Edit Hoan Thap Nien 70 Thien Kim Huyen Hoc Xuong Nui
Editor: Frenalis Chương 43: Chặt chém Phó Thiếu Đình Phó Nhiễm kể lại đầu đuôi sự việc, nhưng không nhắc đến những lời lẽ ác độc của Vương Liên.Cô ấy muốn chuyện này êm xuôi, nhưng Tô Tiểu Lạc lại không để yên: "Bà ta nói chị Phó Nhiễm ế chồng, là sao chổi. Hôm qua còn mắng anh cả Phó là đồ ngốc, rồi nguyền rủa chị ấy chết sớm để chiếm tài sản nhà họ Phó nữa kìa!""Tiểu Lạc!" Phó Nhiễm sốt ruột can ngăn."Chị Phó Nhiễm, hôm nay bà ta dám tìm đến cửa bắt nạt chị, nếu chị nhịn, ngày mai bà ta sẽ leo lên đầu lên cổ chị đấy." Tô Tiểu Lạc từ nhỏ đã có thù tất báo, không chịu nhún nhường.Phó Thiếu Đình liếc mắt nhìn Tô Hòa, nhíu mày hỏi: "Cậu cứ đứng nhìn bà ta ức hiếp Phó Nhiễm à?"Vẻ mặt Tô Hòa hối lỗi: "Em cũng vừa mới đến."Phó Thiếu Đình xoay người lên xe, Tô Hòa cũng vội vàng theo sau. Phó Nhiễm muốn ngăn lại nhưng bị Tô Tiểu Lạc giữ chặt."Chị Phó Nhiễm, cứ để họ đi! Nếu không người ta lại bảo đàn ông nhà họ Phó, nhà họ Tô chúng ta vô dụng, ngay cả chị em gái mình cũng không bảo vệ được."Phó Nhiễm đau đầu như búa bổ, trong lòng lo lắng không yên.Tô Vãn nhìn Tô Tiểu Lạc cứ gây chuyện thị phi, trong lòng cũng lo lắng, nếu anh Thiếu Đình bị ảnh hưởng đến tiền đồ thì phải làm sao!Trịnh Bảo Trân và dì Trương vừa về đến nhà, nghe nói Phó Thiếu Đình đi tìm người ta tính sổ, không khỏi trách móc: "Sao con không cản lại, nhỡ đâu Thiếu Đình gây ra chuyện gì, ảnh hưởng đến tiền đồ của nó thì sao?""Anh cả con thành ra như thế rồi, nếu Thiếu Đình cũng vì chuyện này..."Trịnh Bảo Trân càng nói càng sốt ruột, ngực lại đau lên."Con xin lỗi." Phó Nhiễm co ngón tay, cúi đầu xuống.Tô Tiểu Lạc lo lắng Phó Nhiễm không chịu nổi, nhìn thấy Trịnh Bảo Trân như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao tính cách Phó Nhiễm lại trở nên nhu nhược như thế.Phó Nhiễm có đôi mắt sáng, nhân trung ngắn mà rõ nét, cánh mũi rộng, khóe miệng hướng lên trên.Người có tướng mặt này thường thông minh có sức hút, gan dạ quyết đoán. Tính cách cởi mở, chủ động và cầu tiến. Thế nhưng bây giờ cô ấy lại nhẫn nhịn, cam chịu.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisNhững nét tướng này là bẩm sinh, nhưng tính cách con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Phó Nhiễm chính là chịu ảnh hưởng sâu sắc từ điều đó, Phó Vân Hải trở nên như vậy là số phận của anh ấy, Phó Thiếu Đình làm vậy là lựa chọn của anh.Hậu quả của mỗi sự việc đều do nhiều yếu tố tạo thành. Vậy mà Trịnh Bảo Trân lại đổ hết lỗi lên đầu Phó Nhiễm.Thật là quan hệ đảo lộn.Phó Nhiễm trong gia đình này, giống như một người mẹ hơn."Sao chị phải xin lỗi? Đối tượng xem mắt là mẹ chị chọn, bây giờ là Vương Liên mắng đến tận cửa. Phó Thiếu Đình mà không bênh vực chị, em còn khinh anh ta!" Tô Tiểu Lạc bĩu môi."Dì Trương, đuổi cô ta ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!" Trịnh Bảo Trân tức đến mức thở không ra hơi."Tiểu Lạc, hôm khác lại đến chơi nhé, đừng chọc giận bà chủ nữa." Dì Trương với vẻ mặt cầu xin nói.Phó Nhiễm tiễn Tô Tiểu Lạc ra ngoài, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn Tô Tiểu Lạc chân thành nói: "Tiểu Lạc, dù kết quả thế nào, hôm nay cũng cảm ơn em.""Không có gì đâu ạ, chị Phó Nhiễm." Tô Tiểu Lạc nhìn cô ấy có chút xót xa. "Lá bùa thanh tâm này tặng chị, khi nào buồn thì áp nó vào ngực, nó sẽ giúp chị chỉ nhớ những chuyện vui vẻ.""Cảm ơn em." Phó Nhiễm tuy cảm thấy thứ này kỳ lạ, nhưng vì là Tô Tiểu Lạc tặng nên cô rất trân trọng.Phó Nhiễm từ nhỏ đã được khen là thông minh hiểu chuyện.Nhưng không ai biết, để được như vậy cô đã phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu, chỉ để mẹ không phải lo lắng cho mình.
