Edit Hoan Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui
Editor: Frenalis Chương 57: Sao họ lại tới đây?Ôn Dữ đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Lạc đầy mong đợi. Lúc này đã 8 giờ tối, nếu có nạn nhân thứ ba xuất hiện, chỉ còn lại bốn tiếng nữa."Đồng chí Tô Tiểu Lạc, thế nào rồi?""Có người đang nói dối!" Tô Tiểu Lạc đáp, "Hơn nữa, nạn nhân của vụ án này không phải là hai, mà là ba.""Ba sao?" Ôn Dữ nhíu mày."Đúng vậy, có ba người." Tô Tiểu Lạc gật đầu, "Bây giờ tôi dẫn mọi người đi tìm nạn nhân đầu tiên.""Nạn nhân đầu tiên?" Ôn Dữ nhíu mày."Đội trưởng Ôn, anh lại đây một chút."Ôn Dữ bị đồng nghiệp gọi sang một bên. Người đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Ôn, chỉ còn bốn tiếng nữa. Nếu chúng ta đặt hết hy vọng vào cô ấy, lỡ như tên đó lại gây án, chúng ta biết ăn nói thế nào với cục trưởng đây?"Những đồng nghiệp khác đều không dám tin Tô Tiểu Lạc, lúc này cô mặc bộ đồ đạo sĩ màu vàng, đeo một chiếc túi vải bên người.Nhìn thế nào cũng giống tên lang băm mà họ vừa mới bắt được cách đây không lâu. Nếu cảnh sát bị một tên lang băm lừa gạt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai cũng mất mặt.Mất mặt còn là chuyện nhỏ, nếu vì vậy mà để hung thủ gây án lần nữa, cũng không ai gánh vác nổi trách nhiệm này.Làm sao Ôn Dữ lại không biết suy nghĩ của những người khác, nhưng tình hình hiện tại rất cấp bách, hơn nữa trước đây Tô Tiểu Lạc đã từng giúp phá hai vụ án lớn.Cứu người như cứu hỏa, không còn thời gian, anh ta cũng không còn cách nào khác.Ôn Dữ nhíu mày: "Cục trưởng đã điều động không ít người đến hỗ trợ, lực lượng tuần tra đang túc trực ở khu vực đó, với động tĩnh lớn như vậy của cảnh sát chúng ta, chắc hẳn hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cậu cùng các đồng chí khác cũng đi hỗ trợ đi, tôi sẽ đi cùng cô ấy tìm nạn nhân kia.""Rõ!"Các đồng nghiệp chia nhau hành động.Xe của đồn cảnh sát đều đã được phân công hết.Ôn Dữ đẩy chiếc xe đạp đến: "Các đồng nghiệp khác đều có việc, tôi chở cô đi bằng xe đạp nhé." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Anh tốt nhất nhanh lên một chút, quẻ vừa rồi là quẻ hung, đi muộn sẽ không kịp đâu." Tô Tiểu Lạc ngồi phía sau thúc giục.Ôn Dữ không dám chậm trễ, dựa theo phương hướng Tô Tiểu Lạc chỉ dẫn mà đi."Dừng lại!" Tô Tiểu Lạc hô lên.Cô nhảy xuống khỏi xe, tay cầm la bàn, mắt nhìn chằm chằm vào ngôi nhà phía trước.
Phía trên bao phủ một luồng khí đen, là điềm đại hung."Nhanh đi cứu người!"Nghe vậy, Ôn Dữ lập tức vứt xe đạp bên đường, xông vào trong.Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nhà của nạn nhân thứ hai. Nhưng nơi này là do Tô Tiểu Lạc dẫn anh ta đến! Nếu cô là kẻ lừa đảo, thì cũng là một kẻ lừa đảo có bản lĩnh.Ôn Dữ chạy vào sân, giật mình bởi mùi máu tanh nồng nặc. Anh ta tiện tay cầm lấy một cái xẻng từ trong sân.Xung quanh tối đen như mực. Anh ta lần theo vết máu trên mặt đất đi vào trong, trong đêm yên tĩnh này, từ góc sân vọng lại tiếng mài dao "soàn soạt".Lông tơ trên người Ôn Dữ dựng đứng cả lên.Ban ngày anh ta đã đến đây, nên khá quen thuộc với cách bố trí nơi này. Đây là nhà kho thường dùng để chứa củi. Cách nơi này khoảng ba cây số có một ngọn núi, người dân quanh đây khi rảnh rỗi thường lên đó nhặt củi về để nấu nướng.Nạn nhân thứ hai là em gái của chủ nhà, khi sự việc xảy ra, người đàn ông chủ nhà đã lên núi nhặt củi.Người