ZingTruyen.Store

Edit Jungri Uoc Hen Phu Hoa

Trên đường về nhà, trợ lý Min ngồi ở bên cạnh ghế lái, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc đang ngồi trên băng ghế sau kia, rồi lại nhớ tới tình cảnh lẻ loi, cô độc của mình, lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Đúng lúc trợ lý Min đang âm thầm thở dài thì chiếc di động dùng cho công việc của JungKooK mà anh đang giữ bỗng đổ chuông. Trợ lý Min không khỏi thầm than cuối cùng thì cũng có chuyện để làm rồi và vội vàng bắt máy.
Nhưng vừa nghe được vài câu thì sắc mặt của trợ lý Min càng lúc càng nặng nề. Anh ta quay lại liếc nhìn ba người đang ngồi đằng sau, cảm thấy hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn phải cắt ngang sự vui vẻ của họ.
" Giám đốc, có điện thoại."
Nói xong anh ta liền đưa điện thoại cho Jungkook

Anh nhận lấy điện thoại. Taeyang đang dựa vào lòng anh cũng vểnh đôi tai nhiều chuyện lên nghe lén. Có lẽ cậu nhóc nghe không hiểu lắm, lúc cu cậu định đưa tai lại gần hơn một chút thì anh đã cúp máy, áy náy nói với nó:
" Bây giờ bố có việc, lần sau bố nấu thịt viên thủy tinh cho con được không?"
" Hả?"
Đối với cậu nhóc thì đây đúng là một tin sét đánh nên cậu nhóc không nhịn được phải la lên một tiếng, hỏi với vẻ tiếc nuối:

"Việc gì mà bố vội thế"

Yeri gần như là đồng thanh với Taeyang

" Anh vội thế cơ à!"

" Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh phải về giải quyết"

Jungkook  không hề lo lắng hay phiền muộn như trợ lý Min , chỉ trả lời cô bằng một câu rất nhẹ nhàng và đơn giản.
Tuy lúc này trong lòng cô cũng rất muốn được như Taeyang, mặc kệ mọi thứ để ôm cổ anh sống chết cũng không chịu buông, quấn lấy anh không cho anh đi nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Dù sao thì chuyện công ty vẫn quan trọng hơn, nên cô chỉ cười cười.

" Anh đi đi, không sao đâu."

Cô vừa nói vừa kéo Taeyang đang leo lên người anh không chịu xuống qua chỗ mình, cậu nhóc ấm ức bĩu môi, ra điều kiện.

" Vậy lần sau con không chỉ muốn ăn thịt viên mà còn muốn ăn cá nấu hạt tiêu."

Jungkook lập tức đồng ý, sau khi căn dặn lái xe một câu "đưa bà Jeon về nhà" thì bảo lái xe dừng lại bên đường, chuẩn bị xuống xe với trợ lý Min , bắt taxi về công ty.
Jeon ...
Cách gọi này được thốt ra từ miệng anh hết sức tự nhiên, giống như là nước chảy mây trôi. Nhưng đối với cô thì nó vẫn không thuận miệng cho lắm. Trong lúc cô còn đang thất thần, lẳng lặng nghiền ngẫm cách xưng hô khiến cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan này thì anh đã xuống xe, đứng bên ngoài nói vọng vào trong.

" Đúng rồi, anh đã gọi cho công ty chuyển nhà, ngày mai em dọn đồ đạc sang nhà anh."

Trước đây, cô cũng đã nghe qua những câu đại loại như vậy nhưng chưa đầy một trăm tám mươi ngày ngắn ngủi, ý nghĩa của câu nói này đã hoàn toàn khác trước. Bọn họ không còn đơn thuần là ở chung với nhau nữa mà đã chính thức bắt đầu cuộc sống hôn nhân....

Yeri không ngờ được rằng trong một tháng chuẩn bị cho hôn lễ thì công ty của anh đột nhiên trở nên dồn dập nhiều việc.
Ngay cả ngày hôm sau, công ty chuyển nhà đã chuyển gần hết đồ đạc của cô qua mà cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Anh vẫn nhắn tin về đều đặn, lúc đầu đại khái nói là sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm nhưng cuối cùng đành phải đổi lại thành :

" Em ngủ trước đi, có lẽ phải nửa đêm anh mới về nhà được."

