Edit Hoan Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui
Editor: Frenalis Chương 103: Cha mẹ đủ cả, nhưng lại chẳng khác trẻ mồ côiNgười phụ nữ lo lắng đám người ở đây phát hiện Chiêu Đệ không phải trẻ mồ côi, vội trấn an: "Sắp thôi, sắp thôi mà!"Cánh cổng lớn trên núi từ từ khép lại. Chiêu Đệ đứng đó đợi rất lâu, nhưng mẹ cô bé thậm chí không một lần ngoái đầu nhìn lại.Ban đầu, những người ở đây đối xử với bọn trẻ khá tốt, mỗi ngày đều được ăn trứng gà.Nhưng một tháng sau, mọi chuyện thay đổi. Bọn trẻ phải làm việc hàng ngày, nếu không hoàn thành sẽ bị đánh đòn.Chiêu Đệ không giống những đứa trẻ khác, ngày nào cô bé cũng chờ đợi mẹ đến đón mình.Ngày qua ngày, năm lại nối năm. Đến năm cô bé mười hai tuổi, những người ở đó báo rằng mẹ cô đến đón.Cô bé vui sướng tột độ. Ngày hôm đó bữa ăn cũng rất ngon, có cả món trứng hấp mà cô bé thích nhất. Ở nhà món này chỉ dành cho em trai. Mỗi lần rửa bát, cô bé đều liếm sạch cái bát của em mình.Những đứa trẻ khác trong viện đều ghen tị với cô bé, vì cô bé có mẹ đến đón.Cô bé lần lượt chào tạm biệt từng người, háo hức chờ mẹ đến. Nhưng sau đó cô bé lại bị dẫn vào một căn phòng nhỏ, rồi bị người ta lấy đi trái tim."Thực ra, bị lấy đi trái tim cũng không tệ." Cô bé lặng lẽ nói. "Ít nhất sẽ không còn đau nữa.""Con là... Chiêu Đệ?" Bà lão nhìn cô bé, đầy hối hận."Vậy nên, thực sự mẹ chưa từng nghĩ đến việc đón con, đúng không?" Cô bé thì thầm hỏi.Người phụ nữ năm xưa nhận tiền mang về nhà. Số tiền đó không ít, cuộc sống dần trở nên sung túc, thậm chí còn xây được ngôi nhà lợp ngói xanh. Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, trên núi vẫn còn một đứa con gái mà bà ta đã bỏ rơi.Bà lão rưng rưng nước mắt nói:
"Mẹ có lên tìm con thật mà. Khi mẹ lên, họ bảo rằng con đã được người khác nhận nuôi."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisCô bé quay đầu nhìn Tô Tiểu Lạc, hỏi: "Bà ấy thực sự đã từng đến tìm em sao?"Tô Tiểu Lạc nhìn bà lão nằm trên giường, lặng lẽ gật đầu.Gương mặt cô bé bỗng rạng rỡ: "Mẹ thực sự đã đến tìm con sao?"Bà lão liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng là mẹ đã từng đi tìm con."Tô Tiểu Lạc tiếp lời: "Lúc em mười tám tuổi, bà ta đã lên núi. Nhưng khi đó là vì em trai em sắp lấy vợ. Bà ta muốn đón em về để đổi chút tiền thách cưới."Nụ cười trên mặt cô bé lập tức đông cứng.Phó Nhiễm phẫn nộ hỏi: "Đứa trẻ đó chẳng lẽ không phải con gái bà, không phải do bà mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời? Bà cũng là phụ nữ, sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như thế?"Bà lão cố bào chữa: "Đó là con ruột tôi, tôi vì sinh nó mà phải chịu bao khổ sở. Nhưng chỉ vì nó là con gái mà mẹ chồng tôi không cho tôi được ở cữ đàng hoàng, từ đó tôi mắc bệnh đau lưng mãn tính."Phó Nhiễm không còn lời nào để nói, chỉ trầm giọng chất vấn: "Những lỗi lầm của mẹ chồng bà, bà lại đổ lên đầu con gái mình sao? Như thế là công bằng à? Bà nên trách mình chọn nhầm người đàn ông, trách mẹ chồng bà trọng nam khinh nữ, chứ sao lại trách cô bé chỉ vì cô bé là con gái?""