ZingTruyen.Store

Edit Ma Dao To Su Dung Kieu Ngao Nhu Vay

• Editor: dunluo
• Beta: Kana.

Ngụy Vô Tiện cho là cha mẹ mình đã mất sau đó ông trời phải đối tốt với hắn một chút, kết quả chỉ là ngày càng... hơn đồ phá hoại.

Một tháng trước, hắn đạp xe xuyên toa trong thành phố, tiếng kèn kêu liên tiếp. Vừa đi qua ngã tư thì đối diện bất ngờ một xuất hiện một chiếc xe tải lao nhanh tới. Khói bụi mù mịt trong không khí, bánh xe ma sát với mặt đường vang lên tiếng chói tai nhượng đầu hắn muốn phát đau. Tiếp đó là tiếng thân thể đánh lên xe, cuối cùng là té trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện cố hết sức mở mắt, ý thức không rõ, gió nhẹ thổi qua, giương lên một góc áo thấm máu.

Hắn có cảm giác có người gọi tên hắn, thế nhưng hắn đã nghe không rõ nữa.
Tỉnh lại sau đó, hắn từ Ngụy Vô Tiện biến thành Mạc Huyền Vũ. Thiếu vài vài cm, càng làm cho hắn ngại chính là trước đây là một Alpha, thế nhưng hiện tại lại biến thành một Omega a? Loại này như mức nước chênh lệch của lòng sông và mặt biển vậy.

Quay về với trường học, từ miệng các học sinh trong trường hắn mới biết "Ngụy Vô Tiện" khi đưa tới bệnh viện không cứu chữa được đã chết. Giang Trừng thường buộc thắt nút một sợi dây hắc tuyến bên trong áo đồng phục. Ngụy Vô Tiện biết này là vì hắn mà buộc. Cũng không biết có nên tính là một loại thoải mái hay không, nhưng ít ra có người nhớ hắn.

Hắn đi tới mộ địa, trên bia mộ ảnh chụp trắng đen là ảnh trên thẻ học sinh hồi khai giảng cao trung, gương mặt còn mang tính trẻ con, cười đến có chút ngốc. Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, đưa ngón tay xoa xoa hình chính mình. Hắn kỳ thật có chút nhớ nhung muốn khóc, nhưng khóc không được, chỉ để mặc cho mắt mở lên men.
Khóa thể dục, Ngụy Vô Tiện vừa từ trong bệnh viện tỉnh lại sở dĩ không cần tham gia rèn đúc, một mình nằm úp sấp trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng bất luận là quá khứ hay hiện tại, hắn đều một giây cũng không ngồi yên thân, thẳng thắn bỏ chạy ra bên ngoài.

Trường học có một khu đất trống, rất hiếm người qua, hắn dự tính tới đó một chút, kết quả đụng phải đánh nhau. Hắn không phải thích xen vào việc người khác, nhưng Ngụy Vô Tiện từ nhỏ minh bạch một cái đạo lí, Alpha không có khả năng khi dễ Omega. Tạm thời quên mình bây giờ cũng là Omega, Ngụy Vô Tiện đi tới cho người cầm đầu kia một cước.
Lần này hiện trường loạn cả lên.
Ngụy Vô Tiện lúc này mới hiểu được, mình về điểm này mà chiêu cước không dùng tới, vô luận là khí lực thân thể vẫn là không có biện pháp so với Alpha. Chỉ cần tin tức tố của đối phương cũng đủ để hắn tay chân mềm nhũn.

"Các người đang làm gì?" Một giọng nói truyền tới. Ngữ điệu rất bình, thậm chí nghe được không chỉ là câu hỏi mà còn là câu trần thuật.