Cô nghĩ ngợi một lát rồi trả lời :

" Em đưa đồ ăn khuya cho anh nha."

Đợi rồi đợi, cô chỉ đợi được một câu của anh.

" Anh không cần ăn khuya đâu."

Cô không khỏi cảm thấy chán chường, nhưng ngay sau đó cô lại nhận được tin nhắn của anh:

" Đưa bà xã của anh tới cho anh là được."

Cô không kìm được bật cười một tiếng.
Lúc này Taeyang đã đi ngủ. Trẻ con không biết lạ giường, vừa tới nhà mới là ngủ một cách say sưa. Nơi này là khu dân cư có trường học tốt nhất, rất gần với trường mẫu giáo và trường điểm mà cô đã chấm từ lâu.
Như thế, mỗi ngày cậu nhóc có thể ngủ thêm nửa tiếng. Một nguyên nhân khác khiến cu cậu rất thích ngôi nhà mới này chính là nhà của cô bạn cậu thích ở cách đây một khu.

"Cô chủ, khuya thế này mà còn chưa ngủ sao?"

Cô giật mình quay đầu lại thì thấy cô giúp việc mà anh mới thuê đang đứng ngoài phòng khách cách đó không xa và nhìn cô.
Thật ra anh đã sắp xếp hết sức chu đáo. Căn phòng mà Taeyang đang ngủ vốn chính là phòng dành cho khách, nay được sửa thành phòng trẻ con tràn ngập sắc màu. Anh còn thuê một cô giúp việc giỏi nấu ăn, có lẽ là để nịnh nọt cái miệng tham ăn của cậu nhóc.
Nhưng trong lúc nhất thời, cô vẫn chưa thể quen với việc trong nhà có thêm một người lạ. Cô lịch sự gật đầu với cô giúp việc rồi nói:

" Bác đi ngủ trước đi, cháu còn phải ra ngoài một chuyến."

Nói xong cô liền đứng dậy, chuẩn bị về phòng mình thay quần áo, còn đầu óc thì đã bay sang nơi khác trước rồi.
Khi cô đến trước tòa nhà làm việc của Jungkook thì đã là một tiếng đồng hồ sau. Cô ngửa đầu nhìn khung cửa sổ sát sàn còn sáng đèn trên cao. Tuy ai đó nói chỉ cần đưa bà xã của anh ta tới là được nhưng cô vẫn mua một đống thức ăn khuya. Cô lo là có nhiều người bị ai kia buộc phải tăng ca với mình nên đã mua thức ăn đủ cho khoảng mười người.
Cô xách một đống thức ăn, hì hục bước vào tòa nhà. Bảo vệ đang gác đêm cũng đã gà gật buồn ngủ nhưng cô lại hết sức tỉnh táo. Dù sao thì đây  cũng là lần đầu tiên cô đến với thân phận bà chủ nên trong lòng vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.
Trong lúc đi thang máy, cô nghĩ chắc họ đang họp trong phòng họp lớn nên xách đồ đạc trên tay đi tìm phòng họp. Thật ra phòng họp không hề khó tìm. Đi tới căn phòng có ánh sáng hắt ra, cô khó nhọc đưa tay gõ cửa.
Không lâu sau, có người mở cửa ra.
Là trợ lý Min .
Trợ lý Min thấy Yeri thì hơi ngạc nhiên, ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn thấy những thứ trên tay cô thì vội vàng đưa tay xách giúp cô.

" Sao bà chủ lại đến đây?"

Trợ lý Min sửa miệng gọi rất nhanh. Ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cô cũng vậy nên không khỏi mỉm cười với anh ta.

" Tôi mang thức ăn khuya đến cho mọi người."

Có lẽ thường ngày trợ lý Min đã quen với việc bị áp bức nên thấy bà chủ ân cần niềm nở như vậy thì lập tức cảm động đến độ khóe mắt cay cay, vội vàng mời bà chủ mới vào trong phòng họp, cao giọng thông báo với mọi người bên trong:

" Bà chủ mang thức ăn khuya đến cho chúng ta này!"

