ZingTruyen.Store

Edit Ngon Tinh Nguoi Soi Dung Den Day

Editor: Nhímm Nhímm

Tình hình hỏa hoạn giống như đất đá trôi đang dần lan rộng, thời điểm Khương Bách Linh từ trong hốc cây bò ra, ngọn lửa cao ngất đang đến gần, cô hoảng hốt xoay người chạy như điên, thỉnh thoảng kế bên có những động vật nhỏ bị kinh hách chạy qua.

Ở chỗ này, không có kiểm lâm trông coi một khi xảy ra hỏa hoạn, thiêu hủy hơn mấy chục hecta diện tích, rất nhiều cây bị đốt cháy ngã xuống, trận cháy rừng không chỉ phá hủy thảm thực vật mà thôi.

Có một vài con trông giống như con dê chạy nhanh lướt qua cô, trong tích tắc đều không thấy dáng. Khương Bách Linh đã hít phải không ít khói, cũng vì vậy thể lực của cô bị rút cạn, cả ngày đi một đoạn đường dài lúc này cơ thể giống như một quả bóng xì hơi, muốn chạy nhanh cũng không thể.

Ngọn lửa tham lam nuốt chửng mọi thứ, bởi vì đang là mùa thu lá rụng thành một tầng dày liền trở thành chất dẫn lửa, tốc độ lây lan kinh người. Khương Bách Linh nhìn cây cối xung quanh bị thiêu rụi, cô cố gắng phán đoán hướng lửa mà chạy, nhưng từng chút một liền bị đuổi kịp, chỉ một lát nữa thôi cô có thể bị lửa vây lấy.

''A''Cô bỗng nhiên bị hụt chân, cả người lăn tròn theo sườn núi, dùng chút khí lực còn sót lại ôm chặt lấy đầu, lưng phía sau đập lưng vào cỏ theo triền núi, sau khi lăn vài vòng đụng vào cành cây mới ngừng lại.

Lá cây rụng xuống phủ kín ở trên người cô, Khương Bách Linh chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị ai điên cuồng đánh vô cùng đau nhức , khuỷu tay và bàn tay cảm giác bỏng rát, tứ chi giống như còn là của bản thân mình.

Chóp mũi ngửi được mùi lá cây bị cháy khét, cô giãy dụa suy nghĩ muốn đứng lên, chạy mau, chạy mau. . .

Bỗng nhiên lúc này trên đỉnh đầu một tiếng sấm vang lên ầm ầm.

' Răng rắc' một tia chớp đánh qua, trong nháy mắt gió lớn mây đen thổi tới, Khương Bách Linh cảm giác được từng hạt mưa lạnh buốt vả vô mặt mình, những giọt mưa rơi xuống những nơi ngọn lửa đi qua vang lên tiếng xì xì.

Mưa giông kéo tới, có thể dập được lửa rồi.

Mà phía dưới núi này chính là một đống đá, căn bản không có đường đi, cô chỉ có thể liều mạng bò lên phía trên thôi.

Ngón tay bị cục đá bén nhọn rạch một đường, trên mặt cũng không ít những vết thương nho nhỏ.

Vốn là quần áo chỉnh tề nhưng bây giờ như một ác quỷ bò từ dưới mặt đất chui lên, toàn thân dơ bẩn đầy lá cây trên người, nhưng mà Khương Bách Linh cũng không thèm để ý.

Trong đầu cũng chỉ có một từ đó chính: Sống sót.

Mưa càng lúc càng lớn,hạt mưa lạnh buốt dọc theo cổ chảy xuống dưới, cô thử hái vài lá cây khổ lớn quấn quanh đầu, nhưng phát hiện phương pháp này không hiệu quả, áo khoác màu nâu nhạt đã nhanh chóng bị ướt, áo len bên trong cũng bị nước thấm ở cổ.

Nhiệt độ cơ thể của cô ngày càng giảm.

Tình hình cháy rừng cũng đã được dập tắt, Khương Bách Linh chậm rãi từng bước bước đi trên mặt đất đầy lá khô, cảm giác cảnh tượng trước mắt bị nhòe đi, một cây biến thành hai cái cây, một khối đá bây giờ thành hai khối.

''Mình phải cố gắng . . .'' Cô vịn vào một thân cây thở dốc, đưa tay lau giọt nước trên mặt, chợt phát hiện cách đó không xa trên mặt đất xuất hiện mấy cái lõm lớn. Có thể có vật gì đó vừa đi qua, dấu vết còn rất rõ rãng.

