo giác, khi tỉnh dậy, cô đang nằm trên giường nhỏ ở ký túc xá, bên cạnh đặt một một ly cà phê yêu thích.Thế nhưng chóp mũi ngửi được mùi tanh từ dã thú, cô biết cô vẫn còn ở trong khu rừng rậm rạp.Khương Bách Linh tỉnh dậy nhưng không dám động đậy, bởi vì có một cái đầu sói lớn đang nằm kế bên cô.Cô lặng lẽ quan sát nó, con sói này hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu to nằm lên hai chân trước, cái đuôi lông xù hất nhẹ lên đặt thân, để người ta biết nó không có ngủ.Lông của nó trông rất dày, phần lưng và đầu có màu xám đậm, cổ cùng phần bụng lông có màu xám tro, chỉ có hai cái lỗ tai là lông tơ màu tuyết trắng. Lông vừa dài lại vừa dày giống như một tấm thảm rủ xuống, cảm giác nhìn nó so với thực tế to hơn một vòng.Khương Bách Linh toàn thân cứng ngắc nằm bên cạnh nó, cảm nhận thân nhiệt của con sói kế bên có chút cảm giác ngột ngạt, cô thử giật giật phần eo, cũng không hề bị cắn đứt, cô không có bị thương.Hai tay sờ phía dưới chính là cỏ tranh khô, phía trên là hang động tăm tối, nơi này chắc là hang sói.Vậy tại sao một con sói lại muốn đem một con người đến hang của nó?Khương Bách Linh nhìn lông sói rũ xung quanh đến xuất thần, cảm giác chạm vào thì cứng hơn tóc gấp 10 lần, so với chú chó ngày xưa cô nuôi không giống lắm.Có lẽ nó cảm thấy cô chơi vui, hoặc là đem cô trở thành động vật quý hiếm?Khương Bách Linh đang vô cùng sầu lo, lúc này một đôi mắt xanh biếc đang nhìn cô, ngẩn người, con sói không biết lúc nào đã tỉnh không động đậy liền quan sát cô, màu mắt so với trong rừng rậm có chút không giống, hiện tại màu mắt của nó là một màu xanh biếc.Cô bỗng nhiên giật mình đứng lên, dùng cả tay chân lui về phía sau.Con sói to ưu nhã đứng lên lắc lắc người, sau đó chậm rãi đi về phía cô.Lưng của Khương Bách Linh đã đụng vô tảng đá lạnh như băng phía sau, cô lấy cánh tay che mặt lại, giờ phút này muốn chạy cũng không được.Sau đó cô không biết có dây thần kinh nào bị đứt hay không, lấy dao găm Thụy Sĩ trong bọc nhỏ nhắm vào ngay nó.'' Không được qua đây'' Cô cắn răng nói.Nhưng mà không có hàm răng nhọn vồ lấy như cô tưởng tượng, chỉ thấy một cái lưỡi nóng rực ẩm ướt hướng đến tay cô liếm một cái, Khương Bách Linh ngây ngẩn cả người, dao quân dụng rất nhanh bị chiếc lưỡi cuốn lấy lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.Trước mặt là con sói cúi thấp đầu liếm láp vết thương trên tay nàng, đầu lưỡi nó có gai ngược (giống lưỡi mèo ai nuôi mèo sẽ cảm giác được nó liếm, phê lắm mấy mẹ), gai đâm vào vết thương có chút đau, nhưng trong lòng cô hết sức kinh ngạc. Gia hỏa này, có phải xem cô thành thú cưng rồi chứ?Con sói rất kiên nhẫn , nhiệt tình liếm sạch hai tay của Khương Bách Linh, thậm chí còn há họng to đem cánh tay của cô toàn bộ nuốt vào, làm cô bị dọa đến tim muốn ngừng đập.Nhưng sự thật chứng minh, nó chỉ đang muốn chơi đùa với cô.