Ở đây nhà nào chẳng thế, đâu phải chỉ mình nhà tôi. Con trai phải nuôi bố mẹ già, còn phải nối dõi tông đường. Con gái lấy chồng rồi là người nhà khác." Bà lão vẫn cố chấp nói."Thế con trai bà chính là người sẽ nuôi bà lúc tuổi già sao?" Phó Nhiễm nhìn căn nhà đơn sơ chẳng thể chắn nổi mưa gió. "Sợ là bà không qua nổi mùa đông này.""Con trai tôi sẽ nối dõi tông đường." Bà lão có chút đuối lý nhưng vẫn kiên định nói."Yên tâm đi, nếu như theo quan niệm của các người rằng chỉ con trai mới tính là đời sau, thì đời này nhà bà đã tuyệt tự rồi!" Tô Tiểu Lạc bình thản nói."Cô nói bậy! Cô nói bậy!" Bà lão yếu ớt bỗng ánh mắt trở nên hung dữ, kích động muốn ngồi dậy."Chẳng lẽ bà không nhận ra rằng nhà bà chỉ hưng thịnh được hai năm?" Tô Tiểu Lạc hỏi.Bà lão sững lại. Đúng vậy, hai năm đó gia đình bà ta rất phát đạt, làm gì cũng thuận lợi, tiền bạc dễ kiếm. Nhưng mấy năm nay mọi thứ ngày càng sa sút."Bởi vì con gái bà chính là phúc báo của nhà bà. Sau khi cô bé mất, phúc báo đó cũng mất theo." Tô Tiểu Lạc nói. "Con trai bị bà chiều nên sinh lười biếng, nghiện cờ bạc. Con dâu bà oán hận bà trọng nam khinh nữ, chỉ mong bà chết sớm. Cháu gái bà chẳng thân thiết với bà. Cả đời này, rốt cuộc bà sống vì điều gì?"Bà lão nằm bệt xuống giường, không còn sức lực.Cả đời này, bà ta đã sống vì điều gì?"Chiêu Đệ sinh ra trong gia đình như vậy là bất hạnh của em, kiếp sau đầu thai nhớ tinh mắt hơn nhé." Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói."Em không muốn có kiếp sau." Chiêu Đệ khẽ nói, "Nếu có kiếp sau, em muốn làm cây. Mọc ở đâu sẽ ở yên đó mãi mãi.""Chị đưa em đi." Tô Tiểu Lạc chắp hai tay lại.Chiêu Đệ lần nữa nhìn bà lão, người mẹ ruột mà cô bé từng mong nhớ bấy lâu, nói không oán trách là giả. Cô bé có bố có mẹ, nhưng chẳng khác nào trẻ mồ côi.Đến với nhân gian một chuyến, nhưng chưa từng nhận được sự yêu thương của bất kỳ ai.
Kiếp sau, cô bé không muốn đến nữa."Đưa mẹ đi cùng với!" Bà lão đưa tay về phía Chiêu Đệ, nhưng cô bé quay lưng bước đi, không còn chút lưu luyến. Cho đến khi bóng dáng Chiêu Đệ tan biến trong không khí, tay bà lão vẫn cứ chới với trong hư không.Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói: "Chị Phó Nhiễm, chúng ta đi thôi!"Phó Nhiễm không khỏi nhìn bà lão thêm một lần, rõ ràng trong nhà có nhà ngói, vậy mà bà ta lại bị đuổi ra căn nhà đất đổ nát này, sống cuộc sống không bằng chết.Giống như Tiểu Lạc đã hỏi, bà ta còn mong cầu gì nữa? "Đừng đi, chẳng lẽ nhà họ Trần chúng tôi tuyệt hậu thật sao?" Bà lão ở phía sau kêu gào."Nghĩ kỹ lại xem họ của bà là gì, bà có họ Trần sao?" Tô Tiểu Lạc lạnh lùng liếc nhìn bà ta, người đáng thương ắt hẳn có chỗ đáng trách.Rời khỏi căn nhà đất tối tăm, bên ngoài trời quang mây tạnh, Phó Nhiễm hít một hơi không khí trong lành, đầu óc mới tỉnh táo hơn đôi chút.Tâm trạng cô ấy rất phức tạp, cũng rất nặng nề."Chị Phó Nhiễm, ác giả ác báo thôi." Tô Tiểu Lạc nhìn thấu tâm sự của cô ấy, bèn an ủi."Cũng đúng." Phó Nhiễm nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bà lão, chẳng phải đang bị con dâu dạy dỗ đó sao?Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm quay trở lại đường cũ, Ôn Dữ đã dẫn người tới. Nơi này hẻo lánh, từ trước đến nay vẫn luôn che giấu kín kẽ.Bất ngờ bị bao vây, không ít người không kịp chạy trốn, bị khống chế tại chỗ."Cẩn thận, chúng có súng." Trước mắt Tô Tiểu Lạc hiện lên vô số vong hồn, đều đang nói cho cô biết thông tin về nơi này, "Mọi người đi theo tôi."Tô Tiểu Lạc dẫn đường phía trước, họ đến văn phòng viện trưởng. Đẩy tủ sách ra, có một cánh cửa bí mật. Đi vào cửa bí mật, qua một đường hầm dài hun hút đến nơi sâu nhất trong lòng đất. Dưới lòng đất có không ít thiết bị y tế, còn có một số đứa trẻ bị gây mê nằm trên đó, chưa kịp phẫu thuật.Đi về phía trước, đột nhiên một người phụ nữ nhảy ra, khiến mọi người giật mình.Người phụ nữ này điên điên khùng khùng, cười khanh khách về phía họ: "Một, hai, ba... hihi...""