ZingTruyen.Store

Edit Lam Nung Trong Long Anh Xuan Phong Luu Hoa

EDITOR: JIN XUAN

Ngâm xong đi ra, đã là chín giờ tối, Tạ Tùy đưa Tịch Bạch đến cửa khách sạn.

Khách sạn có hoa viên diện tích vài trăm ngàn mét, trong hoa viên có cây xanh được tỉa tót như tượng cùng với dòng suối chảy nhẹ nhàng, phong cách kiến trúc vừa cổ kính lại vừa ưu nhã.

Tạ Tùy nghe Tương Trọng Ninh nói, chi phí ở một đêm tại khách sạn này lên tới tận 4 đơn vị.

Cũng không phải ở không nổi, nhưng nếu có lựa chọn kinh tế hơn, hắn sẽ không ở khách sạn như vậy, dù cho hắn cũng không thiếu chút tiền ấy.

Tiền của hắn, một đồng một cắc, đều là dùng mạng kiếm được.

Cảm nhận được Tạ Tùy trầm mặc, Tịch Bạch hỏi hắn: "Cậu đang nghĩ gì đấy?"

Tạ Tùy thẳng thắn nói: "Tôi suy nghĩ, chờ ngày cậu cho phép tôi chạm cậu, liền tính không muốn sống nữa, tôi cũng muốn cùng cậu ở trong khách sạn như vậy."

"..."

Tịch Bạch không nói gì, con trai trong đầu suốt ngày đều nghĩ tới cái gì đâu.

Cô lấy bao tay ra đưa cho Tạ Tùy: "Nè, tôi về đây."

Tạ Tùy nhận lấy, kéo tay cô, đem bao tay lần nữa đeo trở về, cẩn thận vuốt mỗi một đầu ngón tay: "Cho cậu, sẽ là của cậu."

"Không cần, không phải ngày mai cậu phải lên núi sao."

"Không được tháo ra."

"..."

Tịch Bạch càng muốn tháo, Tạ Tùy đè tay cô xuống, kéo cô lại gần chính mình, cường ngạnh nói: "Gây chuyện nữa, lão tử hôn cậu."

Tịch Bạch vội vàng lui về phía sau vài bước, căm giận thấp giọng lẩm bẩm: "Không tháo thì không tháo, dù sao người bị tay đông lạnh cũng không phải tôi."

Cô nói xong hướng tới cửa khách sạn chạy chậm.

Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, vô thức sờ sờ ngực trái, đầu quả tim dấy lên từng tia từng sợi ngọt.

**

Tịch Bạch trở lại phòng, Tịch Phi Phi mặc áo ngủ gợi cảm, ngồi ở cạnh giường, thoa kem dưỡng da lên cánh tay.

So với Tịch Bạch mà nói, hương vị phụ nữ ở Tịch Phi Phi có phần nhiều hơn, tóc dài hơi xoăn ở đuôi, dùng sản phẩm dưỡng da nhãn hiệu cao cấp, ăn mặc cũng rất gợi cảm.

Thấy Tịch Bạch trở về, Tịch Phi Phi thân thiết hỏi: "Em đi đâu vậy, muộn như vậy mới về."

Tịch Bạch nằm ở trên giường, lười biếng duỗi eo, không chút nào che giấu nói: "Tìm Tạ Tùy."

Tịch Phi Phi hơi dừng một lát, sau đó không chút để ý nói: "Bạch Bạch, em tốt nhất đừng kết giao với hắn."

Tịch Bạch không trả lời, nhìn trần nhà trắng ngẩn người.

Bên tai lại lần nữa truyền đến giọng Tịch Phi Phi: "Bạch Bạch, hắn là tên con trai như vậy, đã định trước không phải cùng một loại người với chúng ta."

Giọng nói của chị ta, thật sự giống như một người chị cả hòa ái thân thiết đang tận lòng khuyên bảo em gái mình.

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Chị cũng không thích Tạ Tùy sao."