được nạn nhân đầu tiên xác nhận là nhân chứng là vợ của chủ nhà, nhưng cô vợ lại khăng khăng nói rằng cô ta không nhìn thấy mặt hung thủ. Đầu óc Ôn Dữ rối bời, lúc này anh ta hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ nữa.Anh ta đến trước cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cầu xin yếu ớt của người phụ nữ: "Chí Minh, anh tha cho em, em thật sự không biết.""Soàn soạt"Ôn Dữ lại gần hơn, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào người một người đàn ông. Hắn ta đang cầm con dao phay mài trên đá mài.Ở phía bên kia, một người phụ nữ bị trói tay chân nằm ở đó.Ôn Dữ vốn có trí nhớ tốt, nghe giọng nói nhận ra người phụ nữ này là Vương Phương, vợ của người đàn ông kia.Chủ nhà tên là Trần Chí Minh, thường ngày kiếm sống bằng nghề bán thịt lợn. Gia đình những năm gần đây cũng khá giả.Trần Chí Minh đứng dậy, cầm con dao phay lên, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng phát ra tia sáng lạnh lẽo.Vương Phương khóc lóc cầu xin: "Chí Minh, em không hại em gái anh, anh tha cho em!"Ôn Dữ xông vào, lập tức giằng co với Trần Chí Minh. Trần Chí Minh khỏe mạnh lại là người làm nghề mổ heo. Trong lúc vật lộn, cánh tay Ôn Dữ bị thương, Trần Chí Minh như bị ma nhập.Ôn Dữ bị đẩy ngã xuống đất, thấy Trần Chí Minh giơ cao con dao phay lên, hai mắt trợn trừng: "Chết đi!""Cút!" Một tiếng quát lanh lảnh vang lên từ phía sau.Trần Chí Minh quay đầu lại, một vật màu đen bay tới từ trên không trung đập vào đầu hắn ta, Trần Chí Minh ngã gục xuống đất.Ôn Dữ nhìn về phía cửa, thấy mái tóc xù xù của Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc nhặt chiếc la bàn hỏng nát dưới đất lên, tiếc nuối nói: "Lại hỏng thêm một cái nữa rồi."Ôn Dữ ôm lấy vết thương trên vai, cố gắng đứng dậy: "Cục sẽ bồi thường cho cô."Anh ta đến bên cạnh người phụ nữ bị trói phía sau, người phụ nữ vì mất quá nhiều máu nên đã ngất đi từ lâu.Anh ta dùng dây gai trói người đàn ông lại, sau đó bế người phụ nữ lên: "Tôi phải đưa cô ta đến bệnh viện ngay lập tức, cô ở lại một mình được không?""Tất nhiên." Tô Tiểu Lạc gật đầu, nhắc nhở, "Ra ngoài đi về phía Nam."Ôn Dữ bế người phụ nữ, không suy nghĩ nhiều theo bản năng bước theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ về phía Nam.Đi chưa được bao lâu, anh ta đã gặp đồng nghiệp đang tuần tra, nhờ sự giúp đỡ của họ mới đưa được người phụ nữ đến bệnh viện gần đó.Người phụ nữ bị một nhát dao vào bụng, nếu không được đưa đến kịp thời có lẽ đã chết."Đội trưởng Ôn, nếu hung thủ là Trần Chí Minh, nhưng nạn nhân thứ hai là em gái của hắn ta! Sao hắn ta có thể là hung thủ được?"Đồng nghiệp không thể hiểu nổi, sự việc sao lại thành ra thế này.Càng lúc càng kỳ quái."Mọi người ở đây trông chừng, tôi quay lại ngay.""Đội trưởng Ôn, vết thương của anh vẫn chưa được xử lý.""Chỉ là vết thương nhỏ."Ôn Dữ vì lo lắng cứu người, suýt chút nữa quên mất Tô Tiểu Lạc còn đang canh giữ Trần Chí Minh, anh ta vội vàng rời khỏi bệnh viện để đón Tô Tiểu Lạc.Cô ấy chỉ là một cô gái, ở một nơi như vậy không biết có sợ hãi không.Lúc này, Tô Tiểu Lạc đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, Trần Chí Minh bị đánh ngất dưới đất tỉnh lại. Hắn ta vùng vẫy, phát hiện Vương Phương không thấy đâu, miệng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ: "Con đàn bà đê tiện kia đâu? Tao phải giết nó! Tao phải giết con đàn bà đê tiện đó!"Tô Tiểu