Thế nhưng dù có nhẫn nhịn đến đâu, dường như cô vẫn không thể thoát khỏi những chuyện này.Anh Cả và anh Hai có thể tùy ý làm những điều mình thích, mẹ chưa bao giờ than thở những lời này với họ.Còn cô, ngày nào cũng phải nghe mẹ kể lể, bố lại không về nhà, anh Cả lại đi gặp người phụ nữ kia, anh Hai lại gây sự với ai đó.Phó Nhiễm thật sự rất mệt mỏi.Lên lầu, thấy Trịnh Bảo Trân đã về phòng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi trở về phòng mình.Cô ấy nằm trên giường, lấy ra tờ giấy gói kẹo, ngón tay mân mê trên đó. Rồi lại lấy lá bùa thanh tâm mà Tô Tiểu Lạc tặng ra đặt lên ngực, dưới ánh trăng, lá bùa phát ra ánh sáng vàng nhạt.Mí mắt Phó Nhiễm nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ.Phó Nhiễm từ nhỏ đã xinh xắn nên hay bị mấy cậu nhóc nghịch ngợm trêu chọc. Có lần cô mách mẹ, mẹ lại hỏi: "Sao chúng nó chỉ trêu chọc mỗi con, không trêu chọc người khác?"Dần dần Phó Nhiễm chẳng muốn kể nữa, vì cô biết nói cũng vô ích.Hôm đó tan học, có cậu bé cầm con sâu róm đuổi theo cô, khiến cô ngã nhào xuống đất, đầu gối bị trầy xước."Phó Nhiễm ngốc quá, té ngã rồi kìa!""Mày dám bắt nạt Phó Nhiễm, tao đánh chết mày!"Tô Hòa dậy thì muộn, vốn đã nhỏ hơn bọn chúng một tuổi, nhưng cậu chẳng sợ gì cả, lao vào đánh nhau với chúng.Cuối cùng mặt mũi cậu bầm dập, trên trán còn sưng một cục u, nhưng cũng đã đánh đuổi được đám nhóc kia.Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào cục u trên trán cậu, xót xa hỏi: "Đau không?"Tô Hòa lau máu mũi, cười nhe hàm răng trắng tinh: "Tôi không đau, Phó Nhiễm, tôi sẽ bảo vệ cậu."Phó Nhiễm mỉm cười cảm động. Cô chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.****Phó Thiếu Đình và Tô Hòa mãi nửa đêm mới về. Hai người đều mặt mày sứt sẹo.Họ tìm đến bệnh viện, nhưng người nhà họ Tôn cũng ở đó đông đủ, thế là ẩu đả xảy ra. Bệnh viện gọi cảnh sát, hai người bị đưa về đồn lấy lời khai.Giờ mới được thả về.Tô Hòa cằn nhằn: "Đã bảo anh đừng ra tay rồi mà, anh còn muốn làm phi công nữa không?"Phó Thiếu Đình đưa cho anh ấy điếu thuốc: "Ai thèm quan tâm."Tô Tiểu Lạc xách hộp thuốc đi xuống, cười hì hì nhìn hai người, giơ ngón tay cái lên: "Giỏi lắm, đúng là đàn ông."Tô Hòa nhíu mày: "Tiểu Cửu, em bôi thuốc cho anh ấy trước đi, mặt anh ấy không được để lại sẹo."Tô Tiểu Lạc nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay anh: "Cái gì đây?"Phó Thiếu Đình ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm lên, thản nhiên nói: "Trẻ con đừng hỏi nhiều!"Trẻ con?Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn anh.Cô móc từ trong túi ra một lọ sứ nhỏ: "Đây là thuốc trị thương sư phụ tôi làm, đảm bảo không để lại sẹo! Tự bôi đi!"Lọ sứ không rõ lai lịch, thậm chí còn chẳng có nhãn mác. Thấy anh không nhận, Tô Tiểu Lạc tức giận: "Không cần thì thôi!"Cô vừa định thu hồi thì Phó Thiếu Đình lại nhận lấy. Dùng tăm bông chấm một ít thuốc bột, bôi lên vết thương ở khóe miệng.Tô Tiểu Lạc xòe tay ra, giọng nói lanh lảnh: "Một lọ năm mươi tệ, không bán chịu đâu!""Phụt!" Tô Hòa đang uống nước, phun hết ra ngoài.Quả nhiên là Tiểu Cửu! Cả Phó Thiếu Đình mà cũng dám "chặt chém"!Tô Hòa âm thầm giơ ngón tay cái lên.Phó Thiếu Đình sa sầm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc. Bị anh nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, Tô Tiểu Lạc vội vàng giải thích: "Tôi nói cho anh biết, thuốc trị thương này toàn là dược liệu quý hiếm, cầm máu giảm đau không để lại sẹo. Không lừa già dối trẻ, giá tuy cao nhưng tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo!"Vết thương ở khóe miệng Phó Thiếu Đình vừa mới bôi thuốc, cơn đau cũng giảm đi không ít.
