[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em
Chapter 36
Những ngày tháng sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra mọi khi. Nhưng giờ tôi đã không còn là Du quản gia nữa, mà thăng cấp lên thành Quận mã gia, đường đường chính chính đi đi lại lại trong phủ mà không cần e dè bất kể khu vực nào giống trước đây. Sau khi Thánh thượng vời gọi trai tráng xung quân đánh trận, đã tức tốc lên đường đến Hóa Châu. Hai tướng Lê Cát Lợi và Danh Tỉnh Nam sau vài ngày phân phó công việc trong phủ thì cũng đem theo hơn mười vạn quân thân hành theo sau. Phủ quận mã cũng đã được khởi công xây dựng gấp rút để kịp cho ngày thành hôn 28 tháng Chạp. Người người nhốn nháo, chạy đi chạy lại đốc rút công việc. Trong khi ngoài kia sóng gió vô biên, gió lốc thét gào, thì tại phủ quận chúa, tôi vẫn bình chân như vại, ung dung cầm chuyên trà mà rót cho mình một chén. Cuộc sống như thế này tuy tẻ nhạt vô cùng, nhưng nếu cứ có Sa Hạ thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. _“ Quận mã gia, ngài không phải hôm nay nói sẽ tự tay làm bánh cho quận chúa sao?” Ách, bà nội nó, quên mất rồi! Tôi quay sang nhìn Từ Vệ - cũng chính là hộ vệ thân cận theo hầu bên Vương gia từ nhỏ, tuổi tác so với Danh Tỉnh Nam cũng trùng hợp bằng nhau. Nhưng vốn đáng nhẽ phải cùng xuất quân ra trận, nhưng vì Vương gia sợ bên cạnh tôi và quận chúa không có thị vệ võ nghệ cao cường, nên đành phải để lại Từ Vệ. Nói đi cũng phải nói lại, người này tuy võ công cao cường, nhưng đúng là thanh niên đầu gỗ. Tuy nói là ở lại giúp tôi lo việc nhà cửa, nhưng thực chất đều do mình tôi phân công giải quyết, Từ Vệ chỉ là chân ngoan ngoãn sai vặt, dùng sức dùng lực như trâu điên. “ Quận chúa, nàng đang ở đâu vậy?”- Tôi nâng vạt áo, đứng dậy sắn sắn ống tay, _“ Đã chuẩn bị bột cho ta chưa?” Từ Vệ vai rộng dáng cao, đứng trước tôi lại càng như núi sừng sững, ôm quyền hướng tôi cung kính:_“ Bẩm quận mã gia, ta sợ ngài phải mất công mất sức, đã trộn bột trước cùng nước sôi!” Cánh tay tôi bất lực buông thõng, mắt trợn ngược mồm há hốc. Vài giây sau mới lấy được bình tĩnh, chất giọng sang sảng lại vang lên:_“ Ngươi làm vậy chẳng há nào đun chín bột rồi? Sao ta dùng được nữa?” Thật muốn đánh tới cho tên này một quyền! _“ A, ta không biết.”- Từ Vệ hốt hoảng, lại cuống cuồng chạy đi, _“Để ta chuẩn bị lại.” Tôi thở dài, lại chắp tay sau lưng lững thững bước tới đại sảnh. Hạ Nhi đương cắm từng cành hoa ly vào một chiếc bình tròn màu trắng. Sắc hồng phấn của hoa cùng hương thơm ngan ngát như hòa vào làm một trong không gian, thoảng qua cánh mũi khiến tôi bất giác mỉm cười. Thấy tôi bước đến, Tử Du vội lui lại đằng sau hành lễ:_“ Quận mã gia.” Tôi mỉm cười, xua tay:_“ Còn chưa bái đường, các người cứ gọi ta là Trịnh Nghiên thôi.” Lúc này Sa Hạ mới dừng tay, ánh mắt nàng chiếu lên người tôi vô cùng thản nhiên, sau đó buông một câu giận dỗi:_“ Bỏ ống tay áo xuống. Ngươi cứ vậy đứng trước nữ tử sao?” Ách, cái này cũng tính là hở rồi hả? ---- Tôi vội vàng vuốt lại ống tay áo, ái ngại gãi gãi đầu với Tử Du. Cô nàng cúi đầu, nhưng lại trộm cười tôi. Xem ra tôi đúng là thê nô huyền thoại trong mấy quyển ngôn tình cổ đại rồi. _“ Hạ Nhi, hôm nay có lẽ ta chưa làm bánh được cho ngươi.”