Edit Ngau Binh Giai Duoc
 Thiên lôi giáng xuống trong chớp mắt, hắn mới đành buông đôi môi đã bị mình cắn đến tóe máu. Khi cậu loạng choạng lùi lại, vệt máu ngoằn ngoèo trên khóe miệng cậu đã chẳng còn phân biệt được là của ai, chỉ lờ mờ thấy bên dưới lớp chất lỏng đỏ tươi ấy ánh lên một chút sắc vàng.Cậu thở hổn hển, lúc này nụ hôn ấy mới dần rõ nét, hòa cùng vị máu tanh nồng lan tỏa trong miệng, kèm theo đó là cơn đau nhức nhối nơi môi.Đây không phải là hôn — mà là sự cắn xé hoang dã như thú non, răng nanh nghiến nát cánh môi, mang theo mùi vị sắt vụn, sau khi cạy hàm cậu ra, lưỡi hắn chỉ biết liếm láp và gặm nhấm như đang tìm kiếm chất dịch, mạnh bạo đến mức như muốn moi cả linh hồn ra ngoài. Cậu nhớ lại lời của các sư huynh ở Thiên Tháp, chất dẫn đường có thể kích hoạt hiệu quả gấp trăm lần thông qua sự hòa trộn của dịch thể, vì vậy những Dẫn đường có tư chất tầm thường sẽ dùng cách ôm ấp, hôn môi, thậm chí là... hoan lạc chăn gối để dẫn dắt, còn hiệu quả hơn gấp trăm lần so với tiếp xúc da thịt.Ngao Bính gắng gượng đứng vững, cúi người thở dốc, cơn đau rát trên môi khiến cậu choáng váng. Thân Công Báo chưa bao giờ chỉ dạy cách "dẫn dắt" như thế này, thật ra là không thèm dạy, nhưng giờ cậu đã hiểu, hóa ra cơn giận dữ của đối phương có thể biến thành hàng ngàn mũi kim bạc, chọc thẳng vào thế giới tinh thần của cậu dọc theo cột sống, và cuối cùng cũng nhận ra nụ hôn vừa rồi có ý nghĩa gì.Na Tra liếm môi, thiên lôi do kết giới gây ra nướng hắn cháy đen cả da, nhưng trong miệng vẫn còn vương lại mùi hương lạnh lẽo của chất dẫn đường từ cậu, mùi vị này còn hiệu quả hơn cả linh đan diệu dược trên đời. Từ khi vòng Càn Khôn biến mất, ma hóa ngày đêm xâm chiếm nhận thức của hắn, gần như muốn xé nát linh hồn hắn ra làm hai. Nhưng người này... chỉ bằng một nụ hôn mất kiểm soát của hắn, mà ma hóa đã tiêu tan gần hết. Hắn không khỏi càng thêm tò mò về con chó săn xinh đẹp này của Xiển Giáo, đôi mắt sáng quắc của hắn trong bóng tối dõi theo từng cử động của cậu.Lộc Đồng vẫn im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: "Sư đệ, có muốn nghỉ ngơi một chút không? Tên phạm nhân này cứ giao cho ta."Ngao Bính giật mình ngẩng đầu, hai gò má đỏ như cà chua chín: "Được, được!" Cậu ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi phòng giam, một khi nỗi xấu hổ dâng lên, cậu cứ như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, đến khi vào đến chỗ làm việc ở bộ phận Dẫn đường của mình mới bình tĩnh lại được chút ít.Mà quyển trục ghi chép lại tội trạng của Na Tra vẫn nằm trên bàn, vừa lọt vào tầm mắt cậu liền gợi lại những ký ức khiến cậu đỏ mặt tía tai. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, cậu cũng nhớ lại những cảm xúc đã truyền vào nhận thức thông qua sự dẫn dắt khi môi lưỡi giao hòa với Na Tra.Giận dữ, buồn bã, hận thù, nhưng không có sự lừa dối.Như bị ma xui quỷ khiến, cậu lại đặt tay lên quyển trục ảnh kia.Ngao Bính xem xét kỹ lưỡng toàn bộ diễn biến vụ án thêm một lần nữa, đồng thời kết nối với hệ thống tìm kiếm của Thiên Tháp, lấy ra hồ sơ của cha mẹ và huynh đệ Na Tra. Làm như vậy, cậu càng phát hiện ra nhiều điểm nghi vấn hơn:Thứ nhất, vợ chồng Lý Tịnh cũng là những Lính gác và Dẫn đường