Anh ném lọ thuốc trị thương vào tay Tô Tiểu Lạc, trầm giọng nói: "Vậy thì phục vụ cho tốt vào."Tô Tiểu Lạc cười nhe hàm răng thỏ: "Phí phục vụ mười tệ."Phó Thiếu Đình trừng mắt nhìn cô, không nói gì nhưng không khí có phần cứng ngắc.Lại trừng mắt!Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc: "Thôi được rồi, nể mặt chị Phó Nhiễm, lần này miễn phí."Co được giãn được, Tô Tiểu Lạc cô sau này nhất định làm nên chuyện lớn.Cô tiến lại gần, tỉ mỉ bôi thuốc cho Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình đưa một ngón tay chọc vào trán cô, trầm giọng nói: "Cô lùi ra xa một chút.""Trời tối, không nhìn rõ." Tô Tiểu Lạc bực bội hỏi: "Anh rốt cuộc có muốn bôi thuốc không?""Cô bôi đi, bôi đi!" Phó Thiếu Đình dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.Tô Hòa đứng bên cạnh trong lòng cười thầm. Nhưng thuốc năm mươi tệ một lọ này anh ấy không dám dùng, anh ấy vừa nhấc chân định bỏ đi thì bị Tô Tiểu Lạc gọi lại."Anh Sáu, anh còn chưa bôi thuốc mà!""Không bôi nữa, anh không sao, da dày thịt béo." Tô Hòa liên tục xua tay."Cầm lấy đi, người một nhà, em không lấy tiền của anh đâu!" Tô Tiểu Lạc nhét một lọ khác vào tay anh ấy, thu dọn hộp thuốc rồi tung tăng chạy về phòng.Tô Hòa nhìn chằm chằm vào lọ sứ một lúc, quay đầu lại thì thấy Phó Thiếu Đình - người vừa trả năm mươi tệ, cũng đang nhìn mình.Anh ấy cười toe toét: "Ừm, may mà em là anh Sáu của em ấy!""..."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 44: Phó Thiếu Đình mua bánh ngọt cho cô?Phó Thiếu Đình vì đánh nhau mà bị đưa vào đồn cảnh sát, bị tư lệnh Trương Quốc Bang gọi đến Bộ Tư Lệnh.Trương Quốc Bang mặt lạnh như tiền. Phó Thiếu Đình là người do ông ấy đích thân đào tạo, cũng là học trò mà ông ấy coi trọng nhất.Phó Thiếu Đình đứng thẳng người, ngoài khóe miệng có chút bầm tím thì không để lộ dấu vết nào khác của trận đánh.Nếu không phải đích thân cục trưởng gọi điện cho ông ấy, ông ấy cũng khó mà tin được chuyện này."Chuyện này tôi đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng thông báo phê bình thì không tránh khỏi. Lương tháng này của cậu bị trừ, và cậu phải nghỉ làm, về nhà tự kiểm điểm nửa tháng.""Tại sao phải nghỉ việc?" Phó Thiếu Đình yêu thích bay lượn, các hình phạt khác anh đều chịu được, nhưng bắt anh ngừng bay nửa tháng thì không dễ gì chấp nhận."Cậu còn dám hỏi tại sao!" Trương Quốc Bang tức giận không có chỗ phát tiết: "Vì cậu giỏi quá mà! Hai đánh mười, trong số đó tám người phải nhập viện!""Được rồi, cậu viết một bản kiểm điểm, phải thật sâu sắc! Hai ngàn chữ, không thiếu một chữ nào!"Trương Quốc Bang đập bàn, đuổi anh ra khỏi văn phòng.Ở bên ngoài, Đường Tiểu Thiên chờ sẵn, tò mò hỏi: "Sao rồi?""Bị đình chỉ công tác nửa tháng, trừ lương một tháng, và phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ." Phó Thiếu Đình thờ ơ nói, ánh mắt không dao động, tay nhét túi quần."Tiểu Thiên Thiên~" một giọng Kim Cương Barbie (1) vang rền, đầy nội lực đột ngột cất lên.(1): giọng nói mạnh mẽ vang dội, nhưng lại có nét điệu đà.Đường Tiểu Thiên giật mình đến mức không còn nghĩ đến hình tượng, vội vàng núp ngay sau thùng rác.Cô gái có giọng "Kim Cương Barbie" không thấy bóng dáng Đường Tiểu Thiên đâu, liền nhíu mày hỏi: "Rõ ràng vừa thấy anh ấy ở đây mà. Đồng chí, anh có thấy Đường Tiểu Thiên không?"Phó Thiếu Đình chỉ tay về hướng bên phải. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisSau khi cô gái rời đi, Đường Tiểu Thiên mới chui ra, mặt mày khổ sở: "Thiếu Đình, anh giúp tôi nói với Tô Tiểu Lạc, bảo cô ấy bày trận cắt đào hoa giúp tôi. Tôi thật sự chịu không nổi nữa.""Cô ấy là ai vậy?""Cô ấy là con gái của tư lệnh Trần.""Tư lệnh Trần? Ông ấy đâu phải người trong quân khu của chúng ta, sao con gái ông ấy lại đến đây quấy rối?" Phó Thiếu Đình tỏ vẻ không hài lòng."Tư lệnh Trần chỉ có mỗi một cô con gái cưng, đã hai mươi lăm tuổi mà chưa tìm được chồng. Giờ thì đánh chủ ý vào quân khu chúng ta, nhất định phải chọn một người làm con rể." Đường Tiểu Thiên nhanh chóng kể hết thông tin anh ấy nghe ngóng được, "Không biết thế nào mà cô ấy