- Tôi ngồi xuống ghế, biếng nhác bò ra bàn, _“ Từ Vệ làm hỏng bét kế hoạch của ta rồi.” Trời ngày thu mát mẻ, gió thổi từ hậu viện đem theo hơi nước ao phả vào mặt vô cùng dễ chịu. Chim hót bên tai như dạo một bản nhạc cùng những nốt ngân thánh thót nhưng dìu dập êm ái. Mí mắt tôi xụp xuống, ngáp dài một cái rồi thiu thiu tiến vào mộng. Nhưng chưa được bao lâu đã cảm thấy sau gáy nhột nhột, tôi nhíu mày, thầm oán thán một phen. _“ Hạ Nhi, ta buồn ngủ quá, đừng nghịch.” Bàn tay đang cọ cọ vào gáy tôi khựng lại một chút, nhưng sau đó lại trượt xuống cổ áo, hung hăng nhéo lấy da tôi. Hơi thở của Sa hạ phả vào cổ khiến tôi ngứa ngáy. _“ Trịnh Nghiên, ngươi thật lười biếng.” Tôi thực sự hết cách, mí mắt đành gượng ép nhướn lên. Gương mặt nàng sát gần, cơ hồ chỉ cần tôi hơi ngẩng đầu sẽ tức khắc chạm vào đôi môi căng mọng kia. Tôi đờ đẫn cả người, như mê hoặc mà nhìn nàng đến ngẩn ngơ. Khóe môi Sa Hạ cong cong, đuôi mắt cũng hơi nheo lại, nàng thì thầm:_“ Hay là ngươi ‘tới kỳ’ rồi?” Tới kỳ? -------- A! Tôi trợn mắt nhìn nàng, dở khóc dở cười vì mức độ biến thái của nàng ngày càng gia tăng, nhất là kể từ cái ngày tôi thú nhận với nàng rằng, bản thân tôi cũng là một nữ tử. _“ Ngươi… thật tình nga ~~ Thế nào lại nghĩ lung tung vậy?”- Da mặt tôi tuy dày, không đến mức đỏ hồng, nhưng cảm giác nóng mặt vì xấu hổ vẫn râm ran. Tháng này tôi đã qua kỳ kinh nguyệt từ lâu rồi. Mỗi lần như vậy, tôi đều khỏe như vâm, không có một tí nào gọi là đau đớn của con gái thường có. Sa Hạ ngồi xuống ghế cùng tôi, không biết Tử Du đã rời đi từ lúc nào, lọ hoa trên bàn cũng đã được hoàn thành tinh tế và vô cùng nhẹ nhàng. Nàng đặt một cuốn sách trước mặt, ánh mắt chăm chú lướt trên trang giấy, tay vẫn nhẹ rót một tách trà. Tôi yên lặng ngắm nhìn gương mặt nàng, tĩnh lặng và vô cùng bình yên. Bất giác tôi chạm nhẹ vào bàn tay nàng:_“ Ngươi thật đẹp, Hạ Nhi.” Nàng không đáp lời tôi, ánh mắt phải chuyên tâm vào trang giấy, nhưng gò má đã không nghe lời khổ chủ mà thoáng ứng hồng, khóe môi cũng cong cong. Tôi vuốt nhẹ những ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh của quận chúa, trong lòng bỗng ngập tràn cảm xúc kỳ lạ. Quận chúa vốn là cháu gái mà hoàng đế Lê Minh Tông vô cùng yêu thương bao bọc, thế nên nàng từ nhỏ đã được trên dưới cưng chiều, sống nhãn nhã sung sướng. Cớ gì trong sử sách lại nói rằng, sau này nàng cùng phu quân sống ẩn dật? Liệu nàng có chịu nổi không? _“ Lại ngẩn ngơ rồi?”- Sa Hạ mỉm cười, đặt cuốn sách sang một bên, _“ Trịnh Nghiên, ân… Nói cho ta nghe về gia đình ngươi đi. Ta muốn biết.” Tôi tì cằm lên cánh tay, chăm chú quan sát nàng. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc tôi cũng trầm tư mà mở miệng, thanh âm có phần nặng nề hơn: _“ Gia đình ta có bốn người, trên ta là một anh trai. Cả nhà đều làm trong ngành Y, thế nên ta cũng biết một chút ít về y thuật.” Cảm giác nhớ nhà lại dâng lên, cuộn trào trong lồng ngực. Bỗng dưng tôi thèm được mẹ mắng, thèm cảm giác tị nạnh với anh trai để rồi lại được bố cưng chiều, nói rằng con gái bố là tuyệt nhất. Nhớ cái dáng lưng thẳng tăm tắp của ông nội, giọng nói sang sảng bên tai và những lần bực bội vì tôi quét dọn nhà cửa không sạch sẽ, nhưng ngay sau đó lại cười ha hả và dẫn tôi đi đánh cờ, chơi bài. Cuộc sống tuy bận rộn nhưng luôn có những niềm vui lớn lao ngay bên cạnh mình thôi. _“ Trịnh Nghiên có phải đang rất nhớ nhà?”- Sa Hạ cũng tựa nhẹ cằm vào bàn tay tôi. Cảm giác mềm mại từ làn da nàng khiến cả người tôi tê rần, tim đập thình thịch như muốn phát loa cho cả thế giới nghe thấy. Nàng nhẹ giọng nói:_“ Còn có ta mà.” Còn có ta…Đúng vậy, tôi còn có em.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store