[Edit] Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi
Chương 71: Nhẫn
"Đang làm gì thế?"Hướng Tần giật nảy mình, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Căng, lúng túng giải thích: "Không, không làm gì cả..."Diệp Căng cũng không truy hỏi, chỉ đi rót một cốc nước.Hướng Tần rõ ràng thở phào một hơi.Bữa tối cũng chỉ là món ăn gia đình bình thường, do người giúp việc nhà Chung Bất Vân nấu, hương vị cũng khá ngon."Xuống dưới dạo một vòng không?" Chung Bất Vân nhìn đồng hồ, "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, chắc hẳn ở phố cổ gần đây có hoạt động."Diệp Căng hơi ngẩn ra, quên mất hôm nay là ngày lễ.Tết Đoan Ngọ vốn cũng là ngày đoàn viên, nhưng anh lại không có cái phúc đó, vài ngày nữa thôi chính là ngày giỗ của ba mẹ rồi."Được thôi."Trước khi ra cửa, Hướng Tần dường như từ trong túi móc ra thứ gì đó đưa cho Chung Bất Vân.Diệp Căng coi như không nhìn thấy, mọi người cùng nhau đi tới thang máy.Phố cổ cách nhà Chung Bất Vân không xa, đi qua hai con phố là đến, hôm nay ở đây quả thật náo nhiệt, người qua lại tấp nập.Không biết từ lúc nào, Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy đã lạc mất họ.Người lớn thế này thì cũng không sợ lạc, Diệp Căng bèn nắm tay Hướng Tần, thong dong dạo bước trong đám đông.Hình như anh và Hướng Tần thật sự rất hiếm khi có những lúc thế này, cùng nhau đi dạo trong đám người, tận hưởng sự thân mật chỉ thuộc về hai người.Họ đều rất bận, ngay cả khi được nghỉ ngơi, đa phần thời gian cũng chọn ở lì trong nhà, số lần hẹn hò ít ỏi đến đáng thương."Người nhiều quá."Lòng bàn tay Hướng Tần toàn mồ hôi: "Muốn uống gì không?"Diệp Căng nghĩ nghĩ, cười nói: "Muốn uống "bạn trai", 100% đường."Hướng Tần mặt lập tức đỏ bừng, "Căng Căng...""Nghĩ gì thế?" Diệp Căng chỉ vào quán trà sữa chuỗi ở phía chếch trước mặt, "Có một loại trà sữa tên là "bạn trai" bên kia kìa."Hướng Tần xấu hổ đi xếp hàng.Diệp Căng đứng cách đó không xa chờ hắn, vừa cười vừa giả vờ vô ý quan sát xung quanh, chỉ thấy toàn người lạ qua lại, dường như cũng chẳng có bố trí gì đặc biệt.... Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều quá?Chẳng lẽ trong quán trà sữa có gì đặc biệt sao?Diệp Căng dựa vào lan can bên bờ sông, từ xa nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hướng Tần, lúc không cười trông cũng khá dọa người.Ai có thể ngờ, bên trong vẻ ngoài đấy, Hướng Tần lại ngây thơ, đáng yêu như vậy.Chẳng bao lâu sau, Hướng Tần quay lại với một cốc trà sữa, nhưng lại không phải loại gọi là "bạn trai".Mặt Hướng Tần đỏ bừng, "Ông chủ nói, quán họ không có món trà sữa tên bạn trai..."Diệp Căng tâm trạng rất tốt, nhận lấy trà sữa, "Vậy sao? Có lẽ họ đã ngừng bán rồi."Hướng Tần làm sao còn đoán không ra Diệp Căng đang trêu mình, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện chẳng nảy sinh chút giận dỗi nào, thậm chí còn cảm thấy trong lòng ngọt lịm.Diệp Căng kéo tay Hướng Tần, tiếp tục đi dạo, "Sao chỉ mua một cốc?"Hướng Tần âm thầm nói trong lòng, vì lát nữa trên tay sẽ không tiện cầm đồ.Nhưng ngoài miệng lại nói dối một chút: "Muốn cùng em uống chung một cốc...""Hướng tiên sinh thay đổi thật rồi." Diệp Căng đưa cốc trà sữa đến bên môi hắn, đợi hắn hút một ngụm nhỏ mới nói tiếp: "Trước đây chỉ cần uống chung một cốc thôi, anh cũng phải đỏ mặt rất lâu."Lần đầu tiên họ uống chung một cốc, khi đó còn chưa phải là người yêu, hoàn toàn là bị Diệp Căng dỗ dành mà thôi.Hướng Tần nghiêm túc giải thích: "Bởi vì lúc ấy, chúng ta là bạn bè."Diệp Căng nhịn cười, "Em nào có dỗ bạn bè uống chung một cốc trà sữa chứ."Hướng Tần thoáng sững sờ."