Edit Hoan Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui
Editor: Frenalis Chương 326: Niếp Niếp là đứa thông minh nhấtÔn Đình nhào vào lòng Ôn Dữ khóc nức nở. Ôn Dữ đã từng gặp Tô Tiểu Lạc lúc nhỏ. Mỗi lần anh đi đón em gái, đều thấy một cô bé con lúc nào cũng vui vẻ.Cười lên lộ ra hai chiếc răng khểnh, trông rất đáng yêu. Mỗi khi mua kẹo, anh đều mua thêm một chiếc đưa cho cô bé ăn, cô bé sẽ ngẩng đầu cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh trai của Ôn Đình."Anh sẽ hỏi: "Sao em không gọi là anh, mà phải nói là anh trai của Ôn Đình?"Cô bé cười tủm tỉm: "Em có anh trai của em rồi, không cần anh trai của người khác."Mắt Ôn Dữ hơi ươn ướt, anh đưa tay lên lau, hóa ra là nước mắt.Tô Tiểu Lạc từng nói: "Anh dựa dẫm vào tôi như vậy, sau này nếu tôi không còn, anh sẽ không phá án nữa sao?"Anh siết chặt nắm tay, cô gái này lúc nào cũng vậy, miệng cứng lòng mềm. Người như vậy, đáng lẽ phải tuyệt tình một chút. Lương thiện như vậy, làm sao mà phi thăng được?Ôn Đình nức nở nói: "Anh, em thật sự rất xấu xa. Em khắp nơi bôi nhọ cô ấy, em nhìn cô ấy không vừa mắt, em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm. Em mong cô ấy có thể trở về, cho dù đánh em một trận, không, đánh mười trận em cũng cam lòng. Chỉ cần cô ấy có thể trở về, bảo em làm gì em cũng đồng ý!"Ôn Dữ vỗ vỗ lưng em gái, có những chuyện không phải cứ muốn là được.Tô Tiểu Lạc chắc cũng không ngờ rằng, lần này đến biên giới, sẽ không thể trở về.Ôn Dữ không rõ Tô Tiểu Lạc có ý nghĩa gì với mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, dường như có thể tiếp thêm sức mạnh cho người khác.Lợi dụng lúc mọi người hỗn loạn, Trình Nhã rời khỏi bệnh viện. Bà ta về nhà họ Tô, trở về phòng mình lấy quần áo Tô Tiểu Lạc mặc lúc nhỏ ra, tự lẩm bẩm một mình: "Quần áo này đẹp quá, Niếp Niếp, con có thích không? Trời lạnh rồi, ngoài trời đang có tuyết, phải mặc áo ấm vào.""Sao không đeo khóa trường mệnh?" Trình Nhã cầm lấy khóa trường mệnh lên, "Đây là bà nội cầu cho con đấy! Mong con bình an, sống lâu trăm tuổi. Con gái của chúng ta phải sống đến trăm tuổi mới được."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisBà ta cầm đồ đạc nhìn chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng con gái đâu."Con gái của tôi đâu?""Niếp Niếp..."Bà ta đi xuống lầu, đến ghế sofa cầm lấy con búp bê của Tử Huyên ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào mũi con búp bê: "Niếp Niếp, đừng chạy lung tung, nếu không mẹ sẽ không tìm thấy con, Niếp Niếp, con biết chưa?""Lại đây, mặc quần áo vào. Mẹ tết tóc cho con, con thích mẹ tết tóc cho nhất mà."Trình Nhã mặc quần áo cho con búp bê, hơi rộng, bà ta nói: "Chắc chắn con lại không chịu ăn cơm, gầy đi rồi, mẹ sửa lại cho con."Trình Nhã cắt sửa quần áo cho vừa với con búp bê, rồi đeo khóa trường mệnh lên cho nó."Con gái ngoan, con gái ngoan của mẹ, đẹp quá!"Mọi người không thấy Trình Nhã ở bệnh viện, Nghiêm Chỉ về nhà tìm thì thấy bà ta như vậy. Cô ấy đau lòng che miệng khóc, đi tới nói: "Mẹ, mẹ không đi giày, không lạnh sao?""Không lạnh, Niếp Niếp không lạnh, mẹ cũng không lạnh." Trình Nhã nhìn Nghiêm Chỉ, mỉm cười nói.Nghiêm Chỉ cúi người cởi tất cho bà ta, chân bà ta lạnh cóng. May mà đi tất bông, chỉ bị bỏng lạnh nhẹ.Nghiêm Chỉ nhanh chóng lấy một chậu nước ấm để Trình Nhã ngâm chân vào.Vương Thiến trở về, hỏi: "Chuyện gì vậy?"Nghiêm Chỉ: "Hình như mẹ có chút không ổn, mẹ coi con búp bê đó là Niếp Niếp rồi."Vương Thiến không khỏi đau lòng đỏ hoe mắt, không biết phải làm sao."Suỵt, hai đứa đừng ồn, Niếp Niếp đang ngủ." Trình Nhã ra hiệu im lặng với họ. "Nó buồn ngủ rồi, chắc chắn là chơi mệt rồi.""Mẹ, Niếp Niếp ngủ rồi, để con lau chân cho mẹ. Nếu không lát nữa em ấy tỉnh dậy muốn ra ngoài chơi, mẹ không đi được thì phiền lắm!" Nghiêm Chỉ khuyên nhủ.Nghe nói Niếp Niếp muốn ra ngoài chơi, Trình Nhã rất phối hợp, ngoan ngoãn để Nghiêm Chỉ lau khô chân cho bà ta, bôi thuốc mỡ bỏng lạnh, rồi đi tất vào.Bà ta dựa vào con búp bê, cứ thế ngủ thiếp đi.Sau khi tỉnh dậy, Trình Nhã không chịu đi đâu cả, bà ta ôm con búp bê cảnh giác nhìn mọi người, hễ có ai đến gần là bà ta lại hét lên: "Đừng cướp con gái của tôi, đừng cướp con gái của tôi."Tô Vệ Quân mời bác sĩ về nhà, bác sĩ khám xong, lắc đầu nói: "Bà ấy bị rối loạn tinh thần, có thể có khúc mắc trong lòng không vượt qua được. Cần phải kiểm soát bằng thuốc, bà ấy thuộc dạng mắc phải, nên có khả năng chữa khỏi."Tô Chính Quốc thở dài, cũng không biết nên nói gì.Nghiêm Chỉ nói: "Vị chuyên gia đã từng điều trị cho con, con sẽ cố gắng liên lạc, mẹ nhất định sẽ khỏi."Tô Chính Quốc hỏi: "Vệ Quân, vụ án của con thế nào rồi?"Tô Vệ Quân nói: "Đã điều tra sơ bộ, là vu cáo. Nhưng con vẫn phải nghỉ ngơi ở nhà vài tháng, đợi điều tra hoàn toàn rõ ràng mới có thể kết thúc vụ án.""Vậy thì tốt, nhà mình vừa hay có nhiều chuyện liên tục xảy ra, ở nhà một thời gian cũng tốt." Tô Chính Quốc có oán trách Trình Nhã, nhưng không có đứa con dâu này, những năm qua nhà họ Tô cũng không thể chống đỡ nổi. "Con dâu cũng không dễ dàng gì."Trong một gia đình, thiếu ai cũng không được.Tô Vệ Quân gật đầu: "Con cũng sai, thời gian qua chỉ lo giận dỗi với bà ấy, cũng không nói chuyện tử tế.""Hãy ở bên cạnh vợ con thật tốt!" Tô Chính Quốc mệt mỏi, đi lên lầu.Tô Vệ Quân đi đến trước mặt Trình Nhã, nói: "Xin lỗi."Trình Nhã ôm con gái nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười: "Niếp Niếp nhà em ngoan nhất, còn rất thông minh. Hơn một tuổi đã có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, hai tuổi đã biết cộng trừ nhân chia, ba tuổi... ba tuổi..."Trình Nhã ôm đầu, đau đến chết đi sống lại.Tô Vệ Quân đau lòng hùa theo: "Đúng vậy, con gái là thông minh nhất, là đứa thông minh nhất trong các con, còn rất hiểu chuyện.""Đúng vậy, đúng vậy, nó biết tự giặt khăn tay nhỏ." Trình Nhã cười nói, "Nó giặt khăn tay xong còn bảo em nghỉ ngơi, nói sau này lớn lên sẽ giặt rất nhiều quần áo cho em."Cơn đau lưng của Trình Nhã, chính là do nhiều năm tháng làm việc nhà mà ra.Bảy đứa con, giặt giũ, quét dọn, có lúc mệt đến nỗi không đứng thẳng lưng lên được. Lúc trước khi Tống Tĩnh Thư còn sống, còn có thể giúp đỡ chia sẻ, sau này gia đình này đều là do Trình Nhã gánh vác.Con cái đều đã trưởng thành, bà cũng già rồi.Tô Vệ Quân đau lòng đỏ hoe mắt, nắm lấy tay Trình Nhã, trên tay toàn là vết chai dày. Ông nói: "Xin lỗi, em vất vả rồi."Trình Nhã mỉm cười: "Không vất vả, em vất vả gì chứ? Anh bảo vệ đất nước, không cần lo lắng, nhà này có em."Tô Vệ Quân quay mặt đi, trong lòng áy náy không thôi. Thực ra người không có tư cách nói bà nhất chính là ông.Ông quanh năm suốt tháng không ở nhà, chẳng giúp được gì. Con gái gặp chuyện, người tự trách nhất chính là Trình Nhã. Ngày hôm đó nếu không phải có việc đến muộn, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.Ông cứ nghĩ không có tin tức, chính là tin tốt. Nhưng Trình Nhã vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nên mới nuông chiều Lý Vãn quá mức.Bây giờ lại là chính bà ép con gái ruột bỏ đi, bà mới không chịu nổi cú sốc này, Tô Vệ Quân nói: "Trình Nhã, chuyện đã xảy ra rồi, bà đừng nghĩ nữa. Niếp Niếp đã không còn, bà hãy buông bỏ đi!"Trình Nhã rút tay về, sắc mặt thay đổi dữ dội, ôm chặt con búp bê hoảng sợ nói: "Anh đi đi, con gái vẫn ổn, nó vẫn ổn!"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
--------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 327: Chú ơi, giúp một chút được không?Tình trạng của Trình Nhã khiến mọi người đều lo lắng.Nghiêm Chỉ đưa chuyên gia đến khám, chuyên gia cũng không có cách nào khác, chỉ có thể điều trị bằng thuốc trước, kết hợp với tư vấn tâm lý. Để người nhà dành nhiều thời gian ở bên cạnh bà, cho bà đủ sự quan tâm.Lý Vãn đến một lần, nhìn thấy Trình Nhã như vậy, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được."Mẹ.""Cô là ai?" Trình Nhã nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ."Con là Vãn Vãn đây mà!" Lý Vãn nghẹn ngào nói, "Mẹ đừng dọa con, mẹ đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi con mà?"Trình Nhã nhìn chằm chằm Lý Vãn một lúc, lắc đầu nói: "Tôi không biết Vãn Vãn là ai, cô làm ồn đến Niếp Niếp ngủ rồi.""Con là Vãn Vãn, mẹ nhìn con xem." Lý Vãn nắm lấy tay bà ta, cô ta có thể chấp nhận bất cứ ai rời bỏ mình, nhưng không thể chấp nhận Trình Nhã rời bỏ mình theo cách này."Tôi đã nói rồi, tôi không quen ai tên Vãn Vãn cả, cô làm ồn đến chúng tôi rồi." Trình Nhã ôm con búp bê, sợ nó bị giật mình."Lý Vãn, cô đừng kích động bà ấy nữa, bà ấy không nhớ cô đâu." Nghiêm Chỉ nói.Ban đầu họ còn nghĩ Lý Vãn có thể giúp Trình Nhã hồi phục phần nào, không ngờ bà ta lại quên mất Lý Vãn.Lý Vãn rời khỏi nhà họ Tô, thất thần đứng trong tuyết.Tại sao?Ngay cả Trình Nhã cũng muốn rời bỏ cô ta!Niếp Niếp!Cô gái đã khiến cô ta sống trong bóng tối mười năm nay, thật sự quan trọng đến vậy sao? Người nhà họ Tô đều vô tâm như vậy sao?