Đợi đến khi da cô toàn bộ được nước miếng của nó làm sạch, cự lang mới dừng hành động liếm láp, hình như nó đối với quần áo của Khương Bách Linh rất hiếu kỳ, không ngừng dùng móng vuốt cào cào áo khoác của cô.Khương Bách Linh vội vàng ngăn nó lại, lúc này đã xuất hiện mấy vết cắt nhỏ, nếu như theo cô nghĩ, tương lai có thể cô chỉ một bộ quần áo duy nhất này thôi.'Hô Hô' nó có chút không hiểu, một mực muốn Khương Bách Linh cởi cái đống da ở trên thân cho nó nếm thử một chút, nhưng nó phát hiện cô không đồng ý, sau đó liền nằm yên bất động.Khương Bách Linh quấn chặt lấy áo khoác, cô nhìn cự lang đứng lên đi ra phía ngoài, sắp đến cửa hang còn quay lại nhìn cô một cái, sau đó nhảy vọt một cái biến mất trong tầm mắt.Tinh thần cô trở lại bình tĩnh, có lẽ đúng với tưởng tượng, cảm giác con sói này đối với cô đặc biệt gần gũi, cô được cứu.Khương Bách Linh ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, mới vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại cô đang ở trong một hang động vô cùng rộng lớn, bên trong cỏ tranh khô chất thành một đống hỗn tạp, nhìn không giống như sinh ra và lớn lên ở đây, giống như cố ý bị quăng vào trong hang động.Cái này rất kỳ quái, sói tuyệt đối sẽ không là động vật tự tách bầy.Bên ngoài hang là rừng rậm, xung quanh có một chút thực vật thân leo, xem ra ở độ cao này chính là đang ở sườn núi, cách đó không xa còn vài cột khói bốc lên, nơi xảy ra cháy rừng cách đây không xa.Khương Bách Linh trong hang động tham quan một vòng, phát hiện trong góc là một đống xương của động vật, còn một chút máu còn có mấy con côn trùng đang ở xung quanh, ngoài trừ những cái này, trong hang không còn cái gì khác.Nếu như, cô nói nếu như: Con sói này không cho cô rời đi, cô có thể ở chỗ này ổn định cuộc sống.Trong hang có mùi hương của sói, bình thường thú dữ sẽ không dám tới gần, địa hình tương đối cao có thể phòng ngừa lũ lụt, che mưa che gió không dễ cháy, cái này so với cái hốc cây nhỏ bé tốt hơn rất nhiều.Khương Bách Linh bị chính suy nghĩ của mình hù sợ, ngay lúc đang rầu rĩ, con sói đã quay trở về.Cự lang nhanh nhẹn leo lên hang, đôi mắt màu xanh nhìn Khương Bách Linh, giống như xác định cô sẽ không bỏ trốn.Lông trên người nó có chút đen xám, chắc là bị nhánh cây bị đốt thành than đụng trúng, bên trong miệng cắn một con hươu.'Hô hô' nó bình tĩnh đem con mồi để ở trước mặt cô, nhìn thấy cô bất động còn dùng mũi ủi ủi, giống như là cho cô ăn.Khương Bách Linh vội vàng khoát tay, ý thức quay lại cô nên cách xa nó một chút, cư lang nhìn động tác của cô có chút nghiêng đầu không hiểu, sau đó liền không quan tâm cô, tự bản thân xé rách con mồi.Máu tươi cùng thịt nát văng tung tóe dưới đất, Khương Bách Linh chết lặng nhìn con sói xám mấy ngụm liền ăn hết phân nữa con mồi, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt xanh lục không biết đang suy nghĩ gì.Nó ăn no rồi, sẽ không làm gì cô đúng không , cô nghĩ như vậy.Nhưng mà không đợi cô tiếp tục an ủi bản thân, con sói kia đang đi lại phía nàng.''A''----------------------------------Xong 1 chương với hơn 3000 chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store