Đã nói rồi, em đang theo đuổi anh đó, ngốc ạ." Diệp Căng nắm chặt tay hắn, "Bởi vì thích anh, nên mới mập mờ với anh, chưa từng xem anh là bạn bè."Tim Hướng Tần đập thình thịch thình thịch.Rõ ràng hôm nay là hắn muốn làm vài chuyện khiến tim Căng Căng đập nhanh, vậy mà lại bị ngược lại đến nỗi trong tim có hươu chạy loạn... Thật chẳng ra gì.Nhưng được Căng Căng thích... Thật sự tốt quá rồi.Nói công bằng thì, phố cổ này chẳng có gì đặc biệt để chơi.Ở đây đa phần là đồ ăn thức uống, còn có vài cửa hàng trang sức, chủ yếu là đồ dành cho nữ, con trai thì chẳng có gì để dạo.Nhưng bọn họ đều không quá để ý, miễn là đi cùng với người mình thích, cho dù làm chuyện thoạt nhìn có vẻ rất nhàm chán, thì cũng đều là một niềm vui.Bên kia con phố có sông, rất nhiều cô gái đang chụp ảnh.Diệp Căng nghĩ, hình như anh và Hướng Tần vẫn chưa có mấy tấm hình chụp chung.Thế là anh kéo người đi ra bờ sông, phía sau không xa có một cây cầu vòm, bên cạnh còn có mấy chiếc đèn lồng sắc ấm trang trí."Lại gần một chút." Diệp Căng cầm ngang điện thoại, "Ôm eo em đi."Vành tai Hướng Tần đỏ lên, hắn lén liếc sang đôi tình nhân nhỏ bên cạnh, chàng trai không chỉ ôm eo cô gái, mà còn nghiêng đầu dựa sát vào đầu cô, ngay khoảnh khắc cô gái bấm máy thì bất ngờ hôn lên.Khả năng học hỏi của Hướng Tần luôn rất tốt.Hắn im lặng lại gần hơn, vòng tay ôm eo Diệp Căng, giống như một chú chó to chỉ muốn dính sát lấy chủ nhân, nghiêng đầu dựa vào Diệp Căng.Hắn còn nhìn thẳng vào ống kính, cố gắng chỉnh góc độ một chút."Được rồi, tôi chụp đây..."Diệp Căng bấm nút chụp, "tách" một tiếng, đồng thời trên mặt cũng bất ngờ chạm phải một cảm giác ấm nóng.Anh ngẩn ra, rồi lập tức buồn cười nhìn Hướng Tần. Người lúc này như vừa làm chuyện xấu, chột dạ, vành tai đỏ rực, ánh mắt lúng túng né tránh, không dám đối diện với anh."Dám lén hôn mà không dám đối mặt à?" Diệp Căng véo má Hướng Tần, chụp lại cả cảnh này, "Con chuột nhỏ."Hướng Tần lẩm bẩm: "Không nhỏ......"Diệp Căng nghe thấy, liền ghé sát, thấp giọng nói một câu đầy mờ ám: "Là chỗ nào không nhỏ? Về nhà để em xem."Hướng Tần giật mình, vội vàng liếc nhìn xung quanh, may mà không ai nghe thấy.Hắn đỏ bừng mặt giải thích: "Ý tôi là... Tôi không còn nhỏ nữa.""Ồ... Khá nhỏ đấy, vẫn là em trai." Diệp Căng khẽ nhếch môi, "Phải không, anh Tần?"Bây giờ Hướng Tần đã học được một kỹ năng, đó là khi không nói lại được Diệp Căng thì sẽ lập tức đổi chủ đề.Dù Diệp Căng có thể nhìn ra, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn sẽ chu đáo mà bỏ qua cho hắn."Phía trước hình như nhiều người lắm, chúng ta đi xem thử đi."Lần này Diệp Căng lại không để hắn được như ý, tuy cũng đi theo, nhưng miệng vẫn trêu chọc: "Anh Tần là không thích cách xưng hô này nữa rồi à? Giờ em gọi anh Tần mà cũng không trả lời, anh Tần?"Hướng Tần như bước vào cửa tử, đáp một tiếng: "Ừm......""Anh Tần thật đáng yêu." Diệp Căng vui vẻ trêu chọc, "Anh Tần này, em muốn ăn kem ốc quế của tiệm kia, phải ăn cái loại tên là "bạn trai" kia cơ."Anh Tần ngoan ngoãn đi mua kem.Chỉ là mặt đỏ dữ dội, khiến người đi đường liên tục quay đầu nhìn.Diệp Căng phát hiện, Hướng Tần vẫn luôn cố ý hay vô tình dẫn anh về phía cây cầu thứ hai.Bên bờ sông có một đám người vây lại, dường như có hoạt động gì đó.