Lạc thở dài: "Mọi việc đều có nhân quả, anh đừng chấp niệm nữa.""Cô biết cái gì?" Trần Chí Minh không biết từ lúc nào đã cởi được dây gai trói hắn ta, "Cô với nó là cùng một bọn, cô cũng đáng chết, cũng đáng giết!"Trần Chí Minh nhặt con dao phay lên, giơ cao."Tôi cảnh cáo anh, đừng manh động." Tô Tiểu Lạc lùi ra sân, lấy từ trong túi vải ra mấy lá bùa.Trần Chí Minh không nghe lời cô, cứ thế cầm dao xông tới."Dừng tay!" Ba bóng người từ ngoài cửa xông vào.Tô Tiểu Lạc quay đầu lại, ồ, sao họ cũng đến đây?Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 58: Hung dữ cái gì chứ?Phó Thiếu Đình, Tô Hòa và Ôn Dữ ba người xuất hiện ở cửa. Tô Tiểu Lạc lặng lẽ cất lá bùa vàng vào túi, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm."Tiểu Cửu, em không sao chứ?" Tô Hòa chạy tới, kéo cô ra sau lưng bảo vệ.Ôn Dữ và Phó Thiếu Đình bước lên, nhanh chóng khống chế Trần Chí Minh.Phó Thiếu Đình nhặt sợi dây gai dưới đất lên, tất cả đều đã cũ kỹ, kéo nhẹ một cái là đứt. Anh tức giận với Ôn Dữ: "Sao cậu có thể để cô ấy ở lại đây một mình?"Ôn Dữ áy náy nói: "Tôi vội vàng đi cứu người, không ngờ hắn ta có thể thoát ra được.""Nếu tên tội phạm hiếp dâm kia ở gần đây thì sao? Cậu kêu cô ấy làm thế nào?" Phó Thiếu Đình tiến lên đẩy Ôn Dữ một cái."Xin lỗi, là lỗi của tôi." "Tên tội phạm hiếp dâm kia không có ở đây." Tô Tiểu Lạc nhẹ giọng nói."Im miệng!" Sắc mặt Phó Thiếu Đình cực kỳ khó coi."Đủ rồi đấy Thiếu Đình, anh quát Tiểu Cửu nhà em làm gì? Con bé cũng chỉ có ý tốt thôi!" Tô Hòa không nhịn được nữa, "Đây không phải là ngoài ý muốn sao? Hơn nữa, Tiểu Cửu nhà em rất lợi hại!""Lợi hại đến mức nào? Dựa vào chút thủ đoạn nhỏ bé đó của cô ấy, có thể đánh thắng được tôi sao?" Phó Thiếu Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc, "Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Nếu gặp phải người như tôi, cô lấy gì để sống sót?"Tô Tiểu Lạc cứng họng, lại nhớ đến cảnh tượng bị Phó Thiếu Đình bóp cổ lần đó. Lúc đó nếu Phó Thiếu Đình ra tay tàn nhẫn, cô đã chết từ lâu rồi.Cô chột dạ nói: "Tôi không phải không sao à? Hơn nữa, đây cũng là chuyện của tôi, anh hung dữ như vậy làm gì?""Tùy cô!" Phó Thiếu Đình bỏ lại một câu, xoay người rời đi."Đúng là có bệnh, như ăn phải thuốc nổ, tôi cũng đâu có nợ anh ta." Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm, nói với Ôn Dữ, "Tên tội phạm kia rất có thể đang trốn trên ngọn núi đó."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Được, tôi sẽ cử người đến canh gác dưới chân núi ngay lập tức, nhất định sẽ trừng trị hắn theo pháp luật." Ôn Dữ kiên định nói, anh ta nhìn Tô Tiểu Lạc áy náy, "Xin lỗi, là do sơ suất của tôi khiến cô bị kinh hãi.""Không sao, sau khi bắt được hung thủ thì nhớ đưa tiền thưởng cho tôi." Tô Tiểu Lạc bổ sung, "Còn cả la bàn của tôi cũng bị hỏng rồi.""Tôi biết, sẽ không thiếu thứ gì đâu." Ôn Dữ vội vàng nói, "Tô Hòa, phiền cậu dùng xe đạp của tôi chở đồng chí Tô Tiểu Lạc về, tôi đưa Trần Chí Minh về đồn, còn phải đến bệnh viện thẩm vấn Vương Phương.""Được, vậy xe đạp cứ để ở nhà tôi trước, ngày mai anh nhớ đến lấy nhé." Tô Hòa thấy cánh tay Ôn Dữ vẫn còn đang chảy máu, vội nói, "Tiểu Cửu, mau lấy thuốc trị thương của em cho anh ấy dùng."Tô Tiểu Lạc nhíu mày: "Thuốc trị thương của em không rẻ đâu, không cho dùng miễn phí."