-- Xem như ta cầu xin hai ngươi, tha cho ta một con đường chết! --
________
Edit: MeowThịnh Linh Uyên bỗng sinh lòng sốt ruột không tên, vẻ mặt vẫn như không có chuyện gì, hắn cúi đầu xuống, nhanh chóng "đông lạnh cấp tốc" nhóm Phong Thần trong xe, tạm thời cắt đứt nguồn khí đen đang không ngừng chui vào thất khiếu của họ, sau đó khoát tay ra hiệu cho Cốc Nguyệt Tịch, giọng nói vẫn vững vàng như trước: "Không có gì đáng ngại, trước tiên ngươi hãy nói cho ta nghe tình hình hiện tại như thế nào đi."Cũng may, Cốc Nguyệt Tịch là kiểu người mà bệ hạ thích nhất, không nói nhảm, biết nặng nhẹ, chỉ nói dăm ba câu trần thuật lại những điểm quan trọng nhất, sau đó hỏi: "Tôi có mấy vấn đề muốn biết, tiền bối, hiện tại chẳng những thiết bị bảo vệ hệ tinh thần không có tác dụng mà còn hỗ trợ địch hại ta, vậy phải làm thế nào để phòng hộ đây? Làm sao mới đánh thức được những đồng nghiệp này? Còn nữa, màn khí độc đâu đâu cũng thấy này thuộc cấp độ nào thế, nếu mọi chuyện giống như ngài nói, tất cả những người trúng độc đều sẽ trở thành 'Chất dinh dưỡng', vậy nếu như nó vẫn duy trì tốc độ khuếch tán này liên tục, nếu chẳng may khuếch tán đến cả những địa phương khác thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Thứ ba, những người bình thường bị khí độc gặm nhấm sẽ ra sao, liệu có để lại di chứng không?"Là người đầu tiên thoát khỏi được tâm ma chướng nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, Thịnh Linh Uyên không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút: "Tiểu cô nương, xưng hô thế nào nhỉ?"Cốc Nguyệt Tịch nghẹn họng: "... Cốc Nguyệt Tịch, Đội II Phong Thần."Cũng coi như đã hợp tác với nhau bao nhiêu lần rồi, thế mà cô vẫn chưa xứng có được tên tuổi... Mà chuyện khiến cô càng không thể hiểu được hơn là khi nghe thấy người đàn ông kia gọi mình bằng cách xưng hô "tiểu cô nương" đã lâu không còn được nghe, cô chẳng những không hề tức giận mà lại còn có một cảm giác tủi thân như một đứa bé lạc đường tìm được người giúp đỡ."Nguyên lý của cái gọi là thiết bị bảo vệ hệ tinh thần chính là che chắn tiếng động từ bên ngoài, nhưng tâm ma sinh ra từ bên trong, che chắn bên ngoài, dĩ nhiên là tâm trí sẽ hướng vào bên trong, vì thế nó lại trở thành sự trợ giúp cho tâm ma chướng, thiết bị nhất định sẽ trở thành cản trở. Cũng bởi vì điều này, những người bị nhốt trong tâm ma, ngươi chỉ có thể gọi họ, còn tỉnh hay không thì phải dựa vào chính họ thôi." Thịnh Linh Uyên trả lời, "Nếu Nhân Ma muốn tiếp tục khuếch tán, hắn có thể khuếch tán đến vô hạn, trừ khi chúng ta có thể phong ấn được hắn trước... Còn về di chứng, chủ yếu phụ thuộc vào tâm trí của mỗi người, phụ thuộc vào người đó bị nhốt bao lâu, nếu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì đa phần là sẽ không sao cả, họ cũng chỉ nghĩ đó là một cơn ác mộng, nhưng nếu như nó kéo dài lâu hơn một cơn ác mộng thì cũng chưa chắc. Khả năng là có người mãi chưa thể tỉnh, cũng có người cho dù tỉnh lại cũng sẽ thay đổi tính tình, không đoán trước được."Cốc Nguyệt Tịch nhanh chóng kiểm tra những món đồ xung quanh -- lúc này bên cạnh bọn họ không có thiết bị mang năng lượng