Đưa bà ta đi, những người còn lại đi theo tôi." Tô Tiểu Lạc tiếp tục đi về phía trước, trong một căn phòng tối, tìm thấy Cung Bổn đã tự sát bằng súng.Cung Bổn là một ông lão đầu trọc, râu tóc bạc phơ. Giờ đây, khuôn mặt đã không còn rõ ràng.Phó Vân Hải và Ôn Dữ thu súng lại, tức giận nói: "Thật là tiện nghi cho lão ta."Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, kéo linh hồn Cung Bổn đang bay lên không trung trở lại, cười lạnh nói: "Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu!"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 104: Gỡ chuông cần người buộc chuôngTô Tiểu Lạc cười lạnh: "Tưởng chết rồi là xong chuyện sao?"Cung Bổn rõ ràng không ngờ tới, linh hồn của mình lại bị một cô gái nhỏ bắt giữ. Nhưng hắn hiển nhiên không sợ, cười khẩy: "Tôi đã sống đủ rồi, cũng tích lũy được không ít dữ liệu cho đất nước của tôi.""Ông vốn là bác sĩ, lẽ ra phải cứu người chữa bệnh. Vậy mà vì tư lợi lại làm ra chuyện người thần căm phẫn." Tô Tiểu Lạc khẽ hừ một tiếng, búng tay một cái.Một đóa sen vàng hiện lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.Ánh sáng vàng này khiến Cung Bổn có một sức hút khó hiểu, hắn cảm nhận được sức mạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, không khỏi kinh hãi: "Cô đã làm gì?"Tô Tiểu Lạc cười toét miệng lộ ra chiếc răng nanh thỏ đáng yêu :"Ông đoán xem!"Mọi người trong phòng không hiểu sao bỗng cảm thấy xung quanh lạnh toát."Hắt xì!""Lạnh quá!""Có phải ai đó mở tủ lạnh ra không?"Lúc này có rất nhiều oán linh xông vào, chúng há miệng lao về phía Cung Bổn. Sự xé rách linh hồn còn đau đớn hơn rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục. Mà lại còn là bất tử bất diệt. Sau khi bị xé nát, ánh sáng của đoá sen sẽ hợp nhất hắn lại, và cứ tiếp tục như thế."Cô độc ác!" Cung Bổn đau đớn hét lên, còn chưa kịp nói hết câu đã bị xé thành từng mảnh.Hắn đau đớn vô cùng, vặn vẹo thân hình nói qua kẽ răng: "Tôi không hối hận, tôi không hối hận!"Sen vàng có công hiệu thanh tẩy linh hồn, những oán linh ở đây đều từng bị hành hạ tàn nhẫn. Cung Bổn là một mắt xích thanh tẩy oan hồn, dù sao gỡ chuông cũng cần đến người buộc chuông.Tô Tiểu Lạc cười lạnh: "Vậy thì ông cứ từ từ hưởng thụ đi!"Ôn Dữ xem qua một số tài liệu chưa bị tiêu hủy, đều là những thứ không quan trọng.Anh ta siết chặt nắm đấm đập mạnh vào tường: "Khốn kiếp!"Phó Vân Hải nhíu mày: "Chúng nghiên cứu ở đây lâu như vậy, không thể dễ dàng thiêu hủy hết tài liệu như thế được."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Đúng vậy! Chúng nhất định giấu ở nơi nào đó, lệnh cho mọi người phải lục soát từng ngóc ngách! Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra những tài liệu đó!" Ôn Dữ nghiêm mặt nói.Những tài liệu này một khi bị truyền về nước, người dân sẽ phải đối mặt với mối nguy hại lớn hơn.Cung Bổn cười lớn: "Người của tôi đã sớm đưa tin tức ra ngoài rồi! Các người muốn tìm cũng không tìm được đâu!""Thật sao?" Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay chỉ vào góc phòng: "Đúng vậy, thật sự phải đào ba thước đất."Cung Bổn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn gào lên: "Không được, không được!"Ôn Dữ và Phó Vân Hải đi tới, dùng chân dẫm thử, quả nhiên khác với những chỗ khác! Họ trao đổi ánh mắt, nhanh chóng mở nắp ra."Sói!"Con sói từ trong ngọc cổ bay ra, thổi một hơi vào hang đất.Thời gian như ngừng lại. Người trốn bên trong đang định mổ bụng tự sát."Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu!" Tô Tiểu Lạc cười lạnh, "Phải để cho thế nhân biết được tội ác tày trời của các người."Ôn Dữ tiến lên lôi người đó ra, Phó Vân Hải tìm thấy những tài liệu bị xé vụn trên mặt đất.