Ôn Dữ khó có khi bật cười: "Tôi sẽ không dùng không công đâu."Tô Hòa và Ôn Dữ hợp sức áp giải Trần Chí Minh lên xe. Tô Tiểu Lạc đưa lọ sứ cho Tô Hòa, nhỏ giọng nói: "Anh nói giá cả với anh ta đi, kẻo anh ta quỵt nợ."Tô Hòa "phụt" một tiếng bật cười, cô em gái mê tiền này, anh ấy nhẹ giọng nói: "Em yên tâm đi, lương anh ấy không thấp đâu.""Em đương nhiên biết." Tô Tiểu Lạc ngượng ngùng, chỉ là ngại thân phận của anh ta. Lỡ như anh ta thấy đắt, muốn bắt cô lại thì cô biết kêu ai đây?"Yên tâm đi, nếu anh ấy không trả cho em, anh sẽ trả thay anh ấy." Tô Hòa vỗ nhẹ đầu cô.Sau khi bôi thuốc cho Ôn Dữ, ba người chia tay nhau ra về.Tô Hòa nhìn xung quanh nói: "Phó Thiếu Đình thật sự bỏ đi rồi.""Kệ anh ta, tính tình xấu như vậy." Tô Tiểu Lạc thu dọn đồ đạc của mình, tâm trạng không khỏi có chút trầm xuống."Thực ra anh ấy cũng...""Đừng nhắc đến anh ta với em, em không muốn nghe." Tô Tiểu Lạc cắt ngang lời Tô Hòa, bịt tai lại."Được được được, không nhắc nữa, chúng ta về nhà thôi." Tô Hòa vội vàng dựng xe đạp lên, để Tô Tiểu Lạc ngồi phía sau.Về đến nhà họ Tô, Tô Tiểu Lạc không cho Tô Hòa kể chuyện hôm nay cho người nhà biết, sợ ông nội lo lắng.Tô Chính Quốc cứ tưởng Tô Tiểu Lạc vẫn luôn ở đồn cảnh sát, ông ấy thấy Phó Thiếu Đình không về cùng, không khỏi hỏi: "Thiếu Đình không phải nói là đưa thằng Sáu đi đón con sao, sao không về cùng nhau?""Ồ, anh ấy có chút việc, nên không về cùng ạ." Tô Hòa vội vàng giải thích."Cháu hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước đây." Tô Tiểu Lạc ủ rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút sức sống, cô lờ đờ bước lên lầu.Tô Chính Quốc lúc này mới mở miệng hỏi: "Tiểu Cửu sao vậy?""Có lẽ con bé chỉ hơi mệt thôi ạ." Tô Hòa nhún vai: "Ông nội, cháu mang ít táo sang nhà họ Phó biếu, cảm ơn Phó Thiếu Đình đã quan tâm Tiểu Cửu nhà mình.""Ừ, nên làm vậy." Tô Chính Quốc không mảy may nghi ngờ, cũng chẳng quan tâm Tô Hòa đi đâu, ngược lại còn nói, "Không biết con bé ăn cơm chưa. A Bố Y, mang phần gà luộc còn thừa hôm nay lên cho Tiểu Cửu đi!"Tô Chính Quốc vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.Tô Hòa chuẩn bị đi đến nhà họ Phó, vội nói với theo: "Để phần cho cháu với, cháu đi một lát rồi về ngay!"Tô Vãn cầm một cuốn sách đi tới nói: "Anh xem đi! Trong lòng ông nội chỉ có mỗi Tiểu Cửu! Thật không biết cô ta có gì tốt mà được nhiều người quan tâm như vậy."Tô Hòa liếc nhìn cô ta: "Không biết thì nhìn nhiều học nhiều vào, bớt nói lời cay nghiệt đi."Tô Hòa xách hai túi táo đã chuẩn bị sẵn từ trước ra khỏi cửa.Tô Vãn tức đến nghẹn lời, cô ta không phải là đang quan tâm anh Sáu sao? Sao anh ấy chẳng biết điều gì hết vậy! Bảo cô ta học Tô Tiểu Lạc cái gì? Học cách nịnh nọt lấy lòng à?****Tô Hòa đến nhà họ Phó, Phó Nhiễm đang ngồi ngắm trăng trong sân. Xe của Phó Thiếu Đình đậu ở bên cạnh, chắc là đã về nhà rồi."Phó Nhiễm.""Tô Hòa, sao cậu lại đến đây?""Vừa rồi anh Thiếu Đình có hơi giận, tôi mang ít táo đến cho anh ấy hạ hỏa."Tô Hòa đặt hai túi táo to xuống, Phó Nhiễm ngơ ngác nhìn không khỏi hỏi: "Đây cũng là táo ông nội Tô mua nhiều quá nên còn thừa à?""