lớn, thiết bị liên lạc thông thường đã khôi phục được hai vạch tín hiệu, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, vượt cấp báo cáo cho phòng tổng điều hành của tổng bộ.Phòng tổng điều hành đang liên lạc với chủ nhiệm Tiêu thì đột nhiên bị gián đoạn, cả phòng đang loạn hết cả lên, lúc họ nhận được tin báo của Cốc Nguyệt Tịch, cục trưởng Hoàng vừa mới dàn xếp mọi chuyện an ổn lại."Chú vừa liên hệ để xin được quyền tra xét hệ thống camera giám sát công cộng bất cứ lúc nào." Cục trưởng Hoàng trầm giọng nói, "Nhóm máy bay không người lái đầu tiên sẽ đến nơi trong khoảng nửa tiếng nữa, nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào cho người mình tới gần, đúng không? Chú muốn hỏi là cả 6 hệ lớn trong hệ thống gia phả, người bình thường, quân cảnh, bộ đội, không một ai có thể miễn dịch được với loại tâm ma chướng này ư?""Không." Thịnh Linh Uyên chen vào nói, "Những người có thể tỉnh lại khỏi tâm ma chướng thì không sao, còn người chưa bước vào tâm ma chướng, nếu như có thể bảo vệ tốt cho bản thân, không tiếp xúc với chướng khí thì cũng có thể kiên trì được một lát. Ví dụ như...""Hệ thủy dùng bọt khí bao bọc cơ thể hoặc hệ kim loại che chắn cơ thể bằng lớp màng kim loại đều được!"Một giọng nói khác kết nối vào hệ thống liên lạc, giọng nói nghe có hơi khó chịu: "Tôi là Phong Thần I Trương Chiêu! Chúng tôi bị vật thể không rõ năng lượng công kích, hầu như toàn bộ đồng nghiệp đều trúng chiêu... Lúc đó lão đại của chúng tôi nhét tôi vào một lớp màng nước, hiện giờ, hiện giờ..."Cục trưởng Hoàng liền vội vàng hỏi: "Màng nước có thể giữ được trong bao lâu?""Lãnh đạo không cần lo lắng cho cháu, Yên Tổng tỉnh rồi, anh ấy mới gia cố thêm cho cháu."Video được kết nối, mặt của Trương Chiêu xuất hiện trên màn ảnh, màng nước trên người đã vỡ, nhưng bên ngoài cơ thể cậu có một lớp màng kim loại mỏng bảo vệ, mũi miệng thở bằng bình dưỡng khí, nhìn giống như một vị La Hán mình đồng da sắt thích lặn biển. Ống kính chuyển động, quay về phía những nhân viên chạy việc bên ngoài trên trực thăng, nhóm nhân viên ưu tú này có người hôn mê bất tỉnh, có người kinh ngạc trợn mắt, có người đứng hoặc ngồi ở tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài, còn có người có những động tác bạo lực -- đau khổ đập đầu vào tường, hoặc là mặt âm trầm đi tới đi lui, cố gắng tấn công tất cả vật sống xung quanh, một người đàn ông đang bận tách những phần tử nguy hiểm này ra.Thấy màn ống kính hướng về mình, người đàn ông chỉ gật đầu chào cục trưởng Hoàng một cái, tiếc chữ như vàng nói: "Chào cục trưởng Hoàng, tôi là Yên Thu Sơn.""Lúc đó Yên Tổng đang ở trong khoang cấp cứu." Trương Chiêu nói, "Cháu không rõ có phải là do ở đó có thiết bị gì đó có khả năng bảo vệ hay không...""Không phải.""Cũng không phải là vậy."Thịnh Linh Uyên và Yên Thu Sơn đồng thời lên tiếng.Yên Thu Sơn bất ngờ nhìn hắn qua màn hình: "Ừ, đúng, lúc cơ thể tôi cảm nhận được có nguy hiểm sẽ tự động điều động các vật chất kim loại xung quanh để tự bảo vệ mình, chắc là một kiểu đặc biệt... Là một biến dị của năng lực đặc biệt hệ kim loại."Yên Thu Sơn cũng không biết tảng đá Nam Minh từng suýt