Là dấu chân hình hoa mai, Khương Bách Linh ước chừng cộng cả hai bàn chân cô vẫn nhỏ hơn nhiều.

Cô chỉ dám nhìn thoáng qua một cái, liền lập tức quay người hướng ngược lại mà chạy trốn, cô không dám phát ra tiếng động quá lớn, bởi vì cô biết đó chính là gì.

Đó là dấu chân của sói.

Sói và chó điểm khác nhau lớn nhất chính là dấu chân sói to hơn dấu chân chó, hơn nữa không chỉ có dấu chân hình hoa mai, mà còn lưu lại dấu vết của móng vuốt.

Mà trong rừng rậm lại xuất hiện sói, chỉ cần nhìn dấu chân thôi đã cảm giác nó rất lớn.

Khương Bách Linh không muốn trở thành đồ ăn trong bụng sói, cô cảm giác cô có thể chạy trốn, sự thật chứng minh cô đã sai.

Trước mắt bỗng nhiên xông tới một sinh vật to lớn, nhìn ngoại hình thì giống chó, nhưng cô không có cách nào thuyết phục mình kia chính là một con sói, bởi vì hình thể của nó so với một con gấu đen còn lớn hơn, trên thế giới không có loài sói nào có thể đến trình độ như vậy, đây chính là một con quái vật.

Cô chậm rãi lui lại, không dám chớp mắt quan sát động tác của con sói ở đối diện, nó nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn nó cũng không phải đang đói, đôi mắt màu xanh làm cô chợt nhớ đến Lang Vương trong giấc mơ.

Đều tỏ ra hung mãnh mà còn tỏ bá khí.

Khương Bách Linh lấy điện thoại ra, cô biết nếu như gặp một con sói lạc đàn có lẽ còn một chút hy vọng sống sót, bởi vì bọn chúng là động vật sẽ có thận trọng, sẽ không dễ dàng đột nhiên tấn công, quay người chạy trốn thường thường sẽ chết. Nếu như có thể dọa bọn chúng lùi đi, liền có thoát khỏi nguy hiểm.

Thế nhưng sự thật thường thường không như chúng ta mong muốn, mặc kệ là nàng mở max đèn pin, hay hét thật to, từ đầu tới cuối con sói kia đều không nhúc nhích nhìn cô.

Nó từng bước đi đến cô, Khương Bách Linh cảm giác chân của mình hình như mọc rễ ở trên mặt đất, thân thể không cách nào động đậy được. Cô có thể cả nhận được hơi thở của nó mang theo mùi máu tanh, nhưng trước mắt cô lúc này mọi thứ đều mơ hồ.

Bỗng nhiên, lúc này phía trên đầu cô tiếng cành cây bị gãy, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn, nhánh cây bị thiêu đốt khi nãy đang rơi xuống, chỉ kịp đưa tay ra tránh, nháy mắt lưng eo như bị thứ gì đẩy,trời đất quay cuồng.

Nhánh cây ào ào ào rơi xuống. Khương Bách Linh ngây dại, cô bị con sói cắn ở bên trong miệng!

''A!!!'' Cô kìm chế không nổi thét lên, hàm răng sắc bén của nó gặm lấy ngay thắt lưng của cô, mặc cho cô dãy dụa cũng không cách nào nhúc nhích, giống như châu chấu đá xe, hoàn toàn chênh lệch sức mạnh.

Con sói cắn Khương Bách Linh giống như một cơn gió mà lao như điên cuồng, cô hai tay gắt gao nắm lấy hàm răng của nó, hai chân vô lực đạp lung tung. Cô cảm giác mình chết chắc rồi.

Có lẽ ngày mai, bên trong rừng sẽ xuất hiện một thi thể bị thú dữ ăn còn thừa lại, thối rửa kinh khủng, thê thảm không dám nhìn.

Cơ thể bị treo ngược nhìn phong cảnh thay đổi liên tục, trước khi hôn mê trong đầu chợt phát hiện, con sói này chính là đuổi theo cô, nó chạy qua những nói cô đều từng đã đi qua.

Cái này, bị một con sói để mắt tới, cơ bản không có khả năng trốn khỏi

--------------------------

Dấu chân của sói

Có thể tưởng tượng a nam9 sẽ giống mấy con sói trong Chạng Vạng, body 6 múi chậc chậc!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store