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisLý Vãn hét lên thất thanh, cô ta chỉ muốn có một gia đình, có sai sao? Tại sao người khác đều có thể có, mà cô ta lại không thể!Lý Vãn hận tất cả mọi người, hận tất cả mọi người!"Vãn Vãn, em đang làm gì ở đây vậy?" Tô Bình vừa đi dạy học trở về, vẫn chưa rõ chuyện nhà."Anh Bảy, họ đều không cần em nữa, em phải làm sao, em phải làm sao?" Lý Vãn nhìn Tô Bình với vẻ mặt hoang mang.Tô Bình đỡ cô ta dậy rồi nói: "Em đừng vội, chủ yếu là do lúc trước em làm có hơi quá. Em về căn nhà nhỏ của em trước đi, anh sẽ đi cầu xin bố mẹ.""Chân bị trẹo rồi à?" Tô Bình quan tâm hỏi, "Để anh cõng em về."Lý Vãn nằm lên lưng Tô Bình, nước mắt lăn dài trên má.Đến căn nhà nhỏ, Lý Vãn bảo Tô Bình ngồi với cô ta một lát. Tô Bình thở dài, căn nhà nhỏ này rất trống trải, chẳng có gì cả.Anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, bên trong bọc một xấp tiền lẻ đưa cho Lý Vãn: "Em ở một mình, sắp Tết rồi, anh không có nhiều tiền, em cầm lấy mà dùng."Lý Vãn cầm lấy tiền, cảm nhận được sự ấm áp dâng trào trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh Bảy đối xử tốt với cô ta.Cô ta rót một ly nước đưa cho Tô Bình: "Anh Bảy, anh uống nước đi."Tô Bình nhận lấy ly nước, uống một ngụm rồi nói: "Anh nghe nói em đã vào đại học công nông binh, em cố gắng thể hiện tốt, sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.""Vâng." Lý Vãn gật đầu.Mắt Tô Bình hoa lên, tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ mịt. Lý Vãn nhận lấy ly nước trong tay anh, nhẹ nhàng đỡ Tô Bình."Anh Bảy, anh mệt rồi phải không, em đỡ anh đi nghỉ một lát."Tô Bình lắc đầu, nhưng cảm giác chóng mặt ngày càng nặng, đành phải theo Lý Vãn lên giường. Lý Vãn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Bình, mím môi cắn răng, tiến lên cởi cúc áo của anh ta.Cởi đồ của Tô Bình xong, cô ta cũng cởi quần áo của mình ra. Cô ta lấy kéo cắt vào ngón tay mình, lấy máu bôi lên ga giường. Làm xong tất cả, cô ta áp sát vào Tô Bình nằm xuống.Nhà họ Tô muốn dễ dàng rũ bỏ cô ta như vậy, không có cửa đâu!*****Ngày hôm sau, khi Ôn Đình đến tìm Lý Vãn, vừa hay bắt gặp hai người họ nằm trên giường không mảnh vải che thân.Cô ta sững sờ tại chỗ trong chốc lát, sau đó quay người bỏ đi.Tô Bình mặc quần áo vào, vội vàng đuổi theo Ôn Đình giải thích: "Đình Đình, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, em nghe anh giải thích."Ôn Đình liếc nhìn Lý Vãn đang đi theo phía sau, giơ tay tát vào mặt anh ta một cái."Còn gì để nói nữa! Tô Bình, chúng ta chia tay!"Ôn Đình chạy nhanh đi, Tô Bình đứng tại chỗ không đuổi theo nữa. Anh ta quay người lại, Lý Vãn đỏ hoe mắt nói: "Anh Bảy, anh đi tìm Đình Đình đi, em không trách anh."Tô Bình không nhớ gì về chuyện tối qua, nhưng trên ga giường lại có máu. Dù ngốc đến mấy anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra."Vãn Vãn, sao anh lại, sao anh lại...""Chắc là anh nhận nhầm em thành Đình Đình rồi, nên mới..." Lý Vãn nói, "Anh Bảy, anh mau đi tìm Đình Đình đi, chắc chắn cô ấy đang rất buồn."Tô Bình gãi đầu, lúc này anh có nói gì cũng vô ích.*****Biên giới cũng có tuyết rơi. Tuyết rơi dày đặc, phủ lên khu rừng nguyên sinh một lớp dày.Cứ rảnh rỗi là Phó Thiếu Đình lại đến vùng đất này xem xêt, dù muộn đến mấy cũng phải nhìn một cái mới yên tâm.Cuộc sống biên giới mấy tháng qua khiến râu của anh mọc dài, tóc vẫn là kiểu tóc được cắt ba tháng trước trong quân đội.Tuyết trắng rơi trên tóc anh, càng khiến anh trông tiều tụy hơn.Vì đã vào đông, những kẻ địch muốn hành động cũng biến mất. Tám tháng qua, quân đội do Phó Thiếu Đình dẫn đầu đã giáng cho chúng những đòn nặng nề. Bây giờ hễ nghe đến tên Phó Thiếu Đình là chúng đã khiếp sợ.Anh đứng đó rất lâu.Tô Đông chạy đến nói: "Thiếu Đình, đến giờ ăn cơm rồi. Hôm nay có người săn được thỏ rừng, có thể cải thiện bữa ăn rồi."Phó Thiếu Đình mím môi nói: "Không cần quan tâm đến tôi, mọi người cứ ăn đi.""Cậu..." Tô Đông không nói ra được lời khuyên Phó Thiếu Đình từ bỏ, chỉ nhìn bóng lưng anh càng thêm cô độc.Phó Thiếu Đình trước kia tuy khó gần, nhưng trông tràn đầy sức sống, bây giờ tuy vẫn khó gần, nhưng trông trầm ổn hơn rất nhiều.Anh không thích náo nhiệt, càng náo nhiệt càng bài xích. Giống như lúc này, anh dường như càng thích sự cô độc.Tô Đông không ép buộc, đưa cho anh một cái bánh bao: "Về sớm nhé, ngày mai còn phải luyện tập."Phó Thiếu Đình ngồi xuống tại chỗ, cắn một miếng bánh bao tay cầm bình nước đưa lên uống một ngụm.Ăn xong, anh nằm trên mặt đất, lấy từ trong túi ra một bức ảnh. Bức ảnh được anh xem đi xem lại, sờ đi sờ lại.Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Tô Tiểu Lạc. "Nói thật nhé, anh nhìn thấy dáng vẻ của em trong ảnh mà không cười được sao?""Anh đã nói là anh không lừa em."Mắt Phó Thiếu Đình mờ đi, không sao cười nổi, anh thản nhiên nói: "Anh không lừa em, anh sẽ không cười.""Á hú hú!"Một tiếng hét vang vọng khắp khu rừng nguyên sinh, làm kinh động không ít động vật nhỏ. Một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời rơi thẳng xuống. "Ầm" một tiếng, tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.Cô thò đầu ra, kéo chiếc mũ đỏ đã lệch sang một bên, bất lực nói: "May mà tuyết ở đây đủ dày, nếu không mình đã bị đập thành bánh thịt rồi. Lão già kia thật không có nghĩa khí, mình chỉ ăn hết đồ dự trữ của lão thôi mà, vậy mà lại đuổi mình đi!"Tô Tiểu Lạc nằm nhoài ra đó, hồi phục chút sức lực.Cô nhìn thấy có một người ngồi đằng kia, vội vàng vẫy tay gọi: "Này, chú ơi, giúp một chút được không ạ! Cái hố này sâu quá, cháu không lên được."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 328: Có phải nhớ em lắm đúng không?Tô Tiểu Lạc gọi lớn một tiếng, nhưng người kia chẳng có chút phản ứng nào. Hả? Đầu tóc bạc trắng, chẳng lẽ là một ông lão?Bị lãng tai rồi à?Không còn cách nào khác, cô bèn tháo mũ xuống, vẫy mạnh tay hét lên: "Ông lão ơi, giúp cháu một chút được không?"Phó Thiếu Đình đứng sững ở đó, không dám cử động. Anh sợ đây chỉ là ảo giác, hoặc là một giấc mơ.Nếu là mơ, khi tỉnh lại cô sẽ biến mất.Đã không biết bao đêm anh mơ thấy cô, để rồi cảm giác như trái tim bị ai đó móc rỗng.Tô Tiểu Lạc thấy ông lão vẫn bất động, trong lòng tức đến phát điên, lầm bầm: "Tốt nhất là ông ấy bị đông cứng đi, nếu không thì đúng là người không có lòng tốt."Cô giơ tay ra, cố hết sức trèo lên khỏi cái hố.Chân ngắn thật là khổ mà! Nếu đổi lại là Phó Thiếu Đình, chắc chỉ cần bước một bước là xong."Cái tên Phó Thiếu Đình đáng ghét, giờ chắc anh đang nằm trong chăn ấm, ăn bánh ngon lành. Đáng ghét, thật ghen tị quá đi! Chờ đấy, gặp lại anh em nhất định sẽ hóa ma dọa cho sợ chết khiếp!""Nếu mình mất tích lâu thế này, chắc ông nội lo lắm. Không biết mọi người có nhớ mình không, hay lại mong mình biến mất luôn rồi?""Hừ, mình sẽ không để họ toại nguyện đâu!"Tô Tiểu Lạc vừa nghĩ vừa ủ rũ. Trên gương mặt cô không còn nụ cười nữa. Sau lần bị thương nặng, cô mới tỉnh lại cách đây một tháng. Ông già đó bảo cô đã ngủ rất lâu, nhờ trận pháp của ông ta mới giữ được mạng sống.Ông ta còn bắt cô phải báo ân.Cô mất một tháng mới phá xong trận pháp cho ông ta. Vậy mà ngay khi trận pháp bị phá, ông già đó sợ cô lấy sạch của cải của mình, liền lập tức đuổi cô đi không thương tiếc.Đúng là đồ vô ơn!"Chả có chút tình người nào!""Ngươi trông mong một con mãng xà biết nhân tính cũng khó lắm." Lang thú trong ngọc cổ yếu ớt nói vọng ra."Lắm lời quá! Mau đưa ta ra ngoài." Tô Tiểu Lạc nhăn mặt. Nếu không phải do không mang theo giấy bùa và chu sa, thì sao cô để mặc họ lộng hành thế này!