lại để mắt tới tôi.""Hay là..." Phó Thiếu Đình liếc anh ấy một cái, "Cậu đồng ý đi!" Duy nhất một cô con gái, nếu thật sự cưới được, tương lai sẽ rộng mở vô hạn."Thiếu Đình, anh nói thế mà nghe được sao?" Đường Tiểu Thiên suýt khóc: "Cánh tay cô ấy còn to hơn cả chân tôi. Nghe đâu cô ấy có thể bẻ gãy khúc gỗ to thế này bằng tay không.""Tài năng thiên phú, rất hợp để đi lính." Phó Thiếu Đình gật đầu khen ngợi."Tôi giúp anh viết bản kiểm điểm, còn giặt quần áo cho anh một tháng." Đường Tiểu Thiên năn nỉ, "Anh đi cầu Tô Tiểu Lạc giúp tôi.""Thỏa thuận xong!" Phó Thiếu Đình dặn dò, "Nhớ, phải viết đủ hai ngàn chữ."Rời khỏi Bộ Tư Lệnh, Phó Thiếu Đình nhấn ga lái thẳng đến tiệm bánh ngọt. Nghe Phó Nhiễm nói Tô Tiểu Lạc rất thích ăn đồ ngọt.Mua đồ ngọt chắc chắn không sai.Anh lịch sự nói với nhân viên bán hàng: "Phiền cô chọn giúp tôi vài món mà con gái thường thích. Tôi mua để tặng."Nhân viên bán hàng Tống Tiểu Giai là một cô gái hơi tròn trịa, vì thích đồ ngọt mà tốn không ít công sức mới xin được công việc này.Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một chàng trai đẹp trai đến thế, đặc biệt là bộ đồ phi công trên người anh, khiến cô ấy choáng váng đến rối tinh rối mù."Hôm qua có một cô gái nhỏ đến đây, nói mấy anh phi công là không biết phép tắc, tính tình thì tệ. Đáng ra cô ấy nên gặp anh, lịch sự thế này lại đối xử tốt với người yêu."Tống Tiểu Giai vốn hay nói nhiều, chẳng cần biết người ta có để ý hay không, cứ nói liên hồi.Hôm qua?Không biết phép tắc?Tính tình tệ?Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi: "Cô nói là, một cô gái tóc dài xoăn tự nhiên?""Anh quen cô ấy à?" Tống Tiểu Giai cười hỏi. "Cô ấy cũng thú vị lắm."Đúng là thú vị thật, sắc mặt Phó Thiếu Đình hơi trầm xuống, ngón tay dài gõ nhẹ lên quầy."Anh Thiếu Đình, đúng là anh rồi!"Tô Vãn bước vào tiệm bánh với vẻ mặt đầy phấn khởi. Khi nhìn thấy rõ mặt Phó Thiếu Đình, cô ta lập tức tiến lại gần. Nhìn những món ngọt mà nhân viên cửa hàng đang gói, cô ta vui vẻ nói: "Để em chọn giúp anh, mấy món này ngon hơn."Phó Thiếu Đình vốn không quá quan tâm, liền để mặc cô ta chọn.Nhân viên bán hàng Tống Tiểu Giai dường như không có ấn tượng tốt với Tô Vãn, lời nói cũng ít hẳn đi."Anh Thiếu Đình, anh có bị kỷ luật không?" Tô Vãn dè dặt hỏi."Không sao." Phó Thiếu Đình đáp."Vậy thì tốt quá, tất cả là tại Tô Tiểu Lạc! Nếu không phải cô ta nói Tôn Tuấn không phải con ruột nhà họ Tôn, thì đã chẳng xảy ra chuyện này." Tô Vãn đổ hết trách nhiệm lên Tô Tiểu Lạc."Ý cô là tôi cũng sai sao?" Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi."Đúng vậy! Anh Thiếu Đình, anh quá nóng nảy rồi. Nếu vì chuyện này mà bị kỷ luật thì phải làm sao?" Tô Vãn đã lo lắng suốt cả đêm.Bây giờ Phó Thiếu Đình là thiếu tướng. Một khi bị kỷ luật, rất có thể anh sẽ bị giáng chức, và cơ hội thăng tiến sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng.Anh còn trẻ như vậy, nếu sự nghiệp dừng lại tại đây thì phải làm sao? Sau này cô ta gả cho anh, chẳng lẽ chỉ làm vợ của một thiếu tướng thôi sao?"Đã gói xong!" Tống Tiểu Giai đưa đồ qua."Để em cầm giúp anh!" Tô Vãn vội vàng tỏ ra ân cần."Cũng được!" Phó Thiếu Đình trả tiền và đưa phiếu mua đường.Tô Vãn lên xe, nhưng trên đường đi Phó Thiếu Đình hầu như không nói chuyện với cô ta. Cô ta không biết mình đã nói sai điều gì, chỉ có thể im lặng ngồi phía sau.Phó Thiếu Đình không cho cô ta ngồi ghế phụ lái, nói rằng cô ta đang cầm đồ, ngồi ghế sau sẽ tiện hơn.Cô ta có chút bực bội.Nhưng xe không dừng ở cửa nhà họ Phó mà chạy thẳng đến nhà họ Tô.Tim Tô Vãn đập nhanh, cô ta ngượng ngùng nói: "Anh Thiếu Đình, em có thể tự đi bộ về, không cần anh phải đưa tận nơi đâu.""Không sao, tiện đường thôi." Giọng Phó Thiếu Đình lạnh nhạt.Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Tô. Tô Vãn xuống xe, phát hiện Phó Thiếu Đình cũng đi theo cô ta.Mặt cô ta nóng lên: "Anh Thiếu Đình muốn vào nhà em chơi sao?"Phó Thiếu Đình gật đầu, tay cầm theo những túi bánh ngọt.Tim Tô Vãn đập mạnh hơn, chẳng lẽ anh Thiếu Đình muốn...Cô ta lấy lại tinh thần, lập tức chạy trước dẫn đường, lòng bàn tay toát mồ hôi vì phấn khích.Tô Tiểu Lạc đang tưới hoa ngoài sân, thấy có người bước vào liền giơ ống nước lên xịt tới."A!" Tô Vãn hét lên một tiếng."Hóa ra là cô!" Tô Tiểu Lạc thu ống nước lại. Vừa nãy cô rõ ràng thấy Phó Thiếu Đình đi trước."Tô Tiểu Lạc, cô quá đáng lắm rồi!" Tô Vãn chạy vội vào nhà.Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi hỏi: "Anh không mau vào đi, đứng đó làm gì, muốn bị ướt sao?"Phó Thiếu Đình liếc nhìn bóng lưng Tô Vãn rời đi, thản nhiên hỏi: "Cô thật sự mong người vào đầu tiên là tôi sao?"Tô Tiểu Lạc bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng lắp bắp: "Tôi không có!"Phó Thiếu Đình đưa mấy túi bánh ngọt ra, mặt không biểu cảm nói: "Những thứ này cho cô."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisNhững nét tướng này là bẩm sinh, nhưng tính cách con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Phó Nhiễm chính là chịu ảnh hưởng sâu sắc từ điều đó, Phó Vân Hải trở nên như vậy là số phận của anh ấy, Phó Thiếu Đình làm vậy là lựa chọn của anh.Hậu quả của mỗi sự việc đều do nhiều yếu tố tạo thành. Vậy mà Trịnh Bảo Trân lại đổ hết lỗi lên đầu Phó Nhiễm.Thật là quan hệ đảo lộn.Phó Nhiễm trong gia đình này, giống như một người mẹ hơn."Sao chị phải xin lỗi? Đối tượng xem mắt là mẹ chị chọn, bây giờ là Vương Liên mắng đến tận cửa. Phó Thiếu Đình mà không bênh vực chị, em còn khinh anh ta!" Tô Tiểu Lạc bĩu môi."Dì Trương, đuổi cô ta ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!" Trịnh Bảo Trân tức đến mức thở không ra hơi."Tiểu Lạc, hôm khác lại đến chơi nhé, đừng chọc giận bà chủ nữa." Dì Trương với vẻ mặt cầu xin nói.Phó Nhiễm tiễn Tô Tiểu Lạc ra ngoài, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn Tô Tiểu Lạc chân thành nói: "Tiểu Lạc, dù kết quả thế nào, hôm nay cũng cảm ơn em.""Không có gì đâu ạ, chị Phó Nhiễm." Tô Tiểu Lạc nhìn cô ấy có chút xót xa. "Lá bùa thanh tâm này tặng chị, khi nào buồn thì áp nó vào ngực, nó sẽ giúp chị chỉ nhớ những chuyện vui vẻ.""Cảm ơn em." Phó Nhiễm tuy cảm thấy thứ này kỳ lạ, nhưng vì là Tô Tiểu Lạc tặng nên cô rất trân trọng.Phó Nhiễm từ nhỏ đã được khen là thông minh hiểu chuyện.Nhưng không ai biết, để được như vậy cô đã phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu, chỉ để mẹ không phải lo lắng cho mình.
Thế nhưng dù có nhẫn nhịn đến đâu, dường như cô vẫn không thể thoát khỏi những chuyện này.Anh Cả và anh Hai có thể tùy ý làm những điều mình thích, mẹ chưa bao giờ than thở những lời này với họ.Còn cô, ngày nào cũng phải nghe mẹ kể lể, bố lại không về nhà, anh Cả lại đi gặp người phụ nữ kia, anh Hai lại gây sự với ai đó.Phó Nhiễm thật sự rất mệt mỏi.Lên lầu, thấy Trịnh Bảo Trân đã về phòng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi trở về phòng mình.Cô ấy nằm trên giường, lấy ra tờ giấy gói kẹo, ngón tay mân mê trên đó. Rồi lại lấy lá bùa thanh tâm mà Tô Tiểu Lạc tặng ra đặt lên ngực, dưới ánh trăng, lá bùa phát ra ánh sáng vàng nhạt.Mí mắt Phó Nhiễm nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ.Phó Nhiễm từ nhỏ đã xinh xắn nên hay bị mấy cậu nhóc nghịch ngợm trêu chọc. Có lần cô mách mẹ, mẹ lại hỏi: "Sao chúng nó chỉ trêu chọc mỗi con, không trêu chọc người khác?"Dần dần Phó Nhiễm chẳng muốn kể nữa, vì cô biết nói cũng vô ích.Hôm đó tan học, có cậu bé cầm con sâu róm đuổi theo cô, khiến cô ngã nhào xuống đất, đầu gối bị trầy xước."Phó Nhiễm ngốc quá, té ngã rồi kìa!""Mày dám bắt nạt Phó Nhiễm, tao đánh chết mày!"Tô Hòa dậy thì muộn, vốn đã nhỏ hơn bọn chúng một tuổi, nhưng cậu chẳng sợ gì cả, lao vào đánh nhau với chúng.Cuối cùng mặt mũi cậu bầm dập, trên trán còn sưng một cục u, nhưng cũng đã đánh đuổi được đám nhóc kia.Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào cục u trên trán cậu, xót xa hỏi: "Đau không?"Tô Hòa lau máu mũi, cười nhe hàm răng trắng tinh: "Tôi không đau, Phó Nhiễm, tôi sẽ bảo vệ cậu."Phó Nhiễm mỉm cười cảm động. Cô chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.****Phó Thiếu Đình và Tô Hòa mãi nửa đêm mới về. Hai người đều mặt mày sứt sẹo.Họ tìm đến bệnh viện, nhưng người nhà họ Tôn cũng ở đó đông đủ, thế là ẩu đả xảy ra. Bệnh viện gọi cảnh sát, hai người bị đưa về đồn lấy lời khai.Giờ mới được thả về.Tô Hòa cằn nhằn: "Đã bảo anh đừng ra tay rồi mà, anh còn muốn làm phi công nữa không?"Phó Thiếu Đình đưa cho anh ấy điếu thuốc: "Ai thèm quan tâm."Tô Tiểu Lạc xách hộp thuốc đi xuống, cười hì hì nhìn hai người, giơ ngón tay cái lên: "Giỏi lắm, đúng là đàn ông."Tô Hòa nhíu mày: "Tiểu Cửu, em bôi thuốc cho anh ấy trước đi, mặt anh ấy không được để lại sẹo."Tô Tiểu Lạc nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay anh: "Cái gì đây?"Phó Thiếu Đình ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm lên, thản nhiên nói: "Trẻ con đừng hỏi nhiều!"Trẻ con?Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn anh.Cô móc từ trong túi ra một lọ sứ nhỏ: "Đây là thuốc trị thương sư phụ tôi làm, đảm bảo không để lại sẹo! Tự bôi đi!"Lọ sứ không rõ lai lịch, thậm chí còn chẳng có nhãn mác. Thấy anh không nhận, Tô Tiểu Lạc tức giận: "Không cần thì thôi!"Cô vừa định thu hồi thì Phó Thiếu Đình lại nhận lấy. Dùng tăm bông chấm một ít thuốc bột, bôi lên vết thương ở khóe miệng.Tô Tiểu Lạc xòe tay ra, giọng nói lanh lảnh: "Một lọ năm mươi tệ, không bán chịu đâu!""Phụt!" Tô Hòa đang uống nước, phun hết ra ngoài.Quả nhiên là Tiểu Cửu! Cả Phó Thiếu Đình mà cũng dám "chặt chém"!Tô Hòa âm thầm giơ ngón tay cái lên.Phó Thiếu Đình sa sầm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc. Bị anh nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, Tô Tiểu Lạc vội vàng giải thích: "Tôi nói cho anh biết, thuốc trị thương này toàn là dược liệu quý hiếm, cầm máu giảm đau không để lại sẹo. Không lừa già dối trẻ, giá tuy cao nhưng tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo!"Vết thương ở khóe miệng Phó Thiếu Đình vừa mới bôi thuốc, cơn đau cũng giảm đi không ít.
Anh ném lọ thuốc trị thương vào tay Tô Tiểu Lạc, trầm giọng nói: "Vậy thì phục vụ cho tốt vào."Tô Tiểu Lạc cười nhe hàm răng thỏ: "Phí phục vụ mười tệ."Phó Thiếu Đình trừng mắt nhìn cô, không nói gì nhưng không khí có phần cứng ngắc.Lại trừng mắt!Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc: "Thôi được rồi, nể mặt chị Phó Nhiễm, lần này miễn phí."Co được giãn được, Tô Tiểu Lạc cô sau này nhất định làm nên chuyện lớn.Cô tiến lại gần, tỉ mỉ bôi thuốc cho Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình đưa một ngón tay chọc vào trán cô, trầm giọng nói: "Cô lùi ra xa một chút.""Trời tối, không nhìn rõ." Tô Tiểu Lạc bực bội hỏi: "Anh rốt cuộc có muốn bôi thuốc không?""Cô bôi đi, bôi đi!" Phó Thiếu Đình dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.Tô Hòa đứng bên cạnh trong lòng cười thầm. Nhưng thuốc năm mươi tệ một lọ này anh ấy không dám dùng, anh ấy vừa nhấc chân định bỏ đi thì bị Tô Tiểu Lạc gọi lại."Anh Sáu, anh còn chưa bôi thuốc mà!""Không bôi nữa, anh không sao, da dày thịt béo." Tô Hòa liên tục xua tay."Cầm lấy đi, người một nhà, em không lấy tiền của anh đâu!" Tô Tiểu Lạc nhét một lọ khác vào tay anh ấy, thu dọn hộp thuốc rồi tung tăng chạy về phòng.Tô Hòa nhìn chằm chằm vào lọ sứ một lúc, quay đầu lại thì thấy Phó Thiếu Đình - người vừa trả năm mươi tệ, cũng đang nhìn mình.Anh ấy cười toe toét: "Ừm, may mà em là anh Sáu của em ấy!""