ZingTruyen.Store

Edit Hoang Tu Bi Giam Cam

Khoảnh khắc tình cảm hiếm hoi này kết thúc buổi chầu. Nhiếp chính vương và hội đồng rời khỏi phòng. Laurent đứng dậy và không di chuyển, nhìn chú mình và các cố vấn đi xa. Orlant, người đã lùi lại cúi chào sau khi cởi trói cho Damen đã biến mất. Họ chỉ có một mình.

Damen không suy nghĩ mà đứng lên. Một hai giây sau anh mới nhớ lẽ ra nên đợi lệnh từ Laurent, nhưng quá muộn: anh đã đứng dậy, và lời nói cứ thế phát ra.

"Ngài đã nói dối chú mình để bảo vệ tôi," anh nói.

Sáu tấc thảm thêu ngăn cách bọn họ. Damen không định để lời nói vừa rồi mang ý nghĩa như giọng điệu anh vừa thốt ra. Hoặc anh muốn làm vậy thật. Laurent nheo mắt lại.

"Ta có lại xúc phạm đến nguyên tắc tốt đẹp của ngươi không? Có lẽ ngươi có một chiến thuật danh dự hơn muốn đề xuất cho ta. Hình như ta đã cảnh báo ngươi rồi."

Damen cảm thấy như giọng nói ong ong của chính mình vọng lại.

"Tôi không hiểu tại sao ngài lại muốn giúp tôi, trong khi nói sự thật sẽ dễ dàng hơn cho ngài."

"Nếu ngươi không phiền, ta không muốn nghe thêm bất kỳ bình luận nào về tính cách của ta tối nay. Hay ta cũng phải tự bào chữa trước ngươi? Ta sẵn sàng làm thế đấy."

"Không, tôi...Ý tôi không phải là..."

Anh có ý gì? Anh biết mình nên bày tỏ lòng biết ơn của một nô lệ được cứu. Nhưng anh không muốn làm vậy. Anh đã tiến rất gần đến thành công. Nếu bị phát hiện, đó chỉ là vì Govart, người mà nếu không nhờ Laurent sẽ không phải là kẻ thù của anh. Cảm ơn y, tức là cảm ơn đã đưa anh trở lại, với xiềng xích và trói buộc trong cung điện này, cái lồng này. Một lần nữa.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận Laurent đã cứu anh. Laurent và chú của y gần như ngang nhau về sự tàn nhẫn trong lời nói. Damen kiệt sức chỉ vì lắng nghe họ. Anh tự hỏi Laurent đã vật lộn bao lâu trước khi anh đến.

"Ta không thể bảo vệ ngươi như ta đang làm lúc này," Laurent nói. Damen không quan tâm sự bảo vệ ấy bao gồm những gì, nhưng không bao giờ tưởng tượng Laurent sẽ ra chiến trường để bảo vệ anh. Và đứng ở đây.

"Ý tôi là...mình rất cảm kích..."

Laurent ngắt lời hắn:

"Giữa chúng ta không còn gì cả, và chắc chắn không cần cảm ơn. Đừng mong đợi thêm ân huệ nào khác từ ta. Nợ nần của chúng ta đã được giải quyết."

Nhưng biểu cảm hơi khó chịu trên mặt Laurent không hoàn toàn thù địch; nó đi kèm với một cái nhìn dò xét dài. Sau một lúc, Laurent nói thêm:

"Ta thật lòng khi ta không thích mắc nợ ngươi. (Y dừng một lúc.) Ta có nhiều lý do để giúp ngươi hơn là ngược lại."

"Đúng vậy."

"Ngươi không để tâm đến những lời hoa mỹ, phải không?" Laurent đáp, vẫn nhíu mày. "Một người khôn ngoan hơn sẽ làm thế. Một người khôn ngoan hơn sẽ không chạy trốn, và sẽ nhận được nhiều hơn khi cảm thấy mắc nợ và tội lỗi với chủ nhân của mình."

"Tôi không biết ngài có thể cảm thấy tội lỗi," Damen thẳng thắn nói.

Laurent cười nhếch môi. Y ra xa vài bước, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay vịn của ngai vàng. Sau đó, trong một động tác thản nhiên, y ngồi thụp xuống ghế.