"Lớn lên đẹp trai, ai mà không nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng nếu làm bạn trai thì bỏ đi, Bạch Bạch, chị cũng là vì muốn tốt cho em."

"Chị là vì em đó."

Tịch Bạch ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Tịch Phi Phi: "Chị, chỗ này không có những người khác, chị không cần phải diễn trò ở trước mặt em."

Tươi cười ấm áp trên mặt Tịch Phi Phi dần dần nhạt xuống, đối mặt với Tịch Bạch, bất động thanh sắc hỏi: "Bạch Bạch, chúng ta là chị em, trên người chúng ta chảy một dòng máu giống nhau, điều này em không thể phủ nhận."

Không thể phủ nhận, nhưng cô vì thế mà cảm thấy bi ai.

Tịch Phi Phi đi đến cạnh Tịch Bạch, ghé sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Cho dù em có không tình nguyện cỡ nào, nhưng chị tất yếu phải nói cho em biết, trừ phi chị rời khỏi trần gian, bằng không em vĩnh viễn sẽ là kho máu của chị, đây đã là số mệnh của em."

Quanh quẩn Tịch Bạch một mùi hương hạnh nhân nồng đậm, làm cô cảm giác khó có thể thở.

Lần đầu tiên hai chị em trực tiếp thương lượng thảo luận cái đề tài mẫn cảm này, thái độ Tịch Phi Phi cường thế trước sau như một.

Chị ta cảm thấy cống hiến máu là chuyện mà Tịch Bạch phải làm vì mình, loại cố chấp này bắt nguồn từ cha mẹ chỉ bảo thuở nhỏ.

Từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục Tịch Bạch, nên hiểu được khiêm nhượng chị gái ốm yếu, hiểu được cái gì là hi sinh vì đại cục. Thân là chị em, tuy hai mà một, con nên vì chị mà cống hiến hết mọi thứ của chính mình, nếu không phải vì chị sinh bệnh, có lẽ con căn bản cũng không sẽ đến được thế giới này, cho nên con hẳn là biết ơn...

Những lời này, Tịch Bạch đã tin tưởng, cũng từng nghi ngờ, nhưng bên cạnh Tịch Phi Phi mưa dầm thấm đất, lại tạo thành một oán niệm nào đó không thể phá vỡ ——

Đúng vậy; Tịch Bạch nên vì chị ta hi sinh hết thảy, đây là số phận từ nhỏ của cô.

Trong đêm khuya, Tịch Bạch núp ở trong chăn, phát một cái weibo: "Bạn tin vào số phận sao?"

Weibo này, phát chưa đến hai giây liền lập tức xóa đi , giờ phút này đêm dài, không có người chú ý tới.

Nhưng trong hộp thư của cô, có người trả lời: "Không tin."

Là người bạn mới có cùng avatar kia.

Tịch Bạch nói: "Tôi cũng không tin."

Bạn mới hỏi: "Vậy cậu tin cái gì?"

Tịch Bạch hồi tưởng cả đời này của mình, nghĩ đến nhóm bạn vì mình bất bình, nghĩ đến kiếp trước, người đàn ông làm cô đau thấu xương...

Cô trả lời: "Tôi tin tưởng thế gian tất cả đều tốt đẹp và lương thiện."

Tựa như cơn mưa mùa hè, sau cơn mưa, lúc lơ đãng phát hiện ra điều tốt đẹp, đều sẽ trở thành dũng khí giúp cô đi tiếp.

**

Ngày thứ hai, Tịch Bạch ngủ một giấc thẳng đến mười giờ.

Lúc cô xuống lầu ăn, nghe được mấy cô nàng đang bàn luận xôn xao, hình như là đang thảo luận về Lục Vi Vi ——

"Sáng sớm tớ đi phòng tập thể thao, nhìn thấy cô đó ở trong hoa viên nói chuyện cùng Đoạn Hưng Vũ."