..."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 44: Phó Thiếu Đình mua bánh ngọt cho cô?Phó Thiếu Đình vì đánh nhau mà bị đưa vào đồn cảnh sát, bị tư lệnh Trương Quốc Bang gọi đến Bộ Tư Lệnh.Trương Quốc Bang mặt lạnh như tiền. Phó Thiếu Đình là người do ông ấy đích thân đào tạo, cũng là học trò mà ông ấy coi trọng nhất.Phó Thiếu Đình đứng thẳng người, ngoài khóe miệng có chút bầm tím thì không để lộ dấu vết nào khác của trận đánh.Nếu không phải đích thân cục trưởng gọi điện cho ông ấy, ông ấy cũng khó mà tin được chuyện này."Chuyện này tôi đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng thông báo phê bình thì không tránh khỏi. Lương tháng này của cậu bị trừ, và cậu phải nghỉ làm, về nhà tự kiểm điểm nửa tháng.""Tại sao phải nghỉ việc?" Phó Thiếu Đình yêu thích bay lượn, các hình phạt khác anh đều chịu được, nhưng bắt anh ngừng bay nửa tháng thì không dễ gì chấp nhận."Cậu còn dám hỏi tại sao!" Trương Quốc Bang tức giận không có chỗ phát tiết: "Vì cậu giỏi quá mà! Hai đánh mười, trong số đó tám người phải nhập viện!""Được rồi, cậu viết một bản kiểm điểm, phải thật sâu sắc! Hai ngàn chữ, không thiếu một chữ nào!"Trương Quốc Bang đập bàn, đuổi anh ra khỏi văn phòng.Ở bên ngoài, Đường Tiểu Thiên chờ sẵn, tò mò hỏi: "Sao rồi?""Bị đình chỉ công tác nửa tháng, trừ lương một tháng, và phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ." Phó Thiếu Đình thờ ơ nói, ánh mắt không dao động, tay nhét túi quần."Tiểu Thiên Thiên~" một giọng Kim Cương Barbie (1) vang rền, đầy nội lực đột ngột cất lên.(1): giọng nói mạnh mẽ vang dội, nhưng lại có nét điệu đà.Đường Tiểu Thiên giật mình đến mức không còn nghĩ đến hình tượng, vội vàng núp ngay sau thùng rác.Cô gái có giọng "Kim Cương Barbie" không thấy bóng dáng Đường Tiểu Thiên đâu, liền nhíu mày hỏi: "Rõ ràng vừa thấy anh ấy ở đây mà. Đồng chí, anh có thấy Đường Tiểu Thiên không?"Phó Thiếu Đình chỉ tay về hướng bên phải. Edit tại Facebook Frenalis và wpad FrenalisSau khi cô gái rời đi, Đường Tiểu Thiên mới chui ra, mặt mày khổ sở: "Thiếu Đình, anh giúp tôi nói với Tô Tiểu Lạc, bảo cô ấy bày trận cắt đào hoa giúp tôi. Tôi thật sự chịu không nổi nữa.""Cô ấy là ai vậy?""Cô ấy là con gái của tư lệnh Trần.""Tư lệnh Trần? Ông ấy đâu phải người trong quân khu của chúng ta, sao con gái ông ấy lại đến đây quấy rối?" Phó Thiếu Đình tỏ vẻ không hài lòng."Tư lệnh Trần chỉ có mỗi một cô con gái cưng, đã hai mươi lăm tuổi mà chưa tìm được chồng. Giờ thì đánh chủ ý vào quân khu chúng ta, nhất định phải chọn một người làm con rể." Đường Tiểu Thiên nhanh chóng kể hết thông tin anh ấy nghe ngóng được, "Không biết thế nào mà cô ấy lại để mắt tới tôi.""Hay là..." Phó Thiếu Đình liếc anh ấy một cái, "Cậu đồng ý đi!" Duy nhất một cô con gái, nếu thật sự cưới được, tương lai sẽ rộng mở vô hạn."Thiếu Đình, anh nói thế mà nghe được sao?" Đường Tiểu Thiên suýt khóc: "Cánh tay cô ấy còn to hơn cả chân tôi. Nghe đâu cô ấy có thể bẻ gãy khúc gỗ to thế này bằng tay không.""Tài năng thiên phú, rất hợp để đi lính." Phó Thiếu Đình gật đầu khen ngợi."Tôi giúp anh viết bản kiểm điểm, còn giặt quần áo cho anh một tháng." Đường Tiểu Thiên năn nỉ, "Anh đi cầu Tô Tiểu Lạc giúp tôi.""Thỏa thuận xong!" Phó Thiếu Đình dặn dò, "Nhớ, phải viết đủ hai ngàn chữ."Rời khỏi Bộ Tư Lệnh, Phó Thiếu Đình nhấn ga lái thẳng đến tiệm bánh ngọt. Nghe Phó Nhiễm nói Tô Tiểu Lạc rất thích ăn đồ ngọt.Mua đồ ngọt chắc chắn không sai.Anh lịch sự nói với nhân viên bán hàng: "Phiền cô chọn giúp tôi vài món mà con gái thường thích. Tôi mua để tặng."Nhân viên bán hàng Tống Tiểu Giai là một cô gái hơi tròn trịa, vì thích đồ ngọt mà tốn không ít công sức mới xin được công việc này.Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một chàng trai đẹp trai đến thế, đặc biệt là bộ đồ phi công trên người anh, khiến cô ấy choáng váng đến rối tinh rối mù."Hôm qua có một cô gái nhỏ đến đây, nói mấy anh phi công là không biết phép tắc, tính tình thì tệ. Đáng ra cô ấy nên gặp anh, lịch sự thế này lại đối xử tốt với người yêu."Tống Tiểu Giai vốn hay nói nhiều, chẳng cần biết người ta có để ý hay không, cứ nói liên hồi.Hôm qua?Không biết phép tắc?Tính tình tệ?Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi: "Cô nói là, một cô gái tóc dài xoăn tự nhiên?""Anh quen cô ấy à?" Tống Tiểu Giai cười hỏi. "Cô ấy cũng thú vị lắm."Đúng là thú vị thật, sắc mặt Phó Thiếu Đình hơi trầm xuống, ngón tay dài gõ nhẹ lên quầy."Anh Thiếu Đình, đúng là anh rồi!"Tô Vãn bước vào tiệm bánh với vẻ mặt đầy phấn khởi. Khi nhìn thấy rõ mặt Phó Thiếu Đình, cô ta lập tức tiến lại gần. Nhìn những món ngọt mà nhân viên cửa hàng đang gói, cô ta vui vẻ nói: "Để em chọn giúp anh, mấy món này ngon hơn."Phó Thiếu Đình vốn không quá quan tâm, liền để mặc cô ta chọn.Nhân viên bán hàng Tống Tiểu Giai dường như không có ấn tượng tốt với Tô Vãn, lời nói cũng ít hẳn đi."Anh Thiếu Đình, anh có bị kỷ luật không?" Tô Vãn dè dặt hỏi."Không sao." Phó Thiếu Đình đáp."Vậy thì tốt quá, tất cả là tại Tô Tiểu Lạc! Nếu không phải cô ta nói Tôn Tuấn không phải con ruột nhà họ Tôn, thì đã chẳng xảy ra chuyện này." Tô Vãn đổ hết trách nhiệm lên Tô Tiểu Lạc."Ý cô là tôi cũng sai sao?" Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi."Đúng vậy! Anh Thiếu Đình, anh quá nóng nảy rồi. Nếu vì chuyện này mà bị kỷ luật thì phải làm sao?" Tô Vãn đã lo lắng suốt cả đêm.Bây giờ Phó Thiếu Đình là thiếu tướng. Một khi bị kỷ luật, rất có thể anh sẽ bị giáng chức, và cơ hội thăng tiến sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng.Anh còn trẻ như vậy, nếu sự nghiệp dừng lại tại đây thì phải làm sao? Sau này cô ta gả cho anh, chẳng lẽ chỉ làm vợ của một thiếu tướng thôi sao?"Đã gói xong!" Tống Tiểu Giai đưa đồ qua."Để em cầm giúp anh!" Tô Vãn vội vàng tỏ ra ân cần."Cũng được!" Phó Thiếu Đình trả tiền và đưa phiếu mua đường.Tô Vãn lên xe, nhưng trên đường đi Phó Thiếu Đình hầu như không nói chuyện với cô ta. Cô ta không biết mình đã nói sai điều gì, chỉ có thể im lặng ngồi phía sau.Phó Thiếu Đình không cho cô ta ngồi ghế phụ lái, nói rằng cô ta đang cầm đồ, ngồi ghế sau sẽ tiện hơn.Cô ta có chút bực bội.Nhưng xe không dừng ở cửa nhà họ Phó mà chạy thẳng đến nhà họ Tô.Tim Tô Vãn đập nhanh, cô ta ngượng ngùng nói: "Anh Thiếu Đình, em có thể tự đi bộ về, không cần anh phải đưa tận nơi đâu.""Không sao, tiện đường thôi." Giọng Phó Thiếu Đình lạnh nhạt.Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Tô. Tô Vãn xuống xe, phát hiện Phó Thiếu Đình cũng đi theo cô ta.Mặt cô ta nóng lên: "Anh Thiếu Đình muốn vào nhà em chơi sao?"Phó Thiếu Đình gật đầu, tay cầm theo những túi bánh ngọt.Tim Tô Vãn đập mạnh hơn, chẳng lẽ anh Thiếu Đình muốn...Cô ta lấy lại tinh thần, lập tức chạy trước dẫn đường, lòng bàn tay toát mồ hôi vì phấn khích.Tô Tiểu Lạc đang tưới hoa ngoài sân, thấy có người bước vào liền giơ ống nước lên xịt tới."A!" Tô Vãn hét lên một tiếng."Hóa ra là cô!" Tô Tiểu Lạc thu ống nước lại. Vừa nãy cô rõ ràng thấy Phó Thiếu Đình đi trước."Tô Tiểu Lạc, cô quá đáng lắm rồi!" Tô Vãn chạy vội vào nhà.Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi hỏi: "Anh không mau vào đi, đứng đó làm gì, muốn bị ướt sao?"Phó Thiếu Đình liếc nhìn bóng lưng Tô Vãn rời đi, thản nhiên hỏi: "Cô thật sự mong người vào đầu tiên là tôi sao?"Tô Tiểu Lạc bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng lắp bắp: "Tôi không có!"Phó Thiếu Đình đưa mấy túi bánh ngọt ra, mặt không biểu cảm nói: "Những thứ này cho cô."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store