Ờ, không phải." Tô Hòa gãi gãi đầu, "Đây là lúc tôi về, hái ở vườn cùng với người trồng táo, ngọt lắm, không tin cậu thử xem!""Trông quả cũng ngon thật, to tròn mẩy." Phó Nhiễm cười."Mang đi." Mặt Phó Thiếu Đình lạnh tanh bước tới."Anh Hai." Phó Nhiễm ngừng cười, không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, bèn khuyên nhủ, "Tô Hòa đã đến xin lỗi rồi, anh cứ nhận đi!""Xin lỗi cái gì? Anh không có giận!" Phó Thiếu Đình xắn tay áo lên, hừ lạnh một tiếng, "Anh ghét nhất là táo!" Nói xong, Phó Thiếu Đình không để ý đến Tô Hoà nữa, bắt đầu chạy bộ buổi tối."Anh Hai của cậu đó!" Tô Hòa tức giận vô cùng."Hai người xảy ra chuyện gì vậy?" Phó Nhiễm cũng rất tò mò hỏi.Tô Hòa kể lại chuyện đã xảy ra, Phó Nhiễm cũng cảm thấy kỳ lạ: "Có lẽ anh Hai đang không vui, anh ấy không thích táo, vậy cậu cứ mang về đi!""Anh ấy thích ăn thì ăn, không thích ăn thì thôi!" Tô Hòa tức giận, vốn dĩ cũng không phải thật sự mang đến cho Phó Thiếu Đình, anh ấy hậm hực nói, "anh ấy không ăn thì cậu ăn! Tôi đi đây!""Này!" Phó Nhiễm đứng phía sau không gọi được người.Hai túi táo này thật sự quá nhiều, cô ấy cũng không bê nổi, vội vàng gọi dì Trương đến."Sao nhiều táo thế này?" Dì Trương cũng giật mình.*****Tô Tiểu Lạc ăn gà luộc xong, tinh thần mới hồi phục được một ít. Cô nhìn bóng dáng đang chạy bộ ngoài cửa sổ, kiêu ngạo quay đầu sang hướng khác.Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng anh.Anh ta hung dữ cái gì chứ! Tô Tiểu Lạc không nhịn được nữa, thay giày chạy ra ngoài.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Phía trên bao phủ một luồng khí đen, là điềm đại hung."Nhanh đi cứu người!"Nghe vậy, Ôn Dữ lập tức vứt xe đạp bên đường, xông vào trong.Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nhà của nạn nhân thứ hai. Nhưng nơi này là do Tô Tiểu Lạc dẫn anh ta đến! Nếu cô là kẻ lừa đảo, thì cũng là một kẻ lừa đảo có bản lĩnh.Ôn Dữ chạy vào sân, giật mình bởi mùi máu tanh nồng nặc. Anh ta tiện tay cầm lấy một cái xẻng từ trong sân.Xung quanh tối đen như mực. Anh ta lần theo vết máu trên mặt đất đi vào trong, trong đêm yên tĩnh này, từ góc sân vọng lại tiếng mài dao "soàn soạt".Lông tơ trên người Ôn Dữ dựng đứng cả lên.Ban ngày anh ta đã đến đây, nên khá quen thuộc với cách bố trí nơi này. Đây là nhà kho thường dùng để chứa củi. Cách nơi này khoảng ba cây số có một ngọn núi, người dân quanh đây khi rảnh rỗi thường lên đó nhặt củi về để nấu nướng.Nạn nhân thứ hai là em gái của chủ nhà, khi sự việc xảy ra, người đàn ông chủ nhà đã lên núi nhặt củi.Người được nạn nhân đầu tiên xác nhận là nhân chứng là vợ của chủ nhà, nhưng cô vợ lại khăng khăng nói rằng cô ta không nhìn thấy mặt hung thủ. Đầu óc Ôn Dữ rối bời, lúc này anh ta hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ nữa.Anh ta đến trước cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cầu xin yếu ớt của người phụ nữ: "Chí Minh, anh tha cho em, em thật sự không biết.""Soàn soạt"Ôn Dữ lại gần hơn, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào người một người đàn ông. Hắn ta đang cầm con dao phay mài trên đá mài.Ở phía bên kia, một người phụ nữ bị trói tay chân nằm ở đó.Ôn Dữ vốn có trí nhớ tốt, nghe giọng nói nhận ra người phụ nữ này là Vương Phương, vợ của người đàn ông kia.Chủ nhà tên là Trần Chí Minh, thường ngày kiếm sống bằng nghề bán thịt lợn. Gia đình những năm gần đây cũng khá giả.Trần Chí Minh đứng dậy, cầm con dao phay lên, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng phát ra tia sáng lạnh lẽo.Vương Phương khóc lóc cầu xin: "Chí Minh, em không hại em gái anh, anh tha cho em!"Ôn Dữ xông vào, lập tức giằng co với Trần Chí Minh. Trần Chí Minh khỏe mạnh lại là người làm nghề mổ heo. Trong lúc vật lộn, cánh tay Ôn Dữ bị thương, Trần Chí Minh như bị ma nhập.