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Một tháng gà rán!" Lang thú thanh giọng nói. Mấy tháng nay toàn ăn đồ chay, nó nhất định phải mặc cả chút gì đó."Tô Tiểu Lạc!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.Đôi mắt cô nheo lại, lang thú lập tức đổi giọng: "Nửa tháng cũng được.""Ai thèm để ý đến ngươi!" Cô nhướng mày, đẩy con sói ra. "Phó Thiếu Đình, là anh phải không? Anh đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp em đi!"Phó Thiếu Đình lúc này mới bước nhanh về phía cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn cô rõ ràng từng chi tiết. Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng, đôi mắt lườm anh giận dữ. Vẫn giống như trước, sống động, lanh lợi."Nếu anh còn đứng đó, em sẽ giận thật đấy!" Tô Tiểu Lạc phồng má, cảm thấy kỳ lạ. Mới có tám tháng không gặp mà anh không nhận ra cô nữa sao?Phó Thiếu Đình cuối cùng cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô. Khi cảm nhận được hơi ấm từ tay cô, anh mới chắc chắn đây là sự thật."Này, anh không nghe em gọi sao? Bỏ mặc em ở đây lâu thế, em mặc kệ, anh phải mời em ăn ngon bù lại!" Tô Tiểu Lạc dùng tay chọc vào ngực anh, tỏ vẻ bất mãn.Phó Thiếu Đình kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, giọng nói khàn đặc: "Cuối cùng em cũng chịu quay về?"Tô Tiểu Lạc cảm nhận được cơ thể anh hơi run lên. Cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh, cười hắc hắc: "Em về rồi đây! Có bất ngờ không?""Không được dọa anh thêm lần nào nữa!" Phó Thiếu Đình nghiêm giọng, siết chặt vòng tay quanh cô.Cảm giác cô ở trong vòng tay mới khiến anh thực sự an tâm."Ui, chuyện ngoài ý muốn thôi mà." Cô bị anh ôm đến nghẹt thở, đẩy nhẹ anh ra nói: "Nếu anh còn không buông tay, em sẽ bị siết chết mất."Phó Thiếu Đình miễn cưỡng thả cô ra, cẩn thận quan sát gương mặt và toàn thân cô. Khi chắc chắn cô an toàn, anh mới yên tâm.Tô Tiểu Lạc đưa tay kéo hàm râu anh, bật cười: "Phó Thiếu Đình, mới tám tháng không gặp mà anh để râu dài thế này à? Định thay đổi phong cách, làm chú đẹp trai sao?"Anh vốn đã đẹp trai, ngay cả bộ râu cũng rất thu hút. Nhưng lúc này, anh lại chau mày quay mặt đi, hỏi: "Em đã đi đâu? Có bị thương không?"Tô Tiểu Lạc kể lại những gì đã xảy ra, sau đó hỏi: "Anh một mình ở đây làm gì? Đừng nói là đợi em suốt thời gian qua nhé?"Phó Thiếu Đình lạnh lùng đáp lại: "Không có, chỉ tiện đi dạo thôi. Anh cả và anh hai của em cũng ở đây. Đi, anh đưa em gặp họ."Anh nắm chặt cánh tay cô, như thể sợ cô biến mất lần nữa."Phó Thiếu Đình, em tự đi được mà.""Anh sợ em lại lạc."Mũi cô cay xè. Tên này bề ngoài lạnh lùng mà trong lòng ấm áp, cô nghiêng đầu nói: "Thế em mệt quá đi không nổi nữa, anh bế em nhé?"Không đợi cô kịp phản ứng, anh bế cô lên. Cô hoảng hốt hét lên: "Em đùa thôi mà, mau thả em xuống!""Anh không đùa. Tô Tiểu Lạc, nếu em lại lừa anh lần nữa, anh sẽ...""Sẽ làm sao?" Cô vòng tay ôm cổ anh, tò mò hỏi.Anh đứng lại, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt cô, rất lâu mới nói: "Không có gì."Cô cười khúc khích, hỏi: "Có phải nhớ em lắm không?"Phó Thiếu Đình không trả lời, nhưng cô cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, thì thầm: "Nhưng em nhớ anh đấy."Tim anh đập thình thịch, cảm giác như đang được lấp đầy bởi giọng nói nhỏ nhẹ của cô."Những tháng em hôn mê, em đã mơ thấy rất nhiều chuyện hồi nhỏ. Mơ thấy rất nhiều người, cũng nhớ rất nhiều người." Tô Tiểu Lạc cọ má vào cổ anh, giọng nói dịu dàng: "Đặc biệt là nhớ anh."Phó Thiếu Đình thoáng sững người, không để ý mà bị vấp chân, hai người cứ thế lăn xuống tuyết mấy vòng, Phó Thiếu Đình lập tức ôm chặt cô vào lòng.Tô Tiểu Lạc nằm sấp trên người anh, không nhịn được bật cười: "Phó Thiếu Đình, anh làm gì vậy? Lỗi này mà anh cũng phạm!"Phó Thiếu Đình xoay người nằm trên người cô, chống hai tay lên, cố gắng không đè lên cô.Tô Tiểu Lạc ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm mang theo nét chiếm hữu mạnh mẽ, hoàn toàn khác với vẻ bình thường.Tim cô như muốn nhảy ra ngoài.Thật kỳ lạ."Thiếu Đình, cậu đang làm gì ở đó thế?" Tô Đông từ đằng xa gọi lớn: "Sắp tập hợp rồi!"Phó Thiếu Đình đứng dậy, kéo Tô Tiểu Lạc lên, vẻ mặt hơi bối rối: "Anh cả, anh hai của em đều đang đợi em."Lúc nãy anh đúng là quá thất lễ, suýt chút nữa thì...Phó Thiếu Đình tự trách mình, nhưng vẫn nắm tay Tô Tiểu Lạc dắt cô đi xuống.Tô Tiểu Lạc không hiểu sao anh lại đột nhiên tức giận, nhưng được gặp lại người nhà khiến cô vô cùng vui mừng.Cô giơ chiếc mũ đỏ nhỏ của mình lên, hét lớn về phía những người bên dưới: "Anh hai, em về rồi đây!"Tô Đông ngẩn người ra tại chỗ.Anh nhìn thấy Phó Thiếu Đình đang nắm tay một cô gái đi về phía mình, cảm giác như đang nằm mơ. Anh không nhịn được tức lập dụi mắt vài lần, nói với người bên cạnh: "Nhanh, đấm tôi một cú đi."Người chiến sĩ bên cạnh không dám mạnh tay, nhẹ nhàng đấm anh ấy một cái."Không ăn cơm à!" Tô Đông quát lớn.Người chiến sĩ liền đấm mạnh hơn, khiến Tô Đông đau điếng. Nhưng thay vì tức giận, anh ấy lại bật cười ha hả: "Tiểu Cửu, em gái Tiểu Cửu của tôi về rồi!"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 329: Muốn bắt nạt cô mỗi ngàyTiếng gọi của Tô Đông vang vọng khắp quân doanh, khiến mọi người đều chạy ra.Tiểu Hứa, Tiểu Giang, tất cả đều ở đây, không ai về cả. Nhìn thấy bóng người từ xa, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, có người lên tiếng hỏi: "Tiểu Cửu là ai vậy?""Tiểu Tô, chính là Tiểu Tô đó!""Nhưng kia không phải là một cô gái sao?" Tiểu Hứa vẫn còn mơ hồ."Tiểu Tô chính là cô gái đó!"Tiểu Hứa bừng tỉnh đại ngộ, hình như hiểu ra điều gì, anh ấp úng vài tiếng rồi cười lớn: "Ra là vậy, ra là vậy, thảo nào thiếu tướng lại... haha."Mọi người đều tràn ngập niềm vui.Tô Đông ôm chầm lấy Tô Tiểu Lạc, nước mắt tuôn trào: "Con bé ngốc này, lần sau không được hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, biết chưa?""Em biết rồi!" Tô Tiểu Lạc cười hì hì, "Vừa rồi anh Thiếu Đình đã mắng em rồi, anh đừng nói em nữa!""Ai dám nói Tiểu Cửu nhà chúng ta chứ?" Tô Viễn bước tới, vẻ mặt xúc động nhìn Tô Tiểu Lạc.Em gái của anh! Thật sự đã trở về!"Anh cả!" Tô Tiểu Lạc cười kéo tay Phó Thiếu Đình, nói, "Chính anh ấy, anh ấy vừa mắng em đấy."Vừa thấy là Phó Thiếu Đình, Tô Viễn liền nói: "Thiếu Đình mắng em là phải, em không biết cậu ấy gần như ngày nào cũng đến chỗ đó xem em có trở về không, cậu ấy thậm chí còn...""Anh cả, Tiểu Lạc trở về cũng mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút." Phó Thiếu Đình cắt ngang lời Tô Viễn."Phải rồi, xem anh này, đầu óc lú lẫn quá, mau vào trong nói chuyện. Tiểu Hứa, đi kiếm thêm củi về!" Tô Viễn vội vàng đưa Tô Tiểu Lạc vào trong.Tiểu Hứa và Tiểu Giang vội vàng đi nhặt củi.Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, lão cán bộ này rõ ràng rất lo lắng cho cô, vậy mà còn không chịu thừa nhận!"Thiếu Đình, cậu cũng đi sửa soạn lại bản thân đi, bao lâu rồi không cạo râu thế?" Tô Đông liếc nhìn Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình "ừ" một tiếng, lại nhìn Tô Tiểu Lạc, thật ra không muốn đi chút nào. Nhưng nghĩ đến việc Tô Tiểu Lạc lúc nãy gọi anh là chú , anh đành gật đầu đồng ý.Tô Tiểu Lạc trò chuyện với Tô Đông và Tô Viễn một lúc, Tiểu Hứa và Tiểu Giang cũng đã mang củi về.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Tiểu Lạc hỏi thăm về đội trưởng Cao Sơn, hai người cùng thở dài: "Đội trưởng đã hy sinh rồi, lúc đó có một chiến sĩ của chúng ta dẫm phải mìn, anh ấy đã thay thế người chiến sĩ đó hy sinh."Tô Tiểu Lạc cũng không khỏi cảm thán.Tiểu Hứa nói tiếp: "Thôi đừng nói đến những chuyện buồn này nữa, cô kể cho bọn tôi nghe trong khoảng thời gian này cô đã đi đâu vậy?""Khoảng thời gian này của tôi, nói ra thì dài lắm."Tiểu Hứa cảm khái: "Phải đấy, bọn tôi cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là thiếu tướng, gần như chẳng thấy anh ấy cười bao giờ. Anh ấy lái máy bay chiến đấu cứ như từ địa ngục lao ra vậy, liều lĩnh vô cùng."Tiểu Giang tiếp lời: "Thiếu tướng là một người đàn ông đích thực, mỗi lần đều xông pha ở tuyến đầu, đúng là thần nhân.""Ừ." Tiểu Hứa gật đầu đồng ý, "Chỉ là anh ấy ngày càng không chú ý đến ngoại hình của mình, ba tháng trước, phải khó khăn lắm mới thuyết phục được anh ấy cắt tóc, nếu không thì trông anh ấy chẳng khác gì người rừng."Tô Tiểu Lạc nhớ đến việc mình đã nhầm Phó Thiếu Đình là chú, không nhịn được bật cười. Quả thật không trách cô được. Phó Thiếu Đình chính là...Phó Thiếu Đình bước vào lều, tóc tai gọn gàng, râu cũng đã cạo sạch sẽ.Tiểu Hứa khen ngợi: "Thiếu tướng, bọn em suýt nữa quên mất anh vốn dĩ đẹp trai như vậy."Rất anh tuấn. Một vẻ anh tuấn khiến người ta cảm thấy tự ti.Ánh mắt Phó Thiếu Đình dán chặt vào Tô Tiểu Lạc, vừa rồi anh chạy đến đây, sợ cô sẽ biến mất.Tiểu Giang kéo Tiểu Hứa đứng dậy: "Hai người cứ trò chuyện trước đi, bọn em đi luyện tập đây."Những người lính ở biên giới khi rảnh rỗi thường tập luyện. Ngay cả trong tuyết, để thích nghi với môi trường, họ cũng phải rèn luyện.Tô Đông vỗ vai Phó Thiếu Đình: "Cậu nghỉ ngơi một chút đi!"Tô Viễn cười nói: "Em gái, em khuyên cậu ấy đi. Cho dù là người sắt cũng có lúc kiệt sức."Tô Tiểu Lạc chào theo kiểu nhà binh, cười nói: "Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"Tô Viễn và Tô Đông đồng loạt xoa đầu cô: "Con bé này."Em gái vẫn đáng yêu như mọi khi, đặc biệt là sau khi biết được mối quan hệ huyết thống này, cảm giác thân thiết còn hơn trước.Hai người bàn bạc sẽ bắt thêm vài con thỏ tuyết để bồi bổ cho em gái. Khuôn mặt gầy hơn trước, cằm nhọn hoắt, tuy xinh đẹp nhưng lại thiếu đi vẻ mũm mĩm đáng yêu.Tô Tiểu Lạc tiến sát lại gần Phó Thiếu Đình hỏi: "Anh liều mạng như vậy là để trả thù cho em sao?"Phó Thiếu Đình đang sưởi ấm bên lò sưởi, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.Tô Tiểu Lạc dựa vào vai anh, nói: "Em biết mà, anh vẫn rất trọng tình nghĩa."Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Phó Thiếu Đình, yết hầu anh khẽ động, lông mày nhíu lại gần như không thể nhận ra.Chỉ là trọng tình nghĩa thôi sao?Anh biết rõ chắc chắn không phải. Chỉ là cô ấy còn quá nhỏ, anh không muốn dọa cô ấy sợ."Còn vì những người liệt sĩ đã ngã xuống trên mảnh đất này.""Anh nói đúng." Tô Tiểu Lạc thân mật ôm lấy cánh tay Phó Thiếu Đình, từ khi có ký ức thời thơ ấu, không hiểu sao cô lại có một cảm giác ỷ lại khó tả đối với Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình lại nhíu mày, cô nhóc này thật không có chút đề phòng nào trong vấn đề nam nữ. Anh định dạy dỗ cô một phen, nhưng khi chạm phải ánh mắt trong veo của cô, lời nói lại biến thành: "Em... có muốn ăn gì không?""Em muốn ngủ một lát, em có thể ngủ trên giường của anh được không?" Hơn một tháng nay, Tô Tiểu Lạc gần như chẳng được ngủ yên giấc nào."Được, em đợi một chút." Phó Thiếu Đình đứng dậy, đi lấy ga giường và vỏ chăn mới, lại trải thêm một lớp chăn bông, sợ cô nằm không thoải mái.Dọn dẹp xong, anh quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu Lạc đã ngủ gục trên ghế như một chú mèo nhỏ.Khóe môi Phó Thiếu Đình khẽ nhếch lên, bước tới bế cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh.Tám tháng không gặp, cô gầy đi trông thấy. Khuôn mặt cũng nhỏ hơn, đôi mắt càng thêm to tròn. Cô ngủ say sưa, khóe miệng khẽ cong lên như đang mơ một giấc mơ đẹp.Phó Thiếu Đình đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Đôi mắt sâu thẳm không còn bình lặng, tình cảm mãnh liệt như muốn trào ra.Cô nói, rất nhớ anh!Anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô."Đồ đạc cũng không mang..." Tô Đông đúng lúc bước vào, vừa hay nhìn thấy hành động của Phó Thiếu Đình, hai mắt trợn tròn như chuông đồng.Tô Đông vội vàng nhặt đồ tập luyện dưới đất ném cho người phía sau, bảo họ đi trước.Phó Thiếu Đình bình tĩnh đứng dậy, vén chăn cho Tô Tiểu Lạc.Tô Đông đứng bên ngoài đợi anh.Anh ung dung bước ra ngoài.
