ZingTruyen.Store

Edit Hoan Xuyen Thanh Nam Chinh Trong Cau Huyet Nguoc Van

Chương 23.

Trang Hàn một tay xách hộp cơm, một tay nắm tay Cố Tư về công ty.

Nhân viên công ty thấy Trang tổng nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp đi vào công ty, sau đó trực tiếp đi vào văn phòng, trong lúc nhất thời mọi người bàn tán xôn xao, tất cả đều suy đoán xem đây có phải là tân sủng của Trang tổng sau thư ký xà tinh hay không.

Vào văn phòng Trang Hàn, Cố Tư ngồi ở trên sô pha, hắn hỏi: "Sao Cố Sương lại xuất hiện ở công viên?"

"Cô ta đi theo em." Cố Tư có chút áy náy nói: "Đều do em không cẩn thận, hại anh đến cơm cũng ăn không ngon."

Trang Hàn không thể hiểu nổi, nói: "Đồ ăn rất ngon mà, sao tôi lại ăn không ngon chứ?"

"Bởi vì anh muốn ăn ở công viên mà." Cố Tư mong chờ nhìn Trang Hàn, "Hiện giờ lại về công ty ăn trưa."

Trang Hàn muốn cũng không thể hiểu được, chuyện này thì có gì mà áy náy? Nữ chính thật là hay suy nghĩ nhiều.

Hắn nói: "Em thật sự không cần phải xin lỗi vì một chuyện nhỏ như này, về sau em tự tin hơn một chút có được hay không? Chỉ có người tự tin, mới có thể khiến người khác càng thêm thích mình."

"Thật vậy chăng?" Cố Tư đầy mong đợi nhìn Trang Hàn, "Nếu em tự tin hơn, anh sẽ thích em hơn chứ?"

Trang Hàn trong lòng nói tôi thích em thì có ích lợi gì? Em lại không phải là người thật, tôi còn có thể cùng tờ giấy làm cái gì?

Hắn lại bắt đầu nói sang chuyện khác: "Hôm nay làm món gì vậy?"

"Hơi nhiều đó." Cố Tư nhìn Trang Hàn mở hộp cơm ra, nói: "Đều là đồ ăn ngon."

"Nhiều như vậy sao." Trang Hàn thuận miệng hỏi một câu: "Em đã ăn chưa?"

Cố Tư chớp chớp mắt nhìn Trang Hàn, "Chưa ạ."

Trang Hàn: "Vậy à..."

Cô nói như vậy, còn có thể trả lời thế nào? Chỉ có thể cho cô ăn no trước...

Trang Hàn ngậm đắng nuốt cay đút cơm cho Cố Tư ăn, chỉ sau khi cho Cố Tư ăn xong rồi thì mình mới được ăn. Lúc đang đút cho ăn, có người gõ cửa. Trang Hàn nói: "Mời vào."

Trưởng phòng nhân sự đi vào, nói: "Trang tổng, khi nào cuộc phỏng vấn buổi chiều có thể bắt đầu?"

Vừa dứt lời trưởng phòng nhân sự đã nhìn thấy Cố Tư ngồi ở bên người Trang Hàn, trên đường đi tới anh có nghe nói Trang tổng lại có tân sủng. Sau khi nhìn thấy Cố Tư, suy nghĩ đầu tiên của anh là, khẩu vị của Trang tổng đã cải thiện không ít, người này so với thư ký xà tinh kia thì tốt hơn nhiều lắm.

Sau đó anh nhìn thấy Trang tổng đang giơ tay đút cơm, đó là một bàn tay như thế nào?

Bàn tay kia đã từng nhẹ nhàng hời hợt ký tên, mang lại cho công ty bao nhiêu lợi nhuận? Bàn tay kia nhẹ nhàng bâng quơ vung lên một cái, biết bao nhiêu công ty đã bị hủy diệt? Hiện giờ bàn tay này lại tự xúc cơm cho một người phụ nữ ăn, đây vẫn là Trang tổng sao?

Trưởng phòng nhân sự có cảm giác mình trông thấy đấng toàn năng...

Trang Hàn gắp một miếng thịt cho Cố Tư, cũng không quay đầu lại, nói: "Một lát nữa đi, ăn cơm xong là được, chờ tôi xong việc sẽ nói lại."

"Vâng." Trưởng phòng nhân sự nói: "Tôi đi trước." Sau đó anh rời khỏi văn phòng trên tầng cao nhất với đôi chân run rẩy.

Vào thang máy, trưởng phòng nhân sự duỗi tay nhéo đùi non của mình một cái. Mẹ nó đau quá, không phải là ảo giác. Trang tổng cũng sẽ đối xử dịu dàng như vậy với người khác sao? Nếu là như vậy, hắn còn muốn nam thư ký làm cái gì? Trực tiếp để người phụ nữ kia làm thư ký không phải là xong rồi sao?

Nghĩ trăm lần cũng không ra, cửa thang máy mở, một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào.

Người phụ nữ này ở bộ phận thiết kế, trưởng phòng nhân sự đã gặp qua, nhưng lại không nhớ được tên. Anh đang tiếp tục xoa đùi non của mình, thì bỗng nhiên anh bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Chỉ thấy người phụ nữ quen thuộc không nhớ nổi tên này dùng một loại ánh mắt kinh hãi mang theo ghét bỏ nhìn mình, lúc cửa thang máy mở ra, liền bước nhanh ra ngoài.

Trưởng phòng nhân sự nhìn cửa thang máy mở ra rồi khép lại, sau đó tiếp tục đi xuống. Đột nhiên anh nhận ra động tác của mình không phù hợp như thế nào, anh đang hơi cúi xuống và đặt tay xoa chỗ đùi non gần với cái chỗ kia...

A.... Không!!!

Cô đừng đi! Chuyện không phải như cô nghĩ đâu!! Cô nghe tôi giải thích đã!!!

Sau khi Trang Hàn cho Cố Tư ăn no rồi, tự mình tùy tiện ăn một chút, nói với Cố Tư: "Tôi còn có việc, em muốn về bây giờ không? Hay là ở chỗ này một lát nữa, chờ tôi làm việc xong rồi cùng nhau đi về?"

Cố Tư ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn Trang Hàn, mỉm cười ngọt ngào nói: "Em muốn về cùng anh."