xuất sắc, huynh đệ của Na Tra đều không có vấn đề gì, tại sao duy chỉ có Na Tra sau khi thức tỉnh lại không thể kiểm soát được ma hóa? Thứ hai, anh cả của Na Tra là Kim Tra, một Dẫn đường cấp S, anh hai Mộc Tra là một Lính gác cấp S, cả hai đều là những người xuất sắc trong số các đệ tử đời thứ ba của Thiên Tháp, thực lực rất phi thường. Thêm cả Thái Ất Chân Nhân nữa, ba người họ tại sao lại không kiểm soát được Na Tra, cuối cùng lại để hắn tàn sát cả thành? Cuối cùng, trong hồ sơ suy đoán rằng cha mẹ và huynh đệ của Na Tra đều đã chết, nhưng đồng thời lại viết rằng Thái Ất Chân Nhân mất tích, mà hiện trường chỉ có thi thể cháy đen, kết luận này là từ đâu mà ra?Với những điều này, Ngao Bính cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ. Nhưng vụ án này là do Vô Lượng Tiên Ông đích thân đóng dấu, điều đó cũng có nghĩa là...Ngao Bính mang theo bản sao hồ sơ bước ra khỏi cửa. Dù sao thì khi sư phụ giảng giải cho cậu về những chuyện thế thái nhân tình đó, cậu cũng chỉ nghe tai này lọt qua tai kia, chưa bao giờ thật sự để tâm.                             Ngao Bính lại bước vào địa lao của Thiên Tháp. Lộc Đồng đã đi khỏi, Ngao Bính lấy danh Vô Lượng Tiên Ông và Lộc Đồng ra dọa đám lính canh vài câu, cuối cùng chúng vẫn dạt sang hai bên nhường đường cho cậu.Na Tra cúi gục đầu, mắt nhắm nghiền, mái tóc dài đen như mực xõa ra như dây leo khô héo, vết máu đỏ thẫm kết lại thành vảy đen ở phần đuôi tóc. Ngao Bính nhớ lại trong hồ sơ, Na Tra mỗi ngày đều được mẹ ép ngồi trước gương búi tóc, được cha và hai huynh trưởng quan tâm hỏi han đã ăn no mặc ấm chưa. Còn bây giờ, hắn lại mất đi người thân, cô độc không nơi nương tựa, cậu không khỏi động lòng trắc ẩn.Đầu ngón tay vừa chạm vào xiềng xích trên cổ tay hắn, người kia đã đột ngột ngẩng đầu, mở mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới."Ngươi đến đây làm gì?" Na Tra không khách khí chất vấn. Ngao Bính giật mình, cậu thật sự không ngờ sự dẫn dắt của mình lại có thể duy trì lâu như vậy, không kìm được hỏi ngược lại: "Ngươi... không còn bị ma hóa nữa sao?""Chưa, nhưng sắp rồi." Mắt Na Tra khép hờ, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống cằm hắn, đọng lại thành vũng nước nhỏ trên mặt đất. Ngao Bính kinh ngạc trước nghị lực của hắn, đồng thời càng thêm khó hiểu về người này—dù sao đang ở trong ngục sâu của Thiên Tháp, ai còn quan tâm đến việc mình có bị ma hóa hay không chứ? Cậu đặt hai tay lên cổ tay hắn, tinh thần lực tập trung ở đầu ngón tay, sự dẫn dắt theo ánh sáng xanh nhạt trút xuống như ánh trăng dìu dịu. Na Tra tận hưởng cảm giác thoải mái chưa từng có trong cơ thể, bình tĩnh quan sát chàng trai tóc xanh trạc tuổi mình."Xong rồi." Ngao Bính buông tay, "Ít nhất ngươi sẽ tỉnh táo trong vòng một nén hương.""Hừ, ngươi cần ta tỉnh táo để làm gì?"Ngao Bính đáp: "Trả lời những câu hỏi ta đã hỏi trước đó, nói cho ta manh mối về Thái Ất sư bá...""Xí, ông đây đã nói rồi, không đời nào!""