Những tài liệu này muốn khôi phục tuy khó khăn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị tiêu hủy hoàn toàn."Không!" Cung Bổn gào thét điên cuồng."Hắn là con trai ông đúng không?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi, "Tuyệt vọng lắm phải không?""Bị bắt thì đã sao, các người ngoài tra tấn ra, còn có thể làm gì? Lũ Trung Quốc các người nên cảm ơn vì đã cống hiến cho chúng ta." Cung Bổn kêu gào."Tiểu Cửu, ta có thể ăn hắn luôn được không?" Con sói thèm thuồng, loại hồn phách hung ác này càng bổ dưỡng, có thể giảm bớt mười mấy năm tu luyện của nó!"Một tháng không được ăn đùi gà!" Tô Tiểu Lạc mặc cả, con sói đi theo cô chưa được bao lâu, cô đã phải ăn ít đùi gà đi nhiều rồi."..." Vẻ mặt con sói u oán."Đợi đám oán linh này trút giận xong, ngươi có thể ra tay." Tô Tiểu Lạc vui mừng, thái độ với Cung Bổn cũng hòa hoãn hơn một chút, "Ông đổi cho tôi một tháng đùi gà, coi như cũng có chút giá trị."Cung Bổn hoảng sợ, hắn hỏi: "Cho dù tôi có xuống Địa Ngục, các người cũng không thể tùy ý xử trí chứ?"Con sói chảy nước miếng nói: "Trời đất đều có pháp tắc, những người chết oan, sống già chết trẻ đều nằm trong pháp tắc. Ngươi tự sát lại tội nghiệt sâu nặng, tự nhiên là mặc cho chúng ta xử trí. Chẳng lẽ ngươi còn mơ tưởng đến chuyện tốt đẹp như luân hồi chuyển thế sao?"Cung Bổn nhìn chằm chằm con sói, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.Oán linh sau khi trút hết oán khí, dưới sự dẫn dắt của đóa sen vàng, biến mất trong không khí.Càng ngày càng ít oán linh, Cung Bổn cũng sắp đến lúc hồn phi phách tán."Chị Bố Y đâu rồi?" Không tìm thấy bóng dáng A Bố Y đâu cả, Phó Nhiễm không khỏi sốt ruột."Có người nói nhìn thấy A Bố Y bị thương chạy lên núi." Phó Vân Hải trầm giọng nói: "Những thứ này đều là bí mật quốc gia, Ôn Dữ cậu mang chúng về đi, tôi lên núi tìm người.""Được." Ôn Dữ cũng biết tình hình nghiêm trọng, không từ chối.Lúc này trời đã sắp tối, mười người còn lại cùng nhau lên núi tìm A Bố Y.Tô Tiểu Lạc chỉ về một hướng: "Anh Vân Hải, anh đi tìm bên này, em với chị Phó Nhiễm đi hướng khác.""Được!" Phó Vân Hải không suy nghĩ nhiều, dặn dò: "Hai người cẩn thận một chút, đến lúc đó tập trung ở đây."Phó Vân Hải đi theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ, Phó Nhiễm hỏi: "Tiểu Cửu, vậy chúng ta đi đâu?"Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười: "Chị Phó Nhiễm, em đã chỉ hướng đó rồi, chúng ta còn cần đi đâu nữa?"Phó Nhiễm vỗ trán: "Đúng là chị hồ đồ rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc chị choáng váng hết cả.""Vậy thì ngồi đây nghỉ một lát." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng xuống.*****Phó Vân Hải lên núi, đi theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ. Trời càng lúc càng tối, anh phải bật đèn pin mới có thể tiếp tục đi.Nghe nói A Bố Y bị thương, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào."Vân Hải!"Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trước.Phó Vân Hải men theo giọng nói đi về phía trước, trái tim anh theo giọng nói đó cũng sắp nhảy ra ngoài.A Bố Y, em nhất định phải kiên trì!"Vân Hải, trời tối rồi phải nhanh chóng tìm một hang động để trốn. Nếu không trên núi lỡ có chó sói, anh sẽ gặp nguy hiểm, biết không?""Tìm hang động kiểu gì?""Chính là hang động có cửa nhỏ một chút, xung quanh có vật che chắn, tốt nhất là gần nguồn nước, có thể duy trì thể lực."Phó Vân Hải dựa theo giọng nói trong đầu, nhanh chóng tìm được một nơi ẩn náu thích hợp nhất.Anh nhìn thấy một vết máu bên cạnh, không do dự mà chui tọt vào trong.Bên trong rộng rãi hơn một chút. Ánh đèn pin chiếu vào, nhưng không thấy bóng người. Anh đang định quay người rời đi thì nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt.Anh bước tới, giày giẫm lên cành cây khô phát ra tiếng kêu răng rắc. Hóa ra bên trái hang động còn có một lối đi, trên mặt đất có một bóng đen nằm đó.Anh chiếu đèn pin qua, A Bố Y nằm trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh.Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô: "A Bố Y, em tỉnh lại đi."A Bố Y mở hé mí mắt, hơi thở yếu ớt nói: "Vân Hải, anh đến rồi..."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
