ZingTruyen.Store

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 23

Kroocie

"..."

_" Vì sao lườm ta?"

"..."

_" Điều tra án mạng không thể chỉ dựa vào trực giác và cảm xúc!"

"..."

_" Được rồi, ta thua, ta thua. Ta không vậy nữa, Hạ Nhi..."

Thế là người nào đó không thèm nói chuyện với tôi nữa, cho đến tận lúc tôi từ bếp mang lên cả một bát đầy kẹo lạc, Sa Hạ mới thỏa hiệp chịu nhìn tôi một cái. Sau đó tôi lại phải hết lời năn nỉ, nàng mới nói là nàng ghét tôi ~~

_" Vì sao ghét ta a~ ??"- Tôi nhai nhai miếng bánh trà xanh, lúng búng hỏi, _" Ngươi có biết con gái nói một là hai không?"

Nàng lườm tôi một cái, sau đó cùng tôi ngồi thưởng trăng thưởng trà:_" Vậy ngươi khác sao?"

Tôi gật đầu, bánh nhai vương vụn hết lên áo:_" Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, ta nói ta làm được ta sẽ làm mà."

Bỗng nhiên bên má lúm xuống thật sâu, hóa ra Sa Hạ đang chọc ngón tay vào má tôi. Nàng chăm chú nhìn tôi rồi nói:_" Ngươi là ai không quan trọng, miễn ngươi đối với ta thật lòng, ta vĩnh viễn tin ngươi."

Miếng bánh như tắc nghẹn nơi cổ họng, trái tim tôi không khỏi nhói lên như ngàn cây kim châm phải. Sa Hạ mỉm cười, nàng phủi nhẹ vạt áo của tôi, trách móc đầy yêu thương:_" Lớn rồi mà còn ăn uống như vậy..."

Tôi như hài tử ngây ngốc để nàng giáo huấn. Trái tim tôi lúc nào cũng tràn ngập hình bóng nàng, cứ như thể in nàng vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Nàng đau - tôi cũng đau, nàng buồn - tôi cũng chẳng thể vui, nàng cười - tôi sẽ cùng nàng vui...

Nếu bảo tôi trái luân thường đạo lý, cũng không việc gì cả. Vì nàng cũng sẽ không cùng tôi nói mấy cái đạo lý của người đời.

Tôi mỉm cười, trong mắt tôi vĩnh viễn chỉ có hình ảnh của nàng mà thôi.

Sớm hôm sau, chúng tôi cùng vài người bọn Tử Du khởi hành xuất phát đến thôn Miên. Vì bận bịu việc triều chính, nên Vương gia đã phái thêm Dục Thiên và mấy người thị vệ cùng đi theo chúng tôi.

Hôm nay tốc độ khởi hành gấp rút, chúng tôi cũng kiệm lời hơn. Chỉ có thi thoảng Dục Thiên cùng tôi sẽ trao đổi dăm ba câu về vụ án. Cả hai đều thống nhất rằng, phải nghiệm thi cùng lấy lời khai các nhân chứng mới có thể kết tội được. Dục Thiên cũng giống tôi, nghĩ rằng mấy người ngỗ tác bên cạnh Phí chi phủ làm ăn tắc trách, chưa tìm hiểu kỹ nguyên nhân cái chết của Đỗ Như đã vội kết luận trúng độc thạch tín.

Tôi thầm cảm thán trong lòng. Đúng là người dưới trướng của Lê Cát Lợi, việc gì cũng suy nghĩ thực thấu đáo.

Đến được thôn Miên đã là quá giờ trưa. Cả đoàn người ngựa theo sự sắp xếp chuẩn bị chu đáo tận tình của Phí Minh Chính đã nhanh chóng nghỉ ngơi sau chặng đường nắng nóng. Còn tôi với Dục Thiên gấp gáp xuống hầm đá lưu giữ thi thể của thôn để kiểm chứng. Chỉ sợ cứ kéo dài thêm thì thi thể sẽ ngày một thối rữa, lúc đó có muốn phá án cũng chẳng kịp.

Lúc đầu vì sợ mùi tử khí khó ngửi, quận chúa đã sai người mang cho tôi cùng Dục Thiên khăn bịt mặt có chứa một ít tỏi với giấm. Nhưng xuống đến hầm đá rồi, hai người chúng tôi nhìn nhau, tự khắc cởi phăng chiếc khăn, tới gần thi thể và lật tấm vải trắng lên quan sát.