Tô Đông tức giận hỏi: "Phó Thiếu Đình, cậu đã làm gì em gái tôi?"Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Đông: "Vừa rồi anh không nhìn thấy sao?"Thấy anh chẳng buồn che giấu, Tô Đông càng tức giận hơn: "Cậu có ý gì? Cậu bắt nạt em gái tôi?""Không." Phó Thiếu Đình phản đối từ bắt nạt, anh nói, "Tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cô ấy.""Cậu hôn người ta rồi còn nói không bắt nạt?" Tô Đông sốt ruột."Nếu anh cho rằng thế này cũng là bắt nạt," Phó Thiếu Đình không hề né tránh, "thì tôi muốn bắt nạt cô ấy mỗi ngày."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 330: Không được giở trò lưu manhTô Đông không ngờ Phó Thiếu Đình lại nói như vậy, giả vờ tức giận: "Thằng nhóc thối này, nói năng kiểu gì đấy? Cậu đây là giở trò lưu manh!"Phó Thiếu Đình kiên định nói: "Anh hai, yêu đương mà không có mục đích kết hôn mới là giở trò lưu manh, em muốn cưới cô ấy."Tô Đông nhìn anh chằm chằm một lượt, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, vỗ mạnh vào vai anh: "Thằng nhóc này, mắt nhìn người không tệ! Động lòng từ khi nào thế? Giấu kỹ thật đấy."Phó Thiếu Đình thản nhiên thừa nhận: "Từ rất lâu rồi."Tô Đông chợt nhớ đến chuyện hai đứa đã được hứa hôn từ nhỏ, thằng nhóc này chẳng phải đã nhắm trúng Tiểu Cửu từ bé rồi sao.Mấy tháng nay, ai cũng nhìn ra Phó Thiếu Đình đã yêu Tiểu Cửu nhiều như thế nào. Vừa rồi anh chỉ thử cậu ta một chút thôi.Tô Đông cười nói: "Thôi được rồi, không trêu cậu nữa. Nhưng cậu không được bắt nạt em ấy, nghe rõ chưa? Bắt nạt kiểu gì cũng không được! Còn nữa, cậu phải được sự đồng ý của em ấy.""Vâng." Phó Thiếu Đình đáp."Thằng nhóc!" Tô Đông không nhịn được lại vỗ vai anh, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng bông hoa nhỏ của nhà họ, anh vẫn không muốn dễ dàng giao cho người khác. "Cậu phải hứa với tôi hai điều kiện.""Anh nói đi.""Thứ nhất, không được liều mạng như trước nữa, tôi không muốn em gái tôi sau này phải sống cảnh góa bụa.""Chuyện này sẽ không xảy ra nữa." Phó Thiếu Đình kiên định nói.Tô Đông nhìn Phó Thiếu Đình, kẻ kiêu ngạo ngày nào giờ đây lại ngoan ngoãn trước mặt anh, trong lòng anh ít nhiều cũng thấy vui vẻ."Thứ hai, điều này tôi tạm thời chưa nghĩ ra, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói.""Vâng." Phó Thiếu Đình tỏ vẻ rất dễ nói chuyện.Chỉ vậy đã thỏa hiệp rồi?Tô Đông hắng giọng, bỗng cảm thấy mình như đang bắt nạt người khác: "Chúng tôi định đi bắt vài con thỏ rừng cho Tiểu Cửu ăn khuya, cậu trông chừng em ấy nhé. Nhớ kỹ, không được bắt nạt em ấy."Tai Phó Thiếu Đình bỗng đỏ lên, gật đầu hứa hẹn: "Sẽ không đâu."Phó Thiếu Đình quay trở lại lều, ngồi bên cạnh Tô Tiểu Lạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đã lâu rồi không cảm thấy yên bình như vậy. Anh dựa vào lưng ghế, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Đông và Tô Viễn thật sự đã bắt được hai con thỏ rừng, hưng phấn trở về, lại thấy hai người đang ngủ say sưa.Tô Viễn nói: "Để họ ngủ đi!"Không chỉ Tô Tiểu Lạc, Phó Thiếu Đình cũng đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành.Tô Đông thêm củi vào bếp lò, rồi cùng Tô Viễn ra ngoài. Hai anh em đứng bên ngoài, một lát sau cả hai cùng cười lớn.Ngờ đâu mọi chuyện lại xoay chuyển, ai có thể ngờ Tiểu Cửu lại bình an trở về. Hai người đàn ông giờ đây vẫn còn cảm thấy khó tin. Họ ôm nhau, xúc động nói: "Thật tốt quá!""Chúng ta đã kiên trì đến phút cuối cùng." Tô Đông cảm khái nói, đến biên giới đã tám tháng rồi.Lệnh điều động từ cấp trên đã giục đi giục lại, họ cứ lần lữa mãi. Đặc biệt là Phó Thiếu Đình, tư lệnh Trương Quốc Bang đã trực tiếp mắng anh trong lệnh điều động.Đào tạo một phi công, quốc gia phải tốn rất nhiều nhân lực vật lực, đặc biệt là một phi công xuất sắc như thiếu tướng Phó Thiếu Đình. Ở biên giới anh liều mạng với kẻ thù. Một khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, đó là tổn thất của quốc gia, cũng là tổn thất của nhân dân.Nhưng Phó Thiếu Đình, ai nói cũng không nghe, thậm chí còn nói muốn chuyển sang lục quân.Nếu cứ cố chấp ở lại, chắc chắn sẽ bị kỷ luật."Anh cả, Thiếu Đình thích Tiểu Cửu." Tô Đông nói."Anh đâu có mù." Tô Viễn liếc em trai mình ."Được rồi!" Tô Đông cũng cảm thấy mình nói thừa, lại nói: "Nhưng với tính cách của Thiếu Đình, em thật sự lo Tiểu Cửu sau này sẽ phải sống trong sợ hãi.""Chuyện này anh càng không phải lo, với tính cách của Tiểu Cửu, ai lo lắng cho ai còn chưa biết được!" Tô Viễn không cho là đúng, còn thấy rất mong chờ.Hai người này sống với nhau, chắc chắn sẽ có một người phải lo lắng nhiều hơn. Nếu Phó Thiếu Đình thật sự cưới Tiểu Cửu, khỏi phải nói, người lo lắng chắc chắn là cậu ta.Tô Đông bỗng cảm thấy mình lo xa rồi, thương cảm nói: "Chúng ta đã bỏ lỡ tuổi thơ của Tiểu Cửu."Tô Viễn khoác vai Tô Đông, nói: "Tương lai của em ấy có chúng ta là đủ rồi."Đời người mấy chục năm, khi nào cũng chưa muộn!Tô Đông rưng rưng nước mắt: "Anh cả, vẫn là anh nghĩ thoáng."*****Sáng hôm sau, Tô Tiểu Lạc thức dậy vươn vai một cái. Bên ngoài vang lên tiếng hô hào của các chiến sĩ, cô xuống giường, tinh thần phấn chấn.Phó Thiếu Đình bước vào, trên tay bưng một bát cơm khoai lang nóng hổi.Tô Tiểu Lạc tiến lại gần hỏi: "Cho em sao?"Phó Thiếu Đình đặt bát cơm lên chiếc bàn gỗ đơn giản, nói với cô: "Nóng đấy, em đi rửa tay rửa mặt trước đi. Trong chậu có nước, trong bình thủy có nước nóng, thêm vào là dùng được.""Ồ!" Tô Tiểu Lạc đi tới chậu nước rửa mặt sạch sẽ, sau đó cười nói: "Chỗ này không tiện nghi bằng chỗ của ông già kia, bên đó có suối nước nóng, ngày nào em cũng phải ngâm mình một lúc, da dẻ đều trở nên mịn màng hơn."Phó Thiếu Đình nhìn cô: "Suối nước nóng ở đây cũng có một cái, nếu em muốn ngâm, anh sẽ dẫn em đi.""Thật sao?" Tô Tiểu Lạc thoa kem dưỡng da, thơm phức ngồi đối diện Phó Thiếu Đình. Cô nhìn khuôn mặt anh, da anh thô ráp hơn trước. "Anh có muốn dùng kem dưỡng da không?""Không cần.""Da anh bong tróc cả rồi, dùng một chút đi! Em còn nhiều lắm!" Tô Tiểu Lạc hào phóng đưa kem ra.Phó Thiếu Đình không động đậy.Tô Tiểu Lạc tiếp tục giới thiệu: "Cái này rất hiệu quả, trước đây da mặt em bị gió thổi cũng khô lắm, dùng kem dưỡng da này là hết ngay, không tin anh sờ thử xem."Yết hầu Phó Thiếu Đình khẽ động.Cảm giác mịn màng đêm qua khiến anh chột dạ lấy một ít kem, dưới ánh mắt mong chờ của Tô Tiểu Lạc mà thoa lên mặt."Có phải da mặt dễ chịu hơn nhiều rồi không?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi."Ừ." Phó Thiếu Đình đáp, chuyển chủ đề, "Ăn thôi."Tô Tiểu Lạc cất kem dưỡng da, cầm thìa lên, khoai lang có màu sắc rất đẹp, nhìn là thấy ngon rồi.Các chiến sĩ tập luyện bên ngoài cũng đã trở về, Tiểu Hứa bưng bát cơm lại ngồi bên cạnh Tô Tiểu Lạc, tò mò hỏi: "Tiểu Tô, tối qua cô chưa kể hết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Những người khác cũng nhìn về phía này, muốn biết sau khi Tô Tiểu Lạc kích nổ quả mìn thì đã thoát thân như thế nào."Không nói cho các người biết." Tô Tiểu Lạc cố ý giữ bí mật.Lúc đó sau khi dùng hết pháp lực, cô đã ngất đi, tỉnh dậy thì đã ở trong sào huyệt của ông già kia rồi.Chuyện hoang đường như vậy, cô không tiện nói với họ."Hừ, cô còn giấu giếm nữa! Bọn tôi lo lắng cho cô biết nhường nào." Tiểu Hứa bất mãn nói."