"Vậy cũng được." Trang Hàn nói: "Nếu em thấy chán thì lên mạng xem cái gì đó đi, tôi xong việc thì sẽ quay lại."

Buổi chiều vẫn như cũ không có người nào khiến Trang Hàn vừa lòng, ngay lúc trưởng phòng nhân sự cho là buổi phỏng vấn còn muốn kéo dài thêm một ngày nữa, Trang Hàn cuối cùng cũng nhìn trúng một vị hai mươi tám tuổi, là người đã kết hôn được mười năm. Hắn cảm thấy kết hôn khi còn trẻ, hơn nữa nhiều năm như vậy tình cảm vợ chồng vẫn còn rất tốt, EQ người đàn ông này nhất định không thấp, anh nhất định rất hiểu biết phụ nữ, nhất định có thể giúp được mình.

Trang Hàn cuối cùng cũng tìm được người ưng ý, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến Cố Tư còn ở trên lầu, Trang Hàn nói với trưởng phòng nhân sự: "Mọi việc còn lại giao cho cậu, tôi đi trước."

Khi hắn quay lại văn phòng thì phát hiện Cố Tư đã ngủ rồi, Cố Tư nhỏ gầy cuộn tròn ngủ ở trên sô pha, chỉ là nhìn một chút hắn đã cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Nếu em là người thật thì tốt rồi.

Trang Hàn ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, nhìn Cố Tư nghĩ như vậy.

Nếu cô là người thật, mình sẽ không biết xấu hổ dù có là vợ của người khác thì cũng sẽ tranh giành. Đáng tiếc cô chỉ là nhân vật giả tưởng, mà mình thì không thể vĩnh viễn ở lại trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết.

Trang Hàn thở dài, nhẹ nhàng lay Cố Tư một cái, "Dậy đi."

Cố Tư mở to mắt, mỉm cười với hắn, "Anh làm việc xong rồi sao?"

"Ừ." Trang Hàn nói: "Về thôi, về nhà rồi ngủ tiếp."

"Vâng." Cố Tư ngồi dậy, nhìn Trang Hàn bằng ánh mắt mãn nguyện nói: "A Hàn, về sau ngày nào em cũng tới đưa cơm cho anh được không?"

Trang Hàn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không cần phiền phức như vậy, về sau em đi làm rồi sẽ không rảnh rỗi như bây giờ." Nói xong hắn bước tới bàn làm việc và tắt máy tính.

Cố Tư nhìn bóng lưng của Trang Hàn, tươi cười trên khóe miệng mang theo chút chua xót, mỗi khi nói đến chuyện này A Hàn đều lảng tránh.

Về tới nhà, Trang Hàn nói với Cố Tư: "Em còn buồn ngủ không? Hay giờ đi ngủ một lát đi?"

"Không cần đâu." Cố Tư nói với Trang Hàn: "A Hàn, anh vứt giúp em cái này đi, em không làm được."

"Được rồi." Trang Hàn đi theo Cố Tư lên lầu, dưới sự chỉ dẫn của cô, tìm được một chiếc hộp trong góc.

Cố Tư nói: "Vứt cái này giúp em đi."

"Đây là cái gì?" Trang Hàn tò mò mở ra xem thì thấy bên trong có một chiếc vòng tay kim cương rất tinh xảo.

Cố Tư nhếch khóe miệng nói: "Hôm nay Cố Sương tới tìm em, chính là vì muốn lấy lại chiếc vòng này, nhưng em không muốn đưa cho cô ta, và em cũng không muốn nó nữa, anh vứt giúp em đi."

Trang Hàn nhìn thấy chiếc vòng tay này, lâm vào trầm tư.

Ai đã từng đọc tiểu thuyết thì sẽ có ấn tượng sâu sắc về chiếc vòng tay này, bởi vì có thể nói chiếc vòng tay này là khởi nguồn của cuốn tiểu thuyết.

Lúc học năm nhất đại học Trang Hàn còn chưa quen biết với chị em Cố gia, Cố Tư đã tham gia câu lạc bộ âm nhạc của trường. Bởi vì từ nhỏ cô chưa từng học qua một loại nhạc cụ nào, cũng may là giọng hát của cô không tệ lắm, cô đã trở thành thành viên của dàn hợp xướng của câu lạc bộ âm nhạc. Vì phải tham gia các hoạt động, cho nên thường xuyên luyện tập.

Cô vẫn khá ngượng ngùng nên thường đến một chỗ yên tĩnh phía sau trường học để bí mật luyện tập. Đôi khi tâm trạng không vui, cũng tới nơi này ca hát. Cô nghĩ chỉ có một mình ở đó, điều mà cô không biết chính là trong trường cũng có một người thích ở lại đó khi không có việc gì làm, người đó chính là Trang Hàn.

Là thiên chi kiêu tử cũng có phiền não của thiên chi kiêu tử, Trang Hàn thường xuyên đến một nơi không có ai ở phía sau trường. Nhìn cây cối, nhìn chim chóc, tâm trạng của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Có một ngày hắn nghe thấy tiếng hát của một cô gái cách đó không xa, giọng hát rất bình thường, nhưng lại rất động lòng người.

Sau đó hầu như lần nào đến nơi này hắn cũng nghe thấy cô gái kia hát. Thời gian dài trôi qua tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy cô gái kia, nhưng lại kìm không được bắt đầu tưởng tượng cô gái kia có dáng vẻ như thế nào.

Rồi có một ngày cô gái kia không đến, lần đầu tiên hắn rời khỏi chỗ cố định của mình và đi về phía cô gái. Không có ai ở đó, nhưng hắn lại có thể tưởng tượng ra bộ dáng của cô gái khi hát ở đây, hắn muốn gặp cô gái đó, ý nghĩ này bỗng nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.

Sau khi trở về hắn mua một chiếc vòng tay rất đẹp, ở trong lòng hắn, cô gái ca hát kia nhất định tốt đẹp hơn chiếc vòng tay này rất nhiều.

Hắn đặt chiếc vòng tay này ở nơi cô gái hay hát, hơn nữa còn để lại một tờ giấy, trên đó viết giọng hát của bạn rất hay, tôi muốn gặp bạn, nếu bạn đồng ý thì hãy đến đây gặp tôi.