Ôn Dữ bị đẩy ngã xuống đất, thấy Trần Chí Minh giơ cao con dao phay lên, hai mắt trợn trừng: "Chết đi!""Cút!" Một tiếng quát lanh lảnh vang lên từ phía sau.Trần Chí Minh quay đầu lại, một vật màu đen bay tới từ trên không trung đập vào đầu hắn ta, Trần Chí Minh ngã gục xuống đất.Ôn Dữ nhìn về phía cửa, thấy mái tóc xù xù của Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc nhặt chiếc la bàn hỏng nát dưới đất lên, tiếc nuối nói: "Lại hỏng thêm một cái nữa rồi."Ôn Dữ ôm lấy vết thương trên vai, cố gắng đứng dậy: "Cục sẽ bồi thường cho cô."Anh ta đến bên cạnh người phụ nữ bị trói phía sau, người phụ nữ vì mất quá nhiều máu nên đã ngất đi từ lâu.Anh ta dùng dây gai trói người đàn ông lại, sau đó bế người phụ nữ lên: "Tôi phải đưa cô ta đến bệnh viện ngay lập tức, cô ở lại một mình được không?""Tất nhiên." Tô Tiểu Lạc gật đầu, nhắc nhở, "Ra ngoài đi về phía Nam."Ôn Dữ bế người phụ nữ, không suy nghĩ nhiều theo bản năng bước theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ về phía Nam.Đi chưa được bao lâu, anh ta đã gặp đồng nghiệp đang tuần tra, nhờ sự giúp đỡ của họ mới đưa được người phụ nữ đến bệnh viện gần đó.Người phụ nữ bị một nhát dao vào bụng, nếu không được đưa đến kịp thời có lẽ đã chết."Đội trưởng Ôn, nếu hung thủ là Trần Chí Minh, nhưng nạn nhân thứ hai là em gái của hắn ta! Sao hắn ta có thể là hung thủ được?"Đồng nghiệp không thể hiểu nổi, sự việc sao lại thành ra thế này.Càng lúc càng kỳ quái."Mọi người ở đây trông chừng, tôi quay lại ngay.""Đội trưởng Ôn, vết thương của anh vẫn chưa được xử lý.""Chỉ là vết thương nhỏ."Ôn Dữ vì lo lắng cứu người, suýt chút nữa quên mất Tô Tiểu Lạc còn đang canh giữ Trần Chí Minh, anh ta vội vàng rời khỏi bệnh viện để đón Tô Tiểu Lạc.Cô ấy chỉ là một cô gái, ở một nơi như vậy không biết có sợ hãi không.Lúc này, Tô Tiểu Lạc đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, Trần Chí Minh bị đánh ngất dưới đất tỉnh lại. Hắn ta vùng vẫy, phát hiện Vương Phương không thấy đâu, miệng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ: "Con đàn bà đê tiện kia đâu? Tao phải giết nó! Tao phải giết con đàn bà đê tiện đó!"Tô Tiểu Lạc thở dài: "Mọi việc đều có nhân quả, anh đừng chấp niệm nữa.""Cô biết cái gì?" Trần Chí Minh không biết từ lúc nào đã cởi được dây gai trói hắn ta, "Cô với nó là cùng một bọn, cô cũng đáng chết, cũng đáng giết!"Trần Chí Minh nhặt con dao phay lên, giơ cao."Tôi cảnh cáo anh, đừng manh động." Tô Tiểu Lạc lùi ra sân, lấy từ trong túi vải ra mấy lá bùa.Trần Chí Minh không nghe lời cô, cứ thế cầm dao xông tới."Dừng tay!" Ba bóng người từ ngoài cửa xông vào.Tô Tiểu Lạc quay đầu lại, ồ, sao họ cũng đến đây?Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 58: Hung dữ cái gì chứ?Phó Thiếu Đình, Tô Hòa và Ôn Dữ ba người xuất hiện ở cửa. Tô Tiểu Lạc lặng lẽ cất lá bùa vàng vào túi, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm."Tiểu Cửu, em không sao chứ?" Tô Hòa chạy tới, kéo cô ra sau lưng bảo vệ.Ôn Dữ và Phó Thiếu Đình bước lên, nhanh chóng khống chế Trần Chí Minh.Phó Thiếu Đình nhặt sợi dây gai dưới đất lên, tất cả đều đã cũ kỹ, kéo nhẹ một cái là đứt. Anh tức giận với Ôn Dữ: "Sao cậu có thể để cô ấy ở lại đây một mình?"