Đi theo Jungkook đều là những người trẻ tuổi nên khi vừa nghe có cái ăn thì căn phòng vốn đang hết sức căng thẳng, ngột ngạt bỗng trở nên tràn ngập sức sống. Mọi người lao nhao đứng dậy chạy về phía trợ lý Min để lấy thức ăn. Còn một người, thường ngày rất thân thiết với trợ lý Min  thì lại cứ nhìn Yeri từ đầu đến chân rồi kề sát vào tai trợ lý Min, thì thầm:

" Chẳng phải thường ngày anh hay đánh cược với tôi là ông chủ thích đàn ông ư? Sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện một bà chủ vậy?"

Trợ lý Min bày ra vẻ "chuyện đã qua thì đừng nhắc lại". Đó là những lời mà anh lỡ dại nói ra trong lúc tức giận vào mấy năm trước, khi bị Jungkook "áp bức" đến nỗi không thể nhẫn nhịn được nữa mà thôi. Trợ lý Min quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi, dù rằng lúc này cô đứng cách anh ta vài bước, chắc là không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Còn những người khác, vừa chia đồ ăn khuya vừa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều đang tò mò: người thường ngày không thèm liếc mắt nhìn phụ nữ một cái mà cũng có vợ ư?
Nhưng không tiện bàn tán chuyện này trước mặt người trong cuộc nên họ đành nhân lúc chia đồ ăn khuya, đưa mắt nhìn nhau để trao đổi. Thỉnh thoảng Yeri lại bắt gặp những ánh mắt nhìn về phía mình với vẻ tò mò nên ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Jungkook đâu thì càng không muốn ở đây nữa, liền đi về phía trợ lý Min, hỏi:

" Anh ấy đâu?"

Anh ta nghe thấy thế thì không nhịn được phải vỗ vào đầu mình một cái. Mục đích thực sự khi bà chủ mang đồ ăn khuya đến đây chính là để tìm ông chủ, sao bây giờ anh ta mới nhớ ra nhỉ? Vì thế, anh ta vội vàng trả lời:

"Lúc nãy sếp đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, về lại phòng làm việc của mình rồi."

" Tạm dừng cuộc họp?"

Trợ lý Min nhớ lại gương mặt lạnh lùng đáng sợ của Jungkook khi đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, không có dũng khí để suy đoán xem rốt cuộc do đâu mà gương mặt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, cho nên đành lẳng lặng gật đầu với cô.
Yeri cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ chào tạm biệt mọi người rồi sang phòng làm việc của anh.
Khi đẩy cửa bước vào, cô chỉ có duy nhất một cảm giác: căn phòng làm việc này rất yên tĩnh, đến nỗi không có bất cứ âm thanh nào. Đèn ở gian phòng ngoài cũng không bật lên, mọi ánh sáng đều được phát ra từ ánh đèn hắt qua khe cửa của gian phòng bên trong.
Cô cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Cô nhìn thấy anh đang chống tay lên trán, cúi đầu ngồi trước bàn làm việc. Chiếc máy tính trước mặt anh đang mở, mọi ánh sáng trên màn hình chiếu lên một bên mặt anh hắt xuống nền nhà tạo thành một cái bóng, in trên mặt sàn.
Lẽ nào anh ngủ rồi sao?
Bước chân của cô vốn đã rất nhẹ, cộng thêm tấm thảm dày có hoa văn phức tạp dưới chân đủ để hút âm thanh nên cô lặng lẽ đến gần mà không hề quấy rầy đến anh.
Yeri đưa tay ra, chuẩn bị vỗ vào vai anh thì lúc này ánh mắt vô tình nhìn lướt qua màn hình máy tính.
Không ngờ anh đang xem một cái tin lá cải được đăng lúc vừa sang ngày mới

Nữ ca sĩ bị tung clip sex, tình nghi là có dính dáng tới quan chức vừa bị cách chức để điều tra.

Cô không hề xa lạ gì với cô ca sĩ này, còn từng dẫn Taeyang đi xem buổi biểu diễn ca nhạc của cô ấy. Có điều Jungkook  hoàn toàn không giống người sẽ quan tâm đến loại tin tức giải trí nhảm nhí này, sao tự nhiên anh lại quan tâm nó?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô chìm vào suy tư thì anh đã phát hiện ra có người đến gần nên lập tức mở mắt ra.
Cô rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay sang thì thấy anh đã mở mắt nhìn mình. Cô lập tức mỉm cười.

"Em còn tưởng là anh đang ngủ chứ. "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store