Cố Tư nhận được chiếc vòng tay này, tâm tình rất phức tạp, lúc đó cô đã thầm thích Trang Hàn rồi.

Cô mang chiếc vòng tay này về, lâm vào bối rối, lúc đang nghĩ không biết nên gặp mặt trả lại chiếc vòng này cho người ta, hay là nên đặt chiếc vòng này vào chỗ cũ im lặng từ chối.

Sau đó Cố Sương phát hiện chiếc vòng tay, và Cố Sương đã ngang ngược cướp đi giống như khi còn nhỏ. Cố Tư không còn cách nào, định đi gặp người tặng chiếc vòng rồi giải thích.

Nhưng mà cô không đợi được đến lúc gặp người kia, thì đã phát hiện ra Trang Hàn đang ở cùng một chỗ với Cố Sương.

Trang Hàn nhìn thấy cô gái đeo vòng tay trong thư viện, cô quả nhiên rất xinh đẹp, nếu đã muốn gặp cô từ trước, vậy không cần phải đi tới phía sau trường chờ câu trả lời.

Cố Tư đã đến nơi mà cô hay hát trong nhiều ngày liền để đợi người lạ đó, nhưng người đó không bao giờ xuất hiện nữa. Sau đó, để giảm bớt nỗi đau khi phải lòng bạn trai của em gái mình, cô đã bỏ câu lạc bộ âm nhạc và bắt đầu học hành chăm chỉ, cũng không còn đi tới chỗ kia nữa, không còn hát nữa.

"Anh làm sao vậy?" Cố Tư nhẹ nhàng chạm vào vai Trang Hàn, "Sao tự dưng lại ngây ngốc ra thế?"

Suy nghĩ của Trang Hàn bị cắt ngang, hắn quyết định nói sự thật cho Cố Tư. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù về sau có chuyện gì đi chăng nữa, Cố Tư thật lòng thích Trang Hàn như vậy không nên chẳng hay biết gì về chuyện này.

Trang Hàn cầm cái vòng tay lên, nói: "Tôi biết cái vòng này."

Vẻ mặt Cố Tư ảm đạm trong chớp mắt, nói: "Em biết, đây là cái vòng Cố Sương đã đeo bốn năm."

"Không chỉ có vậy." Trang Hàn nói: "Chính là bởi vì cái vòng này nên tôi mới có thể thích Cố Sương."

Cố Tư sửng sốt, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói rõ, "Ý anh là gì?"

"Lúc học năm nhất đại học tôi thường xuyên đến chỗ ở phía sau trường, ở đó tôi gặp được một cô gái hát rất hay." Trang Hàn nói: "Mỗi ngày tôi đều đi nghe cô ấy hát, sau đó có một ngày tôi bỗng nhiên muốn làm quen cô gái kia, nhìn xem cô ấy có tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của tôi hay không."

Cố Tư mơ hồ đoán được, bắt đầu run nhè nhẹ, cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hôm đó tôi cố ý đi chọn lựa một cái vòng tay rất đẹp, chính là cái này." Trang Hàn nhìn về phía khác, nói: "Tôi đặt vòng tay ở nơi cô gái hát, còn để lại một tờ giấy, tôi nói với cô ấy là tôi muốn gặp cô ấy, nếu cô ấy đồng ý thì hãy đeo cái vòng tay này và đến đây gặp tôi."

Một giọt nước mắt rơi xuống, lăn trên gò má.

Cố Tư nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó vào trước hôm tôi chuẩn bị ra phía sau trường thì tôi gặp được cô gái đó ở trong thư viện, cô ấy chính là Cố Sương." Trang Hàn quay đầu nhìn về phía Cố Tư, nói: "Trùng hợp thật nhỉ? Sau đó nữa thì tôi hẹn hò với Cố Sương."

Cố Tư gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Hàn, hốc mắt đỏ bừng. Trang Hàn bắt lấy tay của cô, "Em làm sao vậy? Buông tay ra, em như vậy thì miệng vết thương sẽ nứt ra mất."

Cố Tư hít một hơi thật sâu, quay lưng về phía Trang Hàn, nói: "Anh đi ra ngoài một lát đi."

Trang Hàn lo lắng nhìn cô, "Em làm sao thế?"

"Anh đi ra ngoài đi!"

Cố Tư hét lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh có thể đi ra ngoài một lúc được không? Để em ở một mình một lát.... Xin anh."

Trang Hàn không còn cách nào khác, đành phải bước ra khỏi phòng, Cố Tư rốt cuộc nhịn không được đau đớn khóc không thành tiếng.

Cô quen Trang Hàn đã được 5 năm, cô cũng đau khổ yêu Trang Hàn 5 năm. Mỗi ngày trong suốt 5 năm qua, cô đều mơ tưởng, nếu người Trang Hàn yêu không phải là Cố Sương mà là chính mình thì sẽ tuyệt vời biết bao?

Trong suốt hơn một ngàn ngày đêm, cô gắt gao kìm nén tình cảm của mình, tự kìm nén mình thành một con quái vật nội tâm vặn vẹo. Mà hiện tại cô lại đột nhiên biết được, hóa ra ngay từ đầu đã là chính mình. Người mà Trang Hàn thích ngay từ đầu chính là mình, Cố Sương chẳng qua chỉ là một tên cướp vô liêm sỉ, cô cướp đi tình yêu của mình, làm hại mình trở thành một người mà ngay cả chính mình cũng phải phỉ nhổ.

Cố Tư khóc lóc dữ dội, cô đem tất cả tình yêu say đắm, tất cả ủy khuất, tất cả ghen tị cùng không cam lòng trong 5 năm qua khóc hết ra ngoài.

Trang Hàn không có đi xa, cứ đứng ở ngoài cửa. Hắn có thể tưởng tượng được hiện giờ Cố Tư khóc có bao nhiêu điên cuồng, cô khóc càng lâu, càng nói lên cô yêu Trang Hàn sâu đậm đến mức như thế nào. Cố Tư yêu một người đàn ông như vậy, từ lúc bắt đầu đến bây giờ chưa từng dừng lại, nhưng người đàn ông mà cô yêu lại không phải là chính mình.