"Thôi nào, hãy vui lên. Ta sẽ đến Delfeur, và chúng ta sẽ thoát khỏi nhau."

"Tại sao việc tuần tra biên giới lại làm phiền ngài nhiều đến vậy?"

"Ta là một kẻ hèn nhát, quên rồi sao?"

Damen suy nghĩ.

"Thật sao? Tôi không nghĩ mình từng thấy ngài bỏ chạy khỏi một cuộc chiến. Thường thì ngược lại."

Nét cười càng đậm thêm.

"Đúng vậy."

"Nếu thế thì—"

"Không phải chuyện của ngươi" Laurent ngắt lời.

Thêm một sự im lặng. Dáng ngồi của hoàng tử trên ngai vàng khiến y trông giống một con búp bê vải, Damen tự hỏi, khi Laurent tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, liệu thuốc có còn chảy trong huyết quản. Khi y lên tiếng, đó là giọng điệu bình thường.

"Ngươi đã đi bao xa?"

"Không xa lắm. Một nhà thổ, đâu đó ở quận phía nam."

"Đã lâu đến vậy ư, từ đợt Ancel?"

Ánh mắt Laurent trở nên lười biếng. Damen đỏ mặt.

"Tôi không đến đó vì giải trí. Tôi không có tâm trí làm mấy chuyện đó."

"Đáng tiếc," Laurent thông cảm thở dài. "Ngươi nên tận hưởng khi có cơ hội. Ta sẽ giam ngươi thật tốt đến nỗi ngươi thậm chí còn không thể thở, chứ đừng nói đến việc gây thêm rắc rối."

"Dĩ nhiên rồi," Damen đáp với giọng thay đổi.

"Ta đã nói đừng nên cảm ơn," Laurent nhắc nhở.

Anh được đưa trở lại căn phòng chật chội và trang trí rườm rà quá đỗi quen thuộc.

Đó là một đêm dài, anh không nghỉ ngơi dù có một tấm nệm và vài chiếc gối để nằm xuống, cảm giác trong ngực khiến anh không thể ngủ. Khi anh quét mắt qua căn phòng, sự căng thẳng chợt tăng lên. Hai cửa sổ vòm ở bức tường bên trái, có bệ thấp và rộng rãi được phủ tấm lưới có hoa văn. Hướng ra những khu vườn giống với hành lang của Laurent, điều mà anh luận ra từ vị trí tương ứng nơi ở của họ, chứ không quá chắc chắn. Sợi xích của anh không đủ dài để để nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh có thể tưởng tượng đài phun nước và những chiếc dù xanh lá cây đặc trưng của người Vere. Nhưng không thể nhìn ngắm chúng.

Những gì có thể nhìn thấy, anh đều biết. Mọi ngóc ngách của căn phòng này, mọi khuôn đúc trên trần nhà, từng chiếc lá xoắn ốc từ lưới cửa sổ. Anh biết bức tường trước mặt. Anh biết vòng sắt trên sàn, bất động, và sức căng của dây xích, và trọng lượng của nó. Anh biết phiến đá thứ mười hai, đánh dấu giới hạn chuyển động khi anh kéo sợi xích. Không có gì thay đổi, ngày qua ngày, kể từ khi anh đến, ngoại trừ màu sắc của đệm, liên tục được đổi như thể cung điện sở hữu nguồn cung cấp vô tận của chúng.

Sáng muộn, một người hầu bước vào, mang theo bữa sáng. Hắn để nó lại rồi vội vã rời đi. Cửa đóng lại.

Anh chỉ có một mình. Trên khay, pho mát, bánh mì vẫn còn ấm, một nắm dâu rừng trên đĩa bạc, một chiếc bánh ngọt xinh đẹp. Mỗi món ăn được nghiên cứu, thiết kế sao cho khay thức ăn, giống như mọi thứ khác, trông đẹp đẽ.

Anh ném chúng đi trong cơn thịnh nộ và bất lực.

*

Anh lập tức hối hận về hành động của mình. Khi người hầu trở lại muộn hơn và bắt đầu cạo tường, mặt tái xanh vì sợ hãi, để nhặt những miếng pho mát, Damen cảm thấy thật nực cười.

Và sau đó, tất nhiên, Radel xuất hiện và phát hiện đống bừa bộ. Hắn phóng về phía Damen với cái nhìn quen thuộc.