Đoạn Hưng Vũ là bạn của Trần Triết Dương, cao 1m78, so với một đám nam sinh thì cũng không tính là cao, cũng không được tính là đẹp trai, nhưng là người có tiền nhất trong tất cả mọi người, gia tộc xí nghiệp nổi danh toàn quốc, đào hoa công tử, dăm ba ngày lại đổi một người bạn gái, ong bướm đầy mình.

"Hai người đó từ lúc nào dính lấy nhau?"

"Mới ngày hôm qua trượt tuyết hợp mắt."

"Nhưng cô ta không phải đã có bạn trai rồi sao, tớ thấy còn đẹp trai hơn Đoạn Hưng Vũ."

Tịch Phi Phi cười nói: "Đẹp có ích lợi gì, không có tiền, gánh vác không được bạn gái xinh đẹp như vậy."

Các cô gái cười nhạo nói: "Há, lá gan thật lớn, dưới mí mắt bạn trai mình mà dám thông đồng với người đàn ông khác."

Họ mỗi người đều tự xưng là tiểu thư thanh cao nhà giàu, đương nhiên là chướng mắt với dạng con gái thấy tiền liền sáng mắt như Lục Vi Vi, ở sau lưng nói xấu người ta, ngoài miệng cũng không lưu tình chút nào.

Tịch Bạch không có chút hảo cảm nào với Lục Vi Vi, nhưng cô ấy ở cùng Đoạn Hưng Vũ, Tịch Bạch cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì đây là sự việc đã từng xảy ra ở kiếp trước.

Tịch Bạch sở dĩ biết chuyện này, là vì lúc ấy sự kiện này làm dư luận xôn xao, Đức Tân Cao Trung không người nào không biết.

Bạn gái xinh đẹp kia của Tương Trọng Ninh bị Đoạn Hưng Vũ đoạt đi, Tương Trọng Ninh dưới cơn nóng giận đi đánh Đoạn Hưng Vũ.

Sau này cậu ấy bị trường học đuổi, không chỉ như thế, Đoàn gia nhất quyết không tha, còn khởi tố Tương Trọng Ninh, trong ngoài chuẩn bị quan hệ, xử Tương Trọng Ninh tội hình sự cố ý gây thương tích, ngồi mấy năm tù.

Ngày Tương Trọng Ninh ra tù, Tịch Bạch ấn tượng khắc sâu, khi đó cô đã ở trong nhà Tạ Tùy, cùng Tạ Tùy đi tiếp cậu ấy ra tù.

Mấy năm trong tù, từ thiếu niên khí phách phấn chấn trở nên âm u nặng nề, đáy mắt không có chút hào quang.

Thế đạo luân hồi, người đều nên vì sự vọng động của mình trả giá thật lớn.

Cũng không phải tất cả mọi người có thể trở lại một lần...

Cô tất nhiên sẽ giúp Tương Trọng Ninh.

Tịch Bạch bất động thanh sắc đứng lên, đi tới đại sảnh khách sạn, trên sô pha đợi khoảng hai mươi phút, liền nhìn thấy Lục Vi Vi xuất hiện ở cửa khách sạn.

Cô ta thay đổi đồ trang sức trang nhã, dung nhan thanh mỹ xinh đẹp, mặc váy dài ôm sát cùng giày cao gót, eo lưng thướt tha rất có ý nhị, nhưng vẻ mặt khẩn trương, phòng bị đánh giá bốn phía, thấp thỏm không yên.

Thời điểm cô ta đi vào khách sạn, Tịch Bạch bỗng nhiên lên tiếng, gọi lại: "Lục Vi Vi."

Lục Vi Vi quay đầu, trông thấy Tịch Bạch ngồi trên sô pha xem tạp chí, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên thật khẩn trương: "Tịch, Tịch Bạch, tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Tịch Bạch nói: "Lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu ở nơi này làm gì?"

Lục Vi Vi biểu tình cương ngạnh, bối rối giải thích: "Thì là, Tùy ca bọn họ đều đi lên núi, một mình tôi ở khách sạn rất nhàm chán, liền muốn đến tìm các cậu chơi đùa."