... Và tất cả những chuyện đã xảy ra ở Trần Đường Quan trước khi ngươi mất kiểm soát."Na Tra nheo mắt: "Sao, lãnh đạo của các ngươi lại giao cho các ngươi nhiệm vụ mới nào à?""Ngươi không cần biết," Ngao Bính thờ ơ nói, "ngươi chỉ cần biết đây là ta đang cho ngươi cơ hội, đây cũng có thể là cơ hội duy nhất của ngươi."Na Tra hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hắn như ẩn chứa ý cười, khóe miệng còn nghịch ngợm cong lên. Ngao Bính da mặt mỏng, tác phong làm việc cứng nhắc, không giỏi đối phó với những kẻ chuyên giở trò lưu manh như Na Tra, lúc này đôi mắt đen láy kia gần như muốn xuyên thấu cậu, soi rõ tường tận từng ngõ ngách trong linh hồn cậu."Ta nói này, sao thái độ của ngươi thay đổi nhanh vậy?" Na Tra đột nhiên tiến sát, xiềng xích căng chặt như cánh cung. Ngao Bính lùi lại nửa bước, nhưng bị hơi thở tanh nồng của hắn quấn lấy, lời nói trực tiếp tấn công vào nội tâm đối phương, "Hay là... lúc nãy vừa hôn môi, ngươi đã thấy được điều gì từ ta?"Ngao Bính giật mình, trừng mắt nhìn Na Tra chỉ cách mình nửa thước. Cậu đương nhiên là đã nhìn thấy được suy nghĩ của Na Tra, nhưng Na Tra hỏi như vậy, khiến cậu nhận ra mình đã bỏ qua một sự thật: Na Tra cũng có thể nhìn thấy được một số chuyện của cậu.Có lẽ là những chuyện mà cậu đã giấu kín từ lâu, những chuyện mà phụ vương và sư phụ tuyệt đối không cho cậu tiết lộ nửa lời.Ngao Bính trong nháy mắt đã điều chỉnh lại cảm xúc, không để lộ dấu vết của việc mất tập trung trong giây lát: "Đương nhiên, nếu không sao ta lại đến đây nói là cho ngươi cơ hội? Ngươi phải hiểu rõ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, cũng là cơ hội duy nhất—dù sao thì người trong tòa tháp này ngoài ta ra sẽ không ai tin ngươi nửa lời." Cậu thậm chí còn nắm lấy thời cơ, bóng gió cảnh cáo hắn.Na Tra thu lại vẻ mặt cợt nhã, dường như thật sự bị cậu dọa sợ, im lặng chìm vào suy tư. "Ta nói ngươi này..." Lời còn chưa dứt, cánh cửa nhà giam đã mở toang, theo sau là gương mặt vô cảm của Lộc Đồng, Ngao Bính bèn giật nảy, vội vàng cúi người hành lễ."Sư đệ," Lộc Đồng đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi dừng lại trên người Ngao Bính và Na Tra, "ngươi đang làm gì vậy?""Lộc, Lộc Đồng sư huynh," Ngao Bính chắp tay vái chào, không dám đứng thẳng, "ta nghĩ ra vài điểm nghi vấn, thực sự không hiểu, thấy sư huynh không có ở đây nên..."Lộc Đồng thu lại ánh mắt: "Sư phụ đã hạ lệnh không cần thẩm vấn nữa, ngươi mau về đi.""Hả? À, được rồi." Ngao Bính vâng dạ gật đầu, nhìn đầu Na Tra lại rũ xuống theo câu thần chú ru ngủ, trong tâm trí lại không ngừng vang vọng câu nói "ngươi đã thấy được điều gì từ ta".                           Một làn sóng ấm nóng nhẹ nhàng bao bọc lấy Ngao Bính trong cõi mộng.Cậu sinh ra đã mang vẻ ngoài ngoan ngoãn, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi nhỏ nhắn, lại hay luyện các loại công phu uyển chuyển như Thái Cực và Vịnh Xuân quyền, nên cơ thể dẻo dai cực kỳ. Dưới làn da mượt mà ấy chỉ có một lớp cơ mỏng, ngay cả vùng đùi trong lớn nhất sờ vào cũng chỉ có một chút thịt mềm mại.Lúc cậu cuộn tròn trên giường chìm vào giấc ngủ trông chẳng khác gì một cục bông nhỏ, còn vòng tay ôm lấy đầu gối, đó là tư thế ngủ thoải mái nhất của trẻ sơ sinh trong bụng mẹ. Hai chân cậu kẹp chặt, gom hết chỗ thịt ít ỏi ấy lại, khiến nơi đó nóng hầm hập, cảm giác vô cùng dễ chịu, cứ như có một luồng hơi ấm sực tích tụ trong lòng cậu.Một xúc cảm kỳ quái đột nhiên bao bọc lấy phần đùi non trơn mịn, chỉ cảm