[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em
Chapter 51
Tôi nhíu mày hỏi lại:_“ Thầy bói ư?” Không phải chứ? Sao một thằng cha làm thầy bói có thể xuyên không về đây được? Hắn từ đâu chui ra vậy? _“ Ân.”- Tỉnh Đào gật đầu chắc nịch. _“ Công tử đó có nét tương đồng giống huynh, nhưng muội không sao lý giải được. Huynh ấy hỏi muội… hỏi rằng Hoàng đế trị vì năm nay, sau đó lẩm nhẩm cái gì đó. Muội khi đó nghĩ rằng công tử đó mới tỉnh lại nên thần trí bất ổn, ai ngờ huynh ấy nói: _“Nếu ta đoán không lầm, cuối năm nay sẽ có hỷ sự của quận chúa.”- Muội thấy khó hiểu, vì tin tức đó giờ đã lan truyền rồi, ai cũng đều biết. Nhưng một lúc lâu sau vị công tử đó lại lẩm bẩm rằng:_“ Đây là trấn Thanh Tri? Tỉnh Đào tướng quân sẽ lấy thê tử ở trấn này.... Muội nghe huynh ấy nói không hiểu gì nên không cố gặng hỏi nữa…” Tâm tôi chấn động vô cùng, lại quay sang nhìn Sa Hạ. Nàng có vẻ chưa thật sự chấp nhận điều Tỉnh Đào vừa nói, thẫn thờ ngồi ngây ra một lúc lâu. Thằng cha này rốt cuộc là ai chứ? Rõ ràng cũng khá am hiểu lịch sử nước nhà đi! _“ Tỉnh Đào, muội có kể sự tình của ta cho hắn nghe không? Vị công tử xưng hô thế nào?”- Tôi đứng phắt dậy phủi mông, _“ Dẫn ta đi tìm hắn.” Tỉnh Đào lắc đầu, cũng cùng Sa Hạ đứng dậy. _“ Muội không nói gì về huynh cả. Vì công tử đó ăn mặc như thầy cúng nên ban đầu muội rất dè dặt, không nho nhã giống huynh.” “…” Sa Hạ liếc mắt, trừng tôi một cái. Lúc này nàng lại lấy lại bộ dáng thong thả ung dung:_“ Trịnh Nghiên, chắc hẳn lúc đó mặc y phục màu trắng rồi.” _“ Ân, đúng rồi, sao tỷ tỷ biết vậy?” Nàng không trả lời, chỉ ‘hứ’ một cái nhẹ khi ngang qua tôi. Nữ nhân thật kỳ lạ! Mới mấy phút trước còn thẫn thờ, bây giờ đã nổi cơn ghen như sư tử cái ---- Tôi ầm thầm đánh giá trong đầu. Nhưng sau đó cảm thấy sai sai, tôi giật nảy mình. Tôi cũng là con gái mà a~~ Tôi vội vàng bước theo chân của Sa Hạ và Tỉnh Đào, gặng hỏi: _“Vậy hắn nói mình tên là gì?” _“ Công tử ấy có cái tên rất lạ, Lâm Nhà Nghiên!” What the… ?!!! --- Miệng tôi há hốc, thậm chí còn không tin vào tai mình nữa. Đây là cái tên quá quen thuộc đối với tôi rồi. Sao anh ấy lại ở đây được? Mà từ bác sĩ tâm lý lại đổi nghề nghiệp thành thầy bói là sao vậy? _“ Muội… muội nói thực chứ?” -Tôi lắp ba lắp bắp, _“ Trông huynh ấy như thế nào?” Tỉnh Đào bị tôi dọa cho hoảng hốt, khóe môi rần rật. _“ Lâm công tử không cao bằng huynh, dáng người khá mảnh khảnh thư sinh, đường nét gương mặt rất… rất đẹp. Nhưng huynh ấy lại vận y phục đạo sĩ, sau lưng, cả người toát lên phong thái rất kỳ lạ.” Hả?! Thế này không hề giống như vị bác sĩ Lâm Nhã Nghiên cao to vạm vỡ mà tôi biết rồi. rốt cuộc người này là ai đây? Tôi cứ thế thất thần bước bên cạnh Sa Hạ. Nàng bấm móng tay vào bàn tay tôi, thì thầm:_“ Có phải ngươi quen người này không Trịnh Nghiên?” _“ Ta không biết.”