"Cứ vứt thức ăn nếu ngươi thích. Sẽ không có gì thay đổi. Trong thời gian Hoàng tử ở biên giới, ngươi sẽ ở trong căn phòng này. Mệnh lệnh của Hoàng tử. Ngươi sẽ tắm rửa ở đây, mặc quần áo ở đây và ở lại đây. Các chuyến du ngoạn ngươi đã tận hưởng cho đến nay – những bữa tiệc, những buổi săn bắn, phòng tắm - đã kết thúc. Sợi xích của ngươi sẽ không bao giờ được tháo ra."

Trong suốt thời gian hoàng tử ở biên giới. Damen nhắm mắt trong chốc lát.

"Khi nào ngài ấy đi?"

"Hai ngày nữa."

"Và ngài ấy sẽ ở đó bao lâu?"

"Vài tháng."

Thông tin này không quan trọng đối Radel, người đã thốt ra những lời đó mà không thấy tác động của chúng với Damen. Radel thả một chồng quần áo nhỏ xuống sàn.

"Thay đồ đi."

Damen hẳn đã ghi hai chữ "ngạc nhiên" lên trên mặt, vì Radel giải thích:

"Hoàng tử không thích thấy ngươi mặc quần áo Vere. Ngài yêu cầu sự xúc phạm này phải được sửa chữa. Những bộ đồ này dành cho những người văn minh."

Damen tuân theo. Anh nhặt quần áo được gấp gọn Radel để lại trên sàn. Cũng không có quá nhiều vải để gấp. Anh đã trở lại trong trang phục nô lệ của mình. Những bộ quần áo Vere anh mặc khi trốn thoát đã bị người hầu mang đi, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Thời gian trôi qua, đau đớn.

Khoảnh khắc tự do ngắn ngủi kia khiến anh mãnh liệt khao khát hơn bao giờ hết nhìn thấy thế giới bên ngoài cung điện này một lần nữa. Anh cũng bị giày vò trong cảm giác thất vọng phi lý: anh đã tin cuộc trốn thoát sẽ kết thúc bằng cái chết hoặc sự tự do, dù điều gì xảy ra, cũng có cái gì đó thay đổi. Ngoại trừ việc anh đã trở lại điểm xuất phát.

Làm thế nào mà những sự kiện khó tin của đêm hôm ấy lại hoàn toàn không thay đổi gì số phận của anh?

Nghĩ đến việc bị nhốt trong căn phòng này vài tháng...

Có lẽ đây điều bình thường khi bị mắc kẹt như ruồi mắc tơ nhện, tâm trí anh cứ quay trở lại Laurent, con nhện dưới mái tóc vàng. Ngày hôm trước, Damen không nghĩ nhiều về Laurent và mưu đồ mà y là trung tâm. Cuộc trốn thoát đã độc chiếm suy nghĩ của anh; anh không có thời gian cũng như không có khuynh hướng đặt câu hỏi về âm mưu của người Vere.

Nhưng bây giờ, anh một mình, không có mối quan tâm nào khác ngoài cuộc tấn công kỳ lạ và đẫm máu này.

Vì vậy, khi mặt trời lặn dần từ sáng đến chiều, anh nghĩ đi nghĩ lại về ba tên lính, với giọng nói Veret và dao găm Akielos. "Ba người đàn ông này đã tấn công nô lệ," Laurent tuyên bố. Y không có một lý do chính đáng để nói dối; nhưng tại sao lại phủ nhận việc bị tấn công? Điều này chỉ có lợi kẻ chủ mưu.

Anh nhớ lại vết cắt chí mnangj của Laurent bằng dao găm, và sự phản kháng, sau đó, của Laurent để chống lại anh, hơi thở y đứt quãng bởi thuốc. Có nhiều cách đơn giản hơn để giết một hoàng tử.

Ba người đàn ông. được trang bị dao găm Sicyon. Nô lệ Akielos, kẻ gánh tội. Thuốc, kế hoạch hiếp dâm. Và sự hời hợt của Laurent khi nói chuyện. Khi nói dối. Khi xuống tay.

Anh đã hiểu.

Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mặt đất trượt dưới chân mình, thế giới đang tự sắp xếp lại theo một trật tự mới.

Nó rất đơn giản và rõ ràng. Điều lẽ ra anh nên thấy ngay từ đầu; lẽ ra anh ta nên nhận ra, nếu không bị mù quáng bởi mong muốn trốn thoát. Nó ở đó, trước mắt anh, đen tối và tinh vi, từ cách thức thực hiện cho tới ý định.

Anh không có cách nào rời căn phòng. Vì vậy, anh phải chờ đợi, và chờ đợi, và chờ đợi, cho tới bữa ăn tiếp theo. Anh vô cùng biết ơn khi thấy Radel cũng đi cùng tên đầy tớ câm.

Anh nói:

"Tôi phải nói chuyện với hoàng tử."

*

Lần cuối anh đưa ra yêu cầu này, Laurent đã xuất hiện không chậm trễ, trong bộ triều, chải tóc. Damen hiện tại cũng mong đợi không kém lúc đó, trong hoàn cảnh cấp bách như vậy, anh vội vã rời khỏi tấm nệm khi cánh cửa mở chưa đầy một giờ sau đó.

Trong phòng, một mình, lính canh lui đi, Nhiếp chính vương bước vào.

Hắn tiến lên với bước đi chậm rãi và lặng lẽ của một lãnh chúa đang kiểm tra lãnh thổ của mình. Lần này, không cố vấn, không triều thần, không lễ nghi. Nhiếp chính vương vẫn giữ được khí chất quyền lực mạnh mẽ; hắn rất oai vệ, và triều phục kia vừa vặn với đôi vai rộng của hắn. Những chấm bạc trên mái tóc nâu và bộ râu là một lời nhắc về sự từng trải. Hắn không phải Laurent, ngả ngớn trên ngai vàng. Hắn giống cháu trai mình như con ngựa chiến giống con ngựa diễu hành.

Damen cúi chào.

"Điện hạ," anh nói.

"Ngươi là một người đàn ông. Đứng lên đi," nhiếp chính ra lệnh.

Damen vâng lời, chậm rãi.

"Ngươi hẳn rất nhẹ nhõm khi cậu ta sẽ đi xa," nhiếp chính nói.

Thật không dễ để trả lời một câu như vậy.

"Tôi chắc rằng ngài ấy sẽ làm rạng danh đất nước của mình", Damen nói.

Nhiếp chính vương nhìn anh chằm chằm.

"Ngươi rất khéo léo. Đối với một người lính."

Damen hít sâu một hơi. Ở độ cao này, không khí trở nên loãng hơn.

"Điện hạ," hắn ngoan ngoãn lặp lại.

"Ta đang chờ một câu trả lời thật lòng", nhiếp chính nhấn mạnh.

Damen đã cố.

"Tôi... rất mừng vì ngài ấy thực hiện nghĩa vụ của mình. Một hoàng tử phải học cách lãnh đạo trước khi trở thành vua."

Nhiếp chính vương cân nhắc lời nói của mình.

"Với cháu trai ta thì khó. Hầu hết đều nghĩ rằng khả năng lãnh đạo chảy tự nhiên trong máu của người thừa kế của một vị vua ... rằng đó không phải thứ được mài dũa bằng vũ lực, thứ đi ngược với bản tính hư hỏng của nó. Nhưng dù sao Laurent cũng là một đứa con trai út."

Ông cũng vậy, Damen tự nhiên nghĩ. So với nhiếp chính vương, Laurent chỉ mở bài một cách đơn giản. Nhiếp chính không đến để trao đổi quan điểm, bất kể dáng vẻ gì. Thực tế là một người đàn ông địa vị như hắn đến thăm một nô lệ là không phù hợp và kỳ lạ.

"Sao ngươi không nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra tối qua?" Nhiếp chính vương nói.

"Điện hạ. Ngài đã nghe toàn bộ câu chuyện từ cháu trai mình."

"Có lẽ, trong lúc nhầm lẫn, cậu ta đã hiểu lầm hoặc quên một chi tiết. Nó không quen chiến đấu, như ngươi."

Damen vẫn im lặng, mặc dù sự thôi thúc muốn nói thật dâng lên như một cơn sóng.

"Ta biết bản năng của ngươi ra lệnh cho ngươi nói sự thật," nhiếp chính vương nói. "Ngươi sẽ không bị phạt vì làm thế."