"Mẹ có lên tìm con thật mà. Khi mẹ lên, họ bảo rằng con đã được người khác nhận nuôi."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisCô bé quay đầu nhìn Tô Tiểu Lạc, hỏi: "Bà ấy thực sự đã từng đến tìm em sao?"Tô Tiểu Lạc nhìn bà lão nằm trên giường, lặng lẽ gật đầu.Gương mặt cô bé bỗng rạng rỡ: "Mẹ thực sự đã đến tìm con sao?"Bà lão liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng là mẹ đã từng đi tìm con."Tô Tiểu Lạc tiếp lời: "Lúc em mười tám tuổi, bà ta đã lên núi. Nhưng khi đó là vì em trai em sắp lấy vợ. Bà ta muốn đón em về để đổi chút tiền thách cưới."Nụ cười trên mặt cô bé lập tức đông cứng.Phó Nhiễm phẫn nộ hỏi: "Đứa trẻ đó chẳng lẽ không phải con gái bà, không phải do bà mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời? Bà cũng là phụ nữ, sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như thế?"Bà lão cố bào chữa: "Đó là con ruột tôi, tôi vì sinh nó mà phải chịu bao khổ sở. Nhưng chỉ vì nó là con gái mà mẹ chồng tôi không cho tôi được ở cữ đàng hoàng, từ đó tôi mắc bệnh đau lưng mãn tính."Phó Nhiễm không còn lời nào để nói, chỉ trầm giọng chất vấn: "Những lỗi lầm của mẹ chồng bà, bà lại đổ lên đầu con gái mình sao? Như thế là công bằng à? Bà nên trách mình chọn nhầm người đàn ông, trách mẹ chồng bà trọng nam khinh nữ, chứ sao lại trách cô bé chỉ vì cô bé là con gái?""Ở đây nhà nào chẳng thế, đâu phải chỉ mình nhà tôi. Con trai phải nuôi bố mẹ già, còn phải nối dõi tông đường. Con gái lấy chồng rồi là người nhà khác." Bà lão vẫn cố chấp nói."Thế con trai bà chính là người sẽ nuôi bà lúc tuổi già sao?" Phó Nhiễm nhìn căn nhà đơn sơ chẳng thể chắn nổi mưa gió. "Sợ là bà không qua nổi mùa đông này.""Con trai tôi sẽ nối dõi tông đường." Bà lão có chút đuối lý nhưng vẫn kiên định nói."Yên tâm đi, nếu như theo quan niệm của các người rằng chỉ con trai mới tính là đời sau, thì đời này nhà bà đã tuyệt tự rồi!" Tô Tiểu Lạc bình thản nói."Cô nói bậy! Cô nói bậy!" Bà lão yếu ớt bỗng ánh mắt trở nên hung dữ, kích động muốn ngồi dậy."Chẳng lẽ bà không nhận ra rằng nhà bà chỉ hưng thịnh được hai năm?" Tô Tiểu Lạc hỏi.Bà lão sững lại. Đúng vậy, hai năm đó gia đình bà ta rất phát đạt, làm gì cũng thuận lợi, tiền bạc dễ kiếm. Nhưng mấy năm nay mọi thứ ngày càng sa sút."Bởi vì con gái bà chính là phúc báo của nhà bà. Sau khi cô bé mất, phúc báo đó cũng mất theo." Tô Tiểu Lạc nói. "Con trai bị bà chiều nên sinh lười biếng, nghiện cờ bạc. Con dâu bà oán hận bà trọng nam khinh nữ, chỉ mong bà chết sớm. Cháu gái bà chẳng thân thiết với bà. Cả đời này, rốt cuộc bà sống vì điều gì?"Bà lão nằm bệt xuống giường, không còn sức lực.Cả đời này, bà ta đã sống vì điều gì?"Chiêu Đệ sinh ra trong gia đình như vậy là bất hạnh của em, kiếp sau đầu thai nhớ tinh mắt hơn nhé." Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói."Em không muốn có kiếp sau." Chiêu Đệ khẽ nói, "Nếu có kiếp sau, em muốn làm cây. Mọc ở đâu sẽ ở yên đó mãi mãi.""Chị đưa em đi." Tô Tiểu Lạc chắp hai tay lại.Chiêu Đệ lần nữa nhìn bà lão, người mẹ ruột mà cô bé từng mong nhớ bấy lâu, nói không oán trách là giả. Cô bé có bố có mẹ, nhưng chẳng khác nào trẻ mồ côi.Đến với nhân gian một chuyến, nhưng chưa từng nhận được sự yêu thương của bất kỳ ai.
