ZingTruyen.Store

Edit My Nhan Muu Mo Van Luon Quyen Ru Toi

"Thật đó." Chung Bất Vân cũng gắp cho mình một cái chân giò, "Chỉ là hơi nguy hiểm, vận hành không đúng cách rất dễ nổ."

Hướng Tần: "..."

Diệp Căng nhịn cười, thản nhiên gắp thức ăn cho hắn, "Không phải anh đói sao? Mau ăn đi."

Từ bữa cơm cũng có thể nhìn ra, ba người này quan hệ thật sự rất tốt. Cả bàn không hề có món nào dính dáng đến hải sản, kể cả cá hay tôm.

Dương Chi từng hỏi qua khẩu vị của Hướng Tần và Diệp Căng, nhưng bữa cơm hôm nay quá vội vàng, hải sản phải mua sẵn trước.

Ăn xong, Diệp Căng đưa phong bao lì xì cho Dương Nguyệt, dưới sự gật đầu đồng ý của Dương Chi, nhận được câu cảm ơn từ Dương Nguyệt: "Anh Căng ạ."

Cách gọi này đối với anh mà nói thì khá mới mẻ, anh vốn không thích tụ tập đông đúc, cũng không có đàn em nào gọi anh nịnh nọt như vậy. Ví dụ như Lộ Nam sẽ gọi Hạ Gia Giai là "anh Giai".

Mà những người bạn thân thiết với anh, cơ bản đều gọi thẳng tên.

"Không có gì, cố gắng học tập nhé."

Nói đến chuyện học, sau Tết, anh sẽ bắt đầu phụ đạo cho Phương Nan Thủy.

Anh hỏi: "Chuẩn bị lúc nào bắt đầu?"

Chung Bất Vân liếc nhìn đồng hồ, hôm nay đã mùng hai.

Anh ta cười đáp: "Tôi thì muốn càng sớm càng tốt, nhưng Tết mà phiền cậu thì cũng không hay, hay là mùng tám trở đi?"

Diệp Căng: "Mùng mười đi, mùng tám tôi có buổi họp lớp."

Chung Bất Vân không có ý kiến gì, chỉ là nhắc đến họp lớp... anh ta lặng lẽ nhìn Hướng Tần, quả nhiên sắc mặt có chút khác thường.

"Không vấn đề. Vậy tôi đưa các cậu về nhé?"

"Được, tôi đi vệ sinh một lát."

Nhân lúc Diệp Căng rời đi, Chung Bất Vân ra hiệu cho Hướng Tần cùng nói chuyện. Anh ta bước ra ban công, châm một điếu thuốc, "Hút một điếu không?"

Hướng Tần lắc đầu: "Thôi."

"Bỏ rồi à?"

"Em ấy không hút."

Hướng Tần vốn chẳng nghiện thuốc, dùng cũng ít, không như Chung Bất Vân, có lúc nặng thì một ngày một bao, thậm chí nhiều hơn.

Giờ có Diệp Căng, mặc dù anh chưa từng tỏ rõ không thích, nhưng Hướng Tần vẫn chủ động không hút nữa.

Chung Bất Vân khẽ tặc lưỡi.

Mùi "cơm chó" nồng nặc.

Anh ta nói: "Cậu ta sắp đi họp lớp rồi."

Hướng Tần nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nửa ngày sau mới khẽ ừ một tiếng.

"..." Chung Bất Vân có chút bất lực, "Chuyện phiền lòng trước kia của cậutạm không nói, nhưng nghề nghiệp, gia đình, thậm chí cả tuổi tác của cậu... Cậu định cứ giấu mãi sao?"

Hướng Tần mím môi, vừa muốn nói gì đó, thì nghe thấy cửa phòng vệ sinh mở.

Hắn theo bản năng quay đầu lại, phía sau, Chung Bất Vân nhắc nhở: "Giấy không gói được lửa. Dù ban đầu cậu không có ác ý, nhưng chẳng ai thích cảm giác bị lừa dối cả. So với việc một ngày nào đó bị người khác vạch trần, chi bằng tự mình thẳng thắn sớm đi."

Nếu chỉ là loại quan hệ bạn bè bình thường mà Hướng Tần từng nghĩ, thì che giấu hay lừa dối cũng chẳng sao, dù gì nửa năm sau họ lại trở thành người xa lạ.

