[Edit] Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi
Chương 58: Bất lực
Cặp đôi khi đi du lịch thường chia làm hai thái cực, hoặc là chơi đến cãi nhau muốn chia tay, hoặc là tình cảm tăng tiến hơn trước.Diệp Căng và Hướng Tần tất nhiên là vế sau, hai người trong hai ngày cuối tuần này không hề nảy sinh chút mâu thuẫn nào.Thỉnh thoảng Diệp Căng trêu quá đà, Hướng Tần cũng chỉ là có chút ấm ức nhìn anh, sẽ không giận, thậm chí còn tự nhảy vào hố.Nhưng càng hòa hợp, trong lòng Hướng Tần lại càng thấp thỏm, khoảng thời gian nửa năm trong hợp đồng chỉ còn lại hai tháng.Tuy rằng không liên quan đến chuyện yêu đương, nhưng hắn luôn cảm thấy khoảng thời gian mình có thể ở bên Diệp Căng ngày càng ít."Muốn đi đâu?"Hai người lúc này đang ngồi trên một chiếc du thuyền nhỏ, không chỉ có bọn họ, còn có một số nam nữ trẻ tuổi, vóc dáng đều vô cùng đẹp đẽ.Hướng Tần ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"Diệp Căng: "Bán anh cho mỹ nhân ngư."Hướng Tần thì thầm: "Mỹ nhân ngư mới chẳng cần tôi đâu."Diệp Căng nghe thấy, mỉm cười ghé sát lại: "Nhưng em cần."Cho đến khi bờ biển ngày càng xa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, du thuyền lại tiếp tục tiến thêm chừng một cây số, cập bến một hòn đảo nhỏ.Trên đảo không có người, bãi cát rất sạch, nước biển trong xanh thăm thẳm, vô cùng đẹp mắt.Thấy những người đi cùng bắt đầu mang theo một số thiết bị xuống, lúc này, Hướng Tần mới nhận ra sắp làm gì: "Lặn biển à?""Ừ." Diệp Căng khẽ nhếch môi, "Dẫn anh đi xem thế giới dưới đáy biển."Hướng Tần hơi ngẩn ra: "Không biết bơi cũng có thể lặn sao?"Diệp Căng bật cười: "Đương nhiên có thể, bơi lội và lặn vốn là hai môn vận động hoàn toàn khác nhau."Bọn họ đi cùng còn có vài huấn luyện viên, chỉ cần không xuống quá sâu, quá xa thì về cơ bản vấn đề an toàn không cần lo lắng.Không chỉ có Hướng Tần, bên kia còn có một cô gái tóc dài đen thẳng cũng không biết bơi.Lặn biển, nói nguy hiểm thì cũng nguy hiểm, nhưng nói đơn giản thì cũng đơn giản.Khi đeo mặt nạ lặn, hít thở dưới nước không khác mấy so với trên cạn, bởi có đủ oxy, cũng chẳng sợ bị sặc nước.Điều duy nhất không quen là không thể nói chuyện.Huấn luyện viên dặn dò rất nhiều lưu ý, sau khi mọi người ghi nhớ xong thì lần lượt xuống nước, Hướng Tần được Diệp Căng chậm rãi dắt tay dẫn xuống đáy biển.Ban đầu còn hơi căng thẳng, Hướng Tần không dám mở mắt, cho đến khi Diệp Căng khẽ cào lòng bàn tay hắn, hắn mới cẩn thận mở mắt, phát hiện hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.Đập vào mắt là màu xanh thẳm, tầng nước trên cùng không có nhiều sinh vật, cũng chẳng thấy cá hay sứa như Hướng Tần tưởng tượng.Không biết bơi vẫn tạo cho Hướng Tần một số hạn chế trong việc lặn, nhiều nhất hắn chỉ có thể quan sát ở độ sâu 5–6 mét, trong khi những người khác cơ bản đều theo huấn luyện viên xuống sâu hơn.Tuy biết Diệp Căng lặn rất chuyên nghiệp, nhưng mọi người vẫn để lại một huấn luyện viên cho hai người bọn họ, vừa để phòng hờ, vừa để quay phim, đây là do Diệp Căng tự sắp xếp.