Kiếp sau, cô bé không muốn đến nữa."Đưa mẹ đi cùng với!" Bà lão đưa tay về phía Chiêu Đệ, nhưng cô bé quay lưng bước đi, không còn chút lưu luyến. Cho đến khi bóng dáng Chiêu Đệ tan biến trong không khí, tay bà lão vẫn cứ chới với trong hư không.Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói: "Chị Phó Nhiễm, chúng ta đi thôi!"Phó Nhiễm không khỏi nhìn bà lão thêm một lần, rõ ràng trong nhà có nhà ngói, vậy mà bà ta lại bị đuổi ra căn nhà đất đổ nát này, sống cuộc sống không bằng chết.Giống như Tiểu Lạc đã hỏi, bà ta còn mong cầu gì nữa? "Đừng đi, chẳng lẽ nhà họ Trần chúng tôi tuyệt hậu thật sao?" Bà lão ở phía sau kêu gào."Nghĩ kỹ lại xem họ của bà là gì, bà có họ Trần sao?" Tô Tiểu Lạc lạnh lùng liếc nhìn bà ta, người đáng thương ắt hẳn có chỗ đáng trách.Rời khỏi căn nhà đất tối tăm, bên ngoài trời quang mây tạnh, Phó Nhiễm hít một hơi không khí trong lành, đầu óc mới tỉnh táo hơn đôi chút.Tâm trạng cô ấy rất phức tạp, cũng rất nặng nề."Chị Phó Nhiễm, ác giả ác báo thôi." Tô Tiểu Lạc nhìn thấu tâm sự của cô ấy, bèn an ủi."Cũng đúng." Phó Nhiễm nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bà lão, chẳng phải đang bị con dâu dạy dỗ đó sao?Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm quay trở lại đường cũ, Ôn Dữ đã dẫn người tới. Nơi này hẻo lánh, từ trước đến nay vẫn luôn che giấu kín kẽ.Bất ngờ bị bao vây, không ít người không kịp chạy trốn, bị khống chế tại chỗ."Cẩn thận, chúng có súng." Trước mắt Tô Tiểu Lạc hiện lên vô số vong hồn, đều đang nói cho cô biết thông tin về nơi này, "Mọi người đi theo tôi."Tô Tiểu Lạc dẫn đường phía trước, họ đến văn phòng viện trưởng. Đẩy tủ sách ra, có một cánh cửa bí mật. Đi vào cửa bí mật, qua một đường hầm dài hun hút đến nơi sâu nhất trong lòng đất. Dưới lòng đất có không ít thiết bị y tế, còn có một số đứa trẻ bị gây mê nằm trên đó, chưa kịp phẫu thuật.Đi về phía trước, đột nhiên một người phụ nữ nhảy ra, khiến mọi người giật mình.Người phụ nữ này điên điên khùng khùng, cười khanh khách về phía họ: "Một, hai, ba... hihi...""Đưa bà ta đi, những người còn lại đi theo tôi." Tô Tiểu Lạc tiếp tục đi về phía trước, trong một căn phòng tối, tìm thấy Cung Bổn đã tự sát bằng súng.Cung Bổn là một ông lão đầu trọc, râu tóc bạc phơ. Giờ đây, khuôn mặt đã không còn rõ ràng.Phó Vân Hải và Ôn Dữ thu súng lại, tức giận nói: "Thật là tiện nghi cho lão ta."Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, kéo linh hồn Cung Bổn đang bay lên không trung trở lại, cười lạnh nói: "Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu!"Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 104: Gỡ chuông cần người buộc chuôngTô Tiểu Lạc cười lạnh: "Tưởng chết rồi là xong chuyện sao?"Cung Bổn rõ ràng không ngờ tới, linh hồn của mình lại bị một cô gái nhỏ bắt giữ. Nhưng hắn hiển nhiên không sợ, cười khẩy: "Tôi đã sống đủ rồi, cũng tích lũy được không ít dữ liệu cho đất nước của tôi.""