Nhưng bây giờ thì khác.

Họ đang yêu nhau, ngày ngày nắm tay ôm nhau, là người chung chăn chung gối, là người ở trong tim.

Trong chuyện tình cảm, loại lừa dối này vô cùng chí mạng.

Diệp Căng từ phía ngược sáng đi tới, đưa tay ra, "Anh ngẩn ra làm gì vậy? Chung ta về nhà thôi."

Hướng Tần ngoan ngoãn nắm lấy tay anh, lời nói của Chung Bất Vân vẫn còn vang bên tai.

Hắn hiểu.

Nhưng hắn cũng nhát gan, sợ rằng một khi mọi thứ phơi bày, hắn và Diệp Căng sẽ không thể quay lại được nữa.

Hơn nữa, một khi thú nhận một chuyện, sẽ kéo theo nhiều chuyện khác hắn không muốn để Diệp Căng biết.

. . .

Sau mùng hai, hai người bắt đầu ít gặp nhau hơn.

Diệp Căng vẫn tiếp tục làm thêm ở nhà hàng Tây nọ, mấy ngày trước Tết rất bận, bà chủ muốn mỗi ngày đều phải có buổi biểu diễn piano, ít nhất hai tiếng rưỡi, thậm chí tăng tiền cũng phải mời Diệp Căng qua.

Anh đã không còn là cậu ấm giàu có ngày trước nữa, tiền đến tay không có lý gì mà không kiếm.

Trước khi quen nhau, anh không thể chấp nhận tiền sinh hoạt Hướng Tần cho, sau khi yêu lại càng không thể thản nhiên nhận lấy lòng tốt này của Hướng Tần.

Không cố gắng, tương lai sao có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn.

Hướng Tần cũng bắt đầu bận rộn, không rõ cụ thể là gì, Hướng Tần mỗi lần chỉ mơ hồ nói là chuyện công ty.

Mỗi ngày Hướng Tần vừa ra ngoài, Diệp Căng liền bắt tay vào vẽ, anh nhận vài đơn hàng thương mại.

Mỗi bản thù lao lên đến vạn tệ, chỉ là yêu cầu của khách hàng vô cùng chi tiết, anh gần như ngày nào cũng dán mắt vào máy tính, cũng nếm trải một lần cảm giác bị "thượng đế" giục tới tấp, sửa bản thảo liên miên.

Hôm nay khách hàng có một ý tưởng mới, ngày mai lại đổi ý, hôm sau nữa còn muốn thêm vài yếu tố khác biệt...

Diệp Căng thật sự bị giày vò đến mức chẳng còn cảm xúc nổi giận nữa.

Mỗi tối còn phải ra ngoài ba tiếng đánh đàn piano, nhưng Hướng Tần luôn đến đúng giờ đón anh về nhà.

"Bíp"

Nghe tiếng còi xe, Diệp Căng ngẩng đầu, thoáng chốc nở nụ cười, chào với người bên cạnh: "Có người đến đón tôi rồi, tôi đi trước nhé."

Chủ nhà hàng Tây tên là Thường Nhã, vừa cùng Diệp Căng kết toán tiền từ mùng 3 đến mùng 7.

Nghe vậy, cô hiếm khi nhiều chuyện, liếc ra ngoài: "Yêu đương rồi hả?"

Diệp Căng: "Ừ."

Thường Nhã: "Là cô gái thế nào?"

Diệp Căng cong môi: "Là nam, rất đáng yêu, chị từng gặp rồi."

Thường Nhã ngạc nhiên một lúc, sau đó mới bừng tỉnh, "Cậu ấy là người lúc trước ngày nào cũng đến xem em đánh đàn?"

"Là anh ấy."

"Cũng tốt... trông cậu ấy còn nhỏ lắm, sinh viên đại học à? Yêu đương thì cứ yêu, nhưng em cũng chú ý một chút, đừng để người ta xem như mới lạ qua đường."

Diệp Căng cũng chẳng để bụng lời Thường Nhã nói, họ vốn quen thân, lại biết cô là có ý tốt.

"Anh ấy hai mươi sáu rồi, không nhỏ đâu."

Thường Nhã có chút bất ngờ, "Trước chị nhìn cứ tưởng hai mươi hai, hai mươi ba, còn cố mặc đồ chín chắn... Gương mặt đúng là trẻ thật."