Cũng không biết qua bao lâu, nhưng dì Tôn đã giục Trang Hàn xuống lầu ăn cơm mấy lần.

Cố Tư cuối cùng cũng mở cửa đi ra, ngay khi cô vừa mở cửa, Trang Hàn đã xuất hiện trước mặt cô. Trang Hàn mỉm cười, như là cái gì cũng không biết, nói: "Đi ăn cơm đi, dì Tôn làm rất nhiều món ngon."

Cố Tư nhìn thấy hắn, duỗi tay ôm eo Trang Hàn rồi dựa vào trong ngực hắn.

Trang Hàn nói: "Em làm sao vậy? Có cái gì muốn nói với tôi không? Tôi đang nghe đây."

Cố Tư lắc đầu, trầm mặc tỏ vẻ cô cũng không có gì muốn nói.

"Vậy ăn cơm đi." Trang Hàn nói: "Cái vòng tay kia còn muốn vứt đi nữa không?"

Cố Tư lại lắc đầu, Trang Hàn đã hiểu, hắn và Cố Tư xuống lầu ăn cơm tối.

Cố Sương cả người ướt đẫm cực kỳ chật vật, cô không dám về nhà với cái dạng này. Còn may là điện thoại chống nước nên không bị hỏng. Cố Sương nhập dãy số rồi gọi điện cho người cô định sẽ không bao giờ liên lạc lại sau khi trở về từ Châu Âu.

"Alo." Cuộc gọi được kết nối, Cố Sương nói: "Bây giờ tôi đang gặp rắc rối, anh phải tới đón tôi, nếu anh không đến, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh."

Cố Sương cả đêm không về, Cố Đức Bách cùng Trương Thục Viện đều rất sốt ruột.

Trong đêm tối màn hình điện thoại bỗng sáng lên, Cố Tư mở mắt thoát ra khỏi vòng tay của Trang Hàn. Là cuộc gọi đến Trang Hàn, bởi vì đã tắt tiếng nên không có âm thanh gì. Cô cẩn thận lấy điện thoại rồi xem, phát hiện ra cuộc gọi đến hiển thị tên Cố Đức Bách.

Cố Tư lạnh lùng nhìn màn hình, sau đó cúp máy.

Mới vừa nằm xuống, Cố Đức Bách lại gọi tới.

Cố Tư ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường rồi bước ra khỏi phòng.

Cô đi đến phòng khách nghe máy, Cố Đức Bách ở đầu dây bên kia nói: "Trang Hàn, Cố Sương có ở chỗ con không?"

"Không có." Cố Tư nói.

"Cố Tư?" Cố Đức Bách sửng sốt, "Sao con lại nghe máy? Trang Hàn đâu?"

"A Hàn đang ngủ, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, con không muốn quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi." Giọng của Cố Tư ngọt ngào như một cô con gái ngoan ngoãn, "Ba có chuyện gì thì nói với con cũng được, buổi sáng ngày mai con nói cho A Hàn."

Cố Đức Bách dường như bị nghẹn, ông nói: "Cố Sương, Cố Sương ở đâu?"

"Con không biết." Cố Tư nói: "Không thấy em ấy sao? Thật là kỳ lạ, không thấy em ấy thì vì sao ba lại gọi điện thoại cho chồng con?"

"Bởi vì lúc con bé rời đi có nói là muốn đi tìm Trang Hàn." Cố Đức Bách nói: "Cố Tư con đừng dùng loại thái độ này nói chuyện với ba, dù thế nào đi nữa thì Cố Sương cũng đã là em gái của con hơn hai mươi mấy năm rồi, con không thể nhìn con bé gặp chuyện không may mà nhắm mắt làm ngơ được, con nói cho ba biết rốt cuộc con có thấy con bé không?"

"Có." Cố Tư nói.

"Thật không? Vậy thật tốt quá." Cố Đức Bách thở phào một hơi, "Con bé ở nơi nào?"

"Đó đã là chuyện từ trưa rồi." Cố Tư vô tội nói: "Chúng con gặp nhau một lát rồi rời đi, còn bây giờ Cố Sương ở nơi nào thì con cũng không biết."

Nói xong cô cúp điện thoại, kéo số điện thoại của Cố Đức Bách vào sổ đen.

Cố Tư trở lại phòng, Trang Hàn đang ngủ say, không hề biết Cố Tư vừa rời đi.

Cô thật cẩn thận chui vào trong chăn, lại nhẹ nhàng chui vào trong lòng Trang Hàn. Mùi hương của Trang Hàn quanh quẩn khắp nơi, cô nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ với nụ cười thỏa mãn.

Cố Sương mặc một chiếc áo phông nam rộng rãi, vì quần của đàn ông đối với cô thật sự rất dài, nên cô chỉ mặc mỗi quần lót, cũng may áo phông đủ dài giống như cái váy ngắn che lại những bộ phận quan trọng.

Cô đang đứng cạnh ổ điện cắm máy sấy sấy tóc, cách cô không xa có một người đàn ông cao gầy đang ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo cho Cố Sương.

Lúc này ngoài cửa có động tĩnh, cửa bị mở ra. Trong mắt Cố Sương, bốn người đàn ông ăn mặc không tử tế bước vào, mỗi người đều đeo một loại nhạc cụ. Vừa vào cửa thì thấy Cố Sương đang sấy tóc, người đàn ông cao lớn đứng đầu là tay chơi guitar bass hướng về phía Cố Sương ngả ngớn huýt sáo một cái.

"Chà! Là một đại mỹ nữ!"

Gương mặt Cố Sương tối sầm lại, nghiêng đầu không nhìn tới bọn họ.

Bốn người kia đứng ở cửa nhìn từ trên xuống dưới cả người Cố Sương, ánh mắt lưu luyến ở trên khuôn mặt đẹp đẽ, còn có đôi chân trắng nõn thon dài của cô.

Cho dù không có nhìn bọn họ, Cố Sương cũng có thể cảm nhận được những người đó có ánh mắt ghê tởm giống như là rắn độc du tẩu ở trên người mình.

"Này người đẹp, sao cô em lại ở trong nhà của bọn anh?"

Một người đàn ông tóc dài nhìn Cố Sương nói: "Em là fan bọn anh sao?"

Cố Sương vừa tức vừa lo, xoay người nhìn về phía người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo.