Độ sâu 5 – 6 mét cũng đủ để chạm gần đáy biển, cơ thể dần chìm xuống, Hướng Tần từ từ nhìn thấy những rạn san hô kỳ lạ, giữa những tảng đá phủ đầy rong rêu có đàn cá nhỏ lượn lờ bơi qua.Cá hầu như đều đi theo đàn, trong một khu vực nhỏ thường chỉ có một loài.Cua thì ẩn nấp kín đáo nhất, vừa nghe động liền chui tọt vào khe đá.Lần trước Hướng Tần nhìn thấy cảnh tượng này là trên chương trình "Thế giới động vật" của kênh truyền hình, lần đầu tiên tự mình trải nghiệm khiến hắn thấy rất mới lạ.Sợ Hướng Tần lo lắng, suốt quãng đường Diệp Căng chưa từng buông tay hắn ra.Hướng Tần mải mê nhìn ngắm thế giới mới mẻ, còn Diệp Căng thì vui vẻ nhìn hắn.Không biết thấy cái gì, Hướng Tần có chút hưng phấn nhìn sang Diệp Căng, nhưng lại sực nhớ ra không thể nói chuyện, chỉ có thể giơ tay chỉ.Mỗi lúc thế này Diệp Căng mới có thể nhìn rõ ràng, Hướng Tần thật sự chỉ là một thanh niên cùng tuổi với mình mà thôi.Hắn cũng biết vui mừng, cũng biết kích động, chỉ là những trải nghiệm tàn khốc trong quá khứ đã buộc hắn phải kìm nén đi tính cách vốn dĩ nên có ở lứa tuổi này.Diệp Căng mỉm cười liếc nhìn, kéo tay Hướng Tần lại, từng nét từng nét viết trong lòng bàn tay hắn: Sứa.Sứa chỉ cần còn sống sẽ phát sáng, Hướng Tần lần đầu tiên nhìn gần đến thế, ngạc nhiên quan sát hồi lâu.Cho đến khi Diệp Căng vỗ nhẹ hắn, dẫn hắn đến một vùng nước tương đối an toàn, ra hiệu hắn đừng động đậy, sau đó mới chậm rãi lui về phía sau.Đôi chân có vây theo cử động của Diệp Căng mà đong đưa, trông chẳng khác nào một nàng tiên cá mọc thêm đôi chân nhưng bàn chân vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn.Hướng Tần ngây người, hắn thấy "mỹ nhân ngư" đột nhiên chắp hai tay lại, rồi nhanh chóng tách ra hai bên, sau đó hợp lại ở phần đuôi...Một hình trái tim.Tim Hướng Tần khẽ run lên.Hình trái tim thoáng chốc tan biến, chỉ còn một vòng bong bóng từ từ lan tỏa.Động tác củaDiệp Căng chưa dừng lại, anh chậm rãi giơ tay viết chữ trong làn nước,Hướng Tần nhìn chăm chú qua kính bảo hộ, nhận ra chữ đầu tiên là "sinh" (生).Chữ thứ hai là "nhật" (日).Chữ thứ ba là "vui" (快) .Chữ thứ tư là "vẻ" (乐).... Sinh nhật vui vẻ, anh Tần.Trước khi đi Diệp Căng đã nói, sinh nhật thì nhân chuyến du lịch mừng trước luôn, Hướng Tần vốn nghĩ Diệp Căng nhiều lắm cũng chỉ mua cho hắn một cái bánh kem, chẳng ngờ lại là thế này.Một đàn cá sọc bơi qua người Diệp Căng, bóng dáng anh mờ đi đôi chút,Hướng Tần theo phản xạ muốn kéo anh về phía trước, Diệp Căng kịp thời đáp lại, rất tốt xua tan nỗi lo trong lòng hắn.Sau khi hai người lại gần nhau, Hướng Tần mới chậm rãi chớp mắt, nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.Trong làn nước biển se lạnh, Diệp Căng vẫn rõ ràng cảm nhận được khuôn mặt Hướng Tần đỏ thêm một chút.Hướng Tần hiển nhiên nhớ ra, nơi này không chỉ có anh và Diệp Căng, phía sau còn có một huấn luyện viên đang quay phim.Diệp Căng không hề vì thế mà buông tha, mà là lấy ra một món quà sinh nhật không biết giấu ở đâu... Một chiếc vòng da.Tai Hướng Tần lập tức đỏ bừng...Khi Diệp Căng tiến lại gần, hắn luống cuống đứng yên một chỗ, một phần cảm thấy quá xấu hổ, một phần lại sợ nếu mình né tránh làm Diệp Căng buồn.Giá mà huấn luyện viên không có mặt thì tốt biết mấy, để Diệp Căng muốn đeo đâu thì đeo, dù là trên cổ cũng..."..."Hướng Tần ngơ ngác cúi mắt, nhìn Diệp Căng từ từ chìm xuống đến khi song song với đáy biển, chậm rãi đeo chiếc vòng da vào cổ chân anh.Lên bờ rồi, Hướng Tần im lặng rất lâu không nói gì.