"Tìm chúng tôi chơi à." Tịch Bạch gật gật đầu, đi qua khoác tay cô ta: "Vậy chúng ta đi quán cà phê tầng bốn ngồi đi, chị của tôi còn có nhóm bạn bè chị đều ở đây, đi chơi chung thôi."

"Không, không cần, tôi không tìm họ."

"Không tìm họ? Vậy cậu tìm ai, chẳng lẽ cậu muốn...tìm bọn Trần Triết Dương và Đoạn Hưng Vũ chơi?"

Tịch Bạch cố ý nhấn mạnh ba chữ "Đoạn Hưng Vũ", Lục Vi Vi sợ hãi đến toàn thân giật mình, giống như là bí mật không thể cho ai biết bỗng nhiên bị truyền ra ngoài, luôn miệng nói: "Này... Vậy chúng ta lên lầu 4 đi, cùng chị em của cậu chơi đùa."

Tịch Bạch cùng cô ta chờ thang máy, cô cúi đầu thấy được trong túi xách Lục Vi Vi có đồ bơi, đoán được hẳn là tay ăn chơi phong lưu Đoạn Hưng Vũ kia mời cô ta đến suối nước nóng ở khách sạn.

Trong lời nói ngày hôm qua của Lục Vi Vi hình như rất muốn đến khách sạn phía tây này hưởng thụ suối nước nóng cao cấp xa hoa.

"Đinh" một tiếng, thang máy ngừng ở phòng bài tầng bốn, trong phòng bài cũng không gặp cô gái nào, chỉ có Đoạn Hưng Vũ và bọn Trần Triết Dương, ngồi ở bên cửa sổ đánh bài.

Lục Vi Vi nhìn Đoạn Hưng Vũ, trong lòng giật mình liềnxoay người muốn rời đi, Tịch Bạch đột nhiên dùng lực cầm cổ tay cô ấy lại.

Lục Vi Vi phòng bị nhìn Tịch Bạch, trầm giọng hỏi: "Cậu muốn làm gì."

Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Không phải nói cùng nhau chơi đùa sao, cậu trốn cái gì."

Trong phòng bài trong không có mấy người, các cậu bé vui cười đùa giỡn không cố kỵ gì, miệng không sạch sẽ nói toàn thứ bậy bạ, không coi ai ra gì.

"Vũ ca có thể nhanh như vậy đoạt tiểu mỹ nữ kia tới tay."

"Trên thế giới này, còn có em gái nào mà Vũ ca bắt không được sao."

"Vũ ca, chuẩn bị lúc nào làm việc, báo cáo một tiếng với anh em đi?"

Đoạn Hưng Vũ cầm bài trong tay, miệng phun ra một hơi thuốc, cười nói: "Hôm nay lão tử liền đem cô ta làm."

Có tên nghi ngờ nói: "Hôm nay? Được không vậy, không phải hôm qua mới quen sao?"

"Vũ ca thủ đoạn quyến rũ đầy mình, cậu còn không biết, vụ này coi như chậm, chứ lần trước có một người, trên đường gặp phải, còn chưa đầy năm phút đã để Vũ ca đưa đến khách sạn 'cầm đuốc trò chuyện đêm khuya'."

"Thật giỏi, tại hạ bái phục rồi."

Đoạn Hưng Vũ cười lạnh một tiếng: "Phụ nữ như vậy lão tử đã gặp nhiều, chỉ cần cho họ vài món ngon ngọt nếm thử, liền khẩn trương bò lên giường đàn ông, chờ xem, không tới nửa tiếng, cô ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi."

Đoạn Hưng Vũ đặt điện thoại di động ở trên bàn trà, ngôn từ có chút tự tin.

Trong thang máy, Tịch Bạch nhìn Lục Vi Vi cạnh bên đang gắt gao cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy...

Chuyện còn lại Tịch Bạch không quản được cũng không muốn quản, cô xoay người ấn nút thang máy, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Lục Vi Vi đột nhiên nắm lấy tay cô: "Chuyện này, cậu...cậu có thể giữ bí mật giúp tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store