Ông vốn là bác sĩ, lẽ ra phải cứu người chữa bệnh. Vậy mà vì tư lợi lại làm ra chuyện người thần căm phẫn." Tô Tiểu Lạc khẽ hừ một tiếng, búng tay một cái.Một đóa sen vàng hiện lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.Ánh sáng vàng này khiến Cung Bổn có một sức hút khó hiểu, hắn cảm nhận được sức mạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, không khỏi kinh hãi: "Cô đã làm gì?"Tô Tiểu Lạc cười toét miệng lộ ra chiếc răng nanh thỏ đáng yêu :"Ông đoán xem!"Mọi người trong phòng không hiểu sao bỗng cảm thấy xung quanh lạnh toát."Hắt xì!""Lạnh quá!""Có phải ai đó mở tủ lạnh ra không?"Lúc này có rất nhiều oán linh xông vào, chúng há miệng lao về phía Cung Bổn. Sự xé rách linh hồn còn đau đớn hơn rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục. Mà lại còn là bất tử bất diệt. Sau khi bị xé nát, ánh sáng của đoá sen sẽ hợp nhất hắn lại, và cứ tiếp tục như thế."Cô độc ác!" Cung Bổn đau đớn hét lên, còn chưa kịp nói hết câu đã bị xé thành từng mảnh.Hắn đau đớn vô cùng, vặn vẹo thân hình nói qua kẽ răng: "Tôi không hối hận, tôi không hối hận!"Sen vàng có công hiệu thanh tẩy linh hồn, những oán linh ở đây đều từng bị hành hạ tàn nhẫn. Cung Bổn là một mắt xích thanh tẩy oan hồn, dù sao gỡ chuông cũng cần đến người buộc chuông.Tô Tiểu Lạc cười lạnh: "Vậy thì ông cứ từ từ hưởng thụ đi!"Ôn Dữ xem qua một số tài liệu chưa bị tiêu hủy, đều là những thứ không quan trọng.Anh ta siết chặt nắm đấm đập mạnh vào tường: "Khốn kiếp!"Phó Vân Hải nhíu mày: "Chúng nghiên cứu ở đây lâu như vậy, không thể dễ dàng thiêu hủy hết tài liệu như thế được."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis"Đúng vậy! Chúng nhất định giấu ở nơi nào đó, lệnh cho mọi người phải lục soát từng ngóc ngách! Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra những tài liệu đó!" Ôn Dữ nghiêm mặt nói.Những tài liệu này một khi bị truyền về nước, người dân sẽ phải đối mặt với mối nguy hại lớn hơn.Cung Bổn cười lớn: "Người của tôi đã sớm đưa tin tức ra ngoài rồi! Các người muốn tìm cũng không tìm được đâu!""Thật sao?" Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay chỉ vào góc phòng: "Đúng vậy, thật sự phải đào ba thước đất."Cung Bổn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn gào lên: "Không được, không được!"Ôn Dữ và Phó Vân Hải đi tới, dùng chân dẫm thử, quả nhiên khác với những chỗ khác! Họ trao đổi ánh mắt, nhanh chóng mở nắp ra."Sói!"Con sói từ trong ngọc cổ bay ra, thổi một hơi vào hang đất.Thời gian như ngừng lại. Người trốn bên trong đang định mổ bụng tự sát."Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu!" Tô Tiểu Lạc cười lạnh, "Phải để cho thế nhân biết được tội ác tày trời của các người."Ôn Dữ tiến lên lôi người đó ra, Phó Vân Hải tìm thấy những tài liệu bị xé vụn trên mặt đất.