Ôn Dữ áy náy nói: "Tôi vội vàng đi cứu người, không ngờ hắn ta có thể thoát ra được.""Nếu tên tội phạm hiếp dâm kia ở gần đây thì sao? Cậu kêu cô ấy làm thế nào?" Phó Thiếu Đình tiến lên đẩy Ôn Dữ một cái."Xin lỗi, là lỗi của tôi." "Tên tội phạm hiếp dâm kia không có ở đây." Tô Tiểu Lạc nhẹ giọng nói."Im miệng!" Sắc mặt Phó Thiếu Đình cực kỳ khó coi."Đủ rồi đấy Thiếu Đình, anh quát Tiểu Cửu nhà em làm gì? Con bé cũng chỉ có ý tốt thôi!" Tô Hòa không nhịn được nữa, "Đây không phải là ngoài ý muốn sao? Hơn nữa, Tiểu Cửu nhà em rất lợi hại!""Lợi hại đến mức nào? Dựa vào chút thủ đoạn nhỏ bé đó của cô ấy, có thể đánh thắng được tôi sao?" Phó Thiếu Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc, "Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Nếu gặp phải người như tôi, cô lấy gì để sống sót?"Tô Tiểu Lạc cứng họng, lại nhớ đến cảnh tượng bị Phó Thiếu Đình bóp cổ lần đó. Lúc đó nếu Phó Thiếu Đình ra tay tàn nhẫn, cô đã chết từ lâu rồi.Cô chột dạ nói: "Tôi không phải không sao à? Hơn nữa, đây cũng là chuyện của tôi, anh hung dữ như vậy làm gì?""Tùy cô!" Phó Thiếu Đình bỏ lại một câu, xoay người rời đi."Đúng là có bệnh, như ăn phải thuốc nổ, tôi cũng đâu có nợ anh ta." Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm, nói với Ôn Dữ, "Tên tội phạm kia rất có thể đang trốn trên ngọn núi đó."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Được, tôi sẽ cử người đến canh gác dưới chân núi ngay lập tức, nhất định sẽ trừng trị hắn theo pháp luật." Ôn Dữ kiên định nói, anh ta nhìn Tô Tiểu Lạc áy náy, "Xin lỗi, là do sơ suất của tôi khiến cô bị kinh hãi.""Không sao, sau khi bắt được hung thủ thì nhớ đưa tiền thưởng cho tôi." Tô Tiểu Lạc bổ sung, "Còn cả la bàn của tôi cũng bị hỏng rồi.""Tôi biết, sẽ không thiếu thứ gì đâu." Ôn Dữ vội vàng nói, "Tô Hòa, phiền cậu dùng xe đạp của tôi chở đồng chí Tô Tiểu Lạc về, tôi đưa Trần Chí Minh về đồn, còn phải đến bệnh viện thẩm vấn Vương Phương.""Được, vậy xe đạp cứ để ở nhà tôi trước, ngày mai anh nhớ đến lấy nhé." Tô Hòa thấy cánh tay Ôn Dữ vẫn còn đang chảy máu, vội nói, "Tiểu Cửu, mau lấy thuốc trị thương của em cho anh ấy dùng."Tô Tiểu Lạc nhíu mày: "Thuốc trị thương của em không rẻ đâu, không cho dùng miễn phí."Ôn Dữ khó có khi bật cười: "Tôi sẽ không dùng không công đâu."Tô Hòa và Ôn Dữ hợp sức áp giải Trần Chí Minh lên xe. Tô Tiểu Lạc đưa lọ sứ cho Tô Hòa, nhỏ giọng nói: "Anh nói giá cả với anh ta đi, kẻo anh ta quỵt nợ."Tô Hòa "phụt" một tiếng bật cười, cô em gái mê tiền này, anh ấy nhẹ giọng nói: "Em yên tâm đi, lương anh ấy không thấp đâu.""Em đương nhiên biết." Tô Tiểu Lạc ngượng ngùng, chỉ là ngại thân phận của anh ta. Lỡ như anh ta thấy đắt, muốn bắt cô lại thì cô biết kêu ai đây?"Yên tâm đi, nếu anh ấy không trả cho em, anh sẽ trả thay anh ấy." Tô Hòa vỗ nhẹ đầu cô.Sau khi bôi thuốc cho Ôn Dữ, ba người chia tay nhau ra về.Tô Hòa nhìn xung quanh nói: "Phó Thiếu Đình thật sự bỏ đi rồi.""Kệ anh ta, tính tình xấu như vậy." Tô Tiểu Lạc thu dọn đồ đạc của mình, tâm trạng không khỏi có chút trầm xuống."Thực ra anh ấy cũng...""Đừng nhắc đến anh ta với em, em không muốn nghe." Tô Tiểu Lạc cắt ngang lời Tô Hòa, bịt tai lại."Được được được, không nhắc nữa, chúng ta về nhà thôi." Tô Hòa vội vàng dựng xe đạp lên, để Tô Tiểu Lạc ngồi phía sau.Về đến nhà họ Tô, Tô Tiểu Lạc không cho Tô Hòa kể chuyện hôm nay cho người nhà biết, sợ ông nội lo lắng.Tô Chính Quốc cứ tưởng Tô Tiểu Lạc vẫn luôn ở đồn cảnh sát, ông ấy thấy Phó Thiếu Đình không về cùng, không khỏi hỏi: "Thiếu Đình không phải nói là đưa thằng Sáu đi đón con sao, sao không về cùng nhau?""