Diệp Căng khẽ chớp mắt như suy nghĩ gì đó.

Thường Nhã gần bốn mươi, đến giờ chưa lập gia đình, một mình phấn đấu sự nghiệp nhiều năm, ánh mắt nhìn người cũng rất chuẩn.

Mà quả thật...

Thỉnh thoảng ở nhà, nhất là lúc Hướng Tần vừa tắm xong, tóc còn ướt xõa trên đầu, mặc đồ ngủ ở nhà thoải mái, nhìn đúng là rất trẻ.

Thường Nhã xua tay: "Đi mau đi, đừng để người ta chờ lâu. Khi nào tình cảm ổn định rồi thì hẹn nhau ăn một bữa."

Diệp Căng hoàn hồn, đáp "Cuối tuần gặp."

Hướng Tần đã xuống xe chờ bên đường, dạo này thời tiết thật chẳng ra sao, Tết vừa qua lại bắt đầu có tuyết rơi.

Diệp Căng đi tới trước mặt, phủi tuyết trên tóc hắn, "Sao không ngồi trong xe chờ em?"

Hướng Tần hơi ngượng ngùng: "Muốn nhìn em một chút..."

Diệp Căng nhướng mày, "Sao đây, tối qua nhìn chưa đủ với anh à?"

"..." Hướng Tần lập tức đỏ bừng mặt.

Tối qua đón Diệp Căng về đã mười một giờ, hai người rửa ráy chuẩn bị ngủ, chẳng ngờ lúc tắm có chút sự cố, Diệp Căng quên lấy đồ ngủ, nên trần trụi bước ra.

Lúc đó Hướng Tần chỉ ngẩn người, sau đó vội lấy chăn che kín mặt, vành tai đỏ như nhỏ máu.

Diệp Căng mở cửa xe, "Vậy tối nay nhìn tiếp nhé?"

Hướng Tần cố nén, "Không cần đâu..."

Tuyết rơi từ một tiếng trước, giờ càng lúc càng dày, kính chắn gió xe đã phủ trắng một lớp.

Chỉ vài câu nói, tóc Hướng Tần lại trắng xóa thêm một tầng.

Diệp Căng ngồi vào ghế phụ, nghiêng người gạt tuyết trên tóc hắn.

Nhìn những bông tuyết rơi lả tả, anh mỉm cười, "Cái này coi như chúng ta trải nghiệm trước 'bạch đầu giai lão' ha."

Hướng Tần khẽ cong khóe môi: "Ừm!"

"Bạch đầu giai lão"... Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đẹp.

Dù Hướng Tần biết là khó, dù giữa họ còn ngăn cách rất nhiều khó khăn.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến sáng mai tỉnh dậy, vẫn có thể thấy Diệp Căng nằm ngay bên cạnh, trong lòng đã thấy ấm áp.

Những thứ khác, cứ để thêm thời gian đi.

Dạo này Hướng Tần suy nghĩ rất kỹ về lời Chung Bất Vân nói, nhưng vẫn quyết định đợi đến khi hết thời hạn hợp đồng mới nói ra mọi chuyện.

Hắn không muốn vì những quá khứ không mấy tốt đẹp kia mà ngay cả nửa năm đáng có này cũng mất đi.

Rất nhanh đã về tới căn hộ, Diệp Căng xuống xe, chờ Hướng Tần đi tới, rồi nắm tay nhau bước vào sảnh.

Sau Tết, cư dân trong chung cư lần lượt về lại gần hết, giờ này vẫn có người ra vào liên tục.

Hướng Tần cố ý che đi bàn tay đang đan chặt cùng Diệp Căng, bản thân hắn không ngại ánh mắt dò xét, nhưng lại không muốn để Diệp Căng bị nhìn bằng ánh mắt khác thường.

"Ting"

Diệp Căng kéo nhẹ Hướng Tần: "Đi thôi, thang máy đến rồi."

Hướng Tần ngoan ngoãn đi theo, chưa kịp đứng vững đã bị Diệp Căng ôm chặt vào lòng: "Em có hơi mệt."

Dù đã gần nửa tháng, Hướng Tần vẫn chưa quá quen với sự thân mật thế này.

Nhưng nghe Diệp Căng nói mệt, hắn liền không kìm được, lo lắng vòng tay ôm eo hắn: "Sao thế? Có phải làm việc nhiều quá không..."