Đi tới gần mới thấy là trò chơi ném vòng."Nhìn có vẻ cũng thú vị..." Hướng Tần căng thẳng, "Có muốn chơi một chút không?"Diệp Căng cố ý trêu: "Không chơi, trẻ con quá."Hướng Tần "À" một tiếng, hơi thất vọng, nhưng không sao, vẫn còn kế hoạch b.Nhưng trước khi bỏ cuộc, hắn vẫn muốn cố thêm lần nữa: "Thật sự không chơi à? Tôi hơi muốn chơi."Hướng Tần ngay cả lúc làm nũng cũng vụng về ngốc nghếch.Dễ thương chết mất.Diệp Căng giả vờ trầm ngâm, "Chơi cũng được, nhưng trước tiên phải gọi một tiếng thật êm tai đã."Hướng Tần ngơ ngác một lúc."Anh xem, bạn trai người khác đều được gọi là "ông xã" kìa." Diệp Căng cong môi, "Em không đòi hỏi cao, chỉ cần gọi một tiếng "anh" thôi là được."Hướng Tần nghẹn nửa ngày, cũng không nói ra lời.Ngượng ngùng quá.Nhưng một mặt lại không nhịn được mà tự thuyết phục bản thân, Diệp Căng đã gọi hắn là anh Tần mấy tháng rồi, hắn gọi một tiếng 'anh'... Cũng chẳng sao nhỉ?Hơn nữa hôm nay thật sự rất quan trọng..."Anh......"Giọng nhỏ xíu, đáng thương vô cùng.Tai Diệp Căng ngứa ran, tim lập tức không kiềm được mà loạn nhịp."Giọng nhỏ quá, nhưng tạm tha." Diệp Căng không làm khó nữa, "Đợi về nhà rồi gọi cho em nghe."Hướng Tần đỏ mặt mua liền ba mươi cái vòng.Diệp Căng đảo mắt nhìn sân chơi ném vòng, được quây bằng sợi dây thành một hình vuông lớn, bên trong quà tặng đủ loại, lạ lùng đủ thứ.Blind box, búp bê, đồ trang trí nhỏ, còn có cả hộp đồ ăn vặt.Mà ngay chính giữa sân, có một chiếc ghế nhựa cao, phía trên đặt một cái hộp nhỏ xinh, theo lời ông chủ thì đó là giải thưởng bí ẩn.Hướng Tần nghiêng đầu hỏi Diệp Căng: "Anh có muốn cái gì không?""Cái nào cũng được." Diệp Căng thuận theo ý hắn nói: "Anh Tần ném trúng cái nào em cũng thích hết."Hướng Tần tai mềm nhũn, thật sự chịu không nổi khi Diệp Căng dùng giọng điệu trêu ghẹo này gọi mình là anh Tần.Thế nhưng lại thích đến vô cùng, dù xấu hổ lắm, nghĩ rằng tuổi tác đã công khai rồi, không nên gọi như vậy nữa, nhưng vẫn không nỡ ngăn cản.Kỹ thuật ném vòng của Hướng Tần không tệ.Ngay lần đầu tiên, hắn đã trúng một blind box, mở ra bên trong là tờ giấy nhỏ ghi "một bức thư viết tay".Có điều vòng thứ hai, thứ ba đều trượt.Diệp Căng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, trong lòng mềm mại không thể tin nổi.Diễn xuất của Hướng Tần thật sự không ra gì, Diệp Căng có thể rõ ràng nhìn ra, từng vòng hắn ném đều có mục đích cụ thể.Anh nhìn về hướng Hướng Tần muốn ném mà lại trượt, không ngoài dự đoán đều là blind box.Diệp Căng xoa mũi, rồi nhìn vào cái gọi là "giải thưởng bí ẩn" ở chính giữa... chẳng lẽ đoán sai rồi? Không phải cái đó à?"Chúc mừng!" Hướng Tần lại ném trúng một blind box, ông chủ mở ra nhìn, "Vị tiên sinh này được một túi kẹo!"