"Tôi...", Damen bắt đầu.

Cánh cửa chuyển động. Damen gần như giật mình áy náy và chuyển ánh mắt khỏi nhiếp chính vương.

"Chú," Laurent nói.

"Laurent," nhiếp chính đáp.

"Chú có việc gì cần giải quyết với nô lệ của ta?"

"Việc ư, không. Ta chỉ tò mò."

Laurent bước lên trước như một con mèo, với một quyết đoán xen lẫn thờ ơ. Không thể biết y đã nghe những gì.

"Hắn không phải người yêu của ta," Laurent tuyên bố.

"Ta không tò mò chuyện giường chiếu của cậu," Nhiếp chính vương sửa lại. "Ta tò mò muốn biết những gì đã xảy ra tối qua."

"Không phải chúng ta đã giải quyết xong vấn đề rồi sao?"

"Một nửa. Chúng ta chưa nghe câu chuyện từ phía tên nô lệ."

"Nhưng," Laurent phản bác, "ta chắc rằng chú sẽ không coi trọng lời nói của nô lệ hơn của ta đâu."

"Cậu nghĩ như vậy?" nhiếp chính vương đáp. "Ngay cả vẻ ngạc nhiên của cậu cũng chỉ là lớp vỏ. Anh trai cậu đáng tin cậy, đúng. Lời nói của cậu chỉ là một miếng giẻ lau. Nhưng hãy yên tâm. Câu chuyện của nô lệ trùng khớp với của cậu, và cũng không thỏa mãn hơn."

"Chú có nghĩ một âm mưu lớn hơn đang diễn ra không?", Laurent nói.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau. Nhiếp chính vương nói tiếp:

"Ta mong việc ở lại biên giới sẽ khiến cậu trở thành một người đàn ông tốt hơn, với những mối quan tâm lành mạnh hơn. Ta mong cậu học được những gì cần học bằng cách chỉ huy những người đàn ông khác. Ta không biết còn có điều gì khác để dạy cậu."

"Chú liên tục cho ta những cơ hội để cải thiện bản thân," Laurent nói. "Hãy dạy ta cách cảm ơn chú đi."

Damen mong đợi một câu trả lời từ nhiếp chính, nhưng hắn vẫn im lặng, ánh mắt chăm chú vào cháu trai mình. Laurent hỏi:

"Chú sẽ đến chúc ta một chuyến đi tốt lành vào ngày mai chứ, thưa chú?"

"Laurent. Cậu biết rõ là có," nhiếp chính vương đáp.

*

"Vậy thì?" Laurent hỏi, khi chú của y rời đi.

Ánh mắt xanh và bình tĩnh của y hướng về Damen.

"Nếu ngươi bảo ta đi lấy một con mèo từ trên cây, ta sẽ từ chối", Laurent nói thêm.

"Tôi không có gì để đòi hỏi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài."

"Để nói lời chia tay, vừa nói vừa khóc sao?"

"Tôi biết chuyện gì đã xảy ra tối qua," Damen nói.

"Thật ư?"

Laurent nói bằng cái giọng hay nói với chú mình. Damen hít sâu.

"Ngài cũng vậy. Ngài đã giết người sống sót cuối cùng trước khi hắn bị thẩm vấn,"

Laurent bước đến cửa sổ và ngồi thoải mái trên bệ cửa, như thể ngồi trên yên ngựa. Y vuốt ve tấm màn mỏng manh che trên cửa. Những tia nắng cuối cùng chiếu xuống mái tóc và khuôn mặt y, như những miếng vàng được cắt bởi hoa văn trên rèm. Y nhìn Damen.

"Đúng," Laurent nói.

"Ngài giết hắn để hắn không bị thẩm vấn. Ngài biết những gì hắn sẽ nói. Và không muốn hắn nói điều đó."

Sau một lát, Laurent đáp:

"Đúng."

"Tôi đoán hắn hẳn sẽ nói Kastor đã gửi đến."

Kẻ tế thần là người Akielos, vũ khí cũng vậy: mọi chi tiết đều được nghiên cứu tỉ mỉ để hướng sự nghi ngờ về phương Nam. Vì lợi ích, bản thân họ có lẽ đã bị thuyết phục rằng mình đang làm việc nhân danh Akielos.