chém đôi cơ thể anh ta đã tặng cho anh ta một món quà như thế nào, "biến dị của năng lực đặc biệt hệ kim loại", kiểu nói này khiến Thịnh Linh Uyên cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên một đường khó nhận ra.Trương Chiêu bừng tỉnh: "Bảo sao Ảnh Nhân lại ghét anh đến thế!""Hệ thủy và hệ kim loại đều có các biện pháp bảo vệ tương tự, hãy tập trung điều động nhân viên hai hệ này từ các khoa phòng, nhưng cần mang đủ bình dưỡng khí." Yên Thu Sơn nói nhanh, sau đó anh liếc nhìn Trương Chiêu, "Càng trẻ, càng trải qua ít chuyện càng tốt. Chú ý đừng mang theo bất kỳ thiết bị bảo vệ hệ tinh thần nào, tốt nhất là chặn hết các phương tiện giao thông, không nên để mở lưu thông với bên ngoài..."Yên Thu Sơn còn chưa nói dứt lời, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên -- chiếc điện thoại di động này là do đồng nghiệp Phong Thần mua cho anh giải sầu vì sợ anh đi đường dài sẽ buồn chán, điện thoại còn mới tinh, anh ta không tâm trạng dùng đến nó, màng plastic vẫn còn chưa bóc ra, cũng chưa từng đăng nhập bất kỳ tài khoản nào vào, ngoại trừ mấy đứa như Cốc Nguyệt Tịch với Trương Chiêu, người biết số của anh giờ cũng nằm bất tỉnh dưới chân anh hết rồi...Yên Thu Sơn cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua, gương mặt bỗng mang đầy sự kinh ngạc.Có một số lạ nhắn tin cho anh: "Bản thể của ảnh nhân ký sinh trong một vỏ trai cổ."Yên Thu Sơn lập tức gọi lại cho số này nhưng không gọi được, vì thế anh đành nhắn lại: "Cậu là ai?"Đối phương nhanh chóng trả lời, gửi một bức ảnh tới."Ảnh này chụp gì thế? Sách lụa cổ à..."Trương Chiêu giơ tấm ảnh về phía ống kính, chụp lại cận cảnh bức ảnh này, "Toàn chữ là chữ như gà bới ấy, đây chắc không phải là chữ Hán đâu nhỉ?"Con ngươi Thịnh Linh Uyên co rụt lại, chỉ một liếc mắt hắn đã nhận ra bút tích của cố nhân -- đó là chữ của Vi Vân, viết ở trên giao sa (vải làm từ da giao nhân).Lúc Vi Vân vừa đến nhân tộc, vì muốn mau chóng học được chữ, mỗi ngày đều sẽ ghi chép lại rất nhiều chuyện linh tinh để luyện chữ, những chữ nào không biết thì sẽ viết tạm bằng chữ Cao Sơn, lâu dần đã tạo thành một kiểu viết đặc trưng.Bút ký viết trên giao sa nói rằng, hắn gặp được một Ảnh Nhân, cũng khiến cho ảnh nhân biến hình, cụ thể thì không viết chi tiết, Vi Vân giống như một tân lang ngốc mới cưới được vợ, là một con tin do dự giữa vương cung nhân tộc nguy hiểm trùng trùng, bị một ảnh nhân hoàn toàn dựa vào hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo.Thịnh Linh Uyên đọc nhanh như gió, lướt qua một loạt những chuyện nhảm nhí buồn nôn, tìm được điểm mấu chốt trong bút ký.Vi Vân nói, những Ảnh Nhân khác sau khi biến hóa thì sẽ hoàn toàn thoát khỏi gỗ đá mà trước kia nó từng ký sinh. Nhưng chắc hẳn là Ảnh Nhân này thuở còn bé đã chịu tổn thương, trời sinh yếu đuối, mỗi lần tới ngày rằm mồng một thì sẽ phải trở về tĩnh dưỡng trong một chiếc vỏ trai cổ.Bút ký nói rằng Ảnh Nhân này dường như trời sinh cao quý, mỗi lần thấy "Những đồ vật vua ban" đều sẽ đòi hắn cho mình rồi giấu trong chiếc vỏ trai, "Thật là đáng thương nhưng cũng đáng yêu". Trong bút ký còn nói, Ảnh Nhân rất thích những