thấy luồng khí ấm áp ở nửa thân dưới tụ lại, lắc lư ở hạ bộ của cậu. Lớp vải ngăn cách nhanh chóng biến mất, hình như là một đôi tay—quả thực là một đôi tay đang luồn vào đùi cậu, vuốt ve nấc thịt nõn nà ấy, sờ còn thích hơn cả bóp đậu phụ. Khe hở non tơ dưới thân cậu nhanh chóng bị xoa nắn, ngón tay thô ráp cọ xát vào làn da mềm mại ở nơi tư mật, khiến mặt trong đùi dần dần trở nên ướt át, như thể bên trong chứa đầy nước, bắt đầu tí tách rỉ ra từng chút một.Ngao Bính trong giấc mơ khẽ nhíu mày, sắc đỏ từ vành tai lan rộng đến gò má. Cậu vô thức cảm nhận được mình có một loại khát khao chưa từng có, hóa thành dòng nhiệt lưu chuyển ở bụng dưới. Nhưng cậu gần như không phân biệt được đây là ham muốn hay là cảm giác buồn tiểu, chỉ biết cố sức cuộn người trên giường, khẽ run rẩy, nhẫn nhịn.Đôi tay ấy gạt phăng hai chân đang vô thức kẹp chặt, ngón tay mò mẫm lên nụ hoa đã ướt sũng, như một bé sò đẫy thịt. Theo chuyển động vô thức trong giấc mơ, cái khe nhỏ bí mật giữa hai chân cậu bị ép thành hình dạng hẹp dài theo động tác, che giấu sâu hơn dòng nước vừa tuôn ra. Nhưng rồi, chỗ âm vật ẩn trong khe dâm bị ngón cái xoa nắn nhấc lên, đầu nhụy đỏ hây hây mềm mại bắt đầu rụt rè nhú ra, khiến Ngao Bính nhắm chặt mắt khẽ rên một tiếng.Có lẽ rất hài lòng với phản ứng của cậu, đôi tay rắn chắc kia tiếp tục dùng lực, chậm rãi day cắn âm vật, ngón trỏ và ngón giữa thừa cơ chui vào cửa huyệt, đè lên lớp thịt ướt át, vừa sờ vừa mượn lực xoa nắn. Lúc này Ngao Bính chỉ còn biết thở dốc, toàn thân run rẩy, mặt mũi đỏ lựng, hai chân cố gắng khép lại nhưng vẫn bị cưỡng chế tách ra, khoái cảm tê dại mới mẻ từ bụng dưới xộc thẳng lên não, cuối cùng ngay cả chân cậu cũng mềm nhũn, vô thức dang rộng, phô bày khe thịt nhỏ xíu trên giường.Đúng lúc ấy, mấy ngón tay cuối cùng cũng rút ra, nhưng chưa kịp để cậu bình tĩnh, đầu nhụy sưng đỏ lại bị mặt lưỡi liếm qua khiến nó giần giật lên.Ngao Bính bất giác nỉ non, nụ hoa nhỏ xinh ướt nước gần như bị kẻ kia ngậm trọn, vừa thổi vừa hút vào khe thịt, âm vật vốn đã sưng cứng giờ đây lại bị đầu lưỡi vờn qua, tỉ mỉ mút mát như hút thạch. Ngao Bính bị hút đến cả người căng cứng, lúc sướng rơn thì đôi chân thon dài cũng cong lên, kẹp lấy đầu người nọ, khiến hạ thân banh rộng ra hơn, mắt nhắm nghiền mà mặc sức rên rỉ. Người kia cẩn thận khép răng lại, nghiền âm vật vừa mới khai phá vào giữa kẽ răng. Nhưng đùi Ngao Bính vô thức co rút, chân ép chặt đến mức đầu răng vừa vặn cọ vào đỉnh âm vật—"Ư... a—" Ngao Bính liền mở tròn mắt.Cậu thở dốc từng hơi nhỏ, dư vị cao trào vừa rồi vẫn chưa tan, nước dâm dồi dào phun lên nửa mặt người kia trong tiếng rên dài, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi tanh ngọt đầy dâm mỹ. Một lúc sau, Ngao Bính mới nhận thấy chuyện gì đã xảy ra—cậu dang rộng hai chân, quần lót ở hạ bộ đã biến mất từ lâu, cái huyệt ẩn giấu bao năm lại lộ ra bên ngoài, đùi non nhớp nháp còn vương lại dư vị triều dâng, phía sau là một cái đuôi rồng xanh lam thon dài quyến luyến quấn lấy mắt cá chân người trước mặt...Mà kẻ đầu sỏ ngồi đối diện cậu—mắt Na Tra sáng lên: "Trên đầu có sừng! Ngao Bính, hóa ra ngươi thật sự là rồng!" 
 Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store