"Kastor thà có một người chú thân thiện trên ngai vàng còn hơn một đứa cháu trai căm ghét Akielos," Laurent chế giễu.

"Ngoại trừ việc Kastor không đủ khả năng để tham chiến ngay bây giờ, không phải trong khi các lãnh chúa đang bất đồng. Nếu hắn muốn giết ngài, hắn sẽ bí mật làm điều đó. Hắn không bao giờ gửi những sát thủ như thế này: được trang bị thô sơ với vũ khí Akielos, công khai nguồn gốc của chúng. Kastor không thuê những người này."

"Không," Laurent đồng ý.

Anh biết, nhưng khi nghe được sự thật lại hoàn toàn khác, một cú sốc chạy dọc cơ thể khi nghe lời xác nhận. Trong hơi ấm của buổi chiều tà, anh thấy máu dần lạnh đi.

"Vậy... kích động chiến tranh là mục tiêu," anh nói. "Lời thú nhận ấy... Nếu chú của ngài nghe thấy, ông ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đánh trả. Nếu ngài bị phát hiện..."

Bị hãm hiếp bởi một nô lệ Akielos. Bị sát hại bằng lưỡi kiếm Akielos.

"Có người đang cố gắng khơi mào một cuộc chiến giữa Akielos và Vere," Damen nói.

"Thật khiến người khác ngưỡng mộ," Laurent nói với giọng xa cách. "Đây là thời điểm hoàn hảo để tấn công Akielos. Kastor lo ngại về mối thù phe phái giữa các lãnh chúa. Damianos, người đã xoay chuyển trận chiến Marlas theo hướng có lợi cho Akielos, đã chết. Và người dân Vere đều sẵn sàng nổi dậy chống lại một tên khốn, đặc biệt là tên khốn được tin đã giết hoàng tử Vere. Giá như cái chết của ta không phải ngòi nổ, đó là một kế hoạch mà ta ủng hộ từ tận đáy lòng."

Damen nhìn y, dạ dày thắt lại vì những lời nói hờ hững ấy. Anh đẩy những cảm xúc đó ra khỏi tâm trí, xua đuổi giọng điệu ngọt ngào và đầy tiếc nuối của Laurent.

Bởi vì Laurent đã đúng: thời điểm được chọn quá hoàn hảo. Chỉ cần một Vere vững chãi tấn công một Akielos rách rưới và phân mảnh, và đất nước của anh sẽ sụp đổ. Tệ hơn nữa, các vùng bất ổn nằm ở phía Bắc: Delpha, Sicyon. Các vùng gần biên giới Vere nhất. Akielos là một cường quốc quân sự lớn khi các lãnh chúa được thống nhất dưới ngọn cờ của nhà vua, nhưng nếu những ràng buộc đó bị phá vỡ, chỉ là các thành bang với quân đội riêng, không ai trong số đó có thể đẩy lùi một cuộc tấn công của Vere.

Trong tâm trí, anh nhìn thấy tương lai: cuộc hành quân dài của quân đội Vere tiến về phía nam, các tỉnh Akielos lần lượt đầu hàng. Anh nhìn thấy những người lính Vere xâm chiếm cung điện tại Ios. Anh có thể nghe thấy giọng nói của người Vere vang vọng trong đại sảnh của cha anh.

Anh nhìn Laurent.

"Tính mạng của ngài đang gặp nguy hiểm. Chỉ riêng lý do này không đủ để thuyết phục ngài chấm dứt âm mưu này sao?

"Ta đã chấm dứt nó," Laurent nói.

Ánh mắt xanh cứng rắn của y dán chặt vào Damen.

"Ý tôi là," Damen nói, "ngài không thể bỏ qua những cãi vã trong gia đình với chú mình và nói chuyện với ông ấy một cách đàng hoàng sao?"

Anh cảm nhận sự ngạc nhiên của Laurent trong không khí. Bên ngoài, ánh sáng bắt đầu chuyển sang màu cam. Khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn không thay đổi.

"Ta không nghĩ điều đó là khôn ngoan," Laurent đáp.

"Vì sao?"

"Bởi vì," Laurent nói, "chú ta là kẻ xúi giục."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store