Đừng nói mặt và tai, ngay cả cổ và ngực dưới bộ đồ bơi ôm sát cũng đều đỏ bừng."Sao vậy?" Diệp Căng cố tình hỏi, "Anh Tần không thích à?"Hướng Tần nén một hơi: "... Thích."Là chính hắn nghĩ lệch, không thể trách Căng Căng."Thế thì tốt rồi, cái này là tôi tự tay làm đó."Diệp Căng hất nhẹ mái tóc ướt, anh đã bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật từ hai tuần trước.Lúc đầu vất vả nhận bản thảo thương mại làm thêm kiếm tiền cũng là vì muốn mua quà cho Hướng Tần, tuy rằng cuối cùng mua thứ khác, nhưng luôn cảm thấy vẫn thiếu chút tấm lòng.Thế là sau khi tham khảo học hỏi rất nhiều, nhân lúc Hướng Tần đi làm còn mình đi học, Diệp Căng tự tay khắc mài một chiếc vòng da hoa văn không phức tạp.Tất nhiên, đa phần người ta làm thứ này đều đeo ở cổ, làm gì thì người hiểu đều hiểu.Diệp Căng không có sở thích đó, nên anh thiết kế theo kích cỡ cổ chân.Bây giờ thành phẩm được đeo vào chân Hướng Tần, hiệu quả rất tốt, bất ngờ vừa vặn.Không uổng công anh nửa đêm giống như biến thái đi sờ cổ chân Hướng Tần.Không thể lặn quá lâu, mặt trời dần ngả về tây, mọi người quay lại du thuyền, bắt đầu dùng bữa tối.Tuy rằng trước mặt nhiều người như vậy rất ngại, nhưng Hướng Tần vẫn không nỡ tháo vòng da xuống, ngoan ngoãn đeo trên chân.Mọi người đều là khách du lịch đến từ khắp nơi, bởi vì đều là người trẻ, rất nhanh đã hòa đồng với nhau.Cô gái tóc dài thẳng đen giống Hướng Tần, cũng không biết bơi, tính cách thẳng thắn nhất, hiển nhiên có chút ý với Hướng Tần, hỏi thẳng: "Anh có bạn gái chưa?"Hướng Tần theo phản xạ nhìn về phía Diệp Căng.Diệp Căng chớp mắt, không nói gì."Không có bạn gái."Cô gái tóc dài đen lại hỏi tiếp: "Vậy... Hai người là một đôi à?"Diệp Căng vốn tưởng Hướng Tần sẽ ngại ngùng, không tiện nói, không ngờ Hướng Tần chỉ hơi đỏ mặt, rất nhanh đã gật đầu: "Ừm... Là bạn trai."Tuy trước khi hỏi cũng đã đoán được, nhưng cô gái ấy vẫn hơi thất vọng.Cô tặc lưỡi, nâng ly rượu xoay người rời đi, còn vẫy tay nói: "Chúc hai người đầu bạc răng long nhé."Hướng Tần nhìn theo hướng cô gái đi có chút ngẩn ngơ, bị Diệp Căng huých một cái mới phản ứng lại."Đẹp lắm à? Đến nỗi không nỡ dời mắt?""Chắc cũng đẹp..." Hướng Tần không chắc chắn nói, nhưng nhanh chóng bổ sung, "Nhưng em là đẹp nhất."Không phải vì dỗ dành, mà hắn thật sự nghĩ vậy.Vừa rồi thất thần cũng không phải vì đối phương xinh đẹp, mà là chìm vào lời chúc "đầu bạc răng long".Về lại khách sạn thì trời đã tối, Hướng Tần vẫn luôn xem đoạn video dưới biển mà huấn luyện viên đưa.Trong ống kính chỉ có anh và Diệp Căng, thường ngày không cảm thấy, chỉ khi nhìn từ góc độ thứ ba mới phát hiện ra thì ra sự chung đụng của họ lại thân mật ngọt ngào đến vậy.Càng xem càng thích, thích vô cùng.Hướng Tần khẽ hỏi: "Tôi có thể giữ một bản không?"Diệp Căng bất đắc dĩ: "Vốn dĩ là một trong những món quà sinh nhật của anh, anh muốn giữ một trăm bản cũng được."Hướng Tần vui vẻ cong khóe môi, vốn tưởng sinh nhật chỉ đến vậy, trên du thuyền uống một chút rượu nên có hơi ngây ngốc."Ra mở cửa đi."Hướng Tần ngoan ngoãn đáp, hoàn toàn không phòng bị mà đẩy cửa phòng ra.Khoảnh khắc nhìn rõ bố trí trong phòng, thậm chí hắn còn nghi ngờ mình đi nhầm phòng.Sàn nhà vốn sạch sẽ được rải đầy cánh hoa, kéo dài vào tận phòng ngủ.Hắn mở cửa phòng ngủ, phát hiện trên giường cũng có cánh hoa, được xếp thành hình trái tim."Cái này..."Không chỉ Hướng Tần sững sờ, Diệp Căng cũng ngẩn ra.Trước khi ra ngoài, đúng là anh có lén dặn dò quản lý khách sạn, nói hôm nay là sinh nhật bạn trai mình, nhờ lúc bọn họ đi ra ngoài thì giúp trang trí một chút phòng...Nhưng đâu có nói trang trí