Người đàn ông kia rốt cuộc có phản ứng, anh ném quần áo vào trong chậu rồi đứng lên. Tuy rằng người rất gầy, nhưng lúc đứng lên lại là người cao nhất. Anh nâng đôi mắt lên nhìn về phía Cố Sương, hòa thuận vui vẻ nói với nhóm bạn: "Đừng như vậy, cô ấy là bạn của tao, một lát nữa sẽ rời đi."

Nói xong anh đi đến bên người Cố Sương, ôm vai Cố Sương đi vào trong phòng.

Mấy người đàn ông ở phía sau bọn họ nói: "Lâm Tô ghê nhỉ, từ khi nào lại có thể câu được một đại mỹ nhân như vậy?"

Lâm Tô không để ý đến bọn họ, sau khi dẫn Cố Sương vào phòng thì khóa cửa lại.

Đây là một gian phòng vô cùng nhỏ hẹp và dơ bẩn, nhỏ hẹp như vậy lại có thể bày sáu cái giường, cho dù là xoay người cũng cảm thấy khó khăn.

Cố Sương dùng một loại ánh mắt phức tạp đánh giá gian phòng này, lúc sau nhìn Lâm Tô nói: "Thật không nghĩ tới anh hiện tại lại thành cái dạng này."

Người đàn ông tên là Lâm Tô cười khẽ một tiếng ngẩng đầu lên, ở dưới ánh đèn tối tăm vẫn anh tuấn như trước, trên mặt tràn đầy sự trào phúng, khóe miệng anh tràn đầy tươi cười ác ý nói: "Trước khi đi Châu Âu tôi chính là cái dạng này, giờ em mới biết sao?"

Cố Sương trợn mắt khinh thường, muốn ngồi xuống nhưng tìm không thấy chỗ có thể ngồi, cô nói: "Tôi còn tưởng rằng anh có thể tiến bộ hơn một chút."

"Cái tiến bộ này rất nhiều người đều có." Lâm Tô ngồi xuống giường, cười nói: "Nhưng có thể thành công hay không lại không phải dựa vào sự tiến bộ."

Cố Sương lạnh mặt không nói lời nào, Lâm Tô nhìn bộ dáng đáng thương này của cô, tựa hồ có chút mềm lòng vỗ vỗ vị trí bên người mình nói: "Lại đây ngồi, đây là giường của tôi."

Cố Sương di chuyển, ngồi ở bên người Lâm Tô.

Lâm Tô lập tức duỗi tay ôm Cố Sương, một tay đặt ở trên đùi Cố Sương, anh ở bên tai Cố Sương thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp, thực sự có chút nhớ em."

Cố Sương lạnh lùng nói: "Anh nhớ tôi? Sao tôi lại không nhìn ra?"

Lâm Tô cười khẽ một tiếng, không tiếp tục chủ đề này, ngược lại nói: "Hôm nay thấy em thành cái dạng này, xem ra kế hoạch trở về của em rất không thuận lợi, có phải vị hôn phu trước kia của em di tình biệt luyến hay không?"

Nhắc đến Trang Hàn, Cố Sương không kiềm chế được biểu tình của mình, cô tức giận nói: "Đừng nhắc đến anh ta!"

"Tại sao lại không được nhắc đến?" Lâm Tô nói: "Lúc em rời đi không phải là đã xúc phạm, hạ thấp giá trị của tôi, còn nói có một vị hôn phu hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ được đang chờ em sao? Thế nào, anh ta vì sao không cần em? Vì đã phát hiện ra bộ mặt thật của em sao?"

"Tôi nói rồi, anh đừng nhắc đến anh ta!" Cố Sương phẫn hận đấm vào vai Lâm Tô một cái, nói: "Còn không phải là vì con tiện nhân Cố Tư kia, cũng không biết ả dùng cái bùa mê thuốc lú gì, Trang Hàn lại có thể bị mê hoặc đến gắt gao."

"Cố Tư?" Lâm Tô nghĩ nghĩ nói: "Người chị gái thay em xuất giá?"

"Ả mới không phải là chị gái của tôi, ả chẳng qua là đứa con hoang mà thôi."

"Thế nào cũng được." Lâm Tô không để ý, nói: "Thế nào, chị gái lúc trước thay thế em gả cho chồng cũng là vị hôn phu hoàn mỹ kia đang yêu nhau sao?"

Nghe anh nói như vậy, Cố Sương quả thật tức muốn nổi điên, tưởng tượng hôm nay mình bị Cố Tư đẩy xuống hồ, Trang Hàn không chỉ không tin lời nói của mình mà ngược lại còn dùng ánh mắt ghét bỏ như vậy nhìn mình, Cố Sương liền hận không thể giết chết Cố Tư, tốt nhất là nên giết cả Trang Hàn cùng Cố Tư.

Cảm nhận được tâm trạng của người phụ nữ ác độc kia, Lâm Tô với tay vào trong áo phông to rộng. Bàn tay đặt ở trên đùi nhẹ nhàng kéo một cái, quần lót đã bị vứt xuống dưới. Lúc để Cố Sương ngồi ở trên đùi mình di chuyển, Lâm Tô thở hổn hển nói: "Giờ tôi phát hiện ra vẫn là em tốt nhất, mấy người kia cũng không có quyến rũ như em."

Cố Sương tựa vào ngực Lâm Tô, nhắm mắt lại phóng túng bản thân.

Lâm Tô nói: "Nếu vị hôn phu trước kia biết em cùng tôi như vậy, vậy cả đời của em cũng không thể gả vào hào môn nữa đi?"

Lời này Cố Sương nghe xong bỗng có một suy nghĩ, cô nói: "Anh phải giúp tôi."

"Ừm..." Lâm Tô: "Dựa vào cái gì?"

"Một năm qua ở Châu Âu, tất cả đều là thứ tôi cho anh, hiện tại tôi cần anh trợ giúp, anh nhất định phải giúp tôi." Cố Sương bóp cổ Lâm Tô nói.

"Được được được, thật là sợ em." Lâm Tô hết cách nói: "Vậy em muốn tôi giúp cái gì?"