Cửa thang máy từ từ khép lại, Hướng Tần do dự hỏi: "Nếu quá mệt... thì đừng đi nữa, được không?"

Diệp Căng dựa vào vai hắn, hồi lâu không đáp.

Anh có chút bất đắc dĩ, vốn biết Hướng Tần sẽ trả lời thế này, nên trước giờ chưa từng nói "mệt", chỉ sợ đúng như vậy.

"Làm việc thì ai chẳng mệt, chẳng lẽ cái gì cũng không làm sao." Diệp Căng điều chỉnh tư thế, hơi thở phả lên cổ Hướng Tần, "Khi em nói mệt, anh Tần chỉ cần cho em 'dán dán' vào là được, những cái khác đều không cần."

"..." Hướng Tần mím môi: "Dán dán?"

Diệp Căng khựng lại, khẽ cười: "Anh Tần không biết 'dán dán' là gì thật à?"

Hướng Tần thành thật gật đầu.

"Ừm..." Diệp Căng nổi lên ý xấu, "Dán dán chính là như bây giờ, ôm nhau, còn có thể sâu hơn một chút, không mặc đồ thì càng tốt..."

"!" Hướng Tần sững người, vội đáp "Cái này không hay..."

Nhưng... Căng Căng nói mệt mà.

Dán dán thì sẽ hết mệt.

Chỉ là thật sự quá thất lễ.

Quá đường đột.

Trong trạng thái toàn thân nóng ran, Hướng Tần theo Diệp Căng trở về căn hộ, cả người chìm trong mớ suy nghĩ khó nói, không thể thoát ra.

"Anh Tần chính là cục sạc của em... dán một cái là đầy điện rồi." Diệp Căng chưa kịp rửa mặt đã trực tiếp đẩy hắn ngã xuống giường, cong môi hỏi: "Anh Tần cho dán không?"

Hướng Tần theo bản năng kéo chặt vạt áo.

Diệp Căng nhịn không được cười: "Phản ứng này khiến em giống biến thái lắm đấy? Em đâu có thường xuyên cởi áo của anh Tần đâu?"

Hướng Tần đỏ mặt quay đi... Quả thật cũng không thường xuyên, chỉ là mới yêu nhau mười một ngày, đã bị cởi sáu bảy lần thôi.

Diệp Căng ung dung ngồi trên chân Hướng Tần, ngón tay len lỏi vào lòng bàn tay hắn: "Anh Tần ngoan, buông ra nào."

Hướng Tần lập tức bị sắc đẹp mê hoặc, bàn tay đang siết chặt vạt áo cũng dần dần buông lỏng.

Khóa kéo áo khoác nhanh chóng bị kéo xuống, mấy chiếc cúc áo bên trong cũng lần lượt được cởi ra.

Diệp Căng sợ trêu chọc quá đà khiến ngày mai Hướng Tần sẽ xấu hổ không dám nói chuyện với mình, nên cũng không quá làm quá, "Người ta thân mật thì đều chẳng mặc gì cả, chúng ta không mặc áo trên thôi có được không?"

"Được......"

"Anh Tần ngoan quá... Em thật sự mệt rồi." Diệp Căng bịa chuyện không chớp mắt, "Nếu không dán chút thì ngày mai em có khi chẳng còn sức đi họp lớp nữa."

Tim Hướng Tần giật thót một cái, câu "vậy thì đừng đi nữa" suýt nữa bật thốt ra.

Diệp Căng không lột hết áo anh, chỉ tháo bỏ mấy chỗ vướng víu rồi thuận thế ôm lấy lưng, cúi xuống áp sát hẳn vào.

"Anh Tần ôm thật thoải mái, em thích lắm."

Diệp Căng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào xương quai xanh trước mặt: "Nếu có thêm dâu tây thì càng tuyệt hơn."

Nhiệt độ cơ thể Hướng Tần không ngừng tăng cao, nghe vậy thì não bộ hơi ngắt mạch: "Tôi đi mua."

"Không cần mua." Diệp Căng chống người dậy, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên xương quai xanh của Hướng Tần, "Đây chẳng phải là một vườn dâu tây sẵn có sao... Dâu tươi vừa hái ăn mới ngon, đúng không anh Tần?"

Hướng Tần: "......"

Hắn không chịu nổi nữa, bàn tay vô thức siết chặt ga giường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store