món đồ chơi nhỏ từng qua tay bệ hạ, tên ngốc Vi Vân chỉ biết rèn sắt kia cho rằng đây là sự nhạy cảm trời sinh của Ảnh Nhân, có thể cảm nhận được "khí độ" của thiên tử, hắn còn lấy đó làm tự hào!Thịnh Linh Uyên: "..."Tiểu ma vật vì hắn mà nhập ma, nhưng lại sợ hãi, rõ ràng là không dám lộ diện trước mặt hắn, vì thế nên mới quấn lấy Vi Vân, đi đường vòng để cọ Thiên Ma Khí.Trương Chiêu: "Có ý gì? Cái này do ai gửi? Là địch hay là bạn?"Yên Thu Sơn và Thịnh Linh Uyên đều cùng nhớ tới con búp bê gỗ thông tâm thảo giống hệt Tri Xuân kia, hai người cùng ngẩng đầu nhìn đối phương qua lớp màn hình.Yên Thu Sơn hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thịnh Linh Uyên một lát để lấy lại sự tỉnh táo. Bản năng mách bảo anh tin tưởng, nhưng anh cũng biết rõ, tất cả mánh khoé lừa bịp người trên thế gian đều nhằm vào việc dụ dỗ cái gọi là "Bản năng" này, "Bản năng" của anh chẳng qua chỉ là vì gương mặt điêu khắc theo hình dáng của Tri Xuân kia, không đáng tin chút nào.Yên Thu Sơn cẩn thận nói: "Tôi không biết, có thể báo bộ phận kỹ thuật điều tra số máy này xem sao, khoa cổ tu khoa có ai có thể giải nghĩa đoạn chữ viết này không, phiền mọi người liên hệ với tiến sĩ Vương...""Để ta." Thịnh Linh Uyên ngắt lời Yên Thu Sơn, phiên dịch qua những điểm quan trọng trong bút ký lảm nhảm lạc đề của Vi Vân. Rất có thể vỏ trai này chính là cái vỏ xác ký sinh mới mà sau này Ảnh Nhân đã tìm cho mình - nếu như Ảnh Nhân này có thể biến về trạng thái chưa hóa hình hết lần này đến lần khác, nếu vậy thì dựa trên tập tính của Ảnh Nhân, rất có thể là cả đời này hắn không thể rời được xác ký sinh.Vỏ trai của hắn luyện hóa không biết bao nhiêu Thiên Ma khí... Liệu có khi nào thủ pháp mà hắn dùng để luyện hóa địa mạch Giang Châu cũng giống như thế?Trương Chiêu kinh ngạc nói: "Tiên sinh, ngài là bách khoa toàn thư à? Khoa cổ tu sẵn sàng trả lương gấp ba cho ngài đó!"Yên Thu Sơn bất ngờ nhíu nhíu mày: "Vị bằng hữu này, dựa vào đâu mà anh phán đoán rằng có thể tin được nguồn tin này? Nhỡ may đây là bẫy của Ảnh Nhân thì sao?""Hắn vừa nuốt một thứ không nên nuốt, hiện giờ hẳn là không thể quản hết được đâu."Rõ ràng là Ảnh Nhân không biết thân phận thủ hỏa nhân của Tuyên Cơ, hiện giờ, tuy năng lượng lấy được từ tâm ma chướng của Tuyên Cơ đủ để hắn ăn sạch toàn bộ Giang Châu, cảm giác khi bị lửa chu tước thiêu đốt trong lòng hẳn là cũng không dễ chịu, nhưng Ảnh Nhân này trời sinh đã tham lam, ngay cả thân thiên ma cũng dám mơ tưởng, chắc chắn là không nỡ nhổ bỏ miệng thịt gà nóng này ra, lúc này, khả năng lớn nhất chính là hắn đang chìm vào địa mạch, trở về vỏ trai ký sinh, cố gắng tiêu hóa năng lượng này."Mấy ngàn vạn người phàm ở đây không chờ được, hắn đã thủ sẵn nhiều người như vậy, dù cho có là cái bẫy, chư vị vẫn còn có thể không nhảy xuống sao? Ta nhớ các ngươi còn có "vạch giới hạn đỏ"." Thịnh Linh Uyên nói một câu, khiến quần chúng nhân viên chạy việc bên ngoài tái cả mặt, sau đó hắn bình tĩnh nói với Cốc Nguyệt Tịch, "Ta còn chưa thấy cái bẫy nào bẫy được ta đâu, tiểu cô nương, lấy cho ta bản đồ địa mạch Giang Châu, sau đó điều khiển... Lái xe đi, ta sẽ chỉ đường."Cốc Nguyệt Tịch lập tức lấy một tấm bản đồ địa mạch Giang Châu ra cho hắn, do dự một chút, cô hỏi nhỏ: ""Thứ không nên nuốt"... mà ngài nói chính là chủ nhiệm Tuyên ư?"Thịnh Linh Uyên nhìn cô, giọng nói mang theo một chút ý cưng chiều: "Tiểu nha đầu rất thông minh, ngươi muốn nói gì?"Cốc Nguyệt Tịch vốn là một người câu nệ, thứ cô không rành nhất chính là việc đối phó với những chuyện thế này, lập tức đỏ hết cả tai, nhất thời càng câu nệ hơn: "Cái... Cái này, tôi biết chủ nhiệm Tuyên rất, rất lợi hại, có rất nhiều bí mật, có đôi khi mắt tôi có thể nhìn thấy một chút... Mặc dù không thể tính là thân quen, nhưng tôi cảm thấy tính cách anh ấy rất tươi sáng, không giống người có chuyện luẩn quẩn trong lòng, chí ít thì cũng không thể nghĩ luẩn quẩn hơn tôi, tiền bối, ngài không thể đánh thức anh ấy như đánh thức tôi ư?""Không thể." Thịnh Linh Uyên trầm mặc một lát, sắc mặt dần lạnh đi, "Cậu ta không giống các ngươi, bản thân cậu ta đã hoà vào tâm ma chướng. Ngươi có thể hiểu là... Toàn bộ chướng khí hiện giờ đang bao phủ khắp Giang Châu đều sinh ra từ tâm ma của cậu ta."Cốc Nguyệt Tịch: "..."Cô khiếp sợ nhìn thoáng qua thế giới đen đỏ khắp đất trời bên ngoài của sổ xe, thế này... ít nhất... phải là nỗi khổ đại cừu thâm khi bị diệt môn, đoạn tử tuyệt tôn... Cộng thêm ngũ mã phanh thây mất!!Sau khi cục trưởng Hoàng ở tổng bộ nhận được tin tức cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Để tôi cho người điều tra hồ sơ của đồng chí Tiểu Tuyên."Thịnh Linh Uyên cảm thấy có điều tra hay không cũng thế, bắt đầu bấm ngón tay, nhìn về phía bản đồ địa mạch, hắn không nghĩ bọn họ có thể điều tra ra chuyện gì. Trong ảo cảnh kia căn bản là không có chuyện gì ở nhân gian, nhất định điểm mấu chốt khiến Tuyên Cơ bị nhốt trong tâm ma chướng có liên quan đến... Xích Uyên ba ngàn năm trước.Rốt cuộc là chuyện gì?Tại sao bộ tộc thủ hỏa nhân lại muốn bảo tồn thi thể của mình? Tại sao xương Chu Tước sinh linh tại có thuộc tính kim thiết?
--------
Tuyên Cơ cảm thấy mình như vừa tỉnh lại khỏi một giấc mơ đẹp -- trong giấc mộng, cậu chỉ giống như một người phàm, sống hòa chung với biển người, vui vẻ bay trong gió, thích ứng với mọi hoàn cảnh, không có ràng buộc, cũng không có ưu tư về kiếp sau.Nhưng mộng đẹp cũng chỉ như bọt nước, khiến cậu được an nghỉ trong chốc lát, rồi lại mở mắt bừng tỉnh giữa bóng đêm vô tận.Vừa mở mắt, cậu bỗng trở thành Thiên Ma Kiếm linh chẳng còn một chút liên hệ nào với nhân thế, cậu mất đi thân kiếm của chính mình, mất đi liên hệ với tất cả mọi người, chỉ có thể một lần rồi lại một lần nữa, nhìn người mình thương mỗi ngày đều phải nhờ kinh hồn mới có thể bước vào giấc mộng, hết lần này đến lần khác nhìn hắn tự hành hạ chính mình.Cậu ngây ngây ngốc ngốc, rồi lại đi theo Trữ vương vào địa lao, nghe hắn giáo huấn Vi Vân, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Ngươi cũng biết chuyện của Xích Uyên liên quan đến số mệnh ngàn năm của nhân tộc, bước sai nửa bước sẽ để lại hạo kiếp cho nhân gian, tiếng xấu bêu danh thiên cổ, hai người các ngươi đúng là đồ ngu... Đồ ngu! Dám kéo cả chuyện Thiên Ma Kiếm linh vào với những