"Anh vừa mới nói Trang Hàn nếu biết tôi và anh như vậy, anh ta liền vĩnh viễn sẽ không chấp nhận tôi, vậy thì Cố Tư không phải cũng như vậy sao?" Cố Sương nói: "Nếu để Trang Hàn thấy Cố Tư nằm ở dưới thân đàn ông khác, tôi cũng không tin anh ta vẫn sẽ coi Cố Tư như là bảo bối."

"Giúp em không thành vấn đề, nhưng tôi có thể có chỗ tốt gì?"

"Nếu tôi có thể trở thành Trang phu nhân." Cố Sương nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Tô một chút, "Chỗ tốt còn có thể ít sao?"

Cố Sương mặc quần áo Lâm Tô đi ra khỏi phòng, Lâm Tô đi theo phía sau cô, nói với bốn người bên ngoài: "Tao đưa cô ấy về nhà, tối hôm nay tao không đi."

Tay chơi guitar bass cà lơ phất phơ đi vào phòng, mới vừa đi vào phòng liền kêu lên một tiếng oán giận: "Tên khốn Lâm Tô kia! Lại có thể ở trên giường tao mà làm tình, mẹ nó... ghê tởm muốn chết!"

Vừa mới đi tới cửa Cố Sương sắc mặt trắng nhợt, mình vừa mới ở trên giường nhếch nhác của người khác cùng Lâm Tô làm loại chuyện này. Cô thấy buồn nôn, ghê tởm đến mức muốn nôn hết ra ngoài.

Cố Sương mua một cái váy mới thay vào mới dám về nhà, không có người biết một năm qua cô rốt cuộc làm cái gì, bao gồm người nhà cô. Ba mẹ cô chỉ biết cô đi Châu Âu giải sầu, còn tưởng rằng con gái bảo bối của bọn họ vẫn như cũ là một cô công chúa ngoan ngoãn.

Cố Sương bước vào cửa lớn Cố gia, Trương Thục Viện nhanh chóng chạy tới ôm cô nói: "Sương Sương, con đã đi đâu? Mẹ lo lắng gần chết."

Cố Sương lộ ra một vẻ mặt tươi cười đơn thuần tốt đẹp nói: "Tâm tình con không tốt, đi sang nhà bạn chơi."

"Vậy con về muộn thế để làm gì?" Trương Thục Viện nói: "Lần sau bất kể thế nào cũng không được biến mất đột ngột, mẹ rất lo lắng cho con."

"Vâng con biết rồi." Cố Sương nói: "Mẹ, con mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi."

"Đi đi." Trương Thục Viện nói: "Mẹ vào phòng bếp làm đồ ăn con thích, thức dậy là có thể ăn."

Cố Sương lên lầu, đầu tiên là đi vào phòng tắm tắm rửa. Chà sát vài lần, cái loại cảm giác buồn nôn này mới đỡ hơn một chút.

Cô nằm ở trên giường nhớ lại tất cả mọi chuyện giữa mình và Lâm Tô, càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, nếu một năm trước cô không có rời đi, mà lựa chọn ở lại kết hôn với Trang Hàn thì thật tốt biết bao.

Cô nhớ tới một năm trước, ngày Trang Hàn cầu hôn cô, khi đó cô yêu Trang Hàn thật lòng. Người đàn ông có gia thế tốt lại tuấn mỹ chung tình như vậy nào có người phụ nữ nào lại không thích? Cô đáp ứng lời cầu hôn của Trang Hàn, sau đó hai người đều rất vui vẻ nên uống vào không ít rượu.

Cố Sương còn nhớ rõ lúc ở trong phòng Trang Hàn, Trang Hàn đang say ý thức mơ hồ lại như cũ dùng một loại ánh mắt đặc biệt ôn nhu nhìn cái vòng trên tay cô. Hắn nói: "Cố Sương, lúc trước anh tặng em cái vòng này đã có một loại dự cảm, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau."

Lúc ấy đầu óc Cố Sương ngây ngốc một hồi, hỏi hắn: "Anh nói cái gì? Đây là vòng anh tặng sao?"

"Thế nào, em còn không biết sao?" Trang Hàn sủng nịch nhìn Cố Sương nói: "Là anh tự mình chọn lựa cái vòng này, anh nhìn một lần đã thấy thích nên đặt vòng tay này vào nơi em thường xuyên ca hát rồi hẹn gặp mặt, không nghĩ tới lại nhìn thấy em trước, em nói xem chúng ta là cỡ nào duyên phận?"

Trang Hàn kể chi tiết về duyên phận hai người, chỉ có Cố Sương biết chuyện không phải như vậy. Vòng tay này không phải của cô, là cô cướp lấy từ trong tay Cố Tư.

Nghĩ đến bốn năm này cô ở trước mặt Cố Tư khoe khoang, Cố Sương liền cảm thấy trên mặt nóng đến đau rát. Đây đều là giả, người Trang Hàn yêu cơ bản không phải là mình. Cô nhìn về phía Trang Hàn, ánh mắt ôn nhu của hắn tựa hồ xuyên thấu qua cô nhìn người khác.

Cố Sương kiêu ngạo không chấp nhận được sự thật này, cô không chấp nhận được mình lại có thể bại bởi Cố Tư. Vào một lần mua say, cô tỉnh lại từ trên giường ca sĩ chính của quán bar, Lâm Tô, khi đó trong lòng cô tràn ngập cảm giác muốn trả thù. Trang Hàn rất tài giỏi thì như thế nào, vị hôn thê của hắn ngủ với người đàn ông khác, mà hắn lại không biết một chút nào.

Từ đó cô bắt đầu hẹn hò bí mật với Lâm Tô, và dần dần nảy sinh tình cảm với anh. Ở trước ngày hôn lễ với Trang Hàn, Cố Sương rốt cuộc lấy lại sự kiêu ngạo thuộc về mình, cô khinh thường việc gả cho một người không yêu mình. Vì thế cô cùng Lâm Tô lặng lẽ rời đi, lúc trước khi đi, cô trả lại cái vòng tay vốn thuộc về Cố Tư.

Hiện tại ngẫm lại khi đó mình là cỡ nào ngây thơ, sau khi sang Châu Âu kinh tế càng ngày càng khó khăn, bộ mặt thật của Lâm Tô cũng dần dần lộ ra.

Anh ở bên mình hoàn toàn không phải là vì yêu mình, anh chẳng qua là vì tiền của mình.