theo hướng này chứ!Cái này cũng quá lỗi thời.Dù là muốn tạo không khí tình cảm, cũng phải hoành tráng một chút chứ.Diệp Căng dở khóc dở cười, thôi vậy.Anh ngoắc tay Hướng Tần, thuận nước đẩy thuyền: "Thật ra còn chuẩn bị quà khác nữa, nhưng đi du lịch mang không tiện, nên đợi đến ngày 26 sẽ đưa em."Hướng Tần khẽ ừ: "Không cần nhiều vậy đâu..."Diệp Căng không nghe, "Vậy nên, hôm nay còn một món quà cuối cùng không cần mang theo."Hướng Tần chớp mắt, "Cái gì..."Diệp Căng hôn lên tai hắn, khẽ nói: "Đem em tặng cho anh Tần được không? Anh Tần muốn thế nào cũng được."Toàn thân khí huyết dồn về một chỗ, Hướng Tần tất nhiên hiểu, nhưng trong nhiều nỗi lo lắng, lại giả vờ ngốc: "Đã là bạn trai rồi mà..."Diệp Căng không bỏ cuộc, gợi ý thêm một bước nữa, anh không tin Hướng Tần không hiểu.Thế nhưng Hướng Tần cứ lảng tránh, khiến ngay cả Diệp Căng vốn không dễ giận cũng có chút tức.Anh hơi bất đắc dĩ, xen lẫn chút xót xa, không biết nên làm thế nào.Quan hệ hai người cũng không thể cứ giằng co thế này, Hướng Tần ngày nào cũng lo được lo mất, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.Nhưng Hướng Tần lại không có ý muốn tiến thêm một bước, Diệp Căng lại không thể cưỡng ép, đành thôi."Anh Tần định yêu đương với em cả đời theo kiểu Plato à?"Diệp Căng cũng không mong chờ Hướng Tần trả lời, lắc đầu đi tắm, rồi chuẩn bị ngủ.Có lẽ cảm nhận được Diệp Căng có chút không vui, Hướng Tần khi lên giường ngủ đều cẩn thận, không như mọi khi được Diệp Căng ôm cũng không dám chủ động nói gì, chỉ mím môi, nhìn mãi vào bóng lưng nghiêng của Diệp Căng.Cứng ngắc một lúc, Diệp Căng thở dài trong lòng, giận dỗi cái gì chứ.Chẳng phải chỉ là không làm bước cuối cùng sao, sao lại giống như anh vội vã quá vậy, cứ theo nhịp Hướng Tần cũng có sao đâu?Nhưng Diệp Căng lại sợ Hướng Tần vốn không định tiến thêm một bước nữa, không chỉ là thể xác, mà cả tình cảm.Bình thường đã quen ôm nhau ngủ, giờ không ôm lại thấy khó ngủ.Diệp Căng vừa định trở mình, thì nghe phía sau có chút động tĩnh, là Hướng Tần xuống giường.Trong ánh sáng mờ tối, Diệp Căng lờ mờ thấy Hướng Tần khoác áo ngoài, thay giày, rồi đi ra ngoài.Diệp Căng nhíu mày, do dự một lúc rồi vẫn xuống giường đi theo.Tưởng rằng Hướng Tần tâm trạng không tốt nên ra ngoài dạo một chút, không ngờ Hướng Tần lại đến bên bờ biển thủy triều dâng rút, thỉnh thoảng cúi xuống nhặt cái gì đó dưới đất.Đến gần mới thấy, Hướng Tần đang nhặt vỏ sò.Trong lòng Diệp Căng chợt mềm nhũn, lời than phiền hờ hững hôm qua của anh, ngay cả bản thân cũng không để tâm, vậy mà lại được Hướng Tần nhớ kỹ trong lòng.Biển thổi gió lạnh, làn nước biển xanh thẫm nối liền với chân trời, Hướng Tần chậm rãi đi dọc bãi cát, Diệp Căng thì không xa không gần đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhặt lên mấy vỏ sò có tì vết mà Hướng Tần đã bỏ lại.Mãi đến tận nửa đêm, Hướng Tần vẫn không có ý định quay về, một mình yên lặng mà cô độc, giống như kẻ nhặt nhạnh ven biển.Diệp Căng bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, gửi cho Hướng Tần một tin nhắn.[Đồ ngốc, về ngủ đi.]Hướng Tần giật mình quay đầu lại, gió biển thổi tóc hắn tung bay loạn xạ.Thật giống một con chó lớn gây họa bị chủ mắng, đáng thương tội nghiệp, rồi lại phát hiện chủ nhân đến đón mình, mang theo cảm giác khó tin, rất muốn vẫy đuôi nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store