Ông chủ như thể biết rõ quan hệ giữa họ rất tốt, trực tiếp đưa quà cho Diệp Căng.Diệp Căng liếc qua... Đúng là loại kẹo cứng mà trước đó Hướng Tần đã mua cho anh, cũng là loại mà người nhà anh trước kia thích ăn.Theo thời gian trôi đi, vành tai Hướng Tần càng lúc càng đỏ, chẳng biết là vì căng thẳng hay vì nóng.Mỗi một vòng Hướng Tần ném ra đều vô cùng cẩn thận, người vây xem xung quanh cũng ngày càng nhiều.Có người bắt đầu ồn ào, "Ê yo, lâu quá rồi đấy! Anh em nhanh chút đi!"Hướng Tần không hề bị kích động, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, chờ khi ngắm chuẩn rồi, một phát là trúng ngay."Chúc mừng quý khách này nhận được một chiếc vòng tay da thủ công bản giới hạn, toàn cầu duy nhất một chiếc!"Diệp Căng nhướng mày.Hướng Tần nhìn về phía anh, căng thẳng muốn chết.Diệp Căng thuận theo màn diễn của hắn, tiếp tục giả vờ như chẳng phát hiện ra gì, mỉm cười nói: "Anh Tần thật là giỏi!"Hướng Tần vành tai đỏ bừng, tiếp tục ném vòng.Bên cạnh đã có mấy cô gái bắt đầu bàn tán: "Wow, tai anh ấy đỏ quá đi...""Người bên cạnh có phải là bạn trai anh ấy không? Chỉ cần nhìn một cái là mặt đỏ ngay.""Chắc chắn rồi, trời ạ, hai người đều đẹp trai quá..."Tiếp theo, phần quà trúng được càng lúc càng "giá trị": đôi búp bê tình nhân, đèn lồng hình trái tim, thậm chí còn có cả một bó hoa hồng trắng tươi mới.Đám đông xem náo nhiệt cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng: "Uầy! Chạy mau đi, không chạy là bị thồn cơm chó đó!""Vãi, tôi nói rồi mà, có gì đó lạ lạ. Năm mươi tệ ba mươi cái vòng, sao có thể trúng được đồ giá trị như vậy? Chỉ riêng cặp búp bê đó cũng đã hơn năm mươi tệ rồi chứ?"Sau hoa hồng trắng, lại là một tấm thẻ quyền sở hữu căn nhà, cả đám xung quanh đều kinh hô.Nhưng cái này không đưa cho Diệp Căng, mà là đưa cho Hướng Tần, chủ thẻ quyết định ký tên.Diệp Căng thật sự khóc cười không nổi, mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của Hướng Tần đúng là vừa ngây ngô vừa dễ thương."Đây là cầu hôn sao...""Á á á á... Trời ơi, có phải là người nam bên cạnh không? Đẹp trai quá đi..."Người khác nhìn ra được, thì Diệp Căng dĩ nhiên cũng nhìn ra.Nhưng anh vẫn giả bộ hỏi: "Anh Tần muốn làm gì vậy?""Căng Căng, chờ một chút..."Hướng Tần hiếm khi không nhìn chăm chú vào anh, mà dồn toàn bộ sự tập trung vào món quà trong sân chơi, trong tay hắn chỉ còn lại năm cái vòng.Lần này mục tiêu của hắn là giải thưởng bí ẩn ngay giữa trung tâm.Đám đông cũng nín thở. Hướng Tần liên tiếp thất bại hai lần, cái hộp tuy không lớn, nhưng đặt trên ghế, vòng rất dễ quệt xuống đất.Cái vòng thứ ba cũng thất bại.Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán Hướng Tần, hắn hít sâu, chuẩn bị rất lâu, cổ tay mới run run ném ra một vòng...Lần này, trúng thẳng vào chiếc hộp quà giữa trung tâm."Ôi trời, đỉnh thật!" Có người kêu lên.Hướng Tần thở phào một hơi thật lớn.Nhưng ngay sau đó, tim hắn lại nhảy dựng lên theo lời thông báo của ông chủ."Chúc mừng quý khách, nhận được một chiếc nhẫn cầu hôn!"Ánh mắt Hướng Tần vẫn dõi theo chiếc hộp nhẫn, cho đến khi nó được đặt vào tay hắn.Tiếng bàn tán và reo hò xung quanh hắn đều bỏ ngoài tai, trong đầu chỉ còn gương mặt mỉm cười của Diệp Căng.Hướng Tần vụng về mở hộp nhẫn, quỳ một gối xuống, "Căng Căng à, tôi muốn... Muốn xin em cho tôi một cơ hội được cùng em đi hết cuộc đời."__________Tác giả có lời muốn nói:Để con cún ngốc này bước được bước này thật không dễ đâu.Chương sau, khụ khụ, ai hiểu thì hiểu ha.E/n: Em chờ cái ngày này hơi lâ-- khụ khụ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store