Đến lúc đó Cố Sương mới hiểu ra một sự thật rằng tình yêu căn bản không quan trọng, chỉ có tài phú cùng địa vị mới là điều cô cần, vì thế cô trở lại.

Cố Đức Bách vừa mới bước vào nhà đã hỏi: "Sương Sương về chưa?"

"Về rồi." Trương Thục Viện vui vẻ nói: "Đừng lo lắng, tâm trạng con bé không tốt nên đi tìm bạn chơi."

"Con gái con đứa, tâm tình không tốt cũng không thể để cho chúng ta lo lắng như vậy." Cố Đức Bách lại nói: "Tôi gọi điện cho Cố Tư, nó hiện tại quả thật đã thay đổi thành một người khác."

"Còn không phải bởi vì ông lúc trước nhất quyết gả Cố Tư vào Trang gia." Trương Thục Viện nói: "Nếu không phải bởi vì gả vào Trang gia, nó hiện tại có thể càn rỡ như vậy sao?"

"Cũng không còn cách nào, ai bảo Sương Sương đột nhiên không thấy tăm hơi đâu." Cố Đức Bách thở dài nói: "Trang gia chúng ta đắc tội không nổi."

Một giấc ngủ dậy Trang Hàn phát hiện chỉ số lại tăng lên mười điểm, hắn cảm giác có chút chết lặng. Nỗ lực như vậy mà chỉ số vẫn rớt, tùy tiện ngủ một giấc thì chỉ số tăng lên. Như vậy tính ra, hắn tốt nhất cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều trở về cùng Cố Tư ăn cơm ngủ một chút là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

"Anh tỉnh rồi?" Cố Tư ở bên người Trang Hàn cọ cọ vài cái, nói: "Mau rời giường đi, còn phải đến công ty nữa."

Trang Hàn đè lại Cố Tư đang nhích tới nhích lui, bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rồi, em đừng có lộn xộn."

"Em cũng muốn rời giường." Cố Tư nói: "Anh xem mặt em có nhờn không? Giúp em rửa mặt đi."

Trang Hàn cảm thấy, phụ nữ và đàn ông hoàn toàn là hai loại sinh vật khác nhau. Rõ ràng tối hôm qua cảm xúc còn rất kích động, một giấc ngủ dậy là có thể cười giống như đồ ngốc. Bộ dáng Cố Tư vui vẻ làm Trang Hàn nhịn không được hoài nghi tối hôm qua cô có phải thừa dịp mình ngủ rồi làm cái gì đó với mình hay không, lúc thay quần áo Trang Hàn lặng lẽ sờ sờ tiểu bảo bối của mình.

Không có kinh nghiệm thật thống khổ, có thất thân hay không cũng không có cảm giác.

"Anh đang làm gì vậy?" Thanh âm Cố Tư ở phía sau vang lên.

Cả người Trang Hàn cứng đờ, xấu hổ lấy tay ra nói: "Không... không có làm gì."

Cố Tư đi đến trước mặt Trang Hàn, hai mắt sáng ngời có thần nhìn Trang Hàn. Trang Hàn chột dạ không dám đối diện với cô, "Ừm... chúng ta đi rửa mặt đi."

"Chờ một chút." Cố Tư nhìn nhìn phía dưới, sau đó trên mặt xuất hiện một mạt đỏ ửng nói: "Anh có khó chịu không?"

Trang Hàn thật sự không muốn thảo luận chủ đề này, hắn nói: "Chúng ta mau nhanh lên đi, nếu không thì bữa sáng dì Tôn chuẩn bị sẽ nguội hết."

"Tính thời gian thì anh cũng đã lâu rồi không có..." Cố Tư nói lời này tựa hồ cũng rất xấu hổ, cô chậm rãi dựa vào trên người Trang Hàn, "Nếu không thì... hôm nay anh đến công ty muộn chút cũng được."

Mỗi ngày đều có một đại mỹ nữ câu dẫn mình, nhưng bởi vì nguyên nhân đạo đức nên không thể làm gì, trên thế gian còn có chuyện gì thống khổ hơn chuyện này?

Trang Hàn ngửa đầu âm thầm nuốt nước mắt vào trong bụng, sau đó hắn kiên định đẩy Cố Tư ra và bịa lý do: "Em đừng đoán mò, tôi chỉ là thấy hơi ngứa, không có ý gì khác."

Cố Tư: "Ngứa?"

"...Ừ."

Lúc ăn cơm dì Tôn vui tươi hớn hở hỏi Trang Hàn, "Tiên sinh, trưa hôm nay có muốn ăn cơm nhà không? Muốn ăn cái gì?"

Trang Hàn nói: "Hôm nay không cần phiền phức như vậy."

Dì Tôn: "Không phiền không phiền, dù sao cũng phải làm cơm trưa."

"Đúng đó A Hàn." Cố Tư nói: "Hôm nay em cũng đi đưa cơm cho anh được không?"

Đang chuẩn bị từ chối, Trang Hàn nhớ tới một chuyện. Hắn muốn biết rốt cuộc có phải chỉ cần bồi Cố Tư ăn cơm và ngủ một chút thì chỉ số sẽ tăng lên hay không, vì thế hắn nói: "Cũng được."

Cố Tư nở nụ cười, Trang Hàn lập tức xem xét biểu đồ, liền thấy chỉ số quả nhiên nhảy lên hai điểm. Nếu mỗi ngày cùng Cố Tư ăn một bữa cơm trưa là có thể tăng lên hai điểm, vậy chẳng phải là chỉ cần hơn một tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới tiểu thuyết này rồi sao?

Tính toán thời gian, trong lòng Trang Hàn ngập tràn lửa nóng. Chờ lúc hắn đi ra ngoài rồi, nhất định phải nghĩ cách làm rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hắn mới không muốn vô duyên vô cớ bị giày vò lâu như vậy.

Thư ký mới là một người trẻ tuổi rất cần mẫn, mới một ngày đã quen thuộc nội dung công tác cơ bản. Lúc Trang Hàn vừa đi vào văn phòng, thư ký lập tức đi theo bên người Trang Hàn hỏi han ân cần. Hỏi Trang Hàn ăn gì không, ăn xong thì uống gì, nếu cũng không cần thì chắc chắn là cần văn kiện.