chuyện này! Rốt cuộc ngươi và lão yêu quái lông lá kia đang nghĩ cái gì thế? Ánh mắt của hai vị đúng là sắc bén lắm, cả người bệ hạ có đúng một miếng vảy ngược đó thôi, thế mà hai ngươi giẫm một phát lại trúng luôn được!"Rồi sau đó lại nhìn Linh Uyên bẻ gãy kiếm, lấy máu hết lần này đến lần khác.Tuyên Cơ điên cuồng gọi hắn, kéo hắn, chẳng thèm lựa lời mà nói, ghé sát tai hắn mắng thật to: "Ngươi cứ muốn nhốt ta trong kiếm như vậy ư? Bệ hạ, xin ngươi thương xót, thả ta đi đi!!"Thậm chí cậu bằng lòng trả giá bằng việc hồn phi phách tán, cuộc đời này vạn kiếp bất phục, chỉ mong đổi được một ánh nhìn của người kia, chỉ mong người kia có thể nghe cậu nói một lời.Nhưng tay vẫn cứ xuyên qua tay, cả hai người họ đều chẳng ai cảm nhận được nhau.Ngay cả Vi Vân cũng sắp bị Thịnh Linh Uyên ép điên rồi."Ngươi đang ở đây, đúng không? Ta biết ngươi ở đây, ta là Thiên Nhĩ, trực giác của ta chưa bao giờ bỏ lỡ điều gì, nhưng vì sao ta không nghe thấy ngươi." Vi Vân cắn móng tay, gầm gầm gừ gừ nói chuyện với không khí."Ngươi cứ coi như ngươi sai đi, cứ nhận sai với hắn đi, đại sư." Tuyên Cơ nói: "Đừng điên cùng hắn nữa."Vi Vân không nghe thấy, cắn móng tay đến nham nhở: "Rốt cuộc là vì sao?"Tuyên Cơ đi theo hắn tựa như một u hồn, kiệt sức nói: "Xem như ta cầu xin hai ngươi, tha cho ta một con đường chết!"Chữa trị Thiên Ma Kiếm nhiều lần vẫn thất bại, khoảng thời gian sau đó, áp lực lớn đè nặng khiến Vi Vân không chịu nổi, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Tuyên Cơ. Lần nào Tuyên Cơ cũng ở bên cạnh, hắn hỏi, cậu đáp, đáng tiếc là hai người họ không liên hệ được với nhau, chỉ có thể giống như hai người bị bệnh thần kinh, tự nói chuyện một mình.Bên ngoài lò kiếm, một giọng nói vang lên: "Vì sao ngươi không nói với bệ hạ rằng Thiên Ma Kiếm linh đã chết rồi?"Tuyên Cơ và Vi Vân đang kề vai ngồi chồm hổm dưới đất cùng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người như ngọc đang đứng ngược sáng.Lò kiếm ở sâu trong Độ Lăng Cung, ở sát vách tẩm cung phía đông, là cấm địa, ngoại trừ Vi Vân, ngay cả nội thị bình thường cũng không thể tới gần. Nhưng người này có thể tự do ra vào cung cấm. Y che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt, trong ánh mắt tựa như chứa đầy sự bi thương, bước đi của y rất nhẹ, gần như là không có tiếng động, mỗi một bước đều giống như đang bước trên mây.Tuyên Cơ há hốc miệng, một tiếng "Lão sư" vẫn không kêu thành tiếng.Đây là Đế Sư, Đan Ly.Vi Vân vừa nhìn thấy Đan Ly, bắp chân liền bị chuột rút, há miệng run rẩy đứng lên, vẻ mặt như đưa đám nói: "Đan Ly đại nhân, hiện giờ bệ hạ không có ở đây...""Ta biết, ta vừa mới gặp hắn, cho hắn một chút thuốc an thần, hắn ngủ rồi." Đan Ly tự tay gõ lên một lò kiếm đã nguội lạnh, thở dài: "Thật hồ đồ... Tự hắn hồ đồ thì cũng thôi, sao mấy người các ngươi không những không khuyên can mà lại còn hồ đồ cùng với hắn."Vi Vân không dám lên tiếng."Bệ hạ trẻ tuổi nóng tính, phục quốc, giết yêu vương, đều là công lao lưu danh muôn đời, ta thật sự sợ hắn lúc đó sẽ tự mãn, nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay, có thể làm mưa làm gió. Lúc trước, bởi vì