Đúng vậy, lúc đó bọn tôi vào hang động tìm cô, chỉ tìm thấy túi vải và thư tuyệt mệnh của cô, cô biết bọn tôi đau lòng thế nào không?""Thôi được rồi, nói cho các anh biết." Tô Tiểu Lạc hắng giọng nói, "Lúc đó tôi cũng nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng trời không tuyệt đường người, trên vách đá đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, tôi đã men theo cái lỗ đó bò ra ngoài.""Chỗ đó cách đây hơi xa, tôi đã đi mất tám tháng mới đến được đây." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc nói."Đi tám tháng, chẳng lẽ cô bị lạc đường sao?""Rất có thể." Tô Tiểu Lạc gật đầu."Dù sao thì tôi không sao là tốt rồi, lúc đó thiếu tướng suýt chút nữa cũng chui vào cái lỗ đó." Tiểu Hứa nói."Anh ấy cũng chui vào?" Tô Tiểu Lạc kinh ngạc nhướng mày."Đúng vậy! Thấy cô gặp chuyện, anh ấy gần như phát điên!" Tiểu Hứa gật đầu lia lịa.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisBà ta cầm đồ đạc nhìn chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng con gái đâu."Con gái của tôi đâu?""Niếp Niếp..."Bà ta đi xuống lầu, đến ghế sofa cầm lấy con búp bê của Tử Huyên ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào mũi con búp bê: "Niếp Niếp, đừng chạy lung tung, nếu không mẹ sẽ không tìm thấy con, Niếp Niếp, con biết chưa?""Lại đây, mặc quần áo vào. Mẹ tết tóc cho con, con thích mẹ tết tóc cho nhất mà."Trình Nhã mặc quần áo cho con búp bê, hơi rộng, bà ta nói: "Chắc chắn con lại không chịu ăn cơm, gầy đi rồi, mẹ sửa lại cho con."Trình Nhã cắt sửa quần áo cho vừa với con búp bê, rồi đeo khóa trường mệnh lên cho nó."Con gái ngoan, con gái ngoan của mẹ, đẹp quá!"Mọi người không thấy Trình Nhã ở bệnh viện, Nghiêm Chỉ về nhà tìm thì thấy bà ta như vậy. Cô ấy đau lòng che miệng khóc, đi tới nói: "Mẹ, mẹ không đi giày, không lạnh sao?""Không lạnh, Niếp Niếp không lạnh, mẹ cũng không lạnh." Trình Nhã nhìn Nghiêm Chỉ, mỉm cười nói.Nghiêm Chỉ cúi người cởi tất cho bà ta, chân bà ta lạnh cóng. May mà đi tất bông, chỉ bị bỏng lạnh nhẹ.Nghiêm Chỉ nhanh chóng lấy một chậu nước ấm để Trình Nhã ngâm chân vào.Vương Thiến trở về, hỏi: "Chuyện gì vậy?"Nghiêm Chỉ: "Hình như mẹ có chút không ổn, mẹ coi con búp bê đó là Niếp Niếp rồi."Vương Thiến không khỏi đau lòng đỏ hoe mắt, không biết phải làm sao."Suỵt, hai đứa đừng ồn, Niếp Niếp đang ngủ." Trình Nhã ra hiệu im lặng với họ. "Nó buồn ngủ rồi, chắc chắn là chơi mệt rồi.""Mẹ, Niếp Niếp ngủ rồi, để con lau chân cho mẹ. Nếu không lát nữa em ấy tỉnh dậy muốn ra ngoài chơi, mẹ không đi được thì phiền lắm!" Nghiêm Chỉ khuyên nhủ.Nghe nói Niếp Niếp muốn ra ngoài chơi, Trình Nhã rất phối hợp, ngoan ngoãn để Nghiêm Chỉ lau khô chân cho bà ta, bôi thuốc mỡ bỏng lạnh, rồi đi tất vào.Bà ta dựa vào con búp bê, cứ thế ngủ thiếp đi.Sau khi tỉnh dậy, Trình Nhã không chịu đi đâu cả, bà ta ôm con búp bê cảnh giác nhìn mọi người, hễ có ai đến gần là bà ta lại hét lên: "Đừng cướp con gái của tôi, đừng cướp con gái của tôi."Tô Vệ Quân mời bác sĩ về nhà, bác sĩ khám xong, lắc đầu nói: "Bà ấy bị rối loạn tinh thần, có thể có khúc mắc trong lòng không vượt qua được. Cần phải kiểm soát bằng thuốc, bà ấy thuộc dạng mắc phải, nên có khả năng chữa khỏi."Tô Chính Quốc thở dài, cũng không biết nên nói gì.Nghiêm Chỉ nói: "Vị chuyên gia đã từng điều trị cho con, con sẽ cố gắng liên lạc, mẹ nhất định sẽ khỏi."Tô Chính Quốc hỏi: "Vệ Quân, vụ án của con thế nào rồi?"Tô Vệ Quân nói: "Đã điều tra sơ bộ, là vu cáo. Nhưng con vẫn phải nghỉ ngơi ở nhà vài tháng, đợi điều tra hoàn toàn rõ ràng mới có thể kết thúc vụ án.""Vậy thì tốt, nhà mình vừa hay có nhiều chuyện liên tục xảy ra, ở nhà một thời gian cũng tốt." Tô Chính Quốc có oán trách Trình Nhã, nhưng không có đứa con dâu này, những năm qua nhà họ Tô cũng không thể chống đỡ nổi. "Con dâu cũng không dễ dàng gì."Trong một gia đình, thiếu ai cũng không được.Tô Vệ Quân gật đầu: "Con cũng sai, thời gian qua chỉ lo giận dỗi với bà ấy, cũng không nói chuyện tử tế.""Hãy ở bên cạnh vợ con thật tốt!" Tô Chính Quốc mệt mỏi, đi lên lầu.Tô Vệ Quân đi đến trước mặt Trình Nhã, nói: "Xin lỗi."Trình Nhã ôm con gái nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười: "Niếp Niếp nhà em ngoan nhất, còn rất thông minh. Hơn một tuổi đã có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, hai tuổi đã biết cộng trừ nhân chia, ba tuổi... ba tuổi..."Trình Nhã ôm đầu, đau đến chết đi sống lại.Tô Vệ Quân đau lòng hùa theo: "Đúng vậy, con gái là thông minh nhất, là đứa thông minh nhất trong các con, còn rất hiểu chuyện.""Đúng vậy, đúng vậy, nó biết tự giặt khăn tay nhỏ." Trình Nhã cười nói, "Nó giặt khăn tay xong còn bảo em nghỉ ngơi, nói sau này lớn lên sẽ giặt rất nhiều quần áo cho em."Cơn đau lưng của Trình Nhã, chính là do nhiều năm tháng làm việc nhà mà ra.Bảy đứa con, giặt giũ, quét dọn, có lúc mệt đến nỗi không đứng thẳng lưng lên được. Lúc trước khi Tống Tĩnh Thư còn sống, còn có thể giúp đỡ chia sẻ, sau này gia đình này đều là do Trình Nhã gánh vác.Con cái đều đã trưởng thành, bà cũng già rồi.Tô Vệ Quân đau lòng đỏ hoe mắt, nắm lấy tay Trình Nhã, trên tay toàn là vết chai dày. Ông nói: "Xin lỗi, em vất vả rồi."Trình Nhã mỉm cười: "Không vất vả, em vất vả gì chứ? Anh bảo vệ đất nước, không cần lo lắng, nhà này có em."Tô Vệ Quân quay mặt đi, trong lòng áy náy không thôi. Thực ra người không có tư cách nói bà nhất chính là ông.Ông quanh năm suốt tháng không ở nhà, chẳng giúp được gì. Con gái gặp chuyện, người tự trách nhất chính là Trình Nhã. Ngày hôm đó nếu không phải có việc đến muộn, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.Ông cứ nghĩ không có tin tức, chính là tin tốt. Nhưng Trình Nhã vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nên mới nuông chiều Lý Vãn quá mức.Bây giờ lại là chính bà ép con gái ruột bỏ đi, bà mới không chịu nổi cú sốc này, Tô Vệ Quân nói: "Trình Nhã, chuyện đã xảy ra rồi, bà đừng nghĩ nữa. Niếp Niếp đã không còn, bà hãy buông bỏ đi!"Trình Nhã rút tay về, sắc mặt thay đổi dữ dội, ôm chặt con búp bê hoảng sợ nói: "Anh đi đi, con gái vẫn ổn, nó vẫn ổn!"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
--------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 327: Chú ơi, giúp một chút được không?Tình trạng của Trình Nhã khiến mọi người đều lo lắng.Nghiêm Chỉ đưa chuyên gia đến khám, chuyên gia cũng không có cách nào khác, chỉ có thể điều trị bằng thuốc trước, kết hợp với tư vấn tâm lý. Để người nhà dành nhiều thời gian ở bên cạnh bà, cho bà đủ sự quan tâm.Lý Vãn đến một lần, nhìn thấy Trình Nhã như vậy, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được."Mẹ.""Cô là ai?" Trình Nhã nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ."Con là Vãn Vãn đây mà!" Lý Vãn nghẹn ngào nói, "Mẹ đừng dọa con, mẹ đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi con mà?"Trình Nhã nhìn chằm chằm Lý Vãn một lúc, lắc đầu nói: "Tôi không biết Vãn Vãn là ai, cô làm ồn đến Niếp Niếp ngủ rồi.""Con là Vãn Vãn, mẹ nhìn con xem." Lý Vãn nắm lấy tay bà ta, cô ta có thể chấp nhận bất cứ ai rời bỏ mình, nhưng không thể chấp nhận Trình Nhã rời bỏ mình theo cách này."Tôi đã nói rồi, tôi không quen ai tên Vãn Vãn cả, cô làm ồn đến chúng tôi rồi." Trình Nhã ôm con búp bê, sợ nó bị giật mình."Lý Vãn, cô đừng kích động bà ấy nữa, bà ấy không nhớ cô đâu." Nghiêm Chỉ nói.Ban đầu họ còn nghĩ Lý Vãn có thể giúp Trình Nhã hồi phục phần nào, không ngờ bà ta lại quên mất Lý Vãn.Lý Vãn rời khỏi nhà họ Tô, thất thần đứng trong tuyết.Tại sao?Ngay cả Trình Nhã cũng muốn rời bỏ cô ta!Niếp Niếp!Cô gái đã khiến cô ta sống trong bóng tối mười năm nay, thật sự quan trọng đến vậy sao? Người nhà họ Tô đều vô tâm như vậy sao?