Ngụy Vô Tiện thở phì phò nhìn sang, oh, Lam Vong Cơ a, trách không được.
Ngụy Vô Tiện nhận thức Lam Vong Cơ đã là chuyện lúc sơ trung. Lam Vong Cơ trung học là học sinh hội kiểm tra kỷ luật. Có lúc Ngụy Vô Tiện trong giờ học đi chơi bóng rổ bị Lam Vong Cơ phát hiện, kết quả chính là bị báo cáo ở chỗ điểm danh. Lúc đó Ngụy Vô Tiện đã nghĩ, giá sống rốt cuộc đã định rồi. Tan học đi lên lầu, tự nhận là đặc biệt khí phách mà đem chân đá ngã cái ghế. "Lớp các cậu ai kêu Lam Trạm? Gọi cậu ta ra đi." Hai bên trái phải an tĩnh, Lam Vong Cơ đang làm bài tập ngẩng đầu "Chính là tôi". Lúc đó trong lòng Ngụy Vô Tiện tưởng, đẹp mắt như vậy, lớn lên trăm phần trăm là Omega. Mình nhất định phải kết hôn với hắn.

15 tuổi, sau đó Ngụy Vô Tiện phi thường kinh động, cài này Lam Vong Cơ đến Beta cũng không có một điểm quan hệ, mà lại là một Alpha a. Kết quả thật khó liệu, nhân gia Lam Vong Cơ cũng là Alpha. Loại ý nghĩ cưới Lam Vong Cơ theo thời gian trôi qua, dần dần mài mòn biến mất.

Đợi Ngụy Vô Tiện từ trong ký ức bước ra thì đám người kia đã đi rồi. Vị Omega bị khi dễ kia hai mắt sáng trưng hướng Lam Vong Cơ nói lời cảm tạ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy muốn hộc máu, đại ca, người cứu ngươi rõ ràng là ta mà!

"Cậu không sao chứ?''

Ngụy Vô Tiện đưa tay chỉ mình, xác nhận Lam Vong Cơ là hỏi mình. Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc gật đầu.

"Không có việc gì". Hắn nhún vai một cái.

Cách lúc tan học còn một thời gian nữa. Ngụy Vô Tiện trở lại phòng học mở một lon bia len lén mua từ bên ngoài trường uống. Bọt khí bắn mạnh ra ngoài, hắn hoảng loạn lau một chút, sau đó mới uống một hớp lớn.

"Thật thoải mái!" Ngụy Vô Tiện hô một cái thật dài, "Hoàn hảo, chỉ có Thiên Tử Tiếu mới làm mình thoải mái a."

"Trong trường học không thể uống rượu." Không biết Lam Vong Cơ có phải đi theo hắn hay không, lúc này đang bắt chéo tay tựa vào khung cửa.

Giọng điệu này với lúc sơ trung câu kia, "Trong giờ học không được chơi bóng rổ", giống nhau như đúc.

"Có liên hệ với cậu sao?" Ngụy Vô Tiện đánh một cái ách, đột nhiên có chút ngại ngùng đứng lên, thật mất mặt a, hắn nghĩ. Bất quá vừa nghĩ tới sống lại là trong thân xác Mạc Huyền Vũ, hắn liền bình thường trở lại.

"Ném" Lam Vong Cơ còn nói.

Ngụy Vô Tiện hướng hắn liếc mắt, "Tôi nói này Lam Trạm, cậu như thế nào lại thích xen vào việc của người khác vậy?" Nói nói Ngụy Vô Tiện đột nhiên có chút phát nhiệt, không phải chứ, thay đổi thân thể tửu lượng cũng muốn kém đi luôn sao?

Hắn tửu lượng tốt, huống chi Thiên Tử Tiếu chỉ là bia, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng say như vậy. Ngụy Vô Tiện thả lon xuống, mở nắp chai nhấp một hớp nước khoáng. Thế nhưng trên mặt trên ngực nhiệt độ không giảm xuống.

Lam Vong Cơ đột nhiên đưa một tay qua, hắn không tự chủ bị lôi tới. Thật mát lạnh.

Bất chấp đối phương có tức giận hay không, Ngụy Vô Tiện ôm lấy Lam Vong Cơ, trên người hắn Alpha tin tức tố tỏa nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi.

"Lam Trạm, đưa tôi tới phòng y tế, hình như uống say rồi."

Âm thanh của Lam Trạm thường thường bên tai, "Cậu không phải uống say, cậu là phát tình."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store