chuyện yêu tộc hỗn huyết lập nên Thập Tam Ty, Vu Nhân Tộc phản bội, ta đã cảnh báo hắn, ta cho rằng hắn có thể nhớ kỹ lời dạy này. Ai ngờ hiện nay giang sơn chưa định, hắn đã muốn coi trời bằng vung, lại còn lập ra 'Ty Thanh Bình'." Đan Ly nói rất chậm, nhấn rõ từng chữ, có nặng có nhẹ, rất thú vị, giống như ngâm xướng, vô cùng êm tai, "Ta vốn định để hắn cảm nhận thử cảm giác mất mát, để hắn tỉnh táo thêm một chút cũng tốt, sau đó hắn muốn tự dày vò mình thế nào cũng được, ta sẽ mặc kệ cho hắn nháo loạn một hồi, nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ... Thân làm quần thần, phải giữ bổn phận, nên khuyên hay là phải khuyên, dung túng mọi chuyện để dụ dỗ, để cầu phú quý cho chính mình, đó là nịnh bợ, ngươi nói xem?"Vi Vân lúng túng: "Ta... Ta chỉ biết làm nghề đúc kiếm, những chuyện này đều là quốc gia đại sự, ta không biết."Khóe mắt Đan Ly hơi cong lên, hắn nở nụ cười đầy hàm ý, để lộ ra vài nếp nhăn trên gương mặt: "Ngươi thật sự không hiểu sao, Vi Vân vương tử?"Đầu gối Vi Vân suýt chút nữa đã mềm nhũn vì nụ cười của y.Đan Ly vẫn giữ nét cười đầy nếp nhăn, y không giải thích mà chỉ dịu dàng nói: "Đi nói với bệ hạ, nói rằng Thiên Ma Kiếm linh đã chết, để hắn hết hi vọng, đừng hoang đường, máu tim sắp cạn đến nơi rồi, hôm nay lúc lên triều, vẻ mặt hắn như người bị bệnh, ngồi cũng chẳng ngồi yên được nữa, hắn thật sự nghĩ quần thần đều mù hết ư?"Mặc dù Vi Vân sợ hắn muốn chết, nhưng vẫn kiên trì nói: "Nhưng... Nhưng trả lời qua loa như thế không khác gì khi quân, ta đã thề bằng huyết thệ rồi, ta không dám phản bội bệ hạ, ta thực sự...""Thiên Ma Kiếm linh đã chết, điều này có thể coi là khi quân à?" Đan Ly ngắt lời hắn, "Nếu người từng lén thăm dò ở yêu tộc, vậy thì hẳn là ngươi cũng rõ, nguyên gốc của khí là một 'Thiên linh' Chu Tước, trước khi thành kiếm, y mang trạng thái không sống không chết."Vi Vân toát mồ hôi, sởn da gà, "Phù phù" một tiếng rồi quỳ xuống: "Ta chưa từng lén tới yêu tộc..."Đan Ly nhìn hắn từ trên cao, khẽ mỉm cười, khoát tay, đỡ vị hoàng tử Cao Sơn có tiếng mà không có miếng này dậy: "Điện hạ, thần không nhận nổi cái quỳ này đâu, không cần khách khí như thế - Được rồi, ngươi chưa từng lén đến yêu tộc, chuyện thiên linh là do tự ngươi nghĩ ra. Vậy thì ngươi cũng nên hiểu rõ, trận luyện khí kia đã phú sinh cho 'Thiên linh Chu Tước' vĩnh viễn cũng không thể tách ra khỏi vỏ, cho dù ngươi có mơ mộng hão huyền muốn phục chế quá trình luyện khí năm đó, vậy thì ít nhất cũng phải làm đủ bộ của năm đó mới được -- ngươi có thể ư? Đừng không biết tự lượng sức mình, ngươi cứ nghe ta, bẩm báo với bệ hạ, huyết thệ sẽ không phản phệ, bệ hạ sẽ tin ngươi nói thật."Đan Ly bỏ lại mấy câu này rồi xoay người rời đi.Chỉ còn lại Tuyên Cơ không ai nhìn thấy và Vi Vân ở bên lò kiếm, đều mang vẻ mặt mờ mịt, không hiểu y có ý gì.Đầu óc Tuyên Cơ mơ mơ hồ hồ.Làm đủ bộ là có ý gì? Vì sao Vi Vân nói dối nhưng lại không tính là phản bội huyết thệ?Vi Vân lại nhíu mày lại, đi qua đi lịa như lừa thồ hàng, lẩm nhẩm mấy từ "Phú sinh" và "Làm đủ bộ" thêm vài lần nữa, một lát sau, bước chân của hắn chợt dừng lại, đột nhiên hoảng sợ trợn to mắt -