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisLý Vãn hét lên thất thanh, cô ta chỉ muốn có một gia đình, có sai sao? Tại sao người khác đều có thể có, mà cô ta lại không thể!Lý Vãn hận tất cả mọi người, hận tất cả mọi người!"Vãn Vãn, em đang làm gì ở đây vậy?" Tô Bình vừa đi dạy học trở về, vẫn chưa rõ chuyện nhà."Anh Bảy, họ đều không cần em nữa, em phải làm sao, em phải làm sao?" Lý Vãn nhìn Tô Bình với vẻ mặt hoang mang.Tô Bình đỡ cô ta dậy rồi nói: "Em đừng vội, chủ yếu là do lúc trước em làm có hơi quá. Em về căn nhà nhỏ của em trước đi, anh sẽ đi cầu xin bố mẹ.""Chân bị trẹo rồi à?" Tô Bình quan tâm hỏi, "Để anh cõng em về."Lý Vãn nằm lên lưng Tô Bình, nước mắt lăn dài trên má.Đến căn nhà nhỏ, Lý Vãn bảo Tô Bình ngồi với cô ta một lát. Tô Bình thở dài, căn nhà nhỏ này rất trống trải, chẳng có gì cả.Anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, bên trong bọc một xấp tiền lẻ đưa cho Lý Vãn: "Em ở một mình, sắp Tết rồi, anh không có nhiều tiền, em cầm lấy mà dùng."Lý Vãn cầm lấy tiền, cảm nhận được sự ấm áp dâng trào trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh Bảy đối xử tốt với cô ta.Cô ta rót một ly nước đưa cho Tô Bình: "Anh Bảy, anh uống nước đi."Tô Bình nhận lấy ly nước, uống một ngụm rồi nói: "Anh nghe nói em đã vào đại học công nông binh, em cố gắng thể hiện tốt, sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.""Vâng." Lý Vãn gật đầu.Mắt Tô Bình hoa lên, tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ mịt. Lý Vãn nhận lấy ly nước trong tay anh, nhẹ nhàng đỡ Tô Bình."Anh Bảy, anh mệt rồi phải không, em đỡ anh đi nghỉ một lát."Tô Bình lắc đầu, nhưng cảm giác chóng mặt ngày càng nặng, đành phải theo Lý Vãn lên giường. Lý Vãn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Bình, mím môi cắn răng, tiến lên cởi cúc áo của anh ta.Cởi đồ của Tô Bình xong, cô ta cũng cởi quần áo của mình ra. Cô ta lấy kéo cắt vào ngón tay mình, lấy máu bôi lên ga giường. Làm xong tất cả, cô ta áp sát vào Tô Bình nằm xuống.Nhà họ Tô muốn dễ dàng rũ bỏ cô ta như vậy, không có cửa đâu!*****Ngày hôm sau, khi Ôn Đình đến tìm Lý Vãn, vừa hay bắt gặp hai người họ nằm trên giường không mảnh vải che thân.Cô ta sững sờ tại chỗ trong chốc lát, sau đó quay người bỏ đi.Tô Bình mặc quần áo vào, vội vàng đuổi theo Ôn Đình giải thích: "Đình Đình, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, em nghe anh giải thích."Ôn Đình liếc nhìn Lý Vãn đang đi theo phía sau, giơ tay tát vào mặt anh ta một cái."Còn gì để nói nữa! Tô Bình, chúng ta chia tay!"Ôn Đình chạy nhanh đi, Tô Bình đứng tại chỗ không đuổi theo nữa. Anh ta quay người lại, Lý Vãn đỏ hoe mắt nói: "Anh Bảy, anh đi tìm Đình Đình đi, em không trách anh."Tô Bình không nhớ gì về chuyện tối qua, nhưng trên ga giường lại có máu. Dù ngốc đến mấy anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra."Vãn Vãn, sao anh lại, sao anh lại...""Chắc là anh nhận nhầm em thành Đình Đình rồi, nên mới..." Lý Vãn nói, "Anh Bảy, anh mau đi tìm Đình Đình đi, chắc chắn cô ấy đang rất buồn."Tô Bình gãi đầu, lúc này anh có nói gì cũng vô ích.*****Biên giới cũng có tuyết rơi. Tuyết rơi dày đặc, phủ lên khu rừng nguyên sinh một lớp dày.Cứ rảnh rỗi là Phó Thiếu Đình lại đến vùng đất này xem xêt, dù muộn đến mấy cũng phải nhìn một cái mới yên tâm.Cuộc sống biên giới mấy tháng qua khiến râu của anh mọc dài, tóc vẫn là kiểu tóc được cắt ba tháng trước trong quân đội.Tuyết trắng rơi trên tóc anh, càng khiến anh trông tiều tụy hơn.Vì đã vào đông, những kẻ địch muốn hành động cũng biến mất. Tám tháng qua, quân đội do Phó Thiếu Đình dẫn đầu đã giáng cho chúng những đòn nặng nề. Bây giờ hễ nghe đến tên Phó Thiếu Đình là chúng đã khiếp sợ.Anh đứng đó rất lâu.Tô Đông chạy đến nói: "Thiếu Đình, đến giờ ăn cơm rồi. Hôm nay có người săn được thỏ rừng, có thể cải thiện bữa ăn rồi."Phó Thiếu Đình mím môi nói: "Không cần quan tâm đến tôi, mọi người cứ ăn đi.""Cậu..." Tô Đông không nói ra được lời khuyên Phó Thiếu Đình từ bỏ, chỉ nhìn bóng lưng anh càng thêm cô độc.Phó Thiếu Đình trước kia tuy khó gần, nhưng trông tràn đầy sức sống, bây giờ tuy vẫn khó gần, nhưng trông trầm ổn hơn rất nhiều.Anh không thích náo nhiệt, càng náo nhiệt càng bài xích. Giống như lúc này, anh dường như càng thích sự cô độc.Tô Đông không ép buộc, đưa cho anh một cái bánh bao: "Về sớm nhé, ngày mai còn phải luyện tập."Phó Thiếu Đình ngồi xuống tại chỗ, cắn một miếng bánh bao tay cầm bình nước đưa lên uống một ngụm.Ăn xong, anh nằm trên mặt đất, lấy từ trong túi ra một bức ảnh. Bức ảnh được anh xem đi xem lại, sờ đi sờ lại.Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Tô Tiểu Lạc. "Nói thật nhé, anh nhìn thấy dáng vẻ của em trong ảnh mà không cười được sao?""Anh đã nói là anh không lừa em."Mắt Phó Thiếu Đình mờ đi, không sao cười nổi, anh thản nhiên nói: "Anh không lừa em, anh sẽ không cười.""Á hú hú!"Một tiếng hét vang vọng khắp khu rừng nguyên sinh, làm kinh động không ít động vật nhỏ. Một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời rơi thẳng xuống. "Ầm" một tiếng, tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.Cô thò đầu ra, kéo chiếc mũ đỏ đã lệch sang một bên, bất lực nói: "May mà tuyết ở đây đủ dày, nếu không mình đã bị đập thành bánh thịt rồi. Lão già kia thật không có nghĩa khí, mình chỉ ăn hết đồ dự trữ của lão thôi mà, vậy mà lại đuổi mình đi!"Tô Tiểu Lạc nằm nhoài ra đó, hồi phục chút sức lực.Cô nhìn thấy có một người ngồi đằng kia, vội vàng vẫy tay gọi: "Này, chú ơi, giúp một chút được không ạ! Cái hố này sâu quá, cháu không lên được."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 328: Có phải nhớ em lắm đúng không?Tô Tiểu Lạc gọi lớn một tiếng, nhưng người kia chẳng có chút phản ứng nào. Hả? Đầu tóc bạc trắng, chẳng lẽ là một ông lão?Bị lãng tai rồi à?Không còn cách nào khác, cô bèn tháo mũ xuống, vẫy mạnh tay hét lên: "Ông lão ơi, giúp cháu một chút được không?"Phó Thiếu Đình đứng sững ở đó, không dám cử động. Anh sợ đây chỉ là ảo giác, hoặc là một giấc mơ.Nếu là mơ, khi tỉnh lại cô sẽ biến mất.Đã không biết bao đêm anh mơ thấy cô, để rồi cảm giác như trái tim bị ai đó móc rỗng.Tô Tiểu Lạc thấy ông lão vẫn bất động, trong lòng tức đến phát điên, lầm bầm: "Tốt nhất là ông ấy bị đông cứng đi, nếu không thì đúng là người không có lòng tốt."Cô giơ tay ra, cố hết sức trèo lên khỏi cái hố.Chân ngắn thật là khổ mà! Nếu đổi lại là Phó Thiếu Đình, chắc chỉ cần bước một bước là xong."Cái tên Phó Thiếu Đình đáng ghét, giờ chắc anh đang nằm trong chăn ấm, ăn bánh ngon lành. Đáng ghét, thật ghen tị quá đi! Chờ đấy, gặp lại anh em nhất định sẽ hóa ma dọa cho sợ chết khiếp!""Nếu mình mất tích lâu thế này, chắc ông nội lo lắm. Không biết mọi người có nhớ mình không, hay lại mong mình biến mất luôn rồi?""Hừ, mình sẽ không để họ toại nguyện đâu!"Tô Tiểu Lạc vừa nghĩ vừa ủ rũ. Trên gương mặt cô không còn nụ cười nữa. Sau lần bị thương nặng, cô mới tỉnh lại cách đây một tháng. Ông già đó bảo cô đã ngủ rất lâu, nhờ trận pháp của ông ta mới giữ được mạng sống.Ông ta còn bắt cô phải báo ân.Cô mất một tháng mới phá xong trận pháp cho ông ta. Vậy mà ngay khi trận pháp bị phá, ông già đó sợ cô lấy sạch của cải của mình, liền lập tức đuổi cô đi không thương tiếc.Đúng là đồ vô ơn!"Chả có chút tình người nào!""Ngươi trông mong một con mãng xà biết nhân tính cũng khó lắm." Lang thú trong ngọc cổ yếu ớt nói vọng ra."Lắm lời quá! Mau đưa ta ra ngoài." Tô Tiểu Lạc nhăn mặt. Nếu không phải do không mang theo giấy bùa và chu sa, thì sao cô để mặc họ lộng hành thế này!