- Tôi thở dài, lắc lắc đầu. _“ Nhưng rõ ràng cái tên kia, thì đúng là một người bạn ở thế kỷ 21 nơi ta ở.” Sa Hạ nhíu mày, nằng không đáp lời tôi, nhưng bàn tay lạnh buốt đã siết chặt lấy ngón tay tôi từ lúc nào. Tôi lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, trong lòng tràn ngập đau đớn. Có phải nàng đang sợ mất tôi hay không? _“ Kia rồi, hàng ngày Lâm công tử vẫn luôn mở rạp bói ở chợ.”- Tỉnh Đào chỉ vào đám đông đang nhốn nháo phía trước. _“ Huynh ấy được rất nhiều thôn dân mến mộ đó.” Tôi gật đầu, tiến về phía đám đông những người dân đang huyên náo. Nhiều người nhận ra tôi liền sau đó cung kính cúi đầu rồi dẹp đường sang một bên cho tôi bước. Tôi ái ngại nói một tiếng cảm phiền, không ngờ mọi người còn nhớ tới mình. Chỉ vài chục giây sau, con đường trước mắt tôi thông thoáng hẳn. Tôi ôm quyền hành lễ, khẽ giọng nói: _“ Mọi người vẫn khỏe chứ ạ?” Đương nhiên lần này trở về, thân phận của tôi đã là quận mã gia, thế nên người nào người ấy cũng đều xúc động, còn định quỳ gối khấu đầu, nhưng tôi đã vội vã ngăn cản. _“ Tất cả đều là người nhà, đừng đa lễ.” Mất một lúc thật lâu để thôn dân trấn tĩnh lại, sau đó tôi mới gặng hỏi một thím đứng cạnh: _“Đại nương à, sao mọi người lại đứng cả ở đây vậy?” Bà thím đã ngoài bốn mươi, đầu đã điểm lốm đốm sợi bạc, được tôi hỏi đến thì vô cùng xúc động, liền nhiệt tình nói:_“ Quận mã gia, ngài không biết đó thôi. Gần đây trong trấn có một thầy bói xem tướng số, nghe nói chuẩn xác lắm mặc dù thầy còn rất trẻ. Quận mã gia thử xem sao.”- Sau đó thím hô một tiếng để những người phía trước tránh đường cho tôi. Tôi gật đầu cảm tạ lần nữa, hồi hộp tiến lại gần. Nhưng bước chân tôi đã hóa đá hoàn toàn sau khi nghe giọng nói kia vang lên. _“ Số cô chẳng giàu thì nghèo Ngày ba mươi Tết thịt treo trong nhà. Số cô có mẹ có cha Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông. Số cô có vợ có chồng Sinh con đầu lòng chẳng gái thì trai…” Đậu má, đúng là bói rởm. Đây chẳng qua là bài ca dao hồi trung học cơ sở chúng tôi đã từng học qua, văn vẻ cũng chỉ là lòe người mà thôi. Từ đằng sau lưng, ‘vị thầy bói’ này nhỏ thó trong trang phục đạo sĩ rộng thùng thình, tóc búi nửa đầu lờm xờm, lại còn là hơi hanh hanh nâu hạt dẻ, một tay cầm cây chổi phất trần trắng xóa khua khoắng, một tay còn bận vuốt ve đôi tay ngọc ngà của thiếu nữ ngồi trước mặt. Đôi má cô gái khẽ điểm phấn hồng, ánh mắt mơ màng cùng hàng mi cụp xuống khi tay ‘thầy bói’ rởm kia chạm vào mình. Dưới chân thầy bói còn để một thanh kiếm màu đỏ chóe lọe, trông vô cùng mất thẩm mĩ và rất da dáng của rởm. Tôi trong lòng tuy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng mà chứng kiến cảnh tượng này, tôi không khỏi dở khóc dở cười, bèn hắng giọng một tiếng sau đó trầm giọng gọi: _“ Lâm Nhã Nghiên!” Đúng như tôi dự đoán, dáng lưng người ‘thầy bói’ cứng đơ, đôi tay cầm phất trần cũng run rẩy. Người này chậm rãi quay về phía tôi, nước da đã trắng lại càng thêm trắng bệch dưới bầu trời âm u ngày đông. Khóe môi rần rật, đôi mắt mở to trợn trừng trừng nhìn tôi. Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cái vị ‘thầy bói’ này đã đứng bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ, phi thân đến ôm chầm lấy tôi, miệng không ngừng rống lên:_“Du Trịnh Nghiên… Là cậu thật rồi, Trịnh Nghiên a~~” Mà tôi cũng bị dáng bộ kỳ quái của người này dọa cho một trận hết hồn, bèn giật lùi về phía sau một bước, cổ họng nghẹn lại chỉ thốt ra được mấy âm thanh ú a ú ớ. Vị ‘thầy bói’ nghi hoặc, trong giây lát liền buông tôi ra. Ánh mắt dò la từ đầu đến chân tôi, miệng lẩm bà lẩm bẩm:_“Hình như không phải Trịnh Nghiên. Cậu ta đâu có đẹp trai phong độ như thế này?!” Tôi chưa kịp hoàn hồn đã bị câu nói của người này làm cho tức chết, liền quên cả mình đang phẫn nam trang, đưa tay vỗ đốp một cái vào trán đối phương, hạ thấp giọng:_“ Lâm Nhã Nghiên, đến cả tớ mà cậu còn không nhận ra, thật đáng hổ thẹn!” Đúng vậy, đây đích thực không phải bác sĩ Nhã Nghiên mà tôi quen biết. Phải nói chính xác cái người phẫn nam trang lại chẳng hề giống thầy bói hay đạo sĩ gì trước mắt tôi đây, cũng chính là người bạn thân nhất từ tấm bé của tôi – Lâm Nhã Nghiên. Nhã Nghiên kinh ngạc nhìn tôi, 0.1 giây sau lại chồm lên ôm chặt lấy tôi, nức nở mếu máo:_“ Rốt cuộc cậu cũng ở đây rồi, tớ tìm cậu mãi thôi. Hu hu, tớ khổ lắm, Trịnh Nghiên a~” Bỗng dưng sống lưng tôi lạnh toát, liền theo phản xạ vô điều kiện mà ngoái đầu nhìn Sa Hạ. Nàng đang lạnh lùng liếc tôi, dáng bộ thản nhiên mà xoay lưng rời đi. Ách, quên khuấy đi mất! Nếu tôi là nữ tử, thì nàng cũng biết Nhã Nghiên chắc chắn là phẫn nam trang. Và, điều cấm kỵ nhất, đó chính là tôi không được ôm bất kỳ cô gái nào khác! Cuộc trùng phùng này diễn ra mà tôi chẳng kịp chuẩn bị tâm lý. Thế nên, tôi kéo tay Nhã Nghiên, gấp gáp đuổi theo Sa Hạ. Nhã Nghiên tuy không rõ tình hình, nhưng cũng vội vàng ôm lấy thanh kiếm đỏ chót, bước thấp bước cao chạy theo tôi. _“ Trịnh Nghiên, sao cậu lại ở đây được?”- Vừa cất giọng hỏi, Nhã Nghiên đã nhìn thấy Tỉnh Đào cũng đang kinh ngạc đi bên tôi, giọng lại hạ thấp xuống thêm một bậc, _“ Cậu quen người dân ở đây sao?” Không những quen, mà giờ người ta biết tớ với cái thân phận quận mã gia đó a~ Tôi liếc xéo cô bạn, vẫn gắng đuổi theo Sa Hạ. _“ Tớ cũng đang muốn hỏi cậu câu đấy đây. Chúng ta về nhà rồi nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store