ZingTruyen.Store

Edit Hoan Toi La Chu Nha Cua Cau

Cung Tuấn ngơ ngác nhìn chằm chằm cái đuôi nhân ngư đang liều mạng vặn vẹo giãy giụa dưới thân hắn, cả người rơi vào một loại hoảng hốt không phân rõ đây là mộng cảnh hay hiện thực, như thể bị đóng băng tại chỗ không cử động được. Hồi lâu, hắn mới nhớ ra phải buông tay, mau nhấc người khỏi thân thể đối phương.

Hắn thực sự không nằm mơ sao? Hắn có ý muốn mãnh liệt nện mình một đấm cho tỉnh táo lại.

── mấy phút nữa, cảm giác xung động này sẽ càng mãnh liệt hơn so với hiện tại.

Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nhân ngư kia, nhìn y chống người dậy, há miệng thở dốc, vừa hối vừa sợ nhìn qua hắn. Hắn lập tức có chút hối hận. Mặc dù hắn không hiểu tại sao một nhân ngư sẽ xuất hiện ở nơi này, nhưng trực giác của hắn có thể cảm nhận được đối phương cũng không có ác ý. Mà khi nãy hắn lại coi người ta như mấy tên lưu manh mưu đồ bất chính đè ép dưới thân hồi lâu, rõ ràng đã khiến nhân ngư bị tổn thương.

"Anh...anh không phải trộm?" lời vừa thốt ra hắn liền muốn cho mình một cái bạt tai. Ngay lập tức trong mắt nhân ngư nổi lên ủy khuất tức giận vì bị nhục nhã cùng không thể tin, y đỏ mắt nhìn Cung Tuấn chằm chằm, cắn chặt môi, cả người run rẩy kịch liệt.

"Tôi không phải trộm." rốt cuộc nhân ngư nghiến răng nghiến lợi, cố gắng trấn định, giọng nói khàn đặc, gắng sức đè nén tiếng nức nở đã dâng tới cổ họng, "Tôi...tôi là chủ nhà của cậu!"

Cuối cùng y bi thương tức giận trừng Cung Tuấn một cái, khẽ nghiêng người rơi vào trong nước, nháy mắt đã biến mất giữa làn sương màu lam dưới hồ.

Con mèo tam thể mới xa cách mấy ngày, vừa trông thấy y đã xù lông giận dỗi, cao giọng trách cứ một trận rồi quay đầu nhảy một cái đã biến mất vào bụi cây bên cạnh nhà gỗ nhỏ.

Cung Tuấn, vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ của hắn chưa bao lâu, giờ phút này lại tựa như đã mệt mỏi suốt ba ngày ba đêm, trong đầu ong ong, choáng váng từng đợt.

Đây thật là phương thức gặp mặt chủ nhà bết bát nhất thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store