Ồ, anh ấy có chút việc, nên không về cùng ạ." Tô Hòa vội vàng giải thích."Cháu hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước đây." Tô Tiểu Lạc ủ rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút sức sống, cô lờ đờ bước lên lầu.Tô Chính Quốc lúc này mới mở miệng hỏi: "Tiểu Cửu sao vậy?""Có lẽ con bé chỉ hơi mệt thôi ạ." Tô Hòa nhún vai: "Ông nội, cháu mang ít táo sang nhà họ Phó biếu, cảm ơn Phó Thiếu Đình đã quan tâm Tiểu Cửu nhà mình.""Ừ, nên làm vậy." Tô Chính Quốc không mảy may nghi ngờ, cũng chẳng quan tâm Tô Hòa đi đâu, ngược lại còn nói, "Không biết con bé ăn cơm chưa. A Bố Y, mang phần gà luộc còn thừa hôm nay lên cho Tiểu Cửu đi!"Tô Chính Quốc vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.Tô Hòa chuẩn bị đi đến nhà họ Phó, vội nói với theo: "Để phần cho cháu với, cháu đi một lát rồi về ngay!"Tô Vãn cầm một cuốn sách đi tới nói: "Anh xem đi! Trong lòng ông nội chỉ có mỗi Tiểu Cửu! Thật không biết cô ta có gì tốt mà được nhiều người quan tâm như vậy."Tô Hòa liếc nhìn cô ta: "Không biết thì nhìn nhiều học nhiều vào, bớt nói lời cay nghiệt đi."Tô Hòa xách hai túi táo đã chuẩn bị sẵn từ trước ra khỏi cửa.Tô Vãn tức đến nghẹn lời, cô ta không phải là đang quan tâm anh Sáu sao? Sao anh ấy chẳng biết điều gì hết vậy! Bảo cô ta học Tô Tiểu Lạc cái gì? Học cách nịnh nọt lấy lòng à?****Tô Hòa đến nhà họ Phó, Phó Nhiễm đang ngồi ngắm trăng trong sân. Xe của Phó Thiếu Đình đậu ở bên cạnh, chắc là đã về nhà rồi."Phó Nhiễm.""Tô Hòa, sao cậu lại đến đây?""Vừa rồi anh Thiếu Đình có hơi giận, tôi mang ít táo đến cho anh ấy hạ hỏa."Tô Hòa đặt hai túi táo to xuống, Phó Nhiễm ngơ ngác nhìn không khỏi hỏi: "Đây cũng là táo ông nội Tô mua nhiều quá nên còn thừa à?""Ờ, không phải." Tô Hòa gãi gãi đầu, "Đây là lúc tôi về, hái ở vườn cùng với người trồng táo, ngọt lắm, không tin cậu thử xem!""Trông quả cũng ngon thật, to tròn mẩy." Phó Nhiễm cười."Mang đi." Mặt Phó Thiếu Đình lạnh tanh bước tới."Anh Hai." Phó Nhiễm ngừng cười, không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, bèn khuyên nhủ, "Tô Hòa đã đến xin lỗi rồi, anh cứ nhận đi!""Xin lỗi cái gì? Anh không có giận!" Phó Thiếu Đình xắn tay áo lên, hừ lạnh một tiếng, "Anh ghét nhất là táo!" Nói xong, Phó Thiếu Đình không để ý đến Tô Hoà nữa, bắt đầu chạy bộ buổi tối."Anh Hai của cậu đó!" Tô Hòa tức giận vô cùng."Hai người xảy ra chuyện gì vậy?" Phó Nhiễm cũng rất tò mò hỏi.Tô Hòa kể lại chuyện đã xảy ra, Phó Nhiễm cũng cảm thấy kỳ lạ: "Có lẽ anh Hai đang không vui, anh ấy không thích táo, vậy cậu cứ mang về đi!""Anh ấy thích ăn thì ăn, không thích ăn thì thôi!" Tô Hòa tức giận, vốn dĩ cũng không phải thật sự mang đến cho Phó Thiếu Đình, anh ấy hậm hực nói, "anh ấy không ăn thì cậu ăn! Tôi đi đây!""Này!" Phó Nhiễm đứng phía sau không gọi được người.Hai túi táo này thật sự quá nhiều, cô ấy cũng không bê nổi, vội vàng gọi dì Trương đến."Sao nhiều táo thế này?" Dì Trương cũng giật mình.*****Tô Tiểu Lạc ăn gà luộc xong, tinh thần mới hồi phục được một ít. Cô nhìn bóng dáng đang chạy bộ ngoài cửa sổ, kiêu ngạo quay đầu sang hướng khác.Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng anh.Anh ta hung dữ cái gì chứ! Tô Tiểu Lạc không nhịn được nữa, thay giày chạy ra ngoài.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store