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Một tháng gà rán!" Lang thú thanh giọng nói. Mấy tháng nay toàn ăn đồ chay, nó nhất định phải mặc cả chút gì đó."Tô Tiểu Lạc!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.Đôi mắt cô nheo lại, lang thú lập tức đổi giọng: "Nửa tháng cũng được.""Ai thèm để ý đến ngươi!" Cô nhướng mày, đẩy con sói ra. "Phó Thiếu Đình, là anh phải không? Anh đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp em đi!"Phó Thiếu Đình lúc này mới bước nhanh về phía cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn cô rõ ràng từng chi tiết. Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng, đôi mắt lườm anh giận dữ. Vẫn giống như trước, sống động, lanh lợi."Nếu anh còn đứng đó, em sẽ giận thật đấy!" Tô Tiểu Lạc phồng má, cảm thấy kỳ lạ. Mới có tám tháng không gặp mà anh không nhận ra cô nữa sao?Phó Thiếu Đình cuối cùng cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô. Khi cảm nhận được hơi ấm từ tay cô, anh mới chắc chắn đây là sự thật."Này, anh không nghe em gọi sao? Bỏ mặc em ở đây lâu thế, em mặc kệ, anh phải mời em ăn ngon bù lại!" Tô Tiểu Lạc dùng tay chọc vào ngực anh, tỏ vẻ bất mãn.Phó Thiếu Đình kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, giọng nói khàn đặc: "Cuối cùng em cũng chịu quay về?"Tô Tiểu Lạc cảm nhận được cơ thể anh hơi run lên. Cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh, cười hắc hắc: "Em về rồi đây! Có bất ngờ không?""Không được dọa anh thêm lần nào nữa!" Phó Thiếu Đình nghiêm giọng, siết chặt vòng tay quanh cô.Cảm giác cô ở trong vòng tay mới khiến anh thực sự an tâm."Ui, chuyện ngoài ý muốn thôi mà." Cô bị anh ôm đến nghẹt thở, đẩy nhẹ anh ra nói: "Nếu anh còn không buông tay, em sẽ bị siết chết mất."Phó Thiếu Đình miễn cưỡng thả cô ra, cẩn thận quan sát gương mặt và toàn thân cô. Khi chắc chắn cô an toàn, anh mới yên tâm.Tô Tiểu Lạc đưa tay kéo hàm râu anh, bật cười: "Phó Thiếu Đình, mới tám tháng không gặp mà anh để râu dài thế này à? Định thay đổi phong cách, làm chú đẹp trai sao?"Anh vốn đã đẹp trai, ngay cả bộ râu cũng rất thu hút. Nhưng lúc này, anh lại chau mày quay mặt đi, hỏi: "Em đã đi đâu? Có bị thương không?"Tô Tiểu Lạc kể lại những gì đã xảy ra, sau đó hỏi: "Anh một mình ở đây làm gì? Đừng nói là đợi em suốt thời gian qua nhé?"Phó Thiếu Đình lạnh lùng đáp lại: "Không có, chỉ tiện đi dạo thôi. Anh cả và anh hai của em cũng ở đây. Đi, anh đưa em gặp họ."Anh nắm chặt cánh tay cô, như thể sợ cô biến mất lần nữa."Phó Thiếu Đình, em tự đi được mà.""Anh sợ em lại lạc."Mũi cô cay xè. Tên này bề ngoài lạnh lùng mà trong lòng ấm áp, cô nghiêng đầu nói: "Thế em mệt quá đi không nổi nữa, anh bế em nhé?"Không đợi cô kịp phản ứng, anh bế cô lên. Cô hoảng hốt hét lên: "Em đùa thôi mà, mau thả em xuống!""Anh không đùa. Tô Tiểu Lạc, nếu em lại lừa anh lần nữa, anh sẽ...""Sẽ làm sao?" Cô vòng tay ôm cổ anh, tò mò hỏi.Anh đứng lại, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt cô, rất lâu mới nói: "Không có gì."Cô cười khúc khích, hỏi: "Có phải nhớ em lắm không?"Phó Thiếu Đình không trả lời, nhưng cô cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, thì thầm: "Nhưng em nhớ anh đấy."Tim anh đập thình thịch, cảm giác như đang được lấp đầy bởi giọng nói nhỏ nhẹ của cô."Những tháng em hôn mê, em đã mơ thấy rất nhiều chuyện hồi nhỏ. Mơ thấy rất nhiều người, cũng nhớ rất nhiều người." Tô Tiểu Lạc cọ má vào cổ anh, giọng nói dịu dàng: "Đặc biệt là nhớ anh."Phó Thiếu Đình thoáng sững người, không để ý mà bị vấp chân, hai người cứ thế lăn xuống tuyết mấy vòng, Phó Thiếu Đình lập tức ôm chặt cô vào lòng.Tô Tiểu Lạc nằm sấp trên người anh, không nhịn được bật cười: "Phó Thiếu Đình, anh làm gì vậy? Lỗi này mà anh cũng phạm!"Phó Thiếu Đình xoay người nằm trên người cô, chống hai tay lên, cố gắng không đè lên cô.Tô Tiểu Lạc ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm mang theo nét chiếm hữu mạnh mẽ, hoàn toàn khác với vẻ bình thường.Tim cô như muốn nhảy ra ngoài.Thật kỳ lạ."Thiếu Đình, cậu đang làm gì ở đó thế?" Tô Đông từ đằng xa gọi lớn: "Sắp tập hợp rồi!"Phó Thiếu Đình đứng dậy, kéo Tô Tiểu Lạc lên, vẻ mặt hơi bối rối: "Anh cả, anh hai của em đều đang đợi em."Lúc nãy anh đúng là quá thất lễ, suýt chút nữa thì...Phó Thiếu Đình tự trách mình, nhưng vẫn nắm tay Tô Tiểu Lạc dắt cô đi xuống.Tô Tiểu Lạc không hiểu sao anh lại đột nhiên tức giận, nhưng được gặp lại người nhà khiến cô vô cùng vui mừng.Cô giơ chiếc mũ đỏ nhỏ của mình lên, hét lớn về phía những người bên dưới: "Anh hai, em về rồi đây!"Tô Đông ngẩn người ra tại chỗ.Anh nhìn thấy Phó Thiếu Đình đang nắm tay một cô gái đi về phía mình, cảm giác như đang nằm mơ. Anh không nhịn được tức lập dụi mắt vài lần, nói với người bên cạnh: "Nhanh, đấm tôi một cú đi."Người chiến sĩ bên cạnh không dám mạnh tay, nhẹ nhàng đấm anh ấy một cái."Không ăn cơm à!" Tô Đông quát lớn.Người chiến sĩ liền đấm mạnh hơn, khiến Tô Đông đau điếng. Nhưng thay vì tức giận, anh ấy lại bật cười ha hả: "Tiểu Cửu, em gái Tiểu Cửu của tôi về rồi!"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 329: Muốn bắt nạt cô mỗi ngàyTiếng gọi của Tô Đông vang vọng khắp quân doanh, khiến mọi người đều chạy ra.Tiểu Hứa, Tiểu Giang, tất cả đều ở đây, không ai về cả. Nhìn thấy bóng người từ xa, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, có người lên tiếng hỏi: "Tiểu Cửu là ai vậy?""Tiểu Tô, chính là Tiểu Tô đó!""Nhưng kia không phải là một cô gái sao?" Tiểu Hứa vẫn còn mơ hồ."Tiểu Tô chính là cô gái đó!"Tiểu Hứa bừng tỉnh đại ngộ, hình như hiểu ra điều gì, anh ấp úng vài tiếng rồi cười lớn: "Ra là vậy, ra là vậy, thảo nào thiếu tướng lại... haha."Mọi người đều tràn ngập niềm vui.Tô Đông ôm chầm lấy Tô Tiểu Lạc, nước mắt tuôn trào: "Con bé ngốc này, lần sau không được hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, biết chưa?""Em biết rồi!" Tô Tiểu Lạc cười hì hì, "Vừa rồi anh Thiếu Đình đã mắng em rồi, anh đừng nói em nữa!""Ai dám nói Tiểu Cửu nhà chúng ta chứ?" Tô Viễn bước tới, vẻ mặt xúc động nhìn Tô Tiểu Lạc.Em gái của anh! Thật sự đã trở về!"Anh cả!" Tô Tiểu Lạc cười kéo tay Phó Thiếu Đình, nói, "Chính anh ấy, anh ấy vừa mắng em đấy."Vừa thấy là Phó Thiếu Đình, Tô Viễn liền nói: "Thiếu Đình mắng em là phải, em không biết cậu ấy gần như ngày nào cũng đến chỗ đó xem em có trở về không, cậu ấy thậm chí còn...""Anh cả, Tiểu Lạc trở về cũng mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút." Phó Thiếu Đình cắt ngang lời Tô Viễn."Phải rồi, xem anh này, đầu óc lú lẫn quá, mau vào trong nói chuyện. Tiểu Hứa, đi kiếm thêm củi về!" Tô Viễn vội vàng đưa Tô Tiểu Lạc vào trong.Tiểu Hứa và Tiểu Giang vội vàng đi nhặt củi.Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, lão cán bộ này rõ ràng rất lo lắng cho cô, vậy mà còn không chịu thừa nhận!"Thiếu Đình, cậu cũng đi sửa soạn lại bản thân đi, bao lâu rồi không cạo râu thế?" Tô Đông liếc nhìn Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình "ừ" một tiếng, lại nhìn Tô Tiểu Lạc, thật ra không muốn đi chút nào. Nhưng nghĩ đến việc Tô Tiểu Lạc lúc nãy gọi anh là chú , anh đành gật đầu đồng ý.Tô Tiểu Lạc trò chuyện với Tô Đông và Tô Viễn một lúc, Tiểu Hứa và Tiểu Giang cũng đã mang củi về.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Tiểu Lạc hỏi thăm về đội trưởng Cao Sơn, hai người cùng thở dài: "Đội trưởng đã hy sinh rồi, lúc đó có một chiến sĩ của chúng ta dẫm phải mìn, anh ấy đã thay thế người chiến sĩ đó hy sinh."Tô Tiểu Lạc cũng không khỏi cảm thán.Tiểu Hứa nói tiếp: "Thôi đừng nói đến những chuyện buồn này nữa, cô kể cho bọn tôi nghe trong khoảng thời gian này cô đã đi đâu vậy?""Khoảng thời gian này của tôi, nói ra thì dài lắm."Tiểu Hứa cảm khái: "Phải đấy, bọn tôi cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là thiếu tướng, gần như chẳng thấy anh ấy cười bao giờ. Anh ấy lái máy bay chiến đấu cứ như từ địa ngục lao ra vậy, liều lĩnh vô cùng."Tiểu Giang tiếp lời: "Thiếu tướng là một người đàn ông đích thực, mỗi lần đều xông pha ở tuyến đầu, đúng là thần nhân.""Ừ." Tiểu Hứa gật đầu đồng ý, "Chỉ là anh ấy ngày càng không chú ý đến ngoại hình của mình, ba tháng trước, phải khó khăn lắm mới thuyết phục được anh ấy cắt tóc, nếu không thì trông anh ấy chẳng khác gì người rừng."Tô Tiểu Lạc nhớ đến việc mình đã nhầm Phó Thiếu Đình là chú, không nhịn được bật cười. Quả thật không trách cô được. Phó Thiếu Đình chính là...Phó Thiếu Đình bước vào lều, tóc tai gọn gàng, râu cũng đã cạo sạch sẽ.Tiểu Hứa khen ngợi: "Thiếu tướng, bọn em suýt nữa quên mất anh vốn dĩ đẹp trai như vậy."Rất anh tuấn. Một vẻ anh tuấn khiến người ta cảm thấy tự ti.Ánh mắt Phó Thiếu Đình dán chặt vào Tô Tiểu Lạc, vừa rồi anh chạy đến đây, sợ cô sẽ biến mất.Tiểu Giang kéo Tiểu Hứa đứng dậy: "Hai người cứ trò chuyện trước đi, bọn em đi luyện tập đây."Những người lính ở biên giới khi rảnh rỗi thường tập luyện. Ngay cả trong tuyết, để thích nghi với môi trường, họ cũng phải rèn luyện.Tô Đông vỗ vai Phó Thiếu Đình: "Cậu nghỉ ngơi một chút đi!"Tô Viễn cười nói: "Em gái, em khuyên cậu ấy đi. Cho dù là người sắt cũng có lúc kiệt sức."Tô Tiểu Lạc chào theo kiểu nhà binh, cười nói: "Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"Tô Viễn và Tô Đông đồng loạt xoa đầu cô: "Con bé này."Em gái vẫn đáng yêu như mọi khi, đặc biệt là sau khi biết được mối quan hệ huyết thống này, cảm giác thân thiết còn hơn trước.Hai người bàn bạc sẽ bắt thêm vài con thỏ tuyết để bồi bổ cho em gái. Khuôn mặt gầy hơn trước, cằm nhọn hoắt, tuy xinh đẹp nhưng lại thiếu đi vẻ mũm mĩm đáng yêu.Tô Tiểu Lạc tiến sát lại gần Phó Thiếu Đình hỏi: "Anh liều mạng như vậy là để trả thù cho em sao?"Phó Thiếu Đình đang sưởi ấm bên lò sưởi, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.Tô Tiểu Lạc dựa vào vai anh, nói: "Em biết mà, anh vẫn rất trọng tình nghĩa."Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Phó Thiếu Đình, yết hầu anh khẽ động, lông mày nhíu lại gần như không thể nhận ra.Chỉ là trọng tình nghĩa thôi sao?Anh biết rõ chắc chắn không phải. Chỉ là cô ấy còn quá nhỏ, anh không muốn dọa cô ấy sợ."Còn vì những người liệt sĩ đã ngã xuống trên mảnh đất này.""Anh nói đúng." Tô Tiểu Lạc thân mật ôm lấy cánh tay Phó Thiếu Đình, từ khi có ký ức thời thơ ấu, không hiểu sao cô lại có một cảm giác ỷ lại khó tả đối với Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình lại nhíu mày, cô nhóc này thật không có chút đề phòng nào trong vấn đề nam nữ. Anh định dạy dỗ cô một phen, nhưng khi chạm phải ánh mắt trong veo của cô, lời nói lại biến thành: "Em... có muốn ăn gì không?""Em muốn ngủ một lát, em có thể ngủ trên giường của anh được không?" Hơn một tháng nay, Tô Tiểu Lạc gần như chẳng được ngủ yên giấc nào."Được, em đợi một chút." Phó Thiếu Đình đứng dậy, đi lấy ga giường và vỏ chăn mới, lại trải thêm một lớp chăn bông, sợ cô nằm không thoải mái.Dọn dẹp xong, anh quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu Lạc đã ngủ gục trên ghế như một chú mèo nhỏ.Khóe môi Phó Thiếu Đình khẽ nhếch lên, bước tới bế cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh.Tám tháng không gặp, cô gầy đi trông thấy. Khuôn mặt cũng nhỏ hơn, đôi mắt càng thêm to tròn. Cô ngủ say sưa, khóe miệng khẽ cong lên như đang mơ một giấc mơ đẹp.Phó Thiếu Đình đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Đôi mắt sâu thẳm không còn bình lặng, tình cảm mãnh liệt như muốn trào ra.Cô nói, rất nhớ anh!Anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô."Đồ đạc cũng không mang..." Tô Đông đúng lúc bước vào, vừa hay nhìn thấy hành động của Phó Thiếu Đình, hai mắt trợn tròn như chuông đồng.Tô Đông vội vàng nhặt đồ tập luyện dưới đất ném cho người phía sau, bảo họ đi trước.Phó Thiếu Đình bình tĩnh đứng dậy, vén chăn cho Tô Tiểu Lạc.Tô Đông đứng bên ngoài đợi anh.Anh ung dung bước ra ngoài.