Những tài liệu này muốn khôi phục tuy khó khăn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị tiêu hủy hoàn toàn."Không!" Cung Bổn gào thét điên cuồng."Hắn là con trai ông đúng không?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi, "Tuyệt vọng lắm phải không?""Bị bắt thì đã sao, các người ngoài tra tấn ra, còn có thể làm gì? Lũ Trung Quốc các người nên cảm ơn vì đã cống hiến cho chúng ta." Cung Bổn kêu gào."Tiểu Cửu, ta có thể ăn hắn luôn được không?" Con sói thèm thuồng, loại hồn phách hung ác này càng bổ dưỡng, có thể giảm bớt mười mấy năm tu luyện của nó!"Một tháng không được ăn đùi gà!" Tô Tiểu Lạc mặc cả, con sói đi theo cô chưa được bao lâu, cô đã phải ăn ít đùi gà đi nhiều rồi."..." Vẻ mặt con sói u oán."Đợi đám oán linh này trút giận xong, ngươi có thể ra tay." Tô Tiểu Lạc vui mừng, thái độ với Cung Bổn cũng hòa hoãn hơn một chút, "Ông đổi cho tôi một tháng đùi gà, coi như cũng có chút giá trị."Cung Bổn hoảng sợ, hắn hỏi: "Cho dù tôi có xuống Địa Ngục, các người cũng không thể tùy ý xử trí chứ?"Con sói chảy nước miếng nói: "Trời đất đều có pháp tắc, những người chết oan, sống già chết trẻ đều nằm trong pháp tắc. Ngươi tự sát lại tội nghiệt sâu nặng, tự nhiên là mặc cho chúng ta xử trí. Chẳng lẽ ngươi còn mơ tưởng đến chuyện tốt đẹp như luân hồi chuyển thế sao?"Cung Bổn nhìn chằm chằm con sói, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.Oán linh sau khi trút hết oán khí, dưới sự dẫn dắt của đóa sen vàng, biến mất trong không khí.Càng ngày càng ít oán linh, Cung Bổn cũng sắp đến lúc hồn phi phách tán."Chị Bố Y đâu rồi?" Không tìm thấy bóng dáng A Bố Y đâu cả, Phó Nhiễm không khỏi sốt ruột."Có người nói nhìn thấy A Bố Y bị thương chạy lên núi." Phó Vân Hải trầm giọng nói: "Những thứ này đều là bí mật quốc gia, Ôn Dữ cậu mang chúng về đi, tôi lên núi tìm người.""Được." Ôn Dữ cũng biết tình hình nghiêm trọng, không từ chối.Lúc này trời đã sắp tối, mười người còn lại cùng nhau lên núi tìm A Bố Y.Tô Tiểu Lạc chỉ về một hướng: "Anh Vân Hải, anh đi tìm bên này, em với chị Phó Nhiễm đi hướng khác.""Được!" Phó Vân Hải không suy nghĩ nhiều, dặn dò: "Hai người cẩn thận một chút, đến lúc đó tập trung ở đây."Phó Vân Hải đi theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ, Phó Nhiễm hỏi: "Tiểu Cửu, vậy chúng ta đi đâu?"Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười: "Chị Phó Nhiễm, em đã chỉ hướng đó rồi, chúng ta còn cần đi đâu nữa?"Phó Nhiễm vỗ trán: "Đúng là chị hồ đồ rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc chị choáng váng hết cả.""Vậy thì ngồi đây nghỉ một lát." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng xuống.*****Phó Vân Hải lên núi, đi theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ. Trời càng lúc càng tối, anh phải bật đèn pin mới có thể tiếp tục đi.Nghe nói A Bố Y bị thương, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào."Vân Hải!"Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trước.Phó Vân Hải men theo giọng nói đi về phía trước, trái tim anh theo giọng nói đó cũng sắp nhảy ra ngoài.A Bố Y, em nhất định phải kiên trì!"Vân Hải, trời tối rồi phải nhanh chóng tìm một hang động để trốn. Nếu không trên núi lỡ có chó sói, anh sẽ gặp nguy hiểm, biết không?""Tìm hang động kiểu gì?""Chính là hang động có cửa nhỏ một chút, xung quanh có vật che chắn, tốt nhất là gần nguồn nước, có thể duy trì thể lực."Phó Vân Hải dựa theo giọng nói trong đầu, nhanh chóng tìm được một nơi ẩn náu thích hợp nhất.Anh nhìn thấy một vết máu bên cạnh, không do dự mà chui tọt vào trong.Bên trong rộng rãi hơn một chút. Ánh đèn pin chiếu vào, nhưng không thấy bóng người. Anh đang định quay người rời đi thì nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt.Anh bước tới, giày giẫm lên cành cây khô phát ra tiếng kêu răng rắc. Hóa ra bên trái hang động còn có một lối đi, trên mặt đất có một bóng đen nằm đó.Anh chiếu đèn pin qua, A Bố Y nằm trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh.Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô: "A Bố Y, em tỉnh lại đi."A Bố Y mở hé mí mắt, hơi thở yếu ớt nói: "Vân Hải, anh đến rồi..."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store