Tuy thi thể ở trong hầm đá lạnh, nhưng cũng đã bắt đầu phân hủy, không còn nguyên trạng ban đầu nữa. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc rất khó chịu, nhưng thoang thoảng trong không gian lập lòe ánh lửa từ chiếc đèn dầu lại có một mùi hương khác nữa, không rõ ràng nhưng chắc chắn là vẫn vương vẩn quanh đây.

_" Huynh có ngửi thấy không?"-Dục Thiên nhíu mày nhìn quanh, _" Ở đây có người rải hoa sao?"

Tôi lắc đầu, phủ định ngay: _"Mùi đó tỏa ra từ cái xác."

Lần đầu tiên nhìn xác chết, lại còn phải chính mình kiểm nghiệm, tôi có chút khổ sở không thôi. Bình thường nhìn người ta tử vong vì tai nạn giao thông đã quá khổ tâm rồi, giờ nhìn một cô gái trẻ chết oan uổng như vậy sao tôi đành lòng đây.

Dục Thiên đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra thi thể:_" Mặt mũi tím bầm như vậy, chắc chắn trúng độc rất nặng."

Bỏ qua nước da tai tái của người chết thì đúng là cả gương mặt của Đỗ Như đều phủ màu đen kịt. Tuy thấy có điểm không đúng lắm, nhưng tôi vẫn đưa kim châm vào miệng nạn nhân. Chiếc kim bạc lập tức ngả màu đen.

_" Đúng là độc."- Nhưng tôi lại kéo hẳn tấm vải trắng che thi thể sang một bên, _" Nhưng tại sao chân tay vẫn không bị tím đen lại vậy?"

Dục Thiên lúc này mới phát giác, vội vàng rút một chiếc kim châm thử độc khác, châm xuống tay và bụng nạn nhân. Một lúc lâu vẫn không thấy chiếc kim ngả màu, Dục Thiên cất giọng khàn khàn:_" Độc tố không xuống được dưới quá cổ nạn nhân."

_" Chứng tỏ sau khi chết, mới có người cố tình đổ thạch tín vào miệng thi thể, nên chất độc chỉ lắng lại ở cuống họng mà thôi."-Tôi nói nốt ra kết luận, cũng đeo găng vào cùng Dục Thiên kiểm tra, _" Ngỗ tác chỉ đưa ra kết luận vì họ mới thử châm, chưa hề tìm kiếm nguyên nhân sâu hơn nữa."

Nói rồi tôi chạm vào lòng bàn tay của Đỗ Như, vật nhỏ cồm cộp kia nhanh chóng bị tôi phát hiện. Tôi đưa nó lên tầm mắt, cả hai người chúng tôi có chút ngẩn người.

_" Hoa bưởi sao?"- Dục Thiên nhíu mày, lại tìm quanh người của Đỗ Như, nhưng không phát hiện ra thêm cánh hoa nào nữa. _" Lạ nhỉ, mùi hương rất nồng mà."

Tôi nhẹ đặt bông hoa bưởi vào trong khay gỗ đựng vật chứng, thở dài:_" Người chết đã tự mình tố cáo rồi. Nơi cô ấy chết thực sự không phải là cái mương kia, mà là một nơi cực kỳ nhiều hoa bưởi."

Trong hầm đá, tâm trạng chúng tôi cực kỳ nặng nề. Càng tiến đến sự thật bao nhiêu, lại càng căm hận tên hung thủ bấy nhiêu.

_" Giờ chúng ta còn đợi gì nữa? -Mau đến tìm Cát Đại Tự thôi." Dục Thiên nghiến răng, cơn giận khiến gương mặt đanh lại, _"Du soát nơi hắn ở chắc chắn là sẽ có manh mối."

Tôi nhìn Dục Thiên một hồi, sau đó thở dài:_" Cái này phiền huynh rồi. Ta còn muốn đến một nơi khác nữa."

_" Nhà lao của nha môn sao?"

_" Phải."- Tôi gật đầu, cảm giác bi thương lan tỏa trong cơ thể, _"Ta cần gặp người đang mang tội giết hại nương tử của mình, Bạch Dự Kha."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store