Tô Đông tức giận hỏi: "Phó Thiếu Đình, cậu đã làm gì em gái tôi?"Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Đông: "Vừa rồi anh không nhìn thấy sao?"Thấy anh chẳng buồn che giấu, Tô Đông càng tức giận hơn: "Cậu có ý gì? Cậu bắt nạt em gái tôi?""Không." Phó Thiếu Đình phản đối từ bắt nạt, anh nói, "Tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cô ấy.""Cậu hôn người ta rồi còn nói không bắt nạt?" Tô Đông sốt ruột."Nếu anh cho rằng thế này cũng là bắt nạt," Phó Thiếu Đình không hề né tránh, "thì tôi muốn bắt nạt cô ấy mỗi ngày."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 330: Không được giở trò lưu manhTô Đông không ngờ Phó Thiếu Đình lại nói như vậy, giả vờ tức giận: "Thằng nhóc thối này, nói năng kiểu gì đấy? Cậu đây là giở trò lưu manh!"Phó Thiếu Đình kiên định nói: "Anh hai, yêu đương mà không có mục đích kết hôn mới là giở trò lưu manh, em muốn cưới cô ấy."Tô Đông nhìn anh chằm chằm một lượt, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, vỗ mạnh vào vai anh: "Thằng nhóc này, mắt nhìn người không tệ! Động lòng từ khi nào thế? Giấu kỹ thật đấy."Phó Thiếu Đình thản nhiên thừa nhận: "Từ rất lâu rồi."Tô Đông chợt nhớ đến chuyện hai đứa đã được hứa hôn từ nhỏ, thằng nhóc này chẳng phải đã nhắm trúng Tiểu Cửu từ bé rồi sao.Mấy tháng nay, ai cũng nhìn ra Phó Thiếu Đình đã yêu Tiểu Cửu nhiều như thế nào. Vừa rồi anh chỉ thử cậu ta một chút thôi.Tô Đông cười nói: "Thôi được rồi, không trêu cậu nữa. Nhưng cậu không được bắt nạt em ấy, nghe rõ chưa? Bắt nạt kiểu gì cũng không được! Còn nữa, cậu phải được sự đồng ý của em ấy.""Vâng." Phó Thiếu Đình đáp."Thằng nhóc!" Tô Đông không nhịn được lại vỗ vai anh, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng bông hoa nhỏ của nhà họ, anh vẫn không muốn dễ dàng giao cho người khác. "Cậu phải hứa với tôi hai điều kiện.""Anh nói đi.""Thứ nhất, không được liều mạng như trước nữa, tôi không muốn em gái tôi sau này phải sống cảnh góa bụa.""Chuyện này sẽ không xảy ra nữa." Phó Thiếu Đình kiên định nói.Tô Đông nhìn Phó Thiếu Đình, kẻ kiêu ngạo ngày nào giờ đây lại ngoan ngoãn trước mặt anh, trong lòng anh ít nhiều cũng thấy vui vẻ."Thứ hai, điều này tôi tạm thời chưa nghĩ ra, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói.""Vâng." Phó Thiếu Đình tỏ vẻ rất dễ nói chuyện.Chỉ vậy đã thỏa hiệp rồi?Tô Đông hắng giọng, bỗng cảm thấy mình như đang bắt nạt người khác: "Chúng tôi định đi bắt vài con thỏ rừng cho Tiểu Cửu ăn khuya, cậu trông chừng em ấy nhé. Nhớ kỹ, không được bắt nạt em ấy."Tai Phó Thiếu Đình bỗng đỏ lên, gật đầu hứa hẹn: "Sẽ không đâu."Phó Thiếu Đình quay trở lại lều, ngồi bên cạnh Tô Tiểu Lạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đã lâu rồi không cảm thấy yên bình như vậy. Anh dựa vào lưng ghế, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisTô Đông và Tô Viễn thật sự đã bắt được hai con thỏ rừng, hưng phấn trở về, lại thấy hai người đang ngủ say sưa.Tô Viễn nói: "Để họ ngủ đi!"Không chỉ Tô Tiểu Lạc, Phó Thiếu Đình cũng đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành.Tô Đông thêm củi vào bếp lò, rồi cùng Tô Viễn ra ngoài. Hai anh em đứng bên ngoài, một lát sau cả hai cùng cười lớn.Ngờ đâu mọi chuyện lại xoay chuyển, ai có thể ngờ Tiểu Cửu lại bình an trở về. Hai người đàn ông giờ đây vẫn còn cảm thấy khó tin. Họ ôm nhau, xúc động nói: "Thật tốt quá!""Chúng ta đã kiên trì đến phút cuối cùng." Tô Đông cảm khái nói, đến biên giới đã tám tháng rồi.Lệnh điều động từ cấp trên đã giục đi giục lại, họ cứ lần lữa mãi. Đặc biệt là Phó Thiếu Đình, tư lệnh Trương Quốc Bang đã trực tiếp mắng anh trong lệnh điều động.Đào tạo một phi công, quốc gia phải tốn rất nhiều nhân lực vật lực, đặc biệt là một phi công xuất sắc như thiếu tướng Phó Thiếu Đình. Ở biên giới anh liều mạng với kẻ thù. Một khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, đó là tổn thất của quốc gia, cũng là tổn thất của nhân dân.Nhưng Phó Thiếu Đình, ai nói cũng không nghe, thậm chí còn nói muốn chuyển sang lục quân.Nếu cứ cố chấp ở lại, chắc chắn sẽ bị kỷ luật."Anh cả, Thiếu Đình thích Tiểu Cửu." Tô Đông nói."Anh đâu có mù." Tô Viễn liếc em trai mình ."Được rồi!" Tô Đông cũng cảm thấy mình nói thừa, lại nói: "Nhưng với tính cách của Thiếu Đình, em thật sự lo Tiểu Cửu sau này sẽ phải sống trong sợ hãi.""Chuyện này anh càng không phải lo, với tính cách của Tiểu Cửu, ai lo lắng cho ai còn chưa biết được!" Tô Viễn không cho là đúng, còn thấy rất mong chờ.Hai người này sống với nhau, chắc chắn sẽ có một người phải lo lắng nhiều hơn. Nếu Phó Thiếu Đình thật sự cưới Tiểu Cửu, khỏi phải nói, người lo lắng chắc chắn là cậu ta.Tô Đông bỗng cảm thấy mình lo xa rồi, thương cảm nói: "Chúng ta đã bỏ lỡ tuổi thơ của Tiểu Cửu."Tô Viễn khoác vai Tô Đông, nói: "Tương lai của em ấy có chúng ta là đủ rồi."Đời người mấy chục năm, khi nào cũng chưa muộn!Tô Đông rưng rưng nước mắt: "Anh cả, vẫn là anh nghĩ thoáng."*****Sáng hôm sau, Tô Tiểu Lạc thức dậy vươn vai một cái. Bên ngoài vang lên tiếng hô hào của các chiến sĩ, cô xuống giường, tinh thần phấn chấn.Phó Thiếu Đình bước vào, trên tay bưng một bát cơm khoai lang nóng hổi.Tô Tiểu Lạc tiến lại gần hỏi: "Cho em sao?"Phó Thiếu Đình đặt bát cơm lên chiếc bàn gỗ đơn giản, nói với cô: "Nóng đấy, em đi rửa tay rửa mặt trước đi. Trong chậu có nước, trong bình thủy có nước nóng, thêm vào là dùng được.""Ồ!" Tô Tiểu Lạc đi tới chậu nước rửa mặt sạch sẽ, sau đó cười nói: "Chỗ này không tiện nghi bằng chỗ của ông già kia, bên đó có suối nước nóng, ngày nào em cũng phải ngâm mình một lúc, da dẻ đều trở nên mịn màng hơn."Phó Thiếu Đình nhìn cô: "Suối nước nóng ở đây cũng có một cái, nếu em muốn ngâm, anh sẽ dẫn em đi.""Thật sao?" Tô Tiểu Lạc thoa kem dưỡng da, thơm phức ngồi đối diện Phó Thiếu Đình. Cô nhìn khuôn mặt anh, da anh thô ráp hơn trước. "Anh có muốn dùng kem dưỡng da không?""Không cần.""Da anh bong tróc cả rồi, dùng một chút đi! Em còn nhiều lắm!" Tô Tiểu Lạc hào phóng đưa kem ra.Phó Thiếu Đình không động đậy.Tô Tiểu Lạc tiếp tục giới thiệu: "Cái này rất hiệu quả, trước đây da mặt em bị gió thổi cũng khô lắm, dùng kem dưỡng da này là hết ngay, không tin anh sờ thử xem."Yết hầu Phó Thiếu Đình khẽ động.Cảm giác mịn màng đêm qua khiến anh chột dạ lấy một ít kem, dưới ánh mắt mong chờ của Tô Tiểu Lạc mà thoa lên mặt."Có phải da mặt dễ chịu hơn nhiều rồi không?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi."Ừ." Phó Thiếu Đình đáp, chuyển chủ đề, "Ăn thôi."Tô Tiểu Lạc cất kem dưỡng da, cầm thìa lên, khoai lang có màu sắc rất đẹp, nhìn là thấy ngon rồi.Các chiến sĩ tập luyện bên ngoài cũng đã trở về, Tiểu Hứa bưng bát cơm lại ngồi bên cạnh Tô Tiểu Lạc, tò mò hỏi: "Tiểu Tô, tối qua cô chưa kể hết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Những người khác cũng nhìn về phía này, muốn biết sau khi Tô Tiểu Lạc kích nổ quả mìn thì đã thoát thân như thế nào."Không nói cho các người biết." Tô Tiểu Lạc cố ý giữ bí mật.Lúc đó sau khi dùng hết pháp lực, cô đã ngất đi, tỉnh dậy thì đã ở trong sào huyệt của ông già kia rồi.Chuyện hoang đường như vậy, cô không tiện nói với họ."Hừ, cô còn giấu giếm nữa! Bọn tôi lo lắng cho cô biết nhường nào." Tiểu Hứa bất mãn nói."Đúng vậy, lúc đó bọn tôi vào hang động tìm cô, chỉ tìm thấy túi vải và thư tuyệt mệnh của cô, cô biết bọn tôi đau lòng thế nào không?""Thôi được rồi, nói cho các anh biết." Tô Tiểu Lạc hắng giọng nói, "Lúc đó tôi cũng nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng trời không tuyệt đường người, trên vách đá đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, tôi đã men theo cái lỗ đó bò ra ngoài.""Chỗ đó cách đây hơi xa, tôi đã đi mất tám tháng mới đến được đây." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc nói."Đi tám tháng, chẳng lẽ cô bị lạc đường sao?""Rất có thể." Tô Tiểu Lạc gật đầu."Dù sao thì tôi không sao là tốt rồi, lúc đó thiếu tướng suýt chút nữa cũng chui vào cái lỗ đó." Tiểu Hứa nói."Anh ấy cũng chui vào?" Tô Tiểu Lạc kinh ngạc nhướng mày."Đúng vậy! Thấy cô gặp chuyện, anh ấy gần như phát điên!" Tiểu Hứa gật đầu lia lịa.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store