Anh đặt một chồng văn kiện lên trên bàn làm việc của Trang Hàn, Trang Hàn chậm rãi xem.

Nhìn nhiều văn kiện như vậy, Trang Hàn có chút nhức đầu. Bởi vì biết mình sớm muộn gì sẽ rời đi, cho nên Trang Hàn ở trong công ty trên cơ bản chính là ngồi ngây ngốc một chỗ, hắn cố gắng làm việc thì có ích lợi gì? Tiền cũng không thể mang đi. Nhưng bộ dáng Trang tổng vẫn phải có, Trang Hàn cầm lấy một văn kiện thất thần nhìn, nghĩ đợi một lát liền đưa cho thư ký đi giải quyết, còn mình tùy tiện vào chơi game.

Sau đó hắn phát hiện ra trên văn kiện viết chính là hạng mục hợp tác với công ty Đức Thắng, mà Đức Thắng chính là công ty của Cố Đức Bách.

Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ, trong tiểu thuyết Cố gia nhất quyết gả Cố Tư vào Trang gia, chính là vì muốn ôm chặt cây đại thụ này. Cái hạng mục này, hẳn là muốn mình trợ giúp Cố gia?

Trang Hàn gõ gõ cái bàn, thư ký nịnh nọt lại gần nói: "Trang tổng, có muốn uống cà phê không?"

"Cũng được." Trang Hàn nói: "Cậu tổng hợp lại tất cả các dự án hợp tác giữa công ty chúng ta và Đức Thắng đi, tôi muốn xem."

"Vâng." Thư ký nhanh chóng đi ra ngoài làm việc.

Nếu đã bất hòa với Cố Tư, Cố gia đừng hòng nhận được một chút giúp đỡ từ Trang thị. Nghĩ đến người của Cố gia, mặt hắn liền nóng lên, cũng không biết rốt cuộc tác giả phải có bộ óc gì mới có thể viết ra một kiệt tác não tàn này.

Dì Tôn cho đồ ăn bỏ vào hộp cơm đóng gói lại, sau đó đưa cho Cố Tư nói: "Phu nhân, cô thấy buổi tối ăn gà hấp có ổn không? Để tôi đi mua nồi hấp."

"Vâng." Cố Tư nói: "A Hàn gần đây làm việc thật vất vả, nên bồi bổ một chút mới tốt."

Cô xách đồ ăn ra cửa, Trang Hàn vốn muốn mua cho cô một chiếc xe riêng, nhưng Cố Tư không đồng ý, cô cảm thấy ra ngoài một mình thì ngồi phương tiện giao thông công cộng cũng khá tốt. Nếu cô đã nói như vậy, Trang Hàn cũng không nói được gì nữa.

Bởi vì thời gian còn sớm, Cố Tư không vội mà lên đường. Đi bộ đến trạm giao thông công cộng, lúc đang chờ xe bỗng có người vỗ nhẹ vào vai một cái, Cố Tư quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ kinh hỉ nhìn cô nói: "Cố Tư? Thật là cậu sao!"

Cố Tư cũng có chút kinh hỉ nói: "Hướng Linh! Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Mình có chút việc, ở chỗ này chờ xe." Hướng Linh nói: "Từ sau khi tốt nghiệp mình cũng đã lâu chưa gặp cậu, nghe nói cậu đã kết hôn, thế nào rồi, kết hôn cũng không mời mình đi uống rượu mừng?"

Hướng Linh là bạn tốt nhất của Cố Tư lúc ở trong trường học, sau khi tốt nghiệp hai người đều bận rộn công tác, sau đó Cố Tư cùng Trang Hàn kết hôn, liền không có gặp qua bạn tốt trước kia.

Lúc trước cô kết hôn cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, cho nên cũng không có mời bạn bè, hôm nay bị Hướng Linh hỏi như vậy, Cố Tư trong lòng có chút áy náy. Nào có bạn tốt nào đã hơn một năm không liên hệ? Mình thật sự không thể xem là bạn tốt.

Cố Tư mỉm cười nói: "Hôm nào mời cậu đi ăn cơm, coi như là đền bù cho cậu đi."

"Ồ, mình cảm thấy cậu hiện giờ không giống như lúc trước." Hướng Linh nói.

"Không giống chỗ nào?" Cố Tư chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ là già rồi?"

"Già cái gì, cậu ngày càng xinh đẹp." Hướng Linh nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Cố Tư nói: "Nghe nói chồng cậu là Trang Hàn?"

"Đúng...."

"Vậy thật tốt." Hướng Linh hưng phấn nói: "Mình lúc trước cảm thấy cậu so với Cố Sương xinh đẹp hơn rất nhiều, thật không hiểu được Trang Hàn vì sao lại thích cô ta, mình còn nghi ngờ Trang Hàn bị mù, hiện tại xem ra thương nhân chính là thương nhân, ánh mắt vẫn luôn rất tốt."

Đúng lúc này thì xe tới, Cố Tư nói: "Xe tới rồi, mình phải đi."

"Cậu như vậy không phải là muốn đi đưa cơm cho Trang Hàn đấy chứ?" Hướng Linh cười đùa: "Được rồi đi đi, mình mới đổi số điện thoại cậu ghi vào nhé, nói muốn mời mình đi ăn cơm, cậu cũng đừng quên."

Sau khi lên xe Cố Tư từ cửa sổ xe nhìn Hướng Linh đã xa, trong lòng có một loại cảm giác như sống lại. A Hàn nói quả nhiên không có sai, có bạn bè cảm giác thật sự rất tốt.

Chờ xe đi xa, một người đi tới bên người Hướng Linh, "Sao rồi?"

"Cậu ấy nói muốn mời tôi đi ăn cơm." Hướng Linh có chút khó xử nhìn về phía Cố Sương nói: "Ở trong trường học Cố Tư chính là bạn tốt nhất của tôi, đối xử với cậu ấy như vậy thật không đành lòng."

"Được rồi, tôi còn không biết cô nghĩ gì sao?" Cố Sương trợn mắt nói: "Tiền tôi đáp ứng sẽ cho nhiều hơn gấp đôi, chỉ cần cô làm việc này cho tốt, chỗ tốt không thể thiếu cô."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store